Trong khi kế hoạch của Chiwa thất bại từ trước khi bắt đầu thì có một người khác vẫn tiếp tục đạt điểm cao trên bảng điểm.
Cô gái đó là Natsukawa Masuzu.
Đã vào tháng sáu, số người tỏ tình cô vẫn còn xếp hàng dài. Có tin đồn là số lần cô được tỏ tình đã vượt quá con số 50. Theo họ thì đương sự có biểu hiện 'không có ý định hẹn hò với ai'. Mặc dù vậy, đám con trai vẫn tiếp tục kéo đến.
Theo tình hình trên, gần như chắc chắn là Natsukawa đã trở thành một người nổi tiếng trong trường, nhưng trên thực tế cô ta hầu như luôn chỉ có một mình. Trong lớp học hay trong giờ giải lao, cô ta luôn ngồi tại chỗ đọc sách. Cô ta về nhà ngay khi tan trường. Ban đầu một số người trong lớp thỉnh thoảng cố tán tỉnh cô ta, nhưng sau đó một hiệp ước đã được thành lập: 'Đơn phương tán tỉnh Natsukawa trong lớp học bị cấm'. Không lâu sau trong lớp học đã trở thành tình trạng nhìn chứ không đụng vào. Còn về đám con gái, họ cố giữ khoảng cách với cô ta. Bọn con gái có vẻ người ưa nhìn thì tuyên bố 'chúng tôi là đám thường dân sao dám chơi cùng tiểu thư!' (Dịch nghĩa: Chúng tôi không đẹp bằng cậu!) và từ chối cô ta. Còn về đám con gái thường, họ phát biểu 'Natsukawa và chúng tôi sống ở hai thế giới khác nhau' (Dịch nghĩa: những người xa hoa thì nên chơi với những người xa hoa) và phân biệt đối xử với cô ta. Đây là bằng chứng hoàn hảo về việc nổi tiếng quá không phải là điều tốt, tôi đáng lẽ nên nói chuyện với Chiwa về vấn đề này.
Vào ngày đầu tiên của tháng sáu, tôi được chuyển chỗ sang cạnh Natsuka. Về phần tôi thì tôi hoàn toàn không quan tâm tới chuyện đó nhưng tôi rất hài lòng về chỗ ngồi thứ hai tính từ cửa sổ, hàng ghế cuối cùng trong lớp. Đó là một chỗ ngồi rất dễ chịu nơi tôi có thể gục đầu xuống bàn và nghỉ ngơi, nhưng có vẻ suy nghĩ của tôi không được những người khác trong lớp thấu hiểu. Tôi có thể hiểu được chừng đó qua những ánh mắt ghen tỵ hướng về mình. Yamamoto, một cậu đã từng bị từ chối nhưng vẫn chưa từ bỏ đồng thời cũng là thành viên của câu lạc bộ bóng đá, đã tìm đến tôi để bắt tay và nói rằng: 'Tôi tin cậu là một quý ông đích thực!'. Vì tôi thấy quá phiền hà khi được tin tưởng như vậy, tôi đã tạm thời từ chối cái bắt tay. Ngày hôm sau, trong lớp đã lan truyền tin đồn rằng 'Natsukawa cũng là mục tiêu của Kidou' và những điều tương tự. Cảm thấy nguy hiểm, tôi nhanh chóng chấp nhận cái bắt tay đó.
Tôi nên làm rõ điều này, không phải là tôi sợ. Bởi vì điều này rất quan trọng nên tôi muốn nhắc lại: Chắc chắn không phải là tôi sợ. Tôi chỉ thể hiện tinh thần hợp tác hoà bình 'Love & Peace' mà mọi người vẫn nhắc đến. Ồ, quên phần Love đi, với tôi nó là 'Peace & Peace'.
...Mặc dù vậy, có thể nói vừa rồi tôi kích động như một đứa nhóc lớp 1 trước máy ảnh vậy, hãy gác chuyện đó sang một bên đã. Nói tóm lại, tất cả những gì tôi muốn là cắt sóng như cắt bơ, nhắm tới thư giới thiệu và trường đại học. Đương nhiên, chuyện yêu đương cũng được xếp vào mục 'sóng', chưa kể đến Natsukawa, loại người nổi tiếng đó á? Đừng đùa. Đó là lý do mà tôi muốn nói Yamamoto và những người khác, mọi người lo lắng thừa rồi!
♦
"Vậy à, vậy thì chuyện đó nghe có vẻ tệ", khi nghe về tình huống của tôi, bạn cùng lớp với tôi Asoi Kaoru chậm rãi gật đầu.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Tate no Yuusha no Nariagari (1)
Bởi caubepro1712
56.9K
1.4K
Iwatani Naofumi bị triệu hồi đến một thế giới khác cùng với 3 người khác để trở thành những anh hùng của thế giới đó. Mỗi người họ đều được trang bị từng vũ khí huyền thoại riêng biệt khi bị triệu hồi. Naofumi tình cờ nhận được chiếc khiên huyền thoại làm vũ khí. Nhưng do sự thiếu uy tín cũng như kinh nghiệm của mình, rốt cuộc cậu chỉ có được duy nhất một người đồng đôi trong khi những anh hùng khác lại có đến vài người. Xui xẻo hơn nữa, vào ngày thứ 3 Naofumi lại bị chính người đồng hành của mình phản bội, vu cáo và cướp đoạt trằng trợn. Bị xa lánh bởi mọi người, trong suy nghĩ của Naofumi chất chứa với không gì khác ngoài lòng căm thù và mong muốn báo thù. Và thế là, định mệnh của cậu trong một thế giới song song bắt đầu... Naofumi là người anh hùng đầu tiên (và có lẽ cũng là cuối cùng) không tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ một nô lệ.
