Ore no Shibou Flag ga Todomaru Tokoro wo Shiranai

chương 115

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Kdun

Chúc mọi người buổi tối vv ^^

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Phải mất một lúc Fiona mới lấy lại được giác quan.

Cô ấy cố tiếp cận Harold để hỏi cậu ta xem chuyện này có nghĩa là gì, nhưng đương nhiên, Harold vẫn không phải là người đưa ra câu trả lời.

【”Giống như những gì cô đã thấy, có vẻ như là đã có ai đó cải tạo lại đường hầm.”】

【”…Có khi chúng là thứ để củng cố đường hầm thì sao?”】

【”Nếu là vậy, thì tại sao họ lại phải ngụy trang các bức tường gạch chứ?”】

【”Thì, là…”】

Trong tâm trí, thì Fiona cũng nhận thức được rằng đó là chuyện này rất lạ, vậy nên cô đã không phản bác lại.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là những nghi vấn của cô đã kết thúc.

【”Nếu không phải là người dân trong thị trấn, thì rốt cuộc là ai đã làm ra những thứ này?”】

【”Chúng tôi có vài nghi phạm, nhưng rồi chúng tôi vẫn chưa tìm ra bằng chứng hay hiểu được mục đích cuối cùng của họ, vậy nên tôi sẽ không chia sẻ bất kỳ kết luận vội vã nào.”】

“Phải, mặc dù nó cũng gần như chắc chắn là do Justus làm rồi.” Harold nghĩ vậy khi lắng nghe cuộc đối thoại giữa 2 người họ.

Sau một lúc, người đàn ông cầm theo chiếc đèn bỗng dừng bước.

【”Là ở đây.”】

Con đường này trông khác gì với những chỗ còn lại. Ở đây không có một ngã ba nào hết và cũng chẳng có bất kỳ điều gì kỳ lạ ở đây.

Tuy vậy, người đàn ông vẫn lấy ra một cái nêm bạc ở túi trong và đóng nó lên trên tường. (Tôi lười chèn ảnh quá nên giải thích qua loa nhé. Nó giống như là đầu của cái búa ấy nhưng dài hơn…vậy thôi :/ Muốn biết thêm thì lên GG nhé.)

【”Cái gì vậy?”】

【”Nó là một Ma Cụ. Nếu cô đưa mana vào nó, thì…”】

Ngay khi người đàn ông nói vậy, thì bức tường đá liền biến mất như thể là nó vừa bị xé ra vậy.

【”Như cô có thể thấy, thì nó sẽ loại bỏ tất cả các hiệu ứng ma pháp trong một phạm vi nhất định.”】

【”..,Nó vẻ khá hữu ích.”】

【”Tôi tình cờ có biết một người mang trong mình niềm đam mê mãnh liệt với Ma Cụ mà.”】

Câu trả lời của người đàn ông đó có mang ý lảng tránh. Đó là những gì mà Fiona đang nghĩ. Tuy nhiên, cô cũng không lấn sâu hơn cần thiết.

Như đã nói, thì cô ấy tò mò về những gì xảy ra với bức tường kia hơn.

Một thông đạo ẩn đã lộ ra.

Ở cái nhìn đầu tiên, thì nó cũng không khác gì những đường hầm khác, nhưng khi cả hội tiến xa hơn, thì cấu trúc của nó đã thay đổi, theo như những gì mà nó thể hiện, thì không nghi ngờ gì nữa, nó là do con người tạo nên.

【”Chuyện gì đang xảy ra vậy…”】

Nhìn thấy những biến đổi này, Fiona không thể ngăn giọng của mình thốt lên sự ngạc nhiên và có chút rùng mình.

Từ góc nhìn của Harold mà nói, thì thứ công nghệ hiện đại như thế cũng không có gì là đáng ngạc nhiên nếu như đem so với phòng thí nghiệm của Justus cả, đó còn là nói đến thời gian lúc mà cậu còn ở Nhật Bản đấy.

Nhưng còn với Fiona, một người mà gần như chưa bao giờ bước chân ra khỏi Barston, thì có vẻ như đây là lần đầu tiên cô ấy chứng kiến một thứ như vậy.

