Chương 3
Quả nhiên rằng là tranh luận như thế này sẽ ảnh hưởng đến mọi người mất, nên chúng tôi đã quyết định đến chỗ khác để mà nói, người đàn anh đưa tôi đến một con hẻm vắng tanh.
“Vậy thì tiếp tục cuộc trò chuyện của chúng ta nhé, lúc trước cậu nói cái gì cơ?”
“Những gì tôi đã nói là ‘đừng dính líu với Sayuri nữa.”
“Oi, oi, oi, cậu nói điều này trong khi bản thân cậu là một đứa ảm đạm sao?”
Tôi biết ngay mà. Mục đích mà anh ta đưa tôi đến cái chỗ hoang vắng như này. Tôi mong họ sẽ không xài bạo lực.
Trường của chúng tôi là một trường công có giá trị học(độ) lệch rất cao. Đương nhiên, năng lực của mọi người ở môi trường này có khả năng học cao theo đó. Mà cũng có những đứa học sinh nổi loạn như thế này ở đây. Tôi nói rằng nó tệ thật, nhưng khi kỹ thì sẽ thấy nó dễ thương đấy.
[Giải thích: Giá trị độ lệch là giá trị để xếp hạng một cá nhân trong một tập thể. Ngoài ra, ông tác giả có bị gì không thế? Nãy có một từ dễ thương trong đoạn nãy đấy.]
Tôi mong anh ta không đấm tôi, nhưng mấy gã đàn anh khác dường như không có ý định ngăn anh ta lại, anh ta nhìn tôi và nhoẻn miệng cười.
“Bình tĩnh đi. Anh đây không cố đấm chú em đâu.”
“Mà ngay cả khi không đấm cậu, cậu lại làm bọn tôi muốn đục cậu một phát. Tôi sẽ dạy cho cậu một bài học về việc dám làm bẻ mặt một thằng đàn anh."
Anh ta tiến lại gần và túm lấy cổ tôi.
“Dừng lại đi!” Sayuri đã cố gắng nói điều này và bước lại gần kéo tôi, nhưng rồi tôi nói “Không sao đâu. Cậu tiến lại đây sẽ nguy hiểm lắm”. “Nhưng” tôi đã thuyết phục được cô ấy một phần để cổ tránh xa ra rồi.
Nếu đây là trường hợp bị đấm đến tả tơi thì tôi đã chống lại. Nhưng mấy ông anh thiếu chuẩn bị quá nhỉ. Tôi chắc một điều rằng là bọn họ sẽ hài lòng sau khi đấm tôi mấy phát rồi bỏ đi. Họ chỉ là bọn ngốc đang cố tỏ vẻ bản thân mạnh mẽ như thế nào thôi. Nếu chỉ là như vậy, thì tôi chịu được, đó là điều tôi đã quyết rồi mà.
“Đừng cố tỏ ra ngầu lòi trước mặt cô bạn gái của cậu.”
Anh ta giơ nấm đấm của mình.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhắm tít đôi mắt mình lại và chuẩn bị cho sự va chạm sắp tới này... nhưng mà tôi không bị đấm?
Tôi từ từ mở to đôi mắt để kiểm tra lại lại tình hình, và tôi thấy gã đàn anh ấy vẫn ở đó, nhưng còn nắm đấm của anh ta bị một bàn tay khác chìa ra từ kế bên nắm lấy, ngăn cho anh ta không vung xuống được. Nếu như các cậu mà có theo dõi được cái bàn tay đấy, thì sẽ thấy một người cao khoảng 1m9 đang ở đấy.
“Cái gì? Mày là thằng nhãi nào? Sao mày vồ lấy tay của tao!?”
“Cùng câu hỏi đấy ông anh. Đang làm gì với bạn của tôi vậy?”
Những lời anh ta nói cùng chất giọng trầm lẫn bình tĩnh với ánh mắt có vẻ rất đáng sợ một cách kỳ lạ.
“Tao không có nghĩ vụ để trả lời câu hỏi đấy! Thả tao ra! Oi! Ouch, đau!”
Anh ta không thả mà còn siết mạnh hơn bao giờ hết.
Gã đàn anh đấy trả lời lại với vẻ uy quyền nhưng giọng của anh ta bắt đầu run rẫy cùng với hành động đứng yên của anh ta rồi. Rành rành là đang bị đe doạ thế kia mà. Tôi đoán rằng hầu hết ai bị anh ta nhìn chằm chằm cũng đều sợ hãi đấy.