Ero Manga Sensei: Imouto to Akazu no Ma
Bởi Hachisuka_Goemon
2.7K
63
Câu 'chuyện tình anh em' lần này xoay quanh Masamune Izumi, một học sinh cấp ba đồng thời là tác giả light novel. Em gái cậu, Sagiri là một cô bé sống biệt lập cả năm trời không ra khỏi nhà. Cậu buộc phải mang cơm nước đến phòng em mình mỗi ngày, cho dù trong lòng rất muốn cô bé ra khỏi phòng vì cả hai chỉ còn mỗi mình nhau. Họa sĩ vẽ tranh minh họa cho light novel của Masamune có bút danh "Eromanga Sensei", chuyên vẽ những bức cực nóng cực hot, đồng thời cũng rất đáng tin cậy. Masamune chưa từng gặp họa sĩ của mình nhưng đoán đó là một ông otaku dâm đãng biến thái. Nhưng sự thật, Eromanga-sensei chính là em gái cậu. Đã loạn lại càng thêm loạn, một tác giả nổi tiếng khác cũng nhảy vào làm đối thủ!
( Light Novel ) Date A Live
Bởi OKB_DNams
18.3K
263
Một bộ light novel đã đc chuyển thể thành anime Date A Live (デート・ア・ライブ), là một series light novel được viết bởi Tachibana Koushi(橘公司), và mình hoạ bởi Tsunako(つなこ), phát hành bởi Fujimi Shobo dưới tên Fujimi Fantasia Bunko. Tiểu thuyết được phát hành lần đầu vào tháng Ba 2011 và hiện có 11 Tập. Vào tháng Tư 2013, một anime dựa trên tiểu thuyết này đã được khởi chiếu. Một mùa anime mới hiện đang được làm. Nội dung: Itsuka Shidou vốn là một học sinh trung học hết sức bình thường. Cho đến một ngày, em gái cậu xuất hiện và bảo: "Em sẽ dạy anh cách tán gái để cứu thế giới."
( Light Novel ) High School DxD
Bởi OKB_DNams
14.2K
141
Tên cúng cơm của tôi là Hyoudou Issei, một thằng nam sinh năm hai trung học bình thường như bao thằng khác, tiện thể nói luôn là tôi chưa từng có ghệ. Nhưng trời ko phụ lòng người, một thằng như tôi cuối cùng cũng đã có bạn gái. Xin lỗi nhé các chiến hữu, tôi sẽ tiến xa hơn các bạn trên con đường trở thành "người lớn"! -- Đó là những gì đã xảy ra,nhưng làm thế quái nào mà tôi lại bị giết bới chính bạn gái của tôi!? Tôi vẫn chưa hưởng được "xơ muối" gì cả! Ông trời thật là không có mắt! Số phận run rủi thế nào, tôi được cứu sống bởi cô gái đẹp nhất trường, Rias Gremory-senpai. Tôi đã rất sốc khi biết sự thật rằng cô ấy không phải là một vị thần mà là một con quỷ. "Cậu đã được tái sinh thành quỷ! Từ giờ cậu sẽ phục vụ tôi!". Bị thu hút bởi sự đối đãi và trên hết là cặp "hàng" khủng của Senpai, cuộc sống như một con quỷ của tôi bắt đầu. Vì những lý do ở trên, cuộc chiến tình yêu học đường hài hước, ảo tung chảo nhưng không kém phần hổ báo và thú tính bắt đầu từ đây!
( Light Novel ) Shikkaku mon no saikyou kenja
Bởi portgasdaccelerator
7.6K
264
Trong thế giới hiện tại, có 1 người đạt được đỉnh điểm của ma pháp chiến đấu , và mọi người gọi hắn là [ thánh nhân]. với mục đích tìm đến nghệ thuật chiến đấu mạnh nhất, hắn hiến dâng bản thân trong việc nghiên cứu mọi ma thuật và đấu kỹ đang tồn tại. nhưng đời éo như mơ [ cơ thể này ko thích hợp với ma thuật chiến đấu] đó là kết luận. nhưng anh ta vẫn ko bỏ cuộc và quyết định hiến linh hồn của mình để thực hiện 1 ma thuật sẽ giúp anh tái sinh trong một tương lai rất xa. và ngạc nhiên chưa... thế giới mà anh thấy có trình độ ma thuật tệ như vợ thằng đậu! Nguồn
Genjitsushugi Yuusha no Oukokusaikenki
Bởi Hachisuka_Goemon
24.7K
722
Souma Kazuya bị triều hồi bằng nghi thức kêu gọi Anh hùng đến một thế giới mà Quỷ Vương đã chiếm được 1/5 lãnh thổ. Nhưng rồi Vị vua bỗng có hứng thú với kế hoạch xây dựng nước giàu quân mạnh của anh và bằng cách nào đó quăng anh lên Ngai vàng. Soma, người bị ép phải kế vị bỏ luôn con đường diệt Quỷ và cùng với những nhân tài mà anh tập hợp được, đi theo con đường xây dựng đất nước với đầu óc thực tế.
MONDAIJI-TACHI GA ISEKAI KARA KURU SOUDESU Y...
Bởi rekisniper
26.9K
346
Sakamaki Izayoi, Kudou Asuka và Kasukabe You, ba con người, ba thế giới khác nhau, nhưng họ đều mang trong mình những năng lực phi thường và cùng cảm thấy chán thế giới họ đang sống. Mỗi người họ nhận được một bức thư, và lúc mở lá thư đó ra họ được đưa tới một thế giới mới. Kuro Usagi đã triệu hồi họ để giúp Community [No Name] đánh bại các Ma Vương. Nhân sự: Forum Ln.hako Leader + Trans: Tsk PR + Trans: Yaslave Trans: Mil Tasha a.k.a Sữa a.k.a đẹp trai lỗi tại ai Sida: Hustar Editor: Huy Nguyễn
Giờ đang là giờ ăn trưa, Kaoru và tôi ghép bàn lại và đang cùng ngồi ăn.
Tôi mang theo bento tự làm. Còn Kaoru ăn ít hơn, bữa trưa cậu ta chỉ gồm một cái bánh mì cua và một hộp nước quả.
"Từ góc nhìn của đám nhóc này, được ngồi cạnh Natsukawa-san là một điều rất đáng ghen tị."
