Ore no Kanojo to Osananajimi ga Shurabasugiru

chương 14:sự ra đời của vị vua dối trá

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chết tiệt +

Chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt! +

-Phù phù phù phù…+

Buổi tối Chủ Nhật. +

Lúc này trên tay tôi đang mân mê một món bảo vật của Eita(chắc nhiều bạn cũng đã biết Masuzu có một sở thích kì quái là lấy trộm vài món đồ của Eita rồi mang về nhà âu yếm vuốt ve rồi,như cái giầy chẳng hạn=))Nếu bạn nào chưa nhớ được chi tiết này thì có thể đọc lại tập 7 đế biết nhé),nằm khỏa thân trên giường một cách vật vờ sau một tràng dài nguyền rủa người phụ nữ đáng ghét đó(gỡ tag ecchi lâu rồi nên không có gì mà tưởng bở đâu nhé:v) +

Người mà tôi đang nguyền rủa-không ai khác chính là Fuuyumi Ai. +

Một nhân tình đạo đức giả! +

Rõ ràng cô ta đã khẳng định là sẽ chấp nhận trở thành người ngoài cuộc,vậy mà giờ đây tại sao cô ta vẫn không ngừng đeo bám Eita? +

Mặc dù cô ta đã biết rằng định mệnh đã an bài từ lâu khi Eita chỉ mãi mãi thuộc về mình Chiwa,vậy mà cô ta không vì thế mà có những mặc cảm sao? +

Đáng ra cô ta đã phải phẫn uất đến mức tự sát luôn rồi chứ? +

Rõ ràng cô ta đang âm thầm ấp ủ một kế hoạch gian xảo để có thể phá vỡ hạnh phúc của hai người họ vào một thời điểm phù hợp-cô ta không cảm thấy xấu hổ vì sự vô liêm sỉ của mình khi sẵn sàng trở nên ích kỉ để cướp đoạt đi tình yêu chân chính của người khác sao?Không thể để mọi chuyện như vậy được.Cô ta là một kẻ nguy hiểm đến mức chỉ cần một phút lơ là khi mình không can thiệp là sẽ có thể thực hiện đủ những trò tác oai tác quái nào mà chỉ có ông trời mới biết. +

-…Có lẽ từ bây giờ mình phải thay đổi cách nhìn nhận về cô ta…+

Nói không chừng là tôi đã quá coi thường Fuuyumi Ai. +

Tôi đã lầm tưởng rằng cô ta cũng chỉ là loại phụ nữ độc đoán trong tình yêu,khi mà chứng kiến người mình yêu đã yêu người khác thì sẽ phẫn chí mà bỏ đi một nơi thật xa để tìm kiếm sự thanh thản trong tâm hồn.Và trên thực tế thì viễn cảnh đó cũng đã có lúc suýt trở thành sự thật. +

Thế vậy mà,giờ đây cô ta như đã hồi sinh thành một con người hoàn toàn khác. +

Tuy rằng tình cảm mà cô ta dành cho Eita thì vẫn vẹn nguyên như ngày nào,nhưng giờ đây cô ta đã có thể chấp nhận sự hiện diện của Chiwa trong trái tim cậu ấy.Cô ta đã từng than khóc vì đã không thể trở thành bạn thanh mai trúc mã của Eita như Chiwa trong rạp chiếu phim lần đó,vậy mà tôi không thể ngờ chỉ sau một thời gian ngắn cô ta đã có những biến chuyển rõ rệt về tính cách như vậy?Sự ích kỉ và độc chiếm trong tình yêu trước đây của cô ta có thể được ví như một cục tẩy,sau nhiều lần nếm trải những vết nhơ bẩn của nỗi đau thực tại đem đến mà cứ mòn dần đi,và giờ đây sự ích kỉ đó của cô ta có vẻ nhữ đã biến mất hoàn toàn. +

-Chà chà…+

Tình thế giờ đã thay đổi. +

Có phải cô ta đang tỏ ra quá thảnh thơi không?Liệu giờ đây cô ta có coi rằng Chiwa không phải là một mục tiêu thứ yếu mà cô ta cần phải lo ngại?Liệu rằng có phải Chiwa chưa thể hiện rằng mình là một đối thủ nguy hiểm đối với cô ta? +

