◇Offline◇
«Comica – Ngày thứ ba – Gerne@Tác phẩm hướng nam giới»
Ngày cuối cùng đã tới.
Nhưng đến hội trường hôm nay chỉ có ba người là tôi, Hime và Mashu.
Bản thân là hikikomori, Shizuku vì đã tham gia liên tục hai ngày nên có vẻ đang trong tình trạng xuống sắc.
Misaki-san cũng có việc bận nên không đến.
Còn Rio, mặc dù đã nói là sẽ tham gia vào ngày thứ ba nhưng...
“Công việc hiện tại của em sắp xong rồi, nii cứ đi trước đi nyan.”
Sáng nay nhỏ đã nói thư thế, thành ra hiện tại chúng tôi không ở cùng nhau.
Chính vì vậy mà nhóm hôm nay chẳng khác gì hôm qua.
Cũng giống như ngày thứ nhất và ngày thứ hai, hôm nay chúng tôi tham gia từ sáng.
Nhưng về mặt tinh thần thì hoàn toàn khác so với hai ngày trước.
Tại sao á?
Bởi vì hôm nay là ngày bọn con trai hăng hái nhất trong khoảng thời gian diễn ra sự kiện Comica.
Và riêng ngày này thì không nên đi cùng các cô gái.
Tôi có những cuốn doujinshi nhất định phải mua cho bằng được vào hôm nay.
Bao gồm sách về Totokaru Konoha-chan của một số gian hàng và nhiều cuốn khác.
Nhân tiện, tất cả những cuốn đó đều là sách hơi ecchi.
Dù nói là ‘ecchi’ nhưng so với cuốn ‘hoàn toàn 18+’ mà tôi bị Master gài bẫy hôm qua thì rõ ràng bất đồng, cụ thể là độ hở da gần như không có.
Chung quy thì chúng chỉ là ‘fetish’ thôi.
Về chuyện chúng là loại fetish gì thì xin lỗi, tôi không nói được.
Loại này đối với người ngoài thì sẽ khó hiểu, hơn nữa, Hime vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cuốn doujinshi kia nên có thể sẽ nghĩ ngợi lung tung, còn Mashu thì e sẽ lại đọc lớn nội dung của nó mất. Để tránh những biến cố đó xảy ra, tôi phải phòng ngừa ngay từ đầu.
Cũng tức là giờ tôi phải tìm cách để tách riêng ra đi lẻ.
Vừa bước vào hội trường,
“Vì tớ có chút việc nên ta tạm tách ra ở đây nhé.”
Tôi nói như vậy và tách khỏi hai cô gái.
Tuy nhiên, chiếc balô trên lưng tôi lập tức bị kéo lại.
Người kéo chính là Hime.
“Này, đi đâu đấy? Không có cậu hộ tống thì người mới như tôi biết đi đâu bây giờ hả?”
“Về chuyện đó thì đã có người dày dặn kinh nghiệm là Mashu rồi còn gì?”
Khi ấy, Mashu nở nụ cười như thiên thần,
“Tớ chết đây.”
“.........”
Câu nói đó có sức mạnh quá lớn, tôi lập tức lâm vào tình thế khó xử.
“Mà cái ‘có việc’ là việc gì? Bộ đó là việc sẽ không ổn nếu bọn tôi đi cùng sao?”
*Thót*
Hime đã tấn công trúng chỗ hiểm.
“Ơm...... a... phải rồi! Tớ cần đi toilet ấy mà.”
“Hảả?”
“Ở đây mỗi lần đi toilet là phải đứng xếp hàng ghê lắm. Có lẽ sẽ phải mất một chút thời gian, hai người cứ đi dạo đâu đó đi. Chừng nào quay lại thì tôi sẽ gọi điện cho.”
“Hừm, thế thì chẳng còn cách nào khác. Vậy bọn tôi đến khu văn học chút.”
Không ngờ lời nói dối ngẫu hứng lại hiệu nghiệm.
Ngon!
Tôi làm tư thế đắc thắng ở trong lòng.
“Trông vui ra mặt nhỉ.”
“Ừ.”
Hai cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Ể, l-l-làm gì có chuyện đó?”
Phải nhanh chóng vọt trước khi họ bới móc mới được.
“V-vậy, tôi đi đây.”
“Đừng bắt tôi chờ lâu quá đấy nhé.”
“Cậu đi cẩn thận.”
Hime khoanh tay với vẻ không vui, còn Mashu thì vẫy tay tạm biệt.
Nhìn hai người họ, tôi cảm thấy hơi áy náy.
Ráng xong việc lẹ rồi quay lại nào.
Chân tôi bắt đầu di chuyển lẹ đến địa điểm đích.
Tôi đã check hết số thứ tự của các gian hàng mà mình cần mua.
Vị trí của họ đang hiện rõ nồm nộp trong đầu tôi. Đôi chân chỉ cần theo đó mà đi.
Nếu xoay xở kịp thì tôi có thể trở về trong vòng một giờ.
Khi đó thì lời biện minh ‘Xếp hàng toilet lâu quá’ hẳn sẽ hiệu quả.
Trong lúc nghĩ đến viễn cảnh êm xuôi, tôi đã đến được địa điểm đầu tiên.
Khi đó, chợt có một doujinshi xuất hiện ở khóe mắt khiến não tôi khựng lại.
Tôi vô thức dừng chân.
Tựa đề của cuốn doujinshi đặt trên bàn là:
[Học giả mộng ảo Nyarumi-chan]
Hình như tôi đã nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải...
A, chẳng phải là tựa doujinshi mà Rio thích sao?
Nguồn gốc của thiết kế nhân vật Ricotta.
Trên bàn có đặt label tên nhóm vẽ.
[Dokudenpa Factory]
Nếu tôi nhớ không nhầm thì đúng là nhóm này.
À mà, hình như Rio vẫn chưa đến hội trường. Chứ nếu đến rồi thì nhỏ đã liên lạc với tôi.
Tính sao đây? Tôi có nên mua cho nhỏ không?
Có khi lát nữa nó sẽ hết hàng cũng không chừng.
Maa, nếu mua thì mình cũng có cơ hội đọc ké mà?
Nghĩ như vậy, tôi bóc cuốn [Học giả mộng ảo Nyarumi-chan (3)] lên.
