Bóng tối này xoa dịu tôi.
Ẩn dật trong một mê cung bao trùm bởi sự im ắng và chết chóc, tôi cuỗm đi trang bị giá trị từ những thi hài nay đã câm lặng của các nhà thám hiểm, rồi bán chúng cho chợ đen. Dù sao đó là cách để tôi kiếm được bữa ăn cho mình.
Ở lối đi dẫn tới lăng mộ, nơi gắn bó với cái chết.
Ẩn mình trong bóng tối, hôm nay tôi lại nép mình và nín thở.
Để không một ai nhìn thấy tôi.
Để tôi không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Và rồi…
Để mọi người lãng quên tôi.
◇◆◆◆◇
[Thượng Đế] chọn ra 1000 người từ nhiều nơi sinh, chốn dưỡng, giới tính cho tới độ tuổi và đưa họ tới thế giới khác, một thế giới của kiếm và ma thuật.
Sự điên rồ đó ập tới Trái Đất và vẫn còn đang tiếp diễn, nó khởi đầu vào một buổi sáng tháng 6, khi tôi vừa mới bắt đầu quen với nhịp sống của một học sinh cao trung.
Với Kurose Hikaru tôi, sự kiện này là một bước ngoặt của cuộc đời.
Không, để nói chính xác hơn… thì là một biến cố.
Một bóng người chỉ có thể miêu tả giống như hình bóng của ánh sáng, đột nhiên hiện lên ở mọi màn hình điện tử không được bật trên khắp thế giới.
“Ta là Thượng Đế”
Cùng lúc đó, tôi đang ở trong lớp dự tiết học đầu trong ngày.
Người đầu tiên nhận ra thứ xuất hiện trên chiếc tivi lớn trong lớp chúng tôi là một bạn nữ sinh. Tiếp đó là tiếng hét bất ngờ của bạn ấy làm cả lớp giật mình, khi từ [Thượng Đế] vang lên trong loa TV chất lượng thấp.
“Hẳn các con ngạc nhiên lắm trước cách mà ta giáng thế. Ta đã chờ các con, chờ những đứa trẻ đáng quý của ta trưởng thành. Giờ thì thời khắc đó đã đến”
Một giọng nói khiến tôi có cảm giác nó để lại ấn tượng lớn trong lòng mình.
Một giọng nói có thể từ của cả nam và nữ, Về độ tuổi thì tôi cũng không thể xác định được.
Thậm chí cô gái hét lên ban nãy cũng sững người lộ vẻ kinh ngạc.
Giáo viên lớp tôi nghi là một trò chơi khăm hay lỗi kỹ thuật nào đó, nên cố gắng dùng điều khiển TV, nhưng [Thượng Đế] không biến mất, ngay cả khi đã rút dây nguồn.
Người giáo viên sang lớp bên cạnh để xem xét tình hình, nhưng dường như lớp đó cũng trong tình trạng tương tự, và thậm chí trên màn hình của chiếc smartphone ai đó lấy ra cũng hiện hình của vị [Thượng Đế] này.
“Ta đã chọn ra 1000 người trong số tất cả các con. Ngẫu nhiên từ mọi quốc gia và dân tộc trên toàn thế giới. Tất nhiên, không phân biệt nam nữ hay tầng lớp xã hội. Những cá nhân đã có kinh nghiệm trong xã hội, trẻ em và người già sẽ được loại trừ”
Với việc nêu ra con số 1000 người, điều này chứng tỏ hiện tượng trên không chỉ xảy ra trong phạm vi trường. Dù gì trường tôi còn chẳng đủ 1000 học sinh.
Kể cả thế, thứ đó nói rằng việc này sẽ bao gồm các quốc gia trên thế giới từ mọi dân tộc và lãnh thổ. Như vậy đồng nghĩa hiện tượng này chắc chắn đang diễn ra trên toàn Trái Đất. Cảm giác có vẻ không thật cho lắm, nhưng rõ ràng đây vốn không phải một thứ dễ để tin như vậy. Tới mức tôi còn đang hoài nghi mình ngủ gật giữa lớp vì ngán ngẩm và giờ đang nằm mơ nữa ấy chứ. Có vài đứa lớp tôi thậm chí còn véo má để xác nhận nữa.
“Ta sẽ đưa 1000 người đó tới một thế giới khác”
Lời lẽ đó của Thượng Đế khuấy đảo cả lớp.
Thế giới khác
Có nghĩa là, isekai – xuyên không.
“Nhắc đến thế giới khác, ý ta là một thế giới khác thế giới này và nó nằm trong phạm vi quyền hành của ta – một thế giới song song. Để chính xác hơn, là một thế giới được tạo ra để phản ánh thứ mà các con thích”
Cả lớp trở nên rôm rả hơn khi nghe những lời đó từ Thượng Đế.
