Chương 2 – TRÁI TIM THỰC SỰ của Yukihira Furano
Phần 1
“Supi-”
Cô gái đang ôm chiếc chăn thay chiếc gối ôm và ngủ an lành.
Gõ cửa vài lần nhưng chẳng có tiếng đáp nên tôi đành miễn cưỡng vào phòng. Tôi đã đứng bên cạnh thế mà cô ta cũng không có vẻ gì sẽ tỉnh cả.
“Mufufu…… funya.”
Tôi đã dậy từ một tiếng trước, đánh răng rửa mặt, và thậm chí là chuẩn bị xong bữa sáng rồi mà cớ sao con ăn bám này lại ngủ say như chết vậy.
“……Tại sao mà nên nỗi này.”
Trong khi than phiền về sinh vật kì bí Chocolat và cách cô ta đã đến ở đây thế nào, tôi nhớ lại đêm qua.
“Thần…… ư?”
“Vâng, đúng vậy đó.”
Thần? Cái người này bất chợt nói thế. Dẫu đó thường là thứ để cười trừ, đôi mắt Chocolat lại rất chăm chú và không có dấu hiệu đùa giỡn.
“Ah, Kanade-san, mắt anh nói rằng anh không tin đấy.”
“Không không, nhưng ngay cả cô tự dưng nói Thần…… hửm?”
Đúng lúc đó, như để minh họa cho lời nói, một tin nhắn đến. Tôi rút điện thoại từ túi ra, nhìn vào và thấy người gửi là 『Thần』.
Thần à? Tôi không nhớ là đã từng thêm vào danh bạ cái tên đó. Mà, lần này…… tôi cảm thấy kỳ quái khi thử mở cái tiêu đề 『Mission Giải Trừ Lời Nguyền』.
《Làm Yukihira Furano cười từ tận đáy lòng
Thời hạn
Ngày 8 Tháng 5 (Thứ Tư)》
Cái giề thế này? Yukihira? Vì sao tên bả lại ở đây? Nội dung lại quá cao siêu vượt mức một trò đùa, ai giải thích giùm tôi cái này xem?
Trong lúc những nghi vấn lởn vởn trong đầu tôi, nhạc chuông gọi tới của di động của tôi vang lên.
“Ah, chắc là Thần gọi đó.”
Tôi nhảy dựng khi nghe giọng Chocolat. Khi nhìn xuống chỗ hiển thị, nó đề tên 『Thần』 y như mới nãy.
Thật sự là, số di động của người kia vẫn chưa được đăng kí thì làm hiện tên ra được. Không lẽ nào…… đầu kia điện thoại là thứ gì đấy vượt xa tri thức con người ư?
“……Mushimushi.”
Tôi bấm nút nhận cuộc gọi rồi lập tức áp lên tai.
《Hố lê hố lê, Thần Thánh đê.》
Giọng đáp lại xấc xược đến bất ngờ.
《À rế à rế, mushimu-shi, Amakusa-kun?》
“……Ông, là ai?”
Đây là…… Thần á? Tôi thấy mình thật đần khi thậm chí bắt đầu tin. Căng thẳng biến đi đấu hết và tôi trả lời cẩu thả.
《Ể, đã nói rồi, Thần là Thần, Kami-sama đó. Ừm đúng rồi, nếu cậu mà nói ta không phải thì ta muốn gặp một God khác lắm đó.》
Thiếu…… muối à.
“Thế Thần có việc gì mà tìm tôi vậy?”
Sẵn trong tôi đã không nghĩ tên này là Thần nhưng để tìm hiểu mọi chuyện, tôi tạm thời phải theo cuộc chơi.
《Ể? Cậu vào đề nhanh thế à? Nôn nóng lạ nghe.》
Dở hơi tở bơi, có là thần hay là người thì não cũng có vấn đề.
“Ông thật sự là Thần à?”
《Ể? Không lẽ cậu không tin à? Kanade-kun nè, cậu vừa gọi ta là Thần lúc nãy mà. Thần thật sự là sống ở một thế giới cấp thần thánh đó.》
Ừm, và chính thức tôi đếch hiểu gì cả.
“Vui lòng cho tôi thấy chứng cứ đi.”
《Chứng cứ?》
“Thần ngự trên mây hay là giáng sét từ roi gì cũng được.”
Dĩ nhiên là tôi làm sao mà nghiêm túc tin được nhưng tôi biết phản ứng thế nào? Mục đích chỉ là để làm rõ trắng đen thôi.
《Uwah, cũ rích. Kanade-kun, chuyện đó xưa rồi diễm ơi! Trí tưởng tượng của cậu tồi quá.》
……Phiền vãi hà. Thằng trẩu tre này phiền vật vã.
《Nhưng, ta có thể làm vài phép lạ đấy~.》
“Vậy, bằng chứng đâu?”
《Rồi rồi, thế này thì sao nào?》
Eh?
Khoảnh khắc lời nói trẩu đó kết thúc, một cảm giác phi lý ập tới.
Cái củ hành…… gì thế này?
Tôi thấy rất khó chịu cứ như chả còn là mình nữa.
Nhưng, tôi không biết tại sao.
《Fufu, sợ ngực chú em đi xem.》
Tim tôi cố đoán thử cái tên trẻ trâu này đang nói gì.
“Ngực tôi? Tại sao…… Hả?”
Đà phất? Tôi chưa bao giờ trải nghiệm, chưa từng một lần, cái cảm giác mềm mại đến thế này trong đời tôi.
Tôi sờ lại lần nữa…… Fuyon.
Lần nữa…………………… Taputapu.
Lại lần nữa……………… Boi-n.
《Cơ thể cậu, ta biến thành nữ giới rồi.》
Hả? Hắn ta nói gì thế. Gái ư? Lừa tôi à.
Nhưng, cái cảm giác hồi nãy là chắc chắn……
Theo phản xạ, tay tôi sờ xuống đũng quần.
“………………………………Mất mợ rồi.”
Mất rồi mất rồi mất rồi! Thứ đáng lý phải ở đó giờ ếu có! Biểu tượng của đàn ông đã biến mất!
Mặt tôi trắng bệch vì máu rút sạch khỏi đó. Quẳng cái điện thoại đi, tôi chạy như bay tới tấm gương trong nhà vệ sinh.
Không thể nào nhầm được, ảnh phản chiếu là tôi. Mắt, mũi, miệng đều y như bao năm nay. Chúng không sao cả.
Chỉ có điều, khuôn mặt bất lực hiện trên đó là nữ. Tôi là cô gái. Cô gái đó là tôi.
Kiểu tóc vẫn giống nhưng giờ nó bóng mượt và chấm ngang vai. Ế-ếu thể nào…… mắt tôi hoảng sợ lướt xuống dưới.
Ngực. Không, cái lồi lên là ngực nhưng không phải của đàn ông. Có lẽ, không chắc lắm nhưng đây là D-cup?
Không thể nào hiểu nổi hiện tượng xảy đến với tôi. Trước khi nhận ra, tôi đã bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình.
Borun. Hai cái, treo lủng lẳng ở thân trên tôi…… là ngực, không cãi vào đâu được.
“Fu…… Fufu……”
Tôi hít vào một hơi sau khi cười nhờn nhợt.
“Gyaaaaaa!”
Hét lên, rồi tức khắc tôi lao vào phòng khách.
“G-gááái, gái, tôi, biến thành gái cmnr!”
Vẫn còn choáng váng, tôi la lên với Chocolat.
“Bình tĩnh nào, Kanade-chan.”
“Đứa nào là Kanade-chan…… eh?”((“chan” là hậu tố để gọi con gái))
Tôi đáp lại như một Tsukkomi((người chuyên sửa lời boke - kẻ ngốc)). Lúc đó tôi mới nhận ra giọng mình đã đổi, thành một thứ ngọt ngào như nhân vật trong anime.
Tôi chộp lấy cái di động trên bàn.
“T-tại sao ngực tôi lại thành thế này!?”
《Sao zậy, trông cậu hoảng ghê.》
“Nó không còn ở đó, cái đáng lý ở chỗ đáy quần tôi không còn!”
《Cái giề, cái giề không còn~》
“Ông, đã nói là CHI——!”
Khi tôi cố nói cái từ đó ra, mặt tôi đỏ lựng và nóng bừng…… Giề thốn?
《Cái gì, ta nghe được từ Chi.》((Kanade muốn nói từ “Chinpo”(=c***) mà chỉ nói được chữ Chin(=cái cằm) ))
“CHI giữa hai chân tôi…… au.”
Bỏ bu rồi, quá xấu hổ để tiếp tục. Lẽ nào…… vì suy nghĩ cũng hóa gái nên không nói được sao?
“Kanade-chan, sao bạn lại đau khổ thế?”
“Đừng có gọi tôi là Kanade-chan!”
《Ahaha, Kanade-chan dễ xương quá.》
“Câm mồm! Và biến tôi về lại con trai ngay!”
《Eh, không vui à? Một đời người chưa chắc có một lần vậy đâu.》
“Phải. Đầu thai 100 lần mới được đấy.”
《Hora, nói hay đóa. Nói coi, cậu kuốn không làm zai nữa à? Hay không muốn làm người nữa?》
“Đừng có nói thế! Tại sao làm người nghe như chơi thuốc phiện thế!?”
Bức xúc của tôi chuyển thành lời.
“Tốt nhất là nhanh chóng biến tôi thành con trai——”
【Bé ngoan chọn đi:
①Cả đời làm gái.
②Trồng cây chuối 3 điểm tựa và hét to tên nhân vật lịch sử yêu thích nhất.】
“John Manjiruu!”
“Kanade-chan, bạn làm gì thế?”
“Làm như tôi muốn nghe lắm!”
Trong lúc lộn ngược, tôi hét lên với Chocolat.
Sau khi xác nhận là các lựa chọn đã biến mất, tôi tức thì thôi trồng chuối và lượm cái di động lên lần nữa.
“Nhanh chóng biến tôi trở lại thành con trai đi.”
《Eh, thiệt ư? Không tiếc sao?》
“Yên lặng, biến trở lại đi!”
《Buu, hết cách rồi nhỉ.》
Sau khi cái giọng thất vọng kia đáp lại, cảm giác không thoải mái trong người biến mất mau chóng. Rờ lẹ khắp nơi. Không còn ngực nữa, thằng em đã trở về.
“Haaa……”
Tôi kiệt sức và ngồi phịch xuống.
《Sao sao, có tin chút nào chưa?》
Kuh…… Nếu đã có mấy chuyện này, chí ít tôi không thể không thừa nhận người đó không là người.
Cái gã trẩu thật sự là Thần à?
Anh bạn qua điện thoại coi sự yên lặng của tôi là đồng thuận.
《Okay, giờ tình bạn chúng ta đã thắt chặt, hãy vào chủ đề chính nhé.》
Tình bạn? Nếu ông nói chuyện đó mà nghiêm túc thì tôi nghĩ là não ông nhũn rồi đấy.
《Mà ne, dù sao cũng liên quan đến lời nguyền của cậu.》
“Lời nguyền…… của tôi á?”
Chốc trước, Chocolat cũng nói y vậy.
《Phải phải, trường hợp của cậu thì, e-tto…… à, đúng đúng. Trong đầu cậu xuất hiện mấy cái nổi nổi bắt cậu phải chọn, đúng không nhỉ?》
“Aah, là Lựa Chọn Tuyệt Đối.”
《Lựa Chọn Tuyệt Đối, ~uwa-, Kanade-kun, nghe thốn thế? Chuunibyou quá cơ.》
“Ự……”
Vì có ít cơ hội nói to nó ra nên tôi không hề để ý tới và cảm thấy chút xấu hổ khi đặt tên nó vậy.
《Maa, nhưng đó cũng là một cách để gọi nó. Thế, phương pháp giải trừ lời nguyền.》
Cuộc đối thoại rốt cuộc đã vào điểm chính. Tôi nín thở lúc chờ lời của ông Thần Trẩu.
《U-nto, nói trắng ra, hình như phải giải quyết mấy mission được gởi tới cho cậu.》
“Mission…… Phải chăng đó là cái câu dị hợm gởi tới tôi lúc nãy?”
Chắc hẳn đó là tin nhắn khó hiểu, buộc tôi phải chọc cười Yukihira.
《Ồ, thiệt hông? Tuyệt zời, canh đúng lúc lắm.》
Tôi cảm thấy có gì không đúng trong cách ông Thần Trẩu nói.
“Đời đã nào. Tôi có chút cảm giác mơ hồ, có khi nào ông không hiểu toàn bộ?”
《Ừm, đúng hơn ý tôi là tôi khó mà hiểu hết.》
Không do dự, Thần Trẩu tuyên bố.
“Tôi gần như đã tin vậy mà…… ông không phải là Thần sao?”
《Í da, sao lại không phải chứ. Ta chỉ mới nhận trách nhiệm thế giới của cậu thôi. Vì người tiền nhiệm của tôi đã từ chức sau khi không nghiêm túc làm việc.》
“Người tiền nhiêm…… nghĩa là sao, có nhiều Thần à?”
《Hơn cả nhiều ấy chứ, cứ quét rồi lại đuổi hoàii. Hora, có vô số Thần mà.》
Quét rồi lại đuổi…… một khi ông thốt cái từ đó ra thì giá trị của họ giảm thê thảm đấy.
Ông Thần Trẩu này chắc thậm chí còn ở level thấp lè tè trong hàng ngũ vô số vị Thần, đồng ý không? Nếu đây mà là vị thần duy nhất thì khốn nạn biết bao.
《Do lời nguyền dành đặc biệt cho thế giới của cậu, nên lý do khó mà hiểu.》
Câu chuyện mà là thật thì ông Thần Trẩu này khá vô dụng với vấn đề này.
“Về lời nguyền, có cách nào để hỏi người tiền nhiệm không?”
《Ah, không được không được. Ta đã nói cậu là cô ta từ chức rồi.》
Từ chức? Thế bất nào một người là Thần phải rời khỏi đỉnh thế giới vậy.
《Nghỉ đẻ.》
“Hả?”
《Nghỉ để đi đẻ con.》
“C-con? Của Thần á?”
《Kanade-kun, hình như cậu hiểu nhầm vài điều rồi, đến cả Thần cũng ăn uống, ngủ nghỉ nếu mệt mà, và chúng tôi cũng hứng thú với abcxyz nữa đó.》
Cái cuối…… có hơi quá để nói ra.
“Nhưng, dù ông bảo là từ chức, nhưng đấy là nghỉ đẻ phải không? Không có chấn thương trầm trọng gì thì không phải là có cách để liên lạc nhờ họ kể lại à?”
