Chương 7: Nụ hôn và hiện thực
Tôi đã từng nghe Eita-kun kể lại những kỉ niệm của cậu ấy với Harusaki-san, hay có lẽ là Harusaki-san đã kể chúng.
Ví dụ như, họ từng cùng nhau đến công viên giải trí suốt tiểu học.
‘Vì Chiwa muốn chơi thử tàu lượn siêu tốc một lần, tớ không có cách nào khác ngoài việc đi chung với cậu ấy. Cậu ấy la hét suốt chuyến đi đấy. Nó làm tớ ghen tị vì cậu ấy đã tận hưởng được những tinh hoa mà người tạo ra trò này đổ vào. Thật là một cô gái dễ thương.’
Đó là những từ ngữ, đối với tôi, rất khó nghe, và đây là những gì Harusaki-san nghĩ.
‘Khi chúng tớ đi đến chỗ tàu lượn, trong khi đang xếp hàng, cậu ấy nói rằng “trò này chỉ đánh lừa những đứa trẻ thôi”, “mức độ quá thấp để thỏa mãn”, hay “mấy con gà đang hét ‘kyaa kyaa’ thật ồn ào”, nhưng khi đến lượt thì cậu ấy đột nhiên im lặng. Đến khi chúng tôi ngồi lên tàu rồi, cậu ấy cứ luôn miệng nói “Nếu rơi hãy nắm lấy cái này, nếu rơi hãy nắm lấy cái này, nếu rơi hãy nắm lấy cái này”. Ei-kun thực sự dễ thương, đúng không ~’
Đó là những gì cả hai người họ đã làm.
Vậy nhanh lên và cưới nhau đi, lũ ngốc.
........đó chỉ là một trò đùa, nhưng đặt nó qua một bên, tôi đã học được khá nhiều điều khi tham gia các hoạt động clb chung với họ.
Eita-kun chỉ coi Harusaki-san là ‘một đứa em gái’.
Harusaki-san thì coi Eita-kun là ‘một đứa em trai’.
Theo như những gì tôi phân tích, mối quan hệ của họ đang đi theo chiều hướng rất tốt. Cả hai người họ đều coi nhau là người nhà.
Nếu đó là mối quan hệ giữa người chăm sóc và người được chăm sóc một chiều thì có lẽ nó đã không bền vững như thế này.
Một người chăm sóc sẽ bắt đầu mệt mỏi dần vào một ngày nào đó.
Người được chăm sóc sẽ cảm thấy có lỗi với người kia và tự trách bản thân mình.
Mối quan hệ của họ thật sự rất tốt. Tôi nghe nói rằng Harusaki-san từng rát nổi tiếng năm cấp hai, nhưng có lẽ bây giờ sẽ không có ai chen chân vào quan hệ của họ.
Ừ thì, tôi đã chen chân vào với tất cả những gì tôi có.
Nhưng đặt nó qua một bên, một ‘hiểm nguy’ thực sự đã xuất hiện.
Misora Miharu.
Sự xuất hiện của ‘em gái bé bỏng’ cuaả Eita-kun chắc chắn đã ảnh hưởng đến bạn thơ ấu giống như em gái Harusaki-san.
Tất nhiên, đây không phải là chuyện của tôi.
Dù Eita-kun là một người ‘anti tình cảm’, cậu ấy lại là một người quá tốt bụng.
Khi người yêu của bạn bị cướp bởi người khác, nó có lẽ giống như một bộ phim rẻ tiền, nhưng tôi sẽ không bao giờ để nó xảy ra với tôi. Nếu như cậu ấy đổ ai đó vào lúc này, thì đó là điều không thể tha thứ được. Nó sẽ rất rắc rối nếu cậu ấy không hoàn thành vai trò bạn trai giả. Tôi không hề ghen, tôi đã bảo không ghen mà.
Đó là lí do, tôi phải theo dõi họ hôm nay.
Ngay khi hoàng hôn xuống, gió bắt đầu thổi mạnh.
Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy vì lạnh làm tôi phải ôm hai vai mình lại để giữ ấm.
