Khi thời khắc đến, 1000 người được chọn bởi Thượng Đế sẽ được đưa tới thế giới song song.
Thời gian là vào nửa đêm, theo giờ thế giới (GMT) ngày 1 tháng 1.
Do chênh lệch múi giờ, Thời gian xuyên không ở Nhật Bản sẽ là 9 giờ sáng.
Hôm đó không may là trời đổ mưa, trong khi bản tin sáng lại nói việc trời mưa vào đầu năm mới là điều rất hiếm.
Tôi rời nhà với chiếc ô cầm trong tay, tới và gửi lời chào từ biệt lần cuối với Nanami.
Khi bước khỏi cửa nhà, có một nhóm phóng viên chắc là vừa mới tới, đứng cách hơi xa chỗ đó. Tôi thấy họ đang hướng máy quay về phía mình, tôi chỉ khẽ cúi đầu chào họ.
Nhà tôi không chỉ bé, mà nó còn nằm đối diện với một cung đường tấp nập, nên chỉ với vài nhóm đài truyền hình đứng chắn đường thôi, là tắc đường sẽ xảy ra.
Vào cái ngày Nanami được chọn, diễn ra khá nhiều rắc rối liên quan tới việc kẹt xe, nên họ đã quyết định chọn chỗ đứng trên vỉa hè nằm cách đó không xa. Thôi thì dù sao hôm nay cũng là ngày cuối họ bám theo Nanami rồi.
Thượng Đế không tiết lộ quá nhiều về thế giới song song.
Điều ai cũng biết là thế giới đó giống với Trái Đất, một thế giới giả tưởng của kiếm và ma thuật. Người xuyên không sẽ nhận được điểm thưởng để tăng sức mạnh bản thân, trao đổi vật phẩm, và khởi đầu ở nơi có độ khó nhất định do mình lựa chọn… Đó hầu như là toàn bộ những gì chúng tôi có.
Không có nhiều lời khuyên tôi có thể đưa ra cho Nanami.
Ngay cả khi cô ấy có thể tăng sức mạnh cho cơ thể được một chút, tôi vẫn không thể hình dung cảnh Nanami chiến đấu được với lũ quái vật. Vậy, cô ấy còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc sống an phận ở một thành phố cơ chứ?
Như vậy, thay vì dồn điểm vào việc tăng sức mạnh một cách vô ích, thà dùng chúng đổi lấy vật phẩm và tiền bạc có khi lại hơn. Nhưng nếu khi cô ấy có tiền và những món đồ giá trị trong khi lại yếu đuối, thì kết cục của cô ấy có thể sẽ là bị cướp và bị giết chết… Chung quy lại, vẫn bắt buộc cần có sức mạnh sao…? Sau một vòng luẩn quẩn, tôi vẫn không thể rút được ra câu trả lời rõ ràng.
Em gái tôi có nói, việc dùng những điểm thưởng quý giá để tăng sức mạnh bản thân là điều rất quan trọng, bởi nhiều khả năng về sau sẽ không thể kiếm được chúng nữa, nên bắt buộc phải chọn những thứ liên quan nó, có điều ngay từ đầu chúng tôi không phải nhập vai vào những nhân vật game mạnh mẽ.
Thế nên cuối cùng, không còn cách nào khác ngoài việc phải xem và quyết định lấy một kỹ năng cho bản thân. Cân nhắc phân bố điểm một cách cân bằng. Đó là cách an toàn nhất.
Chúng tôi đi tới một kết luận như vậy.
“…Mình đến hơi muộn rồi sao? Dù vậy nhà Nanami có vẻ hơi yên ắng…”
Mới 8 giờ sáng.
Họ vẫn đang ngù cho dù hôm nay là ngày dịch chuyển ư?
Những người xuyên không đáng số sẽ tập trung tại Tokyo Dome, nơi giám sát việc dịch chuyển của họ, nhưng Nanami lại từ chối điều đó. Cô ấy từ chối trên sóng truyền hình và nói mình muốn dành giây phút cuối bên gia đình.
Thực ra, có khả năng đám phóng viên không hiểu cảm giác đó và sẽ xuất hiện vào phút chót, nhưng tạm thời thì chưa có ai. Biết đâu bất ngờ họ lại tôn trọng những khoảnh khắc cuối của người được chọn thì sao.
Hoặc cũng có thể họ không dám vì sợ Thượng Đế tối cao trừng phạt.
“Chào buổi sáng, là tớ, Hikaru đây!”
Cửa ra vào đã mở, nên tôi cứ thế đi vào, nhưng có gì đó rất kỳ lạ.