《Ah, KHÔNG KHÔNG. Có lẽ cô ta thực sự bị sốc và tự xây rào chắn nhốt mình bên trong rồi.》
“Sốc? Có thai thì đáng mừng chứ?”
《Nghe đâu, cái thai là kết quả của một cuộc ngoại tình và bà vợ đã hét lên 『Đồ Đĩ!』 rồi tát cô ấy đó.》
“Sao giống mấy cái drama chiếu ban ngày thế?”
Rốt cuộc các người làm gì thế, Thần?
《Thế là cô ấy chống đối bất cứ ai muốn cản cổ sinh con và ném đá cổ. Tuy nhiên nói theo cách khác, cô ấy sẽ trở lại nếu sinh nở an toàn.》
“Nhân tiện…… Thần thì mang thai bao lâu?”
《Ưm, khoảng 10 000 năm theo thế giới của cậu.》
“Lúc đó tôi chết cả 100 lần rồi còn đâu!”
Tôi không nghĩ là nó đúng theo chuẩn của con người nhưng vậy thì xa tít mù khơi, hơn cả 9 tháng.
《Nhưng, ta đang ở trong văn phòng của cô ấy và nơi đây là một đống hỗn độn giấy tờ vất lung tung. Phần duy nhất về lời nguyền mà tôi vét ra được thì thật sự quá rối rắm, cái phòng thì còn hôi nữa chứ.》
Các vị thần…… họ còn chịu được đến cảnh ấy cơ à?
《Hỏi một chút được không Kanade-kun, có phần tôi không hiểu. Nó ghi ở đây, 『Liên quan tới Amakusa Kanade ở Thế giới thứ 49, hiểu biết của chúng ta về Sự Bất Thường có vẻ không đúng và hẳn nhiền sẽ có khó khăn đáng kể để giải trừ nó. Vì thế, tôi đã gửi đến chuyên gia support giỏi nhất.』. Cái người này ở bên cạnh cậu rồi phải không? Cậu có thể hỏi con bé để biết thêm thông tin chi tiết.》
Support ư? Xét theo tình hình thì có lẽ là Chocolat chăng…… Mà tôi có nghe nhầm không?
Tôi nhớ là mình vừa nghe ông ta bảo “giỏi nhất”?
《Cả cái đồng này làm ta không còn thời gian, nên nếu ta biết gì thêm thì sẽ gọi sau nhá, Bái bai~》
“O-oi……”
Tuy ông Thần Trẩu định gác máy sớm nhưng chưa kịp gì ổng đã nói lại.
《Ah, chờ cái nào. Ta thấy một phần quan trọng, nếu cậu thất bại mission dù chỉ một lần, lời nguyền sẽ ám cậu cả đời.》
“Hả? Thế là thế nào……”
《Hn ja, gặp sau nhá.》
“Không, đợi——”
Cụp, cuộc gọi kết thúc từ một phía.
Từ lịch sử cuộc gọi, tôi tìm thấy số ông 『Thần』 và quay số lại nhưng chỉ nghe một giọng nói nhân tạo đã thân quen.
《Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang ở trong thế giới mà sóng radio không tới được và không có pin nên cuộc gọi không thể kết nối.》
“Con lợn gặm tỏi!”
Tôi bất giác đánh rơi điện thoại lên sàn.
“Ah, anh điện thoại xong rồi à-?”
Đang coi TV trên ghế sofa, Chocolat nói với qua bằng cái giọng vô tư lự. Má thì ních đầy bánh bích quy. Cái cô này, sao phởn đến thế. Trong nhà tôi nữa chứ.
“Chocolat-kun, cô lại đây một chút.”
“Vâng, có gì thế ạ?”
Chocolat nhanh chóng nuốt cái bánh bích quy rồi hạnh phúc chạy lại.
“Tôi muốn kiểm tra vài điều, trước hết, trí nhớ cô quay lại chưa?”
“Ah, rồi. Em có thể nhớ lại gần như mọi thứ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm trước nụ cười toe toét của cổ. Dẫu cho cô ấy ngốc nghếch thì đó cũng là nguồn thông tin duy nhất sót lại cho tôi. Tôi vẫn còn lo về phần quan trọng nhất……
“Ngoại trừ, tại sao em không nhớ được tên em nhỉ.”
Tên à? May mà nó là điều tầm thường cô ấy không nhớ. Có là Chocolat, Parfait hay thậm chí Konjac((toàn là tên các loại bánh)) thì cũng chả động chạm gì đến Lựa Chọn Tuyệt Đối của tôi.
“Vậy, hãy nói cho anh tất cả những gì em biết đi.”
“Xui xẻo thay, điều đó là không thể.”
“……Hử?”
“Em không có thông tin gì để nói cho Kanade-san cả.”
“Không, em có không được tên em thì cũng……”
“Ừừ, em vừa nhớ ra là em không biết gì cả.”
“Hả?”
“Etto là vậy nè, dù em đã nhớ ra là mình vốn mất trí nhớ, thế mà em lại quên.”
Túm cái váy lại, mất trí nhớ kép và quay lại mất trí nhớ…… cần lời giải thích.
“Fu-fu-fu. Do đó, đến cả em cũng ngạc nhiên là mình không biết gì cả.”
“Ừm…… Tôi cũng ngạc nhiên trước cái mặt tự hào của cô đấy.”
Biết làm thế nào đây…… rơi vào thế kẹt rồi.
Không, liệu có quá sớm để bỏ cuộc không? Chocolat là một cư dân(?) của thế giới đấy và nếu tôi hỏi cổ thì có thể sẽ tìm được gì đấy.
“Vì tôi cần phải biết, làm ơn giải thích từng bước một. Trước hết, làm thế nào cô đến được chỗ tôi?”
“À vâng. Trước khi mất trí nhớ, hằng ngày em ăn bánh kẹo và chơi game cho đến khi nhận được một tờ giấy lệnh. Amakusa Kanade-san, em đến để giải thoát lời nguyền khỏi anh.”
“Thật không?”
“Tôi hiểu rồi, rồi sao?”
“Hết rồi ạ.”
“Hả?”
“Thì anh biết rồi đó, em phải ở bên cạnh mục tiêu, một con người bị lời nguyền ám, mà không làm gì cả.”
Sao tôi cảm giác…… có điều gì không đúng ở đây.
“Không, tôi không biết gì cả.”
“Em cũng không biết.”
Trên đầu Chocolat và tôi mọc một dấu hỏi.
“Kanade-san, em có thể hỏi anh một câu được không?”
Im lặng trong chốc lát rồi Chocolat hùng hồn giơ tay.
“Tuy em đã kiểm tra, nhưng Amakusa Kanade đang không trốn nợ và thực sự là 『A Magusa Ganaduru』 nhỉ?”
“Tên quái nào thế?”
“Thế giới này lặp đi lặp lại 『Thời Gian Ngoài』 và 『Thời Gian Trong』 mỗi ngày. Khi tới Thời Gian Trong, những kẻ có hại cho nhân loại, Ma Thú, bắt đầu đồng loạt tấn công, đúng thế phải không?”((nhại theo truyện nào đó))
“Cái thiết lập cao siêu gì của bọn cấp 2 thế này!”
“Kanade-san, anh hãy nghe theo tiếng gọi, ý thức của người chiến binh cổ đại chôn giấu trong cơ thể anh sẽ thức tỉnh, lúc đó em nghĩ robot mạnh nhất hiện nay 『Eldoraon』 sẽ được triệu hồi.”
“Thôi, đủ rồi…… đã đủ rồi.”
“Hả? Cô đang nói cái gì thế. Vẫn còn quá sớm mà.”
“Ể? Chẳng phải vì ở trong thế giới này, dạng chuyển hóa cơ thể thường của Kanade-san, Thời Gian Trong, ngủ yên sao?”
“Có mà bằng niềm tin! Ngày mai lại đến mà!”
Rốt cuộc…… chuyện này là sao chứ?
Cuộc gọi với ông Thần Trẩu mới lúc nãy, sự nhận thức không đồng nhất của Chocolat——
Sau khi xem xét các tình huống, liệu ông Thần đó đã gửi tới nhầm thế giới?
Giả như một thế giới song song tồn tại, nơi có một A Magusa (tên thường gọi là Amakusa Kanade) thay vì tôi, và sắp nhận một lời nguyền khó khăn nhất nên Chocolat được dự định sẽ đến giúp.
Giả thuyết này, khi tôi nói cho Chocolat nghe thì cô ấy đập tay một phát.
“Đối với em, người được gửi đi với kiến thức tổng quan và ngôn ngữ thế giới này được cài đặt tự động trong đầu, em cảm giác tất cả đều khác hẳn.”
……Nói gọn là, tự đặt dấu chấm hết. Sinh vật quái đản trước mắt tôi, thứ được phái tới đây với mục đích gỡ bỏ Lựa Chọn Tuyệt Đối, chả được cái tích sự gì cả.
Tôi vừa nở nụ cười rạng rỡ vừa đặt tay lên vai Chocolat.
“Hãy về lại hành tinh của cô đi.”
“Ý anh là sao?”
“Hả?”
“Cho đến khi chủ thể bị nguyền mà trợ thủ được giao phó giúp đỡ thoát khỏi lời nguyền, trợ thủ không thể trở về.”
“……Tại sao?”
“Em không biết ạ.”
“Em không biết tại sao à?”
“Cái đó em cũng không biết.”
“Vậy, khi nào em mới biết?”
“Kanade-san, bánh bích quy anh làm ngon lắm.”
“Đánh trống lảng à!”
“Thôi nào thôi nào Kanade-san, tạm thời anh cứ ngồi xuống và chúng ta cùng ăn tối ngon miệng nhé.”
Hiển nhiên là tôi đang đói, nhưng vấn đề này chưa giải quyết và tôi vẫn không thể nào hiểu nổi cái người này như mọi khi.
“Cá hồi meunière được không? Trong tủ lạnh có salad trộn sẵn với sốt rau và thịt rồi.”
Tôi không thích giao bếp cho người lạ nhưng tâm trí rối bời hiện giờ không tạo hứng thú để tôi vào bếp.
“Được, vậy anh gọi món đó.”
“Hửm?”
Chocolat nghệch mặt ra bối rối.
“Em có biết làm món đó đâu?”
“Hả? Không phải lúc nãy em nói món salad cá hồi meunière à……?”
“? Em muốn ăn món đó mà.”
“Vậy anh phải làm sao!”
Quyết định, đã quyết định rồi. Cái người này phải trở về thế giới của cổ, cách nào không cần biết. Chẳng có lý do cỏn con nào để giữ lại một kẻ vô dụng thế cả.
“Này, Chocolat. Cô rời khỏi nhà——”
【Chọn đi:
①Bỏ cuộc và để Chocolat ăn bám tiếp
②Bỏ cuộc và rời đi.】
Tại sao vậy trời!
……Sau đấy đã xảy ra một cảnh tượng rất khó để miêu tả. Và giờ đây là đã sáng trưng, còn tôi thì gần như mất ngủ bởi vô vàn suy nghĩ chạy tán loạn trong não.
“Supi-”
……Vì cái này đây.
Cái khuôn mặt đang ngủ này quá bình yên, đến nỗi chẳng ai nỡ đánh thức cả, song phải mau chóng ăn bữa sáng bằng không chẳng còn dư thời gian để tới trường đúng lúc.
Tôi thử lắc nhẹ, dĩ nhiên chả có dấu hiệu nào là có hiệu quả cả. Khoảnh khoắc tôi dồn thêm tí lực.
“Ah…… Kanade-san.”
Chocolat, bắt đầu cựa quậy, ngẫu nhiên thốt ra với cái giọng gợi tình đó.
“Kanade-san…… Kanade-san, mạnh hơn nữa đi……”
Hửm? Cái gì thế?
“Aah, lỗ của Kanade-san bị chiếm mất rồi……”
Lỗ? Xúc tu?((Xúc tu (Shokushu触手) đồng âm với “bị chiếm”, không rõ lắm)) Không bao giờ……
“Trinh lỗ hậu của Kanade-san đã…… Áa-!”
Con người này…… thối nát rồi.
“Ôô…… Kanade-san, khuôn mặt anh thật thống khổ…… ôi trời tuyệt quá, desu.”
……Có đứng xa kẻ này cũng vô ích. Tôi nhận ra rằng phương án che mũi bịt miệng rồi thở không còn khả thi.
“……Hửm?……Fu?……Myufu-”
Sau khi cất một tiếng là lạ, sau cùng Chocolat cũng tỉnh dậy. Cô nửa tỉnh nửa mơ liếc mắt xung quanh, cho đến khi mắt cổ gặp tôi thì cô nói.
“Ah, Kanade-san, xin chào buổi sáng ạ!”
Tức khắc một nụ cười tỏa nắng sáng bừng khuôn mặt cô.
“A-àà…… chào buổi sáng.”
Trông thấy vẻ mặt tươi cười vô tư đó, tôi ngoảnh mắt theo phản xạ. Dẫu cho không trang điểm thì nét mặt cô ấy vẫn rất cân đối.
Thêm vào đó, bộ pyjama mượn lại lôi thôi luộm thuộm khiến biết bao da thịt lồ lộ. Hơn nữa, trông cổ chẳng có vẻ gì để ý tới tình trạng không phòng bị của mình.
“Kanade-san, có chuyện gì thế?”
“Kh-không có gì đâu.”
Mặc dù tôi đã ghi vào đầu rằng Chocolat không phải là con người, có một cô gái trạc tuổi tôi ở cạnh vẫn ảnh hưởng tới cảm xúc tôi chứ. Trong khi hãy còn băn khoăn, tôi vô thức nhìn xuống.
“Ah, lẽ nào.”
Chocolat nhìn mặt tôi và đáp với giọng có chút hối lỗi.
“Khi em ngái ngủ, anh đã nhìn thấy tấm ga giường ướt nhẹp nước miếng của em?”
“Tư thế ngủ kiểu gì thế!”
Tôi thấy mình thật ngốc khi nghĩ cô ấy là giới tính kia.
“Ồồ-, thật kinh ngạc.”
Chocolat kêu lên một cách cường điệu khi thấy bữa sáng trên bàn.
Tôi khó lắm mới lết mình vào bếp nấu và chỉ ăn mì ăn liền. Những thức ăn làm sẵn chỉ cung cấp một chút dưỡng chất và ăn nhiều thì không tốt chút nào.
Thành quả tập luyện nấu ăn của tôi đã khiến đôi mắt Chocolat lấp lánh rực rỡ.
Hết “Hôốô”.
Rồi lại “Haáa”.
