Trans: OkabeRintarou.
Edit: galoihhbg.
Fan VGM từ đáy xã hội đã lên đến cửa hang, tạm biệt fan FL với fan SGP nhá :)))
__________
Sau cái ngày chúng tôi về nhà cùng nhau, tôi cảm thấy bức tường ngăn cách giữa mình và Saito đã mỏng đi phần nào, nhưng điều đó không có nghĩa hai đứa đã gần nhau hơn.
Chúng tôi không có mối quan hệ nào khác ngoài thư viện, hay thậm chí là ở đó đi chăng nữa, cả hai cũng chỉ nói chuyện một chút mà thôi.
Cách đây ít ngày, cô bắt tôi phải ngủ đủ giấc hơn. Mặc dù lời lẽ có hơi nặng nề, nhưng tôi nhận ra cô là một người biết chăm sóc bản thân và quan tâm đến người khác.
Cũng nhờ có lời răn đe đó, tôi đã ngủ ngon giấc hơn, không còn suốt ngày gật gà gật gù như trước nữa.
“Vâng, tôi hiểu rồi. Được rồi, tôi đến ngay đây.”
Hôm nay, trên đường đi tới thư viện trả sách, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Có vẻ như ở chỗ làm thêm hôm nay có một nhân viên xin nghỉ, và họ muốn tôi làm người thay thế.
Bởi không còn việc gì khác ngoài trả lại cuốn sách nên tôi đã nhận lời.
Họ bảo tôi hãy đến sớm nhất có thể, nên tôi gấp rút chạy tới thư viện và hoàn thành nhiệm vụ.
“Cảm ơn vì cuốn sách.”
“Không có gì. Nhân tiện, sao trông cậu có vẻ vội vậy?”
Cô ngạc nhiên hỏi tôi, chắc hẳn là đã thấy tôi phóng thật nhanh vào thư viện.
“Ừm, tớ có chút việc vặt ấy mà.”
Chuyện làm thêm phải được giữ bí mật, bởi vậy nên tôi sẽ tiếp tục che giấu nó.
“Oh, vậy à.”
Saito cũng không hỏi gì thêm, như mọi khi đưa cho tôi một cuốn sách mới.
Cảm kích đón lấy cuốn sách cô đưa, tôi thở dài.
“...Tớ rất biết ơn cậu khi ngày nào cũng cho tớ mượn sách nhưng vẫn chưa có cơ hội để nói với cậu. Xin lỗi nha.”
“Tôi có bắt cậu phải đền đáp gì đâu…”
“Như vậy cũng được sao? Ít nhất thì, hãy cho phép tớ được cúi đầu chứ.”
“Chê, xin cậu đừng làm thế.”
Tôi bật cười bởi cái cách cô nhìn tôi cứ như là đang nhìn một tên ngốc vậy.
Cô nghiêm túc một cách tinh tế như vậy một phần cũng là do tôi chẳng thể giúp cô mở lòng hơn.
Saito đã đem đến cho tôi những cuốn sách thú vị, ngày nào cũng nhận chúng khiến tôi thấy mình quả thực chẳng tốt chút nào. Bởi vậy, dù chỉ là một chút thôi cũng được, tôi muốn cho cô thấy lòng biết ơn của mình.
Trong tương lai, tôi muốn tặng cô một món quà nào đó
“...Cậu cho tớ hỏi một câu được không?”
“Gì thế…?”
Cô nghiêng đầu trước câu hỏi của tôi.
“Cho tớ mượn sách thì cậu thu về được gì?”
Cho dù giờ đây cả hai đang ở trong một mối quan hệ mà cả hai có thể dễ dàng nói chuyện với đối phương, nhưng hồi trước, chúng tôi gần như chưa từng biết đến người kia.
Trong trường hợp đó, thông thường tôi sẽ không cho ai mượn đồ. Đặc biệt nếu họ nổi tiếng cư xử lạnh nhạt với người khác.
Dẫu biết rằng cô sẽ không có cảm tình đặc biệt gì với một người như mình nhưng tôi vẫn không khỏi băn khoăn.
Để trả lời cho câu hỏi của tôi, Saito ngước mắt lên suy tư một sát, sau đó chẳng hề thay đổi sắc mặt mà đáp “Chỉ là tôi thích thế thôi.”
“Cậu là người mê sách đầu tiên mà tôi quen, nên tôi muốn cùng cậu thảo luận về những cuốn sách đã đọc. Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Cậu thực sự yêu sách, chứ không hề có ý định xấu xa nào với tôi. Bên cạnh đó, tôi cũng rất thích được nói chuyện về sách với cậu.”
“...Chuyện là thế sao?”
“Đúng là vậy đấy. Cậu đừng quá bận tâm về nó nữa, hãy cứ coi đây như là phước lành trời ban đi.”
“Tớ biết rồi.”
Có vẻ không muốn phải trả lời thêm câu hỏi nào nữa, cô mở sách ra, bắt đầu chuyên tâm đọc sách.
(Có thật là như thế không nhỉ…)
Tôi thầm nghĩ trên đường tới chỗ làm thêm, đến giờ tôi vẫn chưa dám tin một người sẽ cho mượn đồ mà không đòi hỏi phải nhận lại bất cứ thứ gì.