Nhưng bản thân tôi thì không thấy phấn khích tới mức đó
Bởi cứ bình tĩnh suy nghĩ mà xem, khả năng trở thành người được chọn, hay khả năng có ai đó trong trường này được chọn, giống như việc trúng xổ số mà thôi.
Trẻ em và người già rõ ràng là không được tính, nhưng có 7 tỷ dân trên Trái Đất.
1 trên 7 tỷ. Nếu xét trên phương diện xổ số, nó sẽ giống như ăn ngay giải độc đắc sau một hoặc hai lần chơi vậy. Ngoài ra, nếu có sự chia đều giữa các quốc gia và dân tộc, thì ai ở đất nước càng đông dân, người đó càng thiệt. Tới cái mức độ mà người đó cho rằng tỉ lệ của mình sẽ bằng 0.
1 hay 2 đứa cao trung ở Nhật Bản có thể sẽ được chọn, với cả nếu nói tôi không có chút hứng thú nào với một thế giới kiếm và ma thuật thì cũng không hẳn là như vậy…
“Ta sẽ để những người xuyên không được sống ở thế giới mà họ hằng mong ước. Sẽ không có bất kỳ yêu cầu hay ép buộc nào từ phía ta. Các con đều được tự do. Tuy nhiên, cái giá cho sự tự do đó là rủi ro dẫn đến cái chết”
Xem ra đây không phải kiểu mô típ họ bảo bạn trở thành anh hùng và đánh bại Ma vương rồi.
Tôi không rõ mục đích của vị [Thượng Đế] này là gì, nhưng cũng đành chấp nhận khi đây là một thực thể nằm ngoài sự hiểu biết của con người.
“Dĩ nhiên, ta không có ý để các con chỉ cứ thế mà xuyên không. Ta đã tính ban cho các con những thiên phú để giúp các con sống sót”
Khi tôi chợt để ý, mọi người trong lớp đều đã ngồi im chăm chú lắng nghe, như kiểu họ đã được dẫn dắt bởi lời của Thượng Đế.
Khi tôi liếc nhìn cô bạn thời thơ ấu ngồi chéo trước mặt mình, cô ấy bộc lộ vẻ ngỡ ngàng như bao bạn khác, và đôi mắt cô thì dán chặt vào màn hình TV.
“Ta cũng đã chuẩn bị sự giải trí cho rất nhiều đứa con bị bỏ lại. Các con sẽ được xem truyền hình trực tiếp những chuyến phiêu lưu của tất cả những người xuyên không, thông qua một trang mạng đặc biệt ta đã tạo ra mà ai cũng có thể truy cập bằng thiết bị điện tử… để các con có thể dõi theo hành trình và cổ vũ họ. Sự hỗ trợ của các con sẽ là nguồn sức mạnh chính cho họ. Như vậy, chẳng phải rất thú vị hay sao?”
Lần đầu tiên Thượng Đế bộc lộ chút dấu hiệu của cảm xúc qua những lời vừa rồi.
Về việc trang mạng đặc biệt được tạo ra, có nghĩa người ta phải truy cập tới một trang web nào đó sao?
Bộ Thượng Đế sử dụng internet để tạo trang web à?
Ban đầu tôi nghĩ rằng đây có thể là Thượng Đế thật, nhưng giờ nghe như trò đùa có sự ác ý vậy.
Dù sao thì tôi ở phía những người không muốn tới thế giới song song.
Tôi thậm chí còn chẳng thể sống bình thường được trong cái thế giới này, nên tôi không phải loại người thích nghi để có thể vui vẻ và sống tại một thế giới xa lạ mình bị quẳng vào, trong khi chẳng biết tí gì về nó.
“Người được chọn nào đặc biệt thu hút được đông đảo người theo dõi sẽ nhận được nhiều lợi ích khác nhau, và những lợi ích ấy sẽ hỗ trợ mọi thứ trở nên dễ dàng hàng hơn cho người đó. Nếu các con muốn biết chi tiết hơn, hãy truy cập trang mạng đặc biệt… Giờ, về 1000 người quan trọng được chọn, ta đã đánh dấu lên một phần trên cơ thể những người đó, để ai cũng có thể nhận ra họ. Dấu ấn này không thể sao chép bởi bất kỳ công nghệ hay cách thức nào, nên khả năng xuất hiện hàng giả là điều không thể”
Thời điểm Thượng Đế nói ra điều này, Cả lớp ngay lập tức như ong vỡ tổ.
