Sáng thứ Hai.
- No bụng hạnh phúc quá~
Chocolat, người lại xơi một lượng thức ăn không thể tin nổi vào sáng hôm nay, hạnh phúc mở cửa lớp ra.
- Chào.
Tôi chào xã giao với các bạn như thường lệ.
Khi đến gần bàn của mình, hình dáng của Yuuouji ở chỗ ngồi phía sau lọt vào mắt tôi. Chống tay lên cằm, trông cô ấy có vẻ bơ phờ.
- Ch, chào.
Hình ảnh Yuuouji cười trong lúc khóc vào hôm qua hiện lên trong tâm trí, tôi cất tiếng trong lúc hơi lúng túng.
- A, Amacchi, chào buổi sáng...
Biểu hiện đó, giọng nói đó, so với mọi khi thì rõ ràng là bất thường.
- Có chuyện gì vậy?
- Ahaha, kh, không có gì đâu...
Dù nhìn thế nào thì cũng chẳng giống không có gì.
- Chắng giống Yuuouji chút nào. Nếu có điều gì đang khiến cậu bận tâm thì hãy nói ra đi.
- Ph-phải rồi nhỉ... ưn, vậy tớ sẽ nói...
Cách phát âm quả nhiên rất tệ. Bộ lạ chuyện khó nói sao?
- Là thế này... cho đến hiện tại thì hoàn toàn không có chuyện như vậy nhưng từ lúc về nhà hôm qua thì tớ cứ nghĩ về nó mãi... chả là, cách gọi “Amacchi” khiến tớ cảm thấy không thoải mái.
Một cuộc nói chuyện đột ngột hướng tới tương lai.
- Nahaha... thấy kì phải không? Mặc dù tớ hoàn toàn chẳng thấy kì khi cậu luôn gọi tớ như vậy cho đến bây giờ...
Nhớ lại thì hồi còn bé cô ấy cứ luôn miệng gọi tôi là Kanade, Kanade, hẳn là bị ảnh hưởng bởi chuyện đấy.
Sau đó, Yuuouji ngập ngừng định nói gì đấy, như đã quyết định, cô ấy mở miệng.
- Nè, từ bây giờ... tớ gọi Amacchi... là Kanadecchi có được không?
- Hể? Ơ, ờ... tất nhiên là tớ không cảm thấy phiền gì.
Vốn dĩ lúc gọi người khác, Yuuouji thường hay gắn “~cchi” hay “~tan” vào sau tên riêng chứ không phải họ, cho nên nếu cô ấy có áp dụng việc đó với tôi thì cũng chẳng có gì là lạ.
- Kanadecchi... Kanadecchi. Ưn, quả nhiên là cách gọi này thoải mái hơn.
Cứ nghĩ là chuyện đã được giải quyết nhưng Yuuouji vẫn còn bồn chồn lạ thường.
- Sao thế? Vẫn còn gì à?
- Ơm... chỉ có mình tớ gọi bằng tên riêng thì kì quá, cho nên... cậu cũng gọi tớ bằng tên riêng có được không?
- Ể? Ấy không, chuyện đó có hơi...
Vì hôm qua chỉ có một với một nên đành miễn cưỡng, nhưng nói ngay tại đây thì xấu hổ lắm...
- Không được, sao?
- Ư...
Cô ấy lén nhìn tôi bằng ánh mắt trong sáng.
- ...Ouka.
Ngay khi từ đó vọt ra, gương mặt Yuuouji sáng rực.
- Ưn, cứ thế nhé, Kanadecchi.
Nụ cười ngây thơ như con nít đã trở về. Ưn, quả nhiên Yuuouji... à không, Ouka rất hợp với gương mặt này.
Bỗng dưng, *cạch*, có âm thanh xê dịch ghế.
- ...Yukihira?
Từ chỗ ngồi của mình, Yukihira đang hướng về phía này.
- C, có chuyện gì vậy?
Cảm giác được luồng aura tiêu cực khủng khiếp, tôi chùn bước.
- Tôi đã không nghe nhưng... tôi đã không nghe gì hết nhưng cậu vừa nói chuyện gì với Yuuouji-san vậy?
- À, à không có gì, chỉ là gọi nhau bằng tên riêng ấy mà...
Bị áp đảo bởi áp lực kì lạ đó, tôi thành thật khai báo.
- Tôi biết.
Hoàn toàn khác với điều mà cậu vừa nói rồi...
- Thế... Amakusa-kun định gọi Yuuouji-san bằng tên kể từ bây giờ?
Ư... bị người khác lưu ý thật là xấu hổ...
- Ờ... phải.
- Đúng là rác thải của nhân loại.
- Tại sao!?
- Nếu cậu hỏi tôi về mức độ rác thải của mình thì có thể nói là ở level đem thiến đi cho rồi.