Giờ đây cô ta đã loại bỏ được tôi ra khỏi chiến tuyến-sau khi tôi đã kết thúc mối quan hệ nhân tình giả dối với Eita nên dĩ nhiên tôi đã không còn là một mục tiêu đáng phải quan tâm của cô ta nữa.Có lẽ chính vì mất đi kẻ thù nguy hiểm nhất nên giờ đây cô ta mới có thể tự tin mà tiếp cận Eita.Điều đáng lo ngại nữa là,không chỉ mình Fuyuumi là có cảm tình với Eita.Còn có cả Akishino Himeka,và ngay cả Mogami Yura dạo gần đây cũng đang có những động thái muốn tiếp cận gần hơn với Eita-có lẽ cô ta đã có cảm tình với cậu ấy từ lâu rồi,nhưng gần đây đã quá sốt ruột nên mới chủ động như vậy. +

Và cái câu nói hàm chứa ý nghĩa sâu xa đó của Fuuyumi Ai,đến bây giờ vẫn thi thoảng văng vẳng trong tâm trí tôi. +

Nếu như là Takkun,thì không phải là cậu ấy hoàn toàn có thế tiếp nhận tình cảm của cả bốn chúng ta sao? +

Ý mà cô ta muốn nói đến là gì? +

Có phải cô ta đang muốn khẳng định rằng”Eita là thuộc về tất cả mọi người”không? +

Phát cuồng vì một nam sinh lôi cuốn nào đó trong lớp,để rồi tất cả nữ sinh thống nhất đi đến kí kết một hiệp ước chung là sẽ cùng nhau”coi cậu ấy là bạn trai chung của tất cả mọi người”-kiểu tình huống như thế thực tế đã từng xảy ra.Chẳng phải lấy ví dụ ở đâu xa xôi mà chính trong lớp học này-nam sinh năm nhất Asoi Kaoru là một ví dụ điển hình.Thế nhưng nói gì thì nói,dù có đem so sánh sự tương đồng giữa hoàn cảnh thực tại của Kaoru và Eita thì vẫn đi đến kết luận,trường hợp của Eita là hoàn toàn khác. +

Bởi lẽ Eita quá ngốc nghếch. +

Cậu ấy không giống Kaoru,cậu ấy không có đủ khả năng để trở thành”bạn trai của tất cả mọi người”được. +

Chắc chắn một người thông minh như Fuyuumi Ai cũng có thể hiểu được điều này.Vậy thì hà cớ gì mà cô ta còn nói ra những lời như vậy? +

Dù có vắt hết chất xám tôi cũng không thể tìm ra được câu trả lời. +

Mà thôi,giờ cũng chẳng muốn nghĩ. +

Nhét bảo vật của Eita vào trong túi,tôi bắt đầu cảm thấy chán món đồ này rồi.Có lẽ tôi cần phải kiếm một món nào khác có kích thước lớn hơn để chà chà(chà vào chỗ nào trên người thì đọc lại tập 7 ấy,cấm có tưởng tượng 18+ linh tinh nhé:D),như thế mới kích thích hơn được. +

Có lẽ sáng sớm mai mình sẽ đến trường sớm để tìm vài món như vậy chăng? +

Không,không được.Sáng mai cả Eita và Yura đều có ca học theo chương trình học đặc biệt rồi.Nếu như mình bị hai người họ bắt gặp khi đang lén lút thó trộm đồ dùng cá nhân của Eita thì đời mình coi như chấm hết.Lúc đấy chắc không còn mặt mũi nào mà ở lại ngôi trường này mất. +

Nếu vậy thì,thời cơ phù hợp nhất chính là ngay lúc này. +

Trước đây khi nói chuyện với Eita,tôi có nghe thoang thoáng cậu ấy nói rằng buổi tối cậu ấy sẽ đến gặp giáo viên phụ trách đồ thất lạc để lấy lại đồ bỏ quên.Thế nhưng vào Chủ Nhật thì không có giáo viên phụ trách nào đến trường cả. +

