“Mình cần nói chuyện với cậu sau giờ học, nên là đợi mình nhé.”
Khi mà giờ nghỉ trưa đã gần như kết thúc, thì Hinagata Shiori gọi tôi như vậy. Trong thoáng chốc nó đã khiến tôi lo lắng.
Sau giờ học…. Có chuyện cần nói...
Nếu có ai đó ở giới tính kia, một trong số những cô gái ưa nhìn nhất trường, không hề nói về thứ gì cụ thể, mà thay vào đó lại chỉ trưng ra chút sắc thái u sầu, làm sao mà tránh khỏi việc lo lắng được cơ chứ.
Chẳng lẽ đây là tỏ tình hay gì đó kiểu vậy à? Tôi không khỏi tưởng tượng vậy.
Vào lúc đó, tôi đáp lại với chút lo lắng, “Ồ, được rồi.” Nhưng nghĩ lại thì, giữa tôi và Hinagata làm gì có gì đâu. Bọn tôi là bạn thuở nhỏ, nên không phải là điều gì như vậy cả. Khi nghĩ kỹ thì, cái logic đó cũng chỉ đơn giản như là một cộng một thôi mà.
“Oi, Tonomura. Về nhà đấy hả?”
Sugiuchi, bạn cùng lớp tôi, tiến về phía bàn tôi trong khi tôi đang nhàn nhã chuẩn bị để rời khỏi trường.
“A….hôm nay là, ngày đó…”
“Ý mày ngày ‘đó’ là sao hả?”
Tôi liếc nhìn về phía người đang ám chỉ tới, Hinagata, và kiểm tra lại túi mình để đảm bảo không quên gói lại hộp bentou của mình.
“...Ồ. Vậy à, được rồi.”
Xin lỗi nhé, bạn tao à. Hôm nào tao với mày chả dính với nhau cả ngày, nhưng hôm nay thì không rồi.
Chúng tôi trao đổi với nhau vào lời chào.
Ngay khi Sugiuchi đang chuẩn bị rời khỏi lớp học, cậu ta đột ngột dừng lại ngay trước cửa và quay lại với khuôn mặt thẳng thắn.
“À thì, cái video porn gal da ngăm mà mày đề xuất cho tao ấy, huyền ảo vãi luôn ấy!”
“Cái thằng này to mồm thế….Đừng có nói lúc này!”
Sugiuchi bật cười, vẫy tay, và cuối cùng cũng chịu rời đi. Chắc chắn nó làm vậy có chủ đích mà.
Căn phòng học, nơi mà vẫn còn một vài học sinh ở lại, trở nên yên tĩnh trong thoáng chốc, và một vài người nhanh chóng rời khỏi lớp. Chỉ vừa mới lên năm hai thôi, vậy mà tôi đã có thể trông thấy độ ưa thích của tôi đã ngay lập tức chạm đáy luôn rồi...
Hinagata kéo chiếc ghế ở cạnh bên ra, và ngồi xuống bên tôi.
“Mình nói chuyện với cậu được không?”
Cô sở hữu đôi mắt một mí trông có phần sắc sảo, một khuôn mặt ưa nhìn. Mái tóc đen tuyền của cô dễ dàng tung bay mỗi khi cô quay đầu. Tôi có thể hiểu được vì sao mà mọi người lại coi cô là một mỹ nhân lạnh lùng hay gì đó rồi.
“Có chuyện gì mà gọi mình tiếp vậy?”
“Mình không phải là gal da ngăm đâu đấy, được chứ?”
Sugiuchi…. Mày xong rồi…
“Bị ngó lơ như vậy là mình buồn lắm đó.”
Tôi không hề có chủ đích thể hiện thái độ đó với cô ấy.
Có lẽ là bởi giọng nói trầm lắng mà trong trẻo của cô đã khiến nó nghe còn đáng buồn hơn nữa.
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng mà chính cậu là người trêu chọc mình trước đó nhé, được chứ? Vậy, bọn mình nói chuyện được chưa?”
“Ừm.”
Tôi chống tay lên má và thúc giục cô tiếp tục, nhưng Hinagata lại chỉ giữ yên lặng trong khi xoa xoa đầu gối mình. Cô ấy tỏ ra lúng túng, lo lắng nhìn về phía tôi, và rồi lại hạ mắt xuống. Cô mở miệng như thể đã quyết tâm để rồi lại đóng chặt lại cứ như vẫn còn đang do dự.
