Ore No Nounai Sentakushi Ga, Gakuen Lovecome O Zenryoku De Jama Shiteiru (Từ đoạn sau anime)

chương 4: đang đột nhập vào cosplay party, có gì muốn hỏi à?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

1

Ba tuần trôi qua, ngày tổ chức cosplay party đã đến.

- Ôi, hùng vĩ quá nhỉ.

Nhìn lên tòa khách sạn địa điểm tổ chức, Chocolat cất tiếng ngưỡng mộ.

Lời ngưỡng mộ đó không khoa trương. Event hôm nay được tổ chức trong một đại sảnh đặc biệt to của khách sạn cao cấp trong thành phố (bình thường đa phần được dùng làm nơi tổ chức sự kiện).

Cũng may là bằng cách nào đó mà senpai đã kiếm được vé, chứ bình thường thì phí vào cổng của nam là 12 nghìn yên, còn nữ là 10 nghìn yên.

Tuy giá cả có cao hơn giá thị trường của MachiCom thông thường nhưng khi đã tận mắt nhìn thấy trạng thái của nơi này thì người ta sẽ đồng ý rằng đó là cái giá hợp lý.

Mặt khác, vào đây thì phải thuê đồ, mà khoản đó thì lại không thu phí luôn, bên phía người chủ trì chắc lỗ vốn quá.

Tách khỏi Chocolat, tôi vào phòng thay đồ nam. Sau khi thay một bộ, tôi nhập bọn cùng một nhóm nữ khác và tiến vào đại sảnh.

Nhìn một vòng xung quanh, từ đa số là sườn xám và đồng phục cho đến thiểu số là các nhân vật manga và anime, toàn là cosplay.

Trong số ấy, có một nhân vật rất nổi bật.

Người đàn ông đó mặc dù bị nhấn chìm trong ánh mắt của mọi người đi ngang nhưng vẫn đứng vững trong trạng thái không có chút e ngại nào.

Nói đến bộ dạng của y thì toàn thân đổ màu vàng chóe, chân khuỳnh ra, hai tay cầm kiếm... có lòng tự trọng một chút đi chứ.

Ở comike thì không sao, nhưng trong một event để tìm kiếm người yêu thì diện bộ dạng đó chẳng khác nào tự sát.

Còn nói đến trang phục của tôi, kẻ có lời phàn nàn về anh chàng nọ, thì đấy chỉ là một bộ business suit không hơn không kém.

Tuy chẳng có chỗ nào giống cosplay nhưng nếu tôi cứ khăng khăng mình đang cosplay Shima Kousaku hay salaryman Kintarou thì cũng đâu có vấn đề gì. Thật lòng mà nói thì tôi chẳng có hứng thú gì nhưng vì mục đích của mình, tôi đành phải ăn mặc thế này thôi.

*Chú thích: Shima Kousaku và salaryman Kintarou – hai nhân vật chính trong hai bộ manga Kachou Kousaku Shima (課長島耕作) và Salaryman Kintarou (サラリーマン金太郎).

Khi đó, từ phía sau, có giọng nói cất lên.

- Yaya, xin lỗi vì đã để cậu phải chờ, Amakusa-kun.

Ồ, giọng nói này là Hisoka-senpa—

- Phụụụt!?

Ngay lúc vừa quay đầu lại, tôi phun ra hơi.

- Ch, chị ăn mặc cái kiểu gì vậy hả!

- Kiểu gì á...? Nhìn mà không biết sao? Nữ xác ướp đấy.

Bán khỏa thân. Ngoại hình của Hisoka-senpai đang là bán khỏa thân.

Như chị ta nói, toàn thân chị ta được quấn bởi vải băng, đúng là giống xác ướp nhưng mức độ hở da kì cục quá thể. Thật sự thì chỉ có mấy bộ phận nhạy cảm được quấn băng thôi, còn lại hầu như hở hết.

- Thế này... có ổn không vậy?

Những nam giới đi ngang qua đều nhìn chằm chằm bộ dạng chẳng ra gì của Hisoka-senpai.

- Vấn đề không phải là ổn hay không ổn. Mà là tôi muốn mặc thế này (`・ω・´)✧.

...Ơm, dù chị có làm vẻ mặt như vậy thì việc chẳng ra gì vẫn chẳng ra gì mà thôi.

- Dù sao thì đây vốn là đồ cho thuê mà...

- Đồ cho thuê? Xạo, chị tự mang theo thì có!

Tại sao chị ta lại mang thứ này cơ chứ...

- Thật ra thì tôi tính dùng vải băng màu da cơ, nhưng lòng tự trọng của mình lại không cho phép tôi làm vậy.

Vải băng màu da... ấy, lỡ hình dung mất rồi.

- Ồ, Furano-kun cũng đến rồi nhỉ.

Nghe câu nói đó của Hisoka-senpai, tôi quay đầu lại.

Yukihira khoác trên người một bộ tuxedo.

Ồ, tuy không lường trước được liệu Yukihira sẽ ăn mặc như thế nào nhưng té ra là thế này sao? Cái mà người ta gọi là lệ nhân nam phục.

- ...Hư~m.

Hisoka-senpai phản ứng tựa chứa ẩn ý nào đó. Bộ trang phục của Yukihira có gì sao?

- ......

Yukihira vẫn im lặng nhìn về hướng này... chắc là tôi nên nói gì đó thì hơn.

- Ơm, trông hợp với cậu nhỉ.

Tôi xuất khẩu một câu không hẳn là lời khen.

- ...Cảm ơn.

Yukihira cúi đầu với thái độ có vẻ bất mãn... tại sao thế nhỉ?

- A, mọi người đây rồi, yahoo!

Tiếp theo, Ouka xuất hiện.

Trang phục của cô ấy là ông già noel váy ngắn. Tuy trông chẳng phù hợp với mùa hè tí nào nhưng không hiểu sao lại hợp với cô ấy một cách lạ lùng.

Bộ đồ này cũng lộ rốn như đồng phục hàng ngày của cô ấy, tương đối hở hang nhưng so với Hisoka-senpai thì vẫn chỉ là muỗi.

- Ouka, trong đó là gì vậy?

Tôi nhìn chiếc túi trắng cô ấy vác sau lưng.

- Thấy tớ cosplay ông già noel nên cha tớ đã chuẩn bị quà tuyển chọn cho tớ mang theo đấy. Aa, nhưng mà nặng quá.

Quà từ giám đốc của UOG, Yuuouji Ouma à...? Không biết rốt cuộc nó là gì nhỉ?

- Nào nào, xem đây xem đây.

Ouka vui vẻ chìa cho tôi xem một quyển sách.

[10 cách để có được nụ cười của con gái ~Giờ đây bạn cũng sẽ trở thành ông vua được gái đeo bám~]

- Chẳng phải chỉ là hàng tồn kho sao!

- ? Bán thì đúng là bán không được nhưng cha nói là đã sưu tầm nó vì tớ đấy.

Bị lừa... bị lừa rồi, Ouka-san.

- Quả nhiên những cuốn sách này chỉ có Chocolat mới mua. Tựa đề siđa chết đi được.

- Ô, gì đây?

Mấy cuốn sách được lấy ra từ đáy túi là những quyển sách khác với mấy cuốn tôi đã gặp cho đến bây giờ, viền của chúng được mạ vàng.

- Hình như mấy cuốn này dành cho người cao cấp nên được đóng hơi xa hoa.

Dành cho người cao cấp? Tự dưng tôi có linh cảm chẳng lành.

[10 cách để được con gái lấy sán lãi cho ~Giờ đây bạn cũng sẽ trở thành ông vua dòi bọ~]

- Dành cho người cao cấp cái éo! Tiêu đề phụ gớm chết mợ, dẹp dùm đi!

[10 cách để được con gái chửi là cặn bã ~Giờ đây bạn cũng sẽ trở thành ông vua cặn bã~]

- Trở thành vua cặn bã để làm cái gì thế!

[10 cách để được con gái ghẻ lạnh ~Giờ đây bạn cũng sẽ trở thành ông vua dòi bọ~]

- Đã bảo là gớm lắm, đừng có viết cái tiêu đề phụ đó nữa rồi kia mà!

[10 cách để khỏa toàn thân trước mặt con gái ~Giờ đây bạn cũng sẽ trở thành ông vua nude (cười)~]

- Cách quái gì nữa, chẳng phải chỉ là hành động thôi sao!

- Mấy thứ này không nên xuất bản thì tốt hơn...

Thật không hổ danh là dành cho người cao cấp (?), chỉ nhìn tiêu đề thôi mà biết nó ăn đứt mấy cuốn tôi đọc trước giờ rồi, theo thứ tự tệ dần.

- Chắc vậy... thôi thì tớ cứ đặt ở quầy tiếp tân để ai thích thì tự do mang về vậy.

Thế là Ouka vác chiếc túi đến quầy tiếp tân. Tất nhiên là tôi không cần chúng đâu...

- Giờ thì, còn mỗi Chocolat nhỉ.

Cho đến khi Ouka trở lại, vẫn không thấy bóng dáng Chocolat đâu. Đến cùng với tôi mà sửa soạn gì lâu thế không biết.

- Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ.

Cuối cùng thì tôi cũng nghe thấy tiếng Chocolat.

- Uô...

Quay đầu lại, tôi vô thức ngỡ ngàng.

Trang phục của Chocolat là bộ đồ nhân vật hoạt hình chim cánh cụt. Hầu như chỉ lộ có mỗi cái mặt, cô ấy từng bước tiến đến gần.

- Ồ, trông tuyệt đấy.

- Chocolacchi dễ thương quá!

Hisoka-senpai và Ouka cất lời khen.

- Kanade-san, Kanade-san, trông thế nào ạ?

- Ờ, ừm...

Tôi vô thức vuốt ve cái đầu được đưa đến gần. Thật lòng mà nói thì trông rất dễ thương.

- Ehehe.

Chỏm tóc của Chocolat vẫy qua vẫy lại.

- Đ... đây là...

- Sao thế, Yukihira?

Ở bên cạnh tôi, Yukihira run rẩy cơ thể.

- Kh, không có gì.

Tuy nói như vậy nhưng hẳn là cô ấy đang muốn lao đến ôm Chocolat. Người thích thứ dễ thương như cô ấy thì sao mà chịu nổi cơ chứ.

- Bình tĩnh... bình tĩnh nào, mình ơi.

- Ahaha, mềm quá.