Nói như vậy,tôi hoàn toàn có thể yên tâm đến trường mà không bị ai phát hiện. +

Vì khát khao tìm được bảo vật mà đi đến trường vào buổi đêm-đây cũng quả là một cuộc thám hiểm kì bí đấy chứ?! +

Câu chuyện tiếp tục dưới đây

Buổi tối Chủ Nhật,tôi đang ngồi bên bàn ăn để dùng bữa tối với Chiwa. +

-Phải,bác Mihoshi đã thu dọn đồ đạc và chuyển đi rồi. +

-Lúc đầu tớ đã nghĩ rằng bác ấy khó có thể mà cầm cự được một mình chỉ trong 1 tháng,thế nên quyết định rời đi của bác ấy thực sự khiến tớ khá bất ngờ đấy. +

Vừa lắng nghe Chiwa nói vừa cắn một miếng lớn Hamburger phô mai,dạo gần đây tôi đã bất đầu cảm thấy quen với khẩu vị của nó và chẳng biết từ bao giờ món Hamburger phô mai này đã trở thành món ăn khoái khẩu của tôi.Hừm…pho mát được nấu chảy ra mang lại một hương vị rất tuyệt vời,tôi không khỏi rùng mình trước sự tiến bộ trong khả năng nấu nướng của bản thân. +

-Thế nhưng liệu mọi chuyện sẽ ổn không?Tớ hi vọng là khi gặp lại người đàn ông đó thì họ sẽ không cãi nhau như trước nữa. +

-Có lẽ mẹ tớ sẽ phải vất vả đi tìm kiếm một tình yêu mới thôi.Bởi với mẹ tớ mà nói thì,sẽ không là một sự phóng đại quá mức nếu ví tình yêu như một chất dinh dưỡng thiết yếu nuôi dưỡng bà ấy. +

-Thực ra điều đó cũng không nằm ngoài dự đoán của tớ-Chiwa cười tủm tỉm. +

-Cậu đã nói chuyện này cho dì Saeko rồi sao? +

-Ngày hôm qua tớ đã nhắn tin cho bác ấy,và trong tin nhắn hồi đáp bác ấy chỉ viết vỏn vẹn có một câu”quả nhiên là như vậy”-tớ có thể cảm nhận được một thái độ khá thờ ơ của bác ấy khi biết được chuyện này,cứ như là tất cả đã diễn ra đúng như dự đoán của bác ấy vậy. +

Qủa nhiên là thái độ của dì Saeko khi biết chuyện mẹ tôi đã rời khỏi nhà cũng không mảy may làm dì ấy bận tâm.Dù sao thì tôi cũng không quá quan tâm về mối quan hệ giữa hai người đó cho lắm-và điều mà tôi nên làm bây giờ chính là đẩy đĩa salad rau xà lách sang phía Chiwa,vì có vẻ như hương vị tuyệt hảo của món Hamburger đã khiến Chiwa quên mất sự hiện diện của nó rồi thì phải. +

-Vậy là mọi thứ lại trở lại như trước +

Không nói gì,Chiwa chỉ đơn thuần là đẩy lại đĩa salad về phía tôi. +

-Thực ra tớ,gần đây đã có gặp mặt và nói chuyện với bố của Mogami. +

-Hả?Cậu đã gặp ông ấy rồi sao? +

-Nè Chiwa,vì tớ muốn an tâm nên tớ mới phải hỏi cậu câu này…Có phải là giờ đây,cậu không còn chút lưu luyến nào với kiếm đạo nữa đúng không? +

-Hừm,quả đúng là như vậy. +

Chiwa không do dự mà trả lời thẳng thắn. +

-Có lẽ mong muốn duy nhất của tớ bây giờ là,có thể tận hưởng kì nghỉ hè sắp tới một cách thật trọn vẹn với Eita mà thôi.Tuy rằng đã có những khoảng thời gian mà tớ cảm thấy do dự trước quyết định của mình,thế nhưng cuối cùng thì tớ đã hạ quyết tâm và lựa chọn từ bỏ kiếm đạo để có thể hướng về một tương lai mới phía trước.Bởi tớ muốn dành thật nhiều thời gian để có thể ở bên Ei-kun,hơn nữa những hoạt động sôi nổi của câu lạc bộ cũng khiến tớ cảm thấy rất vui và hào hứng-tớ cũng muốn nói cho cậu biết là tớ đã tìm được một giáo viên có thể đảm nhiệm việc cố vấn cho hoạt động của câu lạc bộ rồi đấy. +

