Suzuka Side
“Haizz ~ Hôm nay mệt quá nhỉ”
Trong khi đang bước vào bồn tắm được đổ đầy nước nóng, tôi bắt đầu cảm thấy hối hận.
Chỉ vì muốn Yuki ngạc nhiên mà tôi đã làm một chuyện quá sai lầm, đó chính là tự đi nhận tiền thưởng.
Nghĩ kĩ thì, đúng thật là tôi không nên liều lĩnh trong những việc có liên quan đến tiền bạc.
Vậy mà trước đây tôi không nhận ra một điều đơn giản như thế. Và rồi, tôi vùi nửa phần dưới của khuôn mặt xuống nước, vừa thở ọc ọc bằng miệng, vừa khẽ vẫy vùng ở trong đó.
Sau một hồi vùng vẫy, tôi ngoi mặt lên trên.
“Nếu cùng đi nhận thưởng với nhau thì tốt rồi, cũng sẽ chẳng có vấn đề gì cả.”
Cơ mà, dù không thể nào xóa bỏ được sai lầm mà bản thân đã phạm phải, nhưng kết hôn thật sự sẽ khiến cho tổn thất giảm được xuống mức nhỏ nhất hay sao?
Liệu kết hôn có thật sự cần thiết chứ?
“Ừ —— nhưng mà kết hôn vẫn sẽ tốt hơn đôi chút nhỉ?”
Mặc dù xổ số là do tôi và Yuki cùng mua, nhưng suy cho cùng, việc chia thưởng một nửa cũng chỉ là giao ước nói bằng miệng mà thôi.
Nếu như tôi chơi xấu thì có lẽ cũng được. Nhưng mà, tôi sẽ không làm thế đâu.
Tuy Yuki cũng có quyền được đến nhận tiền thưởng, nhưng vì thiếu bằng chứng để xác nhận, nên rõ ràng là cậu ấy đang ở thế bất lợi.
Cho dù có là vì để loại bỏ khả năng tôi sẽ chạy trốn, thì kết hôn với Yuki chắn hẳn cũng là lựa chọn tốt nhất rồi.
…Cơ mà, tôi đang tỏ ra kiêu ngạo khi suy nghĩ về chuyện gì thế này.
“Rõ ràng Yuki đã lo lắng vì mình, cậu ấy không muốn mình bị mất tiền thưởng.”
Chỉ bởi sai lầm của tôi mà số tiền thưởng ban đầu đã phát sinh tiền thuế rồi mất đi rất nhiều.
Dù chẳng thể nào xóa bỏ được sai lầm của tôi, nhưng Yuki cũng đã nhượng bộ, để khiến cho tổn thất có thể thu hẹp được lại.
—— vì tôi.
Thế nhưng, tôi cũng rất quá đáng.
Kết hôn nhé? Thuận theo tình thế khi đó, tôi đã nói những lời này ra khỏi miệng.
Chẳng những mất đi khả năng phán đoán cơ bản của một người bình thường, mà hành động đó cũng thật khó coi.
Do tâm trí bị tiền bạc cám dỗ, nên tôi đã ngay lập tức hành xử theo ý muốn của riêng mình.
Chỉ vì không muốn số tiền mà bản thân mãi mới kiếm được bị giảm bớt, nên tôi đã quyết định ép buộc Yuki phải lập tức kết hôn với mình.
“Có lẽ đúng như lời mà mẹ mình đã nói.”
Trong tình huống như vậy, thường thì giữa hai người sẽ xảy ra tranh chấp, nếu họ muốn chia tiền thưởng.
Và chắc chắn, tôi cũng sẽ dần dần bị ăn mòn bởi những ý nghĩ xấu xa.
Đó chỉ là giao ước ngoài miệng với Yuki thôi, mau chóng chạy trốn là ổn rồi! Lúc ý nghĩ như vậy thoạt hiện lên trong đầu mình, là tôi cũng đã không đúng rồi.
Không, [bỏ trốn] mà tôi vừa mới kể cũng chỉ được coi như là một phương án dự bị mà thôi, chứ thật ra tôi cũng chẳng hề có ý nghĩ muốn chạy trốn đâu mà nhỉ?
Dù bây giờ tôi vẫn giữ vững được lý trí, nhưng biết đâu đến một lúc nào đó, tôi thật sự sẽ đánh mất đi lý trí và bỏ trốn.
“Cơ mà, Yuki đúng thật là một người bạn thủa nhỏ rất tuyệt vời.”