Trên bìa vẽ một cô gái tóc trắng tai mèo mà tôi nghĩ là nhân vật chính Nyarumi-chan cùng thứ gì đó như chiếc phi thuyền.
Nhìn như vầy thì trông giống rất Ricotta... mà cũng không giống lắm...
Thôi, vấn đề đó đâu quan trọng.
“Xin lỗi, cho tôi mua cuốn này.”
Sau khi trả tiền, tôi nhét hàng vào chiếc balô rỗng.
Giờ thì đi lo tiếp phần của mình thôi.
Lúc tôi bắt đầu hào hứng di chuyển bước chân thì...
Từ đằng trước có một người đàn ông ăn mặc dị hợm tiến đến gần.
Cái gì vậy trời?
Trông thì biết là cosplay nhưng size bộ đồ phong cách quý tộc phương Tây màu lục ấy có vẻ không hợp với người mặc, ý tôi là...
Bó sát vãi!
Hơn nữa, đội tóc giả gì mà còn để lộ tóc thật dài hoằn ra ngoài, chân mang giày thể thao bình thường, và còn nhiều thứ khác đáng nói.
Nói chung là cosplay thiếu tâm vãi!
Khi tôi thở dài, tự dưng cosplayer xoàng xĩnh ấy bắt chuyện với tôi.
“*Choeng*! Đây chẳng phải là Keita-shi sao? Đúng là tình cờ nhỉ.”
“Ể? A, cậu là... Kyouya!?”
“Yes! Chính là thằng bạn thân độc nhất vô nhị của Keita-shi.”
“Ôi... tại bộ dạng cậu quái gở quá nên tớ không nhận ra. Cơ mà, cosplay gì đây?”
“Như mọi khi, cậu đúng là muốn chết nhỉ, Keita-shi. Maa, cậu nhìn cũng đoán ra được mà phải không? Carl trong SWO ấy.”
Nói mới nhớ, nhân vật Carl có tóc màu vàng, trang phục cũng na ná thế này. Tuy nhiên, nếu bỏ qua trang phục thì tướng mạo quá khác xa so với anh chàng đẹp trai trên online. Ít nhất cũng phải tháo cặp kính ra chứ.
Tôi vừa nhìn chân cậu ta lộ ra từ ống quần ngắn vừa nói.
“Dù sao đi nữa, cậu không thể làm gì đó với cái size à?”
“À, cái này ấy hả? Tại ở SCOPE chỉ có S-size mà thôi.”
“Gì chứ, là hàng làm sẵn à?”
“Ừ. Nhưng mà, lúc mua cái này cũng khổ lắm. Tại người kia nói ‘Ôi, cái này dễ thương quá. Nè, cậu mặc thử được không?’ nên rốt cuộc là...”
“Ủa? Cậu đi mua cùng ai đó à?”
“A!? Kh-không, t-tất nhiên là đi một mình rồi. Người mà tớ nói là waifu trong đầu mình ấy mà! Gahaha!”
“Ra vậy, căng nhỉ.”
“Ừ, đến nổi tớ muốn cô ấy chui rúc đầu mình luôn chứ đừng có ra ngoài ấy chứ, gahaha.”
“A, nói đến ‘chui rúc’ mới nhớ.”
“Có chuyện gì?”
“Cũng không có gì lớn lao, chỉ là dạo gần đây Rio nhà tớ cứ chui rúc trong phòng mình. Nhỏ không nói cho tớ biết lý do. Nếu tớ nhớ không nhầm thì lần trước ở chỗ làm thêm, cậu, Master và Rio đã nói gì đó với nhau phải không? Theo tớ để ý thì nhỏ trở nên như vậy từ lúc ấy. Thế nên tớ nghĩ chắc cậu biết điều gì đó.”
“Không, tớ đâu có biết gì.”
“Vậy ba người đã nói chuyện gì?”
“Ể... à, lúc đó hình như... à phải rồi, là chuyện Master-shi nghĩ ra thực đơn mới ấy mà.”
“Thế à...”
Rio cũng nói tương tự. Cơ mà, bà Master đó thật sự nghĩ ra thực đơn mới sao...!? Mình làm ở đó mà chị ta chẳng nói năng gì cả...
Nhưng lạ thật, chắc chắn là có điều gì đó mờ ám ở đây.
“À phải rồi Kyouya, cậu có sở thích cosplay à?”
Nếu là đồ nữ thì nghe còn hợp lý, chứ Kyouya mà bỏ tiền ra đi mua đồ nam thì đúng là bất thường, thành thử tôi muốn nghe cậu ta trả lời.
Khi đó, cậu ta bắt đầu bộc lộ nụ cười bí hiểm.
“Cái này là để tham gia event.”
“Event?”
“Ể? Cậu không biết sao? Về cosplay event của SWO ấy. Nhà phát hành Drakesoft có đặt chỗ nguyên một khu ngoài trời để làm nơi tổ chức đấy.”
“Ể? Có vụ này sao? Ở đây á??”
Vì không có hứng thú với cosplay nên tôi không có check vụ này.
Nhưng, sao cơ? Đặt chỗ? Tôi biết Drakesoft là một công ty làm ăn đang lên nhờ SWO nhưng đó vẫn là một công ty mới.
Ngay cả các công ty lâu đời như Delta East, Cosopile Heart hay Nicole Software cũng chưa từng tổ chức lớn như thế.
*Chú thích: Delta East → parody Data East, Cosopile Heart → parody Compile Heart, Nicole Software -> parody Ecole Software.
Không phải game show nhưng lại tổ chức event lớn thế này, phải chăng là họ muốn thu hút du khách Comica?
“Cậu tệ quá. Thế mà cũng tự xưng là heavy user của SWO sao?”
“Ơ, thì tớ có tự xưng như thế đâu. Vậy là cậu sẽ tham gia event đó à?”
“Ừ, tất nhiên. Nếu cos nhân vật SWO khi đến hội trường thì sẽ được tặng giftcode vũ khí giới hạn Comica đấy. Vũ khí dành cho level 20+, hơn nữa hình như trang bị cho job cơ bản đó.”
“Cái gì cơ?”
Tôi hoàn toàn không biết chuyện này. Hiện tại tôi đang thiếu vũ khí để dùng, vụ này thật là đúng lúc! Nhưng...