Đánh dấu ở đâu đó trên cơ thể ư…
Tôi thấy việc này thật vòng vo khi không để mọi người biết dấu ấn đó trông như thế nào, nhưng chắc hẳn đó phải là thứ khiến người ta nhận ra ngay khi nhìn thấy.
Một số nam sinh còn cởi áo để xác nhận.
“Các con đang thắc mắc vì sao đột nhiên ta xuất hiện và lên cái ý tưởng này phải không? Fufu, thực ra ta đã nghĩ tới điều này từ buổi sơ khai. Thời điểm nền văn mình của các con đạt tới trình độ nhất định, ta đã nghĩ tới việc tặng các con một món quà, vậy đó. Với các con, tồn tại một thực thể với sức mạnh siêu nhiên như ta hẳn sẽ khiến các tôn giáo trở nên phát điên, nhưng… dù gì thì, các con cứ cho đây như là một phần thưởng đi cũng được. Hãy tận hưởng nó theo cách viên mãn nhất. Nếu có lời thỉnh cầu nào, ta sẽ tiếp nhận chúng trên trang mạng đặc biệt. Ta nói là thế, nhưng thỉnh cầu trở thành người được chọn thì miễn đi nhé, rõ chưa? Các con có thể sẽ nghi ngờ có gian lận trong việc chọn ra người được chọn, nhưng thề có Chúa việc đó là ngẫu nhiên. Fufu… hiểu chưa nào?”
Mặc dù tự xưng là Thượng Đế, nhưng vị Thượng Đế này có tính cách khá là thân thiện.
Hoặc đó chỉ là đang diễn.
Mặc cho Thượng Đế vẫn đang giảng giải, lũ bạn lớp tôi vẫn tiếp tục lần mò dấu ấn nằm đâu đấy trên cơ thể tụi nó.
Tôi biết khả năng mình là một trong số đó gần như bằng 0, và trên hết, chỉ những kẻ cả tin dễ dàng bị dắt mũi bởi bầu không khí xung quanh mới bị cuốn theo sự kiện bất ngờ này thôi, nên tôi chỉ đơn thuần vén tay áo lên một chút để xác thực.
Tôi là kiểu người không nổi bật trong lớp.
Cái gọi là kẻ chống đối xã hội.
Tỏ ra cực kỳ phấn khích khi nghe thấy từ xuyên không sẽ quá thích hợp với một đứa như tôi.
“À phải rồi, ta quên mất không nói một điều. Con dấu nằm ở lòng bàn tay của các con”
Mấy lời bồi thêm ấy khiến tất cả mọi người, kể cả giáo viên, nhìn xuống lòng bàn tay theo phản xạ.
Tôi cũng đợi kha khá thời gian trước khi tự xác nhận lại bản thân.
…Phải rồi, những số liệu ban nãy.
Không có con dấu nào trên lòng bàn tay tôi.
Khả năng thấp như trúng độc đắc trong lần đầu tiên chơi xổ số. Một cơ hội mà không ai trong cái trường này, hay thậm chí cả thành phố này có khả năng cao trở thành người được chọn.
Ở quy mô 1000 người trên toàn thế giới thì đó là cách nó vận hành.
(Ơ?!)
Tôi cảm thấy tiếc cho những đứa háo hức trong lớp, nhưng đó là lý do tôi nghĩ không một ai trong lớp… không, trong cả cái trường này trở thành người được chọn.
Đó là cho đến khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô bạn thời thơ ấu.
Cô ấy – Souma Nanami – đang nhìn thẳng về phía trước, đặt hai tay úp trên mặt bàn như thể đang giấu đi lòng bàn tay mình.
Dẫu cho đang nhìn về đằng trước, nhưng ánh mắt cô cứ bâng quơ, đó là một khuôn mặt cô bộc lộ mỗi khi có chuyện gì đó bất ngờ xảy đến, đồng thời tâm trí cô ấy hoàn toàn trống rỗng.
Sau đó, cô ngoảnh sang phía tôi giống như đang tạo ra âm thanh *gigigi*.
Khuôn mặt cô tái mét như bị hút cạn máu.
Làn mi cô ấy rớm lệ.
“Hi-chan ơi…tớ…”Trong khi lớp học còn ầm ĩ, không ai để ý tới Nanami, một cô gái có tính cách đơn giản giống tôi.
Thế nên không ai để ý việc cô ấy đang chậm rãi giơ lòng bàn tay trái về phía tôi, trên đó là một hình khối giống hình vẽ Mandala đang liên tục đổi màu và ngay cả đến hình dạng của nó, trông cũng giống như nó đang sống.
Vị Thượng Đế ấy, đã biến mất khỏi màn hình TV tự khi nào.