- Rốt cuộc thì tớ đã làm gì hả!
- Bởi vì... Chocolat, Yuragi, Ouka... ai cậu cũng gọi bằng tên riêng, tại sao... tại sao chỉ mỗi tớ là cậu gọi bằng họ?
- Hả? Gì cơ?
Lại nữa rồi, Yukihira lại độc thoại bằng giọng nói lí nhí chẳng ai nghe được.
- Xin lỗi nhưng cậu có thể nói lại một lần nữa không, Yukihira?
Thái dương của Yukihira co giật... cô ấy đang giận chuyện gì vậy? Tôi nghĩ trong câu nói vừa rồi chẳng có gì đặc biệt kì lạ cả...
- Tớ đã nói điều gì tệ hại sao, Yukihira?
Thái dương của Yukihira nổi gân.
- ...Không, không có gì hết. Chỉ là tôi cảm thấy ghê tởm mỗi khi cậu gọi tôi thôi.
- Tớ hoàn toàn phủ nhận!
Lời nói và hành động của Yukihira có vô lý cũng là chuyện thường tình, nhưng hôm nay thì tôi đặc biệt không thể hiểu nổi.
- Thẳng thắn mà nói, bị cậu gọi khiến tôi khó chịu nhưng, ơm... nếu như cách nói khác đi một chút thì có khi cơn giận của tôi sẽ giảm xuống.”
Cách nói khác à... tức là, Yukihira cảm thấy khó chịu về cách tôi gọi cô ấy?
- Àà, tưởng gì, ra là chuyện đó sao?
Tôi đập tay một cái.
- Yukihira-san.
- .....................
- Có nhiều người ghét bị gọi không thêm kính ngữ mà ha. Xin lỗi xin lỗi. Nếu cậu bận tâm việc đó thì nên nói sớm hơn chứ. À, hay là cậu muốn ngưng dùng đại từ “omae” với cậu luôn?
Bầu không khí giận dữ từ Yukihira biến mất... tuy nhiên, trông chẳng giống như tâm trạng cô ấy đã trở nên tốt hơn tí nào. Trông biểu hiện cứ như đang mang mặt nạ noh vậy.
- Ơ? Không phải như thế à, Yukihira-san?
- ...Có vẻ như não cậu bị thối rữa rồi.
Hình như câu này nặng quá thì phải.
- Từ giờ trở đi tôi sẽ luôn gọi Amakusa-kun bằng cách gọi khác, cho nên cậu cũng phải làm điều tương tự với tôi.
Tại sao cậu lại làm cái cách dài dòng như vậy. Nếu muốn gì thì cứ nói huỵt toẹt ra đi.
- Vậy, tôi gọi đây. Ka... Ka...
- Ka?
- Ơm, Ka... Ka... Ka...
- Ka?
- ...Kamakusa-kun.
- Sao lại gọi tớ như mấy “chế”!?
Yukihira nhìn xuống như đang tiếc nuối điều gì đó.
Nhưng, chuyện này rốt cuộc là sao? Hóc búa quá. Yukihira gọi tôi là Kamakusa, và tôi phải gọi Yukihira tương tự. A... có khi nào...
Trong tâm trí tôi xuất hiện một đáp án.
- ...Nabehira?
Khi ấy, Yukihira biểu hiện gương mặt trống rỗng mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Ơ, okama đối với onabe, tôi cứ nghĩ là như vậy nhưng... không phải à?
*Chú thích: Okama → bóng. Onabe → nữ có ngoại hình và cử chỉ như nam thì gọi là gì nhỉ...?
- ...Thôi, quên đi.
- Ể, quên đi tức là sao...?
- Gọi tôi là Yukihira như trước giờ được rồi...
Trong lúc phát sinh ra luồng aura cực kì đáng sợ, Yukihira trở về chỗ ngồi của mình.
- N, này...
Khi tôi đang do dự về việc nên nói với cô ấy như thế nào thì có ai đó vỗ vào vai tôi.
- ...Amakusa-kun.
Khi tôi quay đầu lại thì đó là lớp trưởng (mĩ nhân mắt kính).
- À, lớp trưởng, có chuyện gì vậy?
- Ưm, xin lỗi nhé, tớ không có ý định nghe lén đâu, nhưng vì ở gần quá nên nội dung cuộc hội thoại vừa rồi đã lọt hết vào tai tớ.
- Th, thế à... Vậy, cậu nghĩ tại sao vừa rồi Yukihira lại nổi giận?
Lớp trưởng thở dài vì lý do nào đó, sau đó mở miệng.
- Này nhé, tớ có thể nói với cậu một điều được không?
- Ờ được.
- Amakusa-kun, tớ nghĩ là cậu nên chết một lần đi.
- Tại sao!?
Th, thế là thế nào... lớp trưởng tốt bụng với bất cứ ai lại đi nói lời như vậy...