Giờ đào đâu ra đồ cosplay đây!?
Chết tiệt!
Trong lúc tôi đang tiếc nuối, Kyouya – như chợt nhớ ra điều gì đó – mở miệng nói.
“À, hình như lúc nãy tớ có thấy em gái cậu đến nơi tổ chức event đấy.”
“Gì cơ?? Thật á?”
“Ừ. Còn mặc trang phục cosplay nữa.”
Tin ấy như sét đánh ngang tai.
Bởi vì tôi cứ nghĩ nhỏ sẽ liên lạc với tôi ngay khi đến hội trường cơ.
Hơn nữa... tôi dần hiểu ra rồi.
Mấy bữa nay nhỏ chui rúc trong phòng mình là để làm đồ cosplay đây mà.
Vì hôm nay mà nhỏ làm quần quật mỗi ngày đến quên ăn quên ngủ.
Không lẽ lý do nhỏ cố gắng đến như vậy là—
Vừa rồi theo như Kyouya nói thì đó là vũ khí trang bị cho job cơ bản.
Ricotta là nhà giả kim, tức job cấp cao rồi nên dù được item này thì cũng không thể sử dụng.
Còn xét về phương diện tặng cho ai đó thì người quen của nhỏ chỉ có các guild member.
Hơn nữa, trong số các guild member, người thuộc nghề nghiệp cơ bản chỉ có tôi – tu sĩ và Hime – đạo chích.
Mặt khác, nhỏ vẫn cứ bận tâm chuyện vũ khí bị gãy của tôi.
Ghép các thông tin nãy giờ lại thì hẳn đã rõ ràng. Nhỏ muốn lấy món vũ khí đó cho Riel.
Thiệt tình... tôi đã bảo nhỏ đừng để tâm rồi vậy mà...
A, nhưng chờ đã?
Có bệnh siêu nhút nhát như nhỏ mà lại cosplay, nhỏ can đảm đến như vậy sao??
Hiểu rõ nhỏ từ thời thơ ấu, tôi biết đây là một hành động đầy khó khăn.
Sao tự dưng tôi thấy lo quá.
“Tớ đi đây chút.”
“Ờ”
Kyouya hờ hững đáp.
Tôi cứ thế mà tiến đến nơi diễn ra event cosplay. Phía sau lưng,
“Goodluck.”
Tôi cảm giác được mình nghe thấy lời nói như vậy, nhưng giờ tôi không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó nữa.
X X X
Tôi đặt chân vào khu tổ chức event ngoài trời ở phía Tây hội trường.
Đập ngay vào tầm nhìn của tôi đó là rất nhiều cosplayer đứng dưới ánh nắng mặt trời.
Hơn nữa, vì tất cả cosplayer ở đây đều cos SWO nên trong khoảnh khắc tôi cứ ngỡ mình đang đứng ở quảng trường trung tâm vương đô.
Cosplayer nào cũng đẹp mã, dễ thương, vũ khí và costume được chế tác cũng rất khá.
“Khủng thật...”
Tuy không có hứng thú với real world nhưng tôi hoàn toàn ấn tượng trước khu cosplay hiện tại.
Đặc biệt là xung quanh các cosplayer đẳng cấp cao, trông cứ như một lễ hội nhiếp ảnh ấy.
Trong lúc đi ngang qua nơi có tiếng máy ảnh nhấp liên hồi, tôi liếc qua trung tâm của đám nhiếp ảnh gia.
Đứng trước vô số ống len là một cô gái xinh đẹp trong tư thế gợi cảm. Hơn nữa, costume của cô ta có độ hở rất cao, khiến tôi bối rối không biết nên nhìn vào đâu.
Nào là ngực, nào là eo... ư!?
Trong nháy mắt, người tôi bắt đầu nóng lên.
Tôi vội vàng chuyển tầm nhìn xuống mặt đất để tránh né.
Ôi, thế cho nên mình mới ghét real world!
Cảnh đó quá kích thích đối với tôi. Thế mà mọi người có thể bình tĩnh chụp được.
Quả nhiên gái 2D vẫn là nhất. Chỉ cần có vợ 2D thì không có vấn đề gì hết. Ngoài ra còn có SWO.
Thôi, tiếp tục kiếm Rio nào.
Nói là thế nhưng, giữa đám đông hỗn loạn vầy, tôi biết kiếm như thế nào đây?
Vừa rồi trước khi đến đây tôi đã gửi tin nhắn cho Rio nhưng không có hồi âm.
Bế tắc đột ngột mất rồi.
Tuy nhiên, Drakesoft đã thuê toàn bộ khu này. Thế thì tức là trụ sở cấp phát vũ khí giới hạn hẳn ở đâu đó quanh đây thôi.
Tôi đi lòng vòng quanh rìa quảng trường.
Và rồi tôi phát hiện ra một nhóm cosplayer đang đứng xếp hàng.
“Ở đó à?”
Vì ngoài ở đó ra không còn chỗ nào có vẻ giống nên chắc đúng rồi. Nếu như Rio đến đây vì vũ khí giới hạn thì nhỏ chắc chắn sẽ ở đó.
Hướng về phía đó, tôi luồn lách qua đám đông, tiến sâu vào quảng trường.
Giữa đường, tôi phát hiện một cục đen thui.
Một đám đông nhiều đến mức bất thường. So với các đám đông lúc xung quanh thì đây thuộc một đẳng cấp khác. Toàn người với người, không một kẽ hở để có thể nhìn thấy đối tượng.
Có thể là một cosplay idol nổi tiếng.
Tất nhiên là tôi không hứng thú.
Nhưng—
Số người tập trung đông quá trời quá đất đi. Thành thử tôi cũng có chút tò mò.
Trăm nghe không bằng một thấy... nhỉ?
Thế là tôi đi kiếm một chỗ có thể nhìn thấy được trung tâm từ ngoài rìa. Chỉ cần nhìn thấy được một tí thôi thì tôi đã thỏa mãn rồi.
Trong lúc lảng vảng xung quanh, tôi tìm được cái khe dưới cánh tay một nhiếp ảnh gia.
Thứ tôi nhìn thấy đầu tiên là đôi ủng. Kế đến là cặp knee sock bao phủ gần hết đôi chân thon dài.
