Ore no Isekai Shimai ga Jichou Shinai!

hồi ức của claire

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

* Nếu ủng hộ, trans sẽ làm tiếp các phần ngoại truyện khác. Thanks guys for reading!!!

◇◆◇◆◇

Vào một ngày mùa hè khoảng 2 tháng sau khi mình tròn 7 tuổi, mẹ mình, quả là hiếm thấy, bỗng đến thăm mình khi mình đang học bên trong phòng.

Và -

"... Mẹ, người vừa mới nói cái gì vậy?"

Mình đã trở nên trống rỗng khi được thông báo mà không hề được báo trước. Mình ước gì đã nghe nhầm, nhưng mẹ vẫn tiếp tục lặp lại câu nói đó bằng một chất giọng vô cảm.

"Đối tác kết hôn tương xứng với con đã được quyết định..."

.

"... Đợi chút, làm ơn đợi đã! Con chỉ mới có 7 tuổi thôi mà?"

Một người 12 tuổi sẽ được coi là người lớn và có thể kết hôn. Khá là phổ biến đối với giới quý tộc khi kết hôn chính trị ở độ tuổi 12.

Cho nên, mình hoàn toàn hiểu được rằng ngày ấy sẽ đến một lúc nào đó. Tuy nhiên, mình chỉ mới có 7 tuổi mà thôi. Bởi mẹ đột nhiên nói ra một thứ như vậy, mình vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó.

Mặc dù mình cố gắng thuyết phục, mẹ vẫn không hề lắng nghe.

.

"Con không thể thôi làm loạn lên được một chút nào sao? Bởi hôn nhân sẽ diễn ra lúc tròn 12 tuổi, con hiện có thể đính ước rồi, cho nên từ giờ trở đi chính là lúc tìm cho con một vị hôn phu đấy."

"Nhưng, mẹ à!"

Mình vô ý cất cao giọng lên. Nhìn thấy mình như thế, mẹ trông có vẻ thương xót.

"...... Claire, không phải là ta không hiểu cảm giác của con, nhưng việc này đã được quyết định rồi, làm ơn hãy chấp nhận đi."

"Mẹ à......"

"Dù sao đi chăng nữa, ta sẽ đưa lịch trình của con cho Michelle vậy."

.

Mẹ nói với mình những gì cần phải nói, rồi rời khỏi phòng ngay lập tức. Mình đã bị bỏ lại một mình bên trong căn phòng này.

Được sinh ra là con gái của một gia đình quý tộc, kết hôn chính trị là điều không thể tránh khỏi. Ít nhất thì mình đã được nuôi lớn với suy nghĩ đó.

Nhưng, xét cho cùng, đột nhiên lại được thông báo như thế... mình vô tình khóc nấc lên. Ngay lúc đó, cửa phỗng bỗng nhiên mở ra.

.

"Ai đó?"

"Michelle đây ạ. Claire-sama, xin hãy thứ lỗi cho tôi."

Michelle bước vào căn phòng mặc dù cô ấy biết là bản thân chưa được cho phép.

Khoảnh khắc đó mình bỗng lấy làm lạ.

"Tôi đã được bảo đến xem tình hình, người có sao không ạ?"

Mình hiểu rồi. Mẹ đã để ý đến mình và cho gọi Michelle.

Nếu nói là mình không vui thì quả là nói dối. Bởi vì mẹ vẫn để ý đến mình. Nhưng... mình không muốn để Michelle thấy mình đang khóc đâu.

.

"... không có gì cả đâu!"

"Đâu phải là tôi không thấy, nếu người có chuyện gì, làm ơn hãy nói với tôi đi ạ."

Michelle cố gắng chạm vào mình. Nếu cứ như vậy, mình chắc chắn sẽ khóc òa lên mất. Do đó, mình đành gạt phăng tay cô ấy ra.

"Để tôi yên một mình đi, chẳng có gì cả đâu!"

Mình cố hét lên thật to trong khi nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

.

"... Haa... Haa... Haa..."

Mình lao ra khỏi dinh thự và chạy ra phía sân sau.

Và rồi mình tiếp tục chạy với tất cả sức lực cho đến khi mệt lả và ngã gục xuống. Mình cố gắng đứng lên trong vội vã, nhưng cơ thể của mình lại không đáp ứng.

Mình bắt đầu khóc lóc cho chính bản thân.

Ở nơi nào đó có cảm giác thật là đau đớn. Xét cho cùng, mình chỉ là một con chim trong lồng mà thôi, và mình thậm chí còn không thể đi ra ngoài dinh thự một mình nữa. Bởi vì mình đã biết điều đó từ trước rồi.

Mình đã khóc bao lâu rồi nhỉ?

.

"Tại sao bạn lại khóc vậy?"

"- Ai đó!?"

Mình bỗng bất ngờ nghe thấy giọng nói của một cậu con trai, và mình theo phản xạ ngước mặt nhìn lên. Và lý do tại sao mình lại bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt - một cậu con trai đẹp đến mức con gái cũng phải lấy làm thẹn thùng.

Mình đang ở ngay trước mắt chính mình trong một khoảnh khắc sao? Mình nghĩ vậy. Mình cho rằng một chàng trai tử tế sẽ rất hợp với cậu ấy đấy.

Nhưng điều đó là bất khả thi. Mẹ đã nói với mình là mình có lịch trình rồi mà.

"... Ngươi là ai? Ngươi đang làm gì ở một nơi như thế này vậy?"

Mình liền hỏi trong nghi ngờ. Tương tác giữa chúng mình là một điều rất bí ẩn.

