Ore no Real to Netgame ga Love Comedy ni Shinshokusare Hajimete Yabai (1-5)

#01: không ổn, em gái tôi quá ra dáng thiếu nữ xinh đẹp mới chết.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

◆Online◆

“Cậu quay mặt sang đây được rồi nya.”

Sau lưng tôi phát ra giọng nói như thế.

Tôi dám cá rằng bất cứ ai nghe nói như thế cũng đều sẽ quay đầu lại.

Vì vậy cho nên tôi cũng không ngoại lệ.

Trước mắt tôi là một cái cây trông giống như cây dừa.

Đường kính thân cây to bằng một vòng tay.

Bên dưới bóng cây là một cô gái tóc bạc có đôi tai mèo chỉ ló mỗi gương mặt.

Không cần nói thì chắc bạn cũng biết, là [Ricotta].

Mặt nhỏ hơi ửng đỏ, có vẻ như nhỏ đang không biết nên nói cái gì.

Nhân tiện, cơ thể của nhỏ hoàn toàn bị che hết bởi thân cây nên tôi không thể thấy gì, chỉ thấy được mỗi biểu hiện như vậy.

Đây là cái kiểu tình tiết gì thế? Chắc bạn thắc mắc như vậy chứ gì?

Trước hết, có lẽ ta nên xét đến chuyện nơi đây là đâu.

Khi nhìn xung quanh, cảnh vật đập vào mắt tôi đầu tiên là một bãi cát trắng xóa. Xa hơn chút nữa là biển xanh kéo dài đến tận chân trời.

Nơi có thể khiến ta nhầm với nam đảo này là một vùng có tên [Bờ biển Margarita].

Từ [Firmus], lục địa chúng tôi chọn làm trụ sở, đi thuyền sang lục địa phía Tây, sau đó từ thành phố cảng đi bộ xuống phía Nam là tới.

Nó là một nơi khá xa, nếu tính theo giờ ở thế giới thực thì chắc cũng phải mất khoảng 2 tiếng để đến.

Nếu tôi có thể dùng phép thuật [Transport] thì mọi chuyện đã đơn giản rồi, nhưng tiếc là tôi vẫn chưa học được, dù vậy ít nhất thì tôi muốn được đi bằng tàu tốc hành hay [Tàu bay] cơ!

Maa, nói chung là nếu không có việc thì tôi cũng chả thích đến.

Nếu bạn hỏi tại sao hai người chúng tôi lại ở một nơi thế này thì ngay lúc tôi vừa mới đăng nhập,

“Tớ muốn cậu giúp thu thập nguyên liệu giả kim nyan.”

Nhỏ đã nói như vậy.

Theo lời nhỏ thì ở bãi biển này có thể thu thập được vỏ sò và tảo biển dùng để chế tạo ra item.

Thế cho nên tôi, Sagimiya Keita - vẫn trong lốt tu sĩ [Riel] như mọi khi - mới đến nơi hoang vu hẻo lánh này.

Đặc trưng của nhân vật Riel là bộ trang phục tu sĩ trang nghiêm và mái tóc trắng thuần khiết. Chỉ liếc sơ qua cũng đủ để ấn tượng hình ảnh một cô gái thanh tú đáng yêu.

Mặc dù từ lúc bắt đầu dùng avatar này đến giờ đã qua một thời gian dài nhưng mức độ nghiện làm nekama của tôi vẫn còn cao chót vót.

Bởi vì dùng nhân vật nữ để trò chuyện với các cô gái thật sự rất vui.

Riết rồi tôi hoàn toàn rơi vào cảm giác cứ như đang nói chuyện với các nhân vật 2D trong anime và manga vậy.

Khi một cô bạn như vậy nói “Giúp mình với—” thì tất nhiên là tôi phải giúp ngay rồi?

Nhưng có điều...

Dù xét thế nào thì đây chẳng phải quá xa sao!? Đến được nơi này cũng là một vấn đề nan giải đấy.

Chúng tôi đã liên tục cuốc bộ trong một khoảng thời gian dài.

Khi tôi hỏi “Không phải chỗ đó thì không được sao?” thì nhỏ trả lời là “Không được nyan”.

Tuy trên đường không có quái vật mạnh nào xuất hiện nhưng tôi cũng chẳng thảnh thơi được gì.

Tôi bắt đầu oán giận rằng tại sao SWO lại không thiết lập chức năng [Auto Follow].

Tuy có chút buồn ngủ nhưng cuối cùng thì cũng đã đến, thế là chúng tôi có thể bắt đầu thu thập nguyên liệu theo kế hoạch rồi!

Tuy tôi đã nghĩ như vậy nhưng vừa đến nơi thì Ricotta,

“Đợi tớ một tí nhé nyan. Riel quay mặt sang kia chút có được không nya? À, khi nào nghe Ricotta gọi thì mới được quay mặt lại đấy nhé nya? Nhất định đấy nhé nya!”

Đã nói như thế và đến nấp sau thân cây kia.

Giờ thì ta trở về tình huống hiện tại.

“Ehehehe.”

Từ sau thân cây lộ ra gương mặt của Ricotta.

Nhỏ chỉ mỉm cười thẹn thùng và không có dấu hiệu nào cho thấy nhỏ muốn bước ra khỏi đó.

Tôi cũng phát mệt vì phải chờ đợi.

“Gì vậy? Có thứ gì muốn cho tớ xem sao?”

“R-Riel này... sau khi nhìn thấy thì cậu không được cười đấy nhé nya?”

“Mà cái gì mới được?”

“Nhất định đấy nhé nya?”

“Biết rồi biết rồi. Tớ nhất định sẽ không cười đâu. Thế rốt cuộc đó là cái—”

“Nyanyan—!!”

Ricotta nhảy ra khỏi thân cây trước khi tôi kịp kết thúc câu nói.

Gì chứ... làm cứ tưởng là cái gì ghê gớm, ớ...

“Fuooooooo!?”

Tôi vô tình hét lên một âm thanh kì quái.

Bởi vì Ricotta, người vừa nhảy ra như một con thỏ,

Đang mặc một bộ bikini!

“B-bộ lạ lắm sao nya?”

Nhỏ hỏi tôi trong lúc tỏ thái độ bồn chồn.

Tôi có thể thấy rõ đường nét của bộ ngực tí hon bên dưới lớp vải nhỏ và cặp mông trương ra (+ cái đuôi), thật sự không ổn chút nào!

Dù vậy, việc gì tôi phải quan tâm đến chuyện đó cơ chứ? Bởi đây là thế giới ảo kia mà?

Th-thôi quên đi... dưới ánh nắng mặt trời chói chang, làn da trắng nõn kia trở nên nổi bật hơn...

Chuyện ấy khiến nó mang tính lành mạnh. Ưm.

“Vấn đề không phải ở chỗ lạ hay không! Tại sao lại là đồ bơi!?”

“Tắm biển thì tất nhiên là phải mặc đồ bơi rồi nyan.”

“Từ khi nào mà thu thập nguyên liệu biến thành tắm biển thế!?”

Cái tình tiết này... khiến tôi liên tưởng đến vụ các guild member đều mặc đồ bơi chờ mình trong guild house dạo trước. Mặc dù lúc đó chúng tôi không có đi tắm biển.

Cơ mà, không lẽ đây là mục đích từ đầu của nhỏ sao!?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Ricotta, đuôi lắc lư, ánh mắt hướng lên và nói.

“Tất nhiên là ta vẫn thu thập nguyên liệu rồi nya. Nhưng mà... đã nến biển rồi thì cũng nên tắm một chút chứ nyan. Cậu nghĩ xem, vào kì nghỉ hè, đi tắm biển cùng gia đình hay bạn bè là yếu tố cơ bản trong cơ bản...người ta hay nói như thế cơ mà...?”

“Đó chỉ là yếu tố cơ bản của mấy đứa reajuu thôi.”

“Eh...”

“A...”

Vừa dứt lời, cả tôi và Ricotta đều lặng thinh.

Khi không lại tự rút kiếm đâm mình.

Tuy lúc này ngoài đời thực đang là giữa kì nghỉ hè nhưng trong 15 năm qua, tôi chẳng có lấy một lần kinh nghiệm đi tắm biển với bất cứ ai cả!

Đừng nói chi mấy chuyện xa xôi, ngay cả hồ bơi tôi cũng chưa từng đến!

Chơi bóng chuyền bãi biển cùng với các cô gái, xoa kem chống nắng, vừa tạt nước vừa kêu “kya kya, ufufu” hay vùi cơ thể trong cát, đó là mấy chuyện chỉ có trong tưởng tượng của tôi.

Tuyệt đối chưa từng có!

Tất nhiên, Ricotta chắc cũng tương tự như tôi. Chuyện từ trước đến nay nó không ở nhà bạn đã bị lộ rồi nên bây giờ cũng chỉ biết ủ rũ cúi mặt xuống...

Cơ mà, bầu không khí thế này chẳng phải nặng nề quá sao!

Tuy nhiên, người phá tan bầu không khí ảm đạm ấy lại là nhỏ.

Ngước mặt lên, Ricotta nói:

“Tớ biết chứ nyan. Thế cho nên tớ mới muốn thử yếu tố cơ bản ấy cùng với Riel đấy nyan. Bởi vì ở đây là SWO nên chuyện đó hoàn toàn có thể mà nya.”

“Maa, nói cũng có lý...”

“Vậy thì Riel mau đến gian hàng bên bờ biển mua đá bào đút cho Ricotta ăn đi nya—”

“Sao tự ý quyết định vậy hả!? Hơn nữa, trong SWO làm gì có gian hàng bên bờ biển?”

“Thế thì mớm Nabeyaki Udon bằng miệng vậy nya—”

“Cũng chỉ là thay đổi đồ ăn thôi kia mà! Hơn nữa, đang là mùa hè đấy! Xuất hiện trên menu còn không có nữa là! À không, cho dù có đi chăng thì ở chỗ này biết lấy đâu ra!?”

“Mớm bằng miệng.”

“Không cần phải lặp lại rõ ràng như thế đâu!”

Tôi giận dữ.

Thấy vậy, nhỏ bĩu môi (・ε・).

“Tớ chỉ muốn cậu tận hưởng thú vui tắm biển trong thế giới ảo thôi mà nya...”

Maa, tôi cũng không tìm được lý do nào để từ chối.

Dù gì thì tôi cũng muốn có kinh nghiệm đi tắm biển một lần cho biết.

Mượn lời của nhỏ, “tận hưởng thú vui tắm biển trong thế giới ảo~” nghe cũng được đấy nhỉ, tôi nghĩ.

Tắm biển trong thế giới ảo...

Tắm biển ảo...

A... sao tự nhiên cảm thấy đau khổ quá vậy nè...

Nhưng thôi, kệ đi.

Đã phải đi một quãng đường dài để đến nơi này, cũng chẳng biết có cơ hội trở lại hay không, nếu không tận hưởng thì đúng là lãng phí.

“Vậy, chỉ một chút thôi đấy nhé.”

Biểu hiện của Ricotta trở nên sáng rạng ngay khi tôi vừa nói như thế.

Tôi đang nghĩ ‘thấy nhỏ vui như vậy thì tốt rồi’ thì nhỏ bất ngờ cử động làm tôi hơi giật mình.

Ricotta đưa tay ra khoảng không phía trước và mở màn hình trạng thái lên. Sau đó, không biết vì lý do gì nhưng nhỏ gửi cho tôi một yêu cầu giao dịch.

Trước mặt tôi xuất hiện một màn hình cùng dòng chữ như trên.

“Eh? Gì vậy??”

“Vì dịp này, tớ cũng chuẩn bị cho Riel mà nyan.”

Nghe nhỏ nói như vậy, tôi nhẹ nhõm mà ấn nút YES.

Nhỏ đặt lên bảng giao dịch của tôi một món đồ.

Gì thế nhỉ? Tôi thắc mắc, nhưng sau đó thì tôi nhận ra ngay. Đó chính là—

Một bộ đồ bơi.

“Phụt!?”

Hơn nữa, nó là bộ bikini giống của Ricotta và có màu trắng.

“Bộ này hợp với Riel đấy nya. Đặc biệt là màu trắng, đảm bảo siêu hợp luôn nyan.”

“Uee? Ehhhh!? Mặc cái này!? Tớ á!?”

“Bộ cậu biết công dụng nào khác của nó sao nya?”

“Kh-không, tớ làm gì biết!”

“Vậy thì mau thay đi rồi ta cùng nhau tắm nyan.”

