Chương 9:
“Mayumi-san cực kỳ giỏi trong chuyện này luôn!”
“Mình biết là cậu có thể làm được mọi thứ mà!”
Sau khi Erika xong phần hát của mình, thì tất cả mọi người đều khen cô ấy.
Cô ấy có vẻ là đã hài lòng về bản thân khi cô ấy nói “Cảm ơn nhé.” Tôi có thể nói rằng là cô ấy đã làm tốt rồi. Thấy được điều đó cũng làm tôi hạnh phúc nữa.
Không khí ấm áp ấy bao quanh bọn tôi, và sự phấn khích từ bài hát của Erika còn chưa nguôi đi.
“Được rồi, kế đến là Ninomiya! Hát đi nào.”
Tôi đã chuẩn bị cho điều này sẵn rồi, nhưng tôi lại do dự để biểu diễn bài hát của mình trong một bầu không khí như thế này đây. Một bài hát tốt sẽ lại làm tôi trông thậm chí như thằng điếc vậy. Tôi đâu có mong Erika thất bại đâu, nhưng tôi cũng không mong cô ấy sẽ làm tốt nữa.
Rõ ràng là nếu tôi có hát ở đây, thì chỗ này sẽ lại trống rỗng thôi. Sẽ tốt hơn nếu cậu ta cứ trêu tôi đấy, nhưng tôi không thể mong điều đó từ Hayashi-kun được.
Bàn tay của ai đó khẽ chạm vào tôi, thì tôi đã lập tức nhận ra đó là tay của Erika.
“Ổn mà, ổn rồi mà, Etsuji. Mình ở ngay đây, ngay bên cạnh cậu. Mình sẽ không để cậu làm cái gì ngu ngốc đâu.”
Cô ấy đẩy lưng đi và nói “Hát lên cả trái tim của cậu đi nào.” Tôi còn không biết cái nào mới là lời khuyên nữa.
Lời động viên của cái tên Hayashi này cũng làm tôi đợi mòn đợi mỏi cả ra. Tôi chọn bài xong xuôi rồi cầm lấy chiếc Microphone.
Tinh thần phải đánh rồi vỡ, không phải hát rồi mới vỡ được.
Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu hát.
????~~~~~~~~~~~
Kết quả là tôi bị trễ nhịp khi hát xong. Chắc tôi có thể đã được cứu nếu ai đó chọc tôi hoặc quay đi thì hay nhỉ, nhưng chả có ai cả. Người duy nhất chắc là Hayashi rồi, người trông vui thấy rõ ra khi thấy tôi hát một cách kinh khủng đến thế.
“Này, này, thật tình đấy à? Cậu tệ hại thật đấy!”
Cái tên Hayashi này dường như đang rất tận hưởng khi cậu ta tiếp tục cười như thế.
Bất ngờ thay, ba người đi với Hayashi nhìn như là không đồng ý với cậu ta. Bọn họ dường như thấy có lỗi khi thấy cậu ta chế giễu tôi, thế nên họ chỉ cười cay cười đắng rồi lại tiếp tục như vậy. Họ có lẽ là người tốt đấy, nhưng giờ đây ngược lại thật khó xử.
“Mayumi à, đi karaoke với mấy người như này thì không vui tý nào cả.”
“Tôi cũng đoán vậy.” Erika đáp lại sau khi từ từ chớp mắt.
“Đúng là không vui nổi khi đi với những người chế giễu người khác như cậu.”
“Hở?”
“Tôi không quan tâm cậu ấy hát tệ cỡ đến cỡ nào. Thật tuyệt khi thấy cậu đã cố gắng. Thì không có lý do gì để mà trêu cậu ấy cả. Nếu cậu chơi thân với ai đó, thì cậu có thể trêu họ, nhưng suy cho cùng thì cậu chỉ là một tên ngu ngục mà thôi.”
Căn phòng trở nên thật im lặng, những điều Erika nói là những điều mà tôi không thể nói ra. Cô ấy đã đi đúng mục tiêu mà tôi thấy hơi tiếc với cái tên Hayashi này. Hayashi lấp bấp rồi đến chẳng thể nói gì được nữa.
“Mình nghĩ tốt hơn là dừng được rồi.”
Với những từ đó, bọn tôi cũng đã đi ra khỏi căn phòng ấy. Bầu không khí của những người còn lại có thể đã tệ sẵn rồi, nhưng tôi cũng không bận tâm chi vì đó không phải là vấn đề của bọn tôi.