Trong khi đó, Eita-kun và Misora-san đang bước đi với tay trong tay sau khi xuống khỏi vòng đu quay. Người họ chạm sát vào nhau, chắc họ làm vậy để giữ ấm.
Sau đó vai Harusaki-san chạm vào tay tôi. Có vấn đề gì vậy? Cô ấy đang cố gắng để được như họ à? Tôi không thích mối quan hệ đồng tính chút nào dù -- đó là những gì tôi nghĩ trước khi biết rằng cô ấy chỉ nhích chân để nhường đường.
“Ei-kun là, Ei-kun laaaà!”
....... Và cứ như vậy, cô ấy gầm lên như thể cô ấy đang rên rỉ vậy.
“Harusaki-san, làm ơn đừng mất tinh thần như vậy.”
“Nhưng, vai họ đang chạm nhau, đúng không? Nếu tớ làm điều tương tự như vậy, cậu ấy sẽ nói, ‘nó xấu hổ lắm đấy, dừng lại đi!’.”
Có vẻ như việc theo dõi họ đi cùng nhau trên vòng đu quay đã ảnh hưởng rất nhiều lên cô ấy.
Thường thì cô ấy luôn tích cực đến khó chịu, nhưng mỗi khi có chuyện gì liên quan đến Eita-kun thì cô ấy bỗng nhiên vô dụng.
Thôi nào, cô gái.
“Đừng lo lắng. Đó chỉ là một cách đánh lạc hướng làm chúng ta kích động hơn thôi.”
“Là sao?”
“Tim con người sẽ đập mạnh hơn khi ở trên cao, đúng chứ? Hiểu nhầm đó thành ‘tình yêu’-- điều này được gọi là hiệu ứng cầu treo đấy.”
“Ah, tớ đã từng thấy nó trong ‘Pachi Lemon’.”
“Phải, đó là lí do tại sao Eita-kun lại gần gũi Misora-san đến vậy. chỉ là ảo ảnh trong tim cậu ấy thôi. Cậu ấy sẽ sớm trở lại bình thường thôi.”
Mặt Harusaki-san sáng lênn ngay.
“P-Phải rồi! Đó chỉ là ảo giác thôi! Không đời nào Ei-kun lại đổ một cô gái như vậy được!”
“Uh, đúng đó.”
Tôi gật đầu đồng ý, nhưng tôi không thể không cảm thấy còn có thứ gì đó ngoài hiệu ứng cầu treo kia.
Misora Miharu đã hoàn toàn đổ Eita-kun.
Dù sao thì, theo như những gì Eita-kun kể, cô ấy sẽ rời đi sớm thôi. Buổi hẹn tại công viên này là thứ mà cô ấy gọi là ‘tạo nên kỉ niệm’. Đó là lí do tại sao tôi và Harusaki-san cho phép nó.
Liệu cô ấy có tiếp tục mỉm cười với mối quan hệ đường xa này không?
Hay việc chuyển trường của cô ấy chỉ là nói dối để khơi dậy lòng tốt của Eita-kun?
Tôi dường như đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, nhưng đồng thơi cũng không.
Bởi vì tôi không thể nhìn thấu hoàn toàn cô ấy-- điều đó thật khó chịu.
“Hai người họ đang đi đâu vậy? Đằng đó có trò chơi nào đâu.”
Harusaki-san nhìn vào tấm bản đồ cậu ấy lấy được ở cổng và nói.
“Giờ đã muộn rồi, nên họ sẽ về về sớm thôi, đúng không?”
“Không đâu, cổng ra vào nằm ở phía bên kia mà. Ở đó chẳng có gì ngoài đồi cả.”
Chúng tôi tiếp tục bám theo hai người họ, và đúng như những gì Harusaki-san nói, họ đang tiến đến chỗ đồi.
“Ahh.....”
Tôi thốt lên mà không kịp nhận ra.
Trên những con phố có thể nhìn thấy từ đỉnh đồi, những mái nhà đang tắm mình trong khung cảnh Mặt Trời chiếu sáng với ánh nắng vàng rực rỡ. Những đám mây với đường nét rõ ràng được nhuộm trong màu hồng của cây thiên thảo, một bầu trời nhiều màu sắc kết hợp với một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp.