Câu chuyện tiếp tục dưới đây

-Thì ra là như vậy sao…+

Nhớ lại hồi mùa xuân,tôi thi thoảng cũng trông thấy Chiwa đang đứng tập kiếm trước hiên nhà cô ấy. +

Còn dạo gần đây thì tôi đã không còn bắt gặp hình ảnh đó nữa-có lẽ bởi từ dạo đó cô ấy đã xác định tư tưởng là sẽ từ bỏ kiếm đạo rồi. +

-Tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không? +

-Chuyện gì thế? +

-Ei-kun,không phải vì tớ đã từ bỏ kiếm đạo mà…cậu cũng từ bỏ luôn giấc mơ trở thành bác sĩ đấy chứ? +

-Không phải đâu. +

Nhận thấy sự bất an hiện hữu trên khuôn mặt Chiwa,tôi trả lời một cách thẳng thắn để có thể giúp cô ấy cảm thấy an tâm hơn. +

-Tớ đã nhận ra rằng dù tớ có cố gắng thế nào thì giấc mơ đó cũng chỉ là một giấc mơ quá sức nằm ngoài tầm với-chẳng khác gì so với một sự hoang tưởng cả.Đơn giản chỉ là tớ đã nhận ra mình đã theo đuổi một mục tiêu không phù hợp với bản thân mình mà thôi-suy cho cùng thì từ lâu tớ đã luôn mắc chứng hoang tưởng rồi mà. +

Có lẽ tôi đã quá tin tưởng vào năng lực của mình suốt bản thân đến mức quên rằng bất cứ trận chiến nào cũng đều có nguy cơ thất bại-cũng chẳng có gì khó hiểu,vốn dĩ Thánh Long Kĩ Sĩ từ xưa đến nay đã bao giờ gặp phải đối thủ nào ngang cơ để anh ta có thể nếm trải hương vị cay đắng của thất bại đâu cơ chứ. +

Có lẽ sự hoang tưởng của chứng Chuunibyou đã ăn sâu bám rễ vào tiềm thức tôi quá lâu,đem đến một sự tự tin cao ngạo về bản thân suốt một thời gian dài,mà mãi đến gần đây tôi mới thực sự nhận ra được năng lực thực sự của bản thân ở tầm vóc nào. +

-Sau này nếu tớ có gặp khó khăn gì trên con đường chinh phục mục tiêu mới thì,rất mong sẽ được cậu chỉ giáo. +

-Hừm! +

Chiwa gật đầu một cái rộp cùng một nụ cười tươi rói hiện hữu trên môi. +

Sau khi rửa dọn xong đống bát đĩa của bữa tối với Chiwa,lúc tôi đang toan quay về phòng để đọc sách thì tôi chợt nhớ ra là mình có để quên đồ ở trường(khỏi cần phải nói gì thêm,chắc chắn lát nữa hai bạn trẻ sẽ đụng độ nhau ở trường:v). +

-Haiz…Mệt mỏi quá đi…+

Và cái thứ mà tôi cứ để quên hết lần này đến lần khác ở trường không gì khác chính là cuốn sách tham khảo môn Anh Văn. +

Tôi nhìn lướt qua đồng hồ thì nhận ra bây giờ cũng chỉ mới có tám giờ 5 phút tối,xem ra cũng chưa phải là quá muộn cho lắm. +

Nếu như mọi chuyện có thể diễn ra đúng như tôi dự đoán thì,không chừng tôi có thể đạp xe chỉ trong vòng 30 phút là có thể đến được trường lấy lại cuốn sách.Dù sao thì lúc đó sẽ là khoảng 9 giờ kém,thời điểm đó thì phố xá vẫn chưa đầy rẫy nguy hiểm rình rập khiến tôi không dám thó đầu ra khỏi nhà. +