Hơn nữa, điều còn tệ hơn nữa là một công trình hiện đại như vậy mà lại ở trong hầm mỏ. Vậy nên việc cô ấy cảm thấy sốc Harold cũng có thể hiểu được.

【”Đừng có trơ cái mặt ra đấy nữa mà đi tiếp đi. Nhanh cái chân lên.”】

【”Ah, đ-đợi tôi với!”】

Tuy nhiên, dù cho cậu có hiểu hay không, thì Harold cũng không có ý định ở lại với cô ấy, vì đích đến của cậu đã ở ngay trước mặt rồi.

Việc soi đèn đã không còn cần thiết nữa bởi trần nhà nơi đây đã được lấp đầy bởi ánh sáng huỳnh quang, có lẽ là nhờ một loại hệ thống điện nào đó.

Tiếng bước chân của cả nhóm vang vọng bên trong con đường lạnh lẽo.

Trở về với cuộc trao đổi mà Harold đã có với Elu, thì có vẻ như là cho đến lúc này vẫn chưa có sự hiện bất cứ sinh vật sống nào ngoại trừ đám ma thú, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là không có ai đụng tay vào.

Để phòng tránh mọi mối nguy có thể xảy tới, Harold đã đề cao cảnh giác của mình hơn cả lúc trước.

Bị ảnh hưởng bởi sự căng thẳng của Harold, Fiona và người đàn ông cũng giữ cho bản thân im lặng. Bầu không khí hiện đang rất căng thẳng.

Con đường thẳng này có cảm giác dài đến mức kinh khủng, nhưng sau một thời gian, thì cả nhóm cuối cùng cũng đã đi đến tới cuối con đường.

Người đàn ông nhìn Harold và đưa cho cậu ta một cái gật đầu nhẹ.

Điều này có nghĩa là những gì mà họ đang điều tra đã nằm ở rất gần.

Một khi đã xác nhận rằng xung quanh không có sự hiện diện của con người nào khác, Harold liền quay lại với góc con đường.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một bức màn thuỷ tinh lớn lớn rộng gần 4 mét.

Nó được gắn vào trong bức tường của thông đạo giống như một cái cửa sổ để cho người khác có thể nhìn qua.

Bên cạnh đó là một cánh cửa có vẻ như là lối vào của căn phòng.

Nếu như có ai đi ra từ trong đó, thì cả nhóm chắc chắn sẽ bị phát hiện.

(Chúng ta không thể ở đây quá lâu được.)

Khi nghĩ vậy, Harold liền bước tới phía trước tấm kính và nhìn xuống bên dưới thông qua nó.

Ở nơi đó có một số lượng ma thú khổng lồ, số lượng na ná giống như hồi còn ở lãnh thổ nhà Sumeragi. Bản báo cáo nói rằng là bọn chúng có tới 5000 con, nhưng có lẽ số lượng của chúng sẽ còn nhiều hơn bởi vì chúng đang tụ tập với nhau.

【”Iiiih…!”】

“Cái đám này sẽ rất phiền phức đây…”trong khi Harold nghĩ như vậy, thì Fiona, người đang đứng bên cạnh cậu đã nhìn qua tấm kính, để lộ ra một tiếng thét nhỏ.

Việc cô ấy không hét toáng lên có thể cho thấy cô ấy cũng có chút gan dạ.

Tuy là vậy, nhưng cô ấy cũng không thể giấu được gương mặt đang tái nhợt đi của mình.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, Harold liền nghĩ tới vài chuyện.

(Nếu như mình đổ thêm dầu vào lửa, thì liệu mình có thể thuyết phục cô ấy giúp mình sơ tán người dân không?)

Ý tưởng này đủ ác độc đến mức như thể nó là lởi của chính bản thân Harold gốc vậy.

Dù cho nó có mang ý tốt, nhưng nó cũng chỉ là hạt giống của mong muốn ích kỷ là được sống sót ở trong thế giới này thôi.

【”Chúng tôi vẫn chưa biết được mục đích cuối cùng của chuyện này, nhưng đám ma thú có lẽ chính là lí do khiến cho đường hầm này bị cải tạo và toàn bộ những thứ này đã được tiến hành trong bí mật.”】

Đó là một nửa sự thật.