Trong khi Eita-kun đang bị cuốn hút bởi nó, Misora-san tiếp tục trò truyện với cậu ấy.
Để có thể nghe lén được cuộc trò truyện của họ, chúng tôi chui vào một bụi rậm gần đó.
“Em cũng đã từng ngắm hoàng hôn này với onii-chan khi em còn nhỏ.”
Misora-san nói trong khi nhìn vào mặt Eita-kun từ bên cạnh.
“Đó là lí do, em muốn ngắm nó với Eita-oniichan hôm nay. Bởi vì đây chính là kỉ niệm quan trọng nhất của Miharu.”
“....... em biết đấy, Misora.”
Eita-kun do dự một chút, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn lên tiếng.
“Anh xin lỗi, nhưng anh không thể là một người thay thế cho một người tốt như vậy được. Bởi vì anh là chính anh.”
Tuyệt vời.
Quả là một câu nói nam tính.
Tôi đã bị rung động bời nó. Trong một phạm vi chừng mực tôi đứng dậy và hét lên ‘Hay lắm, Eita-kun!’.
“Nói hay lắm, Ei-kun!”
Và cũng như tôi, Harusaki-san bất ngờ đứng lên và hét lên.
Có vẻ như cả hai chúng tôi đều cảm thấy như vậy.
........ dù sao thì, thực ra hành động như vậy có vẻ giống kiểu Harusaki-san hơn.
“Eh, Chiwa?”
Trước khi Eita-kun kịp quay lại, tôi nhanh chóng kéo cô ấy ngồi xuống.
“Vừa nãy em có nghe tiếng Chiwa không?”
Eita-kun nhìn xung quanh và nói.
“Anh lo nghĩ quá nhiều chăng? Làm sao Chiwa-san lại ở đây được.”
Vừa nói, Misora-san vừa liếc nhìn chỗ trốn của chúng tôi.
Uummmm.
Có vẻ như cô ấy đã phát hiện ra. Cô ấy có lẽ đã nhận ra khá lâu rồi.
“--đó không phải là mối quan tâm của tôi.”
Có vẻ như cảm nhận được ánh nhìn của Misora-san, Eita-kun quay lại nhìn cô ấy.
“Miharu muốn quên đi. Anh ấy. Nhưng em không thể làm vậy được..... nên em đã dẫn Eita-oniichan đến đây hôm nay.”
“Tại sao em lại làm vậy?”
“Trước đây anh chưa từng nghe về nó à? ‘Tình cảm của đàn ông luôn có thể thay đổi được, nhưng phụ nữ sẽ chỉ mãi nhớ nhung lại những kỉ niệm đó’.”
“Không, anh không biết.......”
Tôi thì đã nghe về nó trước đây. Thình thoảng, đứa em gái bé nhỏ của tôi Mana hay nói với tôi như vậy với vẻ mặt tự mãn. Nói cách khác thì ‘phụ nữ rất lạnh lùng’.
“Đàn ông có thể chậm rãi buông bỏ đi những kỉ niệm về những mối quan hệ của họ, nhưng phụ nữ lại không thể làm vậy. Nếu chúng ta không tìm được ai đó để thay thế, chúng ta sẽ không bao giờ quên được.”
Tôi hiểu. Không ngờ cách lập luận này cũng tồn tại, tôi rất ấn tượng.
So với cô em gái kém cỏi của tôi, có vẻ như Misora có sức mạnh ‘con gái’ cao hơn.
“--vậy nên, onii-chan.”
“Xin hay ghi đè lên những kỉ niệm đó của Miharu.”
Như thể cô ấy đang đưa nó cho cậu ấy, Misora-san ngậm đôi môi anh đào lại.
“Cái gì--“
Ngay bên cạnh tôi, Harusaki-san trông có vẻ như sắp hét lên, nên tôi ngay lập tực bịt miệng cô ấy lại.