Gò má cô đỏ ửng, và tôi chắc chắn không phải là bởi ánh mặt trời đang chiếu vào lớp học.
…Này, cái phản ứng đó, không thể nào…
Nói với mình đi.
“Mình đã tìm được người mình thích rồi.”
“… Ồ… Ừm, ừm.”
Tôi đã phát hoảng. Tôi không biết, không biết tại sao nữa. Nhưng tôi đã có chút lo lắng.
“Tối rồi ha.”
“Ừm.”
Đôi gò má Hinagata giãn ra. Mọi người vẫn thường nghĩ cô thật lạnh lùng và vô cảm, nhưng đôi khi cảm xúc của cô lại lộ ra như này đây.
“Vậy?”
“Mình nghĩ là Ryunosuke sẽ có thể cho mình vài lời khuyên,”
“Đừng có nói như thể mình là một tên trăm trận trăm thắng vậy chứ.”
“Mình biết, việc mà cậu vẫn còn là trai tân.”
“Tốp lại cái đã.”
Ngược lại, tôi còn chưa từng hẹn hò với ai cơ. Và, à thì, cô ấy cũng biết điều đó rồi.
….Hmm? Và cô ấy đang xin lời khuyên từ tôi á?
“Shiori, cậu có chắc là muốn nói với mình không đấy? Không có hỏi nhầm người đấy hả?”
“Mình không nhầm đâu.” Cô quả quyết với tôi.
“Cái việc này, cậu biết đấy, cậu nên hỏi một cô bạn thân với cậu thì hơn đó.”
“....Xấu hổ lắm. Với cả, hỏi con gái thì làm sao mà biết được cảm nhận của con trai cơ chứ.”
Vậy à. Những cô nàng lớn lên cùng với shoujo manga thì sẽ chẳng thể nào hiểu được cảm xúc của con trai ha.
“Mình biết là cậu thích mấy gal da ngăm, cơ mà…”
“Đừng có đưa ra ví dụ cụ thể tới vậy chứ.”
Có nên khịa cô nàng chút không nhờ?
“Nghe này, Hinagata. Lấy ví dụ nhé, như là cứ ăn mãi thịt và khoai hàng ngày thì cậu sẽ cảm thấy chán ngấy ấy.”
“?”
Cô lộ vẻ bối rối.
“Ít nhất thì hôm nay hãy ăn thứ gì đó cứng và giòn nào!―Đôi khi con trai sẽ cảm thấy như vậy đó.”
“?”
Cô lại tỏ vẻ bối rối.
“Gal da ngăm, cứng và giòn…..?”
“Cậu không cần phải nhớ tới nó đâu mà.”
Có vẻ như vẫn còn quá sớm để mà dạy cho cô biết về thực tế của việc trở thành một quý ông rồi.
Và tôi có chút nhẹ lòng khi biết được cô cũng muốn hiểu được con trai cảm giác ra làm sao.
Với dáng người thanh mảnh và khuôn mặt lạnh lùng, cô nổi tiếng với cả con trai lẫn con gái. Mà Hinagata thì nổi tiếng với đám con gái hơn hẳn con trai cơ.
Hinagata đã được tỏ tình kha khá lần, và số lần cô nói lời từ chối cũng tương đương với đó. Bởi lẽ đõ nên tôi đang nghe được tin đồn rằng thay vì con trai, thì cô lại thích con gái cơ.
“Chỉ để đính chính thôi nhé. Cậu đã chọn mình làm người tư vấn và muốn được nắm rõ tâm trí của đám con trai, tức là cậu thích con trai, đúng chứ?”
“Ừm.”
Được rồi. Đó là chuyện quan trọng, cứ kiểm tra cho chắc cái đã.
“Nó là theo kiểu cảm xúc lãng mạn….đúng chứ? Không phải ‘like’, mà là ‘love’ ấy.”
Có chút xấu hổ khi mà lại nói cái từ ‘lớp’ trong khi không phải giờ học Tiếng Anh.
“Là yêu mà, mình nghiêm túc đó.”
Nghiêm túc yêu à.
