Ore no Isekai Shimai ga Jichou Shinai!

chương 03 ~ phần 02

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sự Khác biệt trong Tiêu chuẩn Của Họ

◇◆◇◆◇

Mười ngày đã trôi qua kể từ khi người hiệp sĩ kia đến để đón Liz và cô ấy vẫn chưa làm tốt cho lắm.

Do áp lực được tạo ra bởi vị hiệp sĩ do cha mẹ của cô ấy phái đến, cô ấy đã quá căng thẳng khi cố gắng tạo ra thành tựu. Cô ấy bắt đầu làm việc với tinh thần vô cùng nhiệt huyết nhưng luôn thất bại một cách ngoạn mục. Cô ấy bị mắc kẹt trong một vòng xoáy vô cùng tiêu cực. Cô ấy thử lấy thứ gì đó mới và lại thất bại. Điều này dẫn đến việc cô ấy tức giận với chính bản thân vì thất bại và rồi lại thất bại thậm chí còn nhiều hơn nữa.

"Hau, mình chưa bao giờ xem xét bản thân lại vụng về đến thế đâu."

Giờ đang là giữa trưa vào một ngày nào đó.

Liz ăn trưa rất ít và giờ đang gục xuống mặt bàn của mình bên trong lớp học. Mái tóc bạch ánh xanh dương của cô ấy đang tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, song ngược lại tâm hồn của cô ấy thì rất tăm tối.

"Nói rằng cậu thật vụng về..."

Ngẫm lại về tất cả những gì mà chúng tôi đã làm cùng nhau trong suốt tháng vừa qua, tôi đã phát hiện ra rằng Liz không khéo tay và phản xạ của cô ấy khá là kém.

Ngay cả khi là vậy, tôi nghĩ rằng vấn đề thực sự là do cô ấy quá lo lắng về mọi thứ khác đang diễn ra xung quanh mình. Cô ấy căng thẳng về những gì sẽ xảy ra với gia đình và điều này dẫn đến việc cô thất bại mỗi lần.

... Huh? Tính cách của cô ấy cũng vụng về luôn sao?

... à-à thì, dù sao đi nữa, lý do chính khiến cô ấy rối tung lên là do cô ấy đang vội vã.

Nếu tôi có thể ngăn không cho cô ấy hoảng loạn quá nhiều, cô ấy hẳn sẽ có thể hoàn thành mọi việc ở mức độ vừa đủ - à thì, cô ấy thực ra có lẽ sẽ ở trên mức trung bình với hầu hết mọi thứ mà cô ấy thử đấy.

Vì vậy, chúng tôi thực sự không cần phải vội vàng tìm kiếm thứ gì đó mà Liz giỏi. Tất cả những gì chúng tôi thực sự cần phải làm là tìm ra cách để Liz giữ bình tĩnh khi cô ấy cố gắng làm bất cứ điều gì mà thôi.

Tôi đứng dậy bên cạnh cô nàng Liz đang chán nản và nhìn xung quanh để tìm Alice, nhưng tôi không trông thấy cô ấy. Tôi tưởng là mình vùa nhìn thấy cô ấy ở đây mới một khoảng khắc trước cơ mà.

"Cậu có biết Alice đang ở đâu không vậy?"

Tôi liền hỏi Amy, người đang nói chuyện với bạn bè tại một chiếc bàn gần đó. Tôi không thực sự thân thiết với Amy cho lắm, song cô ấy và Alice đã trở nên thân thiết hơn sau khi họ học cùng lớp học dệt may được một thời gian cho đến giờ.

"Alice? Cô ấy đã được gọi đi đâu đó bởi giáo viên rồi."

"Vậy à."

Tôi muốn nói với cô ấy rằng Liz và tôi sẽ thử làm quần áo trong hôm nay... tôi chắc chắn rẳng mình có thể bảo Amy nói với Alice nếu trông thấy cô ấy.

"Tớ đang nghĩ đến việc tham gia lớp học dệt may như một môn học tự chọn cùng với Liz chiều nay. Cậu có thể làm ơn cho Alice biết điều đó nếu trông thấy cô ấy được chứ?"

Tôi không cảm thấy như thể mình đang nhờ cô ấy nhiều lắm, nhưng ngay khoảnh khắc Amy nghe thấy lời nói của tôi, cô ấy bỗng cau mày lại.

"Umm... tớ xin lỗi. Tớ không nên nhờ cậu về điều đó nhỉ?"

Amy vẫn giữ im lặng sau khi nghe thấy câu hỏi của tôi. Khi tôi chờ đợi câu trả lời của cô ấy, tôi cuối cùng cũng nhận ra tại sao cô ấy lại phản ứng như vậy.

"Ah, gia đình cậu sở hữu một cửa hàng quần áo mà."