Kaoru luôn dùng những từ như 'đám nhóc này', 'họ' và những từ tương tự để chỉ đám bạn cùng lớp. Nó nghe cũng không gây khó chịu. Tôi đoán là do ứng xử tốt và vẻ ngoài trung lập cùng thái độ nghiêm túc. Kaoru được rất nhiều người ngưỡng mộ dù đó là nam hay nữ.
"Nếu như chỗ ngồi của Eita được đem đấu giá, tớ tin cậu sẽ kiếm được một khoản kha khá."
"Khi nào đấu giá bắt đầu nhớ gọi tớ, tớ sẽ bán ngay từ lần trả giá đầu tiên."
Ah~ mấy ngày nay thật khó để được yên.Vì vậy, những cuộc trò chuyện bình thường thế này luôn là nhất.
Còn về bạn trò chuyện cùng tôi, không ai có thể sánh bằng Kaoru.
Tình bạn của chúng tôi bắt đầu năm lớp 9. Từ những cuộc trò chuyện hàng ngày, cậu ấy có thể hiệu sơ qua về tình cảnh gia đình tôi và Chiwa nhưng cậu ấy không bao giờ tò mò không cần thiết, một sự cân bằng hoàn hảo giữa tình bạn và sự riêng tư. Cậu ấy hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu 'Bậc thầy về mối quan hệ'.
"So với chuyện này thì tới lại lo lắng nhiều hơn về Chiwawa-chan."
"Chiwa làm sao cơ?"
"Một khi Chiwawa-chan đã quyết định làm gì, cậu ấy sẽ theo đuổi tới cùng. Tớ sợ cậu ấy sẽ không từ bỏ tới khi cậu ấy trở nên nổi tiếng."
"Nhưng những điều này không phải chỉ cần nỗ lực là có thể đạt được. Đây không phải là Kendo", tôi nói tỏng khi đang nhấm nháp món thịt hầm khoai tây còn lại từ tối qua.
Mmm, sau một đêm mùi vị đã hoàn hảo. Sẽ rất tuyệt nếu tôi cũng làm bento cho Chiwa.
"Theo ý kiến cá nhân, tớ nghĩ là Chiwawa-chan chỉ cần cư xử như một người con gái bình thường là được, cậu ấy sẽ được nhiều người ngưỡng mộ."
"Đúng vậy. Nếu cậu ấy không nói hay cử động, có lẽ đám con trai sẽ bắt đầu tản tỉnh cậu ấy."
"À, giống như Komainu[1] trước cửa đền á...?"
Ừm, vè bề ngoài của cậu ấy cũng không đến nỗi nào, nên có lẽ là đúng như chúng tôi đang nói.
"Nhưng Chiwawa-chan đã từng được tỏ tình hồi cấp 2."
"Ai vậy?"
"Đội trưởng câu lạc bộ kendo nam. Đó là một tin khá lớn hồi đó, cậu không biết à?"
Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này.
Tại trường cấp 2 của tôi trước đây cả câu lạc bộ kendo nam và nữ đều hoạt động rất tích cực. Đặc biệt là đội trưởng câu lạc bộ kendo nam, cậu ta vừa học tốt lại giỏi thể thao. Tôi nghe nói cậu ta vào học cấp 3 tại trường tư tốt nhất quận. Vẻ bề ngoài của cậu ta cũng không đến nỗi tệ lắm, tôi đoán vậy.
Hmm? Vậy ra Chiwa có quá khứ như vậy.
"Nhưng tớ chưa bao giờ nghe nói cậu ấy hẹn hò với ai cả."
"Đương nhiên là cậu chưa rồi. Chiwa đã từ chối cậu ta."
"Tại sao Chiwa lại từ bỏ một cơ hội tốt như vậy?"
"...phù", Kaoru thở dài.
"Có chuyện gì vậy?"
"À, không có gì. Tớ chỉ nghĩ vừa rồi là những suy nghĩ chân thành từ tận đáy lòng cậu."
"Tất nhiên rồi. Tớ không đùa mà."
"Tớ biết . Vì Eita là một người rất nghiêm túc."
Gì vậy...Cậu đang định nói điều gì?
"Nếu Chiwawa-chan thật sự trở nên nổi tiếng, tớ sợ lúc đó cậu ấy sẽ gặp phải nhiều chuyện nữa."
"Những chuyện gì cơ? Cậu ấy sẽ lại từ chối người khác? Chắc là không đâu. Lần này khác mà."
Cậu ấy chỉ làm chuyện này vì cậu ấy muốn có bạn trai, không...
...Đợi đã.Có thật như vậy không?
Cậu ấy có nói là muốn có một chuyện tình như trong shoujo manga, nhưng tôi không nghĩ cậu ấy chưa từng nói gì về chuyện muốn có bạn trai cả...
Hmmm...
"Tớ thật sự không biết Chiwa đang nghĩ gì."
"...Yareyare...", Kaoru nhún vai.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu năm phút nữa là hết giờ ăn trưa.
♦
"Kidou-kun, hôm nay cậu có muốn đi cùng mình trên đường về không?", Natsukawa đột nhiên hỏi tôi câu này khiến cả lớp bị sốc.
Nhưng không ai trong lớp đang sốc bằng tôi.
Chuyện này là sao?
Sao lại là tôi? Chuyện này quá đột ngột, phải không?
Hơi bối rối một chút, tôi vô thức bỏ sách trong cặp trở lại bàn. Phải chăng tôi đã nghe nhầm? Đúng rồi, chắc những lời này đến từ người ngồi phía sau tôi. Đúng vậy, chắc chắn là vậy.
Nhưng khi tôi quay lại, phía sau chẳng có người nào ra.
...Cũng đúng thôi, tôi ngồi ở hàng cuối cùng mà.
"Vậy thì chúng ta cùng về chứ?", Natsukawa nhìn thẳng vào tôi.
...Chết tiệt. Tôi không dễ bị lừa như vậy đâu.