Cứ sau mỗi lần vươn đũa gắp thức ăn thì lại đi kèm một hành động phóng đại. Dù menu không đa dạng gì cho cam, song nếu cô ấy ăn với sự thích thú và hoạt bát thế thì đến cả tôi, người nấu, cũng không thể thấy thất vọng được.
Tuy vậy, chuyện Chocolat ở lại đây thì lại khác.
“Nhưng…… nếu cô đi ăn bám thì đừng xơi hết chứ.”
“E he he.”
Ể? Sao cổ lại vui vậy? Lấy lời mắng mỏ làm khen ngợi, não bộ của cô ấy ở tầng mây nào vậy? Cúi nhìn cặp mắt đang chứa chút khinh bạc của tôi, Chocolat có vẻ nhận ra điều gì đấy khi cô giơ một ngón tay lên và ve vẩy như kim của nhịp.
“Kanade-san Kanade-san, em không muốn làm ngơ trước số nợ của anh đâu, em không phải là những kẻ mặt dày.”
Ồồ. Hay quá. Đó là điều tôi muốn cô cảm thấy đấy. Tôi không muốn phải nói là trả tiền cho tôi.
Cái tôi muốn là lòng thông cảm và biết ơn kia.
“Xin hãy để việc trông nhà cho em.”
“Đầu cô chứa toàn cái gì thế?”
Cổ vô dụng vật vã luôn…… Ấy vậy, không còn nhiều lựa chọn lắm. Vì tôi không thể đuổi cô ấy đi.
“Fu-fu-fu. Hôm nay em sẽ không làm Kanade-san thất vọng đâu.”
Sao mà Chocolat có vẻ tràn trề tự tin khi đặt tay lên ngực thế nhỉ? Cô rút ra từ trong cái thung lũng trù phú vô ích đó——
“Một cọc…… tiền?”
Có một đống khuôn mặt của Yukichi-sensei trên đó. Cả trăm chứ chẳng chơi.
“Số này được ứng ra để chi tiêu cần thiết. Nếu không đủ thì em có thể yêu cầu gửi thêm. Từ nay em sẽ giao nó cho Kanade-san nhé.”
Giỡn hả má?…… Tôi không nghĩ thực sự cổ sẽ trả tiền thật. Mà giờ cô ấy đã đưa cho tôi, ngay cả nếu tôi có khúc mắc với tình cảnh thì cũng không còn cách nào khác.
Chừng này tiền thì quá nhiều dù nhìn kiểu gì, tôi chỉ lấy phần vừa đủ để dùng và trả phần còn dư sau.
Chủ nhân của nó, Chocolat, dẫu vẫn còn chút mờ ám nhưng suy cho cùng có thể không phải là kẻ lừa dối.
“Tuy tôi không hiểu hết những chuyện như thế nhưng thảo luận tới đây là xong rồi phải không?”
“Đó là tiền bẩn đấy!”
Theo phản xạ, tôi thả bịch nó lên sàn.
“……Kể từ giờ, cô giữ nó đi.”
“Vậy à? Thế lúc nào anh cần thì cứ nói em nhé.”
Chocolat cất những tờ 10000 yên in mặt Yuikichi-sensei nhuốm bùn vào ngực cô. Sau này gặp vấn đề, tôi sẽ suy xét cẩn thận và kỹ lưỡng.
“Trước mắt, tôi tới trường đây.”
Tôi đứng dậy trong khi buông nhẹ một hơi thở dài.
“Vâng, anh đi đường bình an nhé.”
Nhìn nụ cười rạng ngời của cô ấy, tôi bất chợt nảy ra một câu hỏi.
“Nà Chocolat, sao cô lại vui quá vậy?”
“Ý anh là sao ạ?”
“Không, nếu như là tôi chẳng hạn, bất thình lình bị gửi tới một thế giới khác, để giúp ai đó tôi không biết, đời nào mà tôi có thể tự nhiên như ruồi vậy được.”
Tính cách của cô ấy, dù cho là bị buộc lệnh phải trở nên thế, nếu suy nghĩ bình thường thì khó mà nói cái thái độ đó là bình thường.
“E-tto desu ne, chúng em là các bầy tôi trung thành của Thần và đây là công việc được giao cho chúng em. Bởi thế, chúng em được xây dựng sao cho có thể cảm nhận được niềm vui từ việc làm của mình. Xử lý những con người bị nguyền rủa và phá giải lời nguyền gây rắc rối, đồng thời nuôi nấng cảm xúc trong trái tim.”
Tuy lời cô ấy nói làm tôi như thể có chút lo lắng, song tôi không biết thế giới đó cái gì gọi là bình thường.
“Hửm, chuyện là thế à?”
“Vâng, do đó em yêu Kanade-san lắm cơ.”
“Cái……”
Một câu tỏ tình quá thẳng thắn.
“Vậy nghĩa là sao?”
Không, tôi hiểu chứ. Tình cảm của cái người này hao hao như của chó đối với chủ. Tôi nhận thức đầy đủ rằng không có chút tình yêu nào trong đó cả. Không bao giờ có chuyện nghe được 『Em yêu anh』 từ sinh vật dễ thương phi thường như cô gái này được. Nhưng nếu cổ nói ra, hàng tấn lý do lý trấu của phái nam sẽ tiêu biến sạch bách.
“Kh-không, không có gì đâu.”
Cực kì khó để nói khi giấu cái mặt đỏ như gấc của tôi. Tôi vừa nhận một bài học lúc nãy khi ở trên phòng ngủ, nhưng hình như nước đổ đầu vịt rồi.
“Vậy ư? Thế lúc anh đi, cứ để mọi thứ cho em trông coi.”
Lời nói của cô ấy kéo suy nghĩ của tôi về thực tại.
Đúng rồi, tôi đã nói là mình sắp đi học một lúc trước, đành phải để nhà lại cho cổ coi. Suy nghĩ về chuyện liệu có gửi nhầm một con người trác tuyệt đến thế là quá nhiều cho tôi rồi.
“Có thật sự không sao không…… cô có biết giặt giũ hay các việc tương tự không?”
“Vâng, sẽ không sao đâu, em sẽ học và thực hành cho đến khi hoàn hảo.”
“Không, phải có kinh nghiệm từ lúc đầu chứ…… cái kiểu học đó mà sao cô lại tự tin vậy?”
Đúng như tôi lo lắng, phó mặc cho cái người này là giao trứng cho ác. Nên giả định vài trường hợp trước cho chắc.
“Chocolat, test thử một chút việc tôi giao lại cho cô nhé.”
“Vâng, anh cứ nói.”
Trước tiên là một pha nhẹ nhàng.
“Nếu trời bất chợt mưa thì sao?”
“Em sẽ không muốn ra ngoài.”
“Tôi không muốn nghe suy nghĩ của cô! Hãy lo lấy quần áo đang phơi vào!”
Mới bắt đầu mà đã cực nản rồi.
“Nếu người tiếp thị báo tới?”
“Đón tiếp nếu có mang bột giặt.”
“Phải núp trước khi bị phát hiện chứ!”
Tiếp, tiếp thôi.
“Nếu có mấy cuộc gọi giả mạo kiểu “tôi đây”?”
“Qua nhà băng, em sẽ gởi số tiền mà Thần-sama đã làm giả cho em.”
“Thế thì nổ bùm scandal đó má!”
……Tiếp.
“Nếu Nakajima tới để mời thì sao?”
“Nấu một bữa ăn.”
“Không kháng cự luôn! Mà ngay từ đầu, anh ta chỉ mời Isono-shi thôi!”
“Giờ em mới để ý, hình như Kanade-san đang đùa.”
“Ừ…… cô nói đúng rồi đấy.”
Bất giác tôi buông xuôi bản thân.
“Đáng lẽ anh phải biết hết mấy việc đó chứ.”
Hự hựm, tôi cau có mặt mày vì bực mình. Tôi định vặn lại nhưng hết giờ rồi.
“Kuh, vậy tôi đi đây.”
“Đi đường cẩn thận nheee!”
Trong khi lòng kiềm lại nỗi bất an bởi không tin tưởng, tôi nhận được một lời chào đưa tiễn năng động rồi rời nhà.
Phần 2
“Buhiiiii-.”
Giờ nghỉ trưa của lớp 1 năm 2, có một tiếng rống của 『Heo giữa cuộc hành quyết』((chính xác là “lynch”, một hình thức treo cổ cực đoan)).
“Buhiiiii-.”
Tiếng rống đó là do giọng đau đớn tột cùng của tôi làm giống『Heo bị hành quyết』.
“Buhiiiii-.”
Mặt tôi bấy giờ không còn ngòi bút nào tả nổi bởi mọi cảm xúc tiêu cực ngập đầy nó. Nếu ai đó dám gán cái mác 『Heo bị hành quyết』 lên thì tôi không biết nó sẽ hợp tới mức nào.
“Buhiiiii-.”
Tôi làm xong tiếng 『Heo bị hành quyết』 lần thứ 10 như yêu cầu. Mặt đờ đẫn, tôi nhảy xuống khỏi bàn giáo viên.
【Chọn đi:
①Nằm ngửa trên bàn giáo viên và giả tiếng 『Heo bị hành quyết』 10 lần.
②Daigo-san (khỏa thân) bị trói kiểu cột chả sẽ xuất hiện và làm thay.】
Khoảnh khắc lựa chọn này xuất hiện, đùa à…… không. So ra thì tôi cảm giác như muốn nhảy vọt khỏi nóc nhà. Cố nghĩ đến cảnh một con lợn không thể sống bất chấp mọi nỗ lực, bằng một phép màu, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ 『giả tiếng heo giãy chết』.
“Tại sao…… tại sao lại nhìn tớ như thế……”
Phải, tất cả đều là lỗi của Lựa Chọn Tuyệt Đối. Nếu xóa bỏ được nó thì tôi sẽ tìm lại được tháng ngày bình yên.
Điều kiện đã được đưa ra. Dường như tôi phải làm các mission mà Thần chỉ định.
Tuy nhiên, nội dung lần này là 『Làm Yukihira Furano cười từ tận đáy lòng』. Quá điên rồ đến nỗi vắt nát óc tôi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
“……Hn?”
Cảm giác có gì đó sau lung nên tôi liếc mắt ra đằng sau vai. Thì ở đấy là Yukihira. Mặt bả vẫn vô cảm như mọi khi khi đặt tay lên vai tôi.
“Amakusa-kun, giờ tôi đã hiểu được một chút cảm xúc chân thành của ông.”
“Chân thành? Bà đang chém gió gì thế?”
“Có gì đâu, dẫu cho nó quá đáng để chấp nhận, nhưng cũng chẳng mấy tốt lành gì.”
“Gì ghê vợi…… Ý bà là sao, tui chả hiểu gì cả.”
“Thật đáng tiếc, lúc nãy ông vừa nếm trải một Butakku joke.”
“Cái ánh mắt thương hại đó là gì hả!”
Cái trò đó, hôm qua bả nói về ai là heo là côn trùng gì đấy……
“Tiện thể, vì ông là da trắng nên không phải là Blackbutakku joke, nên xếp vào Whitebutakku joke. Nói cách khác, lợn bạch.”
“Tôi không muốn người nói câu đó là bà!”
“Nhân tiện, khi tôi nói hai cái tên lúc nãy, nó trở thành 『Pigs Showtime』.”
“Làm thế qué nào mà bà nói được cái thứ đáng xấu hổ đó với cái mặt nghiêm túc vậy!”
“Thế, dù ông phủ nhận, nếu đó không phải Butakku joke, vụ lên đồng bất chợt mới đây rốt cuộc là gì hả?”
“Ự……”
Tôi cứng họng. Tôi biết giải thích thế nào đây…… Đúng hơn, khơi chuyện không rõ lý do nên lại càng không có cách thanh minh.
……Khoan, trái lại, đây không phải là cơ hội sao? Thay vì không có nguyên nhân cho trò bắt chước 『Heo bị hành quyết』, dùng Butakku joke(?) có thể giúp tôi thoát ra mà ít thương tích nhất.
“Thực sự là, vì trò đùa hôm qua của bà thú vị quá nên tôi cố làm theo một chút ấy mà.”
Sau khi tức tốc khước từ, liệu thế này có thỏa đáng? Tôi liếc mắc dò xét Yukihira nhưng tôi lại nhận được một nét mặt khinh rẻ.
“Quả nhiên là thế.”
“Hả?”
“Tôi đã suy nghĩ và tự ngẫm những câu hỏi mới mẻ…… hằng đêm tôi trằn trọc và miệt mài để đạt tới Butakku joke.”
Cái bà này…… bả đang chém gió ở đâu thế?
“Tới nước này thì không còn cách nào khác ngoài khởi kiện.”
“Khoan khoan, đây có phải tòa án đâu, đến cả không khí cũng không giống.”
“Tôi sẽ kiện.”
Yukihira la lên, bộ dạng bả như một nhóm tấu hài nào đấy.
“Không, đây không phải tòa án mà——”
“Tôi sẽ kiện.”
Cái bà này…… chỉ muốn nói câu đấy thôi.
“Tôi hiểu rồi, là do tôi tồi tệ, làm ơn dừng đi——”
“Tôi sẽ kiện!”
Lắm mồm quéééé!
“Thẩm phán trưởng, hãy gọi thẩm phán trưởng cho tôi.”
“Không, họ làm gì có ở đây. Tại sao bà lại 『Gọi Chef』?”((cố tình nghe sai, Chef=Trưởng, cũng có nghĩa là đầu bếp trưởng))
“Hôông, chúng tôi đã ăn rồi, ăn rồi.”
Ouji rõ ràng cố tình xuất hiện đúng thời điểm đấy.
Hình như bữa trưa đã kết thúc ở căng-tin trường, và bả về lớp trong khi xoa xoa bụng mình một cách mãn nguyện.
“Ara, thẩm phán trưởng trở lại đúng lúc lắm.”
“Khoan, nhìn thế nào thì đó cũng là Ouji mà……”
“Hn? Sao tui thấy có mùi thú vị đâu đây nhỉ.”
Bỏ bu, tôi đã có dự cảm là chuyện thế nào cũng sẽ rắc rối hơn mà.
“Thẩm phán trưởng, người này là một kẻ vô nhân đạo cố đánh cắp tài sản trí tuệ của người khác. Xin hãy đưa ra phán xét nghiêm minh.”
Tài sản trí tuệ của bà…… cái trò joke lợn đó là tài sản trí tuệ của bà cơ đấy.
“Dù không hiểu, nhưng tui tuyên án tử hình.”
“Phán xét cái level gì mà dễ dàng vậy!”
“Quan tòa đã quyết. Tốt nhất là nên nhanh chóng nướng nó lên.”