“Eh!? Nh-nhưng, cho dù có ảo cách mấy đi chăng nữa thì mặc cái này... nói thế nào nhỉ... cũng hơi kì kì ...”

“Vừa rồi chẳng phải đã nói là sẽ tắm biển cùng nhau rồi sao nya?”

“Chuyện đó...”

“Không lẽ cậu nói dối sao nya? A, cậu muốn trêu chọc Ricotta cho vui chứ gì nya? Thật quá đáng nyan...”

Cùng với ánh mắt cực kì buồn bã, Ricotta cúi đầu xuống. Đôi tai mèo cũng rủ xuống theo.

“Không có chuyện đó đâu!”

“Vậy, cậu sẽ mặc nó chứ nya?”

“Gư...”

Đã nói thì phải làm nên thật chẳng còn cách nào khác.

.................

Hừ, mặc thì mặc, sợ gì.

Chỉ là vui vẻ một chút, hơn nữa lại có thể khiến nhỏ hài lòng.

“Th-thôi được rồi...”

“Uwa—i!”

Ricotta nhảy cẫng lên trong lúc biểu hiện thái độ vui vẻ dễ hiểu. Đôi tai mèo cũng theo đó mà dựng đứng dậy.

Thế là... tôi đưa ngón tay nặng nề chạm vào ô item đồ bơi.

Cứ như thế, tôi giữ nó và thả vào khung trang bị.

Ngay sau đó, thường phục của tôi bắt đầu biến thành những khối bụi vuông và cấu trúc lại.

Trong nháy mắt, nó đã biến thành bộ bikini giống như của Ricotta.

“—!?”

C-cái gì thế này...

Lần đầu tiên tôi có cảm giác lạ thường như vầy.

Mảnh vải che thân nhỏ xíu khiến tôi có cảm giác vô cùng bất an.

Vậy là toàn bộ con gái trên thế giới đều phải chịu cảm giác bất an này sao?

Trong lúc tôi đang lo lắng về cái trải nghiệm chưa từng có, Ricotta bật ra một hơi thở thán phục.

“Nyaho! Quả nhiên là như Ricotta nói, rất hợp với Riel nyan!”

“Th-thế à? Nhưng... đừng có nhìn chằm chằm như thế... úi!?”

“Nào, ta mau xuống tắm thôi nya!”

Tôi còn chưa kịp làm quen với trang phục hở hang này nữa thì Ricotta - như không thể chờ đợi được - nắm tay tôi kéo đi.

“Kh-khoan đã, tớ vẫn còn chưa...”

“Không sao, không sao hết nya!”

Mang theo cảm giác ấy, tôi bước chân xuống biển.

Ngay lập tức, một cảm giác lành lạnh truyền vào mắt cá chân của tôi. Cảm giác này chính là do thiết bị hỗ trợ game ESG thế hệ tiếp theo tạo nên.

Thật sự rất tuyệt.

Trong lúc đang nghĩ như thế, mặt của tôi bị cái gì đó lành lạnh đánh vào.

“Habyaa!?”

Phần tóc trước trán của tôi ướt nhẹp.

Đứng trước mặt tôi, Ricotta biểu hiện vẻ tự mãn.

“Được lắm.”

Nói như thế, tôi đáp lại bằng cách dùng chân đá nước về phía Ricotta.

“Hinya!?”

“Gusisisi...”

“Muu, cậu muốn chơi chứ gì nya?”

“Chính cậu là người bắt đầu trước kia m... bwa! Tấn công lúc người ta đang nói chuyện, hèn hạ quá đấy!”

“Hèn hạ chỉ là từ ngữ viện cớ của những kẻ thua cuộc thôi!”

“Lí lẽ kiểu gì... bfuaa!? *Khụ*, *khụ*... lại nữa à... được, đã vậy thì tớ sẽ không khách khí nữa. A, đằng kia có con rùa biển đang đẻ trứng kìa!”

“Eh, đâu nyan? Nè, ở đâu hả... nybyaaan!?”

“Fufufu, là xạo thôi!”

“Kunyuuu...”

Sau đó là một chuỗi hành động không ngừng.

“...Nếu Riel đã như thế thì... nya nya nya nya!”

“Gư... eii, trả này trả này trả này!”

Chúng tôi không làm gì khác ngoài hất nước vào nhau.

Một cặp đôi đến biển và chơi đùa như vầy, tôi cho rằng mình vốn không có cơ hội nào nhưng không ngờ là đột nhiên lại thành ra thế này.

Có điều, thật sự là rất vui.

Không màng đến chuyện liệu cái áo tắm có bị tuột dây ở đâu đó hay không, tôi vẫn nô đùa hết mình.

Dù thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên tôi đi tắm biển với một ai đó.

Deufufufufu, vui quá đi!

Gì chứ, dù là ảo nhưng chẳng phải cũng rất OK sao?

Ưm, SWO là nhất!

Chắc cũng có suy nghĩ như tôi, Ricotta cười rất tươi.

Có thể nói là lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy lại nụ cười này.

Tự dưng phát giác, từ sau vụ đó, tâm trạng của nhỏ có vẻ rất tốt.

‘Vụ đó’ là chuyện nhỏ bỏ nhà đi ở ngoài thế giới thực.

Tuy nhiên, không phải là vụ lúc trước mà là vụ mới gần đây cơ.

Ricotta, người lại lặng lẽ bỏ nhà đi một lần nữa, chính là em gái của tôi, Sagimiya Rio.

Tôi cứ nghĩ là nhỏ lại đến ở nhờ nhà của bạn bè nhưng rồi tôi đã phát hiện ra rằng ngay từ đầu nhỏ chẳng có bạn bè nào cả... Sau khi vội vã tìm kiếm, tôi đã bắt gặp một chuyện hết sức không tưởng.

Đó là nhỏ đã sống trong một ngôi nhà các tông.

Cho đến bây giờ, mỗi lần nhớ lại, có lẽ là do lòng trắc ẩn mà tôi cảm thấy rất đau lòng. Nhưng khi thấy tôi đến rước, nhỏ đã nói...

“Vậy là anh vẫn còn nhớ ‘lời hứa’ đó!”

...với vẻ rất hạnh phúc.

Từ đó về sau, tâm trạng của nhỏ lúc nào cũng vui vẻ.

Tuy nhiên, tôi vẫn không thể nhớ được lời hứa đó là gì...

“A mou, ướt hết trơn rồi nya. Phải rồi, ta thi bơi ra giữa biển đi nyan. Để xem coi ai bơi được xa nhất nyan. Nào, chuẩn bị, sẵn sàng, nyai—n!”

“Nyai—n á...? Ê, đằng đó là...”

Tôi chưa kịp ngăn cản thì Ricotta đã bắt đầu hơi, hơn nữa còn rất nhanh.

Đúng là sự nhiệt tình có thừa mà...

Nhưng nếu cứ tiếp tục bơi về hướng đó thì nhỏ sẽ đụng đầu vào bức tường vô hình mất.

Ý tôi là sự giới hạn phạm vi của hệ thống.

Nếu là tàu thủy hay máy bay thì có thể đi xuyên qua, còn avatar thì tuyệt đối không thể. Nếu không đặt ra giới hạn như vậy thì chắc người ta sẽ bơi từ đại lục này sang lại lục khác luôn quá.

Nếu sự tự do được đề cao thì sẽ rất thú vị nhưng như thế sẽ khiến hệ thống balance bị phá hủy mất.

A, thấy chưa, đúng như tôi nghĩ, nhỏ đang bơi về kìa.

Chắc là đụng đầu vào bức tường vô hình rồi. Tôi tưởng tượng ra bộ dạng rưng rưng nước mắt của nhỏ.

Lúc bơi ra thì rất sung sức cho nên giờ chắc thấm mệt rồi đây... ơ?

Cái dáng điệu bơi về của Ricotta có gì đó là lạ.

Không phải kiểu bơi ếch chậm rãi mà là bơi trườn hết tốc lực.

Ngay sau đó, tôi liền hiểu ra nguyên nhân.

Đằng sau nhỏ - đang bơi bán sống bán chết - là một hình thù to lớn màu đen.

Đầu tròn, mắt vàng, xung quanh có mấy cái xúc tu ngọ nguậy. Đó là—

“K-Kraken!?”

Một con quái vật bạch tuộc.

Hơn nữa... cái ngoại hình hiếm thấy kia, chẳng phải nó chính là Rare Pop Monster [Wicked Kraken] sao??

“Unyaa! Có gì đó xuất hiện nya! Cảm giác rất nhầy nhụa nyan!!”

Đang bơi trở vào bờ, Ricotta dẫn nó theo sau lưng.

Khi nó đã đến gần hơn, tôi xác nhận.

Trông nó giống hệt với hình minh họa trên Wiki, không thể nào lầm được.

Wicked Kraken là loại quái vật thuộc nhóm [Unusual], rất hiếm khi xuất hiện, drop item là những món rất có giá trị, và thông tin quan trọng nhất là nó cực kì mạnh.

Tất nhiên là chúng tôi không thể nào đương đầu được với nó.

Có khi một người level 70 mà còn khó lòng đấu lại với nó, huống gì level thấp như chúng tôi.

Trong lúc tôi đang nghĩ như thế, nó đã đến trước mặt.

Khi đã đối mặt với nhau, nó đúng là to vããããããi!

Và, nguy hiểm vãããããi!

Chính vì thế, hành động mà tôi đã làm lúc đó là...

“Ei!”

Đấm bằng tay không.

Tất nhiên đối tượng là Kraken.

Sau khi đấm, tay tôi nhơn nhớt, cảm giác thật buồn nôn.

Damage mà tôi vừa gây ra là 0.

Hai mắt Ricotta xoe tròn (⊙_⊙).

Bởi vì bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cho đó là hành động tự sát.

“Cái!? C-c-c-c-c-c-ậu đang làm gì vậy nyan??”

“Tranh thủ lúc nó đang chuyển mục tiêu sang tớ, Ricotta mau chạy đi!”

Nhỏ hiểu ra ngay lập tức.

“Kh-không bao giờ nyan! Tớ không thể bỏ mặc Riel được nya...”

Mặc dù Ricotta vừa nói vừa khóc nhưng như thế vẫn còn đỡ hơn là cả hai đều phải chết ở đây.

Hơn nữa, tôi cũng không có thời gian để trả lời.

Đang trong tình trạng không vũ khí, trang bị thì chỉ có mỗi bộ đồ bơi.

Sức phòng ngự của tôi hiện giờ chỉ ngang ngửa với một mảnh giấy.

(Vì đây không phải là phim siêu nhân cho nên) Tất nhiên sẽ không có chuyện nó chờ cho tôi thay trang bị xong rồi mới tấn công.

Từ trên đầu tôi giáng xuống một cái xúc tu to như cột điện.

*Keng*

Âm thanh va chạm mạnh vang vọng.

Cùng lúc ấy, hiệu ứng ánh sáng màu xanh tỏa ra.

Điều đó minh chứng cho việc phòng ngự thành công.

Tôi đã dùng vũ khí chính của mình - [Brass Wand], để đỡ lấy cái xúc tu của nó.

Vừa rồi thật nguy hiểm, cũng may mà tôi đã nhanh tay thao tác và kịp thời trang bị vũ khí trên màn hình trạng thái.

Tay của tôi vẫn còn cảm thấy tê tê.

Nhưng tôi đã cố gắng hết sức.

Hơn nữa, do chỉ kịp đeo mỗi thanh trượng vào nên trên người tôi vẫn là bộ đồ bơi.

Cứ cho là việc phòng ngự đã thành công nhưng tôi không thể duy trì tình huống này mãi.

Bởi vì cả vũ khí và giáp phục đều có độ bền, khi độ bền giảm xuống còn 0 thì nó sẽ bể. Một khi đã bể thì tất nhiên không thể sửa chữa được nữa.

Trước khi nó trở nên như thế, ta phải đến chỗ tiệm rèn hoặc thợ rèn để sửa chữa, đó là nguyên tắc của game này.

Về trường hợp của vũ khí, chỉ cần sử dụng thôi thì độ bền sẽ giảm ngay, ta cũng có thể dùng nó cho việc phòng thủ nhằm giảm damage nhận nhưng độ bền của nó sẽ bị giảm một cách nhanh chóng hơn rất nhiều so với thông thường.

Vì vậy cho nên, nếu cứ tiếp tục như thế này thì hỏng bét.

Nhưng với level của tôi hiện giờ, ngoài việc phòng thủ như một con rùa ra thì chẳng thể làm được gì khác.

Chỉ cần né tránh sơ sẩy một chút thôi thì tôi đã đi tong rồi chứ nói gì đến tấn công.