Mặc dù chỉ là một cậu bé, cậu ấy lại biết một số thứ mà mình không biết, dù có hơi xấu hổ một chút song cậu ấy lại rất ân cần. Một cậu con trai thực sự bí ẩn. Mình nhanh chóng trở nên hứng thú với cậu con trai ấy.

Tuy nhiên -

.

"Tên của tôi là Leon."

Nghe thấy tên của cậu ấy, mình đã nhận phải một cơn sốc bất thình lình. Đó chính là cái tên đã từng được mẹ nhắc đến và cho biết. Otouto của mình và otouto của mình thì lại rất khác.

Thô lỗ và tính cách tệ hại. Cậu ta được cho rằng sẽ không bao giờ hòa đồng cả. Mình không nghĩ rằng mình sẽ nói "Chị được bảo là không nên làm thân với em" đâu.

Nhưng, thực tế, nó hoàn toàn khác biệt so với ấn tượng mà cậu ấy được kể và cậu ấy mang lại cho mình sự ân cần. Mình muốn trở nên thân thiết với cậu ấy - ý mình là tiếp tục trò chuyện cơ.

Nhưng - giọng của Michelle, người đang tìm kiếm mình từ xa, bỗng vang lên.

"Vậy thì, mình sẽ đi đây."

Otouto của mình cùng rời đi như thể không muốn bị phát hiện vậy, biến mất tăm luôn.

.

"- Claire-sama, tôi đã tìm người suốt đấy, vậy... chiếc khăn tay kia là sao ạ?"

"...... vì tôi mới ngã xuống lúc nãy ấy mà, tôi đã được sơ cứu rồi."

"Sơ cứu... đây không phải chỉ là mỗi quấn vải xung quanh thôi đâu nhỉ?"

"Yeah, nếu để mặc nó, vết thương sẽ bị nhiễm vi trùng và viêm, nhưng nếu rửa nó bằng nước sạch thì sẽ ổn thôi."

"...... viêm là do vi trùng ư?"

"Chị cũng không biết luôn sao?"

Michelle giống như mẹ nuôi của mình vậy, và cũng là người dạy dỗ mình luôn. Mình đã nghĩ có khả năng là bởi vì mình chưa được nghe về nó, nhưng xem ra người khác cũng không biết đến điều đó.

Mình lại hứng thú hơn với otouto của mình nữa rồi.

.

"Là ai đã sơ cứu cho tiểu thư vậy ạ?"

"... Michelle, chị là bạn của tôi phải không?"

Mình không trả lời câu hỏi của Michelle, mà lặp lại câu hỏi đó.

Otouto của mình muốn giữ bí mật chuyện này. Đó chính là lí do. Mình cần phải tìm hiểu xem liệu Michelle có thể giữ im lặng về cậu ấy hay không.

Michelle liền gật đầu, "Tất nhiên rồi ạ".

.

"Vậy thì, hãy hứa không nói với bất cứ ai khác về những gì chị sắp sửa nghe thấy đi."

"Tôi xin hứa. Tôi sẽ không hé răng nửa lời đâu ạ."

"Hứa rồi đấy nhé. Chính otouto của tôi đã sơ cứu cho tôi đấy."

"... otouto của người, chẳng lẽ... không thể nào!"

"Phải. Chính là con của cha tôi với cô hầu gái đó đấy."

"Làm ơn đừng dính dáng đến người đó, Claire-sama! Nếu chuyện này đến tai Caroline-sama, nó sẽ trở nên nghiêm trọng đấy -"

Mình liền chen ngang lời nói của Michelle bằng cách lắc đầu.

.

"Tôi biết, Michelle, nhưng tôi muốn nói với chị, rằng tôi có lẽ sẽ phải kết hôn như một công cụ trong tương lai không xa, một công cụ chính trị..."

"Tiểu thư, có lẽ nào..."

"Tôi đã nói chuyện với mẹ về vấn đề đó, tất nhiên, tôi biết là sẽ vô dụng thôi, nhưng đó là tại sao tôi muốn làm thứ gì đó mà mình còn có thể cho đến lúc ấy."

Nếu mình kết hôn vào một gia đình nào đó, chắc chắn là mình sẽ bị tước đi tự do nhiều hơn trước. Cho nên, bởi đây là nguyện vọng đầu tiên và cũng là cuối cùng, mình đã cầu khẩn chân thành với Michelle.

.

"Tiểu thư, phải chăng... người đã yêu Leon rồi sao?"

"Yêu... chị đang nói về cái gì vậy, Michelle? Đối phương là otouto của tôi mà, chẳng phải cậu ấy có chung nửa dòng máu với tôi đấy sao?"

"Oh, người không biết sao tiểu thư? Gần đây đang thịnh hành việc kết hôn giữa chị gái và em trai đấy." (Trans: Best Support cmnr!!!)

"Huh, chị đang nói dối phải không?"

"Không đâu, đó là sự thật đấy, cho nên không có vấn đề gì cả đâu ạ."

"Là vậy sao..."

Thậm chí cả chị em ruột cũng có thể yêu nhau. Ngay khoảnh khắc nghe thấy điều đó, mình bỗng cảm thấy trái tim của mình đập lên thình thịch.

.

Nhân tiện, thật ra Michelle không có ý như vậy đâu, cô ấy chỉ mong rằng mình được trải nghiệm tình yêu một lần trong đời mà thôi, nhưng... đến cùng thì mình lại trót yêu otouto-kun từ tận đáy lòng mất rồi.

Truyện Chữ Hay