“Tui không phải là heo!”
Phớt lờ câu Tsukkomi, Yukihira thờ ơ nói tiếp.
“Thưa thẩm phán trưởng, có hai vấn đề ở đây. Không cần phải nói nhiều, trước tiên là bị cáo 『Có tội hay vô tội?』. Và điều thứ hai là bị cáo 『Là Người hay Heo?』.”
“Tui không hiểu ý bà!”
“Nếu gộp lại với nhau, nó sẽ thành bị cáo 『Có tội hay là heo?』.”
“Thế tui lại càng hiểu bằng niềm tin!”
“Amakusa-kun, là người và có tội mặt nào đó có thể coi là tương đương. Con người là giống loài sống bằng cách hy sinh các sinh mạng khác…… Bởi vì thế, chính sự tồn tại của họ đã là tội lỗi.”
“Sao có vẻ bà nói ngầu quá vậy?”
“Thưa thẩm phán trưởng, đã đến lúc phán xét.”
“Khoan, còn quá sớm. Vì chả có gì được bàn bạc cả.”
Ngay từ đầu, có tội hay là heo, còn chưa được đem ra thảo luận.
“Hưm vậy, là heo.”
“Là heo cái đầu bà!”
“Hn thế, là có tội.”
“Có tội cái củ cải!”
“Phán quyết đã bị kháng án, thẩm phán trưởng đã rộng lượng vậy mà ông vẫn giữ thái độ đó…… ông không thể ngừng đùa giỡn và chấp nhận nó được sao?”
“Không, là bà đó! Có ngó kiểu gì thì bà mới là người đang đùa đó!”
“Nhưng mà này. Tiếng kêu nhại heo của Amacchi đã vọng ra khỏi cả lớp học thì nó luôn luôn là tội lỗi rồi.”
“Ự……”
Tôi không còn gì để bào chữa. Tôi thấy mình cứ như đang có chút tội thật.
“Là vậy đấy. Amakusa-kun hơi hơi giống heo và gián tiếp có tội.”
“Heo ư…… không phải đó hoàn toàn là chủ quan sao?”
“Amakusa-kun. Nếu ông nghĩ một cá nhân có thể đánh giá khác quan triệt để ai khác, thì đó là tính tự đại đấy.”
“Làm sao bà nói được những lời ngầu lòi thế chứ!”
“Nào, hãy chọn đi Amakusa Kanade. Sống trong một cái chuồng như heo, hay bị quăng vào tù như con người?”
“Tui không chọn cái nào cả!”
Í da, nhưng cả hai mẹ trẻ nữa, dừng tay lại giùm con.
“NÀYY!”
Ngay lúc đó, cửa lớp mở toang và Utage-sensei xâm lăng lớp học.
“Ge……”
Cô giáo đi một mạch tới chỗ tôi và túm lấy cổ tôi, chẳng nói chẳng rằng.
“THẰNG NHÃI Amakusa…… là một con heo mang tới lớp để bị chơi đùa phải không?”
“Không không, không thể nào được. Sensei, em là học sinh của cô cơ mà?”
“Em là HEO.”
“Cô nói cứ như em là tên béo núc ních ấy!”
“Chỉ đùa thôi. Cô nghe thấy có cái tiếng gì đó khó chịu nghe như heo éc éc từ trong lớp nên xách cổ nó lên phòng giáo viên.”
“Thưa cô…… đó là em ạ.”
“Là em á? Amakusa-KUN à, tuy chẳng mấy khi xảy ra, nhưng em gây ra chuyện rồi được lãnh trắng án thì không phải là tấm gương tốt cho các học sinh khác rồi.”
Không, tôi hiểu mục đích tuy vậy biểu hiện của cổ bên ngoài thì không tốt chút nào. Thường tôi sẽgiả vờ bị nghe ca vọng cổ khi bị đưa tới phòng giáo huấn học sinh,…… song không biết vì sao lúc này áp lực cô ấy toát ra càng lúc càng mạnh!
“Ôô…… Mình không thấy cái cảm giác vùi đầu vào da thịt nhỉ.”
Trong khi bị vặn cổ oằn xuống, tôi đã khẽ thốt lên một lời nguy hiểm!
“Ấy da…… cô nghe thấy đấy nhé. Dù nói nhỏ nhưng cô vẫn rất không vui đâu.”
Quái đản, quái quái đản. Cái cô này quá kỳ dị!
“Amakusa. Mah, ăn đòn nhé.”
“Khoan, là cái gì thế! Gueeeeh!”
Trước khi tôi biết rõ là chuyện gì, ý thức tôi đã lịm đi.
“Sao rồi?”
“Sao rồi? thế bíp ấy! Ai mà nói cho được!”
Phòng giáo huấn học sinh. Khi giáo viên chủ nhiệm của tôi nói như thể chưa từng có gì xảy ra, tôi – người đi cùng cô ấy – nổi cáu lên trong bất mãn.
“Không hề gì đâu, chẳng có ai chết vì cái đó cả.”
“Đấy không phải là vấn đề!”
“Cô là đô vật chuyên nghiệp nên cô rất biết cách dừng đúng lúc và an toàn. Người đời gọi cô là 『Utage Siết Cổ Đến Chết』.”
“Đó chẳng phải là tên của phim anh hùng sao!”((Utage có nghĩa là ‘Bữa tiệc’ nên tên phim là ‘Bữa Tiệc Siết Cổ Đến Chết’))
Trời có sụp đi nữa thì hai cái tên đó đáng lý cũng không được gán cho một giáo viên Nhật ngữ chứ…… cái người này sống ở thế giới nào thế không biết.
“Nhưng, nếu không nhờ vậy thì chỗ đó đã chẳng yên ổn rồi phải không nào?”
“Không, nó đã yên ổn rồi! Đúng hơn, vấn đề lớn hơn là cô đó!”
Vì cô ấy lên cơn tự sướng nhớ lại ngày xưa, rồi còn đè vật tôi, khiến tôi thiếu chút nữa là ăn chấn thương.
Khi Utage-sensei kể chuyện, mặt cổ lại có nét độc lạ.
“Đúng là hồi nãy có hơi quá tay…… Thôi được, vậy cô sẽ cho em một đặc ân và dạy em một chiêu hay.”
“Một chiêu hay?”
“Ờời, đó là 『Huyệt Xóa Ký Ức Năm Phút Trước』.”
Sặc mùi mờ ám!
“Vẫn còn chút mới tới năm phút. Có muốn thử và quên đi ít phút vừa rồi không?”
“Không, em xin từ chối…… Nhân tiện, cái huyệt đó ở đâu?”
“Àà, nó ở sau đầu này. Là một điểm tiếp xúc nho nhỏ khi em ngã vào tường hoặc nền nhà ấy.”
“Đó không phải là huyệt gì cả!”
Thiệt tình, cái cô này là loại người gì thế…… Ấy vậy, con người chỉ có thể dùng từ ngạo mạn để miêu tả này cũng từng có thời gian bị nguyền rủa.
Tôi không thể tưởng nổi cảnh Utage-sensei bị đùa giỡn trong bàn tay của Lựa Chọn Tuyệt Đối.
“Sensei, thật sự cô từng bị nguyền sao?”
Tuy tôi bất thình lình hỏi, cơ thể Utage-sensei dường như có chút run bấn lên.
“Ờời…… Nói thật, cái tính có chút dở dở ương ương của cô là do lời nguyền đó. Em cũng biết rồi chứ? Lúc nào nó cũng xuất hiện trong đầu cô và xoay cô mòng mòng. Cô vốn ngoan ngoãn, ngây thơ và duyên dáng…… Đúng, nói ngắn gọn, cô từng là một Yamato Nadeshiko.”((Kiểu phụ nữ lý tưởng của Nhật Bản, và tất nhiên là không tồn tại))
“Bão tốc mái nhà luôn rồi!”
Tôi bật lại theo phản xạ.
“Hn, nói gì THẾ.”
Dạ không có gì ạ…… Tỏ cái thái độ đe dọa kia, tin cổ có mà đi bằng đầu. Mà thực ra, bình thường tôi cũng sợ cổ lắm.
“Trời ạ…… Maah, vứt qua một bên đi. Còn chuyện gì xảy ra với cái người rơi từ trên trời xuống ngày hôm qua rồi?”
Sensei hỏi trong khi dựa lưng và duỗi thẳng hai chân trên ghế. Aa, cô ấy lo lắng về chuyện đó ư?
Tôi tường trình lại hoàn cảnh vì sao Chocolat đến rồi trở thành kẻ ăn bám nhà tôi thế nào, và cả chi tiết cuộc gọi điện thoại với tên Thánh Trẩu kia.
“Quả nhiên mấy mission CHẾT BẦM đó cũng tới rồi à……?”
Sau khi nghe lời giải thích, nét mặt cô sầm lại.
“Vâng ạ, cái mission đó cuối cùng là gì vậy không biết? Cái nội dung như thể đánh đố, chẳng cho ai biết cách thực hiện.”
Làm Yukihira cười, rõ ràng không liên quan tí gì tới Lựa Chọn Tuyệt Đối.
“Cô ấy lúc nào cũng nghiêm túc.”
“Hả?”
Tâm trạng Utage-sensei thay đổi.
“Thần và kẻ phục vụ luôn đi thành cặp, nội dung mission vớ va vớ vẩn còn lời nguyền nếu thất bại dù chỉ một lần cũng sẽ không bao giờ được gỡ bỏ…… Sự thật đấy, không đùa đâu.”
Trước giọng nói cứng rắn đó, vô thức tôi nín thở.
“Có hỏi ‘Tại sao vậy?’ thì cũng vô nghĩa thôi. Em chỉ có thể cố gắng vượt qua. Nghe đây Amakusa, hãy chiến tới giọt máu cuối cùng.”((Một câu nói của samurai, dùng phổ biến trong thể thao như boxing))
Sắc mặt của cô không có gì là đe dọa hay đùa giỡn cả.
“Mah, em đã đeo đuổi vấn đề đến tận hôm nay rồi, giờ thắng thua chỉ còn phụ thuộc vào sự chịu đựng của em thôi.”
‘Bấy lâu nay em đeo đuổi cái gì chứ’, trong tim tôi vặn lại vậy nhưng nếu mở mồm ra thì chuyện sẽ lại phức tạp nên tôi cẩn trọng.
“Thế, phần quan trọng của mission là gì? Cho cô nhìn di động chút cái coi.”
Sensei kiểm tra nội dung, rồi cặp mắt cô đầy vẻ thương xót hướng về tôi.
“……Lâm ly bi đát quá.”
“Ê, kho-, thế là thế nào hả, sao mặt cô trở thành thanh niên nghiêm túc thế.”
Từ phản ứng của Utage-sensei, một dự cảm về nguy cơ sắp sập xuống nhanh chóng dấy lên.
Tuy vậy, tôi phải làm Yukihira cười trước khi hết ngày mai…… quá phi lý.
“Vậy, đó là tất cả.”
Trong tiết học buổi chiều, mắt tôi nhìn quanh lớp rồi quay tới nơi Yukihira ngồi.
Chống cằm nhẹ lên một tay, Yukihira ngồi lắng nghe giáo viên giảng. Gương mặt vô sắc vô thần như mọi khi, đường nét khá đẹp đẽ.
Không không, không phải là lúc thảnh thơi suy nghĩ những chuyện như thế, nếu tôi không khiến cô ấy cười trước khi hết ngày mai thì sẽ rất tệ hại.
Chỉ vì có một tấm gương trước mắt là Utage-sensei – người từng xóa bỏ lời nguyền, đơn thuần là vì một hy vọng nhỏ nhoi gỡ bỏ lời nguyền một ngày nào đó, trong vòng một năm, tôi tuyệt nhiên phải chịu đựng những yêu cầu vô lý của Lựa Chọn Tuyệt Đối.
Tuy nhiên, thất bị một mission thì tôi sẽ không thể nào thoát khỏi nó trong suốt quãng đời còn lại…… đồng nghĩ với toi một đời zai.
“Kuga-”
Phát ra từ đằng sau, tôi có thể nghe thấy tiếng ngáy thiu thiu của Yuuouji kéo tôi trở về nơi này và lúc này. Cô ấy đang ngủ ngon lành trong khi dãi nước miếng ra cả vở.
“Fufu…… Hay quá, hamburger nè…… Cơm cà-ri nữa luôn.”
Ai mà còn mơ kiểu đó nữa. Bả là con nít chắc?
Nếu Yuuouji mà là mục tiêu của mission này, cái bản chất hoang dã của cô ấy đã khiến nó trở nên dễ ợt rồi. Maah, đòi hỏi cao siêu làm gì (nhưng thực tế có khác chút nào không?), chẳng còn cách nào khác. Tôi hướng mắt trở lại Yukihira.
Trước hết, tôi chưa bao giờ thấy Yukihira cười.
Khi tôi giở mấy trò đùa thậm tệ, giọng cô ấy có cao lên và hành động sẽ cường điệu hơn nhưng ngay khi dứt chuyện, cô lại trở về vẻ lạnh lùng.
Đúng lúc đó, hình như cảm thấy ánh mắt của tôi nên Yukihira quay qua và nhìn thẳng vào tôi, bỏ bà!
“Ự……”
Tôi không có làm gì xấu hổ cả nhưng đối tượng đoán là tôi đang theo dõi, thành ra tôi thấy ngượng.
Yukihira xét nét cái biểu hiện lúng túng của tôi rồi nheo mắt một chốc, cô lại nhìn lên bảng đen.
Sau khi hết tiết, Yukihira đứng thẳng trước bàn tôi.
“Amakusa-kun, dù ông có hối tiếc thế nào, quan hệ chúng ta sẽ không thay đổi đâu.”
Cái này…… Lẽ nào, Yukihira đã hiểu lầm sau một hồi lâu bị nhìn chằm chằm ư?
“Kh-không, không phải vậy Yukihira, lý do không——”
“Tôi không thể trở thành em gái ông.”
“……Hả? Bà đang nói cái gì thế?”
“Thực ra, trong bộ anime chiếu hôm qua, tập 330 của 『Mahou Seinen Gurigya 5』((Thanh Niên Ma Thuật: nhại Mahou Shoujo – Thiếu Nữ Ma Thuật)), dụng cụ ma pháp mới 『Kính Trở Thành Onii-chan』 đã xuất hiện. Tác dụng được cho là 『Khi mang lên và nhìn vào lưng bất cứ ai, họ sẽ trở thành em gái』.”
Cái thiết lập nào nực cười thế. Anime mà cũng có thể kéo tới hơn 300 tập ư……
“Trùng hợp là một ông già trăm tuổi bị biến thành em gái anh ta và bắt đầu quấy rối nơi công cộng.”