Mặc kệ Yukihira đang cố chịu đựng, Ouka nhảy vào ôm Chocolat.

- A...

Yukihira nhìn chằm chằm Ouka với vẻ ghen tị.

Thẳng thắn một chút chẳng phải tốt hơn sao...

- Furano-san cũng nhìn đi.

Mặc dù không hiểu bầu không khí ấy nhưng Chocolat liền đến bên cạnh Yukihira.

- Bộ đồ này thế nào ạ?

Trong một lúc, Yukihira cứng đơ, nhưng không lâu sau thì từ từ mở miệng.

- Tuy hoàn toàn không có hứng thú với bộ đồ này nhưng... để luyện tập cho lúc được chọn vào đội thám hiểm nam cực sau này, cho phép tôi chạm vào một chút được chứ?

- ? Tuy không hiểu gì hết nhưng được ạ.

- Vậy... tôi xin phép.

Cánh tay vươn đến Chocolat run rẩy như tay bà lão.

Ngay lúc cánh tay ấy vừa chạm vào Chocolat thì,

- A, bên kia có mùi gì thơm quá.

- A...

Bị cám dỗ bởi mùi đồ ăn, Chocolat xoay người cái vèo và chạy đi mất.

- ......

Vẫn còn vươn một tay về trước, Yukihira hóa đá tại chỗ.

- Nhân tiện, Furano-kun.

Hisoka gọi Yukihira.

- ...Gì vậy ạ?

Yukihira trở lại vẻ mặt vô cảm như mọi khi, nhưng dường như vẫn tiếc vì không được chạm vào bộ đồ kia, tôi không cảm thấy chút nhiệt huyết nào trong giọng nói của cô ấy.

- Đã cất công cosplay rồi kia mà, không rõ là em đang nghĩ cái gì nữa.

- Gì cơ...?

- Trang phục, là trang phục của em. Thế này là sao?

- Bộ đồ này có gì sao? Tôi không hiểu senpai đang nói cái gì cả.

- Chẳng hở hang gì cả.

- Đồ nam thì tất nhiên phải thế rồi.

Senpai chỉ ngón trỏ vào Yukihira.

- Chính thế, Furano-kun. Em không thể chọn đồ nam được. Tại cái nơi mà cả nam lẫn nữ đều đắm chìm trong dục vọng này, tôi thấy bộ dạng đó chẳng đứng đắn tí nào.

Bộ dạng không đứng đắn dù nghĩ thế nào thì cũng là chị cơ... nhưng phải chăng lời khiêu khích này xuất phát từ biểu hiện kì lạ lúc chị ta nhìn trang phục của Yukihira ban nãy?

- Vì thế cho nên, em cần một sự chỉ đạo.

Hisoka-senpai vừa nở nụ cười đáng ngờ vừa tiến đến gần Yukihira.

- Ch, chẳng phải Chocolat cũng không hở hang gì sao...

Bị tiếp cận, Yukihira e ngại.

- Cái mà tôi muốn nói là vấn đề tinh thần cơ. Chocolat-kun nghĩ rằng bộ đồ đó hợp với mình cho nên mới chọn, còn em thì lại né tránh, đúng chứ?

- ...Làm gì có chuyện đó. Tôi nghĩ rằng bộ đồ này rất hợp với mình cho nên mới—

- Thật sự thì có bộ trang phục khác em muốn mặc hơn, phải không?

- Chị làm ơn đừng nói theo cảm giác có được không?

- Fufun, nếu em không chịu thành thật thì tôi đành hỏi trực tiếp cơ thể của em vậy.

- Cái, này... chị đang sờ vào đâu thế hả!

- Chỉ là vùng nhạy cảm của em mà tôi đã điều tra thấu đáu thôi.

Hisoka-senpai chạm vào cơ thể của Yukihira.

- Đ, đừng có đ... a...

Đã là lần thứ ba Yukihira bị bàn tay này hãm hại... xem ra không có cách gì có thể ngăn được bí thuật của Hisoka-senpai.

- L, làm ơn dừng lại điiii.

- Hahaha, đến lúc thay đồ rồi.

Yukihira bị lôi đi.

Khoảng mười phút sau, Hisoka-senpai và Yukihira quay trở lại.

- Fufu, thế nào hả, chủ đề là công chúa của bại chiến quốc đấy.

Nguyên là một bộ váy vốn lộng lẫy nhưng lại rách tàn tạ nhiều chỗ. Tất nhiên đó không phải là do đồ cũ mà là cố tình.

Mặc dù không bằng Hisoka-senpai nhưng độ hở hang cũng tương đối. Tuy đỡ hơn vải băng nhiều nhưng không ngờ là họ có cho thuê loại đồ như thế này...

Ở phía sau Hisoka-senpai trông có vẻ hài lòng, Yukihira đang mím chặt môi và đỏ mặt. Mặc dù có vẻ cô ấy đang cố giữ bình tĩnh nhưng quả nhiên độ hở của da vẫn quá cao.

Nhưng... để ý kĩ lại thì cái nhóm này toàn level khủng nhờ. Tính luôn cả chuyện độ hở hang của một số người cao ngất ngưởng, họ cứ liên tục thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Nếu chỉ chấm ngoại hình thì chắc sẽ được điểm tuyệt đối. Chỉ ngoại hình thôi nhé.

Trong lúc tôi nghĩ như thế thì thông qua micro, một giọng nói vang vọng.

《Nào nào, mọi người, cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây vào đêm nay》

Khi quay sang thì tôi thấy một người đàn ông, có vẻ là người chủ trì, đang cosplay gì đó. Bộ suit đen, kính râm cùng mái tóc giả kì quái... à, là người chủ trì của Warasakudoga sao?

《Đã để các bạn phải chờ. Tôi xin tuyên bố, cosplay party chính thức bắt đầu!》

“““Ôôôôôôôôôôôô!”””

Trước lời tuyên bố của người chủ trì, hội trường dậy sóng náo nhiệt.

Điều đó cũng phải thôi, vốn đây là bãi săn hôn nhân mà. Đặc biệt là mấy bà cô trông ngoài ba mươi, mắt họ trông sáng rạng lạ thường.

Tất nhiên là trong này cũng có mấy tên chỉ tìm đối tượng chơi đùa nhưng đa phần người ta đến đây là để tìm đối tượng hẹn hò.

Tập hợp đông đảo nam nữ có mục tiêu như vậy, nếu chẳng có đôi nào được thành lập thì thật phi lý. Tóm lại, như lời Hisoka-senpai nói, khả năng tôi có thể chứng kiến khoảnh khắc ai đó sa vào lưới tình là cực kì cao.

Tuy nhiên, không có nghĩa là trong ba tuần vừa qua tôi chỉ dựa dẫm vào ngày này mà không làm gì hết.

Tôi đã đến những địa điểm mà các đôi tình nhân hay tập trung, đã tìm cách để Chocolat ghét mình nhưng... tất cả đều chỉ hoài công vô ích.

Quả nhiên... hôm nay là một canh bạc.

《Đầu tiên là thời gian tự do, xin mời mọi người hãy trò chuyện với nhau trong giây lát》

Khi người chủ trì dứt câu tuyên bố mở đầu buổi tiệc, những người tham gia bắt đầu phân tán. Cùng lúc đó, Hisoka-senpai lên tiếng với mọi người.

- Giờ thì, mấy gương mặt quen túm tụm một chỗ cũng chẳng ích gì, chúng ta cũng phân tán nhé.

Được rồi... ít nhất thì hôm nay phải hoàn thành được một mission.

Ôm quyết tâm ấy trong lòng, tôi bước đi.

2

...Nói thì hay nhưng khi không dễ gì chứng kiến được khoảnh khắc ai đó sa vào lưới tình cơ chứ.

- Giờ tính sao đây...

Quan sát hội trường, tôi thấy các nhóm nam nữ đang nói chuyện như đã thân thiết với nhau, cũng có người lảng vảng xung quanh không biết nên làm gì như tôi. Quả nhiên vào những lúc thế này thì khả năng giao tiếp đúng là cần thiết...

Trong lúc vừa đi vừa suy nghĩ,

“Úi” “Ối”

Tôi đụng phải ai đó.

“A, xin lỗi.” “Xin lỗi xin lỗi.”

Hửm? Hình như tôi đã nghe giọng nói này ở đâu đó rồi thì phải...

- Utage...sensei?

Một bộ đồng phục thủy thủ.

Cho rằng mình nhìn nhầm, tôi tụi mắt.

- ......

- ......

Dù đã nhìn đi nhìn lại nhưng không thể nào lầm được, chính là Douraku Utage, giáo viên chủ nhiệm của lớp 1 năm hai.

- ...Xin phép.

Ngay lúc tôi vừa quay đầu lại và định rút khỏi chỗ đó thì,

- Óa!

Cổ tôi bị siết bằng một sức mạnh khủng khiếp.

- Tại sao cậu lại ở đây hả!

- Khoan... ui đau đau đau đau đau!

Có lẽ do nổi giận, mặt Utage-sensei đỏ bừng.

- E, em ở đây là vì...

Do cảm giác được sự an nguy của tính mạng, tôi giải thích chi tiết về mission lần này cùng việc mình đến đây.

- Cái gì cơ... có mấy đứa khác ở đây nữa à... con mắm Hisoka này dám lừa ta...

Utage-sensei tặc lưỡi khó chịu. Có vẻ như Hisoka-senpai đã trao tấm vé cuối cùng cho sensei.

- Này... chắc cậu cho rằng tôi đã 29 mà còn mặc đồng phục thủy thủ thì kì cục lắm có phải không?

Hoàn toàn không. À mà... chắc có một chút.

- Dạ không, với ngoại hình của sensei thì đồng phục thủy thủ trông hợp đấy chứ...

Tại nếu chỉ nhìn ngoại hình thì trông cô ấy có khác gì học sinh tiểu học mặc đồng phục thủy thủ đâu.

Nhưng tuổi thật của cô ấy lại là 29... xét trên phương diện đó thì có vẻ nghiêm trọng đấy.

- I, im đi!

- Gưeee!

Cú siết càng mạnh hơn... tại sao chứ?

- Chỉ tại không có size nào vừa với tôi hết thôi.

Utage-sensei lẩm bẩm.

- Vốn số lượng trang phục thuộc size của tôi có giới hạn thôi... đã thế tôi còn đến trễ, thành thử chỉ còn mỗi bộ đồ biến thái này... chết tiệt thật.