Sai lầm của tôi có thể sẽ khiến những thiện cảm mà Yuki dành cho tôi tan biến toàn bộ.
Là một sai lầm rất nghiêm trọng.
Đã có lần, tôi từng tuyệt vọng nghĩ rằng:『Ahh, nếu vậy, có lẽ mình không thể giữ được mối quan hệ với Yuki nữa rồi』.
Nhưng Yuki lại rất dịu dàng, cậu ấy không hề vứt bỏ tôi.
Với cả, cậu ấy còn bảo rằng, đã làm rồi thì cũng đâu còn cách nào khác. Sau đó, cậu ấy lại suy tính, vì để sau này hai đứa chúng tôi có thể nhận được nhiều nhất.
Đó chính là Yuki với tấm lòng dịu dàng đến khó tin.
“Thật sự có thể mà.”
Chắc hẳn là bản thân tôi sẽ thấy rất vui với việc được kết hôn cùng Yuki.
Mặc dù bây giờ tôi rất mãn nguyện khi có mối quan hệ bạn thủa nhỏ với cậu ấy, nhưng kể cả có trở thành mối quan hệ người yêu thì tôi cũng không hề ghét một chút nào cả.
Hơn nữa, hôm nay cậu ấy còn cầm lấy bàn tay đầy bất an của tôi, vì để an ủi tôi.
Việc đó khiến tôi một lần nữa nhận ra rằng, Yuki là chàng trai rất hiền lành và dịu dàng với mình.
Vậy…vậy, thì, eh.
“Thế thì, mình muốn cố gắng sống thật hạnh phúc!”
Hạnh phúc không phải là thứ mà chúng ta có thể chờ đợi nó đến, đó là thứ mà chúng ta phải dựa vào chính bản thân mình để giành lấy.
Tôi muối đối xử với Yuki như là người mà mình yêu.
Tôi phải hướng đến tương lai, để chấp nhận sự thật đầy đột ngột và không thực tế này.
Dù sao, đối mặt với mọi chuyện một cách tích cực sẽ càng vui vẻ hơn so với tiêu cực, đúng không?
“Fufufu, cảm giác cũng thật thích khi có thể tùy ý sử dụng cơ thể đó.”
Cơ thể cơ bắp và săn chắc của bạn thủa nhỏ.
Không giấu gì mọi người, tôi rất thích hưởng thụ vẻ đẹp hình thể của đàn ông. Đặc biệt là tôi thật sự rất thích cơ thể có cơ bắp săn chắc.
Nếu tôi đã là vợ của Yuki, vậy thì cũng có nghĩa, tôi có thể tùy ý hưởng thụ đúng không?
Tôi bắt đồ tha hồ tưởng tượng về cuộc sống tương lai.
Mặc dù cũng không quá giống một cặp vợ chồng, nhưng tôi vẫn cảm thấy, đó sẽ là những ngày rất hạnh phúc.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có vẻ dạo gần đây Yuki đã gặp phải khó khăn.”
Mùa xuân năm nay. Vào ngày tôi mua xổ số, Yuki đã bị thương.
Kể từ đó, Yuki vẫn luôn ở trong tình trạng không được tốt cho lắm.
Học sinh lớp 12 rồi mà, cũng phải cố gắng và nghiêm túc cân nhắc đến con đường tương lai mới được.
Tôi cũng vậy, Yuki cũng thế.
Vốn là một người có niềm đam mê với bóng đá, và cũng chính là chàng trai mà tôi vẫn luôn cổ vũ, Yuki đã quyết định sẽ đặt một dấu chấm hết cho giấc mơ này.
Vì muốn có thể nỗ lực hết mình trong trận đấu cuối cùng, nên cậu ấy mới dốc hết sức, để sau này có thể rời khỏi câu lạc bộ bóng đá trong sự vui vẻ….
Nhưng cuối cùng, dường như cậy ấy đã bị người xung quanh hiểu nhầm.
“Dù mình cũng hiểu, nhưng Yuki như vậy thì cũng thật quá đáng thương.”
Lúc đó, cậu ấy chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thì tốt rồi.
Cũng vì không muốn sau này phải giữ lại sự tiếc nuối, nên Yuki mới nỗ lực hết sức để luyện tập như thế.
Nhưng thật không ngờ, mọi người lại hiểu nhầm rằng, cậu ấy cố gắng như vậy, chỉ là vì mục tiêu của chính bản thân mình, vì muốn trở thành một cầu thủ đá bóng chuyên nghiệp.
