Chapter 3 Part 5
Nozomu's POV
Nhận lời mời từ Irisdina-san, tôi cùng cô ấy đi dạo trong một khu vực thuộc đặc khu thương mại. Có nhiều cửa hàng trải dọc theo con phố và mùi thơm bắt đầu lan toả từ các cửa hàng vì họ sớm đã chuẩn bị cho bữa tối. Tôi thấy một số người đang trên đường về nhà, có lẽ họ đã hoàn tất công việc trong ngày của mình.
Bản thân tôi vì từ trước đến giờ chỉ mãi tập luyện mà không biết gì về những khu thương mại nơi đây, nhưng Irisdina-san, một thiếu nữ của gia đình quyền quý thì lại rảo bước mà không hề do dự.
"E-Erm, Irisdina-san có vẻ không có gì là do dự khi đi về phía này nhỉ, cậu thường xuyên đến những khu vực này không?”
Tôi hỏi Irisdina-san nhưng giọng của tôi trở nên cứng đờ, có lẽ vì tôi đang cảm thấy căng thẳng một cách kì lạ.
"Yeah, thỉnh thoảng thì mình cùng Somia đi chơi ở các khu thương mại và khu dân cư. Thực ra thì mình chưa đến khu vực này bao giờ nên mình rất háo hức.”
"Hee........."
Tôi có chút bất ngờ. Vì Arcazam là thành phố mà các quốc gia đều rất coi trọng, chính vì thế mà số lượng cảnh vệ tuần tra khu vực này rất đông và anh ninh cũng khá tốt, nhưng điều đó không phải là tuyệt đối. Có một số nơi không an toàn trong các khu thương mại, nơi có nhiều người từ bên ngoài thành phố tụ họp, và tôi chưa từng nghĩ rằng những người có liên quan đến chính quyền hay quý tộc lại thường xuyên đến nơi này.
“ Quả thật các khu thương mại thì không phải lúc nào cũng an toàn, nhưng nơi đây có rất nhiều mặt hàng và dịch vụ đến từ khắp nơi trên lục địa. Đôi khi, mình và Somia tìm thấy những thứ mà chúng mình chưa từng thấy và mình thích đi loanh quanh những nơi đó.”
Ở trường, cô luôn là một học sinh danh dự kiểu mẫu, giống như một thanh gươm hiệp sĩ được mài dũa sắc bén. Ai có thể hình dung được cô ấy lúc này lại vô cùng hồn nhiên dạo quanh khu thương mại.
“…Có chút ngạc nhiên. Khi Irisdina-san ở trường, không ai nghĩ rằng cậu lại đến nơi lộn xộn như vậy.”
“Chẳng phải sẽ rất thú vị khi tự mình khám phá những nơi mà bản thân chưa từng thấy đúng không? Dù sao, một số người trong gia tộc rất ồn ào và bản thân mình cũng rất căng thẳng. Mình cảm thấy ngột ngạt khi cứ mãi ở đó.”
Irisdina vui vẻ hồn nhiên mỉm cười. Nhìn nụ cười ấy, sự căng thẳng của tôi cũng được vơi đi.
“Và mình cũng biết cách tự bảo vệ bản thân mà.”
Khi Irisdina-san nói vậy, cô ấy gõ vào tay cầm của thanh kiếm đeo bên eo với vẻ đắc thắng. Dù sao, cô ấy cũng là một trong những học sinh xếp hạng cao nhất trong trường, và Hạng A của cô ấy cũng đâu chỉ để trưng cho đẹp. Nozomu cũng đã có một cái nhìn thoáng qua về khả năng của cô ấy trong trận chiến với Rugato. Vào lúc đó, súc mạnh của đối thủ và Irisdina có sự chênh lệch rất lớn nên cô ấy đã bị đánh bại; tuy nhiên, nếu chỉ là đối thủ bình thường thì cô ấy sẽ không bao giờ bại trận. Và bạn sẽ không thường xuyên chạm mặt những tên côn đồ trên một thành phố an toàn với trật tự công cộng luôn được đảm bảo.
“Được rồi, chúng ta đi!”
Cô ấy bắt đầu rảo bước trở lại sau khi nói xong. Tôi vội vàng đuổi theo.