Tôi cúi đầu tuyệt vọng.

Nếu như lúc này dùng [Daybreak Key] để biến thành [Hiệp sĩ-sama] thì có lẽ còn xoay xở được, nhưng tôi đã quyết định là không dùng đến nó nữa rồi...

Chẳng còn cách nào khác.

Tôi không biết là mình còn chống đỡ được bao lâu... Trước khi hết chống đỡ nổi, tôi muốn tách con quái vật ra khỏi Ricotta càng xa càng tốt. Bởi vì sau khi trừ khử được tôi, nó sẽ có thể rảnh tay mà chuyển sang tấn công Ricotta. Vẫn duy trì thế phòng ngự, tôi bắt đầu di chuyển.

“C-cậu đi đâu vậy nyan!? Chờ đã nya!”

Ricotta bước theo tôi với gương mặt đầy vẻ bất an nhưng chợt bị vấp té trên bãi cát biển.

Đúng rồi đấy, cậu cứ ở yên đó là được.

Khi ấy , tôi chợt nhận thấy từ đằng xa có một đám người.

Đám người chơi - đang nhìn con quái vật đáng sợ - độ khoảng chục người.

Đứng từ đây, tôi có thể nghe thấy những giọng nói như khán giả đang xem trận đấu.

“Uo!? G-gì thế kia??”

“Vãi, đấy chẳng phải là quái vật thuộc nhóm Unusual sao?”

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy!”

“Cô bé kia chỉ có một mình, liệu có ổn không vậy?”

“Xử cô bé đó xong, nói không chừng nó sẽ nhắm tới chúng ta đấy. Ta mau tránh xa chỗ này thôi.”

Toàn là thái độ của người dưng. Chẳng có lấy một người ra tay cứu giúp.

Maa, chuyện đó cũng là lẽ thường tình thôi.

Mặc dù nó là loại quái rơi nhiều rare item nhưng nếu không phải là dân level cao thì lao vào chẳng khác nào tự tìm lấy cái chết.

Tuy nhiên, mặc dù rất bất ngờ nhưng dân level cao xuất hiện thật.

“Này, không sao chứ? Có cần giúp một tay không?”

Đứng phía trước Ricotta đang nằm trên bãi cát, đó là một kị sĩ rồng (Dragoon) trong tay cầm một thanh kiếm mỏng. Ánh mắt thân thiện của anh ta nhìn tôi và Ricotta với vẻ lo lắng.

Theo sau anh ta, trang bị hẳn trên level 70, là thợ săn (Ranger) và thầy tu (Monk) trông có vẻ cũng là level cao.

Nếu là party đó thì chắc sẽ đương đầu được với Kraken.

Bởi vì đang bận tay nên tôi,

“Mau nhờ họ giúp đỡ!”

Gửi lời đến Ricotta qua kênh thoại party.

Khi ấy, Ricotta...

“Eh... A, aaaaaaaaano... eeeeeetouuuu... x... xi...!”

Bật dậy khỏi bãi cát, nhỏ nói chuyện với những người chơi lạ bằng cử chỉ kì quái.

Cơ thể cứng đờ, đôi vai khẽ run. Ánh mắt trôi dạt ở nơi xa xăm nào đó, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Hồi lúc được mời vào guild, nhỏ cũng như vầy...

Độ lúng túng level max.

Ngoài đời thực, từ xưa nhỏ đã như vậy rồi thì phải. Tôi còn nhớ là bởi vì không biết cách giao tiếp với người khác nên từ lúc còn bé, nhỏ đã luôn cảm thấy khó khăn ngay cả trong những việc lặt vặt.

Hết hội chứng miễn kháng nữ giới (FEDS) của tôi lại tới hội chứng sợ giao tiếp của nhỏ, tôi nghi ngờ là mỗi thế hệ trong gia đình mình đều mắc một hội chứng gì đó.

Vì vậy cho nên nãy giờ Ricotta cứ mở miệng nhưng không thể nói thành lời.

Việc ấy khiến cho anh chàng kị sĩ rồng cảm thấy khó hiểu.

Nhưng anh chàng ấy hẳn là người tốt. Anh ta vẫn đang chờ đợi Ricotta nói gì đó.

Còn nhỏ thì mặt đỏ tới mang tai, đôi môi run rẩy ráng nặn ra lời.

Mặc dù cảm giác rất cố gắng nhưng...

“A, ơm, b........ bên đó...... xin...................... ổn!!”

“Eh, ổn á?”

“Ổn!? A-awaaaaa, kh-không phải như thế! Mà là, ơm....... nghy káp!”

“Nghy káp??”

Nhỏ càng nói càng khó hiểu. Hơn nữa cũng quên thêm ‘nya’ vào sau câu nói như mọi khi rồi.

Trong lúc bọn họ đang như thế, tôi đã đạt đến giới hạn.

*Rắc*

Kèm theo âm thanh kim loại gãy,

«Weapon Breakage!»

Một bảng thông báo viết như vậy xuất hiện.

Thanh trượng đã gãy làm đôi của tôi biến mất trong đám bụi khối vuông.

Cứ thế, chiếc xúc tu to lớn đập xuống đầu tôi.

Một hiệu ứng Critical Hit nổi lềnh bềnh.

HP của tôi ngay lập tức giảm xuống 0.

Và thế là tôi chết.

X X X

Trên bãi biển không còn ai.

Ngồi ở đó, Ricotta nhìn thi thể của tôi.

“X-xin lỗi nyan... Đã có người đến cứu rồi thế mà Ricotta lại không nhờ vả được... uu...”

Nhỏ rưng rưng nước mắt.

Vong hồn của tôi bay lơ lửng trên thi thể.

Đây là cuộc đối thoại trước khi tôi hồi sinh tại [Miếu Ký Ức].

“Cậu đâu cần phải đau buồn như thế chứ. Đây chỉ là game thôi mà...”

“Nh-nhưng chính Ricotta là người đã dẫn quái vật đến...”

“Ôi dào, chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên. Chuyện bình thường thôi mà. Hơn nữa, lần đầu tiên được đấu với quái vật nhóm Unusual, cũng thú vị ra phết.”

“......Thế à?”

Tôi nghe chóp mũi đỏ chét của Ricotta sụt sịt. Chắc vẫn chưa hoàn toàn tin những gì tôi nói nhưng nhỏ có vẻ đã bình tĩnh lại một chút.

Nếu bạn thắc mắc rằng ‘sau khi tôi chết, Wicked Kraken làm gì’ thì xin thưa là nó lập tức quay sang tấn công đám người trong tầm mắt.

Kết quả là mọi người đều bỏ chạy tứ tán.

Duy chỉ có nhóm của anh chàng kị sĩ rồng là ở lại,

“Tuy đây có vẻ là thú săn của các bạn nhưng trong tình hình này thì chúng tôi xin mạn phép được đoạt nó nhé?”

Nói xong, họ dắt Kraken đi đâu mất hút.

Có lẽ giờ này họ đang chiến đấu với nó ở một nơi hẻo lánh nào đó không gây phiền toái cho ai.

Tất nhiên là họ muốn rare item.

Nhưng bên nào thắng thì tôi chẳng thể nào biết được.

Dù sao thì nếu rare item rơi vào tay những người như họ, tôi vẫn cảm thấy hài lòng.

A, nhắc đến item mới nhớ.

Vũ khí của tôi đã bể mất rồi.

Chỉ còn cách là mua lại cái khác nhưng về vấn đề tiền nong... tính sao bây giờ...

Điệu này chắc phải đi tay không trong một thời gian đây... :thởdài:

Bộ suy nghĩ của tôi hiện lên trên mặt sao, trong lúc nghĩ như thế, tôi chợt nhận thấy ánh mắt của Ricotta.

“Về vũ khí... xin lỗi nyan. Vụ lần này, tớ sẽ để dành tiền để đền cho cậu nya.”

“Ầy, không cần đâu. Chuyện ấy đâu có gì to tát cơ chứ.”

“Thế coi sao được nyan. Tớ sẽ chế tạo ra Hi-Potion kiếm tiền như trước, cho nên hãy kiên nhẫn đợi một chút nhé nyan.”

“Đã bảo không cần phải như thế đâu mà.”

“Thế thì Ricotta sẽ dùng cơ thể của mình để trả vậy.”

“Đã bảo là không cần... ueee!? Cơ thể!? T-tự dưng đi nói cái gì vậy!? Không cần! Không cần đâu!!”

“Những lời ấy nghe thật tổn thương nya... Ricotta chỉ nói là muốn dùng cơ thể này thể hầu hạ cậu thôi mà nyan.”

“Nếu tớ không nhầm thì có khác gì về ý nghĩa đâu?”

“Tất nhiên hầu hạ ở đây không phải là những công việc như dọn dẹp, giặt giũ hay xoa bóp vai rồi nya.”

“Tớ thật sự muốn từ chối chuyện đó!”

Trong tôi chúng tôi đang trao đổi, có một người đàn ông lạ mặt không biết đã đứng sau lưng Ricotta tự lúc nào.

Ricotta cũng đã nhận thấy nên liền quay đầu lại.

Người đàn ông có nét mặt nhu hòa ấy khoác trên người một chiếc áo choàng chỉnh tề, đầu đội một chiếc mũ chóp cao.

Từ bộ trang phục mang không khí trang nghiêm kia, có thể suy đoán rằng nghề nghiệp của ông ta là giám mục (Bishop). Đó là một High-class Job, nghề nghiệp chuyển chức tiếp theo của tu sĩ như tôi.

Ông ta định nói chuyện với Ricotta, nhưng lại tỏ vẻ hơi bối rối.

Bởi vì, bất cứ ai thấy một cô gái hướng về phía xác chết và nói là sẽ dùng cơ thể của mình để trả thì cũng sẽ tránh xa mà thôi.

Nhân tiện, giọng vong hồn của tôi được thiết lập chỉ hiệu lực cho người cùng party là Ricotta nên vị giám mục không thể nghe được.

Sau khi ngập ngừng một chút, vị giám mục hắng giọng một cái như chỉnh lại thái độ. Sau đó,

“A... ano, kia là bạn đồng hành của cô nhỉ? Cô có cần tôi [Revive] giúp cô ấy không?”

Lại một người chơi tốt bụng nữa xuất hiện rồi kìa!

Revive (Phục sinh), đó là phép thuật đặc biệt của nghề nghiệp thượng cấp giám mục.

Có lẽ trong lúc đi ngang qua, thấy tôi chết nên ông ta muốn giúp đỡ.

Tất nhiên, tôi rất muốn nhận hảo ý của ông ta.

Bởi vì Miếu Ký Ức mà tôi đã lưu là nơi rất xa, bất kể đến thị trấn gần nhất hay trở về vương đô thì cũng sẽ rất phiền toái.

Cho nên nhất định là phải nhờ cậy rồi!

Nghĩ vậy, tôi yêu cầu Ricotta.

“Lucky! Nè, mau nhờ người ta đi... ơ??”

...Lại nữa rồi.

Ngay khi vừa nhận ra sự hiện diện của vị giám mục, toàn thân Ricotta lại cứng đờ.

Mắt nhìn thẳng đến một không gian nào đó, mặt đỏ không thua gì magma.

Mặc dù hơi băn khoăn khi thấy Ricotta không trả lời, vị giám mục hỏi lại lần nữa.

“Etou... cô có ở đó không vậy?”

“Apa...”

“Eh?”

“A... a, aa, aua, apaa, apapaa, apapapapapapapapappapapapa!!”

“Híí!?”

Vị giám mục giật mình nhảy về sau khi Ricotta đột nhiên phát ra những âm thanh kì quái.

Thì tại, một người vừa nhìn vào khoảng không gian trống rỗng vừa nói “apapapa”, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ sợ hãi thôi.

Hơn nữa, dường như ông ta đang nghĩ “Có vẻ mình đang mang đến rắc rối cho cô ấy” nên,

“X-xin lỗi! Có vẻ như tôi đã xen quá nhiều vào chuyện của người khác. V-vậy, tôi đi đây... bảo trọng nhé...”

Nói xong, ông ta vội vã bỏ đi.

Thật sự đúng là một người tốt.

Tôi cảm thấy thật tội lỗi.

“A! Ricotta lại như thế nữa rồi nyan!”

Vừa được giải phóng khỏi sự căng thẳng, nhỏ như đã lấy lại được nhận thức.

Cứ thế, nhỏ ôm đầu buồn phiền.

“Aaa... tại sao tớ lại luôn như thế chứ nya...”