“Nếu không muốn thì cậu không cần trả lời đâu, nhưng tên đó là người như nào vậy?”
Khi tôi tò mò hỏi, cô nhìn vào khoảng không như thể đang suy ngẫm, rồi đáp lại
“Gần gũi nè, tốt tính, và còn đẹp trai nữa.”
Ồ, phần lớn đám con trai thì khác như vậy đấy. Thử đếm số tên đẹp mã mà mình có thể nghĩ tới coi nào…. Vì Hinagata thuộc clb bóng rổ nữ, một thành viên nam chăng? Clb bóng rổ thì thật là ngầu và thú vị mà. Đó là nơi thân thuộc với chúng tôi.
“Cuối cùng thì vẫn là khuôn mặt ha.”
MÌnh biết, mình biết mà. Cơ mà, nó cũng chỉ có tác dụng khi đó là mấy tên đẹp mã thôi.
“M..Mình thích khuôn mặt của cậu ấy. Còn người khác nghĩ sao thì mình cũng không rõ nữa.”
“Hmmm. Cậu có muốn hẹn hò với cậu ta không, nắm tay này, và cả hôn hít nữa?”
Cô phát ra một âm thanh kỳ lạ và cứng đờ lại trong thoáng chốc, mặt thì đỏ ửng hết cả lên. Sau một lúc, cuối cùng cô cũng khẽ gật đầu.
“… Ừm.”
Đó chính là biểu cảm của một thiếu nữ đang yêu đây mà.
Không, tôi cũng không biết biểu cảm của một thiếu nữ đang yêu là như nào đâu, nhưng nếu mà để miêu tả biểu cảm của cô bây giờ, thì chính xác là vậy đấy.
“Mình muốn hôn.”
“Hmm.”
Hinagata lại một lần nữa lấy hai tay che đi khuôn mặt mình. Cô ấy có thể giấu được khuôn mặt đỏ ửng của mình, nhưng đôi tai cũng đang đỏ ửng kia thì không.
Là vậy sao? Tôi không nghĩ là tôi có thể kiếm được một ai nghĩ như vậy về mình đâu.
“Hiện giờ thì sao? Khoảng cách giữa hai người hiện giờ ra sao?”
“.....Một người mà nếu muốn thì mình có thể cùng trò chuyện.”
Vậy, Tôi đoán khả năng cao ứng cử viên của chúng ta cũng là học sinh trường này ha.
“Ai vậy?”
“Bí mật.”
Cô ấy không tốt cho lắm đối với vấn đề yêu đương—là những gì tôi đã nghĩ. Sẽ không thể nào phát ngôn bừa bãi về cô như vậy nữa. Sẽ dễ dàng để tôi đưa lời khuyên hơn nếu tôi biết đó là ai, nhưng đoán là cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ha. Tôi không muốn tọc mạch như mấy đứa trẻ con, và có lẽ Hinagata đã nói riêng chuyện này với tôi là bởi tôi không phải kiểu người sẽ suy nghĩ như vậy.
“Thông tin liên lạc thì sao?”
“Mình nghĩ là nếu tìm thì sẽ thấy thôi, nhưng mình không rõ về SNS hay mấy thứ kiểu vậy.”
Cô ấy nói hai người đủ thân để có thể trò chuyện với nhau, nhưng lại không đủ để giữ liên lạc cá nhân ấy à.
“Chà, trước tiên thì cậu cần phải có thông tin liên lạc của cậu ta đã. Nếu không thì cậu sẽ không thể nói những điều muốn nói được, đúng chứ?”
“Ừm, mình sẽ xem mình làm được tới đâu.”
“Sao không mời cậu ta đi hẹn hò một buổi đi?”
“À thì, ừm…! Nhưng mình không thể…!”
Cô ấy ôm lấy ngực và hít một hơi thật sâu. Chỉ tưởng tượng thôi mà cô đã hạnh phúc quá mức luôn rồi.
Vậy mà đến thông tin liên lạc còn chưa biết nữa, hấp tấp thật đấy...Ý mình là, hẳn sẽ chẳng có tên con trai nào lại từ chối khi được cô ấy liên lạc đâu.
Tôi vỗ nhẹ vai cô một cái. Cơ thể Hinagata giật nảy lên… Hử? Mình khiến cậu bất ngờ tới vậy ấy hả?