Sau khi trở về căn phòng, bọn tôi thanh toán hoá đơn một cách nhanh chóng.
Rồi khi tôi bước ra ngoài, thì tôi có thể thấy được một bầu trời sặc sỡ. Thời gian vừa điểm nhỉ, thế nên là bọn tôi quyết định về nhà.
Trên đường về, bọn tôi cùng trên một chuyến tàu, bị cánh cửa ngăn cách chừng một cánh cửa ở hai bên của con tàu.
Nay nhiều chuyện xảy ra thật, mặc dù chỉ là đi karaoke thôi. Nhưng mà đã vượt qua được vấn đề ca hát của Erika rồi, và tôi đã học được rằng tốt hơn hết mình cứ là thằng điếc đi.
Tôi sẽ cảm ơn Erika lần nữa vậy.
“Cảm ơn nhé, Erika.”
“Cảm ơn nhé, Etsuji.”
Erika cũng nghĩ như tôi nhỉ.
“Sao lại cảm ơn tớ chứ? Tớ mới nên là người phải cảm ơn mà.”
“Nhưng mà những lời nói của cậu rất hữu ích đấy.”
“Mình chỉ trả ơn cho những gì mà cậu dành cho mình thôi.”
Tàu điện ngầm lắc lư rồi lại lắc lư tạo ra cả nhịp độ trong cuộc trò chuyện của bọn tôi.
“...Cậu biết đấy, Etsuji, có nhiều thứ mà tớ chưa có thể làm được hơn những điều đã làm rồi đấy.”
Làm tôi nhớ về hồi đó nhỉ. Đúng là tôi không hoàn hảo nỗi từ lúc bắt đầu rồi.
“Mỗi lần mà tớ không thể làm những điều ấy, thì cậu lại giúp mình.”
“Có qua có lại thôi, phải không?”
“Không đâu... tớ đã được giúp nhiều hơn là không... rồi từ đó trở đi, tớ thấy mình có lỗi về những điều nhỏ nhặt mà tớ còn chẳng thể làm được. Lúc này cũng vậy nữa, câu từ “Kém cỏi” mà tớ bị nói, giờ vẫn còn đọng trong tâm trí của mình đây này...”
Vậy là, cô ấy vẫn còn bận tâm nhỉ.
“Mà đến cuối, thì cậu chỉ lo lắng lên cả thôi, mặc khác, nó cũng đâu phải là vấn đề lớn gì cho cam đâu. Chỉ là một buổi đi karaoke giữa những người bạn thôi, vui mà. Cậu lo lắng về những điều nhỏ nhặt giống như kiểu là kẻ ngốc ấy nhỉ. Ai cũng nghĩ hướng đó cả, nhưng...”
“Nhưng cũng không đúng cho lắm, có vài thứ lớn lao và nhỏ nhặt đi chăng nữa, nhưng nó lại tuỳ thuộc vào cảm quan về giá trị của một người. Không vấn đề là nó có thể nhỏ bé bao nhiêu, nó có thể là trải nghiệm sự vấp ngã đấy. Ai cũng vậy cả, thậm chí là với tớ...”
Kể từ lúc đấy...
“Tớ chắc cậu chỉ phản ứng quá mức với việc lo lắng ở chỗ karaoke thôi, nhưng mà cậu lại không thể làm gì được, phải không? Chỉ cần đối mặt với nó là được thôi.”
“Nhưng mà, đúng vậy đấy, không tốt nếu cậu cứ ý thức quá vào việc đấy đâu. Trong mức độ nào đấy, cậu có thể dựa vào những người xung quanh cậu để được giúp đỡ mà. Tớ sẽ cố gắng đi với cậu vào thời gian rảnh nhé.”
“Đó là tại sao mình luôn biết ơn cậu khi cậu nói như thế đấy.”
“Chà, tớ bận mất rồi.” Tôi nhấn mạnh điều đấy.
“Nhưng... vui mà nhỉ, phải không?”
Erika nói vậy khi cô ấy vươn vai của mình ra.
“Ah.”
“Không tệ khi thay đổi nhỉ.”
“Liệu cậu sẽ quay lại nữa khi mình mời không?”
“Khi nào tớ thấy thích thì được.” Tôi trả lời.
Nụ cười của Erika đối diện với tôi thật nhẹ nhàng và ấm áp làm sao.
Khuôn mặt của cô ấy bị nhuộm lấy màu đỏ hồng bởi ánh mặt trời đang lặn chiếu qua khung cửa sổ.