“Nhưng lúc trò chuyện với các guild member, cậu đâu có như thế này, tại sao thế?”

“Ưm, tại sao à nyaa? Vì lý do nào đó, tự dưng khi đứng trước bọn họ, tớ không có cảm giác lạ lẫm nyan.”

“Thế à? Có thể là do bây giờ đã quen nhưng lúc gặp mặt lần đầu, cậu có cảm giác tương tự không?”

“Hưm... từ đầu đã có thể nói chuyện bình thường rồi nya? Bởi vì ngay lần đầu gặp mặt thì họ đã nói chuyện thô lỗ khiến Ricotta cảm thấy tức giận, sau đó thì tự dưng theo bản năng mà đốp chát lại thôi nyan.”

“A, thế à...”

Là do gặp đồng loại sao...

Thôi, tạm gác chuyện đó sang một bên, cứ nằm chết ở đây mãi không phải là một ý hay.

Đành phải nhảy đến Miếu Ký Ức vậy.

“Thôi... tớ hồi sinh cái đã.”

“Uuu... xin lỗi nyan.”

“Đã bảo không cần phải xin lỗi đâu mà.”

“Vậy thì như những gì đã nói lúc nãy, tớ sẽ dùng cơ thể của mình—”

“Cái đó thì càng không cần!!”

“Nufufu.”

“V-vậy là sao?? Cái nụ cười quái đản đó... Thôi, tớ đi đây! Chờ ở đây nhé!”

“Không cần đâu nyan, tớ sẽ đến miếu luôn nyan.”

“Thế à? Nhưng khá xa đấy nhé?”

“Không thành vấn đề nyan.”

“Thôi được rồi.”

Thế là tôi tạm thời bỏ nhỏ lại và nhảy đến Miếu Ký Ức.

X X X

◇Offline◇

Sau khi đến miếu, tôi và Ricotta cứ thế mà đăng xuất.

Bởi vì từ đó đến bãi biển thu thập nguyên liệu chỉ mất một chút năng lượng, vì vậy cho nên thay vì trở về vương đô để rồi lại phải làm một chuyến đi dài thì ngưng tại đó là cách tốt hơn.

Nói chung là cứ ăn tối trước đã rồi tiếp tục sau.

Thật may mắn là ngoài đời thực đang là kì nghỉ hè nên thời gian của tôi rất nhiều.

Mặc dù sáng mai phải đến trường nhưng tôi vẫn chơi suốt,

“Nguy rồi, mình quên không ngủ!”

Chuyện như thế sẽ không xảy ra.

Nhưng càng có thời gian thì tôi lại càng muốn làm nhiều thứ.

Tuy cho đến bây giờ chúng tôi vẫn chỉ ngồi trong guild house tán gẫu vui vẻ ngày qua ngày nhưng tôi nghĩ câu chuyện cần được thúc đẩy hơn một chút. Đầu tiên là tôi muốn được làm Class Change Event để lên nghề nghiệp thượng cấp, kế đến là thu thập trang bị và item.

Được, hè năm nay tôi sẽ đắm mình trong SWO!

Nhưng để làm được điều đó thì tôi cần phải có gì đó trong bụng, có thực mới vực được đạo mà.

Nghĩ như thế, tôi tháo ESG khỏi đầu và bước ra khỏi phòng.

Và rồi lúc đó...

“Ô!”

“A!”

Tôi đụng phải Ricotta... à không, đụng phải Rio bước ra từ phòng bên cạnh.

Vì nhỏ có mái tóc bạc và đôi tai mèo giống như trên online nên mỗi lần gặp là nhỏ lại khiến tôi giật mình.

Do cảm giác mới gặp trên online còn lưu lại nên tôi gần như bị nhầm lẫn rằng mình vẫn còn trong hình dáng Riel.

Khỉ thật, thực ảo lẫn lộn cả rồi.

Sao mình lại có thể nhầm lẫn chỉ vì hình dáng của Rio cơ chứ, thật không tốt.

Còn nhỏ, vừa gặp tôi thì đã ngượng ngùng trong lúc nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Ehehe.”

“G-gì thế??”

“Uun, không có gì hết nyan. Nyufu♪”

Gì vậy chứ, thật là...

Tôi cảm giác được bầu không khí khả nghi toát ra từ toàn thân con bé.

Dám cá là nó đang âm mưu gì đó đây.

Maa, thôi kệ đi.

Tôi và nhỏ cùng bước xuống tầng trệt.

Cha mẹ, do hôm nay lại tăng ca nên đến giờ vẫn chưa về. Vì vậy cho nên bữa tối của chúng tôi chỉ có 2 người.

Thực đơn là cà ri ăn liền...

Hơi bèo một chút.

Sau khi bữa ăn tối kết thúc—

Để có thể thoải mái đắm mình trong SWO thì tôi phải đi tắm.

Quyết định như thế, tôi thực thi ngay.

X X X

*Àooo*

Phòng tắm vang vọng tiếng nước trong bồn tràn ra ngoài.

Tôi bước vào.

Ngồi trên ghế tắm, tôi cầm cục xà bông đầy bọt chà khắp người.

Chà này chà này, tắm nhanh nhanh lên nào~

Trong lúc tôi đang nhiệt tình như thế thì... một tình huống bất ngờ xảy ra.

Đột nhiên có tiếng động lớn vang lên, cánh cửa sau lưng tôi bị mở tung.

“!?”

Khi tôi quay mặt lại để xem có chuyện gì thì ở đó là...

“Nii! Em đến hầu hạ anh đây nyan!”

“Phụụụụụụụụt!?”

Rio với cái khăn tắm quấn quanh người!

So với cái khí thế mở cửa hùng hồn, trông con bé e thẹn, vừa đỏ mặt vừa giữ chặt tấm khăn để nó không bị tuột ra.

Theo bản năng, tôi nhảy lùi về sát tường. Tuy sau lưng vừa cứng vừa lạnh nhưng tôi không rỗi hơi để bận tâm đến chuyện đó.

“E-em... đ-đang làm cái g-gì vậy hảảả!?”

Thành thật mà nói, tôi chỉ có thể thốt lên như vậy.

Từ chiếc khăn tắm có thể mơ hồ thấy được cặp ngực trắng nõn, cặp xương đòn gánh yếu ớt hay đường cong nhỏ nhắn của cặp mông... rất nhiều thứ lọt vào tầm mắt nên tôi không thể nào bình tĩnh nổi.

A, chỉ cần không nhìn là được thôi mà!

Nhận ra điều ấy, tôi quay lưng lại với nhỏ.

“Nh-như thế là có ý gì??”

“Có ý gì ấy à? Tất nhiên là ý hầu hạ anh như em vừa nói rồi nya?”

Từ sau lưng nghe được tiếng bước chân ẩm ướt, cộng thêm tiếng đóng cửa, tôi biết là nhỏ đã vào trong.

“Ý anh là tại sao lại phải hầu hạ cơ chứ!?”

“Thì tại trên online em đã hứa rồi mà nya. Rằng em sẽ dùng cơ thể mình để trả.”

“Gì cơ!? Đúng là em có nói như vậy. Nhưng anh nhớ rõ ràng là mình đâu có đồng ý!”

“Em biết chứ nya.”

“Vậy là em cố tình!”

Phải. Phải rồi nhỉ. Nhỏ lúc nào cũng như thế mà nhỉ.

“Hơn nữa, vừa thấy pantsu của anh thì em đã cực kì bối rối rồi, tại sao bây giờ lại...”

“Tại bây giờ nii không có mặc pantsu mà nyan.”

“Eh?”

“Vì vậy cho nên không sao hết nyan.”

“Không lẽ em chỉ phản ứng với pantsu thôi ư!?”

“Chính vì thế mà cứ giao cho Ricotta đi nyan.”

“Giao cho em gì chứ, em có biết là mình đang nói cái gì không!? Anh đã nói biết bao nhiêu lần rồi, chúng ta là anh em có quan hệ máu mủ đấy! Vì lẽ đó... sao có thể làm những chuyện như thế này được chứ!?”

“Anh đang nói cái gì vậy nyan? Có luật nào cấm anh em chà lưng cho nhau đâu nya?”

“Hể!? Ch-chà lưng?”

“Đúng vậy nya? Đó là dùng cơ thể để hầu hạ đấy nyan. Không lẽ ngoài lưng ra, có chỗ nào khác anh muốn em chà?”

“Kh-không có! Cơ mà, ngay cả lưng cũng không cần đâu!”

“Như thế đâu được nyan. Vừa rồi trong SWO, vì bảo vệ em mà Riel mới chết... Đã vậy, khi có người đến giúp đỡ hay có người đề nghị giúp phục sinh thì chứng sợ giao tiếp của em lại tái phát... dẫn đến gây ra bao nhiêu phiền toái cho anh nya. Trên hết, vũ khí bị bể là do Ricotta nyan. Mặc dù muốn đền nhưng hiện giờ em không có tiền, vì thế cho nên đây coi như lời tạ lỗi cho đến khi em dành dụm đủ số tiền nyan.”

“Đã bảo là không cần mà. Vũ khí đó cũng không có gì đặc biệt nên chỉ cần mua lại được thôi mà.”

“Chuyện đó không thể nào chấp nhận được nyan.”

“Nhưng anh thì chấp nhận, được chưa!?”

“Muuu...”

Tôi nghĩ là nhỏ định nói gì đó, nhưng rồi cứ thế mà im luôn.

...............

Ơ?

Sao thế?

Mới vừa rồi còn lải nhải, giờ biến đi đâu mất rồi?

Phòng tắm, đang bốc hơi nước, rơi vào yên lặng. Hơn nữa, tôi không còn cảm thấy dấu hiệu có người ở phía sau.

“Này, Rio? Em còn ở đó không vậy?”

Không có tiếng trả lời.

Chắc là nó đã ra ngoài rồi cũng nên?

Nghĩ như thế, tôi quay lưng lại.

Và khi đó—

“Nihi♪”

Tôi bắt gặp ánh mắt của Rio đang mỉm cười xỏ lá.

Nó vẫn chưa đi!!

“Uwaa!?”

Theo bản năng, tôi ngã oạch xuống sàn.

“Nếu còn thì phải nói chứ!”

“Nii cứ ngoan cố từ chối chà lưng, thật không ổn nya. Nhưng giờ thì em quyết định rồi nya. Nếu nii vẫn cứ như thế thì em đành phải dùng đến biện pháp ép buộc vậy nyan.”

“Biện pháp ép buộc!?”

“Nihihihi.”

Vừa mỉm cười tinh nghịch, Rio vừa đặt ngón tay lên chiếc khăn tắm đang quấn quanh người.

“E-em định làm gì...!?”

“Fufufu... nếu như anh không chịu để cho em chà lưng thì— em sẻ cởi nó ra ngay tại đây nya!”

“Em-nói-thật-á!? ...Kh-không, anh sẽ không bị lừa đâu. Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng anh cá là em sẽ không dám cởi đâu. Vì là onii-chan của em nên anh biết rất rõ. Ưm. Vì vậy cho nên hôm nay ngưng tại đây—”

“Em cởi đây nya.”

“Xin lỗi! Làm ơn hãy chà cái lưng dơ bẩn này giúp anh!!”

Không chút do dự, tôi đồng ý ngay.

Bởi vì ánh mắt của nhỏ trông rất nghiêm túc. Có khi nhỏ sẽ cởi thật chứ không đùa.

Nếu đã như thế thì chẳng còn cách nào khác tốt hơn ngoài việc đồng ý cho nhỏ chà lưng.

“Cuối cùng thì anh cũng chịu giác ngộ nhỉ nya.”

Đứng phía trước, nhỏ biểu hiện gương mặt thỏa mãn.

Cơ mà, giác ngộ á...?

Vốn tôi phải nhận được lời xin lỗi mới phải. Sao tự dưng lại biến thành bị đe dọa rồi?

Thật không thể nào hiểu nổi.

“Ờ, anh giác ngộ rồi. Vì vậy mau làm nhanh đi.”

Phải, chỉ là chà lưng thôi mà. Bắt nhỏ làm nhanh nhanh rồi kết thúc.

Như thế sẽ không có vấn đề gì.

Trong lúc tôi đang nghĩ như thế, Rio quỳ xuống sàn. Sau đó— nhỏ làm một việc nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi.

“Vậy thì em sẽ nhanh chóng... hầu hạ.”

“Tại sao em lại cởi chứ!?”

Vừa mới yên tâm xong, trái tim tôi thót một cái!

Không biết nhỏ đang nghĩ cái gì mà tự dưng lại tháo khăn tắm ra.

