Oreniwa kono kuragari ga kokochi yokatta

chương 07: quái vật và đá kết giới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đi bộ 373 ki lô mét đường rừng.

Chỉ tưởng tượng nó khắc nghiệt thế nào thôi, cũng đủ làm tôi thấy phát ớn.

Tôi không chỉ thiếu thức ăn mà đến nước uống còn chẳng có.

Dĩ nhiên tôi có thể kiếm được chúng bằng điểm của mình, nhưng…

Sống sót để hội ngộ với Nanami – Tôi sẽ sống vì điều đó.

Không, ngay cả khi đó không phải là mục tiêu đi chăng nữa, tôi không thể cứ thế buông bỏ mạng sống được. Lý do để tôi vẫn còn sống và đứng đây, mặc cho bị hãm hại cách đây không lâu hẳn là do ý Trời dặn tôi phải sống tiếp.

Còn sống và thoát ra khỏi chỗ này là điều duy nhất tôi được nghĩ tới.

Tôi tự lấy tay vỗ vào má mình.

“Có lẽ phải đi thôi!”

Ít nhất nhờ có bản đồ mà tôi biết được hướng đi.

Dù cấp độ nguy hiểm có cao đến đâu, không có điều gì chắc chắn rằng tôi sẽ phải đụng độ lũ quái vật.

Lỡ đâu chỉ có những con quái vật mà tôi có thể trốn thoát bằng cách chạy đi thì sao.

Còn quá sớm để tuyệt vọng.

Tôi xem lại bảng trạng thái một lần nữa trước khi leo xuống cây.

Số lượng người đang theo dõi tôi là 1.876.540 và tiếp tục tăng lên theo từng giây.

Có lẽ tôi thu hút sự chú ý giống như làm trò cười cho thiên hạ lúc khởi đầu.

◇◆◆◆◇

Đó là một khu rừng nơi những bóng cây cao tới chừng 10 mét.

Ở đó không mọc nhiều cỏ dại, có thể chỉ là trong cái rủi lại có cái may, nhưng con đường không mấy khó khăn để bước đi.

Vừa xong tôi đã dùng một 1 điểm để đổi lấy một đôi bốt, nó vừa vặn như thể đó là hàng đặt riêng.

Dường như không có nhiều quái vật đến thế. Dù đã đi bộ tầm 30 phút, nhưng tôi vẫn chưa hề thấy bất kỳ loài sinh vật nào giống vậy.

…Không những vậy, tôi thậm chí chẳng thấy cả động vật.

Có gì đó kỳ lạ.

“Dù thế nào, cũng không thể mất cảnh giác…”

Dựa theo bản đồ chi tiết cao, đây là vùng nguy hiểm cấp độ 4.

Bỏ qua việc cứ có thứ gì đó quái lạ lướt qua da tôi, nơi này tạo cảm giác không bình thường.

Có khi nào, hiện tại tôi đang bị một con quái vật cực thông minh ngắm bắn bằng một cây cung không? Hay tôi sẽ bị nuốt sống bởi đầu của một con quái thậm chí mình còn không thể nhìn thấy?

Trước khi đi tiếp, tôi dùng 1 điểm để đổi lấy thứ vật phẩm mà mình đang giữ trên tay, rồi mới quay trở lại hành trình.

Với đôi bốt và vật phẩm ấy, giờ tôi còn 19 điểm.

Tôi vốn đã tới bờ vực của cái chết.

Gió rít vào cây cối thổi phồng nỗi bất an trong tôi, Tâm trí tôi bị bào mòn trước nỗi sợ lũ quái vật sẽ tấn công từ bất kỳ đâu.

Cứ thế tôi cần mẫn di chuyển đôi chân như để xóa đi nỗi bất an ấy.

Thế là tôi đã đi bộ được khoảng 2 tiếng rưỡi.

Nhìn vào kết quả, có lẽ ai cũng sẽ ngạc nhiên.

Nghĩ tới mức độ nguy hiểm, tôi đã chuẩn bị để đối mặt với tình huống hiểm nghèo gần như ngay lập tức, nhưng tôi thậm chí có cảm giác giống như mình đã bị lừa vậy.

Khí hậu chẳng nóng chẳng lạnh.

Chỗ này không phải ở giữa một ngọn núi, mà là một khu rừng khá bằng phẳng.

Khoảng cách còn lại để tôi có thể thoát khỏi đây là 10 ngày nếu mọi thứ suôn sẻ.