Thì ra là thế—

[Hãy chọn đi!

1. Sensei này, sao cô không thử mặc đồ em bé nhỉ? (Nói với vẻ mặt nghiêm túc)

2. Sensei này, sao cô không thử mặc đồ em bé nhỉ? (Nói với vẻ mặt gian xảo)

3. Sensei này, sao cô không thử mặc đồ em bé nhỉ? (Nói với vẻ mặt biến thái)]

..Muốn giết tôi à?

...Không, tôi chết thật đấy?

Tôi rất hiểu tình hình nhưng sự chựa chọn không hề thay đổi như quyết tâm lấy mạng tôi.

Đầu tôi bắt đầu đau rồi... đành phải nói thôi.

- ...Sensei này, sao cô không thử mặc đồ em bé nhỉ?

C, cô ấy sẽ hiểu mà phải không? Nếu là Utage-sensei thì cô ấy sẽ hiểu đây là do lựa chọn tuyệt đối mà phải không?

Nhưng vấn đề không phải ở đó—

- Cậu nói cái gì với gương mặt nghiêm túc ấy thế hả!

- Gưee!

Mà là ở chuyện con người này dù hiểu nhưng vẫn chêm vào hình phạt không liên quan.

- Cậu nhất định đã hình dung đến cảnh tôi mặc đồ em bé có phải không!

- Kh, không, em...

Vâng, đúng vậy. Hơn nữa còn đính kèm núm giả.

- Gương mặt đó thì chắc chắn là có rồi!

- Gưeeeeeeeeee!

- Chết tiệt... biết ngay sẽ xảy ra chuyện này mà.

Utage-sensei vứt tôi xuống sàn, sau đó vừa làu bàu vừa biến mất vào trong đám đông.

- Khụ khụ!

Ng, nguy hiểm quá... cú siết cổ hôm nay có khi sẽ giết tôi thật ấy chứ.

Nhưng mà, Utage-sensei đến đây làm gì nhỉ... a, chắc là tìm kiếm đối tượng kết hôn rồi. Maa, dù gì cô ấy cũng 29 tuổi rồi cơ mà.

Sensei kết hôn à... thử hình dung xem sao.

...Chỉ có hình ảnh của một người vợ ác ôn xuất hiện. Maa, dù nội tâm có như thế nào, ngoại của sensei mà xuất hiện trong bộ phim đó thì đúng là chuyện cực kì hư cấu.

Dù sao thì tôi cho rằng cô ấy nên sửa đổi cái thói hư tật xấu hở tí là bẻ cổ người khác.

Khi đó, từ phía sau, tôi nghe thấy một giọng nói không quen thuộc.

- Nè nè.

Khi quay đầu lại nhìn thì tôi thấy hai chị gái lạ quắc. Trang phục của họ là y tá và thố nữ.

- Cậu đang rảnh chứ? Có thể trò chuyện với chúng tôi một chút được không?

Chị y tá bộc lộ nụ cười ngây ngất lòng người.

Theo phỏng đoán của tôi thì họ độ 20 tuổi. Cả hai đều trông khá xinh.

- Ơ? Nhưng tôi...

- Maa, không sao đâu mà, không sao đâu mà.

- N, này...

Chị thỏ có vẻ hơi ngọng nắm tay tôi kéo đến bàn.

- Xin lỗi nhé. Nhỏ này hơi bạo một chút. Đây, xin mời.

Chị y tá đưa cho tôi một ly thức uống.

- A, cảm ơn... phụt!?

Vừa trút vào miệng, tôi bất giác phun ra.

- Đ, đây chẳng phải là rượu sao!

Nói câu đó xong tôi mới nhớ ra, ở đây là nơi tập trung toàn những người trên 20 tuổi, có chuẩn bị thức uống chứa cồn cũng là chuyện hiển nhiên.

- Ơ, lẽ nào cậu là tuýp người không thể uống rượu à?

- Kh, không phải là không uống được nhưng...

- Hửm? Lẽ nào cậu là trẻ vị thành niên?

Chị thỏ đưa mặt đến gần sát.

- Ư...

Có vẻ như tôi không còn sự lựa chọn nào ngoài giải thích rõ tình hình...

- Vì lẽ đó, em đã được đặc cách cho vào.

Nghe lời giải thích của tôi, hai người họ gật gù như đã hiểu chuyện.

- Ra là vậy. Thảo nào thấy cậu trẻ quá chừng.

- Chắc các chị nghiêm túc đến đây tìm đối tượng yêu đương nhỉ? Xin lỗi vì đã làm phiền ạ.

- Không sao cả, không sao cả. Gặp được thì tốt nhưng cũng đâu có gì nghiêm trọng quá đâu.

- Cơ mà, học sinh không nằm ngoài phạm vi mục tiêu của tôi đâu.

- A, tôi cũng thế đấy.

- Hả?

Wtf? Sao tự dưng chuyện phát triển theo hướng quái gì thế này?

- Mặt mũi cậu dễ thương nhỉ. Chắc là ở trường nổi tiếng lắm hả?

- Không, hoàn toàn không có chuyện đó đâu ạ.

- Cậu cứ khách sáo!

- Đúng đấy, đẹp trai như cậu mà khiêm tốn thì không tốt mấy đâu.

Ấy không... nếu đó mà là khiêm tốn thì còn gì tuyệt vời hơn.

- C, các chị chẳng phải cũng rất đẹp sao? Dù không đến nơi này thì chắc cũng có khối người bám theo nhỉ.

Tôi cố dẻo miệng đáp lại. Chuyện hai người họ đẹp đúng là sự thật nhưng vì không có kinh nghiệm với mấy lời khen nên khi nghe tôi nói thế, họ hơi đỏ mặt.

- Arara, cậu này khéo nịnh nhỉ.

Chị y tá đột nhiên nghiêng người về trước.

- Ơ...

Chị thỏ cũng áp sát từ phía đối diện.

- Ở nơi làm việc thì chỉ có mấy ông chú mà thôi.

- Phải đấy. Còn đi tiệc gou-com thì chỉ toàn mấy tên lòe loẹt.

- Ư...

Bị hai mùi nước hoa khác nhau tấn công từ hai bên, đầu tôi trở nên choáng váng.

- N, này...

Khi đó, với trạng thái chợt nhận thấy điều gì đấy, chị y tá khẽ kéo tất lưới của chị thỏ.

- Gì vậy?

- H, hình như đằng kia có cô bé đang nhìn chằm chằm về hướng này...

Khi quay sang nhìn cùng chị thỏ—

- Úi.

Tôi vô thức bật ra tiếng.

Ở đó là Yukihira. Như lời chị y tá nói, cô ấy đang nhìn chằm chằm về hướng này trông cứ như có thể giết người chỉ bằng ánh mắt.

- Đúng thế thật. Người quen của cậu à?

- Vâng, là bạn cùng lớp của em...

Yukihira rõ ràng không nhìn chằm chằm tôi mà là hai chị gái kia.

- Ra vậy.

Như đã hiểu được điều gì đó, chị y tá nở nụ cười tinh nghịch... thế là thế nào nhỉ?

Chị y tá nói với chị thỏ.

- Tuy hơi tiếc nhưng có vẻ chúng ta nên rút lui thôi.

Chị y tá cứ thế mà định rời đi, nhưng chị thỏ níu kéo.

- Chờ một chút. Nhìn thấy phản ứng dễ thương như vậy làm tớ nổi hứng muốn trêu tí quá.

- Hả...

Áp sát vào tôi, chị thỏ nở nụ cười tinh nghịch và hướng mắt về phía Yukihira.

- Muốn cùng chị đây làm chút chuyện thú vị không?

- Ơ...

- Mồ, trẻ con quá đi.

Ở bên cạnh, chị y tá tỏ ra phiền muộn.

- Fufu, quả nhiên là cậu có gương mặt rất dễ thương nhỉ.

Chị ấy nói như thế và nháy mắt với tôi. Ưô... đây là mị lực của người lớn sao? Thật khác xa với học sinh cao trung. Ý tôi là Hisoka-senpai cũng giống người lớn nhưng đây lại thuộc một đẳng cấp khác nữa.

- Nè, hay là dừng lại đi? Trông cô bé đó tội nghiệp quá.

- Fufu, thêm chút nữa thôi mà.

Nói như vậy, chị thỏ càng áp sát cơ thể vào.

Nh-như vầy thì dù nhìn thế nào thì cũng quá—

[Hãy chọn đi!

1. Mò ngực của chị thỏ.

2. Mò ngực của mình.]

- ......

- Cậu sao vậy?

Có lẽ do thấy lạ vì tôi đột nhiên trở nên im lặng, chị thỏ lén nhìn.

Và sau đó, trước mặt chị ấy, tôi... mò ngực của mình.

- Ể? Ể?

Chị thỏ tỏ ra chẳng hiểu gì. Chị đừng lo, ngay cả em cũng không hiểu đâu.

Cơn đau đầu của tôi vẫn chưa hết. Điều đó có nghĩa... tôi chưa thể dừng lại.

- ......

Tôi tiếp tục lặng thinh mò ngực mình.

- N, này, cậu không sao chứ?

- Ch, chuyện gì vậy?

Tuy hai người họ đang lo lắng hỏi han nhưng cơn đau đầu của tôi vẫn chưa dứt. Điều đó có nghĩa... tôi chưa thể dừng lại.

- ......

Tôi tiếp tục lặng thinh mò ngực mình.

- ......

Bầu không khí im lặng càng lúc càng nặng nề hơn.

- C, cậu bé này nguy hiểm quá.

- ...L, lúc nãy tớ đã bảo là dừng lại đi rồi kia mà.

Hai chị gái thoái lui và bỏ chạy mất bóng.

Cùng lúc đó, cơn đau đầu của tôi cũng dịu đi.

Tôi rủ vai.

Kư... lựa chọn tuyệt đối ơi, mày hành tao ở trường chưa đủ hay sao mà ở đây mày còn chẳng tha cho tao nữa...

Khi ấy, *bộp*, một bàn tay đặt lên vai tôi.

- Cua gái thất bại rồi, đáng tiếc quá nhỉ.

Là Yukihira.

- Thì tớ có cua gái gì đâ—

- Maa, làm biểu hiện lộ nửa thân dưới như thế thì lý nào lại thành công cho được.

- Là loại biểu hiện gì chứ hả!

- Treo cái thứ dâm dê như vậy ở giữa mắt và miệng mà cũng nói được câu đó cơ đấy.