“Hinagata, mạnh mẽ lên nào. Sẽ chẳng có ai khước từ khi mà cậu hỏi họ thông tin liên lạc đâu.”
“Ừm, chắc vậy.”
“Ừm.” Tôi gật đầu lia lịa.
Giáo viên tới và bảo chúng tôi rời khỏi lớp ngay bởi họ sẽ khóa nó bây giờ, nên chúng tôi rời đi. Tôi nhìn vào thời gian trên điện thoại di động và thấy được cả hai đã trò chuyện khoảng hơn một tiếng rồi, và trước khi nhận ra, thì mặt trời đã đang lặn rồi, hành lang trông có chút tăm tối.
Khi ra tới cửa, tôi lôi đôi giày thể thao từ chiếc tủ giày vẫn còn lạ lẫm ra, và xỏ chân vào. Khi tôi bắt đầu rảo bước, Hinagata liền bước kề bên tôi.
“Cũng phải từ hồi mùa xuân năm lớp 8 rồi bọn mình mới lại về chung với nhau ha.”
“Ồ, phải rồi.”
Tôi vẫn nhwos rất rõ. Cả hai chúng tôi đều bận rộn với clb của mình, nên đã về nhà vào thời điểm khác nhau. Chỉ bởi cả hai về cùng một hướng không có nghĩa là lúc nào cũng phải về nhà cùng lúc.
Tôi không muốn bị các senpai hay bnaj cùng lớp trêu chọc kiểu “Hai cậu đang hẹn hò hả?” đâu, và bị cả nhà nhìn thấy thì xấu hổ lắm.
Tôi đoán là nó cũng đã thể hiện rõ trên khuôn mặt và thái độ của cô ấy, Hinagata đã không còn nói chuyện với tôi khi đang trong lớp hoặc còn trong khuôn viên trường nữa, chứ đừng nói là tới trường hay đi về cùng nhau.
Dường như lời khuyên của tôi hôm nay đã là đủ rồi và cô không có hỏi thêm gì nữa cả, nên tôi cũng giữ yên lặng.
….Tuy là cũng lâu rồi hai đứa mới lại về cùng nhau, nhưng tôi nghĩ là mình đã bớt xấu hổ hơn rồi.
“Um.” Tôi nghe thấy tiếng thì thầm và nhìn sang bên, chỉ để trông thấy Hinagata đang đứng yên tại chỗ cách vài bước phía sao tôi.
“Ryunosuke “
“Gì thế?”
Hinagata nói trong khi rút điện thoại ra khỏi túi, nhưng bởi cô không cầm chắc nên đã làm rơi nó xuống đất.
Chuyện gì vậy, ổn không đó?
“Điện thoại cậu có sao không?”
“Ừm, vẫn ổn.”
Cô hít một hơi sâu và giơ điện thoại ra, với tôi thì trông nó vẫn khá ổn.
“….Hãy lắc nó nào” [note32951]
Là muốn trao đổi ID SNS ấy hả?
“Chà, mình không biết đó.”
Tôi không nghĩ là trước đó đã từng có cơ hội bởi cả hai học khác lớp nhau. Ngay cả nếu có biết, tôi cũng sẽ không nhắn tin riêng với cô ấy đâu, bởi chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện cả.
Tôi lấy điện thoại ra và trao đổi ID với cô ấy.
Nhưng giờ thì biết rồi nên nói chuyện với cô sẽ dễ hơn ha.
“C-Cảm ơn…”
“Không sao, ổn mà.” Tôi nói và để nó trôi đi.
Hinagata nhìn vào điện thoại mình và khẽ mỉm cười. Đó là biểu cảm của một thiếu nữ đang yêu mà.Tôi đã biết rõ khuôn mặt cô để biết rằng nó thường là vô cảm, nhưng biểu cảm thoải mái đó của cô là cực kỳ dễ thương mà không cần phải nói quá.
….Tôi bất chợt nghĩ lại về cuộc trò chuyện ban nãy của hai đứa. Người mà cô ấy thích hẳn là học cùng trường rồi, quen thuộc này, và cô ấy lại còn không biết thông tin liên lạc của cậu ta nữa.
Người mà HInagata thích….
Mà, đương nhiên là không thể rồi.