Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoite Ita Rashii

chương 21: mỹ nữ đẹp nhất trường muốn gi?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Để mà nói thì tôi thật sự rất biết ơn Saito, người đã hết lần này đến lần khác cho tôi mượn sách, và cho đến hiện tại thì đang là hai cuốn một ngày.

Dẫu không cần mang sách tới trường như trước, song việc cho phép một cậu con trai ghé thăm nhà mình mỗi ngày chắc hẳn phải đem đến vô vàn áp lực.

Ấy vậy mà, cô vẫn cho tôi mượn rất nhiều sách, và tôi thì không thể nào làm ngơ trước cái tình cảm đỗi chân thành đấy được.

Bấy lâu nay, tôi luôn muốn tặng lại cô một món quà coi như cảm ơn vì đã đối xử tốt với mình.

Tôi không nghĩ mình có thể đền đáp xứng đáng so với quãng thời gian quá dài nằm dưới sự chiếu cố đó.

Song, nếu như tôi thực sự làm được, thử hỏi còn dịp nào thích hợp hơn dịp sinh nhật này nữa đây?

Bởi lẽ, nếu tôi chỉ đơn thuần gửi quà cảm ơn, khá chắc là cô nàng sẽ khăng khăng không nhận, nhưng một khi đã là quà chúc mừng thì đời nào cô ấy lại từ chối được, đúng không?

Vô tình tôi đã biết ngày sinh của cô từ lần nhặt cuốn sổ tay bữa trước, vừa tròn 2 tháng sau sinh nhật của tôi nên tương đối dễ nhớ.

Một khi đã nắm trong tay cơ hội có một không hai như này, sẽ không có chuyện tôi để tuột mất đâu.

“Hầy, cậu có đang muốn một cái gì đó không?”

Thông thường khi tặng quà, ta sẽ lựa đồ sao cho đối phương vừa ý, thế nhưng tôi thì lại chẳng biết tí gì về thứ cô ấy thích cả.

Do đó, cách duy nhất tôi nghĩ ra là hỏi trực tiếp luôn đương sự.

Cơ mà lẽ ra tôi nên dẫn dắt theo cách khéo léo hơn. Vì khi được hỏi thẳng như vậy, cô ấy chỉ đáp lại tôi bằng ánh nhìn đầy nghi hoặc.

“Có chuyện gì không mà tự dưng cậu lại hỏi vậy?”

Tôi nhận ra sự phòng bị đằng sau âm điệu của cô.

“Không có gì…chỉ là tớ thấy mình chưa biết nhiều về cậu thôi. Điển hình như thứ cậu thích chẳng hạn.”

“Miễn nhé. Cậu có biết thì cũng chẳng để làm gì cả.”

“Đừng nói vậy chứ. Nói cho tớ đi mà, tớ tò mò lắm.”

“...Rồi rồi.”

Tuy rằng hơi gượng ép, nhưng do tôi đã làm đến mức này nên cô ấy cũng chỉ đành thở dài thườn thượt và chiều theo những gì tôi muốn.

Bên cạnh đó thì tôi cũng mừng vì dường như mục đích tặng quà sinh nhật của mình vẫn chưa bại lộ.

Cũng đúng thôi, làm sao mà cô ấy có thể ngờ rằng ngày sinh của mình đã bị tôi tình cờ phát hiện ra được chứ.

“Hmm…”

Cô nàng khoanh tay trước ngực, đôi mắt hơi chúi xuống nom rất đăm chiêu.

Cứ như vậy cho đến một lát sau, cô vẫn giữ im lặng mà chẳng hề hé nửa lời.

“Bộ không có gì hết à?”

“Nói sao nhỉ, tôi không thích nhiều thứ cho lắm.”

Có vẻ cô ấy đang cố nặn ra cho tôi một câu trả lời, nhưng cuối cùng lại chẳng tìm ra cái gì nên tỏ ra khá bực bội.

“Hmm…A, đây rồi.”

“Ồ, gì thế?”

“Đó là một cuốn sách mới tên là OO”

“Sách hở…”

Dù đã có thể nói là phần nào thấu hiểu Saito, song câu trả lời này với tôi vẫn khá là hụt hẫng.

Căn bản là bởi, khi đặt lên bàn cân với một nữ sinh trung học xinh đẹp thì ước muốn này có đôi phần không tương xứng cho lắm. Khi mà những cô nàng này thường sẽ thích phụ kiện hay những món trang sức hơn là chỉ một quyển sách đơn thuần.

Cũng vì nó quá bất ngờ nên tôi chỉ còn nước cười trừ.

“Vậy, sao cậu không mua?”

“Không phải là không thể, mà vì đó là sách mới nên tôi chưa thể kiểm chứng chất lượng của nó ra sao. Đấy là chưa kể đến mức giá cũng khá chát do thuộc loại bìa cứng nữa.”

“Ra thế.”

Do không ở tâm thế người nhận quà nên những điều này chỉ đơn giản là ước muốn thật tâm của cô mà thôi.

Cơ mà quà sinh nhật là một cuốn sách liệu có ổn áp không đây? Tôi chắc kèo cô ấy sẽ rất vui, nhưng vẫn có cảm giác chỗ nào đó vẫn chưa đúng lắm.

Sau cùng, tôi vẫn chẳng biết phải tặng cho Saito cái gì cả.

Đổi lại thì ở phía bên kia, cô nàng đang nhìn tôi bằng vẻ mặt tò mò pha lẫn đôi phần khó hiểu.

Truyện Chữ Hay