- Chỉ là cái mũi thôi mà chỉ trích ghê vậy!

- Thế, cậu đã nói chuyện gì với hai bà cô đó?

- Bà cô...?

- Cậu đã dán chặt mắt vào cặp vếu sắp xệ của mấy bà cô đó mà phải không?

Maa, đúng là hai chị gái đó có ngực to thật nhưng cô ấy cũng đâu cần phải nói như thế chứ.

- Còn cậu tại sao lại nhìn chằm chằm họ như thế hử? Vậy chẳng phải hơi khiếm nhã sao?

- Ara, chỉ là ngoài ý muốn thôi. Tôi phải bảo vệ hai người đó khỏi dục vọng bất thường của Amakusa-kun ấy mà.

- Có bất thường gì đâu cơ chứ...

- Tôi phải bảo vệ hai người đó khỏi dục vọng chẳng có gì thú vị của Amakusa-kun ấy mà.

- Chẳng hiểu gì hết!

- Tôi phải bảo vệ hai người đó khỏi dục vọng nhận thức được ý nghĩa sinh ra đời của Amakusa-kun ấy mà.

- Sao tự dưng lại nói giống Tails... hửm?

Khi nhận ra, chúng tôi đang bị những ánh mắt xung quanh đổ dồn vào. Nghĩ cũng đúng, mặc đồ nữ tính thế này mà cứ luôn miệng dục vọng này dục vọng nọ thì bị chú ý là phải.

- ......

Quả nhiên có chút ngượng ngùng, Yukihira lặng lẽ rời đi.

- Haa... vẫn như mọi khi, thật chẳng thể nào hiểu nổi cô ấy... ối!

Bất thình lình, tôi bị ôm từ phía sau.

Làm loại việc này ắt chỉ có một người mà thôi.

- Coi nào, Hisoka-senpa—ớ, Ouka?

- Chín xác, rà Ouka-chan rây.

Khi tôi quay đầu lại, trông trạng thái của Ouka có vẻ là lạ.

- Mặt cậu... hình như đang đỏ hả?

- Fuhehe... ràm dì có chiện đó.

Lẽ nào... cô ấy đang say rượu?

Tuy lúc nãy tôi cũng có uống nhầm nhưng... đâu có đến nỗi mất lý trí như thế này?

- Ehehe... Kanadecchi...

- Th, thôi đi.

Ouka áp má vào lưng tôi. Mặc dù bình thường khoảng cách giữa tôi và Ouka rất gần nhưng... lúc này không thể so sánh với những lúc đó được.

- Tại sao lại bỏ chại chứ... funya?

- Coi chừng!

Đột nhiên mất thăng bằng, Ouka sắp sửa ngã xuống. Tôi đã nhanh chóng đỡ được cô ấy nhưng...

- Ư...

Lần này cô ấy ôm tôi từ phía trước.

- B, buông tớ ra, Ouka.

- Hổng chịu.

Cứ thế càng lúc càng siết mạnh hơn.

- Ehehee...

Cô ấy cọ cơ thể như con nít làm nũng. Đ, đụng trúng phải nhiều thứ quá...

Ấy không, giờ đâu phải là lúc để nghĩ đến mấy chuyện đó. Để cô ấy say thế này chẳng tốt chút nào. Có lẽ tôi nên đưa cô ấy đến phòng y tế thì hơn.

- Oya, Ouka-kun, em đang ở đây à?

Nghe thấy giọng nói của Hisoka-senpai từ đằng sau, tôi quay đầu lại.

- Amakusa-kun. Nếu là Ouka-kun thì cậu không cần phải lo đâu.

- Không không, dù nhìn kiểu gì thì trông cũng chẳng ổn chút nào mà.

- Thật sự không sao đâu, Amakusa-kun. Chả là tuốt bên trong hội trường đang nướng thịt. Thấy thế, Ouka-kun liền tung tăng đi xem. Trên đường đi thì không có vấn đề gì nhưng cuối cùng lại có mùi rượu brandi đính kèm. Có vẻ như con bé đã hít phải.

- Ể? Chỉ có thế thôi mà trở nên như vầy á?

- Ờ, Ouka-kun thậm chí còn chưa uống một giọt đấy. Maa, có lẽ do cơ thể con bé nhạy cảm với rượu.

Thật hả trời... đúng là tuy mặt đỏ nhưng cô ấy không có chút mùi rượu nào cả.

- Nè nè, Kanadecchi... cậu nghĩ thế nào về tớ?

Vẫn ôm chặt tôi, Ouka đột nhiên hỏi một câu khó hiểu.

- Thế nào là thế nào...?

Vì không rõ ý định nên tôi hỏi lại nhưng Ouka tự dưng bĩu môi.

- Muu...

Song, có lẽ do không thể kiểm soát cảm xúc khi say rượu, cô ấy bỗng trở nên cao hứng.

- Pan pan pa—n. Vậy thì, tớ sẽ nói mình nghĩ như thế nào về Kanadecchi. Pafupafupafu.

Ngửi rượu thôi mà đã như thế này, nếu uống thật thì sẽ trở nên như thế nào hả trời...

- Tớ...

- N, này...

Ouka lại đưa mặt đến gần xịt.

- Tớ ấy nhé...

Mũi tôi cảm nhận được hơi thở của Ouka.

- Đối với Kanadecchi—

Khi đó, dừng câu nói, Ouka lặng lẽ nhìn chằm chằm tôi.

Ư... ánh mắt của cô ấy thật khác với mọi khi, khiến tôi hơi lúng túng một chút.

- Đối với Kanadecchi ấy nhé...

Đối với tôi như thế nào...?

- Ehehe... chẳng rõ nữa...

Ouka mỉm cười rạng rỡ.

Giây tiếp theo, Ouka bỗng mất hết sức lực và dồn hết trọng lượng lên người tôi.

- Suu... suu...

Ngủ mất rồi...

- Oya oya. Maa, mặt con bé cũng bớt đỏ rồi, chắc khi thức giấc sẽ phục hồi lại thôi. Amakusa-kun, cho đến lúc đó hãy để con bé mượn ngực để tựa... à không, nói nhầm. Để con bé mò ngực nhé.

- Chỉnh lại làm gì hả!?

Mặc kệ lời boke của senpai, tôi không thể ôm Ouka mãi ở đây được.

- Oi, Ouka, tỉnh dậy đi. Tớ sẽ đưa cậu đến phòng y tế, nếu cậu muốn ngủ thì hãy ngủ ở đó đi.

- Không không, Amakusa-kun, thay vì nói lời vô cảm như vậy, sao cậu không cõng... à không, nói nhầm. Sao cậu không sàm sỡ con bé nhỉ?

- Đã bảo là chỉnh lại làm gì chứ hả!?

- Munya munya...

Dù tôi hét ầm ĩ bên tai như thế nhưng Ouka vẫn không tỉnh lại.

- Haa... chỉ còn cách cõng thôi sao?

Senpai hỗ trợ tôi đưa Ouka lên lưng.

- Suu... một chút nữa thôi... là hiểu... rồi mà...

Nhiệt độ cơ thể của Ouka vừa mới nói mớ không hiểu sao tự dưng lại cao hơn từ nãy đến giờ.

Sau khi giao phó Ouka cho chị phụ trách ở phòng y tế, tôi quay trở lại hội trường. Nếu không vướng bận chuyện gì thì tôi ở lại cùng cô ấy suốt cũng được, nhưng đằng này còn cái mission nữa...

- Hửm?

Khi đó, hình dáng một người con trai lọt vào mắt tôi.

Người con trai cosplay dân chơi bóng rổ ấy đang vừa quan sát hội trường vừa lóe sáng đôi mắt một cách bất thường.

Có thể là anh ta đang tìm đối tượng để chào hỏi nhưng... như thế chẳng phải đáng ngờ quá sao?

Đang quan sát, ánh mắt của anh ta chợt dừng lại tại một điểm.

Ngay sau đó, mặt anh ta nhuộm đỏ.

- Đ, đây là...

Anh ta ôm lấy tim và lẩm bẩm.

Điểm mà đôi mắt đấy đang tập trung là một cô gái mặc trang phục rất gợi cảm.

Trang phục ấy khiến tôi nghĩ đến hình ảnh bộ carnival của Nam Mỹ.

Tuy trông khá vướng víu nhưng nó đã được chuẩn bị rất công phu, cả mặt mũi cũng trang điểm kĩ lưỡng.

Mr. Bóng rổ, với vẻ mặt như đã chuẩn bị tinh thần, tiến đến chỗ cô dancer.

Và câu nói đầu tiên của anh ta là,

- Tôi thích em, xin hãy hẹn hò với tôi!

Ê thật đấy à... dù thế nào thì chẳng phải cũng quá đột ngột sao?

- Ể...?

Như dự đoán, cô dancer cực kì bối rối.

- L, là tình yêu sét đánh đấy!

Một lời thổ lộ rõ ràng của Mr. Bóng rổ.

Khi đó, tôi chợt nhận ra một chuyện. Không lẽ thế này tức là... mission đã hoàn thành sao?

- ...Ơ... ưm... xin lỗi.

Như một kết quả hiển nhiên, Mr. Bóng rổ bị từ chối.

Tuy cảm thấy tiếc cho Mr. Bóng rổ nhưng trong lòng tôi lại phập phồng hi vọng. Rõ ràng là tôi vừa chứng kiến Mr. Bóng rổ phải lòng cô dancer.

- ...Không có nhỉ.

Dù chờ đợi bao lâu đi nữa, tin nhắn thông báo mission clear mà tôi mong chờ vẫn không đến.

Thế này rốt cuộc là sao?

Từ trạng thái đó của Mr. Bóng rổ thì tôi không nghĩ rằng y đóng kịch để cua gái, mission cũng không có nêu giới hạn về tuổi tác hay giới tính của đối tượng.

Một nguyên nhân khác mà tôi nghĩ ra được đó là... mức độ thích của Mr. Bóng rổ đối với cô dancer chưa đủ mặn nồng để đáp ứng mission.

Nói tóm lại, giá trị có thể đạt tiêu chuẩn của mission khá cao, thứ có mức độ hời hợt như tình yêu sét đánh không thể clear được à?

Nếu vậy thì việc clear mission ở hội trường này chẳng phải sẽ khó khăn sao?

- Thật đấy à...