Natsukawa chắc chắn là một cô gái đẹp.Chỉ cần đôi mắt màu lam và mái tóc bạc của cô ta là đủ để thu hút sự chú ý của mọi người. Cô ta thường ăn mặc khá chỉnh tề, khi cười cô ta trông không những dễ thương mà còn tạo cảm giác dễ gần và hiền lành. Thậm chí một con búp bê được chế tác tinh xảo cũng không so được. Nếu cô ta ăn mặc váy áo đẹp thì cho dù cô ta có tự xưng là công chúa ở một nước nào đó thì tôi chắc sẽ có rất nhiều người tin.
Nhưng thế thì sao nào? Trước đây mẹ tôi cũng được mọi người gọi là người đẹp của thị trấn. Phụ nữ đẹp không thể tin tưởng được.
Tôi nên trả lời lãnh đạm và từ chối cô ta một cách dứt khoát!
Tôi trừng mắt và nói thẳng với Natsukawa:
"Thật... thật... thật ra, tôi... tôi..., hôm nay tôi bận mất rồi!"
Chết tiệt...
'Bận rồi' cuối cùng chỉ là cái cớ.
"...Vậy ư? Thế thì tiếc thật."
Natsukawa lịch sự trả lời, sau đó nói một tiếng 'Vậy mình sẽ về trước' rồi ra về.
Phù, thật là căng thẳng.
Tôi thắc mắc sao lại có lời mời đột ngột này?
Mặc dù tôi có từng nói chuyện đôi lần với cô ta do ngồi gần cô ta trong lớp, nhưng thế chưa đến mức cùng đi về.
Chắc chỉ là ngẫu hứng thôi. Ngày mai chắc chắn cô ta sẽ quên hết mọi chuyện về tôi.
Thế nhưng hiện thực đã chứng minh là tôi sai.
Ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, Natsukawa tiếp tục mời tôi cùng đi về.
"Ý định của cô là gì?", tôi đành hỏi nhỏ Natsukawa để không thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp.
Natsukawa nghiêng đầu một cách dễ thương về lặp lại: 'Ý định?'
"Đây là một trò chơi gì đó sao? Hay là tôi đang bị bạn cô trốn ở một góc nào đó quay lén? Tôi không dễ bị lừa như vậy đâu!"
Natsukawa mỉm cười. Một nụ cười chết người.
"Mình— mình nên nói ra ư?"
"N-nói cái gì...?"
Đừng mắc mưu! Hãy giữ bình tĩnh...
"Lý do mình muốn cùng cậu đi về, mình nói ngay tại đây có được không?"
"Đó là điều tôi đã nói ngay từ đầu."
"Đó là... bởi—"
Natsukawa bỗng dừng lại. Đôi mắt cô ta dao động như thể đang do dự, sau đó cô ta nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt ướt át:
"Bởi v—, Mình thích cậu!"
Bầu không khí trong lớp như bị đóng băng.
Đầu óc tôi trống rỗng, khó khăn lắm tôi mới thốt ra một lời:
"...Hả?"
"Mình rất yêu cậu!"
"Đợi đã, tôi không chắc là tôi hiểu ý cô..."
"Mình nghĩ đến những chuyện gợi tình cùng cậu!"
"Thế thì càng khó hiểu hơn!"
"Mình nghĩ đến những chuyện gợi tình khi nghĩ về cậu!"
"Vâng, tôi hiểu rồi, nhưng cô chỉ đang đổ thêm dầu vào lửa thôi!"
Những tiếng kêu vang khắp lớp học. Một số trong đó là bọn con gái hét lên 'Ahhh—', một số khác là những tiếng lẩm bẩm điên cuồng, cũng có một số không muốn tin vào những điều vừa thấy. Cậu Yamamoto mà tôi nói đến gục xuống đầu gối như thể trái bóng cậu mới ném trở thành một cú home run quyết định – ngoại trừ việc cậu ta ở câu lạc bộ bóng đá.
"Có vè như chúng ta đã làm phiền mọi người khá nhiều."
Natsukawa cười ngượng ngùng.
Đột nhiên rơi vào tình huống này, tôi không biết phải làm gì.
"Mình nghĩ chúng ta không nên ở đây quá lâu, không thì mọi người sẽ bắt đầu bàn tán."
Nếu cô lo lắng về vấn đề đó thì đã quá muộn rồi!
"Làm ơn, bất cứ nơi nào cậu thích, hãy để mình đi cùng cậu~", cô ta có vẻ như lặp lại lời từ một bộ phim tình cảm nào đó.
Mặc dù câu nói này không thể nào không thực tế hơn, nhưng khi nó được cô ta nói ra, nó nghe như thể cô ta thực sự có ý như vậy. Hay đó là do vẻ bề ngoài của cô ta?
—Có chuyện gì với bọn con gái đẹp vậy, các người làm tôi thấy ghê tởm!
♦
"Tuy nhiên, mặc dù vậy tôi vẫn đi theo cô ta tehe~"
"Bây giờ không phải là lúc 'tehe~' đâu!"
"Có chuyện gì vậy?" Natsukawa, người đang đi bên cạnh tôi hỏi. "So với việc nói ra tsukkomi[2] trong đầu cậu, cậu tốt hơn không nên nói gì cả~ nếu không trông cậu sẽ rất đáng ngờ~. Cậu nên quan tâm hơn đến mình, người đang đi bên cạnh cậu chứ~"
"Vậy thì đừng có lại gần tôi, nhanh chóng tự về nhà mình đi...!"
Vì cả tôi và Natsukawa đều đi bộ đến trường, hai chúng tôi đang đi về hướng ngược lại đường tới ga tàu. Tôi đoán đây là trường hợp tốt nhất trong tình huống xấu nhất. Nếu chúng tôi đi tàu về nhà, tôi có lẽ đã toát mồ hôi lạnh từ sự nhòm ngó của những người đi cùng toa.
Sau khi đi tới một con đường tương đối vắng vẻ trong khu dân cư và chắc chắn rằng không còn ai khác:
"Bây giờ cô có thể kể cho tôi nghe mọi chuyện được rồi đấy"
"Kể chuyện gì cơ?"