Khu thương mại là nơi tiếp đón rất nhiều người từ bên ngoài thành phố, chẳng hạn như khách du lịch hay các thương gia khác nhau đến nhằm mua bán hàng hoá tại đây. Có rất nhiều quầy hàng ở khắp nơi. Những đứa trẻ và những cặp đôi đang dạo chơi trên con đường được lát gạch.
“ Ở đây quả thật có rất nhiều cửa hàng…Đó là một người bán kẹo phải không?”
Irisdina-san tìm thấy một gian hàng bán nhiều loại kẹo thủ công. Trên kệ và trên bàn, có rất nhiều hình dáng khác nhau không chỉ có các loại động vật như chim, thỏ, bò mà còn có các nhân vật như du khách, vũ công, cặp tình nhân thân thiết, v..v.. tất cả đều được làm bằng kẹo với nhiều màu sắc. Rất nhiều trẻ con xung quanh cửa hàng có vẻ chúng sống gần khu vực này.
Ở phía sau cửa hàng, một ông bác có vóc dáng to cao, có lẽ là chủ cửa hàng, đang chế tác loại kẹo mới, mùi đường thơm ngào ngạt lan toản khắp cửa hàng.
" Bác ơi, kế tiếp làm cho cháu kẹo hiệp sĩ nha!”
"Eeh! Kế tiếp đến mình mà! Bá ơi, cháu muốn công chúa!”
Những đứa trẻ ồn ào và cố gắng để người bán hàng có thể làm các chiếc kẹo cho riêng chúng.
“Được rồi hãy kiên nhẫn. Ta sẽ làm hết không cần phải gấp.”
Những đứa trẻ xung quanh đang hối hả và nói “Nhanh lên Bác”, có lẽ vì chúng không thể nào chờ thêm được nữa và chủ cửa hàng vẫn đang loay hoay làm kẹo cho bọn trẻ.
Đúng lúc đó, ánh mắt chúng tôi bất ngờ chạm nhau.
“Aah, Cả hai! Có thể dành chút thời gian không?”
Khi chủ cửa hàng đột nhiên đứng lên, ông ấy tìm đường lách qua những đứa trẻ và tiến đến chỗ chúng tôi.
“Hey, Cả hai có thể giúp ta một chút không? Ta không thể một mình lo hết bọn trẻ được. Nếu được cả hai có thể giúp ta dù một chút cũng được, tất nhiên ta sẽ trả ơn. Cả hai có thể giúp ta chứ?”
“ Bọn cháu đều sẵn lòng giúp đúng không? Có vẻ như bọn trẻ đều trạc tuổi Somia nên cũng không có vấn đề gì. Còn cậu thì sao, Nozomu-kun?”
“Không sao, mình chưa từng tự làm kẹo cả, nhưng mình biết nấu ăn nên mình nghĩ là mình có thể giúp được.”
“Được rồi! Ta xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng ta trông cậy vào cả hai đấy.”
Chủ cửa hàng hướng dẫn tôi vào quầy hàng, và Irisdina-san đi về phía bọn trẻ. Tôi không biết phải làm thế nào, vì vậy, việc chế tác kẹo sẽ là một trải nghiệm mới. Tôi có hơi lo lắng, nhưng đó là một cơ hội tuyệt vời. Hãy thử thôi.
==========================================
Iris' POV
Lúc này, vây quanh tôi là lũ trẻ, khi tôi hỏi rằng các em có muốn trò chuyện không vì để chế tác kẹo sẽ mất một lúc, các em ấy đột nhiên trở nên hào hứng.
“Nè, Nè, Onēsan. Phải Onēsan học ở ngôi trường to không ?”
Những đứa trẻ bắt đầu lắng nghe tôi kể khi biết tôi là học sinh tại học viện Solminati. Đồng phục học sinh bắt mắt với màu trắng khá được chú ý. Nếu chúng sống ở thành phố này thì hiển nhiên không thể không biết đến học viện Solminati. Bọn trẻ có thể đã nhìn thấy học sinh của Solminati nhiều lần hằng ngày. Ngay cả khi biết tôi là học sinh của học viện, ánh mắt bọn trẻ đã lập tức thay đổi.
"Aah, đúng vậy. Chị là học viên ở đó.”
“Tuyệt quá! Đó là trường để trở thành hiệp sĩ đúng không ạ!? Vậy liệu chị có trở thành hiệp sĩ trong tương lai không? Chị may mắn thật đó, em cũng muốn học ở đó!”