Thế là tôi hạ quyết tâm,đạp xe ra khỏi nhà và đi đến trường một chuyến. +

◆ +

♪ Tiến bước nào,tiến bước nào! +

-Cùng tiến bước đi tìm bảo vật nào! +

-Tiến bước nào!Tiến lên!Đội thám hiểm-~~ +

Câu chuyện tiếp tục dưới đây

Hộc…+

Dường như không quá lời nếu ví quanh cảnh trường học buổi tối như thuộc về một thế giới hoàn toàn khác. +

Nói thế là bởi,giờ đây toàn bộ ngôi trường gần như chìm hẳn trong bóng đêm mịt mù,và thứ duy nhất soi sáng cũng chỉ là một vài ánh sáng yếu ớt phát ra từ những cột đèn mà thôi-trái ngược hoàn toàn với hình ảnh của một ngôi trường lộng lẫy được soi rọi bởi ánh mặt trời buổi sớm mai. +

Thế nhưng bầu không khí ảm đạm có chút ma mị này dường như lại tạo ra một sức hút khó tả khiến tôi hòa mình vào trong đó. +

Trong lúc còn đang mộng tưởng mông lung như vậy thì,tôi đã đi tới dãy nhà học của học sinh năm nhất từ bao giờ không hay. +

Vì không muốn để bất cứ biến trở gì xảy ra nên tôi không có bật đèn của dãy nhà lên,mà chỉ dùng chiếc đèn pin cầm tay mang theo từ nhà soi sáng dưới chân để có thể trông thấy đường mà thôi,bước đi những bước thật chậm rãi đến chỗ ngồi của Eita trong lớp.Trong lòng tôi thầm cầu mong sẽ tìm thấy được một món đồ gì đó mà cậu ấy đã để quên. +

Chỗ cần tìm đầu tiên chính là bên trong ngăn bàn. +

…Hừm,cũng chẳng có gì nhiều ngoài một cuốn sách giáo khoa(nó đang đến để lấy thứ này đấy,mau trốn lẹ đi:v).Mặc dù kích cỡ của nó cũng khá to và hẳn là sẽ có thể đem lại nhiều sự kích thích cho tôi hơn,thế nhưng lương tâm tôi không khỏi day dứt trước ý nghĩ lấy đi một thứ rất đỗi quan trọng với Eita-xem ra tôi nên bỏ nó lại trở về đúng chỗ cũ thì tốt hơn. +

Giờ thì thử tiếp tục tìm kiếm bên trong ngăn tủ đựng đồ cá nhân của cậu ấy xem. +

A!Tuyệt vời quá!Không nằm ngoài dự đoán của mình,ở bên trong là một cái túi có đựng đồ dùng tập thể dục +

Nếu vậy thì hẳn ở bên trong là…quá tuyệt rồi,chính là một bộ đồng phục thể dục. +

Tuy rằng tôi không thể phủ nhận đây là một món bảo vậy quá tuyệt vời,thế nhưng xem ra mang theo một món đồ có hơi quá khổ này về nhà này lại có vẻ hơi khó khăn…+

Nếu như không thể mang về thì,vậy không còn cách nào khác là tôi phải “làm chuyện đó”ngay ở đây thôi,phải tận hưởng tất cả nhiều khoái cảm nhất có thể trong đêm nay mới được. +

-Được rồi,bắt đầu thôi. +

Cả ngôi trường rộng lớn này giờ chỉ còn lại mình tôi,vậy là tôi có thể tận hưởng trọn vẹn một đêm khoái lạc ở đâu rồi! 1

◆ +

Thú thực mà nói thì đây không phải là lần đầu tôi mò mẫm đến trường vào lúc tối muộn thế này,bởi trước đây cũng đã có những lần tôi để quên đồ ở lớp. +