"Tại sao cô lại nói dối như vậy?"
"Mình nói dối khi nào chứ?"
"Lời tỏ tình đó. Đặc biệt là đoạn cô nói cô 'thích' tôi. Đó toàn bộ là dối trá phải không?"
Nghe vậy, Natsukawa mở to mắt<
"Thật thô lỗ... Sau khi mình lấy hết can đảm để tỏ tình, cậu nghĩ mình nói dối sao?"
"Đúng vậy!"
"Cậu nghĩ thực ra mình khinh thường cậu?"
"...Đúng thể."
"Chỉ cần nhìn thấy mặt cậu là một điều khó chịu. Phải hít thở chung bầu không khí với cậu là một điều đáng giân. Phải ngồi cạnh cậu trong lớp ư, thành thật mà nói tôi không thể chịu được điều đó. Yay, yay, đồ ngốc, đồ ngốc, đồ trai tân chết tiệt; đừng có ra vẻ ta đây nữa trong khi cậu chỉ là một kẻ nhát gái đáng thương hại —như vậy à?"
"Tôi thực sự chưa từng nghĩ là đến mức đó..."
Có chuyện gì với cô ta vậy? Cô ta như một người khác hẳn với Natsukawa hiền lành và ít lời trong lớp..
"—Vậy cậu đã nhìn ra mọi chuyện, tôi đoán đây là điều không thể tránh khỏi."
Tôi không nghĩ rằng Natsukawa dễ dàng bỏ cuộc đến vậy.
"Như cậu đã nói, lời tỏ tình đó thực ra là nói dối. Đúng là Kidou-kun, có vẻ như tôi đã không nhìn nhầm, cậu khác với bọn con trai trong lớp"
"...Hừm."
Kiểu khen ngợi này làm tôi cảm thấy có chút gì đó gắt gỏng, nó có một cảm giác khó chịu.
"Vậy tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ—"
Nhìn về bầu trời quang đãng đang tối dần, Natsukawa ngáp một cái lớn.
Tôi nhìn mái tóc tuyệt đẹp đang lay động theo làn gió, chờ cô ta tiếp tục.
Ngay lúc này.
Một làn gió hơi mạnh thổi qua chỗ chúng tôi, hơi nhấc váy của cô ta lên.
Ban đầu, tôi chỉ đoán là sẽ nhìn thấy đùi cô ta, nhưng làn gió náy lại bất ngờ phô bày mọi thứ dưới chiếc váy ngay giữa đường.
Nói cách khác—
"...Không ...Không mặc...?!"
Thứ đáng lẽ phải ở đó, không ở đó.
Ở gần hông, thường bạn có thể thấy thứ đó, nhưng ở đây lại chẳng có gì cả.
...Hừ, không cần thiết phải giấu giếm như vậy.
Quần lót. Quần chíp....
Mặc dù có rất nhiều tên gọi, không có cái nào trong số đó tồn tại dưới váy của cô ta. Không.
Khôngkhôngkhôngkhông,đợiđãđợiđãđợiđãđợiđã,bình tĩnh, bình tình. Vẫn còn quá sớm để đưa ra kết luận. Có lẽ thứ đó chỉ ở ngoài tầm mất thôi.
Chỉ là đúng vào góc mà tôi không thể nhìn thấy nó thôi – có lẽ chỉ là vậy. Mặc dù tà váy của cô ta đã được thổi lên cao hết mức có thể, điều này không nhất thiết có nghĩa là 'không nhìn thấy thứ đáng lẽ phải ở đó'. Lời giải thích này nghe có vẻ hợp lý hơn.
Nhưng nếu cô ta thực sự không mặc?
Thế thì sẽ rất tệ.
Biết một bí mật quan trọng như vậy. Tôi nên giữ im lặng thế nào đây?
...Không, tôi nên tư duy theo hướng mở, tôi nên sử dụng góc độ tâm lý để xác định xem đây là trường hợp nào. Tôi nên cho rằng Natsukwa như thế nào? Có mặc quần lót? Vậy cô ta đang mặc loại quần lót nào?
—Thật là khó khăn.
Một cô tiểu thư đang trên đường về nhà, cô ây mặc loài quần lót nào?
Loại quần lót mà các chuyên gia nopan cũng phải thốt lên 'trông thật là cao cấp! 'loại quần lót đó ư? Không thể tưởng tưởng được. Hoặc là loại quần lót khiên mọi người 'thật đúng là người từ nước ngoài về', 'trông thật là quốc tế' kiểu quấn lót đo? Cũng thật khó tưởng tưởng. Nhân tiện, quần lót là một thứ vốn đã kỳ lạ sẵn rồi.
Hay đó là kiểu Nhật[3]?
Đồ lót kiểu Nhật trông như thế nào...? Kiểu quấn? Hay kiểu khố? Không, nó không thực tế chút nào. Nếu là kiểu này thì hình tượng về Natsukawa Masuzu xinh đẹp bí ẩn sẽ sụp đổ?
—Vâỵ, chúng ta không còn cách nào khác ngoài kết luận:
Không mặc!
Tệ đến thế ư?
Sẽ không còn cạnh tranh giữa phe vải bông với phe lụa, cũng không còn tranh chấp giữa phe hoa văn và phe đơn sắc. Thậm chí quyết định có mặc đồ lót hay không khi mặc yukata cũng không còn gây tranh cãi nữa —Đây chẳng phải là 'Peace & Peace' mà tôi mong muốn hay sao?! Thế giới ngày nay thật yên bình.
Nào, hãy cùng nhắc lại một lần nữa!
"Quần chíp."
"Tôi có mặc."
Một nụ cười nhỏ hiện lên trên khuôn mặt Natsukawa.
"Tôi có mặc."
Cô ta nhắc lại với giọng điệu không để chừa lại chút ngờ vực nào.
"Mmm, thế thì sẽ thật rắc rối."
"Tại sao?"
"Trái Đất sẽ bị phá huỷ trong thế chiến thứ ba."
