Ore no Mei wa Shourai, Donna Aite to Kekkon Surun darou?

chương 1.3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Và đó là cách mọi chuyện đã bắt đầu, và giờ chúng tôi như thế đấy…..

Eri nhặt lại chiếc điện thoại tôi đã ném đi khi nãy.

“Rồi quay vể chủ đề chính nào. Dù chuyện gì có xảy ra đi nữa, chú không nên đập phá đồ đạc của mình chứ.”

Trước lý lẽ chính đáng của con bé, tôi không nói nên lời.

“Con nói đúng….chú sẽ ghi nhớ điều đó. Nhưng con cũng không cần để tâm đâu, chuyện vặt ấy mà.”

Và rồi tôi nhận thấy Eri bỗng đứng sững lại, và rồi một dấu hỏi chấm to đùng xuất hiện trên đầu con bé.

Sau một hồi trầm ngâm – một giấu chấm than nảy ra thay cho giấu chấm hỏi ban đầu.

“Eri. Trả điện thoại cho chú….ngay và luôn.”

Tuy nhiên, đã là quá trễ rồi.

“Chú chán nản như vầy là do cô ta đã đá chú sao.”

Nó thấy rồi! Con bé đã kịp nhặt chiếc điện thoại của tôi lên khi màn hình còn sáng, nên chắc hẳn con bé đã thấy hết cả rồi.

Tôi thấy thật trống rỗng và nhục nhã.

Eri trả lại điện thoại cho tôi rồi khẽ nói.

“Pairmate là cái ứng dụng hẹn hò, phải không chú? Cháu đã từng thấy nó trong quảng cáo trên Youtube rồi.”

Nó còn kèm thêm câu “Con rất tiếc” đằng sau cuối nữa.

Đã như thế này rồi, tôi không còn quan tâm nữa vì con bé đã biết cả rồi. Đó là lỗi của tôi khi ném cái điện thoại đi ngay từ ban đầu. Chứ không phải tại nó vì đã vô tình thấy những gì trong đó.

Tôi phải nói thế nào đây….Tôi đang gặp khó khăn trong việc tìm cho mình một người bạn đời, nhưng gia đình tôi lại phát hiện rằng kết quả của những cuộc tình chả đi đến đâu cả-khiến cho nó như là một trong những điều đáng thất vọng nhất từng xảy ra trong cuộc đời tôi.

“Nếu có cái lỗ nào đó, chú sẽ chui luôn vào đó. Mà không có cái lỗ nào, thì chú sẽ tự mình đào một cái vậy.”

“Con xin lỗi…Con không nghĩ chú nghiêm túc trong chuyện này tới vậy.”

“Không phải lỗi của con đâu. Chỉ là chú không thể tha thứ cho bản thân mình nếu cứ mãi vô dụng như thế này. Mà nếu được, thì xin con đừng kể chuyện này với ai nhé, kể cả Ane-chan.”

“Con hiểu rồi. Con sẽ không bép xép đâu. Mẹ có lẽ sẽ trêu chọc chú nếu như biết được chuyện này mất.”

Trêu chọc ư? Cái cách trêu chọc của bả không dễ thương như của con đâu.

Tôi không muốn đi sâu vào chi tiết vì thực sự rất thốn khi phải nhớ lại chuyện này. Nhưng tôi đã từng rất sợ phụ nữ, đặc biệt là những cô gái lớn tuổi hơn tôi, cũng vì cái cách mà bà chị đối xử với tôi.

Nếu mà bà chị tôi, người đã dành cả cuộc đời mình để hành hạ tôi tới mức nhu vậy, biết được rằng “Yuji đang tìm kiếm bạn đời” hay là “Yuji đã thật bại thảm hại” thì bả sẽ đớp lấy nó nhanh như một con linh cẩu vậy.

“Nhưng tại sao chú lại thử mấy cái ứng dụng hẹn hò vậy?”

“Vì, chú đã nghĩ tới việc có một mái ấm của riêng mình.”

“Hmm, vậy là Oji-san đây muốn được kết hôn đúng không. Đương nhiên là có. Nếu không thì chú đã không phải trải qua mấy cái rắc rối của đống ứng dụng hẹn hò này rồi.”

Con bé nói đúng. Đa phần các ứng dụng hẹn hò đều theo dạng trả phí.

Nó không đáng là bao với tôi, nhưng tôi biết chắc rằng những người đang trả tiền cho chúng đều là những kẻ nghiêm túc muốn tìm cho mình một người bạn đời.

“Nhiều năm trôi qua, chú đã bắt đầu kiếm được cho mình một số tiền kha khá, và hơn cả là chú không muốn chết già một mình. Và thật khó cưỡng lại để nghĩ tới việc có một người bạn đời đúng chứ?

“Con sẽ không để chú chết trong cô độc đâu. Con sẽ luôn luôn bên cạnh chú.”

“Nhưng con không thể sống với chú cả đời được…”

Eri khó chịu bĩu môi.

“Chuyện đó là do con quyết.”