- Ơm... tớ, đã là làm điều gì quá đáng sao?
Thay vì trả lời câu hỏi đó của tôi, lớp trưởng rỉ một câu nói.
- Yukihira-san thật đáng thương...
...“Đáng thương là tớ đây này”, đây không phải là bầu không khí mà tôi có thể nói như thế nhỉ.
- L, lớp trưởng, vậy rốt cuộc tớ phải làm sao thì mới được đây?
- Ơ, việc đó... có lẽ không thể nói ra từ miệng tớ.
Lớp trưởng hướng mắt về phía Yukihira.
Chocolat tung tăng tiến đến gần Yukihira.
- Furano-san, lẽ nào bạn muốn được Kanade-san gọi bằng tên?
- !?
Gương mặt của Yukihira tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Vừa rồi Ouka-san và Kanade-san đã nói về việc gọi nhau bằng tên riêng mà phải không?
- Đ, đợi đã, Chocolat-san...
Trong dáng vẻ bối rối, lớp trưởng vội chạy đến ngăn Chocolat lại nhưng nhỏ vẫn tiếp tục nói.
- Bạn không thích là người duy nhất trong nhóm bị gọi— hoe?”
Không rõ đã đứng dậy từ khi nào, Yukihira kẹp đầu Chocolat.
- Đ, đau quá...
- ...Chocolat-san, nếu cậu còn nói chuyện nhảm nhí như vậy thì tôi sẽ không bao giờ cho kẹo cậu nữa đâu.
- Nh, như thế thật tàn nhẫn...
Chocolat run rẩy cùng biểu hiện như thể thế giới sắp bị diệt vong.
- ......
Nhẹ nhàng thả Chocolat ra, Yukihira im lặng nhìn tôi vì lý do nào đó trước khi ngồi xuống.
- Ư—, tuy không thích xen vào nhưng... Chocolat đã nói mất rồi, thôi đành vậy.
Lớp trưởng chán nản thì thầm, sau đó kéo tay áo của tôi.
- Amakusa-kun. Hãy gọi Yukihira-san bằng tên riêng đi.
- Hả? Ơ, nhưng...
- Nếu cậu không làm như thế thì mọi chuyện sẽ không được giải quyết đâu.
Bản thân cô ấy đã mạnh mẽ phủ nhận rồi, làm thế chẳng phải sẽ tác dụng ngược sao?
- Amakusa-kun, cứ tin tớ lần này đi mà.
Tuy không hiểu gì hết nhưng nếu lớp trưởng đã khăn khăn như thế thì đành chiều ý cô ấy vậy.
Bước tới chỗ của Yukihira, tôi nói.
- Này...
- Chuyện gì?
Ư... ánh mắt lạnh lùng quá. Có vẻ như tốt hơn là phải tránh những lời nói vụng về.
- Furano.
- !?
Khi ấy, Yukihira trố mắt. Ư... dù nghĩ thế nào đi nữa thì đây không phải là phản ứng thích thú.
- Qu, quả nhiên là cậu không thích nhỉ. Xin lỗi... tớ sẽ không gọi như thế nữa.
- T, tớ đâu có không thích... nh, nhưng tớ chưa chuẩn bị tinh thần gì hết... nếu mỗi lần đều được cậu gọi bằng tên riêng thì xấu hổ chết đi được...
Hình như cô ấy đang thì thầm cái gì đó, nhưng vì âm lượng nhỏ xíu như mọi khi nên chẳng thể nghe được gì cả.
Sau đó, tuy im lặng trong một lúc nhưng như đã quyết định, Yukihira mở miệng.
- —được thôi.
- Hả?
Giọng nói tuy lớn hơn vừa rồi nhưng mức độ vẫn còn chưa đủ để nghe thấy. Có vẻ bản thân Yukihira cũng biết nên cô ấy lấy hơi và lại mở miệng.
- Cứ gọi tôi............. bằng tên riêng đi.
Vì cô ấy ngắt quãng lâu quá nên tôi không hiểu trong giây lát nhưng vừa rồi cô ấy bảo là gọi bằng tên riêng nhỉ.
- Ờ... vậy, Furano.
- !?
T, tại sao vẫn là phản ứng đó?
- Kh, không được rồi... mình vẫn chưa thể chuẩn bị tinh thần...
...Lại giọng nói không nghe được. Thật sự là tôi chẳng hiểu gì hết.
- Ơm... nói chung cứ gọi “Furano” là được phải không? Này, trả lời cái đi, Furano. Alô, Furano-sa— éc!
Trong khoảnh khắc ấy, cổ họng của tôi bị thủ đao của Yukihira chặt một phát.
- Kh, khụ khụ... l, làm gì vậy hả!
- ......
Không trả lời câu hỏi của tôi, Yukihira đứng im như trời trồng.