Tuy miệng thì nói đây không phải lần đầu,thế nhưng tôi vẫn chưa thể nào quen được với cái cảm giác rợn người này.Đi trong đêm tối mịt mù chỉ với một chiếc đèn pin thì chẳng thể đảm bảo điều gì có thể sắp xảy đến-đã vậy hôm nay còn là đêm mà trăng chỉ lên vào nửa đêm nên màn đem vốn đã tối đen hôm nay lại càng mịt mù hơn. +

Cho dù tôi dám chắc rằng giờ này không còn có ai trong trường,thế nhưng tôi vẫn không khỏi thận trọng mà bước đi thật rón rén. +

Câu chuyện tiếp tục dưới đây

Chỉ cần nghĩ tới việc trong trường còn có một ai,hay một thứ bí ẩn nào đó ngoài tôi ra mà đã thấy sởn cả da gà rồi. +

Dù tôi là một người theo chủ nghĩa không tin vào những thứ mà khoa học không thể lí giải như vong hồn hay bóng ma,thế nhưng khi mà chưa có gì chắc chắn rằng ngôi trường hiện tại chỉ đang trống rỗng thì tôi vẫn chưa thể nào cảm thấy thực sự thoải mái và tĩnh tâm được.Thôi,cố không suy nghĩ nhiều nữa,đi đến lớp thật nhanh để lấy cuốn sách rồi chuồn về nhanh cho lẹ. +

…+

Thế nhưng mọi chuyện đâu có dễ gì mà suôn sẻ đến thế.Cổ nhân có câu’Đi đêm tối có ngày gặp ma”quả đúng không sai-khi tôi đang ngày càng đến gần dãy nhà học cho học sinh năm nhất thì tôi bắt đầu nghe thấy một vài thanh âm kì lạ vọng đến. +

Là tiếng của con vật nào đó chăng?Chẳng lẽ có chó hoang chạy lạc vào đây sao? +

Không,nghe kĩ thì mới nhận ra đây là tiếng người rên rỉ?Mà làm gì có chuyện có học sinh định tá túc lại ở trường qua đêm luôn cơ chứ? +

Không sai. +

Chủ nhân của thanh âm này,là một cô gái. +

-ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm~~(đù,trong bản gốc thì cái đoạn rên rỉ này dài tận 3 dòng cơ,nhưng mà thôi chắc ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra thôi nên thấy không cần thiết phải chép lại đúng 3 dòng rên rỉ vào làm gì:D). +

-…Không thể nào…+

Không,không thể nào,không thể nào như vậy được. +

Không thể nào không thể nào không thể nào không thể nào?! +

Vì sao cô ấy lại ở đây?Vì sao?Vì sao cô ấy lại đến lớp vào lúc tối muộn thế này? +

Không khỏi tò mò,tôi lén lút tiến gần đến cửa lớp học để ngó vào bên trong quan sát xem cô ấy đang làm gì. +

Thế rồi cái khoảnh khắc mà tôi ngó đầu nhìn vào bên trong lớp,tôi đã trông thấy một cảnh tượng không thể nào tin được. +

-Hihi~hít hà♪.Eita Eita Eita!Mùi hương của cậu quả đúng là ngọt ngào Eita! +

Cảnh tượng mà tôi đang trông thấy là,Natsukawa Masuzu tay phải đang vẫy vẫy liên tục,và nhảy một cách điên loạn ngay giữa lớp học. +

Và điều đáng nói là tay trái của cô ấy thì đang cầm một chiếc quần thể dục,đưa nó lên sát mép miệng rồi dùng mũi hít hà liên tục mùi của cái quần đó,thậm chí tôi còn có thể nghe thấy cả tiếng lỗ mũi cô ấy hít thở. +

Không…+

Không thể nào?Liệu tôi có đang nhìn nhầm không? +

Chắc chắn là tôi đang bị ảo giác rồi.Chắc chắn là như vậy.Bởi lẽ làm gì có chuyện,Natsukawa Masuzu lại có thể làm những trò khiếm nhã ngốc nghếch như thế,đã vậy lại còn vào ban đêm nữa chứ? +

Chắc chắn cô ấy sẽ không làm những điều như thế này-bởi lỡ cô ấy bị ai đó trông thấy khi đang làm vậy thì sao? +

Chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy tủi nhục đến mức kiếp sau còn không dám làm người nữa. +

Tôi nhanh chóng lục tìm trong kí ức những hồi tưởng về Masuzu trước đây,và rõ ràng những kí ức của tôi về cá tính và con người của cô ấy không hề giống với cô gái trước mặt tôi lúc này.Luôn luôn tỏa ra một bầu không khí nghiêm nghị khiến cho mọi cô gái trong trường phải dè chừng,luôn luôn áp đảo đối phương trong những cuộc tranh luận bằng những lập luận sắc bén,và hơn cả là một cô gái đầy cao ngạo và kiêu hãnh. +

Câu chuyện tiếp tục dưới đây

Đó mới đúng là Natsukawa Masuzu mà tôi biết. +

Phải,phải như vậy mới đúng! +

-“chà xát chà xát chà xát”-Eita ơi,vì sao cậu không có ở đây,lúc này ở bên tớ cơ chứ?Tớ cảm thấy lạnh lẽo quá,ưm ưm…Chính vì thế nên tớ mới phải làm thế này để có được hơi ấm của cậu đó Eita,cậu có biết không hưm hưm hưm hưm…+

…Có lẽ lúc này tôi không còn nghi ngờ gì nữa. +

Tuy rằng Masuzu chưa bao giờ thực sự thổ lộ điều đó với tôi,nhưng cô ấy có thích tôi. +

Nhưng mà,chính những nỗi đau trong quá khứ đã trở thành một rào cản khiến cô ấy không thể nói ra nỗi lòng thực sự của mình. +

Bởi lẽ,cả hai chúng tôi đều có cùng một cảnh ngộ như thế. +

Bản thân gặp phải những trắc trở-để rồi từ bao giờ mà con tim đã lựa chọn một nhịp đập giả dối,không bao giờ có đủ can đảm để cất thành lời những lời yêu thương mà chỉ biết chôn vùi nỗi lòng đó trong một góc thật sâu thẳm trong con tim.Có lẽ suốt bấy lâu nay tôi đã quá đề cao cái danh dự ngu ngốc của mình mà không bao giờ có thể trở nên kiên định trong những lựa chọn của mình được. +

Vậy lúc này tôi nên làm gì mới phải đây? +

Chẳng lẽ tôi nên giả bộ chưa từng nhìn thấy gì,đóng cánh cửa lại và lặng lẽ đi về sao? +

Hay là lựa chọn kéo tung cánh cửa này ra,và bước về phía cô ấy? +

Có lẽ kể từ khi tôi đã kí kết một hợp đồng thỏa thuận để tạo dựng nên mối quan hệ giả tạo với Masuzu,đây chính là những lựa chọn khó khăn nhất mà tôi từng phải đối mặt. +

Khi đó tôi vẫn phải miễn cưỡng làm theo những gì mà Masuzu đề đạt ra,thế nhưng lần này lại là một chuyện hoàn toàn khác. +

Giờ thì tôi phải dựa vào ý chí của chính bản thân để có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất. +

Takkun,cậu cần phải lập nên một dàn harem. +

Tất cả những cô gái mà cậu đã lựa chọn đều thích Takkun cả,đúng không?Chi ít là cũng giống như cách mà tớ đã yêu cậu nhiều như thế nào,đúng không?Cậu đã vô tình làm cho họ thích cậu,vậy mà cậu lại nhẫn tâm nói”tôi không có thích bất kì kẻ nào trong số các cô cả”,đã gây ra phiền toái thì phải tự mình chịu trách nhiệm chứ đúng không? +

Lời nói của cả Kaoru và Ai-chan đồng loạt vang lên trong tâm trí tôi. +

Giờ thì tôi đã biết mình cần phải làm gì rồi! +

-Hưm hưm hưm♪ Hưm hưm hưm♪Hưm hưm…hả? +

Masuzu như đông cứng lại. +

Tay vẫn còn đang thực hiện những động tác,nhưng cô ấy lúc này dường như đã ngừng thở-và đôi mắt thì nhìn chằm chằm về phía tôi. +