Quả nhiên là nữ cosplayer.
Khi đưa mắt lên cao nữa, tôi nhìn thấy chiếc váy ngắn cùng chiếc áo tube hở rốn, bên ngoài mặc áo khoác màu trắng.
Tóc trắng, trên đầu có tai mèo, ở giữa mọc ra một cọng ahoge.
Ớ?
Kiểu phối hợp trang phục này, cả kiểu tóc trắng tai mèo quen thuộc ấy nữa.
Lẽ nào đó là...!?
“Xin lỗi, cho tôi qua cái.”
Không do dự, tôi chen về trước từ dưới cánh tay của nhiếp ảnh gia.
Mặc dù bị nhiều người liếc nhìn bằng ánh mắt bực bội nhưng cuối cùng tôi đã có thể nắm bắt được hình dáng nhân vật đó một cách rõ ràng. Phải, quả nhiên đó—
Chính là Rio!
À không, đó trông giống Ricotta trên online hơn là Rio.
Vì trang phục giống hệt trên online nên độ tinh xảo của 2D như được truyền tải ra ngoài hiện thực.
Làn da trắng nõn không tì vết. Đôi mắt như cặp bảo thạch được áp dụng kĩ xảo. Cơ thể vẽ thành một đường cong tinh tế như figure.
Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp đến từng chi tiết.
Chỉ một bộ đồ mà khiến con bé trông khác biệt như vậy sao?
Có lẽ mọi người xung quanh cũng bị hình ảnh hoàn hảo ấy làm cho mê mẩn.
Tuy cũng có người chụp hình nhưng đa số đều đang trong trạng thái đứng ngây ra vì ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, trái ngược với những ánh mắt thiện ý xung quanh, bản thân nhỏ đang đông cứng vì căng thẳng.
Nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy chân nhỏ đang không ngừng run rẩy, mặt mày thì tái mét. Ngay cả ánh mắt còn không kiểm soát nổi thì đừng nói gì đến hành vi cử chỉ.
Chuyện đó cũng phải thôi. Rio vốn mắc bệnh nhút nhát mà, làm sao quen được việc đứng trước đông người như thế này. Thậm chí trên online nhỏ còn không giao tiếp được với người lạ nữa là.
Khi đến nhận vũ khí giới hạn,
“Cho tôi xin chụp tấm ảnh nhé.”
Chắc nhỏ đã không dám từ chối những lời yêu cầu như vậy nên mới ra cớ sự này đây.
Là anh trai nhỏ, tôi phải làm gì đó mới được.
Đoán ra vấn đề, tôi vào sâu trong đám đông hơn.
Lúc đó, một tình cảnh lọt vào mắt tôi.
Đó là nhóm khoảng chục nhiếp ảnh gia đang cắm quân ngay phía trước Rio.
Phản chiếu trong ống kính của họ là ngực và váy từ góc độ thấp, tất cả đều zoom rất gần.
Hơn nữa, bọn họ vừa bấm nút,
“Rồi, rồi, mở rộng chân thêm một tí.”
“Đúng đúng, hít thở mạnh vào.”
“Tiếp theo tôi muốn chụp cái đuôi, cô có thể xoay mông về hướng này không?”
“Hãy ngồi bắt chéo chân ở đó đi.”
Vừa nói như vậy.
Rio tất nhiên không nuốt trôi nổi những yêu cầu đó, nhưng nhỏ không có can đảm để mở miệng từ chối.
Việc phản kháng duy nhất mà nhỏ có thể làm đó là cam chịu
Chỉ cắn môi cam chịu mà thôi.
Nhưng nhỏ không thể chịu đựng lâu hơn được nữa, lệ đọng ở khóe mắt đã vỡ tan. Dòng chảy nhân cơ hội này mà thay phiên nhau tràn xuống khiến cổ áo nhỏ ướt đẫm.
Nhưng mọi người xung quanh chỉ quan tâm đến đối tượng phản chiếu trong màn ảnh, chẳng ai để ý đến nước mắt của nhỏ cả.
Trừ một người—
Đó là tôi.
Cơn giận tuôn trào trong lòng.
Trước khi nhận ra thì tôi đã nhảy vào giữa trung tâm đám đông.
Tôi dang rộng hai tay để bảo vệ Rio khỏi mọi ánh mắt.
“Đừng chụp nữa!!”
Rio tròn xoe mắt trước sự xuất hiện của tôi, còn bọn nhiếp ảnh gia thì la ó um sùm cả lên.
“Ê, cản trở quá đấy! Không thấy gì hết trơn này!”
“Nghĩ gì thế hả! Chú mày đang cản trở nghệ thuật đấy!”
“Mau tránh ra đi!”
Những lời rủa sả thay phiên nhau lao vào tôi.
Nhiêu đó chẳng là gì, nhưng câu tiếp theo có vẻ hơi ức chế.
“Mày làm gì vậy! Nếu không phải là người liên quan thì mau cút ra đi!”
Tôi thở chậm rãi chuẩn bị nói gì đó.
“Cô ấy... cô ấy là...”
“??”
Cảm nhận được bầu không khí bất thường, họ đột nhiên im lặng.
Còn tôi thì—
“Cô ấy là người của tôôôôôôôôôôôôôôôi!!”
Hét thật to.
“Ơ... ủa?”
Chết mẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹ!!
Tôi định nói là ‘Em gái của tôi!’ nhưng vì máu dồn lên não nên đã nói nhầm mất rồi!
“A, không, chuyện này...”
Khi tôi quay lại nhìn thì Rio đang đỏ mặt, cơ thể không ngừng ngọ ngoạy.
Rõ ràng là nhỏ đang hiểu lầm!
Maa, nhưng giờ đâu phải là lúc để giải thích.
Trước hết phải rút khỏi đây đã.
Nghĩ như vậy, tôi nắm lấy tay Rio và bắt đầu chạy.
“Đi thôi!”
“Ể, chờ đã!? Nii??”
Tôi không bận tâm bọn nhiếp ảnh gia đang nói gì ở phía sau mà chỉ lo dẫn Rio ra khỏi quảng trường cosplay.
Chúng tôi cứ đi mãi cho đến lối ra hội trường thì mới dừng lại. Vì khu vực này tương đối ít người nên tôi mới có thể bình tĩnh được.