“Ừ thì đúng. Nhưng một khi con tốt nghiệp trung học rồi, con sẽ bước vào một trường đại học cách xa nơi đây, thậm chí còn phải chuyển đi, hoặc vô số những yếu tố chưa rõ cản trở con tới đây. Ngoài ra, còn có khả năng con sẽ tìm được cho mình một người bạn trai nữa là…”

Rồi, vì một lí do gì đó, Eri lại bĩu môi thêm lần nữa.

“Con không có bạn trai, và con cũng không có hứng thú với chuyện đó.”

Hmm, tôi hiểu rồi….

Tôi tưởng những đứa tầm tuổi nó sẽ hứng thú với chuyện yêu đương chứ.

“Và chú biết gì không? Kết hôn cũng chả tuyệt vời đến như vậy.”

…Không, nó rất tuyệt vời. Nhưng tôi không bất ngờ khi con bé cảm thấy như vậy.

Nhìn nó nhăn mặt như vầy, tôi nhớ lại….

Con bé đã phải chứng kiến cảnh gia đình mình tan vỡ khi mới có tám tuổi, cũng vì thằng chồng cũ của chị tôi ngoại tình.

Đó là lí do mà tại sao nó lại có góc nhìn của riêng mình về “hôn nhân”.

Với con bé, chỉ cần đề cập tới mấy từ như “hôn nhân” hay “yêu đương” cũng đã khiến

con bé buồn rầu.

“…Xin lỗi. Con nói đúng, từ quan điểm của con, hôn nhân và tình yêu là không tốt.”

“Không, nó không tiêu cực đến mức vậy, chỉ là…”

Eri dường như không biết phải nói gì, ngượng ngùng quay đi.

“Chà, dù cho chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, chú vẫn nghiêm túc về chuyện hôn nhân.”

“Hmm. Nhưng tại sao chú cứ mãi thất bại vậy?......Này Oji-san, với cháu thì chú trông cũng khá là đẹp trai và dù làm freelance thì chú cũng kiếm được rất nhiều tiền mà..”

Ờm, đó không phải là một lời khen.

Mặt khác, đừng cố đào bới lí do tại sao chú thất bại nữa.

“Cũng như cháu nói đấy.”

Đúng là thật khó để tôi chấp nhận điều này, nhưng đã bàn tới đây rồi thì tôi đành thổ lộ hết ra vậy.

“Họ không muốn sống với một tên freelance với một tương lai bất định.”

Thành thực mà nói, tôi không nghĩ rằng bạn có thể ổn định chỉ vì có một công việc toàn thời gian. Nhưng thật bất ngờ rằng, lại đang có rất nhiều người tìm kiếm một nơi an toàn mà bản thân sẽ không thể mất việc trong thời gian dài, nơi mà tháng nào họ cũng chỉ nhận được một số tiền nhất định vào một ngày nhất định.

Ít nhất thì cái lí do chết tiệt khiến tôi bị từ chối là tại cái mác “nhà sáng tạo nội dung tại gia trong lĩnh vực chỉnh sửa và sản xuất video”. Và kể cả tôi có cho họ xem tài khoản ngân hàng của mình, chắc họ cũng sẽ đáp rằng, “Em không biết nữa, trông anh có vẻ không ổn định,” rồi từ chối tôi.

“Như thế là sao cơ chứ? Chú không muốn ở bên một người mà từ chối mình chỉ vì những lí do như vậy.”

Con bé không được vui cho lắm, đôi má vẫn còn phụng phịu.

Tôi không rõ tại sao nhưng tôi thấy vui vì con bé đã chịu đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của tôi.

“Vậy thì, hãy quẳng cái ý tưởng tìm kiếm hôn nhân đó đi, và rồi….”

Eri sụt sịt rồi nói tiếp,

“Và hãy sống trọn đời bên con nhé.”

….Tôi rút lại những lời mình nói ban nãy. Tự thân tôi không thể thốt ra những lời đó được.

“Ý con là, như vậy thì con sẽ không phải lặn lội đường xa nếu như con sống tại đây. Con còn giỏi việc nhà, biết chú thích ăn món gì, và sẽ không làm phiền tới công việc của chú. Ngoài ra, con cũng không ngại phải lấy chú đâu, Oji-san?”

“Chú và cháu gái không thể lấy nhau. Hết chuyện”

Chú và cháu gái là thân nhân bậc ba. Theo pháp luật Nhật Bản, họ không được phép kết hôn.

“Hay là một mối quan hệ chung sống không hôn thú thì sao? Như vậy thì ta sẽ không phải đăng kí kết hôn.”

“Chả phải nó cũng chỉ như bạn cùng phòng hay sao? Mà chúng ta là họ hàng đấy.”

“Vậy chú nói rằng chúng ta có thể sống với nhau như là họ hàng đúng chứ?”

Chết rồi. Tôi đã bị dắt mũi rồi.