Sự căng thẳng tăng vọt. Vậy, làm thế nào thì mới hoàn thành được mission này đây...

- Hoe? Em á?

Khi đó, tôi nghe được giọng nói ngố quen thuộc.

Quay sang thì tôi thấy Chocolat đang được mời mọc bởi một gã thanh niên mặc suit trắng hào nhoáng.

- Ừ. Lại kia với anh một chút được không?

Tôi đã định xen vào ngay nhưng sau khi nghĩ lại thì tôi quyết định ở yên quan sát.

- Xin lỗi. Nhưng Kanade-san đã dặn em là không được theo người lạ ạ.

Được, nhỏ này có vẻ biết vâng lời đấy.

Tuy nhiên, gã thanh niên nọ không buông tha dễ dàng như vậy.

- Kanade-san là ai? Bạn của em à?

Có vẻ như khi nghe tên tôi, hắn đã hiểu nhầm là nữ.

- Không, đó là—

*Ọtttttttttttttttttttt*

Đang nói giữa chừng, bụng Chocolat đánh trống.

- Haha, đói bụng à? Em thú vị thật đấy. Bàn đằng kia có đồ ăn ngon, em có muốn đến đó cùng anh không?

- Vâng, muốn ạ.

- Ngốc à!

Tôi bất giác bật thành tiếng tại chỗ.

- X, xin lỗi, chờ một chút.

Tôi nhanh chóng chen vào giữa gã thanh niên và Chocolat.

- A, Kanade-san.

- Kanade... là cậu á? Quan hệ của cậu với cô bé này là gì?

Người đàn ông nhìn tôi với vẻ hơi khó chịu.

Sắp hốt được vàng mà lại bị phá đám thì có thái độ như thế cũng phải thôi.

- À, ờm... tôi là... người bảo hộ của cô bé này...

- Người bảo hộ? Trông hai đứa rõ trạc tuổi. Hơn nữa, tôi chưa từng nghe có đứa con gái nào dẫn theo người bảo hộ đến cosplay party cả. Nè, rốt cuộc thì em có quan hệ gì với cậu này?

Được gã thanh niên quay sang hỏi, Chocolat ưỡn ngực nói.

- À, Kanade-san là người mà em yêu nhất ạ.

Trước câu trả lời dứt khoát ấy, gã thanh niên ban đầu còn ngỡ ngàng nhưng,

- ...Tch, có cặp rồi thì đừng có đến đây chứ.

Hắn cáu kỉnh tặc lưỡi và rời khỏi chỗ đó.

Tuy chúng tôi không phải là couple nhưng chủ trương của gã thanh niên khá hợp lý.

Mặc dù hai chị gái lúc nãy nói là không bận tâm nhưng quả nhiên là tôi đã phải trả một cái giá không nhỏ, tôi không muốn bị những người nghiêm túc đến đây hiểu nhầm chút nào.

- Chocolat, sang đây với tôi một chút.

- ? Chi vậy ạ?

- Tại, dù cô không làm gì thì cũng nổi bật quá.

- ? Em không hiểu gì hết.

Chocolat nghiêng đầu thắc mắc.

...Quả nhiên là ngoại hình quá xuất chúng. Nếu như không biết bản chất của cô ấy thì có lẽ tôi cũng đã bị hớp hồn rồi.

- Cô không có hứng thú với tình yêu phải không? Sẽ rất tệ nếu làm phiền người đến đây để tìm bạn đời, cho nên cô hãy cố khiến mình bớt nổi bật một chút đi.

- Hiểu rồi, nếu Kanade-san đã nói vậy thì em xin nghe.

- Thế thì tốt. Còn một điều nữa, lúc nãy cô đã vì đồ ăn mà cãi lời tôi dặn nhỉ.

Vừa rồi còn không sao, chứ lỡ gặp phải tên sở khanh chuyên nghiệp thì tôi không biết sẽ trở thành như thế nào.

- Xin lỗi anh, nhưng em đã cố gắng hết sức rồi.

- Nói dối! Chẳng phải anh ta mới nói có một câu là cô đồng ý ngay sao!

- Uu... nhưng, Kanade-san, tại sao anh lại nổi giận như vậy ạ?

- Hả? Ờ thì, tôi đang thuyết giáo cô nên nổi giận là chuyện đương nhiên thôi.

Trước câu hỏi đột ngột của Chocolat, tôi nghiêng đầu.

- Không đúng.

- Không đúng cái gì cơ...?

- Do bình thường luôn bị Kanade-san nổi giận nên em biết. Gương mặt lúc này của anh hoàn toàn khác với lúc anh khiển trách em ăn vụng.

Có chuyện đó nữa sao...

- A, Kanade-san, em biết rồi.

Chocolat nghiêng người về trước.

- G, gì vậy?

- Là ghen tị đấy ạ.

- Hả?

Ghen tị? Tự dưng nhỏ này nói cái gì vậy?

- Khi thấy người mình thích làm gì đó với người khác thì sẽ phát sinh lòng ghen tị, trong cuốn sách mà em đọc gần đây viết như thế đấy ạ.

- Không, ghen tị gì chứ, cô...

“Hưhưn”, Chocolat bộc lộ vẻ mặt tự mãn. Nhỏ này nhất định là dùng mà chẳng hiểu ý nghĩa của từ đó đây...

- Đại khái, cô lôi đâu ra cái tiền đề là tôi thích cô vậy?

- Thế Kanade-san ghét em ạ?

- Ể?

Bị phản đòn ngoài mong muốn, tôi lúng túng.

- ...Anh ghét em ạ?

Với ánh mắt hướng lên, trông Chocolat có vẻ buồn bã.

- Kh, không... không có chuyện đó đâu...

- Vậy thì thích ạ?

- M, maa... chắc... là vậy...

- Em cũng thích anh lắm!

Vẻ mặt rạng rỡ lên trong tích tắc, chỏm tóc ngố ngoe nguẩy.

Tuy nội dung có dễ gây hiểu lầm nhưng thấy nhỏ như vầy chắc tôi không cần phải nói gì nữa...

Mỗi lần xảy ra việc tương tự là được nói thích, quả nhiên tôi cảm thấy hơi ngượng.

- Ơ?

Chocolat chợt nhận thấy điều gì đó.

- Gì vậy?

- Tự dưng em nhận ra một điều, tuy em rất thích Kanade-san nhưng dù Kanade-san có thân mật với người con gái khác thì em vẫn chẳng cảm thấy gì... như thế có kì không ạ?

Thì tức đó không phải là tình yêu chứ sao.

- Chocolat, cô có hiểu ý nghĩa của tình yêu không?

- B, biết lý thuyết ạ.

Bộ cô là Yotsuba chắc... Maa, nhưng về tình yêu thì một thằng hiện tại chẳng hẹn hò với ai như tôi không thể nào giải thích được.

- Tình yêu ấy nhé... nó... phức tạp lắm.

Tôi tính nói một điều gì đó cao siêu nhưng trong đầu tôi chẳng nghĩ ra gì cả.

- Ha, thế ạ? Phức tạp lắm ạ...?

Chocolat biểu hiện suy tư một cách hiếm thấy.

Khi đó, thông qua micro, giọng của người chủ trì vang vọng.

《Mọi người, xin hãy tập trung chú ý về hướng này》

Theo giọng nói, mọi người trong hội trường đều hướng mắt về phía sân khấu.

《Từ lúc bắt đầu đến giờ đã được một tiếng, ai nấy đều chắc đều đã tìm được bạn cho mình rồi phải không? Giờ ta hãy chơi một trò chơi nho nhỏ nhé》

Trước câu nói đó, hội trường bắt đầu ồn ào.

《Tên trò chơi là Ousama game cưỡng chế công khai!》

- Nghe có vẻ thú vị nhỉ.

Chocolat tỏ ra hào hứng, nhưng tôi thì lại có cảm giác bất an. Giữa ngần này người, nếu lựa chọn tuyệt đối mà xuất hiện thì chắc tôi chỉ có nước đào cái hố mà chui xuống quá...

- Luật chơi rất đơn giản, mọi người đều có một con số gắn trên áo nhỉ. Mỗi lần tôi sẽ bốc thăm để chọn ra ba người bước lên sân khấu. Sau đó, tôi sẽ bốc thăm từ một chiếc hộp khác và ba người đó sẽ phải làm theo mệnh lệnh được viết trong ấy... Có nhiều mệnh lệnh ero lắm đấy, các quý ông hãy mong chờ đi.

Trước câu nói đó, phe nam giới bùng lên một tràn pháo tay. Ngược lại, trong số phe nữ giới, có người nhăn mặt khó chịu.

- Nhân tiện, quý cô nào bị chọn làm người chơi sẽ được nhận phần quà cao cấp từ catalogue gift.

Ra vậy, dùng chiêu trò để cánh nữ giới không bỏ trốn à? Maa, nếu không làm thế thì ắt chỉ có ấy tên đực rựa tham gia mà thôi.

- Tất nhiên, việc tham gia trò chơi này là không ép buộc nên chúng tôi có chuẩn bị phòng khác ở bên cạnh dành cho người không tham gia nhưng... lần trước, số couple được sinh ra từ trò chơi này không ít đâu đấy. Xin mọi người hãy cân nhắc cho kĩ. Giờ thì, mời mọi người nghỉ ngơi, mười phút sau tôi sẽ trở lại.

Sinh ra couple à?

Phải chăng tôi sẽ có thể chứng kiến được tình yêu đủ tiêu chuẩn để hoàn thành mission?

3

Mười phút sau.

Khoảng 90% số người ở lại hội trường. Một phần có lẽ do quà tặng cao cấp, nhưng tôi nghĩ đa số là do cồn của rượu khiến người ta gan dạ hơn.

Và trò chơi bắt đầu.

《Để xem ta có gì nào! Là ôm! Vì ta có hai nam, một nữ nên xin mời bạn nữ hãy ôm bạn nam mà mình ưng ý!》

《Úi chà! Lần này là đô vật mông! Ba người sẽ chiến đấu luân phiên với nhau!》

Như tiết lộ của người chủ trì, rất nhiều mệnh lệnh liên quan đến đụng chạm cơ thể được đưa ra, hội trường càng lúc càng náo nhiệt.

《L, lệnh này hot đây! Ba người xếp thành hình tam giác và chơi pocky game! Song, vì tất cả đều là nam nên sẽ căng lắm đây!》

- Kanade-san, Kanade-san, nhìn kìa, nhìn kìa, nhìn kìa!