Chắc chắn là động cơ có liên quan tới việc nuôi nhốt lũ ma thú, nhưng điều mà Harold bận tâm đến chỉ có duy nhất Cổng Năng Lượng. Sự hiện diện của một công trình cầu kỳ đến như thế này thì nhất định là phải có dính dáng tới Cổng Năng Lượng.

Tuy nhiên, giải thích cho Fiona thì cũng vô ích và điều đó sẽ chỉ càng khiến cho tình hình trở nên khó hiểu hơn thôi, vậy nên Harold đã không đưa chuyện đó ra.

【”R-rốt cuộc thì ai lại đi làm ra chuyện này cơ chứ?”】

【”Như tôi đã nói, thì chúng tôi vẫn chưa biết được mục đích cuối cùng của việc này. Nhưng, chà, có lẽ cô cũng đoán được một chút thông qua chuyện này rồi phải chứ?”】

Fiona không nói gì, nhưng ánh mắt của cô đang bối rồi, hỏi rằng “Ý của ông chính xác là gì?”

Nếu như người dân biết được những thứ như vậy đang nằm dưới thị trấn của họ, thì đó sẽ trở thành một nguồn cơn cho sự sợ hãi và lo lắng. Tuy nhiên, với cương vị là một người nằm trong hội đồng thị trấn, thì Fiona bắt buộc phải báo cáo lại chuyện này.

【”Dự đoán khả quan nhất bây giờ là đám ma thú này sẽ được sử dụng cho một cuộc tập kích lên trên mặt đất. Đường hầm được mở rộng có lẽ chính là để bọn cho bọn chúng có thể vượt qua.”】

【”V-vậy…”】

【”Đúng như những gì cô đang nghĩ. Barston có thể sẽ là mục tiêu đầu tiên.”】

Harold không biết có phải là bản thân đang tưởng tượng hay không, nhưng mà hình như gương mặt của Fiona còn trở nên tái nhợt hơn cả trước kia. Cô ấy gần như không thể đứng vững được nữa.

Mặc dù là cậu cũng thương xót cho cô, nhưng điều này cũng nằm trong tính toán của cậu.

Cậu tin rằng là bản thân chỉ cần kích động Fiona đủ nhiều, thì chắc chắn là cậu sẽ có thể khiến cô hợp tác với mình.

Ngay lúc ấy, ánh mắt của cậu ta đã bắt gặp một thứ gì đó.

Phía bên dưới cái hang nằm bên kia tấm kính, có hàng ngàn con ma thú đang rúc lại ở quanh một chỗ, có một cánh cửa khổng lồ được dùng làm lối vào cho đám ma thú.

Tuy nhiên, bên cạnh cánh cửa khổng lồ đó, còn có cả một cánh cửa cỡ trung, mang kích thước đủ tầm cho một con người được đặt tại cao hơn 10m so với cánh cửa ở dưới cái hang.

Điều kỳ lạ hơn nữa đó chính là con đường dẫn tới cánh cửa nhỏ hơn kia. Nó trông khá là nguy hiểm.

Chỉ có duy nhất hai bức tường được dựng bên cạnh chiếc cầu thang mà không hề có một biệc pháp bảo vệ nào. Giống như là một chiếc hàng rào sắt để ngăn chặn những cú ngã ngoài ý muốn chẳng hạn. [note41237]

Bất kể là Harold có nhìn thế nào đi chăng nữa, thì những bậc thang đó chắc chắn là đã được xây nên ngay sau khi dựng cánh cửa.

Vị trí của nó chắc chắn là để nằm ngoài tầm với của đám ma thú, nhưng liệu Justus có thật sự xây nên một thứ thô kệch như vậy không?

【”Có chuyện gì sao?”】

【”…Không có gì. Ở lại đây cũng không có nghĩa lí gì nữa, nhanh lên và quay trở lại thôi.”】

Mặc dù là cậu chỉ đang lo lắng thái quá, nhưng Harold cũng không để ý đến nó quá nhiều trừ khi trực tiếp tiến vào trong, nhưng đây không phải là lúc cho chuyện đó.

Vì Fiona không còn có thể đứng vững nữa, cho nên Harold quyết định giao cô cho người đàn ông đến từ Giffelt và cầm lấy cây đèn để dẫn cả nhóm quay trở về.