Trong khi đang suy nghĩ làm cách nào để né tránh những cuộc nói chuyện như này, tôi nghe thấy tiếng gì đó đang sôi từ trong bếp phát ra.

“Súp miso, chú nghĩ là nó đang sôi rồi…”

“Lần nữa à~. Chú nghĩ con sẽ mắc bẫy vì…..Awawa! Đúng rồi!”

Con bé chạy vào bếp rôi nhanh chóng tắt lửa.

“Có vẻ như bây giờ không phải là lúc để nói chuyện. Bữa tối cũng sắp xong rồi. Chú đợi một lát nhé.”

Rõ ràng, con bé đang dở dang với việc nấu ản. Thân tâm tôi thở phào nhẽ nhõm sau khi thành công đánh lạc hướng sự chú ý con bé khỏi tôi.

Tôi đã luôn luôn thấy rằng Eri gần gũi với tôi tới lạ thường.

Tôi đã luôn tò mò về điều này từ cái ngày mà con bé tới chơi nhà tôi. Tôi nghĩ là nó quý mến tôi theo cái cách khác biệt so với bản tính cầu kì của mình. Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi,nhưng mà.

Tôi không có bất cứ tiêu chuẩn gì để xem xét mối quan hệ giữa chú và cháu gái. Nên tôi không rõ như này có là bình thường hay không.

Tôi mừng rằng con bé quý mến tôi, nhưng thực sự tôi không rõ rằng con bé nghiêm túc về chuyện này tới mức nào.

Đương nhiên, đây không phải rắc rối gì cả. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy hạnh phúc nếu như nó thích làm việc này việc nọ xung quanh tôi.

Tôi trân quý con bé như là cháu gái dễ thương của mình và vui vẻ khi được con bé tới thăm như này.

Nhưng đôi khi, tôi không thể không tự hỏi….

Eri rõ ràng là cháu gái, là thân nhân bậc ba, và là một thành viên gia đình của tôi.

Nhưng trong mắt thiên hạ thì con bé chỉ là một cô nữ sinh trung học đang trong cái độ tuổi nhạy cảm.

Tôi tự hỏi rằng tại sao cô gái ấy có thể bước vào nhà của một thằng đàn ông độc thân ở tuổi đôi mươi và không hề phản ứng lại. Nó không nên tự nhiên đến thể, kể cả chúng tôi có là họ hàng đi chăng nữa.

Trong lúc tôi vẫn còn đang suy ngẫm, tôi mở bản tin trên điện thoại ra.

Một tít báo ngay trên đầu đã thu hút sự chú ý của tôi. “Diễn viên Kyohei Hori, 28 tuổi, bị phát hiện xâm hại một nữ sinh trung học!”

Anh ta là một diễn viên nổi tiếng và điển trai. Kể cả tôi không có xem phim truyền hình đi nữa, tôi vẫn biết tới cái tên và gương mặt của hắn. Và cũng bằng tuổi tôi luôn.

Hắn ta đã bị bắt vì nghi ngờ quấy rối tình dục một nữ sinh trung học và đã trở thành chủ đề bàn tán trên mạng xã hội và các bản tin.

Đây là cách thế giới nhìn nhận anh ta. Mối quan hệ giữa một người đàn ông đã sắp tam tuần và một cô nữ sinh cao trung có thể dễ dàng trông như một tội ác. Rất dễ bị nghi ngờ.

Dù cho tôi có cố gắng chứng tỏ rằng Eri là cháu gái của tôi, thì vẫn không thể tránh được những ánh mắt soi mói.

Ban đầu, tôi cho phép con bé được tới đây chỉ vì lí do chính đáng rằng tôi lo lắng cho nó.

Và bằng cách nào đó, cuộc sống bán-thử của chúng tôi bắt đầu một cách thật thoải mái.

Đó là lí do tại sao, đôi lúc trên chặng đường này, có lẽ tôi đã quay lưng lại với thực tại.

“..Nhưng, hiện giờ chả phải đã quá muộn rồi ư?”

Tôi bác bỏ điều đó bằng một cái lắc đầu.

Mong muốn được bảo vệ Eri, cháu gái dễ thương…..người chính là gia đình của tôi.

Tôi không giống như những tên cặn bã quấy rối nữ sinh cao trung lạ mặt.

Nếu tôi lo lắng rằng người ta sẽ suy nghĩ như thế nào, có lẽ tôi đã từ chối ngay từ ban đầu. Sẽ là chân thành hơn vì sau này tôi sẽ không phải lấy lí do nữa.

Nếu họ nghi ngờ tôi, tôi sẽ chứng minh từ tận đáy lòng mình rằng,

Eri, Erika Shibai, là cháu gái của tôi….

Không những là một cô gái dễ thương, mà còn là một thành viên gia đình đáng quý của tôi nữa.

==================================

Không có chap mới nữa đâu, tiện thể tạ lỗi với chiến thần vì sự chậm trễ không đáng có này.

Lần này đổi ngôi xưng hô sang chú-con cho nó giống romcom hơn

Truyện Chữ Hay