...Cũng có người hưng phấn theo hướng khác.

- Sao anh không lên tham gia cùng một chút ạ?

- Ai thèm!

Ngắt ngay cái ảo tưởng tôi bị ba người đàn ông tấn công của Chocolat, tôi bỏ cô ấy lại và lảng vảng vòng quanh bên trong hội trường.

- Nguy thật...

Cũng đã đến lúc trò chơi sắp kết thúc rồi nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy được khoảnh khắc ai đó sa vào lưới tình nào cả. Tuy có thấy vài cảnh nam giới biểu lộ tình cảm trên sân khấu nhưng quả nhiên chúng không đủ tiêu chuẩn để hoàn thành mission.

- Thiệt tình, đúng là một event vô ích.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, không biết tự khi nào, Yukihira xuất hiện bên cạnh.

- Maa, đối với người vừa mút vếu của hai bà cô vừa (´≧ω≦) thì vui mà.

- Ai làm chuyện đó hồi nào!?

- Ara, tôi nhầm với (´థ౪థ) à?

- Đã bảo là không có mà!

Trong lúc nói lời boke, Yukihira nhìn chằm chằm tôi. Tại sao Yukihira lại bận tâm đến việc tôi nói chuyện với hai chị gái đó đến như vậy nhỉ?

- A, tìm thấy hai người rồi!

Khi đó, từ đằng trước, Ouka chạy đến.

- Ouka, cậu đã tỉnh rượu rồi à?

Trong mười phút nghỉ ngơi ban nãy, tôi có đến phòng y tế để kiểm tra tình trạng của Ouka nhưng vì lúc đó cô ấy đã không còn ở đấy nên tôi cho rằng cô ấy đã tỉnh.

- Rượu gì cơ? Có vẻ như trong lúc đi xem nướng thịt thì tớ đã ngủ thiếp đi.

Sắc mặt của Ouka đang nghiêng đầu đã bình thường lại như mọi khi. Và có vẻ như cô ấy không nhớ gì về chuyện lúc nãy.

- À... không có gì đâu.

Nếu nhớ ra mọi chuyện thì chắc có lẽ cô ấy sẽ xấu hổ và bỏ chạy đi mất. Tốt hơn là tôi không nên nhắc đến làm gì.

《Kính thưa quý vị, rất tiếc nhưng thời gian của chúng ta sắp hết rồi. Sau đây sẽ là last game.》

Khi đó, giọng nói của người chủ trì vang vọng.

Ôi, đã hết rồi sao. Kiểu này thì chắc tôi chỉ có thể trông chờ vào mệnh lệnh kịch tính cuối cùng—

[Hãy chọn đi!

1. Amakusa Kanade, Yukihira Furano, Yuuouji Ouka được chọn.

2. Amakusa Kanade, Gondou Daiko (x2) được chọn.

3. Mặt trái của thế giới.]

Ê, x2 là thế nào...

Như mọi khi, phớt lờ số 3, số 2 cũng bỏ phứt, vậy là chỉ còn số 1 là lựa chọn được...

《Số 57, số 110, số 204, xin mời bước lên sân khấu》

- L, là tớ.

- Là tôi nhỉ.

...Maa, tất nhiên là thế.

Thông thường, khi ai đó bị lựa chọn tuyệt đối thao túng hành động kí ức của họ sẽ bị xóa, nhưng lần này có lẽ sẽ không như thế.

Mặc dù không muốn nhưng vì đã được chọn nên cũng chẳng còn cách nào khác. Bước lên sân khấu, Ouka, tôi và Yukihira ngồi xuống ghế theo thứ tự 1, 2 và 3.

《Ấy chà, siêu mệnh lệnh cuối cùng, số 2 hôn má số 1 và số 3!》

Cái... gì cơ!?

“““““Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”””””

Từ dưới hội trường nổ ra một trận sấm kêu gọi hôn. Mọi người ai nấy đều đang cao hứng do tác dụng của cồn.

- N, này. Tính sao đây?

Tôi hỏi Ouka và Yukihira ở hai bên.

- Còn tính sao nữa, đành phải làm thôi.

- Ahaha, phải đấy.

Hai người họ tỉnh bơ đến không ngờ. Hôn đấy... là hôn đấy hai người?

Dù chỉ là má nhưng làm việc quan trọng như vậy trước mặt biết bao nhiêu người ở đây thì... Không lẽ do suy nghĩ của tôi cổ hủ sao?

《Còn nữa còn nữa, số 1 và số 3 phải áp má vào nhau để số 2 hôn chính giữa!》

- Cái... sao có thể như thế đư—

“““Ồồồồồồồ!”””

Hội trường trở nên náo nhiệt khủng khiếp.

《Nào, xin mời số 1 và số 3 hãy nhanh chóng áp má vào nhau đi ạ》

Ouka và Yukihira áp má vào nhau theo yêu cầu của người chủ trì... này, hôn chính giữa... chẳng phải tức là mặt của ba người sẽ gần xịt nhau sao...

Hai người trước mắt thì không biết như thế nào nhưng tôi thì đã hóa đá, không thể bước thêm được bước nào nữa.

- Amakusa-kun, có vẻ như cậu đang suy nghĩ thừa thãi gì đó nhưng đây chỉ là trò chơi thôi, hãy mau chóng kết thúc đi.

- Phải đấy, luật là luật mà, Kanadecchi.

Trời ạ... hai người họ đến giờ này mà vẫn còn bình tĩnh, thế mà tôi lại xoắn xít cả lên, thật là xấu hổ.

Được rồi... làm thôi.

“““““Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”””””

Hội trường đang trong khoảnh khắc náo nhiệt nhất.

- Vậy... tớ tới đây.

Tại thời điểm tôi tiếp cận gương mặt của hai người họ đang từ từ nhắm mắt,

- ......

Tôi chợt nhận ra một chuyện.

Gì vậy chứ, hai nhỏ này... chẳng phải đang run sao.

《Ủa, sao vậy, số 2? Không được làm trò gì kì quái đâu nghen》

Trước lời bình luận của người chủ trì, cả hội trường bật cười.

- ......

Hướng về phía người chủ trì, tôi mở miệng.

- Xin lỗi, tôi không thể.

《Ể?》

- Xin lỗi, tôi không thể hôn hai cô gái này.

《S, sao vậy, cậu sắp sửa làm rồi kia mà?》

- Xin lỗi, vì tình thế đã thay đổi nên tôi không thể làm được.

《C, cậu không tuân thủ theo luật khiến tôi khó xử đấy. Ít nhất thì cậu cũng phải đưa ra lý do chính đáng mới được. Phải không nào, mọi người?》

““““Phải đấy! Phải đấy!””””

Từ hội trường, tiếng la ó đổ dồn về tôi. Maa, tại mấy người tham gia cho đến bây giờ mặc dù không thích nhưng đến cuối cùng vẫn làm mà ha.

Lý do... lý do à? Lý nào tôi lại đi nói sự thật để hai người họ chịu xấu hổ được.

Hít một hơi thật sâu, tôi nhìn Ouka và Yukihira rồi phát biểu câu nói chợt xuất hiện trong đầu mình.

- Vì cảm thấy có lỗi với người đàn ông mà hai người họ thích trong tương lai nên tôi không thể.

““...Ể?””

Ouka và Yukihira ngơ ngác.

- Vì cho rằng nụ hôn là phải dành cho người mình thật sự yêu thương nên tôi không thể.

“U......” “Au......”

Ngay sau đó, mặt hai người họ lập tức đỏ lên.

Sặc, họ xấu hổ mất rồi. Dù nói dối thì kết quả cũng chẳng khác gì...

Trước câu phát ngôn quá hôi của tôi, cả hội trường đều ngớ người.

Lát nữa tôi phải xin lỗi hai người họ mới—

““Ahahahahahaha!””

- Hả?

Bỗng, giọng cười của hai người họ vang vọng.

G, gì vậy? Mới tích tắc trước họ còn đỏ mặt xấu hổ kia mà...

- H, hai người sao vậy...

Không trả lời câu hỏi của tôi, Ouka và Yukihira vừa ôm bụng vừa bắt đầu nói.

“C, có nghe thấy không, Yuuouji-san?” “Ư, ưm, có.”

À phải rồi, Yukihira là người dễ mắc cười mà nhỉ. Nhưng, câu phát ngôn vừa rồi của tôi có chỗ nào đáng cười cơ chứ?

- Tên này đã tưởng rằng chúng ta run vì sợ đấy.

Ể... không phải sao?

- Kanadecchi đã hiểu lầm nhỉ.

Hiểu lầm ư...?

- Và câu nói đó nữa... rất tiếc nhưng tôi lỡ ghi nhớ mất rồi, đành phải thừa nhận thôi.

- Tớ cũng vậy... đành phải thừa nhận thôi.

Vẻ mặt hai người họ cứ rạng rỡ như bị thứ gì đó ám.

- Này... rốt cuộc thì hai người bị sao vậy hả?

- Không nói cho Amakusa-kun biết đâu.

- Ahaha, không nói đâu.

“Nhỉ!” “Nhỉ!”

G, gì đây? Sao tự nhiên họ thân nhau quá vậy?

- Ouka, Yukihira, rốt cuộc thì tớ đã làm gì—

Yukihira đặt ngón trỏ lên môi tôi, ngăn câu nói của tôi lại.

- Furano.

- Hả?

- Không phải Yukihira mà là Furano, Amakusa-kun.

- Ể?

Đối diện với tôi đang bối rối trước lời đề nghị bất ngờ,

- Từ nay hãy gọi tôi như thế có được không?

Yukihira nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.

- Ơ, nhưng tớ tưởng mình không được phép...

- Tôi muốn cậu gọi mình là Furano.

Ánh mắt ấy chứa đựng sự nghiêm túc.

- Ơ, ờ... được rồi.

Sau khi khựng một chút, tôi chậm rãi nói.

- Furano... như thế ổn rồi chứ?

Ổ, ổn thật không vậy? Sao tôi lo là mình lại bị thụi như lúc trước quá—

- Cảm ơn.

- Ể?

Trước lời nói và biểu hiện ấy, cơ thể tôi đông cứng.

Con gái... có thể cười dịu dàng như thế này sao?

- Kanadecchi.

Trong lúc thần kinh tôi đang nửa tê liệt, Ouka đến bên cạnh.

- Tớ ấy nhé, cuối cùng cũng đã hiểu rồi.