Tôi đã giác ngộ rồi kia mà!

Sau khi tháo khăn tắm ra thì trông Rio như thế nào á?

Xin thưa là nhỏ có mặc đồ bơi ở bên trong.

Xem ra ngay từ đầu nhỏ đã định dùng cái này để gài tôi.

Tuy nhiên, trông nhỏ lại rất thẹn thùng khi cởi ra.

Cái tình huống déjà vu này, hoàn toàn giống hệt như chuyện trong online khi nãy.

Ngay cả màu đồ tắm cũng giống nữa.

Nhưng... không như online, ở ngoài đời thực thì sẽ rất nguy hiểm!

Cho dù có đồ bơi nhưng tôi cũng không dám nhìn thẳng!

Mái tóc bạc sáng chói bị hơi nước làm ướt, gương mặt Rio trong khoảnh khắc ấy trông trưởng thành hơn Rio mà tôi biết— việc ấy khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

Ơ? Em gái của tôi là một thiếu nữ xinh đẹp như thế này sao?

Tôi mơ màng suy nghĩ như thế.

Ơ, đâu phải Rio, đây là cô gái khác tên là Ricotta cơ mà?— Đầu óc tôi trở nên lẫn lộn.

“Th-thế nào nya? Có hợp không nya?”

Gương mặt ửng đỏ, nhỏ hỏi. Khi ấy, tôi hoàn hồn lại.

Tôi vội vã quay lưng lại và ngồi lên ghế.

“Đây đâu phải là lúc để hỏi chuyện như hợp hay không chứ! Anh không hiểu là tại sao em lại cởi khăn tắm ra nhưng... cuộc trao đổi bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ờ, phải rồi ha? Giờ anh không cần phải bận tâm đến lời đe dọa đó nữa.”

"Sho━(;゚Д゚)━ck!!"

“Fufufu, là em tự đào hố chôn mình đấy nhé?”

“Nh-nhưng, vừa rồi chính miệng nii đã nói cơ mà nya, rằng anh đồng ý cho em chà lưng. Nói dối là không tốt nyan!”

“Kư...”

Lỡ hứa rồi thì đành vậy.

Xong cho nhanh nhanh để còn online nữa chứ.

“...Thôi được rồi. Nhưng làm đơn giản thôi đó nhé.”

Khi ấy,

“Vâng thưa nii♪ Vậy, chờ em một chút nhé nyan.”

Nhỏ nhiệt tình trả lời lại như vậy.

*Phẹt*, sau lưng tôi phát ra âm thanh nặn xà phòng lỏng từ chai.

“Nyanya nyan♪ Nyanya nyan♪ Nyanya nyanya nyan♪”

Tôi nghe nhỏ ngâm nga, bộ đang tạo bọt sao?

Nhưng nỗi bất an của tôi còn nhiều hơn cả bọt xà phòng.

“Chuẩn bị hoàn tất nyan. Vậy, em chà đây nya?”

“Ơ-ờ...”

Tôi ậm ờ trả lời. Ngay sau đó thì,

*Pạch*

Một vật mềm mềm chạm vào vùng xương bả vai của tôi.

“Hííí!?”

“Anh đau sao nya?”

“Kh-không...”

Bởi vì đây là lần đầu tiên được một cô gái chà lưng cho nên tôi có hơi căng thẳng. Nhưng với em gái ruột của mình mà lại xuất hiện phản ứng này là sao cơ chứ?

Sau khi hỏi về tình trạng của tôi, tay nhỏ lại bắt đầu cử động, nhưng cách chà đó nhột đến nỗi khó mà chịu được.

Hoàn toàn khác so với khi tôi tự chà, nhỏ chà rất chi là nhẹ nhàng...

Chính vì thế mà cơ thể của tôi rơi vào trạng thái cứng ngắt. Xương sống của tôi cứ duỗi thẳng ra.

“Có chỗ nào anh thấy nhột sao nya?”

“Kh-không... không có.”

Tôi không dám trả lời thẳng.

Nhưng mà, cái tình huống được em gái chà lưng ở trong phòng tắm này, dù xét như thế nào thì chẳng phải cũng không ổn sao? Lỡ ai đó biết được thì tôi thật sự chẳng biết nên nói như thế nào.

Mày sẽ làm gì đây, tôi ơi...?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ như thế, bàn tay đang chà lưng tôi đột nhiên ngưng lại trong phút chốc.

“Nii... cám ơn anh nyan.”

“Về việc gì? Nếu là chuyện trong online lúc nãy thì...”

“Không phải nyan. Ricotta đang nói về chuyện ngoài đời thực lúc trước cơ nyan.”

“Ngoài đời thực?”

“Phải nyan. Là chuyện nii đến gọi em về khi em bỏ nhà đi ấy nyan.”

“À, là chuyện đó sao?”

Chính là chuyện nhỏ bỏ nhà đến sống trong căn nhà các tông.

“Lúc đó em đã thật sự rất hạnh phúc nya.”

“Th-thế à...?”

“Anh đã nhớ ra là Ricotta không có bạn bè nyan.”

“Đó là lý do mà em vui mừng sao?”

Thật ra thì tôi đã chẳng hề nhận ra cho đến khi xem qua cuốn album lớp của nhỏ.

“Tất nhiên rồi nyan. Bởi vì mắc chứng sợ giao tiếp nên ở trường em chẳng dám nói chuyện với ai cả... trong lớp thì lúc nào cũng chỉ lủi thủi một mình... Và rồi khi đó, nii đã nói một câu, nii còn nhớ không?”

“Hửm?”

“Rằng ‘anh sẽ bảo vệ em mãi mãi’.”

Lại chuyện đó nữa sao?

Nhưng tôi chẳng hề nhớ là mình đã nói như vậy...

“Cả nii và Ricotta từ đó đến giờ đã đến tuổi vị thành niên cả rồi nyan. Vì vậy ta hãy mau chóng kết hôn thôi nya.”

“Cái khuynh hướng kiểu gì vậy! Vả lại chẳng phải lúc trước anh đã nói rồi sao? Pháp luật không cho kết hôn với em gái của mình!”

“Vụ đó thì không sao đâu nya! Bởi vì Ricotta là người hành tinh nyanya chứ đâu phải là Sagimiya Rio.”

“Nhưng nói như thế nghe chẳng khác nào em đã thừa nhận mình là em gái ruột của anh cả! Cơ mà, em vẫn còn duy trì cái thiết lập đó sao?”

“Tất nhiên là phải duy trì rồi nyan. Vì một tương lai tươi sáng với nii mà nya!”

“Tương lai cái quái............. ớ,uhíí!?”

“Nya? Anh sao vậy nyan?”

“Ơ, không... tự dưng vừa rồi có cảm giác là lạ. Em không chà bằng cái gì khác ngoài miếng xốp đó chứ?”

“Cái!? A-a-a-a-anh đang nói cái gì vậy nya!? L-làm gì có chuyện đó chứ nya!”

“Thật không?”

“Thật mà! Bởi vì cơ hội hiếm hoi như thế này.......... a!?”

Hửm? Hình như tôi mới nghe được giọng kêu lo lắng?

Hơn nữa—

Khi nhìn xuống chân thì tôi thấy miếng xốp mình dùng lúc nãy đang nằm ở đó.

Trong phòng tắm chỉ có mỗi một cái, và nó đã không được dùng.

Vậy rõ ràng là Rio đã nói dối.

Chắc là thừa lúc tôi đang quay lưng ra sau mà làm trò mờ ám gì đó đây mà?

Lợi dụng quá mức là không tốt, là một người anh trai, mình phải dạy nó mới được.

Nghĩ thế, tôi quay đầu lại nói.

“Này, nói dối là không tốt. Rốt cuộc thì em đang làm gì...... @#%^&!?”

Nhỏ đang làm gì? Khi tôi quay đầu lại để xác nhận thì—

Toàn thân tôi như thể bị hóa đá do nhìn vào mắt của Medusa.

Bởi thì thứ chạm vào lưng tôi không phải là miếng xốp, cũng không phải là khăn tắm.

Mà đó là—

Ngực của Rio.

Tất nhiên là trong bộ đồ bơi nhưng vẫn gây quá nhiều kích thích cho tôi.

Không, như thế này chẳng phải không tốt cho mình sao!?

Khi chuyện bị bại lộ, nhỏ hơi đỏ mặt,

“Tèhé♪”

Và le lưỡi giả khờ.

‘Tèhé♪’ cái ếu!!

Tôi còn chưa kịp nói lời nào thì, trong phòng tắm,

*Lạch cạch*

Âm thanh chiếc ghế lăn long lóc vang vọng.

X X X

◆Online◆

Sau khi chạy ra khỏi phòng tắm, tôi đăng nhập lại SWO.

Đứng trên bãi đất trống, cảm giác choáng váng vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.

Và nó có liên quan đến sự kiện vừa rồi.

Cũng tại việc làm của Rio...

Nhờ nó mà tôi có cảm giác chóng mặt như tắm nước nóng quá lâu.

Cảm giác thật là tệ...

Những lúc như vầy, đáng lẽ ta nên nghỉ ngơi nhưng với tôi, người sống vì SWO, thì chỉ cần được chơi là khỏe ngay.

Mấy lời này, hoàn toàn nghe cứ như đang nghiền nhỉ?

Hiện tại, sau khi đăng nhập, tôi đang đứng ở chỗ vừa đăng xuất lúc nãy.

Bắt đầu từ cái miếu ở biên giới, lặn lội một quãng đường dài cùng Ricotta, rốt cuộc chúng tôi cũng về tới [Vương quốc Flore], vương đô của Firmus.

Khi nói vương đô, tất nhiên là chúng tôi đang hướng đến guild house.

Giờ này chắc các member đã đăng nhập đông đủ rồi, phải mau đến đó thôi.

Vì vậy cho nên, tôi và Ricotta, hai người chúng tôi cùng nhau bước đến guild house.

Và rồi lúc đó, chúng tôi bắt gặp một cái đầu có mái tóc hình hai viên dango màu hồng quen thuộc đang đứng trước house.

“Oái...”

Không thể nhầm được, là [Mario].

Tuy trước đây đã xác nhận rằng hình dáng ngoài đời thực của cô ta chính là Kudou Misaki, bạn cùng lớp của tôi nhưng cái tính stalker của cô ta ngay cả trong game cũng không đổi, thật phiền phức.

Nếu được thì tôi rất muốn tránh mặt cô ấy, nhưng nếu như cô ấy đã đứng ở đó thì thật chẳng còn cách nào khác...

Trong lúc tôi đang lo lắng như thế thì,

“A♪ Sagimiya-kun!”

Tôi bị cô ấy nhìn thấy.

Gọi cái tên đó ngay cả khi tôi đang trong hình dáng Riel, nghe thật không quen.

Mario, như con cún, chạy đến quấn quýt bên tôi.

Đứng bên cạnh, Ricotta nghiến chặt hai hàm răng đầy đe dọa.

Cảm giác trông giống như mèo đụng mặt chó ấy.

“Tránh ra đi. Đây không có việc với con em gái xấu xí.”

“—!? C-cô là ai nya!? Tại sao lại biết chân tướng của Ricotta nyan!?”

Mai mắt Ricotta tròn xoe vì sửng sốt.

Phải rồi, nhỏ không biết gì hết kia mà. Chỉ có Mario, thân là super stalker, mới biết được sự tồn tại của Rio mà thôi.

“Misaki đến để cứu Sagimiya-kun thoát khỏi thế giới ảo tưởng này, là đấng cứu thế tình yêu!”

“??”

Trên mặt Ricotta hiện đầy dấu ‘?’, nói chung là nhỏ không hiểu gì hết.

Cũng phải thôi, khi không tự dưng xưng tên thật như thế thì ai biết ai là ai chứ?

Nhưng Mario lại không bận tâm đến chuyện đó mà quay sang hỏi tôi.

“Nhân tiện, cái này gọi là guild house hả? Tại sao tớ lại không vào đó được?”

“Tại sao à...? Bởi vì đó là nhà riêng của guild member, nếu không phải là member thì không thể vào được.”

“Eeeh, cái gì!? Tại sao Sagimiya-kun lại có thể tự tiện ra vào, còn Misaki thì không được phép vào chứ!? Nè, vậy làm sao thì mới có thể trở thành member?”

“Chuyện đó thì...”

Một người chơi tập sự chân chính— tôi nhận thức rõ ràng. Như đối với cô gái này,

“Để trở thành member thì phải nhận được sự cho phép của guild leader.”

