Một buổi sáng thật hạnh phúc.
Để giặt quần áo, tôi đã tìm đến chiếc máy giặt rất tiện lợi và có chức năng sấy khô.
Tôi vừa bỏ quần áo vào bên trong, vừa nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Tuy hai đứa đã nên vợ nên chồng, nhưng trước đây chúng tôi lại chưa từng có khoảng thời gian làm người yêu của nhau.
Là một người muốn tình cảm được tiến triển từ từ và chậm rãi, nên tôi cũng có chút nuối tiếc.
Tuy tôi cảm thấy đây là điều bất đắc dĩ, nhưng ai ngờ chồng tôi lại không hề coi nhẹ chuyện này.
“Bọn mình cũng không cần phải tiến triển quá nhanh như vậy ~”
Tôi thật sự rất vui khi nghe được câu nói đó. Yuki đang làm những chuyện mà tôi muốn cậu ấy thực hiện.
Tạm bỏ qua những suy nghĩ cẩn thận và kĩ lưỡng của Yuki, trong lòng tôi đang nảy sinh những ý tưởng thật đen tối.
“Dù có hơi sợ…Nhưng nếu bị Yuki cưỡng ép thì mình vẫn cảm thấy có thể chấp nhận…”
Đôi khi bị người mình thích cướng ép làm chuyện đó thì cũng tốt mà.
Như thế cũng chứng minh là mình quá hấp dẫn, đến mức Yuki không thể nào kiềm chế được.
“Ah…Fufufufu, hạnh phúc quá đi ~”
Cảm giác mọi thứ đều đang khiến tôi hạnh phúc. Tôi thật sự rất giỏi nhỉ?
Tuy có vẻ Yuki muốn tỏ ra lạnh lùng, nhưng vẫn có thể thấy cậu ấy rất vui vẻ.
Sau khi đã cho quần áo vào trong máy giặt, tôi quay trở lại bên cạnh Yuki, người đã bắt đầu học bài trước ở trong phòng khách.
Và rồi, vì muốn tạo thêm những kỉ niệm với Yuki, tôi đã buột miệng nói ra với cậu ấy.
“Eh, lần sau chúng mình đi hẹn hò rồi?”
Bình thường sẽ là Yuki mời.
Dù tôi cũng cảm thấy mình thiếu tính tự giác khi vẫn còn đang là thí sinh thi tuyển, nhưng mà tôi thật sự không kiềm chế được mong muốn của bản thân nữa rồi.
Nếu cứ giữ khư khư suy nghĩ ở trong lòng, chờ đến khi bùng phát có khi lại còn nguy hiểm hơn ấy chứ. Thà rằng cứ bộc bạch ra một chút thì tốt hơn nhỉ?
Tuy nhiên, khi được tôi mời đi hẹn hò, chồng Yuki của tôi lại lộ ra vẻ mặt phiền muộn.
Cũng đúng, Yuki đang cảm thấy đau đầu vì thành tích của bản thân, chứ không giống như tôi.
Chắc chắn cậu ấy sẽ suy nghĩ rằng, liệu việc đi chơi có ổn hay không? Kiểu gì cũng thế rồi.
“Ah ~ xin lỗi. Quả nhiên cậu vẫn nên quên những lời tớ vừa nói đi.”
“Tuy rằng tớ cảm thấy đây không phải là thời điểm để đi chơi, nhưng nếu thành tích của tớ được cải thiện thì ổn thôi.”
Cậu ấy đúng là rất chân thành.
Cũng giống như khi ở trong câu lạc bộ bóng đá, cậu ấy luôn nghiêm túc và quyết tâm hơn bất cứ ai khác.
Khi tôi hỏi cậu ấy rằng, cậu chưa muốn có bạn gái sao? Cậu ấy cũng chỉ đáp lại với tôi là 『 giờ chỉ muốn tập trung vào bóng đá thôi. 』.
Thế nên tôi mới không muốn tình yêu làm ảnh hưởng đến Yuki, lại còn làm một vài chuyện để giữ các nữ sinh tránh xa Yuki nữa. Nhưng có lẽ tôi đã lo việc bao đồng rồi.
“Vậy tớ cũng phải cố gắng hơn mới được!”
Vì để có thêm thời gian hẹn hò, tôi và Yuki bắt đầu cố gắng học tập.
Nhưng bầu không khí lúc hai người cùng học với nhau thật sự rất nhàm chán.
Vậy là tôi bắt đầu học ở phòng mình trong căn nhà mới.
Nhưng tôi lại bị cám dỗ bởi một thứ khác.
Chỉ cần sơ sảy một chút, tôi rất muốn cầm bút và bắt đầu vẽ tranh bằng chiếc máy tính bảng có logo quả táo nổi tiếng đó.
Giấc mơ của tôi là trở thành họa sĩ truyện tranh.
Trước đây, tôi phải vẽ tranh ở trên màn hình cảm ứng yêu cầu kết nối với máy tính để hoạt động.
Nhưng vì trúng sổ xố nên môi trường làm việc vẽ tranh của tôi đã được cải thiện rất nhiều.
Với thiết bị mới, tôi có thể đặt bút vẽ bất cứ thứ gì tùy thích.
“Eh? Kể cả khi không học cùng với Yuki, mình cũng chẳng thể nào tập trung được sao?”
Vì muốn tập trung vào học tập nên tôi mới quay trở về phòng của mình.
Giờ tôi đã sở hữu số tiền mà có người dành cả một đời cũng chẳng thể kiếm được.
Phải, dù tôi mới chỉ 18 tuổi, nhưng cả cuộc đời này cũng không còn phải lo lắng về vấn đề cơm ăn áo mặc.
Thế nên, chẳng cần thiết phải kiếm bằng cấp đẹp để tìm công việc nữa.
“Nhưng, có vẻ khi lên đại học sẽ rất vui. Vậy nên, mình phải cố gắng học tập mới được!”
Để hiện thực hóa được giấc mơ, phải cần rất nhiều thứ.
Chắc chắn những thứ gặt hái được từ cuộc sống đại học sẽ giúp tôi đến gần hơn với giấc mơ của mình.
Thế nên, bây giờ tôi phải đè nén ham muốn vẽ tranh và tập trung vào việc học mới được.
Bởi vậy mà tôi cầm chiếc bút chì kim lên.
Mỗi ngày trôi qua cùng với Yuki thật sự rất vui vẻ.
Nhưng cuộc đời đâu chỉ có mỗi tình yêu.
Ngoài sự hạnh phúc từ cuộc sống vợ chồng, tôi cũng phải đạt được thêm điều gì đó từ những thứ khác mới được.