- Hiểu cái gì cơ?

- Hehe, như lúc nãy đã nói, không nói đâu.

Ouka sau khi mỉm cười hạnh phúc thì chợt thay đổi nét mặt.

- Lần này tớ hiểu được cũng là nhờ Kanadecchi đấy.

- Ư...

Tôi lại đông cứng.

Ouka trong khoảnh khắc ấy ra dáng người lớn một cách lạ thường.

Không thể tin là tôi lại có ấn tượng như vậy từ Ouka, giống như cô ấy đã trưởng thành một lúc mấy tuổi vậy...

《Ano...》

Khi đó, một giọng nói rụt rè cất lên.

Hình như tôi đã quên chuyện quan trọng nào đó...

Khi quay đầu lại, nhảy vào tầm mắt chúng tôi là—

《Ba người... chúng tôi đang nghe hết đấy, bộ quên rồi sao?》

“““A...”””

Sau đó, ba người chúng tôi đã rời khỏi sân khấu với gương mặt đỏ bừng.

4

Lội ngược thời gian về vài phút trước.

(Ồ, cả Ouka-kun và Furano-kun đều đồng loạt sa vào lưới tình rồi nhỉ!)

Quan sát nhóm Kanade trên sân khấu, Hisoka Himeru đang rơi vào trạng thái phấn khích.

Đối với cô, quan sát cảm xúc yêu đương là trò tiêu khiển hạng nhất. Dù tích cực hay tiêu cực, cảm xúc của con người lúc đang ấp ủ tình yêu thật đẹp đẽ và không có ngoại lệ.

Vẻ đẹp ấy tỉ lệ thuận với độ mãnh liệt của cảm xúc. Cảm xúc của hai người vốn đã mang cảm giác lạ thường đối với Kanade lúc nhận thức được nó, trong số những cảm xúc mà Himeru đã nhìn thấy từ trước đến giờ phải nói là đếm trên đầu ngón tay.

(Nhưng, trước cảm xúc mãnh liệt như vậy mà Amakusa-kun vẫn chẳng nhận ra được nhỉ...)

Tuy đã cảm giác được trước đó nhưng giờ thì cô cho rằng đây là bệnh đần ở mức độ hết thuốc chữa.

Và sự đần độn đó không chỉ giới hạn ở cảm xúc của người khác mà còn bao hàm cả cảm xúc của bản thân cậu ta.

Xét cho cùng đó chi là ấn tượng trực quan của Himeru nhưng... quả nhiên cô không thể cảm giác được tí dấu hiệu tình yêu nào từ Amakusa Kanade.

- Thế này thì... đành bó tay thôi.

Sau khi lẩm bẩm, cô lên tiếng với nhân vật ở phía sau.

- Nè, cậu cũng nghĩ thế có phải không?

- Ara, bị phát hiện rồi nhỉ~

Đứng đằng sau Himeru, Kokubyakuin Seira vừa mỉm cười điềm đạm vừa di chuyển đến trước mặt cô.

- Trưng sự hiện diện của mình ra như thế thì dù không muốn cũng phải nhận thấy thôi.

- Ara ara, so với Hisoka-san thì mình trông tương đối đàng hoàng đấy chứ~

Để phô bày bộ váy cưới mini hở ngực, Seira xoay một vòng tại chỗ.

Himeru tất nhiên không nói đến chuyện trang phục nhưng... có thể là cô ấy đang giả ngu. Cho dù Himeru đang bị mọi người xung quanh đối xử như quái nhân nhưng vị chủ tịch này cũng là một người không rõ bản chất.

- Thôi sao cũng được. Cậu cũng đã quan sát Amakusa-kun trên sân khấu phải không? Xin lỗi vì đã khiến cậu thất vọng nhưng có vẻ như tớ không đáp ứng được ủy thác của cậu rồi.

Ủy thác mà Himeru đã nhận từ Seira đó là [Không phân biệt đối tượng nào, hãy làm cho Amakusa Kanade phát sinh cảm giác yêu].

Dùng mỹ nhân kế cũng thất bại, dùng tư vấn tình yêu giả để gài hẹn hò cũng thất bại, tạo cơ hội để tình yêu thức tỉnh cũng thất bại, thật bó tay toàn tập.

Cơ mà, có lẽ không phải là do phương pháp tiếp cận có vấn đề. Nếu như Kanade không thể nhận thức được tình yêu thì dù có làm gì cũng vô ích thôi.

- Ara ara, thật đáng tiếc~ Mình cứ nghĩ nếu là Hisoka-san thì có thể sẽ thành công cơ chứ.

- Thật sự xin lỗi về chuyện đó. Nhân tiện, tớ đã thắc mắc từ lúc nhận ủy thác... không phải là cậu có thiện ý đối với Amakusa-kun đấy chứ?

Cảnh cô ấy ôm Kanade ngay trước toàn thể học sinh trong trận chiến giữa top ranking và [Bộ 5 phế vật] vẫn còn rất mới mẻ trong kí ức của mọi người.

- Ara, nghĩ lại thì đúng là giống nhỉ~

Đặt tay lên má, Seira mỉm cười như muốn đánh trống lảng. Mặc dù rất nhanh nhạy trong việc nắm bắt tâm tư của người khác nhưng Himeru cũng hoàn toàn không đọc được cô ấy đang nghĩ gì.

- Nhưng mình có hơi bất ngờ một chút~ Mình đã nghĩ nếu là Hisoka-san thì đến cuối cùng cậu sẽ tự thân ra tay cơ.

- À thì, ban đầu thì tớ đã định như vậy. Nhưng trong khoảng thời gian ở bên cạnh Amakusa-kun, tớ đã thay đổi cách nghĩ. Thay vì chiếm đoạt cậu ta, quan sát các cô gái vốn đã có tình cảm với cậu ta thì thú vị hơn nhiều.

- Ara ara, một câu nói chẳng ra dáng [Kẻ nghiền nát tình yêu] chút nào nhỉ~

- Haha, vốn tớ có muốn cái biệt danh đó đâu.

Himeru nhún vai và gượng cười.

Trong bản thân cô, cái suy nghĩ rằng mình sẽ đi phá nát tình yêu của người khác hoàn không tồn tại.

Chỉ là, trong trường hợp mang khát khao [muốn nhìn thấy cảm xúc của người này khi yêu], cơ thể cô tự hành động mà không bỏ thời thời gian để tìm hiểu xem đối tượng có bạn gái hay chưa.

Còn trong trường hợp làm người đến sau, dù đối tượng đang yêu đương rồi nhưng khi quan sát thì cô lại cảm thấy không hài lòng. Bởi vì cô chỉ thích nhìn ngắm biểu hiện của đối tượng ấp ủ tình yêu mạnh mẽ hơn mình.

Việc đó dẫn đến kết quả là cô đã có hành động cướp bạn trai của nhiều người, khiến bao nhiêu cặp đôi vì cô mà tan rã.

Tất nhiên, trường hợp trút cơn giận lên Himeru cũng không ít. Cô bị lôi ra trực tiếp hỏi tội không phải chỉ một hai lần, mỗi lần như thế thì cô lại khiến cho đối phương phải lòng mình luôn.

Đối tượng yêu đương của Himeru không phân biệt nam nữ. Vừa có thể giải quyết rắc rối, vừa có thể thỏa mãn dục vọng của mình, coi như một mũi tên trúng hai đích.

Để con gái bình thường không bị nhiễm thói hư tật xấu kì quái, cô sẽ khiến tình yêu của họ kết thúc ngay lúc đó luôn.

Bản thân cô nhận thức được những việc làm trái đạo đức của mình. Tuy nhiên, vì đó gần như đã là bản năng nên cô cũng không có dự tính thay đổi gì.

Song, đối với Kanade thì rất đặc biệt. Tuy muốn nhìn thấy biểu hiện của cậu ta, một nhân vật vốn rất dễ mến, lúc biết được tình yêu nhưng cô không thể nào hình dung ra được cảnh cậu ta thích một ai đó.

Dù nói với Seira rằng sẽ thú vị hơn khi giao phó cho Ouka và Furano nhưng cho đến thời điểm này thì hi vọng của cô còn lại rất mong manh.

- Maa, tớ ra tay chỉ có thể được đến đây thôi. Nếu cậu muốn Amakusa-kun biết yêu thì hãy tự mình ra tay đi.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì đó là một ủy thác kì lạ. Không phải cho [bản thân] mà là [bất cứ ai cũng được], nghe thật bất thường hết sức.

Kể cả mong muốn [chứng kiến khoảnh khắc ai đó sa vào lưới tình] của Kanade nữa.

Nguyện vọng kì lạ mà hai người họ đang ấp ủ này... Himeru không cho rằng đó là tình cờ. Hẳn là ở đây đang có bí mật nào đó.

- Thế à~ Thật đáng tiếc nhưng mình lại đành phải tìm người khác vậy~

- Vậy thì đỡ quá. Maa, về phần tớ thì tớ hơi tiếc vì không nhận được phần thưởng thành công.

Phải, Himeru không có lý do gì để nhận ủy thác của Seira không công. Lúc được nhờ vả, Himeru đã đưa ra một điều kiện.

- Nhân tiện, Hisoka-san đã định hỏi mình chuyện gì vậy~?

Điều kiện mà Himeru đưa ra đó là [Seira phải trả lời một câu hỏi bất kì mà cô đưa ra].

- Tình yêu thật đẹp.

Himeru không trả lời câu hỏi của Seira mà bắt đầu nói.

- Vui, giận, buồn, hận, bất ngờ, xấu hổ, ghen tuông, phiền muộn, tuyệt vọng, hối hận... cảm xúc của con người thật vô biên nếu đếm, nhưng sự vận động của tình yêu chứa đựng hết mọi cảm xúc ấy. Theo bản năng, tớ cảm thấy nó thật đáng yêu và đẹp đẽ. Cho dù nó có tiêu cực đi nữa.

Seira không có sự đồng tình nào, chỉ trưng gương mặt mỉm cười như mọi khi và lặng lẽ nghe Himeru nói.

- Dựa trên ý nghĩa đó, tớ muốn nói rằng Amakusa-kun chẳng đẹp gì hết. Không phải là vấn đề ít hay nhiều mà tớ chẳng thể nào cảm nhận được chút tình yêu nào từ cậu ta... Triết lý tình yêu của cậu ra rõ ràng đã bị hỏng hóc.