"N-nếu vậy, cứ để nó bị phá huỷ."
Natsukawa thản nhiên trả lời.
"Bất cứ thế giới nào mà việc nghi ngờ bạn cùng lớp của mình không mặc là điều chấp nhận được thì đều đáng bị phá huỷ."
"Thế giới bị phá huỷ do tôi ư...?!"
Trở thành kẻ tội đồ lớn nhất thế giới ư, tôi không nghĩ mình có thể.
"Xin lỗi. Tôi đã suy nghĩ quá nhiều."
"Không sao. Tôi thích người thẳng thắn."
Natsukawa mỉm cười. Tôi cảm thấy như mình đang bị cô ta đùa giỡn.
"...Nhân tiện chúng ta đang nói tới đâu rồi?"
"Chúng ta đang dừng ở việc tại sao tôi cần lời tỏ tình rởm đó."
"Đó là một chuyện dài—" Natsukawa mở đầu và đi thẳng vào vấn đề, "Luôn luôn có con trai theo đuổi tôi, chắc Kidou-kun cũng biết chuyện này, phải không?"
"Nếu đó là về tin đồn số lần cô được tỏ tình đã lên tới hai con số thì tôi có biết."
"Nói chính xác hơn, tôi đã được tỏ tình 58 lần trong hai tháng."
"Thế là gần như mỗi lần một ngày rồi còn gì."
Nó giống như tình huống trong manga vậy.
"Nó có thể nghe như một vấn đề xa xỉ nhưng tôi đã ngán đến tận cổ rồi. Tất cả con trai trong lớp khác và cả lớp trên đều theo dõi tôi như theo dõi một con koala trong sở thú. Thậm chí có một số kẻ ngốc còn đánh cược xem ai sẽ giành được tôi. Luôn có những tin đồn thất thiệt về tôi, nói chung, chẳng có chuyện gì tốt cả."
"Cô không có bạn bè gì sao? Bạn từ cấp 2 chẳng hạn?"
"Không có. Tôi đã sống ở nước ngoài từ năm 7 tuổi. Tôi mới về Nhật khoảng tháng ba."
Là vậy sao? Thật đúng là một tính huống khó khăn.
"Vậy sao cô không đồng ý ai đó?"
"Vậy 'ai đó' này là ai?"
"Cứ chọn đại ai đó trong số những người tỏ tình với cô. Sau khi hai người trở thành bạn trai, bạn gái của nhau rồi thì những người khác sẽ tự động rút lui, phải không?"
"...Fuu."
Natsukawa chớp đôi mắt lấp lánh đúng theo nghĩa đen của mình.
"Bạn trai và bạn gái?"
Như thể nhổ ra một vật lạ trong miệng, Natsukawa nói:
"Tại sao tôi phải xếp ngang hàng với thứ rác rưởi này? Coi tình yêu như là thứ giá trị nhất và thờ cúng nó, cống nạp vào mỗi ngày Giáng sinh hay ngày Lễ Tình nhân, cười 'hohohohahaha' như kẻ ngốc. Tôi không thấy có lý do nào để làm vậy nên không còn lựa chọn nào khác. Tình yêu là một thứ tuyệt vời ư? Vậy thế quái nào mà người ta giết nhau chỉ vì tranh chấp về mặt tình cảm? Tại sao có bao nhiêu cặp vợ chồng ly hôn ngay sao khi cưới? Tại sao luôn có trẻ con bị cha mẹ bỏ roi?"
Một ngọn lửa lờ mờ cháy trong đôi mắt sáng trong của Natsukawa.
"Chắc cậu cũng hiểu, Kidou-kun. Tình yêu không phải là một thứ hoàn hảo để có – ít nhất không phải ai cũng ca ngợi nó vô điều kiện. Nếu ai đó muốn yêu ư, cứ tự nhiên. Tôi thì không. 'Tìm kiếm cảm giác tim đập rộn ràng'? 'Yêu sâu đậm hơn'? 'Tỏ tình với cô gái trong mơ trong mùa hè này'? Thật lãng phí thời gian. Với tôi, điều này không khác gì lời thuyết giáo của một tôn giáo nào đó. Ngoại trừ việc tôn giáo này gọi là 'Tình yêu' –thứ tôn giáo tồi tệ nhất trên Trái đất!"
Miệng lưỡi cay độc của Natsukawa tôi đã nghe rồi, nhưng đoạn này thì có vẻ khác hẳn. Nó tràn đầy sự căm thù đối với chuyện yêu đương.
...Thật đáng sợ.
"Ồ, tôi hiểu rồi."
Chùi mồ hôi trên trán vào ống quần, tôi đưa ra kết luận.
"Vì vậy mà cô mới 'tỏ tình' với tôi?"
Vẻ mặt của Natsukawa có vẻ đã bình tĩnh hơn.
"Đúng là học sinh đứng đầu khối, cậu hiểu chuyện nhanh vậy sẽ tiết kiệm được khá nhiều thời gian."
Tóm lại, chuyện này như sau:
Nếu cô ta có bạn trai, những lời tỏ tình không ngừng đó sẽ chấm dứt. Nhưng vì Natsukawa không muốn dính vào chuyện yêu đương gì cả, cô ta tìm kiếm một người sẵn sàng đóng vai bạn trai của mình —hết chuyện.
"Nhưng sao lại là tôi?"
"Bởi vì cậu cũng giống tôi, đúng không nào?" Natsukawa chọc chọc ngực tôi bằng ngón tay mảnh mai của mình, "Tôi nhanh chóng nhận ra cậu không để ý đến chuyện yêu đương... tôi thậm chí có thể nói đó là căm ghét. Khi nói chuyện với bạn, cậu nhanh chóng đổi chủ đề khi dính tới chuyện đó. Ngay cả câu nói của cậu cũng trở nên vội vã và mơ hồ. Không phải vậy sao? Tôi không ngồi cạnh cậu suốt khoảng thời gian này mà không thu được chút gì."
"Cô, cô khá tinh ý đó."