Mặc dù cậu đã giữ lấy thanh kiếm trên cánh tay phải trong suốt quãng thời gian đó để phòng khi mà cả nhóm bị tấn công bất chợt bởi việc bí mật xâm nhập vào đây, nhưng mọi chuyện đã diễn ra rất thuận lợi.

Toàn bộ chuyến đi chỉ mất khoảng 4 giờ đồng hồ.

【”Này, cô.”】

【”…Sao vậy?”】

Đây là những lời đầu tiên thốt lên từ cơ thể mệt mỏi của Fiona.

Harold chắc chắn sẽ khuyên cô nên nghỉ ngơi nếu như tình huống không cấp bách, nhưng hiện tại, cô ấy có việc cần phải làm. Nếu như cô ấy phải vắt kiệt toàn bộ chút sức tàn cuối cùng của bản thân để làm vậy, thì cứ vậy đi.

【”Cô định sẽ làm gì?”】

【”Làm gì ư? Đầu tiên, tôi cần phải thông báo cho những người khác về chuyện này…Không, thật ra thì, nếu như tôi công bố mọi chuyện một cách vội vàng, thì nó sẽ đem đến rất nhiều nghi vấn. Có lẽ tôi nên để thị trưởng liên lạc với lãnh chúa, và khi đó thì có lẽ chúng tôi sẽ nghĩ ra được một cái cớ để sơ tán người dân.”】

Fiona bắt đầu tìm kiếm giải pháp, lẩm bẩm mọi lựa chọn với bản thân bằng tất cả chất xám.

【”Nếu như cô làm theo thủ tục, thì sẽ mất bao lâu để bắt đầu cuộc sơ tán?”】

【”…Ít nhất là , một tháng.”】

【”Phiền phức thật.”】

【”Thưa cô, thật lòng mà nói thì, lúc đó thì e rằng mọi thứ đã quá muộn rồi.”】

【”Sao ông lại nghĩ vậy?”】

【”Chúng tôi thật ra đã tìm ra được một nơi khác cũng có vô số ma thú đang tụ tập. Dựa theo nhưng kinh nghiệm và những gì mà chúng tôi đã thấy, thì nhóm ma thú này đang rất năng nổ. Có vẻ như là chúng sẽ bắt đầu hành động sau một tháng.”】

【”Nhưng điều đó…! Nếu vậy thì chúng ta nên làm gì đây?!”】

【”Với việc là những người đứng đầu của Barston, thì cô nên sơ tán người dân ngay lập tức và sau đó hẵng tìm kiếm sự giúp đỡ đến tự lãnh chúa của các cô. Nếu như cô không nhanh lên, thì tôi sợ rằng là người dân của cô tất cả sẽ chết.”】

Người đàn ông trả lời rất rõ ràng.

Hơn nữa, nó cũng sẽ khiến cho Fiona khó khăn hơn trong việc đưa ra quyết định.

Sau cùng thì, cô cũng không có đủ quyền hạn để sơ tán tất cả mọi người.

【”Nếu điều đó đã đủ để khiến cho cô lo lắng, thì tốt hơn hết là cô nên tập hợp đám đại diện đó lại và chia sẻ thông tin mà cô có được cho bọn họ đi.”】

【”Cậu nghĩ rằng điều đó sẽ đủ để sơ tán người dân ngay lập tức sao?”】

【”Rõ ràng.”】

【”…Một cuộc họp sẽ được tổ chức tại hội trường thị trấn vào ngày mai.”】

【”Tốt. Việc này đáng lẽ ra không cần phải nói, nhưng bây giờ cô đã thấy được những gì nên thấy rồi, cô sẽ tự đi trên đường của cô, hiểu chưa?”】

【”Tôi hiểu rồi…”】

“Vẫn là thái độ coi thường như mọi khi.” Fiona đã có suy nghĩ như vậy từ trước khi cả nhóm tiến vào trong đường hầm, nhưng cô không còn có thời gian để chú ý tới chuyện đó nữa.

Với những bước chân nặng nề, cô ấy đã quay lại thị trấn.

Với chuyện này, Harold đã hoàn thành xong bước chuẩn bị sơ bộ, cũng như là những vấn đề xa hơn.