Eita-kun vẫn đứng yên đó, hoang mang.
Cậu ấy có thể vào học ở trường đại học Tokyo với điểm số tuyệt đối đó, nhưng thậm chí cậu ấy cũng đã nhận ra nó.
Không có gì nghi ngờ cả, đó là một yêu cầu cho một nụ hôn.
Đây chính là ranh giới mà những người anti-tình yêu rất ghét. Chúng tôi đã từng nói với nhau ‘yeah yeah viết lên viết lên’ và viết ‘daioujou’ lên một điểm đánh dấu trên môi.
Tôi không mong Eita-kun làm điều đó.
Dù sao thì, nếu đó là cậu ấy, chắc cậu ấy sẽ từ chối thôi.
Vì cậu ấy là ‘bạn trai’ tôi mà.
Cậu ấy chắc sẽ khinh thường một yêu cầu mạnh mẽ như vậy.
Trước khi tôi nhận ra, tay tôi đã siết chặt lại.
Cứ như thể tôi đang cầu nguyện trong khi nhìn anh ấy.
Tôi mỉm cười đầy bất lực.
Có vẻ như tôi không muốn Eita-kun hôn cô ấy.
Với cậu ấy, dù chỉ là bạn trai giả, tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu. Nhưng ngay cả khi tôi xúc phạm bản thân mình, nói rằng ‘đây không phải tôi’, tôi vẫn không thể kìm cheế được nhịp đập của con tim mình.
........dừng lại đi.
Đừng hôn.
Tôi cầu xin cậu đấy---
“......Môi thì không thể, nhưng.....”
Eita-kun nhẹ nhàng vuốt má Misora, mặt đỏ bừng cả lên.
Uu...umm.
Chà, tôi đoán nó là một ranh giới an toàn mà nhỉ?
Ngay khi tôi xoa ngực nhẹ nhõm.
Misora-san đột nhiên đứng thẳng lên vàvòng tay qua ôm chặt cổ Eita-kun, chạm môi cậu ấy.
Eita-kun đang đỏ mặt không thể né kịp đòn đó.
“Ahh!”
Tôi nghe thấy tiếng rên đau khổ của Harusaki-san.
Nhưng dù cho tôi không lên tiếng, tôi cũng cảm thấy như vậy.
Đó là những gì tôi đã làm với Eita-kun vào lần đầu tiên gặp Misora Miharu.
Để có được nụ hôn bất ngờ đang tái hiện trước mắt tôi.
“Em xin lỗi, onii-chan.”
Khi môi cô ấy rời khỏi môi cậu ấy, Misora-san bắt đầu khóc.
“T-Tại sao em lại xin lỗi chứ?”
Eita-kun bắt đầu bối rối.
Tuy nhiên, Misora-san vẫn không ngừng khóc.
“Em xin lỗi. Em xin lỗi. Em xin lỗi......”
Những gì Harusaki-san chứng kiến kết thúc ngay tại đây.
Cô ấy không thể chịu nổi những gì đang xảy ra trước mắt cô ấy, nên cô ấy quyết định bỏ đi.
“Đừng khóc. Đừng khóc mà Miharu. Anh không giận đâu, được chứ?”
Eita-kun ôm lấy bờ vai đang run rẩy của Misora-san.
Những gì tôi chứng kiến cũng kết thúc ở đây.
Tôi đuổi theo Harusaki-san, cố gắng trốn chạy khỏi chỗ đó.
Tôi không muốn xem thêm nữa.
Tôi thực sự không thể xem thêm được nữa.
Một Eita-kun đang tử tế với người con gái khác.
Tôi không muốn thấy nữa.
Trên chuyến tàu trở về, chúng tôi không nói gì với nhau.
Dù con tàu chật ních người suốt buổi chiều là một trong những nguyên nhân, chúng tôi không thể tìm được chủ đề nào để nói với nhau, ngay ngay cả tôi cũng không muốn bắt chuyện với cô ấy. Harusaki-san dường như cũng cảm thấy như vậy, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào cành vật bên ngoài tàu.