Tôi không muốn nói như vậy. Bởi vì nếu đến ngay cả trong guild mà còn bị stalking thì khoảng không gian riêng tư của tôi sẽ chẳng còn mảnh nào nữa.

Maa, nhưng dù thì vị leader kia cũng sẽ không đồng ý đâu.

“Sự tồn tại của cô không cần thiết cho guild của tôi.”

Đấy, thấy chưa?

Không biết đã lắng nghe từ lúc nào nhưng guild leader, người thuần hóa thú [Shizuku] đã canh thời điểm xuất sắc để bước ra từ trong house. Trên vai cô ấy là con quái vật phục dịch [Suama].

Vuốt mái tóc dài phía sau, cô ấy lạnh lùng nhìn Mario.

“Reajuu thì hãy mau trở về hiện thực đi.”

“Cái!? Tại sao tôi lại phải về cơ chứ? Hơn nữa Misaki... kh-không phải là reajuu...”

“Fu, còn tưởng là cô định nói cái gì. Chẳng phải cô vẫn hay giao du với đám bitch kia sao? Nếu phải mượn từ ngữ của những dân hạ tiện để nói thì, họ chẳng phải những người được gọi ‘bạn’ của cô sao?”

“Nh-những người đó là... ơ... ơm...”

Vì lý do nào đó, Mario trở nên ấp úng.

Hẳn là Shizuku đang nói về mấy nhỏ mà Misaki-san đi cùng hôm karaoke. Ngay cả ở trường cũng thấy họ đi cùng nhau. Chính vì thế mà thông thường người ta sẽ nghĩ ngay họ là bạn bè... bộ không phải sao?

Nói mới nhớ, trước đây, khi Misaki-san đột kích vào nhà tôi và lấy thức ăn đang ăn dang dở của tôi cho vào hộp nhựa, cô ấy đã nhận được cú điện thoại của một trong số bọn họ.

Sau khi lúng túng nghe điện, cô ấy đã nói là có việc quan trọng phải đi và vội vã ra về.

Vì chuyện đó quá đột ngột cho nên tôi còn nhớ rất rõ.

Nói trở lại, Mario lúc này vẫn còn đang sượng sùng.

Thấy thế, Shizuku nói tiếp như thừa thắng xông lên.

“Hơn nữa, loại người không thể đọc được không khí đặt tên ngoài đời thực lặp lại trong game, guild bọn tôi không cần. Bởi vì như thế sẽ hủy hoại thế giới quan của SWO mất.”

Tôi nghĩ là mình nghe câu gì đó như ‘không thể đọc được không khí’ phát ra từ miệng của Shizuku.

Mà thôi gác sang một bên đi, Mario vẫn tiếp tục giữ im lặng và không nói lại tiếng nào.

Miệng hình chữ ‘he’ (へ), cô ấy đang tức giận. Khóe mắt có thể mơ hồ thấy nước đang ứ đọng.

“Mguu...”

Biểu hiện vẻ mặt không cam lòng, cô ấy quay lưng lại—

*Vù*, sau đó bỏ chạy bằng tốc độ chóng mặt.

Thế là thế nào?

Phản ứng không bình thường của cô ấy khiến tôi hơi lo lắng.

Nhưng leader của chúng tôi hoàn toàn chẳng để tâm gì đến chuyện ấy.

“Giờ thì, vật chướng mắt biến đi rồi, ta bắt đầu cuộc họp guild thôi.”

Bị Shizuku thúc giục, tôi và Ricotta bước vào guild house.

Maa, thì vẫn là họp để tìm cách chiêu mộ thành viên guild ấy mà.

Bên trong là bóng dáng của [Hime] và [Mashu] đang ngồi đợi.

Lúc mới bước vào, ánh mắt của tôi và Hime đã chạm nhau trong tích tắc nhưng vì lý do nào đó, cô ấy đỏ mặt và quay đi chỗ khác.

Dường như nhận ra vụ lộn xộn nhỏ vừa rồi,

“Bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì vậy?”

Hime hỏi như thế.

Shizuku đáp,

“À, vừa rồi có một người lạ đến nói là muốn gia nhập guild của chúng ta nhưng sau khi bị tôi phán ‘đừng bao giờ đến đây nữa’ thì xách dép chạy mất rồi.”

“Này, tại sao lại đuổi người ta? Đấy chẳng phải là cơ hội để gia tăng member sao?”

“Phải đấy—, cơ hội để chúng ta tổ chức hôn lễ tại Đại Thánh Đường tự động đến thế mà cậu lại—”

Đối với guild đang cần tăng guild rank như chúng tôi, Hime và Mashu trách móc cũng là vì có lý do.

Đó là ngay khi số lượng guild member tăng lên 30 và đạt rank C, họ sẽ tổ chức hôn lễ đặc biệt với Hiệp sĩ-sama ngay lập tức.

Tuy nhiên, Shizuku lại lắc đầu nhún vai.

“Nếu như thu nhận người đó thì guild của chúng ta sẽ bị diệt vong mất. Đến lúc ấy thì chẳng còn gì để nói đến hôn lễ nữa đâu.”

“Người đó nguy hiểm đến như vậy sao—?”

Không biết Mashu đang nghĩ gì nhưng toàn thân cô ấy đều run rẩy.

“Còn hơn cả đáng sợ, phải nói là đáng xấu hổ mới đúng. Nói ra thì có lẽ cô sẽ không tin nhưng nếu để người đó vào, chất lượng của guild sẽ đi xuống thậm tệ, thậm chí còn bị coi là cặn bã của SWO! Rác rưởi! Chất thải công nghiệp! Chắc chắn chúng ta sẽ bị chế giễu như vậy. Ta mà cho cô ta vào là sẽ thành một con sâu làm rầu nồi canh, lúc đó sẽ chẳng còn ai dám gia nhập vào guild của chúng ta nữa.”

“Awaaaaa...”

Đó là loại người gì vậy!?

Từ mấy lời nói quái dị của Shizuku, Mashu tin răm rắp.

Khi ấy, Hime chen vào,

“Nếu đó là nhân vật nguy hiểm như vậy thì chẳng còn cách nào khác. Vậy hiện giờ cách hiệu quả nhất là làm quest gia tăng danh vọng có phải không?”

“Phải rồi nhỉ, mặc dù vốn đã muốn đề cập nhưng hiện tại chẳng phải trong đây cũng đang có một người vô dụng khiến cho tiến độ kế hoạch bị gặp khó khăn sao?”

“Nói thế là ý gì? Không lẽ cô đang ám chỉ tôi á?”

“Cô có thể hiểu nhanh như vậy, thật đỡ vất vả co tôi.”

“Hảả!?”

“Thật sự, để cho con thỏ cô độc gia nhập đúng là một điều tệ hại. Đặc biệt là về khoảng Skill Burst.”

“Cái...!?”

Skill Burst, thuật ngữ mà Shizuku vừa nói, là kĩ thuật luân phiên tung chiêu giữa các job, nếu canh thời gian chuẩn thì sẽ tạo ra được một đại kĩ.

Trước đây, do gặp chuyện nên Hime không có tham gia thử thách quest siêu khó khăn. Trong lúc chinh phục quest, Shizuku, Mashu và Ricotta, 3 người họ bình thường tưởng chừng như không thể hòa đồng nhưng khi ấy lại phối hợp ăn ý một cách lạ thường.

Ngay cả tôi cũng phải choáng ngợp trước Skill Burst của họ.

Cho Hime vào cũng đâu đến nỗi nào đâu? Mặc dù tôi nghĩ như vậy nhưng... thực tế là sự kết hợp lúc này đã trở nên lộn xộn.

“Nhân cơ hội này, có lẽ tốt hơn là ta nên đá Hime ra khỏi guild.”

“Này!! Đừng có tùy tiện nha! Lại nói về việc ấy, lúc ra skill, cô đừng có phát ra mấy âm thanh kì quái ở bên cạnh tôi chứ! Tại nó mà biết bao nhiêu lần tôi bấn loạn tay chân.”

“Gì chứ? Muốn đổ thừa cho tôi sao?”

“Tất nhiên không phải là tôi muốn đổ thừa mà muốn nói rằng nguyên nhân vốn là do cô.”

“Nói gì hả?”

“Tôi nói thế đấy, rồi sao?”

Gương mặt của Shizuku và Hime áp sát nhìn chằm chằm nhau. Lại là cảnh như mọi khi.

Maa, cũng tại thế này mà việc hợp tác mới không được suôn sẻ đấy.

Xem ra phải mất một khoảng thời gian dài thì họ mới cãi xong đây...

Thôi, mới đi một chặng đường dài rồi, ngồi nghỉ tí đã.

Liếc nhìn hai người họ, tôi bình tĩnh ngồi xuống ghế.

Lúc đó, hai người đang đổ lỗi cho nhau bắt đầu lấy hơi.

““Thế, rốt cuộc thì hai người đã đi đâu?””

“Eh!?”

Đột nhiên bị hỏi, tôi ngây người ra trong phút chốc.

Có vẻ như các cô gái đang nghi ngờ khi thấy tôi và Ricotta xuất hiện cùng nhau.

“Hình như hai người vừa đi đến một nơi rất xa thì phải?”

Người nói câu đó là Hime. Đôi mắt xếch của cô ấy nheo lại.

“Có vẻ như hai người vừa trở về từ lục địa phía Tây nhưng các người đến đó làm gì?”

Shizuku nối tiếp hỏi.

Hình như mấy người này có thói quen là không bỏ qua bất cứ hành động nào của tôi thì phải.

“Làm gì á? Chỉ là thu thập nguyên liệu cùng Ricotta ở bờ biển Margarita thôi mà?”

“Chà...”

Mặc dù trả lời như vậy nhưng ánh mắt của tôi không tự tin chút nào.

Nhưng tôi không có làm việc tội lỗi gì trái với lương tâm cả, lần này thì tôi ưỡn ngực—

“Thật ra thì hai người chúng tôi đã tình tứ với nhau trong bộ dạng gần như khỏa thân hoàn toàn nya—”

“Này!?”

Ricotta nói chuyện dư thừa mất rồi!

“Tại sao cậu lại cố tình nói theo cách đó chứ!? Nghe dễ hiểu lầm lắm đấy có biết không!? Mặc dù về tổng thể thì không sai nhưng...”

“Về tổng thể thì không sai... hừm.”

Ánh mắt Hime càng nheo chặt hơn.

“Eh!? Không, không phải như thế. Etou, là thế này, vì Ricotta nói là ‘đã đến biển thì phải tắm biển’ nên bọn này mới xuống biển chơi một chút thôi ấy mà.”

“Đúng vậy nya. Chỉ là tắm biển trong bộ bikini nhỏ đến nỗi như không mặc gì thôi nyan.”

“Đã bảo là đừng có thêm mấy câu dư thừa vào rồi kia mà!?”

Tuy bây giờ mới lưu ý nhưng đó chỉ là một bộ bikini bình thường thôi nhé?

Trong lúc chúng tôi đang trao đổi như thế,

Ơ kìa? Shizuku đang vừa cúi đầu vừa run lên bần bật. Chuyện gì thế nhỉ?

Vẫn cúi đầu, cô ấy mở miệng nói.

“Không lẽ... cả Riel cũng mặc bikini sao?”

“Eh... maa, đúng là thế nhưng... đó chỉ là do bất đắc dĩ thôi, cơ mà... mặc cái thứ hở hang đó, gió luồng vào tạo cảm giác không an tâm tí nào...”

“Thật xảo quyệt!”

“Hể!?”

“Dám độc quyền chứng kiến Riel trong bộ bikini sao!? Thật không thể tha thứ!”

Tuy là chuyện thường ngày ở huyện nhưng cô ấy lại bắt đầu nói linh tinh rồi!

Trong lúc nghĩ thế, tôi phát hiện ra không chỉ có mỗi Shizuku là như vậy.

“Khoan đã! Thế là thế nào!? Tại sao tôi lại không hay biết gì cả!?”

“Tớ cũng muốn nhìn thấy Riel-chan nude cơ—”

Cứ như thế, Shizuku, Hime và Mashu bắt đầu phẫn nộ.

Còn về phần tôi, từ khi nào mà bikini biến thành nude vậy!?

“Chắc phải đến bờ biển Margarita và bắt cậu ta cởi ngay mới được.”

“Phải đấy, nhưng cần chi đến đó cho xa, sao không bắt cậu ta cởi ngay tại đây luôn cho tiện?”

“Ồ, lâu lâu con thỏ cô độc cũng đưa ra được một sáng kiến đấy nhỉ.”

“Nói là sáng kiến thì hơi quá nhưng hiếm khi thấy cô đồng tình đó nha.”