"Ban đầu tôi chỉ nghĩ cậu là gay."
"[...]"
Tôi rút lại câu nói vừa rồi. Tinh ý cái búa.
"Đó là lý do tại sao tôi chính thức yêu cầu cậu, Kidou-kun. Hãy làm 'bạn trai' của tôi."
Hm, ít nhất giờ tôi đã hiểu mọi chuyện.
Cũng là một người phản đối chuyện yêu đương, không còn ai khác đóng vai bạn trai cô ta hợp hơn tôi.
Nhưng...
"Tôi từ chối."
Natsukawa hơi nghiêng đầu sang bên.
"Chỉ là bạn trai trên danh nghĩa thôi mà. Tất cả những gì cậu cần làm chỉ là đưa tôi về nhà hàng ngày. Vì chúng ta đi cùng đường nên cũng không quá phiền đến cậu."
"Cô nhầm to rồi. Đám con trai chắc chắn sẽ ghen tỵ, đám con gái chắc chắn sẽ đồn đại lung tung. Có khi tôi còn bị đám fan cuồng của cô dụ ra chỗ vắng người rồi đánh nữa."
"Lo lắng quá nhiều như cậu thì sẽ sớm hói đầu đó."
"Thật đúng lúc. Tôi đã thu thập rất nhiều lời quảng cáo từ các hãng thuốc mọc tóc và các hãng tóc giả."
Luôn nghĩ về tình huống xấu nhất là kiểu suy nghĩ thông thường của Eita.
"—Chúng ta có vẻ giống nhau nhiều hơn cậu nghĩ..."
Natsukawa cười tự mãn.
Nụ cười này của Natsukawa khác hẳn với những nụ cười trước đó, nó như có ẩn ý gì đó.
"C-Cô cũng sợ hói đầu à?!"
"Không, ý tôi là cả hai chúng ta đều hay lo lắng. Tôi cũng đã lo lắng phải làm sao nếu yêu cầu 'bạn trai'Giả này bị từ chối. Những chuyện này thật khó nói và nếu chẳng may có tin đồn lung tung..."
"Cô cho tôi là loại người nào? Tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện đó."
"Đương nhiên tôi tin cậu. Cũng như ai đó hay thích lo lắng, tôi luôn muốn mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch... đó là lý do tại sao, Kidou-kun..."
Natsukawa đôt nhiên đưa đầu lại gần. Hơi thở của cô ta thậm chí còn gần hơn.
Đôi mắt xanh to như thể có thể hút người ta vào nhìn thẳng vào tôi làm cơ thể tôi như bất động.
"Để trở thành ứng viên cho vị trí 'bạn trai'Giả, có một điều kiện quan trọng khác ngoài điều kiện là không để ý điến chuyện yêu đương. Cậu có biết nó là gì không?"
"Đó là gì?"
Mùi dầu gội ngọt ngào toả ra từ cô ta làm mũi tôi hơi ngứa ngáy.
Tôi cảm thấy chóng mặt.
"Kidou-kun, điều kiện quan trọng kia chính là —người đó sẽ không bao giờ phản bội tôi. Không có ai ngoài Kidou-kun có đủ hai điều kiện này; vì vậy tôi sẽ không để Kidou-kun thoát dễ dàng như vậy đâu. Kidou-kun..."
Mặc dù nó nghe như một lời thì thầm, gương mặt xinh đẹp của Natsukawa làm câu nói trở nên rất lôi cuốn.
Natsukawa lùi lại một bước nhỏ và quay lưng về phía tôi, sau đó lấy từ trong cặp ra một cuốn vở màu vàng đã phai màu.
"Cuốn vở bẩn thỉu đó là sao vậy?"
Natsukawa không trả lời nhưng lại mở cuốn vở ra và bắt đầu đọc.
"Ngày 21/4. Chủ nhật. Trời nắng. Tôi tới cửa hàng 'Imamura' để mua một đôi găng cụt ngón, nhưng anh nhân viên cửa hàng lại nói với vẻ mặt rất ngạc nhiên rằng họ không có bạn. Danh mục sản phẩm của cửa hàng này không hoàn chỉnh. Hay có lẽ chúng đã bán hết vì được nhiều người ưa chuộng? Tôi muốn mua một đôi càng sớm càng tốt, rồi chạy thật nhanh trên con phố lạnh."
"...Hả?"
Có chuyện gì với cô ta vậy? Đột nhiên đọc những thứ này.
Găng cụt ngón ư? Loại găng mà phần đầu ngón tay để trần á?
Có ai còn muốn mua thứ đó nữa chứ?
"Ngày 22/4. Thứ hai. Hôm nay một trận mưa rào đột ngột trút xuống khi tôi đang trên đường về. Mặc dù có mang theo ô, tôi vẫn ướt sũng về nhà. Tôi thích mưa, nó có thể tẩy sạch mọi tội lỗi trên thân thể tôi.[4].."
Khôngkhôngkhông, dầm mưa thì cảm lạnh là cái chắc. Hơn nữa, 'tẩy sạch mọi tội lỗi trên thân thể tôi' *cười*, người đó nghĩ mình là ai vậy?
"Ngày 23/4. Thứ ba. Trời nhiều mây. Trên đường về nhà, Chiwa hỏi tôi: 'Sao cậu lại mang theo pháo hoa trong người?' Tôi trả lời: Vậy cậu định ứng phó thế nào khi khủng bố tấn công?' Lời của Chiwa hoàn toàn bị tôi phủ nhận. Đàn bà thật nông cạn."
Bwhahahaaaa, đồ ngu! Thay vì lo lắng chuyện khủng bố tấn công, sao cậu không quan tâm đến não của mình trước! Hơn nữa, làm sao pháo hoa có thể đẩy lui bọn khủng bố? Sao cậu không thấy Chiwa đang không biết nói gì vì sự ngốc nghếch của cậu—
"Này... ĐÓ CHẲNG PHẢI LÀ CUỐN VỞ CỦA TÔI SAO—?!"
Natsukawa quay lại và mỉm cười.