Mặc dù đèn bên trong bật, sao lại không có tiếng động gì.
Tôi quen biết gia đình Nanami vì dù gì gia đình chúng tôi đều là bạn bè. Khó lòng mà tin được họ vẫn ngủ vào ngày con gái mình rời đi.
Tôi cởi giày rồi tiến vào trong với cảm giác chẳng lành.
Cánh cửa dẫn tới phòng ăn đang đóng và đèn thì bật sáng, nhưng chỉ tồn tại sự im lặng.
“Chào buổi sáng!... Lạ thật”
Bộ cô ấy đã dịch chuyển rồi sao?
Tôi đi tới phòng Nanami với nỗi lo canh cánh trong lòng.
Phòng của cô ấy nằm ở lầu hai.
Dường như thứ âm thanh lảng vảng duy nhất trong ngôi nhà này là tiếng mưa rơi, nhịp tim và tiếng cành cạch từ bộ nhá của tôi.
“Nanami…? Cậu có ở đó không?”
Dù cho tôi đã gõ cửa, nhưng không một phản hồi.
Tôi rén người lại và mở cửa phòng Nanami.
Cô ấy ở đó.
Đôi mắt cô nhắm chặt, người cô nằm phía dưới sàn như thể còn đang ngả lưng vào mặt giường.
Bụng cô ấy… không, thứ màu đỏ sẫm bao phủ toàn bộ phần trên của cô ấy là dấu vết của máu, chúng loang lổ tạo thành một hồ máu nhuộm màu tấm thảm.
“Na…nami…?”
Tôi chạy đến bên cô ấy trong trạng thái gần như ngất xỉu.
“Nanami! Này! Tỉnh dậy đi! Nanami…!”
Tôi lay vai cô ấy, nhưng đầu cô chỉ vô thức đung đưa.
Cơ thể cô không có chút sức lực, như thể tôi đang chạm vào một con rối.
Tôi cảm giác như máu đang bị rút cạn khỏi người mình.
…Cô ấy chết rồi sao?
…Nanami bị giết ư…?
Tôi không hiểu nổi.
Cô ấy nói rằng tới thế giới song song đáng sợ lắm.
Chả lẽ người bạn thơ ấu của tôi đã khẩn cầu van xin ai đó thế chỗ cô ấy?
Mặc dù mới hôm qua cô ấy vẫn còn tràn trề năng lượng.
Cô ấy cũng chưa từng bị gặp tổn thương lớn nào.
Vậy mà Nanami lại chết vào đúng ngày cô ấy được dịch chuyển.
Không rõ tôi đã đứng chôn chân ở đây bao lâu.
Có thể là vừa mới, mà cũng có thể là cả tiếng đồng hồ rồi.
Đầu tôi thậm chí còn không nghĩ được tới việc đi kiểm tra xem dì và chú Nanami có ổn không. Cơ thể tôi chỉ biết run rẩy, tới mức còn chẳng thể thở được bình thường.
Giống như tâm trí tôi, từ trong lòng ra đến ngoài cơ thể đang cố gắng phủ nhận sự thật này.
“Đ-đúng rồi… mình phải gọi cứu thương…”
Ngay khi lấy lại được chút bình tĩnh và lấy smartphone ra, một giọng nói cất lên từ sau lưng tôi và gần như cùng lúc, một cảm giác nóng rực truyền thẳng tới cơ thể tôi.
“…Gah?! C-cái gì…thế này?”
Tầm nhìn tôi chìm vào màu đỏ tươi.
Cơn nóng bắt đầu lan tỏa từ sau lưng, giống như dòng máu chảy trong người tôi bị đảo ngược. Nhận thức của tôi lập lòe hệt như cách trái tim vẫn đập.
Lưng tôi nóng như thiêu đốt.
Cảm giác chẳng khác nào bị một ống sắt đâm xuyên người.
“Thiệt tình. Đừng dọa tao chứ. Mày là…Kurose hả? Tụi mày đang hẹn hò à? Xin lỗi vì đã giết cô ta”
Khi tôi ngoảnh lại, một gã thiếu niên tầm tuổi tôi đang đứng đó.
Một đứa cùng trường mà tôi đã từng thấy trước đây.
Tôi và hắn chưa từng học chung lớp. Một kẻ tôi không nhớ nổi tên.
Tôi nghĩ hắn là loại người hay hô hào ‘yay yay’ phía ngoài hội của tụi nổi tiếng.