Sau khi rời khỏi cổng soát vé, Harusaki-san lên tiếng ngay trước quán cafe.
“Này, hãy vô đây đi.”
“Eh?”
“Tớ sẽ đãi.”
“Ehh!?”
Tôi không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên của mình.
Harusaki-san đối xử tử tế với một tình địch như tôi; bình thường thì, điều này thật mà tin được.
Trước khi tôi kịp trả lời, Harusaki-san đã mở cửa và bước vào quán.
Thật lòng mà nói thì-- tôi cũng không muốn quay lại trong tình cảnh này.
Tôi sẽ không thể nào thoải mái được nếu không nói ra tất cả cảm xúc của tôi lúc này.
Hơn nữa, người duy nhất mà tôi có thể tâm sự là Eita-kun đã bị cướp mất đi-- dù tôi rất ghét phải thừa nhận điều này-- chỉ còn có mình Harusaki-san, không quan trọng thế giới này có rộng bao nhiêu đi chăng nữa.
Mặc dù bên trong quán rất bận rộn, vẫn có bàn trống dành cho chúng tôi ở chỗ tối nhất cạnh bức tường. Nó rất phù hợp với chúng tôi lúc này.
Harusaki-san ngồi xuống và mở thực đơn.
“Natsuakawa này, cậu muốn uống gì?”
“Ah, umm, trà ô lông. Nóng”
Harusaki-san gọi món với cô phục vụ cầm nước lạnh đang tiến lại gần chúng tôi.
“Một trà ô long nóng. Nước ngọt nữa. Ngoài ra, thêm một bánh soufflé đôi. Và một bánh phô mai dâu không nướng, sô cô la chuối mont blanc, một bánh crepe caramel mille và một cái bánh phô mai nướng, và......”
“C-Chờ đã...”
Harusaki-san nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, hỏi, “Hmm?”
“Tớ không thể ăn nhiều đến vậy, cậu biết mà?”
“Cái đó dành cho tớ.”
“Tất cả?”
“Nó tệ lắm sao?”
“Không, nhưng...”
Vậy là, ăn uống để giải tỏa cảm xúc à.
Đây hẳn là cách để giải tỏa căng thẳng và bức xúc của Harusaki-san.
Như thể cảm nhận được một áp lực khủng khiếp bất thường, nên ngay khi hoàn tất việc lặp lại yêu cầu, cô phục vụ nhanh chóng biến mất như thể cô ấy đang cô trốn thoát khỏi nó.
“Harusaki-san, tớ có thể hỏi cậu cái này được không?”
“Sao?”
“Lúc nãy, sao cậu không hét lên? Giống như lúc cậu thấy tấm ảnh tớ và Eita-kun hôn nhau ấy.”
Cụp đuôi chạy trốn không phải là thứ tôi mong đợi từ Harusaki-san.
“........bởi vì, cậu biết đấy.”
Im lặng một lúc, cậu ấy nói tiếp.
“Tớ nghĩ rằng lúc nãy Ei-kun không tránh nó là có chủ đích.”
“Eh?”
“Bởi vì, nếu cậu ấy làm vậy, Miharin sẽ bị tổn thương. Hôn người con trai mà mình thích và anh ta né tránh nó -hẳn là sẽ rất đau khổ. Nếu cậu ấy biết vậy và vẫn tránh nó, đó chắc chắn không phải Ei-kun mà mình biết.”
“.......nhưng.”
“Tớ hiểu điều đó có ý nghĩa thế nào mà.”
Harusaki-san sụt sùi.
Tôi không tìm thấy cậu trả lời nào thỏa đáng, nên tôi quyết định im lặng và đưa cô ấy một chiếc khăn.
“Nếu là vậy, thì đúng hơn tớ nên là người khóc, cậu không nghĩ thế sao?”
“Phải. Dù sao thì cậu cũng là bạn gái cậu ấy mà...... Natsukawa, sẽ ổn thôi nếu cậu khóc đấy, cậu biết không?”
“Tớ sẽ không khóc.”