"Chính xác. Đây là nhật ký của Kidou-kun hồi học cấp 2."
"LÀM SAO CÔ CÓ ĐƯỢC NÓ—?!"
"Tôi mua từ tiệm sách cũ đối diện ga tàu với giá ¥525 (bao gồm thuế)."
"Không thể nào!"
"Nhưng đó là sự thật. Cuốn nhật ký được để trong hộp 'Bách khoa toàn thư về động vật có minh hoạ (Bản đặc biệt)'. Ông chủ tiệm đã khá già, tôi không nghĩ ông ấy nhận ra thứ này đã được để lên kệ hàng."
—Tôi chắc chắn tôi đã để cuốn nhật ký vào trong chiếc hộp đựng quà hồi học cấp 1. Nhưng chiếc hộp đó đáng lẽ đang được cất giữ cận thận trong tủ...
Đợi đã, lẽ nào?
Lẽ nào tôi vô tình bán nó đi cùng với sách về động vật tại tiệm sách cũ?
Khôngkhôngkhôngkhông,đó là điều không thể. Trước đó tôi đã bỏ cuốn sách về động vật ra ngoài rồi. Nhưng, eh?
"Chối bỏ hiện thực là một điều ngốc nghếch đó, Kidou-kun."
Nhưng cuốn nhật ký mà Natsukawa đang vẫy vẫy trước mặt tôi chắc chắn là của tôi.
"Cậu thật là trẻ con hồi học cấp 2. Thật quá khác biệt so với một học sinh hiện tại đứng đầu khối. Hay thật ra bên trong cậu vẫn vậy?"
"Trả... Trả lại đây!"
"Không đời nào."
Natsukawa nhanh chóng quay đi.
"Mau trả lại tôi! Trong đó có nhiều thứ không hay ho gì!"
"Yên tâm đi. Tôi đã scan toàn bộ cuốn vở và lưu trong máy tính rồi."
"Hảaaaaaaaaaaaaa?!"
"Mặc dù tôi đã cài đặt tường lửa và chương trình chống virus rồi nhưng vẫn có khả năng thông tin bị rò rỉ. Internet là một thế giới đáng sợ... Tôi nghe nói một khi thứ gì đó đã được tải lên Internet, nó sẽ ở đó vĩnh viễn."
Tôi ngã xuống đầu gối mình.
Người ta nói rằng khi tuyệt vọng thì mọi thứ trước mắt sẽ trở nên tối đen... Có vẻ như đó là sự thật.
Mọi thứ trước mắt tôi tối đen.
Xong rồi.
Đời tôi coi như xong rồi—
"Vậy tôi muốn nghe câu trả lời của cậu một lần nữa."
Như là một kẻ thống trị tuyệt đối, mệnh lệnh của nữ hoàng Natsukawa vọng xuống từ trên trời cao.
"Kidou Eita-kun, cậu sẽ làm 'bạn trai' của tôi chứ?"
"...A-Ác quỷ...!"
"Ồ, tai tôi hình như có vấn đề thì phải? Phải chăng đây là điềm báo virus máy tính tấn công?"
"Vângvâng vâng vâng vâng vâng vâng vâng! Tôi đồng ý! Tôi sẽ làm 'bạn trai' của Natsukawa-san!"
"Vậy từ nay hãy gọi mình là Masuzu nhé."
Masuzu nháy mắt ranh mãnh.
Cô ta trông thật đáng yêu. Thật đáng giận làm sao.
"Vậy từ mai hãy đi cùng nhau trên đường về. Mình yêu cậu, Eita-kun~"
◊
Hồi trước, khi mối quan hệ của cha mẹ tôi vẫn còn tốt đẹp và tôi vẫn có một gia đình bình thường như bao người khác— điều đó đồng nghĩa với việc trước khi vào cấp 3, tôi nhìn sự việc hoàn toàn khác hẳn so với bây giờ.
Tôi muốn được mọi người chú ý.
Tôi muốn trở nên khác biệt
Nói chung, tôi ưa chuộng một số xu hướng thời trang hiếm (Bản thân tôi cho rằng chúng rất tuyệt vời), tôi muốn thể hiện 'tôi đang sống một cuộc sống phi thường' và bắt chước đủ loại tư thế kỳ dị như trong anime và manga.
Về sau, tôi biết đây là hội chứng Chuunibyou[5].
Tôi khác biệt với mọi người?
Tôi khác thường?
Thật ngớ ngận.
Bạn không thể biết bình thường là một điều giá trị thế nào đâu.
Ẳn một bữa ăn bình thường, đi đến trường trong một ngày bình thường, sống cùng với một gia đình bình thường—
Bạn không thể biết được.
◊
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là lộn tung tủ đồ.
"...Mất rồi..."
Cuốn bách khoa toàn thư về động vật có ảnh minh hoạ mà tôi từng thích đã biến mất.
Tất cả những con voi Ấn Độ, vượn tay trắng, khỉ Nhật Bản, tất cả đã mất.
Điều này có nghĩa là cô ta đã nói sự thật—
"ÁAAAAAAAAAAAAAA—"
Và như vậy mối quan hệ 'bạn trai-bạn gái' mờ ám của tôi và Natsukawa Masuzu đã bắt đầu.
Post-Chapter Extra
Masuzu: "Nhân tiện, cuối cùng cậu có mua được đôi găng đó không?"
Eita: "...Tôi tự làm một đôi từ đôi găng làm việc."
Masuzu: "Ồooo..."
Eita: "Sau đó dùng bút viết dòng chữ 'HUỶ DIỆT[6]'lên đó."
Tham khảo:
↑
↑
↑
↑ Ore no Karma, nhại Ore no Cosmos
↑
↑ Chơi chữ, Eita viết "phá huỷ" (滅) lên một bên găng và "giết chóc" (殺) lên bên còn lại nhưng khi ghép lại thành 滅殺 chúng trở thành "huỷ diệt".
Hãy like và follow fanpage nhóm dịch N2D để cập nhật thông tin tiến độ chương nhanh nhất!