Tất cả những gì Harold có thể làm bây giờ là cầu nguyện sao cho thời gian đủ để chờ đợi những người còn lại trong băng lính đánh thuê đến.

Rắc rối chắc chắn sẽ còn kéo dài cho tới khi nhóm của Liner đánh bại được Justus, vậy nên sẽ không có cách nào có thể tránh được.

(Hôm nay chắc tới đây được rồi.)

Nhưng bây giờ, Harold cần phải cho cơ thể và tâm trí của bản thân được nghỉ ngơi, và chuyện đó không phải điều mà cậu có thể ngó lơ.

【”Này, đưa ta tới quán trọ đi…”】

【”Như cậu muốn. Xin hãy đi theo tôi.”】

“Giờ nghĩ lại thì, ông ta tên là gì ấy nhỉ?” Nhận ra rằng bản thân đã bỏ lỡ thời gian để đặt câu hỏi, Harold tiến tới quán trọ nơi mà Keith và những người khác đang ở.

Mặc dù vết thương của cậu đã hồi phục, nhưng sức mạnh và chức năng cơ thể của cậu đang không còn ở trong trạng thái tốt nhất nữa.

Tất cả những gì cậu muốn bây giờ là rửa sạch đi đống mồ hôi trong phòng tắm, lấp đầy cái dạ dày, và đánh một giấc.

Tuy nhiên, một điều ước hiếm hoi như vậy cũng hiếm khi được ban cho cậu, người mang cái tên Harold Stokes.

Khi mà cậu vừa bước tới quán trọ, Harold liền nhìn thấy một nhóm người ồn ào ở bên ngoài một nhà hàng.

(Nhìm đám người đó mà xem, say xỉn vào giữa ngày sao?)

Khi nghĩ vậy, Harold bước qua họ trong khi nhìn họ từ phía xa.

…Hay đúng hơn thì, cậu đã cố bước qua họ, cho tới khi cậu nhận ra rằng bọn họ có chút quen thuộc.

Mà thật ra thì, hơn cả quen thuộc, họ chính là người của Frieri mà.

(Huh? Bọn họ đang làm cái quái gì vậy?)

Những thành viên của Frieri thường mang những cách hành xử rất tồi tệ, vậy nên

tình huống đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên, Harold cũng không thể hiểu vì sao mà họ lại gây náo động đến như vậy.

(Mình phải chấn chỉnh lại họ trước khi họ gây thêm rắc rối.)

Mặc dù họ là lính đánh thuê, nhưng hành vi hiện tại của họ vượt quá giới hạn rồi. Chính vì vậy, cho nên Harold mới tiến về phía họ với một giải pháp vội vàng…

…Một giải pháp hơi quá vội vàng. Nếu như cậu mà thấy những thành viên của Frieri đang gây gổ với nhau, thì cậu sẽ không chen ngang một cách bất cẩn như vậy.

【”Đám các ngươi, các ngươi đang nghĩ mình đang làm cái gì thế hả…?”】

【”C-cậu chủ? Không, cậu nhầm rồi!”】

【”Nhầm cái gì cơ?”】

【”Đây chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm thôi mà!”】

Ở trước áp lực điên cuồng được tạo nên bởi cơn giận ngút trời của Harold, cả hai người đàn ông ngay lập tức lui lại.

Tuy nhiên, khác với biểu cảm gượng gùng của họ, thì họ vẫn có cho mình vài lời biện hộ.

【”Tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là ăn chút đồ ăn thôi.”】

【”Và nó rất ngon đó!”】

“Thế sao nó lại thành ra như vậy?” Ánh mắt của Harold buộc họ phải nói tiếp.

【”Vậy nên chúng tôi đã muốn cảm ơn đầu bếp!”】

【”Đúng vậy đó! Nhưng chúng tôi muốn làm cho thật ngầu, giống lần đó ấy! Vậy nên chúng tôi đã nghĩ là, “hãy cùng làm nó…”】

----Giống như cậu chủ đi [note41238]

【”Huh?”】

Lời nói của họ chồng lên nhau.

Mặc dù cậu không hề thích vậy, Harold cũng biết rằng là bọn họ đang ám chỉ tới cậu.