“Phù... vừa rồi nguy thật.”
Trong lúc thở lấy hơi, tôi dựa vào bức tường gần đó và ngồi xuống.
Rio đứng im như tượng bên cạnh và nhìn chằm chằm tôi.
“Em không sao chứ? Không bị gì khác đấy chứ?”
Nhỏ lặng lẽ gật đầu.
“Đối với bọn người như thế thì em không cần phải nhẫn nhịn đâu. Nếu như em không dám nói với họ thì tốt hơn là nên gọi cho anh. Dù gì thì anh cũng là anh trai của em. Cho nên anh sẽ 'luôn trông chừng em' mà.”
Tôi chỉ nói điều thông thường.
Ấy vậy mà Rio lại bắt đầu rơi nước mắt.
“Ơ!? N-này, em sao thế? Anh đã nói điều gì sai sao?”
“Hức... ưưm... không phải... nii đã nói 'luôn bảo vệ Ricotta’ từ xưa... ấy vậy mà cho đến bây giờ Ricotta vẫn chưa khắc phục được chứng nhút nhát của mình, Ricotta thật ân hận...”
Ơ? Tự dưng tôi cảm thấy tội lỗi...
Nhỏ và tôi đã trao đổi với nhau lời hứa ‘luôn bảo vệ’. (ずっと守ってる - zutto mamotteru)
Nhưng câu nói vừa rồi của tôi là ‘luôn trông chừng’. (ずっと見守ってる - zutto mimamotteru)
Nhưng, nhờ dư một kí tự mà kí ức của tôi đột nhiên trở nên rõ ràng.
Nếu là ‘luôn bảo vệ’ thì đúng là tôi đã từng hứa như vậy.
Hồi tiểu học, dù làm gì thì nhỏ cũng đều gặp rắc rối bởi chứng nhút nhát, thành thử tôi đã nói rằng ‘anh sẽ luôn bảo vệ em mà, em đừng lo’.
Và như thế, những kí ức về lúc đó bắt đầu tràn về trong đầu tôi.
X X X
Đó là lúc Rio đang học tiểu học năm thứ 6.
“Rio, em muốn ăn phân nửa không?”
Một hôm, tôi mang pabico (vị cà phê) đến viếng phòng nhỏ.
Rio – người lúc nào ở nhà cũng tươi cười – hôm đó tự ngồi buồn hiu ở bàn học.
Trong lúc thắc mắc không biết có chuyện gì, tôi nhìn vào tay nhỏ, ở đó là vài tờ giấy trắng chưa được viết gì hết.
Ban đầu tôi cứ nghĩ là nhỏ gặp khó khăn về bài luận văn hay bài tập về nhà, nhưng vẻ mặt của nhỏ quá nặng nề cho những chuyện đó. Khi tôi lo lắng và lên tiếng hỏi, nhỏ cho hay rằng mình đã được chọn làm người đại diện của đại hội biện luận được tổ chức trong trường lần này.
Thắc mắc đầu tiên của tôi đó là một người có bệnh nhút nhát như Rio mà lại tự ứng cử sao. Do đó, tôi hỏi thêm thông tin chi tiết.
Theo lời Rio thì biện luận là thứ không cùng thế giới với nhỏ.
Vào lúc được thông báo rằng nhỏ được chọn làm người đại diện trong khi bản thân không hay biết gì, nhỏ đã vô cùng ngạc nhiên.
Có vẻ như trong lớp nhỏ không có ai muốn đảm nhận, cứ đùn đẩy cho nhau, và rồi họ thấy có mỗi Rio không phàn nàn gì cho nên đã ném trách nhiệm cho nhỏ.
Đã vậy, họ còn quyết định ngay cái hôm nhỏ nghỉ học nữa.
“Em không làm được đâu...”
Cả mọi người trong lớp lẫn giáo viên, không có ai giúp nhỏ cả.
Mà quyết định đã đưa ra thì không thể thay đổi được nữa.
Thành thử tôi đã nói.
Rằng “Đừng lo, hôm đó anh sẽ luôn trông chừng em trên hàng ghế phụ huynh”.
Cha mẹ bận quá không thể đi được thì anh trai đi thay cũng có vấn đề gì đâu nào.
Chớp mắt thì ngày ấy đã đến.
Như lời mình nói, tôi đã trông chừng nhỏ tại hội trường.
Tuy nhiên, nhiêu đó không đủ để nhỏ vượt qua được nỗi sợ của mình.
Đứng trên bục phát biểu, Rio không thể thốt ra được lời nào, chỉ biết run rẩy mà thôi.
Hàng ghế khán giả trở nên xôn xao.
Các giáo viên bắt đầu hoang mang.
Thấy tội nghiệp con bé, giáo viên chủ nhiệm bước lên dẫn nhỏ xuống.
Khi Rio ra khỏi hội trường, tôi đuổi theo và gọi nhỏ lại.
Và rồi tôi nói với nhỏ, người vẫn còn đang mang cảm xúc nặng nề trên gương mặt:
“Em đã cố gắng rồi.”
“Ơ... nhưng... em...”
Rio nhìn tôi bằng thái độ ngạc nhiên.
“Từ giờ anh vẫn sẽ ‘mãi' trông chừng em. Nhưng lúc nào thật sự cần giúp đỡ thì phải nói cho anh biết đó nhé. Lúc đó anh sẽ bảo vệ em.”
Nghe tôi nói như vậy, gương mặt u sầu cho đến bây giờ của Rio đã trở nên rạng rỡ.
X X X
Cuối cùng thì tôi cũng nhớ ra rồi.
Tuy có hơi khác một chút nhưng đúng là tôi có nói rằng mình sẽ luôn bảo vệ nhỏ.
Nghĩ lại thì từ lúc đó thái độ của Rio đột nhiên thay đổi.
Sao nhỉ, chỉ trao đổi ánh mắt với tôi thôi mà nhỏ cũng đỏ mặt, ngại ngùng trong mấy chuyện không đâu, ngày càng xa cách tôi hơn—
Trong lúc đang suy xét lại, chợt gần vai tôi có cảm giác lạ thường... gì thế nhỉ?
Khi tôi liếc nhìn thì Rio đã ngồi bên cạnh tự lúc nào, đầu tựa vào vai tôi.
