[Hãy chọn đi!
1. Một cô gái xinh đẹp rơi từ trên trời xuống.
2. Daiko-san rơi từ trên trời xuống.]
...Không không không.
Daiko-san vừa bước vào nhà chị ta rồi kia mà... khoan, như thế cũng đâu ăn nhằm gì! Về điểm trái với quy tắc vật lý của lựa chọn tối thượng, tôi đã nhàm luôn rồi.
Một khi lựa chọn đã xuất hiện, dù cho nó có phi khoa học thế nào, nếu đã lựa chọn thì nó sẽ thành sự thật.
Nói cách khác, nếu như tôi chọn 2 thì nhất định Daiko-san nhất định sẽ rơi từ trên trời xuống. Bị một thứ như chị ta đè lên người thì... chết chắc! Bất luận là thể xác hay tinh thần.
Chính vì thế cho nên tôi phải chọn phương án 1.
- Nhưng mà, ở một nơi như thế này á?
Chẳng lẽ sẽ thật sự có người rơi từ trên trời xuống sao? Tôi ngẩng mặt lên với vẻ nơm nớp lo sợ, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.
- ?
Chả thấy có gì khả quan, tôi thôi ngẩng mặt, trong chớp mắt...
*Rầm!*
- Oáiiiiiii!
Một vật thể đột nhiên rơi xuống trước mặt tôi với tốc độ kinh hoàng.
- Ca... cái...
Ngồi trên mặt đất, tôi nói không nên lời. Tuy đã có chuẩn bị tinh thần phần nào nhưng... không ngờ đó là thật, thật sự có người rơi xuống!
Đang trong tư thế ngồi khụy một chân, người đó bắt đầu đứng dậy... y, y không sao đấy chứ?
- Anh là Amakusa Kanade, phải không?
Tôi bất ngờ khi bị gọi đầy đủ cả họ tên.
- Đ... đúng vậy, nhưng...
Tôi cố gắng lục tung bộ nhớ trong lúc bối rối nhưng vẫn không thể tìm ra thông tin của cô gái xinh đẹp này.
- Ơm... cô là ai?
- Hừm... có vẻ như trí nhớ bị hỗn loạn mất rồi... nhưng không sao, từ từ nó sẽ phục hồi lại thôi .
Không quan tâm đến câu hỏi của tôi, cô ta lẩm bẩm một mình.
Màu da trắng thất thường, mái tóc vàng mềm mại, đôi mắt xanh biếc. Trang phục mang phong cách cổ tích, màu sô-cô-la.
Trong lúc tôi đang bị hớp hồn bởi hình dáng khác người Nhật Bản hiện đại kia thì cô ta lên tiếng.
- Còn định duy trì cái tư thế khó coi đó đến bao giờ? Mau đứng dậy đi!
- ..........Ể?
- Ta nói là mau đứng dậy, bộ không nghe thấy à, con chó này!?
Cô ta nói bằng một giọng điệu lạnh lùng. Ch, chuyện gì xảy ra với cô ta vậy...
Mặc dù tôi đã đứng dậy theo lời của cô gái nhưng cô ta vẫn không thôi.
- Amakusa Kanade, kể từ hôm nay ngươi sẽ là chú chó trung thành của ta. Từ rày về sau ngươi phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của .
- S, sao tự nhiên lại...
- Câm mồm, chó.
Cô ta giáng cho tôi một đạp.
Tại sao? Tại mới gặp mà nhỏ này đã liên tục gọi tôi là chó chứ?
- ...Khoan đã. Rốt cuộc thì cô là ai cơ chứ?
Cô gái tỏ ra thắc mắc khi nghe câu hỏi của tôi.
- Ừ ha. Tên của mình là gì nhỉ...
Đang ngồi trên mặt đất, có một thứ rơi ra từ cặp của tôi, đó là bịch sô-cô-la.
- Hay là vầy đi... tuy hơi kì nhưng từ nay tên của cô sẽ là Sô-cô-la có được kh—
Nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, cô ta thờ ơ nói.
- Để nghe có trí tuệ hơn một chút, gọi là Chocolat đi.