“Chỗ quái nào cần!?”
“Tôi chắc chắn Amakusa-kun đã nhận được 『Kính Trở Thành Onii-chan』 và đang cố biến tôi thành em gái ông.”
“Đừng có tin dụng cụ ma pháp tồn tại trong thực tế chỉ vì mấy thứ như thế chứ!”
“Há chẳng phải người ta bảo nếu một người đàn ông còn trinh đến 30 thì sẽ thành pháp sư sao.”((truyền thuyết trên mạng 2-chan, tất nhiên không có thực))
“Làm ơn đừng giả sử tương lai người khác!”
Trái với vẻ đang đùa, mặt Yukihira cứ trơ như đá.
Khiến cô ấy cười thật lòng…… khó hơn cả leo lên trời rồi.
Phần 3
“Tôi về rồi…… ơ có ai không đấy?”
Khi tôi về tới nhà, không thấy tăm hơi Chocolat đâu cả. Cô ấy được giao coi nhà, cổ đi chơi không xin phép rồi à……?
“Maah, sao cũng được.”
Giờ Chocolat không có ở đây. Tôi phải lập tức tìm kế sách để chọc cười Yukihira đã.
“……Vô vọng quá.”
Trong lúc nấu bữa tối, dẫu đầu tôi chỉ toàn tập trung suy nghĩ vấn đề, vậy mà không ló ra được phương pháp nào.
Ngay từ đầu, tôi chẳng phải là nghệ sĩ hài và khiến người ta cười thật lòng lại nhiệm vụ bất khả thi.
Có lẽ như Utage-sensei nói, dẫu cho không có cách nào để làm nhưng nếu đặt cả tâm hồn vào thì biết đâu lại được.
Tôi dừng làm nóng chảo trong khi thở dài, còn Chocolat trở về như thể đã canh thời gian vậy.
“Em về rồi ạ!”
“Ờờ, cô đã đi đâu thế?…… Mà cái cặp đó là sao?”
Trên lưng Chocolat – vừa nhảy một cách mãnh liệt vào phòng – là một cái cặp ních căng cứng.
“Hàng để làm Furano-san cười đấy ạ. Vì Kanade-san, em đã chạy quanh cả ngày để thu thập đó.”
Trông cô ấy hớn hở khi thả cái ba lô lên sàn.
Mặc cho cổ đã chuẩn bị cả đống này, tôi chả hy vọng gì lắm, song bản thân mình cũng không có ý tưởng nào nên tôi như chết đuối vớ được cọc. Tôi vươn một tay tới cái ba lô để mò xem bên trong có gì.
“Hn…… Cái mùi gì thơm thơm thế?”
Sự chú ý của Chocolat chuyển qua cái bếp và mũi cô đánh mùi.
“Àà, là món lẩu cho bữa tối.”
“L-lẩu…… nhà này có thứ thời thượng vậy sao?”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó nói “thời thượng”. Từ ban đầu, món lẩu thực ra chỉ là một món ăn gia đình đơn giản, không có gì thời thượng cả.
“Maah, trong ba lô có…… thôi, cô ăn chưa?”
“Chúng ta ăn đi, ăn đi!”
Cô ấy trông như con cún được ra lệnh chờ vậy, khó mà bình tĩnh hỏi được.
“Hamu…… Hoaa…… Món này…… Nói sao đây…… Món lẩu này…… đỉnh quá.”
Chú cún này đang diễn tả với vốn từ ngữ nghèo nàn thậm tệ của mình. Maah, chỉ cần nhìn cái mặt hê hả kia là tôi có thể biết là cổ đang thỏa mãn với hương vị lắm.
“Giờ cô cho tôi thấy trong túi có gì đi.”
“A-, phải rồi há. Fufufu, vậy em sẽ lập tức lấy ra một chút.”
Cô ấy thọc vào cái túi ngoài của ba lô rồi chìa ra một cuốn sách cho tôi.
『10 Cách Khiến Con Gái Cười
~Giờ Bạn Là Vua Đào Hoa Rồi Đấy!~』
……Nhìn đã thấy đáng nghi rồi. Cái tiêu đề phụ lại còn tự phụ nữa chứ.
“Để coi nào.”
Cái kiểu sách này đằng nào cũng vô dụng. Nhưng Chocolat đã bỏ nhiều công sức để mang nó về, tôi không thể cứ vậy mà từ chối nên đành bắt đầu lật qua vài trang.
Có rất nhiều tranh minh họa khiến nó khá dày, và đọc cho tới trang cuối xem ra có chút phiền hà rồi đây.
Ngay sau trang mục lục, tôi thấy một trang trình bày các điểm chính, do đó tôi quyết định nhìn coi.
《① Này em, em dễ thương lắm đấy. Và anh đổ vì em rồi.》
Đùng một phát táng ngay một đống lời huỵch toẹt móng heo, họa chăng người phụ nữ nào có bản chất tệ hại nhất mới thích.
《Ghi chú: Nếu, đằng ấy không phải là gái xinh thì cười chút khi nói 『Này em, em dễ thương lắm đấy.』.》
Thô lỗ đến thế là cùng!
《② Dùng so sánh để khen ngợi họ.》
Đem số ① vào ứng dụng à? Nụ cười tỏa nắng, khả thi không? Rõ ràng nói vậy thì gái sẽ hài lòng rồi.
《Ghi chú: Chẳng hạn gặp một cô mặt dài như ngựa thì 『Hey cô em! Mặt em sánh tựa củ cà rốt!』.》
Bực rồi nhá!
《③ Dù sao đi nữa, hãy nói những lời tán tụng mà đối phương muốn.》
Thế này thì có chút hữu dụng gì không. Vì mỗi trường hợp mỗi khác mà.
《Ghi chú: Maah, ví dụ lúc nãy có thể không phải là điều họ mong chờ rồi, và họ sẽ không vui vẻ gì đâu……》
Vậy thì đừng có ghi!
《④ Trước hết, hãy tự cười.》
Ồ, phần này khá sâu sắc đây. Tôi hiển nhiên không vui rồi, nên chẳng có lý do gì để những người xung quanh tôi cười.
《Ghi chú: Nhân đây kể chút, tác giả – đang mang kính râm và áo khoác mùa hè – thực hành trước một cô bé và khiến nó bật khóc.》
Thế thì khác mợ gì một thằng biến thái chính cống!?
《Nước mắt cô bé lăn dài trên mặt…… HAHA》
Cảnh sát-san, đằng này ạ!
《⑤ Xì tiền ra.》
Vô ích! Đừng làm thế! Lúc đó họ chắc chỉ cười qua loa thôi.
《Ghi chú: Nụ cười nhận từ phương pháp này là một bản copy 100% của hàng thật.》
Thế thì mục đích cuốn sách này vứt đâu rồi hả!
《⑥ Vỗ vào mông.》
Không không không, bất chợt dụ dỗ cái gì thế này.
《Ghi chú: Khi vợ tác giả thực hiện, tôi chưa bao giờ không cười.》
Một tên M!
《Tuy nhiên, nếu bạn hỏi tôi muốn bem hay bị bem hơn, tôi sẽ chọn bị bem……》
Đâu ra mà tự tiện bem nhau thế!
“Sách siếc gì thế này……”
Tôi đã tởm nó sẵn rồi. Sau khi lết một quãng đường xa vậy, trông đợi của tôi tiêu biến hết nhưng đã lở thì cho loét luôn vậy.
《⑦ Nói với họ 『Anh nghĩ em nên cười』.》
Chẳng phải thế là gian lận à!
《Ghi chú: Nếu cô ấy thường vô cảm và nói 『Đôi khi tôi không biết nên tỏ sắc mặt thế nào』 thì hãy đáp lại bằng câu trên.》
Trường hợp như thế còn khướt mới xảy ra!
《⑧ Nói về năm tới.》((Tục ngữ Nhật: らいねんのことをいうとおにがわらう=Nếu nói về năm tới, quỷ sẽ cười))
Cái đó là dành cho quỷ mà! Hạ xuống vừa phải giùm con!
《Ghi chú: Tuy cái này có vẻ chỉ hiệu quả với quỷ, nhưng mọi phụ nữ đều có trái tim ác quỷ.》
Quát dờ phốt phát! Ai cần thím nói quan điểm của thím!
《⑨ Cười đi……》
Cái nồi gì đây? Từ nãy đến giờ, đây mới là thứ khó hiểu nhất. Khi tôi ngẩng đầu lên để đọc phần ghi chú.
《Ghi chú: Nhưng nó tốt lắm đấy!》
Thím hào hứng quá nhể!
《⑩ Chọc lét!》
Chơi khô máu luôn á!?
“Cấm xuất bản thứ này ngay lập tức!”
Quá tức giận, tôi ném cuốn sách lên sàn.
“Nó không giúp được gì à?”
“Ờời, một milimet cũng không.”
Hàng hóa kiểu này mà cũng bán được thì đúng là phép màu. Này nhà xuất bản, làm việc đàng hoàng đi!
“Thật không??”
Chocolat nhặt cuốn sách từ dưới sàn lên và chăm chú soi xét nó.
“Không phải vậy sao? Nó chẳng vô tích sự sao?”
Nội dung kiểu đó mà cũng phang được 300 trang. Đấy mới là thứ thú vị.
“Không, thú vị là đằng khác, nhất là Tuyệt Kỹ 『48 Chiêu Cù Lét』, tất cả kèm theo minh họa đó.”
Gì vậy trời…… quá phí phạm.
“Thôi được rồi. Tôi đi tắm đây.”
Tôi nói với Chocolat đang ở trong phòng khách, đôi mắt cô ấy sáng bừng vì lý do chẳng ai hay.
“Ê ê…… vẫn còn đọc à?”
Tắm xong, vừa lau đầu tôi vừa trở lại phòng khách thì thấy Chocolat hãy còn say sưa.
Chả rút ra được giá trị nào từ việc đọc cuốn sách đó, nhưng bù lại cũng không có lý do cản cô ấy. Tôi ngồi trên sofa và mở TV lên.
Tôi nên kiểm tra đồ vật trong cái ba lô chưa mở nhưng có vẻ quyển sách đó là thứ tốt nhất, thành ra đống còn lại chỉ tổ phí thời giờ.
Trong khi đầu tôi suy nghĩ cái loại sách tham khảo đáng chán gì thế, tôi tìm thấy một chương trình hài.
“……Pu-”
Dầu chương trình chỉ là một show nói chuyện bình thường nhằm mục đích giải trí, nó vẫn buồn cười. Song, tôi có ăn cắp cái này và áp dụng lên Yukihira thì nó chẳng còn hài hước nữa.
Biết nói thế nào đây, gây cười không chỉ nhờ tư liệu, nhưng còn phải tạo ra bầu không khí phù hợp, và kết hợp nhiều thành phần phức tạp lại cùng nhau. Hình như tôi không có khiếu đó.
Vậy tôi làm sao để chọc cười Yukihira đây zời? Tôi không nghĩ ra cách nào dứt điểm, trong khi suy nghĩ ấy còn lởn vởn trong não thì một ai đó đặt tay lên vai tôi.
“Hn? Chocolat?”
“Kanade-san, em vừa luyện thành 48 Tuyệt Kỹ Cù Lét. Em thật sự muốn thử chúng nhưng không có cách nào cả.”
Môi nở nụ cười bạo dạn, Chocolat nhảy phốc lên ghế sofa.
“Và, đây là cơ hội tốt để xừ kin síp pừ.”
“Skinship?”((Từ mượn của Nhật, mang ý nghĩa tiếp xúc cơ thể (như ôm, cầm tay, v.v) để gia tăng mức độ thân thiết, tiếng anh là physical intimacy nhưng có thể hiểu nhầm sang giao cấu))
“Vâng, em muốn giúp đỡ cho anh nhiều lắm cơ, nhưng Kanade-san cứ xa lánh, và em thấy đó là vì chúng ta không có quan hệ gần gũi. Và em nghĩ để thân thiết nhau hơn, chúng ta phải có cọ xát da thịt.”
Lý luận kiểu gì mà suy ra điều đó vậy hả. Tôi xa lánh là bởi bất cứ ai làm bạn với cô thì sẽ bị kiệt quệ chứ sao——hể?
Bất thình lình, tôi bị tóm lấy và bị xoay lại, có hai bàn tay thọc vào nách tôi.
“Chờ đã, cô đang làm gì thế, thả tôi ra…… mà sao mạnh thế!”
Daigo-san và Utage-sensei đã khỏe siêu nhân rồi, như người này còn thuộc một cấp độ khác. Cả người tôi rung lắc cứ như bị kẹp trong mỏ cặp và siết chặt.
Ý tôi là, thật sự, như thể, ngực tôi…… ngực tôi đã bị ép dính vào xương sống vậy!
“Fufu, chống cự vô ích!”
Mà, mùi hương gì thế…… hương thơm này thật đáng ngạc nhiên. Trong mùi hương mê mẩn đó, tôi rơi vào ảo giác rằng não tôi đang tan chảy…… đang cảnh báo…… nguy hiểm……
“Ồ, mặt anh trong thoải mái hơn rồi nè, Kanade-san.”
Khoan khoan khoan! Bình tĩnh tôi ơi! Dầu cho cô ta có ngoại hình nữ giới, đó là một sinh vật từ thế giới khác, nó không phải là người, nó có đuôi ngoe nguẩy như cún, một con cún, con cún! Cô ấy chỉ là con cún thôi.
Thú cưng đang quá khích. Là chủ nhân của nó, tôi có trách nhiệm phải giáo dục nó đàng hoàng.
“Này Chocolat, thả ra, đây là lệnh——Ahu-!”
Khi tôi trở người, bàn tay Chocolat đang ở trong nách tôi chuyển sang sờ núm vú tôi và một tiếng kêu kì lạ thốt ra.
“Fufu, vậy em bắt đầu đây. 『Sờ Nách』.”
“Khoan, chờ chút——Buhaha.”
Nách tôi liên tục bị mơn trớn.
“Giỏi ghê hè, ta tiếp tục với 『Cởi Nút Loạn Xạ』.”
“Cho-Chocolat, tôi bảo dừng…… Gyahahaha!”
Tôi đang quằn quại thống khổ trên sofa.
“Cái này có chút tuyệt lắm đó, 『Cưỡi Ngựa Xem Hoa』.”
“Cô-, chờ, vô dụng th- Hyahahahaha!”
“Fufu, xừ kin síp pừ thật sự giờ mới bắt đầu nè.”
“Ihi…… Ihi…… đủ rồi đấy Ihyahyahyahyahyahyahyahya!”