“Oái!? G-g-g-gì vậy!?”
“Tuy ân hận nhưng... quả nhiên khi làm thế này thì em cảm thấy thật an lòng.”
“Ể?”
Nét mặt tựa như sắp thiếp đi của nhỏ được bao trùm bởi sự khuây khỏa trên bờ vai tôi.
Tim tôi bất cẩn rung động.
Bởi tôi đang được một cô gái xinh đẹp có ngoại hình y hệt trên online tựa vào người mà.
Thật khó mà nghĩ rằng đây là em gái của tôi.
Ây, dẹp chuyện đó đi, nếu cứ duy trì tình trạng này chẳng phải sẽ nguy sao?
“Ơ, ơm... Rio? Phiền em tách khỏi anh có được không...?”
Tôi khẩn khoản cầu xin nhỏ.
Và rồi, nhỏ chầm chậm nâng đầu ra khỏi vai tôi và dùng ngón tay quẹt khóe mắt còn ướt.
“Xin lỗi... nii.”
“Ể?”
“Vì đã trải qua ngần ấy thời gian mà em vẫn không thay đổi gì...”
Khi đó, Rio cúi mặt xuống đất như đang suy nghĩ gì đó.
Và bất thình lình, nhỏ mở miệng nói.
“Chỉ tại chứng bệnh nhút nhát này mà em lại gây ra rắc rối cho nii. Em cosplay toàn thân thế này là vì nghĩ rằng mình có thể trở thành một con người khác, rằng em sẽ không nhút nhát nữa. Như coi bộ không được. Rốt cuộc em vẫn chẳng thay đổi. Chẳng thay đổi được gì cả. Tại sao em lại như thế này kia chứ...”
Nhỏ ngước mặt lên với vẻ đáng thương. Thấy thế, tôi nhẹ nhàng cười.
“Em đang nói cái gì vậy? Em đâu cần phải thay đổi chứ. Bệnh nhút nhát có gì là xấu nào? Không ai nghĩ rằng em phiền phức đâu. Mọi người xung quanh chỉ nghĩ rằng em là người dễ rụt rè mà thôi. Thế nên em cứ giữ bản thân như hiện tại là được.”
Khi tôi truyền đạt cảm xúc thành thật như vậy, Rio trở nên đông cứng, mắt nhìn chăm chăm vào một điểm.
Sao vậy? Lần này tôi dẫm phải bãi mìn à??
Trong lúc tôi lo lắng, nhỏ lập tức lấy lại ý thức và phồng má.
Ắc... quả nhiên là giận rồi sao!?
“Anh đang nói gì vậy nya!? Ricotta là Ricotta kia myà!!”
“Hể?”
Rio lại dùng tiếng mèo như mọi khi. Hơn nữa, khi tôi ngơ ngác, mặt nhỏ chuyển thành một nụ cười dịu dàng.
“À phải rồi, em vẫn chưa nhận được vũ khí giới hạn nyữa.”
“Khỏi đi. Đến đó lại gặp phiền phức nữa bây giờ.”
“Nhưng... Em muốn lấy vũ khí cho Riel nyan.”
“Anh nhận tấm lòng ấy là được rồi.”
Quả nhiên là nhỏ muốn lấy vũ khí cho tôi. Hơn nữa còn vì nó mà thức đêm để làm trang phục cosplay.
“À đúng rồi, em biết được event này từ đâu vậy?”
“Lúc đến chỗ làm việc của nii mấy hôm trước, Master và Kyouya-senpai đã nói cho em biết đấy nyan.”
“Quả nhiên là hai người đó sao...”
Tôi đã nghi rồi mà.
Nhưng, hai người họ xúi giục Rio làm việc này thì được lợi ích gì nhỉ?
Tôi tả bí lù về động cơ của họ.
Đặc biệt là Kyouya. Mặc dù tôi đã cảnh báo cậu ta về việc Rio bận tâm đến chuyện vũ khí gãy nhưng cậu ta vẫn đi làm chuyện thừa thãi... Lần sau gặp mặt tôi phải hỏi cho ra lẻ mới được.
Ngoài ra, còn một điều đáng bận tâm nữa.
Hôm đó, cậu ta hẳn chỉ mới gặp em gái tôi lần đầu, ấy thế mà cậu ta chẳng ngạc nhiên hay hỏi hang gì về mái tóc bạc tai mèo đặc trưng của nhỏ.
Đúng là quá khả nghi.
“Nii.”
Bất thình lình được gọi, tôi lấy lại thần thức.
“Gì vậy?”
“Ricotta muốn đi thay bộ đồ này nyan.”
“Hả, à ờ.”
“Vậy, em đi đây nyan.”
“A, gượm đã.”
Chợt nhớ ra một điều, tôi gọi nhỏ lại.
“Nya?”
“Tất nhiên là để sau cũng được, nhưng anh vừa sực nhớ ra một chuyện.”
Nói thế, tôi rút từ trong balô ra một quyển doujinshi.
Nhìn thấy nó, Rio tròn xoe đôi mắt.
“Đ-đây là... [Học giả mộng ảo Nyarumi-chan] số mới nhất nyan!? Nii đã mua nó sao nya??”
“Ờ, anh vô tình đi ngang qua thôi, nhưng sợ nó hết hàng nên anh đã mua một cuốn.”
“Waa, cảm ơn nii nyan♪”
Bộ dạng vui mừng của Rio hoàn toàn rất ra dáng Ricotta.
Tôi có cảm giác rằng chiếc đuôi giả kia đang ngoe nguẩy như trên online.
Tuy nhiên, khi sắp nhận cuốn sách, tay nhỏ chợt dừng lại.
“Em muốn nii cũng đọc qua nó nya. Đọc lướt thôi cũng được, hãy xem qua thử đi nyan.”
“Ể... vậy, vài trang thôi nhé...”
Tất nhiên là tôi rất tò mò rằng nó thuộc thể loại gì. Thành ra tôi lật ra xem thử.
Và rồi, do sơ xuất mà tôi lật một phát ra ngay trang cuối.
Nhảy vào mắt tôi rõ ràng là ending scene sau đoạn cao trào.
Đó là cảnh anh trai thất lạc và nhân vật chính Nyarumi gặp lại nhau giữa bầu không khí dịu êm.