Sức mạnh đó chỉ tồn tại bên ngoài lời nói thôi, nhưng thật ra bên trong tôi lại cảm thấy cực kì thất vọng.
Eita-kun đã hoàn toàn thông cảm với Misora Miharu.
Nếu Misora cứ tiếp tục lấn tới, lấn tới, lấn tới, thì hẳn sẽ đến một lúc nào đó cậu ấy sẽ không còn nói ‘thật tốt khi tớ là anti tình cảm’ nữa.
“Ah--, món này trước đây ngon lắm cơ mà!”
Chuyển từ sự thông cảm sang tình yêu, liệu chuyện đó có tồn tại hay không?
Tôi không dám chắc rằng nó sẽ không xảy ra, vì tôi không chắc chắn về sự phức tạp giữa hai giới tính.
“Ba chục ngàn mỗi người chỉ như vậy, cô ấy rộng lượng đến mức nào vậy?”
Ah, thôi nào, bàn bên cạnh chúng tôi ồn ào quá!
Ba người đàn ông ở bàn sau chỗ Harusaki-san. Tóc vàng, tóc nâu, tóc đỏ. Họ trông như một đám tội phạm đang chạy trốn vậy.
--nói mới nhớ, hình như giọng họ hơi quen quen.
Tôi nghiêng người, liếc nhìn thử khuôn mặt tên tóc vàng đang khoe khoang.
“Nhưng không phải nó khá nguy hiểm sao? Sau cùng họ vẫn gọi cảnh sát.”
“Chúng ta sẽ không bị bắt đâu vì đó chỉ là một vở diễn thôi. Nó làm gì có tội chứ?”
Tôi nhớ ra rồi.
Họ là mấy tên tội phạm đã tấn công Misora Miharu vào lúc đó.
Có vẻ như họ đang nói về những gì đã xảy ra lúc đó - nhưng cuộc trò chuyện của họ lại rất lạ.
Ba trăm nghìn mỗi người? Rộng lượng? Vở kịch?
“Diễn xuất của chúng ta quá tốt. Tên onii-chan đó hoàn toàn bị lừa.”
“Chúng ta có nên lập clb về diễn xuất không?”
“Liệu cô ta có nhờ chúng ta nữa không nhỉ, cô gái dđó, Miharu-chan, đúng không?”
“Thật là một vòng xoay lớn. Học sinh trung học nào cũng chơi lớn đến như vậy chỉ để cưa đổ crush thôi à?”
“Nó liên quan gì đến việc là học sinh trung học à? Chỉ là con gái rất đáng sợ thôi.”
“Sao mày nói như thể mày rất am hiểu bọn con gái vậy, thằng còn trinh kia?”
Tiếng cười thô tục của họ vang khắp quán cafe.
Trong đầu tôi, cuộc trò chuyện của họ như những mảnh ghép rõ ràng, giúp tôi nhìn ra được bức tranh hiện thực lúc này.
“Có chuyện gì sao? Natsukawa?”
Phớt lờ cái nhìn trống rỗng của Harusaki-san, tôi đứng dậy.
Đi về phía ghế bên cạnh, tôi bắt đầu nói chuyện với họ.
“Tôi có thể nói chuyện với các anh một chút không?”
“Ah?”
Mặt ba tên đó đông cứng lại khi họ thấy tôi.
Chỉ vào lúc đó tôi mới có cảm giác biết ơn khi có được mái tóc bạc và đôi mắt xanh mà ngay cả những tên đàn ông đần độn cũng có thể nhớ.
Ngay cả khi não của họ giống như não côn trùng, có vẻ như họ vẫn nhớ được khuôn mặt tôi.
“Ah, nee-chan lúc đó!”
“Phải, nee-chan lúc đó đây.”
Tôi mỉm cười, và với giọng ngọt nhất tôi có thể nói được, tôi nói.
“Những gì các anh vừa nói vơi nhau, các anh có thể kể cho tôi chi tiết được không? -- nếu các anh không muốn chết, chỉ vậy thôi.”
Hãy like và follow fanpage nhóm dịch N2D để cập nhật thông tin tiến độ chương nhanh nhất!