Shizuku và Hime trao đổi với nhau kèm theo nụ cười gian xảo trên mặt.

Tại sao vào những lúc như thế này thì họ lại đồng lòng đến như vậy!?

Lúc đó, Mashu – không ngừng hào hứng – chêm vào một câu.

“Vậy, chúng ta bắt cậu ấy cởi ngay đi♪”

“Phải đấy.”

“Đúng rồi.”

“““Nfufufufufufu.”””

Ba người họ tiếp cận tôi với nụ cười kì quái hiện trên mặt.

Cái gì thế này, tôi không hiểu gì hết!

“Khoan!? Mọi người đang nghĩ cái gì... á, mau dừng........ a..........”

Tôi bị dồn đến chân tường.

“Ở-ở một nơi như thế này, tớ không cởi đâu! Mặt khác, trong lúc ở đây tớ đâu thể thao tác được trên màn hình trang bị!?”

Khi tôi nói như thế, ba người họ khựng lại. Ơ? Chịu bỏ cuộc rồi sao— ngay khi tôi mới nghĩ như thế thì...

“““Cởi đi♪ Cởi đi♪ Cởi đi♪ Cởi đi♪ Cởi đi♪”””

Họ lại bắt đầu vừa nói như vậy vừa vỗ tay.

“Th-thật chẳng còn cách nào khác... Vậy thì, chỉ một chút thôi nh.............ớ, ai thèm cởi chứ hảảảảả!?”

Thấy tôi nổi đóa, bọn họ biểu hiện như thể ‘dụ dỗ thất bại rồi sao?’...

“““Ch—”””

... mà tặc lưỡi.

Đừng có tỏ ra thất vọng!

Nhưng có vẻ như chuyện này đến đây là kết thúc rồi, trong lúc tôi đang nghĩ như thế thì...

Ricotta nói một câu như đổ dầu vào lửa tàn.

“Xì, đồ tắm chỉ là thứ hạ cấp nya. Ở ngoài đời thực, Ricotta và Riel cùng nhau vào phòng tắm mỗi ngày đấy nya. Sao hả, ghen tị không nya?”

“Fuooooooooo!! Cậu vừa nói cái gì thế hả!? Cơ mà, mỗi ngày đâu mà mỗi ngày! Hôm nay mới là lần đầu tiên! Ơ??”

Hình như tôi vừa nói một điều không nên thì phải?

“““Cùng nhau... vào phòng tắắắắắắắắắắm!?”””

Shizuku, Hime và Mashu, 3 người họ cùng nhau hét lên.

“Ch-ch-ch-ch-cho dù có là em gái đi chăng nữa, ch-chuyện đó chẳng phải đi quá xa rồi sao!?”

Gương mặt Hime đỏ lên.

“Không, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi!”

“T-tớ nghĩ... như vậy là không tốt đâu—”

“Mashu, đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó chứ!”

Hai khóe mắt của Mashu đã đọng thành hai giọt nước lớn, sắp sửa tràn tới nơi.

Trong 3 người họ, chỉ có Shizuku là run lên vì tức giận.

“Tôi thật sự bực lắm rồi đấy nhé.”

Ánh mắt sắc bén của cô ấy nhìn tôi.

Sau đó, cô ấy bắt đầu nói cái gì đó.

“Con người có 5 mối phiền muộn cơ bản, cậu có biết không hả? Đó là phiền muộn về quan hệ con người, phiền muộn về tiền bạc, phiền muộn về sức khỏe, phiền muộn về tương lai và cuối cùng là phiền muộn về việc muốn tắm cùng Riel.”

“Ủa, cái cuối làm gì có?”

“Thế cho nên giờ tôi mới thêm vào!”

“Tại sao lại như thế!?”

Khi ấy, sau khi lườm Ricotta, Shizuku quay trở lại nhìn tôi,

“Cậu không thể nảy sinh dục vọng với em gái ruột của mình được.”

“Tại sao lại đi nói chuyện nảy sinh dục vọng? Này??”

“Theo tôi thì nguyên nhân cậu lâm vào tình trạng như vậy là bởi vì ngoại hình của Ricotta. Cả hình dáng onl và off đều là tóc bạc tai mèo. Thế cho nên cậu mới quên khuấy rằng cô ấy là em gái của mình. Dù gì thì trong lần họp mặt offline đầu tiên, cậu đã không nhận ra đó là em gái của mình mà. Nếu thế thì việc Riel ngoài đời thực xông vào phòng tắm em gái đang dùng và có những hành động biến thái, chuyện đó tôi có thể hiểu mà.”

“Hiểu thế quái nào được!? Người xông vào Ricotta cơ mà! Hơn nữa, tớ có những hành động biến thái khi nào chứ!?”

Đúng như Shizuku nói. Bởi vì lâu ngày không gặp nên lúc đó tôi đã không nhận ra Rio. Nhưng giờ thì tôi đã nhận thức rõ ràng rồi. Thỉnh thoảng, ơ? Nghĩ lại thì lúc nãy tôi đã ngộ nhận rằng nhỏ là thiếu nữ xinh đẹp mà ta.

Hoàn toàn phớt lờ lời nói của tôi, Shizuku tiếp.

“Vì vậy cho nên, tôi có sáng kiến này. Chỉ cần khử trừ mái tóc bạc có tai mèo, nguyên nhân làm sao nhãng trái tim của Riel là được, nhỉ?”

Nghe thấy thế, Ricotta giật mình, hai tay ôm lấy đầu bày ra tư thế tự vệ.

Tuy nói là vậy nhưng hiện giờ ta đang ở trong online kia mà, việc gì phải lo chứ?

Tôi muốn nói với nhỏ như thế.

“Nếu làm như thế, dù cho em gái có trông như thế nào thì từ nay Riel cũng sẽ không nhìn trộm phòng tắm nữa đâu.”

“Lần này lại trở thành tội phạm nhìn trộm sao!?”

Khi đó Hime,

“Ý kiến hay đấy. Lần này phải nhuộm mái tóc ngoài đời thực của cô ta lại mới được!”

Nói như thế.

“Wa— nghe được đấy. Vậy tớ sẽ là người cắt bỏ đôi tai mèo nhé—♪”

Mashu, cậu còn đáng sợ hơn mọi khi nữa!

Còn về phần Ricotta, người bị chọn làm mục tiêu, từ nãy đến giờ nhỏ cứ co rúm lại mà run rẩy.

“Ri-Ricotta không phải là em gái... Ricotta là Ricotta nya...!”

Mặc dù sợ hãi nhưng nhỏ vẫn có chủ trương như vậy.

“H-hơn nữa tóc của người hành tinh Nyanya không thể nhuộm bằng kĩ thuật của người Trái Đất nya. Tóc của chúng tôi được cấu thành từ Tektite đông cứng sinh ra trong môi trường hành tinh Nyanya nên không thể nào thấm thuốc nhuộm được nya, tai cũng được hình thành từ Space Titanium rắn chắc cho nên không thể nào cắt được nya!”

Kiểu thiết lập quái quỷ gì vậy!

Trong lúc tôi đang nghĩ như thế thì Shizuku lên tiếng.

“Loại thiết lập vô lý như vậy, cô tự mình nghĩ ra sao? Hay là chôm từ nguồn nào đó?”

“Nguồn là doujinshi có tên [Học giả mộng ảo Nyarumi-chan] nyan.”

Tự khai luôn sao!?

Mặc dù đã bị Shizuku vạch trần bí mật hành tinh Nyanya nhưng...

Bản thân nhỏ còn trở nên hào hứng khi chủ đề ấy được nhắc đến và bắt đầu tuôn ra một tràn.

“Này nhé, tuy chỉ là manga được sáng tác bởi một nhóm có tên là [Dokudenpa Factory] nhưng nhân vật chính Nyarumi-chan là một người ngoài hành tinh có tóc trắng và đôi tai mèo đấy nhé. Để điều tra học tập, cô ấy đã cùng onii-chan của mình bay đến Trái Đất, nhưng do phi thuyền bị gặp phải sự cố bất ngờ nên đã phải hạ cánh khẩn cấp, cũng tại thời điểm đó, cô ấy đã bị lạc mất onii-chan. Đứng trên hành tinh lạ lẫm mới nhìn thấy lần đầu, mặc dù rất nản lòng nhưng cô ấy đã quyết tâm tìm lại cho bằng được onii-chan của mình, một câu chuyện tình yêu siêu vương đạo đối với anh trai. Khi nhìn vào nhân vật Nyarumi-chan này, tôi cực kì đồng cảm. Vì ngoại hình cũng dễ thương cho nên tôi đã lấy nó làm hình tượng khi tạo nhân vật SWO♪ Và như thế này, tuy doujinshi này hiện tại chỉ mới có 2 shot nhưng bản mới nhất sẽ được tiếp tục bày bán trong Comica mùa hè này đấy. Hiện tại tôi đang rất mong chờ đây! Nhất định phải mua mới được!”

Trong lúc nói, Ricotta rất nhiệt tình. Nhiệt tình đến nỗi quên cả thêm ‘nya’ vào cuối câu.

Nhân tiện, Comica là từ viết tắt của Comic Cascade, một hội chợ doujinshi bày bán các fan fiction của manga và anime.

Với khoảng 35.000 gian hàng trưng bày, đó là một hội chợ quy mô lớn, đạt hơn 500.000 du khách trong vòng 3 ngày.

Hàng năm, nó được mở hai lần vào mùa Hạ và Đông tại Tokyo Big Sight.

Và tất nhiên, lần nào tôi cũng tham gia với vai trò là du khách cả.

Thôi, tạm gác chuyện đó sang một bên.

Ricotta, sau một hồi luyên thuyên, dường như đã lấy lại nhận thức...

“Ha!?”

Mà bắt đầu trở nên bối rối.

“Hình như tôi vừa mơ một giấc mơ thì phải nyan.”

“Ai biết cô!!”

Hime xen vào.

Như để kết thúc việc nói mớ của Ricotta, Shizuku nói.

“Vậy, ngày ấn định cho việc nhuộm tóc ngoài đời thực—”

“Khôôôông—”

Nhìn thái độ vô cùng khó chịu của nhỏ, tôi cảm thấy thương hại trong phút chốc.

“Nè, ta không cần làm như thế cũng được mà? Dù gì cậu ấy có vẻ cũng không thích.”

“Nhưng như thế thì làm sao ngăn cản sự dâng trào dục vọng của Riel với em gái của mình được?”

“Gì cơ? Từ đầu đã có gì dâng trào đâu nào? Còn nữa, mấy chuyện như thay đổi màu tóc khiến tớ không nhận ra em gái của mình, làm sao có thể cơ chứ? Haha.”

Tôi cố nói một điều không có sức thuyết phục như vậy.

Lúc đó, gương mặt không có chút hứng thú nào, Shizuku...

“Nếu Riel đã nói như vậy thì...”

Nói với vẻ như thể đang càu nhàu.

Giờ thì, chuyện có vẻ đã chấm dứt rồi, tôi nghĩ có lẽ chúng tôi nên quay lại với cuộc họp guild về vấn đề chiêu mộ thành viên như mọi khi thôi.

Tuy nhiên, ngay khi đề tài đó vừa kết thúc thì Mashu lại chuyển sang đề tài khác.

“Vậy tới ngày diễn ra Comica, ta hẹn gặp nhau ở đâu đây—?”

Đột nhiên bị hỏi, tôi ngơ ngác.

“Eh? Hẹn gặp nhau??”

“Đúng rồi—? Trước đây, chẳng phải cậu đã hứa với tớ rồi sao—? Rằng chúng ta sẽ tham dự Comica cùng nhau. Vừa rồi nghe Ricotta nhắc đến nên tớ muốn hỏi một chút nhưng... không lẽ cậu đã quên rồi sao—?”

“Etou... àà!”

Tôi nhớ ra rồi.

Phải rồi, lúc làm thêm ở tiệm [Cà phê Roleplay], khi cô ấy trải một đống doujinshi BL trên bàn, tôi có hứa như vậy.

Tại dù gì thì tôi cũng định đi Comica mà, tới ngày tổ chức, sau khi đến đó thì chỉ cần tách ra hoạt động là OK.

Tại sao tôi lại muốn tách ra á?

Lý do là tôi đã lên danh sách hàng cần mua hết rồi, tới ngày đó chỉ cần đến thẳng các gian hàng mà hốt thôi.

Eh? Đó không được coi là lý do á?