Bình tĩnh suy nghĩ sẽ thấy, có lẽ nơi này không quá tệ để bị dịch chuyển ngẫu nhiên.

Nếu chẳng may đây là một ngọn núi tuyết, tôi nhất định chẳng thể sống sót nổi. Hay giả sử là một ngọn núi thay vì khu rừng hiện tại, chỉ leo xuống thôi đã là vô cùng nguy hiểm.

May mắn đã mỉm cười với tôi.

…Nhưng hóa ra tôi đã nhầm.

Không phải tự dưng mà xung quanh không có bất kỳ sinh vật sống nào.

Cũng giống như việc động vật ăn cỏ không bén mảng tới lãnh thổ sư tử, mật độ quái vật sẽ vơi đi khi ở trong mảnh đất của một con quái khổng lồ.

Tôi đã không suy nghĩ nghiêm túc về ý nghĩa của mức nguy hiểm cấp độ 4.

Thứ đầu tiên lọt vào tai tôi là tiếng kêu rắc rắc của những cái cây. Tiếp đó là tiếng sột soạt như thể có gì đó đang bay vòng quanh và vụt qua chúng.

Tôi dừng chân và nhìn xung quanh.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe được ‘thứ âm thanh tạo ra từ một kẻ khác’

Từ đầu đến giờ tôi chỉ nghe tiếng chim ca, còn lúc này, sự hiện diện của sinh vật sống lần đầu tiên được tôi cảm nhận rõ mồn một đến thế.

“Quái vật ư…? Hay là khỉ hoặc thứ gì đó?”

Tiếng xào xạc của cây cối kêu mãi không dứt.

Tôi cảm nhận thấy thứ đó đang đến gần.

“Chí ít… chí ít hãy chỉ là một loài động vật bình thường…”

Tôi không nhận định nổi nó đang tiến tới từ hướng nào.

Thứ đó đang tiếp cận chậm rãi trong khi đảo vòng tròn, còn ở phía trung tâm vòng tròn ấy chính là tôi.

Đám quái vật…

Thượng đế đã báo trước rằng sẽ tồn tại những thứ như vậy.

Tôi đã dạy Nanami về điều này, và khi đó có thể sẽ cần đến ít kỹ năng chiến đấu, cũng như sử dụng điểm hay thứ gì đó cường hóa bản thân rồi chiến đấu với vũ khí trong tay.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới việc đối mặt với một con quái vật là như thế nào.

Không, chẳng ai ở Trái Đất có thể nghĩ tới hiện thực phải chiến đấu trực diện trước lũ quái vật cả.

Một lúc sau, âm thanh ấy nguôi đi.

Rồi có tiếng của thứ gì đó đáp xuống mặt đất.

Tôi nhìn về hướng đó theo phản xạ.

Và rồi…. ước mong của tôi về thứ đó chỉ là ‘một loài động vật bình thường’ đã tan vỡ đúng như một giấc mơ mỏng manh.

“…Cái, cái gì vậy?”

Cảm giác chẳng giống thật chút nào.

Đống cây trong khu rừng có thể hơi khác so với Trái Đất, nhưng vẻ ngoài của chúng không khác tới mức không thể nhận ra, đất đai cũng tương tự như Trái Đất. Những đám mây, ngọn gió, và cả mặt trời cũng vậy…

Nếu ta được nghe kể về chúng, thì đó là những thứ chúng ta tin rằng có tồn tại trên Trái Đất.

Còn thứ trước mắt tôi cao tới tầm 4 mét, sở hữu răng nanh dài và sắc nhọn thò ra từ miệng, đặc biệt là nó có màu đỏ rực. Một con khỉ khổng lồ với cơ thể bốc cháy.

Không phải bởi nó bị ai đó phóng hỏa. Mà ngọn lửa thực sự tỏa ra không ngừng từ bộ lông đỏ trên người nó.

Thân trên của con quái vạm vỡ. Cánh tay dày ngang cái cây lớn bên cạnh và một sức mạnh thể chất đủ để quật chết 10 người với một cú vung tay.

Đến cái miệng khổng lồ của nó cũng bốc khói và có thể nuốt trọn cả một người.

Khi thấy thứ đó, tim tôi đập như pháo rang, chân cẳng bủn rủn, cơ thể tụt huyết.

Tôi thậm chí còn không di nổi một ngón tay như thể cơ thể tôi không còn là của chính mình.

Tôi đã trở thành mục tiêu của một kẻ săn mồi đích thực. Nhất định đây là ngày tàn của tôi.