"... đúng vậy."

Và cô ấy liền gật đầu với tôi.

"Cậu có biết đến cửa hàng quần áo có tên Wells không vậy?"

"Nơi đó bán quần áo có chất lượng tốt nhất trên toàn lục địa mà."

"Cảm ơn cậu vì đã nói điều đó, nhưng không còn được như vậy nữa đâu."

"... bởi vì quần áo được bán tại thị trấn này được sản xuất bằng cách sử dụng công nghệ mới sao?"

"Đúng vậy. Hiện tại chúng mình vẫn ổn, nhưng trong tương lai gần, mình chắc chắn rằng chúng mình sẽ phải đóng cửa thôi. Đó là tại sao mình cần phải học các kỹ năng mới ở đây để duy trì hoạt động kinh doanh của gia đình."

Tôi cuối cùng cũng có thể hiểu được tại sao cô ấy lại cư xử như vậy. Về cơ bản, cô ấy ở đây nhằm mục đích duy trì hoạt động kinh doanh của gia đình mình. Trong khi cô ấy nghĩ rằng Liz và tôi chỉ đang đùa giỡn khi thử những môn học tự chọn mới và không xem trọng bất cứ điều gì cả.

"Tất nhiên, mình không nghĩ rằng cậu sẽ cố tình gây ra vấn đề trong lớp học. Mình chỉ muốn cậu hãy nghĩ về những gì cậu đang làm và việc nó khiến tất cả những người tham gia các lớp học này một cách cực kỳ nghiêm túc cảm thấy như thế nào mà thôi."

Amy nói điều này và đứng dậy rời đi. Tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi đó và nhìn cô ấy rời đi mà thôi.

Tôi thực sự không nghĩ rằng việc hỏi cô ấy điều này sẽ làm phiền cô ấy nhiều đến thế. Cho nên, nhìn thấy cô ấy trở nên cáu kỉnh như vậy bởi một câu hỏi có vẻ đơn giản quả là bất ngờ mà.

"Nii-san, cậu thực sự không suy nghĩ trước khi nói phải không vậy?"

Một giọng nói bỗng có thể được nghe thấy từ phía sau tôi. Tôi liền ngoảnh lại và trông thấy Akane đang ngồi ở đó. Làm thế nào mà cô gái này luôn luôn ở gần tôi nhưng tôi lại không bao giờ để ý thấy cô ấy cơ chứ?

"Có đúng là hành động của chúng tớ đang quấy rầy mọi người không vậy?

"Phải, à thì... cậu thì không nhiều lắm đâu nii-san. Thực ra chỉ có Liz mà thôi."

"Chỉ Liz thôi? Tại sao lại vậy cơ chứ? Đúng là liz liên tục thất bại với mọi thứ mà cô ấy thử, nhưng... tớ mới là người đã đưa cô ấy đến đó cơ mà."

"À thì, Liz chỉ thử điều gì đó và ngay lập tức gây ra vấn đề cho những người khác. Nii-san, cậu xin lỗi mọi người và cố gắng sửa chữa lỗi lầm của cô ấy. Vì vậy, mọi người chỉ xem Liz là người gây ra vấn đề mà thôi."

"Ah..."

Quả là đúng rằng Liz chính là nguyên nhân của mọi sai lầm.

Vì vậy, tôi cảm thấy dường như mình nên tự sửa chữa lấy tất cả những sai lầm của cô ấy... điều này chỉ dẫn đến việc mọi người xem Liz là một kẻ gây rối thôi sao?

- Tôi đang chìm sâu trong suy nghĩ khi mà tôi bỗng để ý thấy một dáng người qua bờ vai của Akane. Liz đang đứng đó với những giọt nước mắt đang hình thành từ khóe mắt của mình.

"L-Liz, vừa mới nãy là..."

"Mình rất - Mình rất xin lỗi!"

Ngay sau khi tôi để ý thấy cô ấy, Liz liền ngoảnh đi và chạy ra khỏi căn phòng. Tôi cố đuổi theo cô ấy, song Akane đã nắm lấy tay của tôi trước khi tôi có thể di chuyển.

"Ở lại đây đã. Tớ chưa nói xong mà."

"Buông tớ ra đi."

Liz đang khóc. Tôi không thể bỏ mặc mọi thứ như thế này được.

"Tớ hiểu cảm giác của cậu như thế nào, nhưng cậu vẫn cần phải ở lại đây đã. Điều mà tớ đang cố nói với cậu là tớ có nhiều hơn để nói về Liz đấy."

Những lời nói của Akane đã khơi gợi mối quan tâm của tôi và tôi đành ngoảnh lại để đối mặt với cô ấy.

"Nhiều hơn để nói... ý cậu là sao?"