Phải, cô có ấn tượng rằng Kanade từ chối tình yêu một cách cố chấp. Giống như cậu ta được sự tối dạ và đần độn siêu cấp hộ thân vậy. Về nguyên nhân thì chắc chỉ có cậu ta mới... à không, có khi chính cậu ta còn không biết nữa.

- Phải, hoàn toàn theo hướng tương phản với cậu.

Khi ấy, lông mày của Seira co giật.

- Cậu nói thế là có ý gì~?

- À, thông thường, tình yêu phải trải qua nhiều lần thì mới có được tình yêu đẹp, đó là dấu hiệu của sự tích lũy kinh nghiệm. Tớ đã may mắn khi được nói chuyện với những nhân vật đã tìm thấy hạnh phúc cuối cùng sau khi trải qua biết bao nhiêu tình yêu và cảm xúc tuyệt vời mà họ có được là hệ quả của sự tích lũy. Thế nhưng...

Khi đó, Himeru tạm dừng câu nói một chút.

- Seira-kun, dấu hiệu tích lũy của cậu rất đặc biệt. Tớ không nghĩ đó chỉ là của một nữ sinh cao trung. Phải, nếu so sánh thì giống như trong lòng cậu đang không ngừng hâm nóng kinh nghiệm yêu đương mấy trăm năm vậy... Cảm xúc tình yêu của cậu không đẹp theo ý nghĩa ngược với Amakusa-kun.

- Tuy không hiểu gì nhưng cách nói như thể mình là một cô gái phóng đãng ấy thật quá đáng~

Phớt lờ câu nói giả ngu của Seira, Himeru tiếp tục.

- Phải, từ lúc mới gặp mặt, tớ đã luôn có một thắc mắc.

Himeru nhìn thẳng vào mắt Seira.

- Kokubyakuin Seira, rốt cuộc thì cậu là ai?

- ......

- ......

Sau chục giây sự im lặng bao trùm giữa hai người—

Seira mỉm cười và nói.

- Đó là điều mà chỉ có thần mới biết~

Sau đó, cô ấy xoay gót và thản nhiên bỏ đi trước mắt Himeru.

(Hisoka-san nhạy bén thật đấy~)

Trong lúc đắm mình giữa biển ánh mắt của nam giới xung quanh, Seira hướng đến lối ra của hội trường.

Mệnh lệnh hiện đang được giao cho đầy của thần, Kokubyakuin Seira, đó là [khiến Amakusa Kanade biết yêu].

Tuy nhiên, suy cho cùng đó chỉ là phương tiện, mục đích cuối cùng thì lại khác.

Để hỗ trợ hoàn thành mục đích ấy, Seira đã liên tục quan sát tình yêu của nhân loại trên thế giới này khoảng vài trăm năm.

Phải, kinh nghiệm của Seira gần đúng với so sánh của Himeru.

Vậy, tại sao Seira đã trải qua thời gian lâu như vậy mà vẫn còn ở lại trên thế giới này?

Nguyên nhân là do chủ thần của cô. Tinh thần của vị chủ không biết quản lý thọ mệnh vĩnh hằng đối với thời gian rất tắc trách, bản thân y cũng chẳng thèm tích cực hành động.

Hoàn thành được mục đích có thể là vào ngày mai mà cũng có thể là vào trăm năm sau cũng được. So với chủ của mình thì Seira cũng không có gì khác biệt.

Hơn nữa, do cái tính ham vui của cô mà hệ thống “lời nguyền” do chủ cô làm ra để làm phương tiện hoàn thành mục đích chẳng mang lại hiệu quả mấy, trái lại còn gây ra sự trì hoãn nhiều hơn.

Chừng nào chủ của mình chưa đạt được mục đích thì Seira sẽ chưa được giải phóng khỏi thế giới này.

Sở hữu thọ mệnh mang ngửa với thần, Seira không việc gì phải vội vàng, nhưng chuyện cứ lặp đi lặp lại công việc giống nhau khiến cô không phấn khích nổi.

(Thiệt tình, làm đầy tớ chẳng vui chút nào cả~)

Khi đó, trong đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh của Chocolat, thân là đầy tớ như mình.

Có vẻ như vì tình trạng lạ nào đó mà ký ức của cô ấy đã bị xáo trộn, không còn nắm bắt rõ nghĩa vụ và số phận của mình.

(Maa, như thế có khi lại hạnh phúc cho cô ấy~)

Khác với Seira, kẻ được phái đi vì mục đích cuối cùng của thần, Chocolat chỉ đến thế giới này để hỗ trợ Kanade.

Nếu như Kanade có được cảm giác yêu với ai đó thì tại thời điểm đấy cô ấy sẽ—

5

- Xin lỗi, cậu là Amakusa Kanade-san phải không ạ?

Lúc tôi định về, một chị nhân viên cất tiếng gọi.

- Đúng, nhưng... sao chị biết tên em?

- Lúc nãy có một cô gái nói là người quen đã bảo tôi gửi cái này cho cậu.

Nói như thế, chị nhân viên đưa ra chiếc điện thoại di động của tôi.

Nó đã bị rớt à... Tôi hoàn toàn không nhận ra luôn.

Mà người quen đó rốt cuộc là ai nhỉ? Nếu là thành viên đến chung thì trao trực tiếp là được rồi mà...

Vì tò mò nên tôi thử hỏi về ngoại hình của người đó.

- Cô gái đó trông trạc tuổi cậu. Tóc dài khủng khiếp gần như đụng đến mặt đất. Cách nói chuyện thì rất đặc trưng. Cảm giác như cứ kéo dài từ cuối câu vậy.

Không thể lầm được, là chủ tịch Kokubyakuin. Tuy dạo gần đây không thấy xuất hiện trước mặt nhưng quả nhiên là chị ta đang âm thầm hành động sau lưng tôi.

Trước hết tôi cảm ơn chị nhân viên và nhận lại điện thoại.

- Ô.

Thấy có ba tin nhắn được gửi đến nên tôi mở ra xem.

- Hả? Cái gì thế này?

Người gửi của cả ba là [Thần]. Hơn nữa, tiêu đề của tất cả đều là [Mission Complete].

Vẫn không thể nào hiểu nổi, tôi mở tin nhắn thứ nhất ra xem.

Tôi thử mở nốt hai tin còn lại, nội dung cũng tương tự.

- Thật đấy à...?

Vì không có hiển thị thời gian nhận nên tôi không rõ là khi nào nhưng như thế này tức là tôi đã chứng kiến khoảnh khắc ai đó sa vào lưới tình nhỉ.

Nhưng còn mission bị Chocolat ghét thì sao?

- Kanade-san, chuyện gì thế ạ?

Không biết đã đến bên cạnh tự khi nào, Chocolat cất tiếng hỏi.

- Chocolat, tôi hỏi một chút được chứ?

Mặc dù nghĩ rằng không thể nhưng tôi thử kiểm tra cho chắc.

- Vâng, gì vậy ạ?

- Hôm nay, tại hội trường này, cô có cảm xúc gì đại loại như ghét tôi không?

Chocolat sau khi suy nghĩ một chút,

- Có ạ.

- Biết mà... ơ, ể?

Trước câu trả lời ngoài dự đoán, tôi ngớ người.

- Ơm, em nghĩ có thể là do chuyện đó.

- Chuyện đó?

- Lúc nãy, Furano-san và Ouka-san đã suýt được Kanade-san hôn trên sân khấu nhỉ.

- Ơ, ờ...

- Sau đó, cả hai người họ đã cười to nhỉ.

- Ờ... thế, chuyện đó có gì?

- Lúc đó, tại khoảnh khắc nhìn thấy bộ dạng của Furano-san và Ouka-san ấy... đầu em đột nhiên nhận phải một cú sốc... và rồi... biết nói sao đây nhỉ...

Chocolat lúng túng một cách hiếm thấy, sau khi ngừng nói trong giây lát, cô ấy nhìn lên mặt tôi.

- Em đã cảm thấy cực kì khó chịu đối với Kanade-san.

- Hửm...?

Tôi có hơi không hiểu cô ấy đang nói gì.

- Tức là sao?

- Em không biết... nhưng, cảm xúc kém thoải mái ấy không thể nào nhầm được.

Có vẻ bản thân Chocolat cũng đang hoang mang.

- Nếu nói theo cách dễ hiểu thì có lẽ là ghét đấy ạ.

Nhưng, Chocolat hiện tại trông hoàn toàn giống với mọi khi.

- Ơ, nhưng trông cô có khó chịu tí nào đâu...

- Đúng là vậy. Anh hãy nghe đây, Kanade-san.

Chỏm tóc ngố dựng đứng, Chocolat đột ngột đưa mặt đến gần.

- Tuy em cũng không rõ nhưng ngay sau khi khó chịu thì có một chuyện lạ lại xảy ra với em.

- Chuyện lạ?

- Đó là... em trở nên thích Kanade-san còn hơn từ trước đến giờ nữa.

- ...Hả?

Gì vậy trời? Ghét trong tích tắc rồi lại thích hơn từ trước đến giờ là sao?

- Thế tức là sao?

- Em không biết... nhưng em thích Kanade-san.

- Này, đừng đột ngột ôm như thế chứ!

- Và, em đã biết được thêm một điều mới.

- Điều mới?

Úp mặt vào ngực tôi, Chocolat mở miệng trong lúc đỏ má.

- Vâng, thích này... là thích muốn kết hôn ạ.

- ...Gì cơ?

R, rốt cuộc thì nhỏ này đang nói cái gì vậy?

- Và, thông qua cú sốc về Furano-san và Ouka-san lúc nãy, em đã nhớ ra một chuyện... Đó là cách giải phóng Kanade-san khỏi lựa chọn tuyệt đối.

- ...Hả?

Trước chuỗi phát ngôn gây choáng váng, tôi phản ứng không kịp. Cô ấy... nhớ ra cách giải phóng lựa chọn tuyệt đối sao?

Chocolat ôm tôi chặt hơn, mặt mỉm cười rạng rỡ.

- Kanade-san, xin anh hãy thích em như một người con gái đi.

Yukihira Furano đã nhận ra cảm xúc mình đang ấp ủ là yêu.

Yuuouji Ouka đã hiểu ra cảm xúc mình đang ấp ủ là yêu.

Chocolat đã giác ngộ ra cảm xúc của mình đã chuyển thành yêu.

Nhưng Amakusa Kanade không thể có cảm giác yêu.

Truyện Chữ Hay