Ờ thì... bạn biết đấy, nó có liên quan đến thể loại doujinshi mà phái nữ muốn mua... Mashu đằng nào chẳng mua thể loại BL, vậy thì làm như thế chẳng phải tốt hơn sao?

Tuy tôi chỉ định hẹn gặp cô ấy rồi cùng nhau đến đó thôi nhưng...

“Gì cơ, tại sao tôi lại không nghe nói gì về chuyện đó cả? Dù sao thì tôi cũng cần chuẩn bị, không thông báo gì chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?”

Gương mặt nhăn nhó, Shizuku nói như vậy.

“Tại sao tớ lại phải có nghĩa vụ thông báo cơ chứ!?”

“A— tôi cũng muốn đi, tôi cũng muốn đi nữa—”

Cả Hime cũng nói như vậy.

“Ơ? Nếu vậy thì Ricotta cũng sẽ đi cùng Riel nyan.”

Vốn đã định đi, Ricotta nói như vậy thì cũng có thể hiểu... nhưng còn Shizuku và Hime là vì lý do gì chứ??

Liên tiếp bị các cô gái phỏng tay trên, Mashu biểu hiện thái độ tức giận.

“Riel đã hứa đi Comica với tớ từ đầu rồi kia mà—? Các cậu không cần đi cũng được— Hơn nữa, chẳng phải mọi người đều không có hứng thú với Comica sao—?”

Khi ấy, người đầu tiên trả lời là Hime.

“Làm gì có chuyện đó? Tôi muốn tìm hiểu những sản phẩm liên quan đến game của papa, đặc biệt là về phần cứng chứ bộ. Pipit Apple Mac, Three DO, Laserion Active, tôi rất muốn tìm sách nghiên cứu về những thứ này. Ở đó cũng có bán sách về SWO mà phải không? Vả lại, tôi cũng muốn đi Comica một lần cho biết.”

Ra vậy, cô ấy muốn tìm hiểu về những sản phẩm mà cha mình đã làm như ESG đây mà... ớ mà, mấy cái maniac game hardware, ai mà rành cơ chứ!

Tiếp nối Hime, Shizuku nói.

“Tuy chưa trực tiếp tham gia lần nào nhưng tôi rất có hứng thú với phần văn nghệ và lồng tiếng. Ngoài ra còn phần super robot nữa. Mặt khác, tôi cũng có rao bán doujinshi của riêng mình đấy chứ. Chỉ có điều là không qua Comica mà thông qua internet thôi.”

Về thứ đó, tôi nửa muốn đọc, nửa không...

Ricotta thì tất nhiên là,

“Chiến binh kì cựu luôn luôn tham gia nyan.”

Vừa mỉm cười vừa nói như thế.

Nghe vậy, Mashu bĩu môi “Muu...”.

“Người có kinh nghiệm như Ricotta-chan thì không có gì để nói, còn người không có kinh nghiệm như Shizuku-chan và Hime-chan thật đánh giá quá thấp Comica— Comica là nơi khủng khiếp hơn các cậu tưởng đấy—! Nhỉ, Ricotta-chan?”

“Hửm? Đúng vậy nya. Tớ đồng tình với ý kiến của Mashu nya. Comica có ý nghĩa như mặt trận chiến tranh vậy nyan.”

“Chiến tranh!? Tức là sao?”

Trông Hime hơi dao động.

Rõ ràng là Mashu và Ricotta đang tìm cách để cho đám Hime không đến Comica đây mà?

“Khi đến Comica, ta phải biết tự bảo vệ mạng sống của bản thân nyan. Bởi vì số lượng người xông vào chiến trường mỗi lần đông đến nỗi có thể so sánh ngang ngửa với tộc người man rợ Châu Âu. Đặc biệt là các gian hàng nằm sát tường và các gian hàng phổ biến, xác nằm lớp lớp xung quanh, không có chỗ cho cây cỏ mọc nyan. Chỉ cần lơ là một chút là sẽ bước sang thế giới bên kia ngay nya.”

“Nếu thế thì chỉ cần bình tĩnh mà xếp hàng là được thôi mà?”

“Quá ngây thơ nya. Cứ cho là cô may mắn được đứng cuối hàng đi, nhưng chỉ cần hàng ngũ bị xáo trộn một chút là sẽ có biển máu ngay nyan.”

“Lại nói quá rồi.”

“Không nói quá đâu—? Tớ dám cá là người như Hime-chan sẽ ngã đầu tiên đấy—”

Mashu nói như hùa theo.

“Đặc biệt là vào Comica mùa hè, nơi nào nơi nấy đều ngập mồ hôi người, từ đó bốc ra mùi thật khó chịu—. Không chỉ có mùi khó chịu, lâu lâu lại có khí ‘xì hơi’ bay ra , người mới không có khả năng kháng cự sẽ lập tức gục ngay đấy—?”

“Có dọa cũng vô ích. Bởi vì đằng nào tôi cũng sẽ đi. Giả sử nếu có đúng như những gì cô nói thì chỉ cần mang mặt nạ phòng độc là ổn thôi mà. Nói tóm lại là tôi sẽ đi. Nhất định sẽ đi.”

Hime quyết tâm tham gia.

Khi ấy, trông Mashu và Ricotta như đã bỏ cuộc.

Ơ?

Tự nhiên sực nhớ, hình như còn thiếu một người...

Tôi nhìn các member xung quanh.

Phải rồi, thiếu Shizuku.

Vừa rồi còn đứng ngay trước mắt... thế mà bây giờ cô ấy lại đang co rúm đằng sau mọi người.

Cậu sao thế?

Tại thời điểm tôi định hỏi như thế.

Bằng vẻ vô cảm, Shizuku mở miệng.

“Tôi thay đổi ý định rồi. Tôi sẽ không đi đâu.”

Đứng vẽ chân một cách thất vọng, cô ấy nói một điều hiếm thấy như vậy.

Tất nhiên là mọi người ai cũng ngạc nhiên.

“Bởi vì tôi không thích đến nơi đông người. Mệt mỏi, không khí khó chịu, lãng phí thời gian. Chỉ nhớ lại hôm phải đứng chen chúc trên xe điện để đến nơi họp mặt thôi mà đã cảm thấy buồn nôn rồi. Cho nên mọi người cứ tự nhiên vui vẻ đi. Maa, nhưng dám cá là sẽ không vui vẻ được rồi. Bởi vì sao? Bởi vì không có tôi kia mà. Kukuku...”

Gì vậy, cái sự căng thẳng quái đản này...

Trong lúc nghĩ như thế, tôi để ý sự thay đổi của cô ấy.

Phải, là phản ứng thái quá.

Không lẽ cô ấy thật sự tin vào những lời nói vớ vẩn (mặc dù về phần ý nghĩa thì đúng) của Mashu và Ricotta sao??

Loại người như Shizuku, lẽ nào lại sợ chuyện như vậy... tuy nghĩ như thế nhưng tôi chợt thay đổi nhận định.

Nghĩ lại thì ngoài đời thực cô ấy là một hikikomori tự xưng là Enemy Excluder kia mà!

Vì đã quen với thái độ kiêu ngạo trên onl nên tôi quên béng mất việc ấy.

Là vậy sao...?

Có vẻ đối với một hikikomori như cô ấy, đến một nơi như Comica tựa như một cuộc đại mạo hiểm.

Mỗi lần ra bước khỏi cửa chắc hao tổn không ít tinh thần.

Hiểu được như thế cho nên cô ấy mới nói những lời như vậy đây mà.

Maa, đừng cố quá sức. Cứ ở nhà nghỉ cho khỏe đi.

Trong thâm tâm tôi thầm nghĩ.

Và những người còn lại không cần đến cũng được.

Maa, nếu có đến thì cũng được, nhưng vì tôi là người hoạt động độc lập nên cho tôi xin hai chữ bình yên đi.

“Vậy, tới ngày đó, tôi, Mashu, Ricotta và Riel, 4 người chúng ta cùng đi nhé?”

Mặc kệ con tim tôi đang hét lên, Hime bắt đầu nói như vậy.

“Để họp mặt đi dạo đâu đó, ta cần biết thời gian đi mua sắm của mỗi người đã, thế mọi người đã quyết định ngày chưa?”

“Gian hàng mục tiêu của Ricotta mở vào ngày thứ ba, ngoài ra thì hoàn toàn vô tư nya.”

“Tớ thì nhắm đến thể loại dành cho nữ giới nên là sẽ là ngày thứ nhất—. Cũng có khá nhiều nơi tớ muốn đi—”

“Thế à, còn tôi là về game... vậy là ngày mấy hả, Mashu?”

“Etou, ngày thứ hai thì phải—.”

“Ừm, hiểu rồi. Nhưng mà, như thế trái thời gian hết rồi, làm sao mọi người có thể đi dạo cùng nhau được đây?”

Ố, thế thì tốt quá.

Tôi cũng có một đống gian hàng cần đến, nếu được như thế thì thật nhẹ nhõm.

“Vậy, trong 3 ngày đó, nhờ cậu hướng dẫn nhé, Riel.”

“Hả!?”

Trong lúc đang nghĩ như thế thì gương mặt tôi méo xẹo.

“T-tại sao chứ!? 3 đứa con gái đi dạo cùng nhau chẳng phải tốt hơn sao? Về phần hướng dẫn thì nhờ người có kinh nghiệm như Mashu và Ricotta là được thôi mà? Bản thân tớ đâu có cần thiết cơ chứ.”

Khi đó, gương mặt của Hime nổi gân xanh, nhưng ngay sau đó liền điềm tĩnh lại.

“Cậu đang nói cái gì vậy? Chẳng phải quan hệ của chúng ta đã ràng buộc với nhau rồi sao? Thế thì sao có thể tách ra cơ chứ?”

“Ớ!? Cái...!? Này!?”

“Ràng buộc với nhau là sao—?”

“Như thế là ý gì nyan??”

Thấy chưa, Mashu và Ricotta bắt đầu nghi ngờ rồi kìa.

“Ano... Hime, sao tự dưng cậu nói cái gì...”

“Hả? Đừng nói là cậu đã quên rồi nhé? Trước đây, ở ngoài đời thực... tại công viên gần chỗ tôi làm thêm... coi nào, chẳng lẽ cậu bắt tôi phải nói ra sao...!?”

Hime đột nhiên trở nên lúng túng, hai má đỏ bừng.

Độ nhạy của ESG ngày nay đúng là tốt thật.

Ớ, đây đâu phải lúc để nói đến chuyện đóóóóóó!

Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, tôi đã nhớ ra. Cơ mà, vốn tôi đâu có quên.

Những gì mà Hime vừa nói, có lẽ là chuyện chúng tôi... ờm... h... h... h-h-h-h-h-h-hôn nhau. Cơ mà, ngoài chuyện đó ra thì còn chuyện nào khác cơ chứ.

Nhưng dù sao thì tôi cũng mong là cô ấy đừng dùng cái từ dễ gây hiểu lầm như ‘ràng buộc’.

Hơn nữa, đó là việc chủ động một bên của Hime cơ mà, đâu phải là ý định của tôi!

“Nhớ... rồi chứ?”

Trước dáng điệu ngại ngùng của Hime, tôi lặng lẽ gật đầu.

“Vậy cứ tính như thế nhé.”

Nếu để cô ấy tiếp tục nói thêm điều gì nữa thì chắc sẽ hỏng bét nên thôi cứ đồng ý cho xong.

Tất nhiên Mashu và Ricotta tỏ ra không hiểu gì cả, nhưng chẳng còn cách nào khác.

Tôi không muốn cho họ biết sự thật.

Giờ thì, tôi đã không thoát được việc bị ép buộc đi cùng các cô gái vào ngày diễn ra Comica.

Tôi phải làm gì đây?

Liệu tôi có thể mua những thứ mà mình đã lên danh sách?

Hàng đống nỗi lo chất chồng lên nhau.

Trong lúc nghĩ như thế, tôi chợt để ý một chuyện.

Phải rồi, còn vụ họp tìm cách chiêu mộ thành viên guild thì sao?

Nãy giờ mọi người cứ bàn về chuyện Comica mà hoàn toàn phớt lờ chuyện ấy.

Guild leader không lên tiếng gì về việc này sao?

Nghĩ như thế, tôi nhìn Shizuku. Cô ấy đang đứng cách xa mọi người.

Hơn nữa, biểu hiện còn trông rất buồn rầu.

Đứng trên vai chủ nhân, Suama nhìn cô ấy bằng ánh mắt lo lắng.

X X X

[Tiêu đề] Hội chợ

[Người gửi] Hugues [[email protected]]

[Người nhận] Keita [[email protected]]

Truyện Chữ Hay