Mặc dù hắn học khác lớp, nhưng thi thoảng hắn lại ghé qua lớp tôi chơi, nên phần nào tôi nhớ được mặt hắn.
Hắn bắt đầu to tiếng phàn nàn về việc mình không trở thành người được chọn.
Tại sao hắn lại giết Nanami cơ chứ…?
Sao hắn lại biết tên tôi…?
“Dù sao tao sẽ biến mất tới thế giới song song. Cứ coi như vận mày đen đủi và chấp nhận từ bỏ đi, Kurose. Mày sẽ được chết bên đứa con gái yêu dấu của mày Nanami-chan, nên cũng sướng mà không phải sao?”
Hắn gào lên cười một cách điên cuồng dưới bộ mặt tái mét, nhưng chỉ đôi mắt hắn sáng lên vẻ nguy hiểm, trông hắn không còn giống một con người bình thường nữa rồi.
“T-tại sao…?”
Tôi vắt kiệt chút sức lực cuối cùng để thốt lên.
Sao hắn lại giết Nanami?
“Hả? Mày không biết à? Nếu mày giết người được chọn, quyền hạn của người đó sẽ chuyển sang cho mày. Tao nhất định phải tới được cái thế giới song song đó. Thực ra, tao thấy có lỗi với Nanami-chan, nhưng chả phải cô ta nói mình sợ thế giới đó lắm hay sao? Đằng nào cô ta chẳng chết. Thế nên để tao lập công lớn ở thế giới đấy thì chẳng phải tất cả mọi người đều sẽ tự hào ư”
“…Mày mất…trí rồi!”
Nếu giết người được chọn, sẽ nhận được quyền thế chỗ.
Hồi đầu mấy cái tin đồn đó còn lan truyền trên mạng, nhưng nó không gì hơn ngoài một truyền thuyết đô thị.
Đúng là có một số người được chọn bị giết, nhưng không có câu chuyện nào nói kẻ giết người được quyền thế chỗ cả.
Lại một trò đánh xổ số may rủi.
Tên ngu dốt ấy tin vào cái truyền thuyết đô thị và hại chết Nanami.
“Ai~ mất trí hả? Mày tự cao tự đại cái gì, thằng tự kỉ này”
Tôi bị hắn đá văng lên người Nanami.
Tôi ở trong tình thế không thể kháng cự. Ý thức của tôi ngày một nhạt dần.
Tấm lưng đã không còn nóng ran nữa, giờ tôi chỉ còn cảm thấy lạnh toát.
Trực giác tôi mách bảo rằng cái chết đang cận kề.
“Còn đúng 1 tiếng nữa. Có ai tới thì mệt, hay mình đi khóa cửa nhỉ?”
Gã đó rời khỏi phòng như kiểu đã hết hứng thú với tôi và Nanami.
“Uuw…ít nhất..là gọi điện”
Tôi gắng gượng gọi cho cảnh sát.
Nhưng khi chiếc smartphone bị tuột khỏi tay, tôi thậm chí còn không đủ sức để nhặt nó lên.
“Nana…mi…”
Tầm nhìn tôi nhạt nhòa dần vì những giọt nước mắt, ý thức thì ngày một hời hợt.
Ánh mắt tôi bắt gặp thứ Nanami đang ôm chặt vào lòng.
“Nanami…đồ ngốc…”
Đó là sổ album bỏ túi.
Chắc cô ấy đã chọn nó để việc mang theo không gặp khó khăn, Cuốn album to bằng một cuốn sổ nhất định là thứ cô ấy chuẩn bị để cầm tới thế giới song song.
Nanami từng nói rằng, thay vì mang theo áo giáp, cô ấy muốn mang theo kỷ niệm về thế giới của mình.
Bảo rằng mình sẽ nhớ nhà.
Thay vì một thế giới xa lạ nơi cô chẳng quen ai, thì điều cô trân trọng vẫn là những người cô quan tâm ở thế giới này.
Tôi rướn những ngón tay run lẩy bẩy tới để chạm vào cuốn sổ.
…Vậy là sau cùng, Nanami đã lên thiên đàng với cuốn album chan chứa kỷ niệm, khi còn là một cô gái có nỗi sợ xa nhà.
Nhưng sớm thôi, tôi sẽ theo chân cô ấy.
Có thể tôi không được cùng cô ấy tới thế giới song song, nhưng chúng tôi đã đồng hành bên nhau suốt từ hồi mới sinh ra.
Nếu có thể, thưa Thượng Đế…
Hãy cho con được là người bạn thơ ấu của cô ấy ở thế giới sau này…