Một cậu bé rất ngạc nhiên và liên tục nói “ Tuyệt quá, tuyệt quá đi”, đôi mắt những đứa trẻ khác cũng sáng lên hệt như cậu bé. Có lẽ Học Viện Solminati là nơi mà bọn trẻ đều ngưỡng mộ.
Những đứa trẻ trạc tuổi Somia. Chúng với đôi mắt trong sáng và ngây thơ hệt như em gái tôi vậy, điều đó khiến tôi rất vui.
Đúng là có rất nhiều học sinh sau khi tốt nghiệp tại trường đã được triệu tập đến nhiều quốc gia khác nhau và đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng. Ngoài ra, các quốc gia tại lục địa đã thành lập trường này và hỗ trợ rất nhiều nhằm phát triển nguồn nhân lực.
HIệp sĩ là một trong những vị trí phục vụ đất nước, và một số đã đi theo con đường khác. Cũng không đúng khi bọn trẻ nghĩ rằng học sinh của Solminati có nghĩa là hiệp sĩ, nhưng theo một nghĩa nào đó, điều này cũng không hẳn là sai.
“Vậy à, vậy sao em lại muốn trở thành hiệp sĩ? ”
“Em muốn trở nên mạnh mẽ! Mạnh mẽ hơn nữa, đánh bại bọn xấu và bảo vệ mọi người!”
Cậu bé lập tức trả lời mà không hề do dự. Với đôi mắt chứa đầy quyết tâm.
“ Vậy à, đó là một mục tiêu rất tốt, nhưng em phải cố gắng rất nhiều để đạt được mục tiêu của mình đấy.”
“ Đúng vậy. Đó là lý do tại sao, khi lớn lên, em sẽ đến trường của Onēchan!! “
Tôi lắng nghe nguyện vọng tương lai của từng đứa trẻ. Tất cả các em ấy đều vui vẻ nói về ước mơ của mình.
“Em muốn trở thành Hiệp Sĩ”
“Em muốn trở thành Mạo Hiểm Giả”
“Em muốn trở thành người bán kẹo”
“E”m muốn làm ra thật nhiều bộ đồ đẹp”
Những đứa trẻ kể cho tôi nghe câu chuyện của chúng chứa đầy mộng mơ, và tôi cảm thấy hạnh phúc lạ thường khi lắng nghe bọn trẻ và nó như thể bọn trẻ đang chia sẻ với tôi về thế mạnh của mình.
( Phải, mình muốn bảo vệ thật nhiều người, bao gồm cả Somia, và trên hết….mình muốn tiếp tục là mục tiêu của Somia.)
Đó chính là mục tiêu và lí do mà tôi tiếp tục tiến bước. Somia chưa bao giờ được bế trong vòng tay mẹ. Tôi đã cố gắng để trở thành mẹ của con bé, thay cho người mẹ đã khuất, và trên tất cả, tôi muốn trở thành một người chị mà con bé có thể tự hào.
Vì lý do đó, tôi đã có thể chịu đựng và cống hiến hết mình cho những khoá huấn luyện khắc nghiệt.
Đột nhiên, Nozomu-kun, hình ảnh cậu ấy đang bận bịu làm kẹo tại quầy hàng đập vào mắt tôi. Lý do mà cậu ấy chiến đấu là gì? Điều gì đã khiến cậu ấy tiếp tục ngay cả khi năng lực Hạn Chế đã ngăn cản cậu ấy trở nên mạnh hơn?
Và tin đồn với Lisa đột nhiên xuất hiện vào năm nhất, và tình trạng cậu ấy lúc này như thế nào?
Tôi chỉ gặp cậu ấy vài tuần trước. Tôi và cậu ấy vẫn chưa có đủ thời gian để tìm hiểu về nhau.
===============================================
Nozomu's POV
Trong khi Irisdina-san giải quyết vấn đề về bọn trẻ, tôi đã giúp người chủ cửa hàng làm kẹo và kẹo vào bát trên ngọn lửa đế kẹo tan chảy.
Tôi chưa từng làm đồ ngọt như kẹo trước đây. Tôi sống một mình, tự nấu ăn ở nhà của Sư Phụ, và chỉ nấu những bữa ăn đơn giản trong rừng; tuy nhiên tôi bị hạn chế bởi chỉ có thể nấu ăn ở những nơi có thể đảm bảo an toàn trong khu rừng đầy ma vật.