“Ahaha…… aha…… ahahahaha.”
Hàng chục phút sau. Tôi đang nằm trên sàn, toàn thân tràn ngập cảm xúc cực khoái bất thường.
Tôi đã cười. Lần cuối cùng tôi cười như thế là khi nào nhỉ.
“Aha…… Chocolat…… Tiếng cười đúng là điều tuyệt vời há.”
“Ka-Kanade-san, hình như anh nguy hiểm hơn mọi khi.”
Không ổn rồi. Tôi hoàn toàn mệt lả, tôi không còn đủ ý chí để trả miếng.
Hay có lẽ tôi nên nói, tôi buồn ngủ. Nhưng ngủ rồi…… nếu tôi ngủ thế này…… không, thế thì không có cách nào làm Yukihira cười…… không nghĩ được cái gì cả…… Tôi nên dùng cái này cho Yukihira…… Tôi có thể clear mission, Yukihira có thể hạnh phúc, chẳng phải một mũi tên trúng hai con chim sao…… nhưng nếu tôi làm thì là quấy rối tình dục…… còn nếu Chocolat làm thay thì tôi lại không clear được…… Ah, buồn ngủ quá…… buồn ngủ……
Phần 4
“Ta…… đau-!”
Tôi tỉnh dậy và thấy đau tức khắc.
“Ơ…… mình còn sống à?”
Tại sao tôi lại ngủ ở đây? Tối qua…… Ah, phải rồi, Chocolat tự nhiên đem tôi ra thử 『48 Chiêu Cù Lét』. Sướng quá nên thành ra tôi ngủ quên…… Không, tôi nhớ tới đoạn đó nhưng tại sao người tôi lại ê ẩm vậy?
“Kuh……”
Ngồi dậy, cũng đã đủ khiến cả người tôi kêu răng rắc và nhức nhối, tôi bước tới bàn và vươn tay lấy cuốn 『10 Cách Khiến Con Gái Cười
~Giờ Bạn Là Vua Đào Hoa Rồi Đất!~』 đặt trên đó.
Nguyên do của cơn đau đớn này – 『48 Chiêu Cù Lét』, tôi lật qua vài trang. Ở trang cuối có một ghi chú đỏ.
※ Chú ý! Khi tu luyện thấu đáo 48 chiêu cù lét cơ bản này, lúc áp dụng đầu tiên sẽ có một niềm vui sướng không tả nổi sau đó sẽ là tác dụng phụ.
Đà phắc…… sao vô lý thế. Bên cạnh đó là hình một nhân vật nho nhỏ dễ thương với bong bóng lời thoại và đang nháy mắt.
『Thế giới này không phải lúc nào cũng toàn chuyện ngọt ngào ĐÂU!』
“ĐÂU cái mế!”
Bực, bực lắm rồi đấy! Tôi sẽ gọi điện và phàn nàn ngay. Cái nhà xuất bản thần thánh nào thế không biết.
Ở trên gáy nó là con dấu của 『Xuất bản bởi UOG』.
“Là bà à!?”
Chẳng suy nghĩ, tôi quăng cuốn sách vào tường.
“Giờ là mấy giờ rồi…… Ge-”
Nhìn đồng hồ trên tường, đã quá thời điểm tôi thường rời nhà. Kuh, tôi không phải là một tên hay đi muộn…… Chẳng còn cách nào khác, bỏ buổi sáng hôm nay vậy.
Tôi không có thời gian đánh thức Chocolat. Chỉ vì cô ấy ngủ cứ như một tên đần vô tư nên chẳng có vấn đề gì khi cứ để cổ như thế.
Khi cơ thể tôi gào thét như bị đánh bằng roi da tới tấp, tôi thay đồ.
Hôm qua, Chocolat dùng tuyệt kỹ đó lên tôi hàng chục lần (tôi nhớ vậy).
Và nhờ ơn thế mà tôi đang ăn nguyên củ hành thống khổ này…… trí tưởng tượng của tôi khiến cả người cứ rùng lên. Tôi đi tới tiền sảnh.
Chẳng phải đây là tính bền bỉ sao? Cơn đau hình như giảm bớt, may quá.
“……Giờ mới nhớ, còn mớ này nữa.”
Cái túi được đặt ở lối vào. Có một tờ ghi chú được ghi nắn nót nhét vào đấy.
『Furano-san cũng sẽ, doka-n, vậy thôi, doka-n!
Chocolat』
Cái kiểu viết gì thế này, cứ như mấy câu ngố tàu.
Tôi đã nghĩ sẽ kiểm tra bên trong, nhưng tôi có cảm giác nó sẽ nổ toạc bất cứ lúc nào, bất cứ khe hở nào lộ ra.
Maah, có còn hơn không. Tôi mở cửa trong khi cảm nhận sức nặng trì trệ của cái túi lên vai.
“Quả nhiên…… là vô tích sự mà.”
Trên đường tới trường, tôi ngẫm nghĩ có ý tưởng nào thú vị không nhưng không tìm được cái nào dù đã bước tới lớp học. Mở cửa ra, tôi nhìn vào trong và thấy Yukihira đang đứng cạnh cửa sổ.
Chà, làm gì đây, khi tôi còn nghĩ thế lúc đi lại chỗ cô ấy, chẳng nói chẳng rằng cổ bất chợt quay lại.
“Ara, Amakusa-kun, Ohayogurt.”((Ghép từ Ohayo(chào buổi sáng) và yogurt(sữa chua) ))
……Mở đầu tệ hại bằng một lời chào rắc rối.
Tôi nên làm gì đây? Một lời chào tsukko, tôi có nên phớt lờ nó như thể chưa từng xảy ra không?
Không, bình thường tôi sẽ làm thế, nhưng hôm nay bằng mọi giá tôi phải khiến Yukihira cười bể bụng mới thôi. Nếu tôi không hăng hái đáp kiểu boke thì chuyện sẽ tệ mất.
“Oi oi, chẳng phải đó là moo già sao…… Moo.”
Yogurt là thực phẩm hằng ngày, tôi chêm vào tiếng bò kêu.
Yukihira, có chút ngạc nhiên rồi lại nghiêm túc và nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tôi không nghĩ đó là một chút.”
……Ngã ngựa chỉ với một đòn duy nhất.
“Amakusa-kun, yogurt là thực phẩm hàng ngày, nên ông thêm tiếng bò kêu moo vào.”
“Bà có thể dừng bình tĩnh giải thích được không hả!”
“Hơn nữa, chẳng phải nghĩ nó có tí khó hiểu, thành ra nói lại một lần nữa vào cuối câu, một nỗ lực khá thảm bại.”
“Bà ác quá đi!”
“Hơn nữa, ông đã có chút xấu hổ, vì có một khoảng ngập ngừng trước khi nói lần hai. Bất cư nơi nào trên thế giới cũng không cần sự bối rối của một nam sinh cao trung đâu.”
“Ano…… Bà tha cho tui được chưa?”
“Vậy, tôi có nên làm thế không? Tuy nhiên, tính hợp thời của bò và moo, nói thế nào nhỉ…… (cười) Dân thành phố chẳng ai nói vậy đâu.”
“Bà mới là kẻ siêu bất thường ấy!”
“Ara, khiếm nhã quá đó. Theo CoroCo* Comic((tạp chí Corocoro)) tôi đọc, do được đăng kí bản quyền là lời chào chính thức, nó được liệt kê hợp thức trong từ điển.”
“Con nít mới tin cái thứ đó!”
Sáng nay, Yukihira vẫn tuyệt hảo như mọi khi.
“Yukihira.”
Hết tiết một, tôi tới thẳng bàn Yukihira ngồi. Hạn chót là một ngày hôm nay. Mặc cho khởi đầu bết bác, không còn thời gian để chần chừ.
“Ara, có chuyện gì vậy Amakusa-kun?”
“À này, có thứ tui muốn cho bà xem.”
Yukihira tự dưng lộ vẻ bồn chồn và đỏ mặt.
“Ể…… đừng làm vậy. Chuyện đó, còn…… còn ban ngày mà.”
“Tuyệt đối không phải là thứ bà đang ảo tưởng đâu!”
“Ara, thất vọng thật!”
Trong chớp mắt, nét mặt Yukihira trở lại như cũ.
“Thế, ông muốn tôi coi cái gì?”
“Là…… hiển nhiên là trò đùa một phát rồi.”
Yukihira tỏ vẻ nghi ngại. Cũng phải thôi, chính tôi cũng đang thắc mắc tại sao mình lại làm việc này, tôi không tài nào hiểu được.
“Hora, tui lúc nào cũng tsukko phải không? Giờ chán quá, thỉnh thoảng tui làm boke được chứ?”
Không hiểu sao tôi dựng được lý do đó.
“Hèn chi, ra đó là lý do của thảm họa hồi sáng.”
“……Bà làm ơn đừng xát muối vào vết thương nữa được không?”
“Tôi hiểu rồi. Vậy cho phép tôi được chứng kiến trò đùa một phát hay nhất trong lịch sử.”
……Tại sao cái người này lại có thể tùy tiện nâng mức sào lên vậy?
“Nào xin mời, Amakusa Kanade-san trong 『Làm Tượng Niou』.”((Niou là hai vệ sĩ của Phật Tổ, tượng hai ông luôn đặt trước chùa Phật))
“Thế bất nào mà làm được!”
Kuh, không ổn rồi. Phải tự thân vận động sao?
“B-bắt đầu nào, 『Khi sủa, chó biển đánh thức đất trời.』”
“Pachi pachi pachi.”
Mặt đơ đơ, Yukihira mấp máy miệng giả âm thanh minh họa…… Tôi cảm thấy mình đang bị chế giễu nhưng kiểu gì cũng phải làm. Tôi đã dành hết cả tiết đầu để nghĩ ra những Neta((chuyện hài để gây cười, thu hút sự chú ý, đôi khi có nghĩa là “chuyện hư cấu”)). Tôi nằm cả người lên sàn nhưng ưỡn lên cao.
“OUOUOU! OUOU…… OU! OUU, OUU Ouu, Núi Ouu!”((Một dãy núi ở Nhật, tên giống tiếng kêu của hải cẩu))
“…………”
Cả phòng chìm trong sự yên lặng không chịu nổi.
Sau vài giây, cảm giác khó chịu càng gia tăng nhờ những lời đều đều Yukihira nói.
“Amakusa-kun, ông có nghĩ tsukkomi có nên nhẹ nhàng không?”
Ừm….. Đến cả tôi cũng nghĩ vậy.
“Nhưng Yukihira, đưa ra ý kiến thẳng thắn là để rút kinh nghiệm cho tương lai.”
“Cái đó nhạt thếch, tôi nghĩ ông nên chết đi là vừa.”
“Có cần phũ đến thế không?!”
……Mission, thất bại.
Sau tiết hai.
“Yukihira, nhìn qua đây chút.”
Không rút tỉa bài học gì từ lời khuyên của Yukihira, tôi lại đến trước bàn cô ấy.
“Tui có ý chí mạnh lắm.”
Yukihira trông hơi bị ấn tượng. Đúng thôi, tôi phải đứng lên và cáng đáng nhiệm vụ này, bằng không cả đời tôi sẽ bị Lựa Chọn Tuyệt Đối ám.
“Thế, lần này ông muốn show Neta dãy núi nào đây?”
“Không, sau pha rớt đài lòi đầu đó, tui sẽ không làm lại điều gì giống thế đâu.”
“Ối zời chuyện gì thế này? Amakusa Kanade nghĩ tới cái khác ngoài núi non, thật không thể tin nổi.”
“Khoan, tại sao bà lại coi tôi như kẻ có fetish dãy núi thế vậy!”((fetish: thú đam mê))
“Nhưng Amakusa-kun, chẳng phải vừa nãy ông nói 『Haa…… Haa…… hỏng rồi, Yukihira, tui không còn có thể thỏa mãn chỉ với núi nữa. Nếu không phải là núi thì chả đủ kích thích tui!』.”
“Tui không có biến thái thế!”
Lúc nào chuyện cũng kết thúc bằng cảnh đó. Quả nhiên tính cách tôi phù hợp làm tsukkomi hơn, nhưng hôm nay, dẫu không quen tôi cũng sẽ cố hết sức.
Má cười giùm con, con cần chấm dứt ngay và luôn!
“Kỳ thực, đành thử 『Làm Tượng Niou』 xem.”
“……Amakusa-kun, liều lĩnh khác với dũng cảm đấy.”
“Không, bà mới là người đề nghị mà.”
“Maah, nếu cá nhân ông muốn tự sát, thì tôi đâu có quyền ngăn cấm.”
Kuh…… Tuy vậy trong 5-10 phút này, nếu tôi đã nghĩ thấu đáo, nó sẽ ổn thôi, chắc chắn thế. Tôi tin vào bản thân!
“Zugogogogogogo, zugogogogogo. Hế nhô, ta là Nio. Ta vừa được sinh ra! Zugogogogo, Zugogogogogo.”
“…………”
Bầu không khí ngột thở lại trùm lên khung cảnh.
……Thế bíp nào tôi lại nghĩ nó sẽ thành công nhỉ.
“Amakusa-kun, tôi nghĩ quả nhiên tượng Niou nên không biết nói thì tốt hơn.”
Tôi cứ nghĩ là mình sẽ bị nhận chìm nghỉm luôn chứ, vậy mà bình luận của Yukihira lại khá nhẹ nhàng.
“Và hơn nữa, tôi cho rằng Amakusa-kun cũng nên câm lặng, cả đời luôn.”
“Ah…… Vâng…… dù sao, tui xin lỗi.”
……Mission, thất bại.
Sau khi tiết thứ ba – tiết thể dục.
“Haa…… Haa…… Yukihira…… Haa…… Nhìn…… tui đây này.”
Lao như tên bắn trở lại phòng học, tôi thở hổn ha hổn hển.
“Amakusa Kanade, lỗ chân lông ông biến thành lỗ mũi thở phì phò hay lắm.”
“Điều đấy…… trùng hợp thôi…… Cái này cũng thế…… có chung mô-típ cả.”
“Tôi hiểu ra rồi…… Amakusa-kun, tôi không biết là ông muốn show bản chất thật của mình. Thay vì kể những câu chuyện thiếu muối, làm vậy thì có khi thú vị hơn không chừng.”
Vừa điều hòa nhịp thở, tôi vừa dằn lòng không nên vặn lại.
“Lên nào, 『Điện Thoại Biến Hình』.”
Chắc sẽ được thôi…… Cái này chắc sẽ được thôi!