Cho dù có so sánh với bất cứ ai ở trong đội bóng đá, thì thực lực của Yuki đều vượt trội hơn cả. Thế nên, khi cậu ấy càng chăm chỉ luyện tập, thì người xung quanh sẽ càng khổ sở để có thể bắt kịp.
Và như thế, những người khác ở trong đội nhất định sẽ cảm thấy có hơi tự ti khi phải đối mặt với cậu ấy.
Cho nên, họ mới bẻ gãy đi sự cố gắng của cậu.
Và họ cảm thấy rằng:
Biết đâu Yuki lại được tuyển trạch viên hỏi thăm vì thành tích trong trận đấu cuối cùng thì sao?
So với Yuki, một người chỉ cần cố gắng là có thể nhận được sự đền đáp, thì bọn họ được cái gì chứ?
Họ cứ thế so sánh bản thân mình với Yuki.
Chúng ta đâu có giống như Yuki, cho dù bây giờ có cố gắng, thì tương lai cũng chẳng thay đổi gì mấy cả.
Thế nên, khi nhìn thấy Yuki cứ tiếp tục nỗ lực luyện tập như một kẻ ngốc cho đến trận đấu cuối cùng, họ mới nổi giận như vậy.
Đó cũng là sự đố kị mà thôi. Thật ra thì họ cũng hâm mộ Yuki, khi mà cậu ấy có những thứ mà chính bản thân họ không thể có.
Nhưng chính Yukki cũng không hề để tâm đến lời hỏi thăm của tuyển trạch viên, cậu ấy chỉ muốn nỗ lực hết mình và kết thúc trận đấu cuối cùng trong sự vui vẻ mà thôi.
“…Thật sự bực mình quá.”
Cũng bởi vì nghe được lời nói xấu từ đồng đội của mình, nên Yuki mới nhận ra được điều này.
Mặc dù rất khó chịu, nhưng cậu vẫn tiếp tục nỗ lực mà không hề nản lòng.
Thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng mà.
“Cũng không nên như thế chứ…Thật sự quá tệ rồi…”
Vào ngày Yuki bị thương, tôi đã nói là bản thân nhìn thấy cậu ấy đi vào phòng chăm sóc sức khỏe, nên mới đứng chờ sẵn ở chỗ này.
Nhưng thật ra đó chỉ là lời nói dối. Ngày hôm đó, khi đang trên đường về nhà, do tôi vừa đi vừa nhìn xuống đất, nên đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình cố ý trượt chân của Yuki.
Sau khi bị gần như toàn bộ mọi người làm những chuyện quá đáng như thế, dĩ nhiên là sẽ tạo thành tổn thưởng cực lớn về mặt tinh thần rồi.
Thật sự rất khó chịu nhỉ. Nếu là tôi, thì tôi chắc chắn đã bật khóc rồi.
Vậy nên tôi mới chờ sẵn ở đấy, vì muốn an ủi cậu ấy một chút.
Hành động đó của cậu ấy cũng đã phản bội lại giao ước của mọi người, rằng họ sẽ cùng nhau cố gắng cho đến trận đấu cuối cùng vào mùa hè.
So với nỗi đau thể xác, không biết nỗi đau tinh thần còn thậm tệ hơn đến nhường nào.
Quả nhiên, cuối cùng Yuki đã không thể phát huy được thực lực của bản thân. Cậu ấy đã bắt đầu lười tham gia hoạt động của câu lạc bộ.
Vết thương ở chân rõ ràng đã sớm bình phục rồi, lẽ ra cậu ấy phải phát huy được toàn bộ khả năng của mình mới đúng chứ.
Rồi sau này, vì để có thể khắc phục sai lầm mà tôi đã gây ra, Yuki đã chấp nhận kết hôn với tôi.
“Thật đáng ghét, rõ ràng chỉ là Yuki thôi mà, mình thật sự không bằng lòng khi cậu ấy cứ tỏ ra ngầu như thế…”
Được an ủi rồi, thì cũng nên trả lại thôi.
Vì lúc đấy trông Yuki rất khó chịu khi được tôi an ủi, nên hiện tại cậu ấy mới đang trả lại cho tôi hay sao.
“Ể ~ chẳng lẽ, mình thật sự có hơi thích…Yuki ư?”
Dù chỉ là sự nghi ngờ trong chốc lát, nhưng bản thân tôi đã nhanh chóng phủ nhận điều đó.
“Không, không, không phải như vậy. Chỉ vì cậu ấy là bạn thủa nhỏ, nên mình mới muốn chiếu cố cậu ấy một chút thôi!”