- ...Tôi về đây.
- Hể? Về á? A, oi, đợi đã!
Yukihira không nghe lời ngăn cản của tôi, cứ thế mà rời khỏi chỗ ngồi và bước ra khỏi lớp.
- L, lớp trưởng, tớ lại làm điều gì sai nữa sao?
Bằng ánh mắt cầu cứu, tôi nhìn lớp trưởng.
- Ahaha... ưm, tớ nghĩ là lần này Amakusa-kun hoàn toàn không có lỗi gì đâu... cũng tại Yukihira-san hơi rắc rối thôi.
Lớp trưởng gãi má bằng ngón trỏ trong lúc mỉm cười gượng gịu.
- Maa, tạm gác chuyện đó sang một bên... Amakusa-kun, cậu thật sự không nhận ra chứ không phải là cố tình nhỉ?
- Ể? Về chuyện gì cơ?
- Yukihira-san thật đáng thương...
Lớp trưởng lặp lại câu nói đó.
Quả nhiên là tôi chẳng hiểu gì hết—
- Làm phiền mọi người chút nhé.
Đột nhiên, một giọng nói lạ lẫm phát ra.
Khi tôi nhìn theo phản ứng thì một nữ sinh mở cửa lớp phía trước ra và tiến vào trong.
“O, oi, đó là...” “Ph-phiền phức đến rồi!” “Là đàn chị được mọi người cảnh báo là [Những ai có người yêu thì đừng bao giờ đến gần] đây mà” “Oái, thế thì nguy cho tao rồi!” “Ồ, vậy là tao an toàn à...”
Phải, đó là người nổi tiếng đến độ học sinh trong trường này không có ai không biết.
Hisoka Himeru, học sinh năm ba nằm trong [Bộ 5 phế vật], đặt mạnh tay lên bàn giáo viên.
- Chào các bạn lớp 1 năm 2, xin lỗi vì đã làm phiền thời gian buổi sáng quý báu của các bạn.
Mở miệng với bộ dạng đóng kịch, chị ấy nhìn bao quát lớp học.
Mái tóc dài gợn sóng, đôi mắt rủ nhìn ra từ khe hở của phần tóc phía trước, ăn mặc cẩu thả, trang phục hở hang level max. Mọi phần trên cơ thể chị ta đều gợi lên cảm giác kích thích.
- Ồ!
Hisoka-senpai ngừng xoay cổ ngay khi chạm ánh mắt của tôi.
Sau đó, chị ấy bước xuống bàn giáo viên và tiến đến trước mặt tôi.
- Xin thất lễ một chút.
Còn nhanh hơn cả lời nói, chị ta bắt đầu sờ soạng cơ thể tôi.
- Cái... ch, chị làm gì vậy!?
Tuy tôi có nghe nhiều tin đồn không hay về người này nhưng—
- Ối... ch-chị chạm vào đâu thế!
Nhận lấy sự kháng cự của tôi, Hisoka-senpai ngừng việc sờ soạng, sau đó đưa mặt đến gần tai tôi.
- Fufufu, cậu có cơ thể tuyệt thật đấy— Amakusa-kun.
- Ư...
Cùng với hơi thở ngọt ngào, ngay lúc được gọi tên, một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi.
- Ôi không, phản ứng dễ thương quá chừng. Sao hả, nếu cậu thích thì tôi sẽ làm cho cậu sướng hơn—
*Cạch!* *Rạt!*
Có hai âm thanh vang vọng, cắt ngang câu nói của Hisoka-senpai.
Khi tôi đảo mắt nhìn quanh thì một âm thanh là tiếng đứng dậy mạnh mẽ của Ouka, âm thanh còn lại là tiếng mở cửa sổ, đứng ngoài hành lang đó là...
- Yukihira?
Gì chứ, chẳng phải cô ấy đã về rồi sao?
Thôi, tạm gác chuyện đó sang một bên, Yukihira đang nhìn Hisoka-senpai bằng ánh mắt thù địch, còn Ouka cũng phồng má nhìn chằm chằm một cách hiếm thấy. Rốt cuộc thì có chuyện gì với hai người họ vậy?
Người nhận được những ánh mắt đó hoàn toàn chẳng bận tâm, chị ta nói bằng giọng điệu nồng nàn như đối với người yêu.
- Aa, thật là một phản ứng tuyệt vời từ Yuuouji-kun và Yukihira-kun ngay trước khi nở hoa... cộng thêm Chocolat vẫn còn trong giai đoạn nụ nữa—
Và rồi, sau một chút tạm ngưng... cô gái có biệt danh là [Máy nghiền tình yêu], Hisoka Himeru, mỉm cười ngọt ngào.
- Nếu mấy em chậm hơn chút nữa thì tôi đã xơi được rồi.
[1. Còn Tiếp | 2. To Be Continued...]