Giống như hiểu được theo bản năng….

“Guyaaaaaau!”

Con khỉ khổng lồ ấy gầm lên giống như để hăm dọa tôi.

Trong mắt con khỉ, tôi hẳn bé nhỏ, yếu đuối và là một món ăn tiện lợi lắm, nhưng nó lại không hề di chuyển ngay, chỉ đơn giản nhìn tôi với cặp mắt rực lửa ấy. Thậm chí nói nó đang đứng quan sát tôi cũng chẳng sai.

Phải chăng nó gặp phải một sinh vật đáng số không thể xuất hiện trong khu rừng này, thế nên nó mới tỏ ra thận trọng như vậy?

Hay cũng có thể nó chỉ đang tận hưởng khoảnh khắc trước một con mồi béo bở.

Duy chỉ cặp mắt đỏ choét đang sáng bừng của nó là tôi không thể đọc nổi biểu cảm.

Ở một tình huống mà có thể nói, tôi đã hoàn toàn mất tỉnh táo kể từ khi gặp con khỉ khổng lồ đó.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian ngắn ngủi con khỉ quan sát, bánh răng bộ não tôi đã kịp xoay chuyển.

Vậy là dù con khỉ gào lên và rượt tới, tôi đã không do dự dùng ngay vật phẩm ấy.

Tôi nắm lấy viên pha lê trong tay và đập vỡ nó.

[Đá kết giới được sử dụng. Thời gian còn lại là 12 tiếng]

Ngay lập tức, một tấm chắn nửa trong suốt hình bán cầu với bán kính khoảng 3 mét xuất hiện.

Thoạt nhìn tấm chắn trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng con khỉ khựng lại như thể mục tiêu của nó đột nhiên biến mất và đảo đầu liên hồi để nhìn xung quanh.

Nó gào lên giận dữ, đập dữ dội vào nền đất trong cơn thịnh nộ.

Vài lần con khỉ đó còn phun lửa, thiêu rụi đống cây xung quanh.

Xem ra nó điên tiết lắm.

Tôi rũ rượi ngồi xuống đất, nơi cách con khỉ khoảng 10 mét.

Nửa thân dưới của tôi đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, đồng thời tôi không có cảm giác mình đủ khả năng đứng dậy trong một khoảng thời gian.

Toàn thân tôi vã nhiều mồ hôi đến mức lạ thường, tới ngưỡng độ khiến quần áo tôi trở nên nặng nề hơn.

Cá lớn nuốt cá bé.

Thứ khái niệm tôi từng được học ở trường, giờ lại được tôi cảm nhận thông qua toàn bộ da dẻ mình. Tôi có thể nhận thấy cả thân thể đang bị thiêu cháy bởi hiện thực làm kẻ yếu có thể sẽ bị nuốt chửng.

Đây được gọi là isekai.

Thế giới mà kể từ giờ tôi buộc phải tồn tại.

(Làm ơn… biến giùm cái đi…!)

Thứ này là kết giới cố định.

Có thể tôi có 12 tiếng đồng hồ, nhưng nếu con Cự Hầu này không chịu di chuyển chút nào, thì tôi sẽ bị nó chiếu tướng theo đúng nghĩa đen.

Tôi có thể dùng đá kết giới liên tiếp, nhưng thứ đó cần tiêu hao 1 điểm.

Cứ thế tôi sẽ mất điểm trong nháy mắt và cuối cùng vẫn sẽ bị ăn thịt.

Không hẳn giống như mong ước của tôi được hồi đáp, nhưng con khỉ vừa mới lùng sục xung quanh hẳn đã từ bỏ. Nó rời đi đâu đó.

Tận đáy lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

(Vậy ra đây là nguy hiểm cấp độ 4 ư…)

Tôi có nghĩ tới việc sau cùng mình sẽ gặp một con quái vật.

Nhưng có lẽ tôi đã quá lạc quan khi nghĩ rằng, có khả năng nó sẽ là một con quái mà tôi có thể đối phó bằng cách nào đó.

Kiểu như một con quái vật mạnh mẽ nhưng di chuyển chậm chạp, hay lũ quái đi theo bầy đàn nhưng sức mạnh cá nhân yếu.

Tuy nhiên con khỉ đó vừa to, vừa mạnh, đã thế còn nhanh và có trông rất thông minh, chưa kể thổi ra được cả lửa.

Ngay cả được trang bị tận răng, chưa chắc tôi đã đánh bại được nó.

Truyện Chữ Hay