Đột nhiên bị spoil như vậy khiến cảm xúc của tôi tuột hết trơn.
Tôi vội vàng lật trang ngược lại nhưng mắt tôi đã lỡ nhìn thấy khung tranh cuối cùng và nó khiến tôi hơi sốc.
Tại sao á? Bởi vì đó là kiss scene.
Thật không thể tin nổi.
Dù là manga thì cũng không thể tin nổi anh trai em gái lại như thế này.
Nếu có thằng anh nào bình tĩnh được khi đọc cái này thì đầu óc thằng đó chắc chắn không bình thường.
Vì lẽ đó, tôi quyết định không đọc nữa mà đóng sách lại trả cho Rio.
“A, sao đóng lại rồi nyan.”
“Ờm... loại này có vẻ không hợp với anh cho lắm...”
“Nhưng anh thấy có giống Ricotta không nya?”
Chỉ tay vào Nyarumi-chan trên bìa sách, Rio hỏi như vậy.
“Hưm, giống thì có giống nhưng... tuy cái này là nguồn gốc nhưng em hiện tại là Ricotta trong SWO cơ mà.”
Trước câu trả lời của tôi, nhỏ bộc lộ một nụ cười đầy ý nghĩa. Và rồi—
“Được nói như vậy, em hài lòng lắm nyan. Nhờ bộ cosplay này mà Ricotta không còn là em gái của nii nữa nya.”
“Ể, em nói thế là ý gì ưmm!?”
Tại thời điểm tôi quay mặt sang Rio.
Ban đầu tôi còn chưa hiểu trời đất trăng sao gì.
Vì đột nhiên tôi không thở được nữa nên tôi hơi hoảng loạn, nhưng khi cố gắng bình tĩnh phân tích tình hình thì... mặt Rio đang ở rất gần.
Kế tiếp, bờ môi tôi cảm nhận được sự mềm mại.
Khi nguyên nhân cản trở hô hấp đã được làm sáng tỏ thì cũng là lúc tôi nhận ra tầm nghiêm trọng của vấn đề.
Phải, chúng tôi—
Đang hôn.
Rio từ từ tách khỏi tôi, người vẫn còn đang nhìn vào hư không.
Cứ thế, nhỏ cúi mặt xuống đất và đỏ má.
“Eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee... em vừa mới...!?”
Tôi nói không nên lời trước sự việc quá mức.
Tôi vừa bị mũi tên mang dòng chữ ‘không thể tin nổi’ mà mình nghĩ lúc nãy tập kích.
Cái gì thế này!?
Hôn em ruột của mình... đừng có đùa chứ!
Là giấc mơ!
Đây nhất định là một giấc mơ!
À không, mơ không thể nào sống động như vậy được!
Độ ẩm, hơi ấm và sự mềm mại còn vương lại trên bờ môi này.
Chúng khiến cho tôi phải đối mặt với thực tế.
“Thế cho nên... thế cho nên...”
Tôi rơi vào cảm giác như cơ thể đang rực cháy.
“Thế cho nên... mình mới ghét hiện thựựựựựựựựựựựựựựựựựựựựựựực!!”
Khi đó, tôi lại ngất xỉu như bao lần trong đời.
X X X
Khi tôi tỉnh lại, xuất hiện trong mắt tôi là chân người người đang rời khỏi hội trường.
Ơm... vậy là...?
Khi tôi xác nhận lại đồng hồ trên điện thoại, thời gian diễn ra Comica đã hết thúc.
Tôi ngẩn ngơ một lúc—
“Rốt cuộc thì mình chẳng mua được gì cả!”
Nhớ ra điều đó, tôi buồn rầu. Khi ấy,
“Nếu là doujinshi tấm lòng của Ricotta thì anh sẽ được cung cấp bất kì lúc nyào mà.”
Được giọng nói hòa với hơi thở đó phà vào tai, tôi nổi da gà.
“Óa!?”
Tôi lăn trên sàn hai ba vòng để tránh ra xa.
Bởi vì Rio vừa áp mặt vào cổ tôi.
Có vẻ như trong lúc tôi bất tỉnh, nhỏ vẫn ở bên cạnh tôi suốt như thế này.
Lỡ tôi lại ngất nữa thì biết tính sao đây hả! Cơ mà, gì cơ? Doujinshi tấm lòng??
“Anh không cần, mau đi thay đồ đi. Phòng thay đồ đóng cửa bây giờ!”
“A... phải rồi nhỉ nya.”
Sợ không kịp, nhỏ ngoan ngoãn hướng đến phòng thay đồ.
—Vài phút sau.
Đã thay đồ xong, Rio cùng tôi hướng đến một địa điểm.
Đi bên cạnh, bước chân của nhỏ khá nhẹ nhàng.
Thỉnh thoảng, mỗi khi nhìn về hướng này và chạm ánh mắt tôi, nhỏ tỏ ra ngại ngùng.
Nhỏ làm tôi nhớ lại nụ h... à, sự việc lúc nãy, khiến tôi càng rầu hơn.
Tôi cũng cảm thấy lúng túng, không biết phải nói chuyện với nhỏ như thế nào.
Địa điểm mà chúng tôi đang hướng đến đó là chỗ giống như đài tưởng niệm nằm bên ngoài hội trường.
Hime và Mashu đang đợi ở đó.
Nếu tôi vẫn dùng cái cớ đi toilet thì hẳn sẽ bị tẩn cho một trận.
Chắc chỉ còn nước là quỳ xuống xin lỗi thôi.
“Cậu không cần phải quỳ đâu.”
“Hể?”
Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói như hoàn toàn đọc được suy nghĩ của mình.
Khi quan sát, trước mắt tôi là Hime và đứng kế bên cô ấy là Mashu.
Có vẻ như trong lúc vừa đi vừa lo, tôi đã đến điểm hẹn lúc nào không hay.
“Thay vào đó, lần sau tôi sẽ bắt cậu phải đền bù. Fufu.”
Hime mỉm cười trông có vẻ hạnh phúc.
Tự dưng thấy bất an quá.
Nhưng còn Mashu thì,
“Cậu đi toilet lâu quá nhỉ.”
Ngây thơ đến vô số tội vạ.
“Xin lỗi, vốn tớ không định đi lâu đến như vậy đâu.”