Tôi vẫn bất chấp điều đó mà tiến về phía “bạn gái”. +

-Không không không không không!Không không không không không không không,những gì cậu thấy,không phải do tớ làm đâu mà! +

-Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì đó rõ ràng vẫn là cậu mà. +

Dường như thái độ của Masuzu lúc này và của Ai-chan lúc tôi tìm thấy cuốn sổ nhật kí của cô ấy chẳng khác nhau chút nào.Qủa là một sự tương đồng đến kì lạ. +

-Không,không phải thế đâu Eita!Mọi chuyện hoàn toàn không như cậu nghĩ đâu!Không phải không phải đâu mà. +

-Được rồi mà,cậu không cần phải nói thêm gì nữa đâu. +

Masuzu vẫn toan chạy trốn bất chấp những lời tôi nói,thế nhưng tôi đã dùng hết sức lực của mình để ôm cô ấy vào trong lòng. +

Thế rồi Masuzu lập tức quẫy cựa để cố thoát khỏi vòng tay của tôi,khuỷu tay cô ấy không ngừng thụi về phía tôi. +

-KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU! +

Masuzu vừa giãy dụa vừa hét to. +

-Nếu chúng ta tiếp tục làm chuyện này,nếu như bị Harusaki-san trông thấy thì sao?!Chắc chắn cô ấy sẽ hiểu lầm chúng ta,vậy nên làm ơn hãy buông tớ ra đi mà! +

-Đừng nói nữa,cậu không cần phải lo về chuyện đó đâu! +

Masuzu vẫn không có vẻ gì là sẽ buông xuôi-cô ấy vẫn cố vận hết sức lực của mình để có thể thoát khỏi tôi,thế nhưng tôi không thể vì thế mà buông cô ấy ra được. +

Thế rồi tôi từ từ đưa hai bàn tay áp lên hai bên má của Masuzu,từ từ hướng khuôn mặt của cô ấy về phía mình. +

-Như thế này không được rồi…Eita,nhờ vào cậu đó…Nhờ cậu hãy xin lỗi Harusaki-san hộ tớ,hãy nói với cô ấy là tớ thành thực xin lỗi! +

Tôi hướng về khuôn mặt của Masuzu vẫn còn đang vùng vẫy rồi hét thật to: +

-Người mà tớ muốn lúc này-là cậu! +

Tôi đã cướp đi đôi môi của cô ấy. +

Và không để cho Masuzu phải nói thêm điều gì nữa. +

Ngay cả như vậy,Masuzu vẫn không ngừng vùng vẫy chống cự-thế nhưng sau khi tôi ấn đầu lưỡi ướt át của mình lên bờ môi mềm mại của cô ấy,cô ấy dường như đã từ bỏ tất cả hi vọng có thể chạy thoát,và buông xuôi bản thân mình trong vòng tay tôi,trong bờ môi tôi. +

Thế rồi cô ấy đã không còn kháng cự nữa. +

Ôm lấy Masuzu lúc này đã ướt nhẹp hai bờ môi,tôi vẫn tiếp tục hôn cô ấy,hai mắt mở ra. +

Nhìn một cách đầy say đắm và đam mê một Masuzu lúc này vẫn còn đang nhắm hai đôi mắt của cô ấy lại. +

Bởi vì tớ đã chọn cậu là người mà tớ sẽ yêu thương. +

Cho dù là cả Chiwa,cậu,Himeka hay cả Ai-chan đi chăng nữa. +

Bởi trái tim tớ đã thuộc về tất cả mọi người. +

Hỡi tất cả những nam nhân đều đã phải sống cô độc kể từ khi sinh ra. +

Hỡi tất cả những cặp đôi yêu nhau nồng cháy,kể từ bây giờ tôi sẽ nhìn các người với một cặp mắt hoàn toàn khác. +

Hãy run rẩy trước tôi. +

Tôi chính là vị vua của harem. +

Và đó đã không chỉ còn là một mộng tưởng nữa. +

Hãy like và follow fanpage nhóm dịch N2D để cập nhật thông tin tiến độ chương nhanh nhất!

Truyện Chữ Hay