“Này, chuồn nhanh thôi. Chúng ta không thể bị gặp rắc rối trong tình cảnh này được đâu.”
Đúng như dự đoán rằng, mấy ông anh khác giục nhau kêu dừng chuyện này lại trước khi nó tệ hơn. Tôi chắc họ cũng chẳng muốn dính líu đến chuyện này, điều này cũng tốt cho chúng tôi thôi.
“Ch-, không thể nào mà khác được sao, thả tôi ra lần này đi.”
“Chưa đâu, anh làm phiền đến Sayuri nhiều rồi. Hãy xin lỗi và tránh xa cô ấy ra trong tương lai.”
Gã đàn anh kia càu nhàu “Hả?”, nhưng khi bàn tay của anh ta siết chặt lại, thì tên đàn anh kia có vẻ đau lắm đây.
“Được rồi, hiểu rồi! Lỗi của tôi, tôi sẽ không lãng vãng với cô ấy nữa.”
Sau khi gã đàn anh kia nói ra được lời ấy, thì cánh tay của anh ta dần buông lỏng, và cả hai tên đàn anh còn lại bỏ chạy mất sau đó.
“Chết tiệ-.... sao tụt được vậy nhỉ?”
Với những chuyện đã xảy ra, đúng như đã đoán được, tôi cuối cùng cũng thả lỏng được vai rồi, mệt thật.
“Cảm ơn nhiều nhé. Cậu vừa cứu chúng tớ một phen đấy, Rikiya.”
Rikiya là tên của người đã đến ngăn bọn họ lại.
Chúng tôi đã quen biết cậu ấy từ lâu rồi, cậu ấy là một trong những người bạn thời thơ ấu của tôi.
“Chỉ là.... tớ xin lỗi. Tớ chỉ đang thử cậu mà thôi. Etsuji, cậu đã thay đổi từ khi bắt đầu học cao trung. Sayuri nói rằng sẽ ổn thôi, nhưng...”
Rikiya gật đầu và xoay qua bên phía khác. Cậu cũng chẳng cần lo lắng cho tớ đâu. Cậu biết đấy.
“Tớ đã thấy các cậu ở gần nhà ga này rồi, tớ đã theo dõi cậu từ chỗ đấy. Tớ tự hỏi rằng cậu sẽ phải làm gì, Etsuji. Nhưng cậu đã không thay đổi. Etsuji là Etsuji của ngày xưa luôn ở đây để giúp đỡ chúng tớ.”
Cậu đã thấy rồi à. Huh, mình đáng xấu hổ thật đấy.
Erika đến gần và thì thầm vào tai tôi.
“Vẫn ngầu như mọi khi nhỉ.”
Rồi tôi thấy hơi xấu hổ khi cô ấy cười với tôi ở khoảng cách gần như vậy. Đừng chọc tớ như thế chứ.
“Nhân tiện thì Sayuri-“
Lúc tôi quay người nhìn Sayuri thì một thứ gì đó nhảy bẫng vào lòng ngực của tôi làm tôi khá bất ngờ đấy. À, đó là Sayuri.
“Nãy đáng sợ lắm...”
“Không sao cả, mấy chuyện này cậu biết tớ đã quen rồi mà.”
“Nhưng.... cậu có thể bị thương đấy...”
Tôi cảm thấy không phiền mấy nếu tôi bị thương một chút thôi. Nhưng tôi mới nhận ra rằng nếu tôi có vị trí trong lòng của Sayuri, cô ấy sẽ tự trách bản thân nếu tôi bị thương. Tôi đã không nghĩ xa được như vậy. Lần sau phải cẩn thận mới được.
“Tớ xin lỗi. Tại vì tớ....”
“Không cần xin lỗi trong chuyện này đâu, phải không?”
“Cảm ơn.. cậu...”
Xuyên suốt cuộc trò chuyện này, Sayuri úp mặt vào lòng ngực của tôi, vì vậy mắt chạm mắt giữa hai người là không có. Tôi không biết khuôn mặt của cô ấy lúc này ra sao nữa, nhưng tôi cảm thấy được lòng ngực của bản thân bị ướt xung quanh rồi.
Tôi xoa đầu của cô nàng để mong rằng cô ấy sẽ bình tĩnh lại.