Tất cả những gì tôi làm là cho một lượng nhất định Xi-rô và các thành phần như đường vào bát, khuấy đều rồi đun cho sôi. Người chủ cửa hàng nhìn độ dính và màu sắc mà tôi nấu rồi lấy kẹo ra khỏi bát đúng lúc, dùng que gỗ, nhanh chóng chế tác bằng bàn tay quen thuộc của mình. Với đôi bàn tay của một người thợ lành nghề chẳng hề có chút đình trệ nào trong máy mắt liền làm ra một cái kẹo công chúa và hiệp sĩ.
Tôi cũng thử làm một cái, nhưng tôi không thể tạo hình kẹo lúc còn mềm và nóng chảy trên que gỗ được, và nó trở nên thật lộn xộn.
“…. Quả thực đây là một công việc thủ công tuyệt vời…”
“À, ta làm chủ của hàng kẹo cũng đã lâu, nên cũng quen rồi.”
Tôi không chắc về công việc chế tác kẹo, nhưng tôi cảm thấy kỹ thuật khéo léo biến kẹo thành nhiều hình dáng khác nhau của ông ấy thật sự ấn tượng. Trên thực thế, cái kẹo mà tôn làm không phải là một món hàng thủ công, nó rõ ràng là một mớ hỗn độn đi quá xa so với việc tiên phong trong nghệ thuật.
"Ermm, Sao bác lại mở một cửa hàng kẹo vậy?”
Tôi tự hỏi tại sao ông ấy hoàn thiện kĩ năng làm kẹo của mình đến mức hoàn hảo như vậy. Nghề làm kẹo rõ ràng là cần rất nhiều nỗ lực ấy vậy mà giá cả lại không cao so với những khó khăn và công sức mà ông ấy đã bỏ ra chẳng đáng là bao….
“Ban đầu, Ta thích ăn hơn là làm. Ta đã mua nhiều loại kẹo và so sánh chúng. Trong số đó, ta không hài lòng với việc chỉ ăn chúng. Ta bắt đầu tự làm nhiều loại kẹo khác nhau. Ta đã rất ngạc nhiên khi những cái kẹo do mình làm, và ta đã rất vui khi nhìn thấy nụ cười của mọi người khi ăn những cái kẹo do ta làm. Vì vậy, trước khi bản thân nhận ra….Ta đã trở thành chủ cửa hàng kẹo.”
Chủ cửa hàng không ngừng chế tác trong lúc vừa nói. Viên kẹo mềm trở nên phồng lên như thể có sự sống trong bàn tay ông ấy vậy.
“Nhưng theo ta nghĩ, vui nhất là khi được làm kẹo. Đôi khi không lãi lắm, đôi khi cũng vất vả, nhưng rất vui nên ta cũng không thấy phiền chút nào. Ta muốn dành cả cuộc đời này để làm công việc này.”
Gương mặt của chủ cửa hàng trở nên thật sống động trong khi tạo ra những tác phẩm tinh xảo bằng kẹo. Có vẻ ông ấy rất thích kẹo. Đó là nụ cười chỉ dành cho những người đang làm những việc mà họ thực sự yêu thích.
“Thứ mà mình muốn……..một mơ ước à?…”
Một ước mơ mà tôi đã từng có trước đây. Một giấc mơ mà tôi đã đánh mất và quay lưng với nó
Tôi có hơi ghen tị với chủ cửa hàng khi có thể nói về ước mơ của ông ấy.
"Hoi, xong rồi đây, đừng có đánh nhau đấy, có thể yên tâm mà ăn rồi nhé”
"Waa~a~a !!"
“Tuyệt quá! trông nó giống hệt như hiệp sĩ và công chúa trong quyển sách tranh vậy.”
Bọn trẻ đổ xô về phía những cái kẹo thơm ngon. Trông hệt như bầy kiến vỡ tổ. Không chỉ Irisdina-san và chủ cửa hàng mà cả những người đi qua đường đều mỉm cười trước hình ảnh những đứa trẻ đang nhai kẹo cùng với nụ cười hồn nhiên.
Nhìn chúng khiến tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn một chút. Một cảnh tượng mà tôi chưa từng thấy khi ở một mình. Trước khi tôi nhận ra thì tôi cũng đã tự nhiên mỉm cười.
=====================================
Nhóm mình vẫn nhận Donate của các bạn có lòng qua Momo: 0768984724 nhé