“O-Onee-chan, bây giờ màu của pantsu của em đổi sang màu gì rồi? Ể? Xấu hổ ư? Không tốt sao, chẳng phải nó sẽ mát hơn sao. Ể? Nghe em nói trước khi nghe người khác nè. Gufufu…… Em đã quyết định no-pan((không quần lót)) rồi! Dù gì em cũng là tên hentai mà!”((nhại bộ nào đó, người dịch không biết))
“…………”
Lần thứ 3, xung quanh bị phủ chụp bởi bầu khí khó chịu.
“Amakusa-kun, chẳng biết nói nó thú vị hay chán ngắt…… nhưng tởm quá.”
“……Xin lỗi.”
“Vả lại, thực tình nó dở ẹc.”
“……Xin lỗi.”
“Cái đó gọi là hạ màn ư?”
“……Xin lỗi.”
“Tóm lại, vậy là hết phải không?”
“……Xin lỗi.”
……Mission, thất bại.
Rồi, liên tục sau tiết bốn, bữa trưa, tiết năm, tiết sáu, tôi tung hết mười thành công lực nhưng bất thành, rốt cuộc đã đến giờ về nhà.
Chết, chết tiệt! Nén lại cảm xúc lúc này, tôi í ới gọi Yukihira đã chuẩn bị ra về.
“Yukihira! Chờ tui chút!”
“Amakusa-kun, xin lỗi nhưng tôi có chỗ cần phải tới ngay sau đây, nên mong ông lượng thứ.”
“Ể?”
Nhanh chóng nói xong, Yukihira tay xách cặp thoăn thoắt quay lưng bước đi.
“Ê, ê đợi đã……”
Bấy giờ, sắp ra khỏi lớp thì cô ấy khựng lại. Ngay lúc này, hoặc Yukihira bật cười trước câu chuyện tôi nghĩ ra…… hoặc NÔ.
Nhưng làm sao đây…… Trong khi hoang mang cúi đầu nhìn xuống, thì cái cặp xách ở cạnh bàn đập vào mắt tôi. Phải rồi, tôi hoàn toàn quên béng mất, vẫn còn cái này cơ mà.
Vác cặp lên vai, tôi ra khỏi lớp và đuổi theo sau Yukihira.
Sau khi ra khỏi phòng, Yukihira rẽ phải nhưng không phải hướng tới cổng ra mà là hành lang phía đối diện. Chỗ đó thì đi đâu, tới nơi nào đấy trong trường à?
Tôi len lỏi qua vài học sinh đi ngược đường, theo dấu Yukihira.
Sau bảy, tám lớp học, Yukihira dừng bước. Thế là tôi bất giác lo lắng về tình hình. Tôi không nhận ra rằng đằng sau bức tường có thứ được che giấu.
Giờ là khoảng thời gian để về nhà hay tới tham gia hoạt động câu lạc bộ, nên chẳng ai để ý đến tôi hay Yukihira.
Yukihira rảo bước nhanh trên những bậc thang. Tôi vẫn tiếp tục giữ khoảng cách.
Vì tuy tầng có khác nhau song kiến trúc cơ bản là giống, có một lối đi lên sau bảy, tám phòng học lớp năm ba. Trên hành lang trải dài về hai phía trái phải, chẳng còn ai ngoài Yukihira.
Cô ấy định đi vào lớp học nào đó à. Nhưng mà Yukihira chắc chắn không tham gia câu lạc bộ nào, hay là cổ có quen anh nào năm ba?
“Suy cho cùng, khó mà tin được……”
Tôi ngước mắt lên. Có thứ gì đấy ở đằng kia, là cầu thang dẫn lên tầng thượng. Tuy nhiên, tầng thượng đáng lý đã bị cấm lên vì lý do an toàn; trước cầu thang có một cái cọc tiêu hình nón ngăn học sinh đi vào, hơn nữa còn giăng thanh chắn hai màu đen vàng.
“Gì-gì vậy nhỉ?”
Giữa lớp bụi tích tụ trên các bậc thang, dấu giầy ai đó vẫn còn in rõ nét. Mà không chỉ có một, mà hàng đống là đằng khác.
Thế nhưng, tôi nghĩ chẳng bao nhiêu người cố ý xâm phạm vào chốn này.
Nói cách khác, có vẻ như có một người đã sử dụng cầu thang này rất nhiều lần.
Không những thế, người liên quan tới tình huống, còn ai trồng khoai đất này ngoài Yukihira. Tôi leo qua thanh chắn và đi lên cầu thang.
Cánh cửa sắt dẫn lên tầng thượng cảm giác như đã cũ kỹ lắm rồi. Một tấm áp phích ghi 『Cấm Vào』.
Tôi thử xoay nắm đấm cửa. Gachari, âm thanh bị kẹt vọng lên. Sau khi đi qua, Yukihira đã khóa trái bên kia ư?
“Nuoo-”
Tôi dồn sức xoay, nhưng cánh cửa chẳng suy suyển.
Kuh…… Hay là đợi cho tới khi Yukihira trở ra? Không, đời nào tôi lại thảnh thơi——
【Chọn đi bé ngoan:
①「FUHAHAHAHA-! Hỡi Địa Ngục Môn uy nghi bất khả xâm phạm kia! Hãy thôi chống lại ta, và giải phóng xiềng xích!」
②「Ốồ- tốt lắm tốt lắm Cửa-chan, bé ngoan là bé để anh đi qua nhé~」】
Chả lụa gì thế này…… phải nói thế sao? Những lời xí hổ vậy ư?
Không còn lựa chọn nào khác ngoài nói cả. Để phòng hờ, tôi ngó xuống bên dưới. Không có bóng người nào…… được.
“FUHAHAHAHA-! Hỡi Địa Ngục Môn uy nghi bất khả xâm phạm kia! Hãy thôi chống lại ta, và giải phóng xiềng xích!”
Âm giọng tôi vang dội, rồi không gian chìm vào tĩnh mịch.
“Thành công…… bằng niềm tin rồi.”
Dù không có ai nghe, tôi vẫn thấy dị vô cùng. Trong khi có hơi đỏ mặt, tôi đặt tay lên nắm cửa.
“Có mở é* đâu!”
Cái tên này, toàn đưa ra mệnh lệnh theo hắn thích. Nhìn vào cái Lựa Chọn chết tiệt này, tuyệt đối thể nào bạn cũng tặng một đấm cho hắn ngay và luôn!
Bước đầu tiên cho mục đích, trước hết là không được phá hoại ở đây. Quả nhiên, chỉ có thể mở bằng vũ lực——
“Ô?”
Khi tay tôi xoay xoay nắm cửa lần nữa, borori, nó rơi ra. Chuyện này…… hoặc là kết quả của hành động lựa chọn, hoặc đơn thuần là nó quá cũ.
Maah mặc kệ lý do đi, con đường đã được khai thông. Tôi mở cửa, bước chân ra tầng thượng.
“Ồồ.”
Tôi vô thức thốt nên tiếng thán phục. Dĩ nhiên, một sân thượng mênh mông thế này, phải chăng nhờ được xây dựng trên độ cao như vầy, tôi có thể phóng ngút tầm mắt xung quanh. Nơi đây phần nào giống như một đài ngắm cảnh.
“À mà, giờ không phải lúc để dành cho chuyện đó, Yukihira đâu rồi?”
Trên tầng thượng tự hào có diện tích khá lớn tỉ lệ tương ứng với ngôi trường, những vật che chắn tầm nhìn nhờ đó không tồn tại cái nào, tôi thấy ngay Yukihira.
Nhưng, sắc mặt cô ấy có chút gì đó lạ lẫm. Tay chân cổ chống lên đất, đầu gục xuống ủ rũ. Nói thẳng ra, là quỵ trên tứ chi. Giống như thế orz vậy.((emoticon của người nhật: O|⎺|_))
“O-i, Yukihira.”
Tuy tôi gọi từ đằng xa, nhưng cô ấy chẳng có dấu hiệu nào là để ý tới.
“Yukihira-”
Tôi tiến lại thêm một chút và nhấn mạnh thêm, vẫn không có phản ứng nào.
“Vì sao…… vì sao mình lại như thế……”
Ngay cả khi tôi đã đến sát bên, cô ấy cũng không hề nhận thấy tôi, cổ đang lẩm bẩm, dằn vặt về vấn đề nào đó.
“Không chỉ hôm nay…… Ngày hôm qua cũng thế. Tại sao ông nỡ giở trò tàn nhẫn như vậy đối với nữ chính cơ chứ…… Ngực nhỏ thì có gì đáng cười chứ…… Nhưng mà lúc đó, những ai nghe được đều trắng bệch mặt cả ra…… Ưư-, xin lỗi mình xin lỗi, quả nhiên với mình thì việc phát thanh trong trường là không thể nàoo……”
Một cảm giác khó chịu căng thẳng nhen lên.
“Tại sao…… Tại sao lúc nào mình cũng phản ứng như thế…… Nhất là đối với Amakusa-kun, mình lại nói những điều không tưởng nổi…… Aa mồ, nếu cứ vậy thì người ta sẽ nghĩ mình là đứa quái đản mất…… Đi tự kiểm điểm một mình thế này, một lần một tuần chắc không đủ, đáng lẽ nên nhiều hơn chăng……”
Đây…… đây thực sự là Yukihira ư?
“Nhưng, cũng tại Amakusa quá đáng quá. Lúc nào cũng văng huỵch toẹt móng heo trước mặt, đột ngột nói mấy thứ ecchi như sờ ngực, hay bất thình lình cởi trần la hét…… Hôm nay lại còn biến thái hơn…… Thật sự mình chỉ mong được nói chuyện bình thường thôi mà…… À mà tại sao mình cứ toàn nghĩ về chuyện của Amakusa-kun thế này……”
“O-i, Yukihira.”
Tôi chọt chọt lên vai cô ấy.
“Đó, bây giờ, mình còn tưởng tượng thấy giọng Amakusa-kun……”
“Không, tui ở đây này.”
“Haha…… Mình, hình như còn nghe thấy cả tiếng chào.”
“Không, vì tui ở đây thiệt mà.”
Để bàn tay ra trước mặt Yukihira đang gằm xuống đất, tôi thử thử huơ huơ.
“……Hế?”
Cuối cùng Yukihira cũng ngẩng mặt lên.
“Hố lê.”
Mắt chúng tôi gặp nhau.
“…………”
“Ano, Yukihi——”
“Kyaaaaaaaaa-!”
Hét toáng lên một tiếng như thể thế giới sắp tận thế đến nơi, Yukihira vừa ngồi lết vừa lùi lại bằng một sức mạnh kinh khủng.
“O-oi……”
“T-tạ-tạ-tạ-tại sao, A-ma-ma-Amakusa-kun lại……”
“Í dà, vì có chút việc với Yukihira, nên tui đuổi theo bà ấy mà…… tui làm phiền bà à?”
“Ph-ph-ph-phiền cái gì, l-làm gì có chuyện đó, kh-không lẽ…… ông thấy rồi à?”
“Thấy cái gì…… Lúc bà lẩm bẩm đủ thứ khi bò chống tay chân lên đất ấy à?”
Bofun, cùng với một âm thanh khó hiểu, mặt Yukihira đỏ lựng như bạch tuộc luộc, rồi lập tức ngã bịch.
“B-bà có sao không thế Yukihira!”
Tôi chạy lại chỗ Yukihira đang bối rối và lay lay cô ấy.
“Ư…… ưm……”
May quá, hình như cổ chưa mất ý thức hoàn toàn. Tôi nghĩ có thể là tình hình xấu đi, tạo ra di chứng, nên thay vì chăm sóc, tôi vỗ nhẹ vào má cổ.
Sau khi làm thế vài lần, mắt Yukihira hơi hé ra.
“Ô, may quá. Ổn chứ, Yukihira?”
“Ể…… ể? Ể? Amakusa-kun? Mình? Ể? Ể? ……………………!!”
Hình như nhận ra mình đang được đỡ trong vòng tay, Yukihira bất ngờ run rẩy và vùng vằng muốn thoát.
“Ư…… Ư…….”
“Ư? Gì vậy, bà muốn nói——hể?”
“Uhyaaaaaaa!”
Chỗ quanh cằm tôi hứng lấy một chấn động khủng khiếp, rồi nhận thức tôi vụt tắt.
“……Hn?”
Tôi tỉnh lại.
“Ara, cuối cùng ông cũng dậy rồi à?”
Tôi nhận thấy mắt Yukihira nhìn xuống tôi, tay cô khoanh lại.
“Yukihira…… Ủa, sao mình lại ở đây thế này?”
Àà phải rồi, tôi không làm Yukihira cười được nên theo cô ấy tới tận tầng thượng.
“Ủa, vậy sau đó xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Cứ sao sao ấy, tôi có cảm giác là mình đã thấy một điều kinh ngạc khó tin, nhưng trong đầu tôi lại như mơ mơ màng màng, ký ức không liền mạch.
“Rốt cuộc chuyện gì…… thế, ái da! Cái gì thế này, ái!”
Tôi vô tình đưa tay ra sau đầu. Có một cục u to đùng tổ bố sưng tấy ở đó.
“Aà, chỉ là kết quả khi tôi đập gáy ông vào bê tông thôi.”
“Cuối cùng là BÀ làm chuyện gì với tôi thế hả!”
“Lúc trước Douraku-sensei có chỉ dạy tôi, nên tôi muốn kiểm nghiệm một chút 『Huyệt Xóa Ký Ức Năm Phút Trước』.”
“Bà cô đó nên về hưu đi là vừa!”
Giờ mới nhớ ra, đúng là hôm qua cổ có nói về cái này, nhưng tôi thấy nó vớ vẩn quá, ai mà học chứ…… mà đúng hơn, cái huyệt ấy mới là vấn đề, dễ giết tế bào não như chơi.
“Amakusa-kun, thực sự tôi có gặp một vị khách trên này. Hora, cậu có nghe tin đồn không, Yamato-kun và Zara-kun lớp 5. Hai người đó đã tự cho phép làm những điều mờ ám ở đây.”((Yaoi showtime))
“Bà giỡn à!”
Dù tôi không có hứng thú mấy kiểu tin đồn đó nhưng thỉnh thoảng cũng có nghe. Năm 2 lớp 5, hai anh chàng đó quá thân mật gần gũi.
Hai người đó lại đẹp zai đến nỗi hình như lúc họ chọc ghẹo thì một bộ phận các bạn nữ bị kích động, lẽ nào tin đồn là thật……
“Ờời, ông đã chứng kiến điều đó, vì sốc quá nên đã sùi bọt mép và ngất xỉu. Nếu cứ thế thì sẽ để lại tổn thương nghiêm trọng cả đời ông, tôi đã đánh giá tình hình và yêu cầu hai người đó chuyển chỗ, đồng thời dùng một biện pháp chữa cháy kịp thời đấy.”