Khi tôi thành tâm xin lỗi, Ricotta chen vào.
“Nii không có làm gì sai hết nyan. Tất cả là do lỗi của Ricotta đấy nya.”
“Gì cơ? Tức là sao?”
“Kh, không, không có gì đâu.”
Hime rất nhạy cảm. Nếu không lập tuyến phòng thủ thì ắt hẳn cô ấy sẽ nhận ra tôi đã có gì đó với Rio.
“À phải rồi Ricotta, cô đến từ khi nào vậy?”
“Hình như sau khi hội trường mở cửa được khoảng một giờ, có gì không nya?”
“Hừ~m.”
Gì vậy, cái giọng kiểu tra hỏi này...
Từ góc nhìn của tôi, giữa Hime và Ricotta tự dưng xuất hiện một bức tường vô hình.
Việc này khiến tôi liên tưởng đến Shizuku và Misaki-san.
Maa, mặc dù hai người họ trực tiếp khắc khẩu nhiều hơn.
Phải—chính là như thế kia.
Tôi chợt chú ý đến một góc đường.
Ở đó có hai cô gái, trông có vẻ như đang cãi nhau.
Chỉ có cô gái tóc uốn xoăn là cằn nhằn, cô gái còn lại thì chỉ viết chữ lên bảng trắng chứ không nói một lời, ơ...
Chẳng phải người thật kia sao!!
Chính là Shizuku và Misaki-san, những người đáng lẽ vắng mặt hôm nay.
“Hai người đang làm gì ở đây vậy?”
Nghe giọng của tôi, các cô gái quay đầu sang.
“A, Sagimiya-kun♪”
『Chào』
“Chào cái quái! Chẳng phải hai người đã nói là sẽ không đến sao?”
Khi ấy, Misaki-san nói:
“Về chuyện đó, sau khi xong việc, tớ cảm thấy không an tâm nên đã đến kiểm tra tình hình của Shizuku, và rồi tớ bắt gặp nhỏ đang lén lút đến Comica...”
『Tôi chỉ muốn ngắm biển một chút thôi』
“Lựa câu nói dối nào thực tế hơn đi!”
Tôi không biết là hai người họ đã ở đây từ khi nào nhưng... Comica đã kết thúc mất rồi.
Còn tôi thì coi như Comica mùa hè năm nay chẳng tham gia được gì...
Thôi, bỏ qua chuyện đó đi, hôm nay tôi đã mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Chắc hôm nay tôi sẽ không đăng nhập SWO mà tắm rửa xong rồi thì ngủ luôn.
Tôi chỉnh lại chiếc balô rỗng trên vai rồi hướng về phía mọi người,
“Ta về thôi nhỉ.”
Lúc tôi nói như vậy thì...
“Oya? Chẳng phải là Kei-nii đấy sao? Không ngờ lại được gặp anh ở đây.”
Một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía sau. ‘Lẽ nào...’, khi tôi vừa hoài nghi vừa quay đầu lại, đứng ở đó là một cô gái tướng người mảnh khảnh trông có vẻ vui tươi.
Đó chính là Narumi, cô gái hôm đầu tiên đã rượt tôi chạy khắp hội trường.
“Gya!?”
“Đừng có ‘Gya!?’ chứ, bất lịch sự lắm. Bởi vì em là người yêu của Kei-nii kia mà?”
“Quác!? Sao tiếng sét ái tình được thăng chức thành người yêu rồi!”
Chứng kiến cuộc trao đổi đó, Hime và Ricotta không thể giữ im lặng.
“Này, Keita?? Ng-người yêu tức là sao hả!?”
“Còn vụ tiếng sét ái tình trước đó là gì nyan!?”
“Không không, không phải như hai người nghĩ đâu!”
『Không phải như thế nào? Mau giải thích』
Shizuku đẩy bảng trắng về trước.
Còn Misaki-san thì bộc lộ vẻ mặt như tự hỏi ‘Đây là ai?’. Có vẻ như khả năng thu thập thông tin của super stalker cũng có giới hạn.
Trước cảnh lục đục của chúng tôi, Narumi quan sát với vẻ thắc mắc.
“Ơ? Mấy người này là ai? A, biết rồi. Người hầu mới của Kei-nii chứ gì?”
“Ai là người hầu hả!”
Hime phồng má đốp chát lại Narumi.
Tuy nhiên, thay vì đáp trả Hime, Narumi lại chú ý đến nhân vật im lặng nãy giờ đứng sau cô ấy.
“Cơ mà...”
Thái độ cô ta như thể đã để ý từ đầu nhưng không thèm đề cập đến.
“Oya oya? Kia chẳng phải là Himari sao?”
Giọng điệu rõ giả tạo.
Người mà Narumi gọi Himari đó là—Mashu.
Khi được gọi bằng cái tên đó, cô ấy giật mình, nhưng không dám nhìn vào mắt Narumi.
“Thế này là sao? Cô không nghe mệnh lệnh của tôi mà lại xuất hiện ở đây. Tôi cần một lời giải thích đấy.”
Dù được hỏi nhưng Mashu vẫn cúi mặt xuống đất và giữ im lặng.
Hơn nữa, mặt cô ấy giờ đây đang xanh lè xanh lét, như thể vừa chứng kiến một cảnh giết người vậy.
Từ phản ứng đó thì có thể chắc chắn rằng Mashu là Himari.
Nhưng, tôi không thể nhìn ra được mối quan hệ của Mashu và Narumi là gì.
Thế nên tôi hỏi.
“Ơm... cô có quan hệ gì với Mashu?”
Khi đó, Narumi bằng giọng điệu nhẹ nhàng vừa sực nhớ ra chúng tôi, nói:
“Ể? À, tên em là Kagimeshi Narumi. Là chồng của Kagimeshi Himari đằng kia.”
““““Hm? Hmmm?? Ểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểểể!?”
Trước sự thật không tưởng, không chỉ riêng tôi, mọi người đều cất tiếng sửng sốt.
Nhưng, chồng á...?
Dù nói thế nhưng Narumi là con gái chính thống kia mà.
Bởi cánh tay đã bắt lấy tôi hôm trước cũng như bộ ngực mềm mại kia đều...
Ấy vậy mà...
Chuyện này rốt cuộc là sao!?