Lúc này, một ký ức đã hiện lên trong tâm trí cậu.

Ở quá khứ, lúc mà số lượng thành viên của băng Frieri đang có chút phát triển, thì Harold, người còn được gọi là đầu não của băng, đã tổ chức một cuộc gặp mặt tại một nhà hàng.

Chuyện đó là để phục vụ hai mục tiêu là để cả hội gần gũi nhau hơn và cũng là để định hình mục đích của băng.

Mặc dù cậu đã có chuẩn bị tinh thần từ trước rồi, nhưng một cuộc gặp mặt với 20 người đàn ông vạm vỡ ăn uống cùng nhau chắc chắn sẽ gây ra sự huyên náo không hề nhỏ.

Dù vậy, thì bọn họ cũng không quá điên cuồng; nhưng có lẽ bọn họ cũng không hoàn toàn cẩn trọng đâu.

Vì vậy, khi mà bữa ăn đạt tới ngưỡng cao trào, thì Harold liền gọi bếp trưởng của nhà hàng ra để giải quyết tình huống khó xử này.

Một quý tộc mang theo toàn những người tồi tệ thì rõ ràng là cũng chẳng có gì tốt để dây vào. Đó là cách mà Harold xuẩt hiện trước con mắt của những người ngoài cuộc vào thời điểm đó. Cậu đã khiến cho nhân viên của nhà hàng được một phen hú hồn.

Khi bếp trưởng bước đến chỗ cậu, Harold cố gắng giữ cho lời nói của mình không trở nên quá cay nghiệt.

『Mùi vị của nó cũng không tệ. Cầm lấy đi.』

Khi nói vậy, Harold liền ném một cái chứa đầy vàng về phía ông ta.

Cậu biết rằng là nhiêu đó cũng có hơi quá nhiều so với phí tạ lỗi vì sự náo động, nhưng đối với Harold, người vẫn đang nắm giữ nguồn vốn đến từ phương pháp nông canh LP và luôn tiết kiệm kể từ vụ ở lãnh thổ nhà Sumeragi, thì chỗ tiền đó cũng chỉ coi như là một khoản tiền bo vặt vãnh mà thôi. [note41239]

Hồi đó, Harold đã khiến cho bản thân trông giống như là mình đến từ một gia đình quý tộc thượng đẳng, nhưng có vẻ như là chuyện đó đã biến thành một cảnh ngầu lòi trong mắt của những tên nát rượu Frieri này mất rồi.

【”Vấn đề là chúng tôi không giỏi chuyện đó chút nào, vậy nên bọn họ đã bị doạ sợ…”】

【”Rõ ràng rồi.”】

【”Vì thế nên, kết cục là chúng tôi đã có chút cãi vã với nhân viên và vài người ở xung quanh…”】

【”Nếu các ngươi không làm được thì đừng có cố làm, nghe chưa lũ óc lợn.”.”】

【”【”Chúng tôi xin lỗi…”】】

Lời nói của bọn họ lại đồng thanh.

Nếu như bọn họ đang nói sự thật và không có ý định xấu nào, thì có lẽ là Harold đã đúng khi trực tiếp giải quyết với danh nghĩa là sếp của bọn họ.

Khi nghĩ vậy, Harold liền tiến về phía một người đã cãi nhau với bọn họ.

Giống như cấp dưới của mình, Harold cũng đang mang trên mình vẻ mặt có chút gượng gùng.

Chàng trai mang hình ảnh trẻ con ngày ấy giờ đây đã trở thành người lớn, những mái tóc cam biểu tượng giống như con sư tử đó thì vẫn vậy.

Harold có thể nhận ra ngay qua ánh nhìn đầu tiên.

【”C-cậu là…Harold…?”】

Người đàn ông đó đã làm đồng đội của Harold trong một khoảng thời gian khá dài khi mà cậu còn là một Hiệp Sĩ.

Tên của anh ta là Sid.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Có phải chỉ mình tôi không mà sao Hako mấy nay lag thế nhỉ? Vô đọc truyện tí cx phải mất hơn 15’ =((

Mai sửa cục wifa phải đánh mới chừa

Chục mọi người nn.

Truyện Chữ Hay