“Ra là thế à…… Họ được cứu…… rồi phải không?”
Vậy là, dĩ nhiên tôi cũng sẽ quyết định phần ký ức đó cũng nên được xóa khỏi não, nhưng chẳng lẽ cục u này là cái giá phải trả sao.
“……May quá, hình như thành công rồi.”
“Hả? Bà nói gì thế?”
“……Có nói gì đâu. Tôi xin lỗi, có vẻ tôi đã quá tay một tí rồi.”
Trong thoáng chốc, sắc mặt Yukihira mang chút u buồn tôi chưa từng thấy bao giờ, nhưng tức khắc rồi trở về lại như mọi khi.
“Thế, không biết ông có việc gì mà chạy theo tôi lên tới nơi đây. Chẳng nhẽ ông lại muốn tiếp tục chuyện hồi sáng ư?”
Đúng vậy đấy. Trong lúc này, vấn đề ký ức gác lại sau. Thời gian còn lại thật sự rất ít ỏi.
“Ừm, cũng đại loại như thế.”
“Về vấn đề đó, tại sao cứ phải là tôi? Nếu ông muốn làm boke cũng không hề gì, nhưng chẳng phải để người khác làm thì tốt hơn sao?”
Tui muốn bà cười từ tận đáy lòng ở đây này, tôi muốn nói thế lắm mà không được, một điều kỳ quái nào đó đã chặn tôi lại.
“Không, gần như ngày nào tui cũng làm tsukko, nhưng tui nghĩ bà tuyệt lắm. Lối suy nghĩ, ý tưởng bà nảy ra cũng bá con ông đạo. Bởi thế tui muốn nhờ bà đánh giá cấp độ boke của tui ấy mà.”
“Hê-hêê…… Tui không xứng đáng nhận lời khen ấy đâu. Nếu ông muốn tán tỉnh tui, tui sẽ không chấp nhận đâu.”
Có khi nào, Yukihira lúng túng khi được khen chăng. Cái gương mặt ngượng nghịu đó cực kỳ con gái.
“Tôi có nói thế đâu mà với lại bà hư cấu quá!”
“Đừng nói kiểu qué đẻn đó chứ!”
Rồi chớp mắt, cô ấy quay lại với nét mặt lạnh tanh. Chả hiểu nổi…… cái bà này tôi hiểu tôi chết liền.
“Maah, tiện thể kết thúc trò đùa nhẹ lúc nãy, bây giờ bắt đầu neta showtime được chứ?”
Neta cơ kìa…… Maah, tôi đã sẵn sàng, bản thân tôi cũng tới giới hạn rồi. Lượm cái cặp xách vứt trên sàn bê tông lên, tay tôi kéo xoẹt phéc-mơ-tuya.
“Ố wah-!”
Cái cặp bì nhồi nhét quá nhiều, ngay khi mới kéo khóa kéo được nửa đường, mọi thứ bên trong đã bung bét ra.
Maah, dầu gì nó cũng ních ứ hự rồi…… Từ cái đống này, chắc bốc được cái nào thì xài cái đó.
Trước mắt, tôi nhìn vào thứ trượt ngay tới trước chân tôi. Gì thế này…… Manga á? Cầm lên trong tay, tôi thấy nó là một truyện hài mới được chuyển thể anime gần đây.
Í da, truyện này dĩ nhiên thú vị rồi, dù sao tôi cũng từng đọc qua, nhưng đọc cho Yukihira nghe và làm cô ấy cười tại đây ngay lúc này, với tôi thì có chút bất khả thi rồi.
“Aah, cái đó thì tôi cũng có một bộ rồi.”
Đã vô dụng lại còn không được tích sự gì. Khó mà cười thật lòng trước neta đã biết.
“Nhân tiện, Yukihira cười nhiều nhất ở cảnh nào vậy?”
Chí ít, nếu khó lòng tận dụng cuốn truyện này, tôi quyết định tìm gu gây cười mà cổ thích.
“Cha của nữ chính, cảnh ông bị chém vì bảo vệ cô ấy.”
“Chẳng phải đó là lúc chỉ để rơi lệ sao!”
“Khuôn mặt giàn dụ nước mắt của nữ chính cực kì buồn cười mà.”
“Bà là quỷ à!”
“Đùa thôi, thực tế là tôi đã khóc than.”
“……Giả tạo thế nào ấy.”
“Thiệt mà, nước mắt ngập cả phòng, suýt nữa tôi chết đuối rồi ấy chứ.”
“Học sinh tiểu học cũng biết là láo đó!”
Hỏng rồi…… Lại bị cuốn theo Yukihira như mọi lần rồi. Next, next liền. Tôi đảo mắt nhìn sang chỗ khác.
“Cái này……”
Túi cười à. Nhấn xuống và nó sẽ phát ra mỗi tiếng cười, đây rồi.
Cũng đã dùng lời nói để gây cười, vậy có đáng kiểm nghiệm phương pháp này không. Giơ lên trước mắt Yukihira, tôi thử bóp.
『Ahyahyahyahyahyahya!』
Ừm, dùng cái túi cười này, với tiếng cười giả này. Tốt, nếu là để gây cười, không cần phải làm nhiều lần.
『Uwa-ha! Uwa-ha! Uwa-ha!』
Âm thanh phát lại lần này rất khác so với tiếng cười giả mới nãy. Hình như có rất nhiều biến thể trong cùng một máy.
『Fu-hahahahahahahặ-…… hặ-! Khặc!』
“Trời ạ, hỏng thì thu lại lần khác thay vào đi!”
『Gegyara! Gegyarara! Gegyararara!』
“Thế thì còn giống con người chỗ nào vậy!”
『Fufu…… Và đây là dứt điểm, BOY!』
“Thì chẳng phải vậy sao! Rõ ràng đó là tiếng cười, nhưng có còn là túi cười không thế!”
『Pu…… Kukuku, Kondou-san ấy…… không thể nào, Kondou-san ấy làm pet sao……』
“Kondou-san là thằng đếch nào thế!? Mà đó là inside joke mà!”((inside joke: trò đùa chỉ người trong nghề mới hiểu))
『LOL!』((gốc là warota, tiếng lóng trên internet, =waratta=cười))
“Câm miệng!”
『Tôi thỉnh thoảng lại chợt thắc mắc…… cười như thế này có ổn không, vậy đó.』
“Ổn hết! Mày là cái túi cười thì không sao hết!”
『Tôi…… không cười nữa đâu!』
“Hãy cố lêêêên!”
『Cái túi cười không biết cười, thì chỉ là túi thôi.』
“Hiển cmn nhiên!”
Mồ, xong game rồi. Tôi quẳng cái túi cười lên đất. Tôi liếc trộm xem mặt Yukihira thế nào, ánh mắt cô ấy vẫn dửng dưng, không sáng lên tí nào.
“Giờ mới để ý, Amakusa-kun, khuôn mặt ông lúc tsukko rất thú vị nhỉ.”
Cảm giác như tôi là nạn nhân của một trò châm biếm độc đáo vậy.
“N-next, qua cái khác!”
Tuy nhiên, item mà Chocolat chuẩn bị hữu dụng vượt quá mức dự đoán.
《Bộ tộc trong rừng, tuyển tập các trò đùa bí truyền của nhà Regero ~ Mogorogururi Regerorappa ~》((parody một bộ anime nhật))
“Còn cả phụ đề phiên dịch nữa à!”
Lại thêm hàng UOG xuất bản…… Mồ, thím phá sản giùm con đi.
《Truyện cười
Tuyển Chọn Hai Mươi Danh Nhân Thời Chiêu Hòa》((Showa – Chiêu Hòa: triều đại Nhật từ 1926 – 1989))
“Không thể nào, băng cassette luôn cơ chứ!”
Làm thế bất nào mà tôi tận hưởng nó ở trên tầng thượng đây.
《Tôi vẫn chưa thể cười lại được! ~ Lắng nghe mười người bị tước đoạt nụ cười, cách tẩu thoát từ lòng đất ~》
“U sầu bỏ bà ra chứ ở đó mà vui! Có khi nhếch mép cười còn không nổi!”
Một mảnh giấy gấp lại lọt vào tầm mắt tôi. Nhặt lên thì tôi thấy đó là những chữ viết nguệch ngoạc của Chocolat.
《Vì Kanade-san, em đã suy nghĩ bao dữ dội đóa. Giô cừ((Joke theo kiểu Chocolat)) tượng đồng 『Ninomiya Kinjirou nhậm chức quan nhiếp chính xám』.》((Ninomiya Kinjirou là người xuất chúng thế kỉ 19 ở Nhật. Tượng của ông thường thấy là một cậu bé vừa gánh củi vừa học, đúc theo giai thoại về ông))
“Liên quan bằng cái niềm tin!”
Tôi vo tròn lại và lấy hết sức bình sinh ném nó xuống đất.
“C-cái khác……”
Không xong rồi…… Gần kiệt sức rồi. Dù cho tôi đang gặp trắc trở, Yukihira vẫn chẳng tỏ ra chút gì hứng thú như mọi khi. Khuôn mặt đơ đơ phần nào lộ vẻ chán chường, cô ấy kiểm tra giờ trên đồng hồ đeo tay.
“Ara, đã đến lúc tôi phải đi rồi. Amakusa-kun, chốc nữa tôi có bài học cưỡi ngựa nên tạm biệt ông.”
Kuh, toi cơm rồi. Tuy cái cớ nghe mát rười rượi, song cảm giác muốn đi về của Yukihira thì là thật.
Không phải là muốn đi về chung, tuy vậy Yukihira rời khỏi trường sau khi tan học, nếu tôi đuổi sát gót cổ để làm cổ cười thì mới là điều bất thường.
Mà ngay từ đầu, làm gì có chuyện làm cổ cười thật lòng được. Túm cái váy lại, khoảnh khắc này chính là giới hạn thời gian thực sự.
Nhưng, làm giề đây? Tôi cố hết sức cỡ nào cũng bất khả thành, vũ khí Chocolat phòng bị cho thì toàn là ăn tàn phá hại…… Kuh, lẽ nào đây là thất bại sao.
Bấy giờ, Lựa Chọn Tuyệt Đối lù lù xuất hiện.
【Chọn đi nào:
①Cười là thứ vớ vẩn. Thu phục lòng người mới là điều tối hậu.
②Thời đại hư cấu. Triệu hồi Chaien gầy dựng nụ cười mai sau.】
Chân long giáng thế…… Vớ vẩn rồi hư cấu gì đây? Yukihira mà cười được khi lựa chọn những thứ này à? Bình thường Chaien cũng chào thua neta của bả rồi, ấy vậy tôi có cảm giác mức cười của bả lại là chuyện khác.
Ấy ấy, không còn cơ hội để phân tích cũng như xem xét cái này nữa rồi. Lo lắng chỉ tổ phí thời gian. ①, là ①!
Vậy là, quyết định xong, tuy các lựa chọn đã biến mất khỏi đầu, nhưng không có gì đặc biệt xảy ra trong tình cảnh. Trong lúc đó, Yukihira đã ngoảnh lưng và hướng về phía cửa mà đi.
“Yukihira-!”
Khi tôi cất tiếng cao xém khản giọng, Yukihira ngoái đầu lại. Tôi vẫn chưa quyết định trước được nên làm hành động gì. Song, cứ ngừng bả trước, rồi kết thúc sau.
“Chờ tui một chú-…… hể?”
Tuy thế, khi đặt chân về phía trước, có một cảm giác là lạ dưới lòng bàn chân.
“Ồ siệệt-!”
Tôi trượt lộn ngửa một cú đẹp như mơ, kết quả là đầu tôi hôn mặt sàn bê tông thắm thiết như chưa bao giờ có.
“Ôôôô-”
Lực chấn động bồi thêm lên cục u cũ, khiến tôi cảm thấy thốn không tả nổi một chút.
“Guh…… Cái này…… là vỏ…… chuối?”
Nhổm người dậy, tôi kiểm tra thứ mình đạp lên vừa nãy. Khi nãy khi lục tung đồ ra, nó cũng bay ra theo à…… Khoan, thứ này có lẽ cũng vô ích thôi.
“Pu…… Kuku……”
Ấy vậy,
“Yukihira?”
Mặt bả có chút gì đó buồn cười,
“H-hồi nãy, vỏ trái chuối hồi nãy…… Kuku.”
Oi, không lẽ là, cái này……
“Ahahahahahahahahaha-!”
Yukihira bắt đầu như muốn cười.
“Ahahahaha! A-Amakusa-kun, ông, với cái-cái vỏ! Vỏ chuối thế kỉ 21 rồi! Conto à, conto thời Chiêu Hòa hả! Pu, kukukukukuku-”
Không hiểu phản ứng của cổ, tôi đứng hình. Vỏ chuối…… gây cười đến thế à?
“Ahahahahahahahahahaha-!”
“Hn?”
Di động tôi rùng lên. Tín hiệu có mail tới. Có lý nào, ngay thời điểm này……
Người gửi là 『Thần』, tiêu đề là 『Mission complete』. Tôi lập tức mở ra.
《Xin chúc mừngGiờ cứ xõa cho đến khi nhận mission tiếp theo nhá.》
Ể? Thế là xong rồi á? Thế là…… clear rồi á?
“Ahahahahahahahahahaha-!”
Maah đúng là, cái này thì không những gọi là cười thực lòng, mà đề cử nhận giải thưởng Hàn Lâm cũng được không chừng. Một tràng cười tuyệt vời đến cả cỡ đó.
“Kuh…… Kuhuhu…… Không được rồi, đau-đau bụng quá!”
Tôi chưa từng thấy cổ cười như vậy, rốt cuộc là cô ấy cười run cả người khi chống tay chống gối lên đất.
Yukihira Furano…… Không chỉ tính cách khác hẳn con người bình thường, đến cả óc hài hước cũng dị nhân nốt.
Mới đầu còn cười mím mím khục khục, rồi như bất ngờ bấm nút đổi, cô ấy bắt đầu cười phá lên và lăn ra đất.
“Ahahahahahahahahaha-!”
Chân giãy đạp, khóe mắt lưng tròng khiến vẻ đẹp quý phái tan biến, nhìn theo kiểu nào đi nữa thì cũng không thể nói là đẹp được.
Thế nhưng, không hiểu tại sao tôi lại thấy khuôn mặt Yukihira lúc cổ ôm bụng cười lăn cười lộn lại dễ thương hơn từ trước đến giờ, trong thoáng chốc, tôi không thể dời mắt đi được.