"Đúng là mọi thứ mà Liz cố gắng làm gần đây đã gây ra rắc rối cho mọi người, nhưng bởi cậu luôn luôn ở đó để sửa chữa lỗi lầm của cô ấy, mọi người đều ổn với nó."

"... cậu đang cố nói rằng mọi người đều đã đạt đến giới hạn với cô ấy rồi sao?

Và với câu hỏi của tôi, Akane chỉ lắc đầu.

"Trong vài ngày qua, một tin đồn khác về cô ấy đã bắt đầu lan truyền. Liz là con gái của một gia đình quý tộc và cô ấy đã ích kỷ từ chối một cuộc hôn nhân, đến đây để trốn tránh khỏi vấn đề của mình."

"..."

Làm thế nào mà họ lại có thể biết được... khi tôi buộc vị hiệp sĩ đó phải rời đi, đã có vài người ở xung quanh. Tin đồn kia đã hình thành bởi vì sự kiện đó sao?

"... họ thực sự nghĩ rằng quả là ích kỷ đối với cô ấy khi từ chối bị ép buộc phải kết hôn ư?"

"À thì... hãy nghĩ về điều đó theo quan điểm của thường dân đi. Nếu họ được bảo rằng mình sẽ kết hôn với một quý tộc, cậu có nghĩ rằng họ sẽ có thể từ chối không?"

"Dẫu vậ -"

"Họ sẽ không. Mỗi đứa con của thường dân đều biết rằng phải khó khăn đến mức nào đối với cha mẹ của họ để nuôi dạy một đứa trẻ... vài gia đình trở nên tuyệt vọng đến mức họ buộc phải bán đi đứa con của chính mình làm nô lệ chỉ để sống sót. Hầu hết các học viên đều được gửi đến đây theo yêu cầu của cha mẹ họ đấy."

"... vậy, họ cảm thấy như thể cô ấy không có quyền từ chối cha mẹ của mình sao?"

Nó khiến tôi cảm thấy hơi tức giận một chút khi nghe thấy điều đó. Lý do duy nhất thành phố này tồn tại là bởi vì Claire và tôi đã đứng lên chống lại quyết định của cha mẹ mình.

"Họ không nhất thiết nghĩ rằng Liz nên hoàn toàn tuân thủ cha mẹ mình, song họ thực sự không thể hình dung ra Liz cảm thấy như thế nào. Hãy tưởng tượng nếu một thường dân được chọn là tình nhân của một quý tộc? Cậu nghĩ xem có bao nhiêu người trong số họ sẽ từ chối nào?"

"Đó là..."

Hiển nhiên, tôi không biết con số chính xác, song rõ ràng rằng nhiều đứa trẻ sẽ chọn trở thành tình nhân hơn là không.

Tôi chắc chắn rằng đối với một đứa trẻ liên miên lo sợ việc mình có thể bị bán làm nô lệ, ý tưởng về một cuộc sống mà chúng không bao giờ cần phải lo lắng về thực phẩm, quần áo, hay nơi trú ẩn là quá đỗi hấp dẫn.

... thậm chí quay về Trái Đất trong thời kì trung cổ, có những câu chuyện về các vị Vua sẽ tổ chức những lễ kỷ niệm lớn và hàng trăm hay thậm chí hàng ngàn cô gái trẻ thuộc tầng lớp thường dân sẽ ra mắt với hy vọng mình sẽ được gia nhập vào harem của ông ta.

Từ quan điểm của họ, tôi có thể hiểu được tại sao Liz lại có vẻ ích kỷ.

Nhưng... đó chính xác là tại sao mà tôi lại nghĩ rằng Liz làm đúng. Tôi cũng cảm thấy tương tự về những học viên nghĩ rằng cô ấy đang ích kỷ. Nếu họ ở cùng vị thế với cô ấy, họ hẳn sẽ làm bất cứ điều gì mình có thể để thoát khỏi nó.

- Nhưng nói ra điều đó sẽ chỉ thêm dầu vào lửa mà thôi.

Vậy tôi có thể làm gì đây? Tôi có thể làm gì để giải quyết sự hiểu lầm của mọi người đây? Không, nó thực ra đâu phải là một sự hiểu lầm. Nó là một sự khác biệt rất lớn trong tiêu chuẩn của mọi người.

Tôi chẳng thể làm được bất cứ điều gì ngay lúc này cả. Ngay bây giờ tôi chỉ nên an ủi Liz và nghĩ cách nào đó để khắc phục điều này mà thôi.

"Akane, cảm ơn cậu vĩ đã nói với tớ điều này. Tớ sẽ đi tìm Liz đây."

"Được thôi. Về những tin đồn, tớ sẽ làm những gì mình có thể để giải quyết chúng."

"Cảm ơn, nhưng... liệu cậu sẽ ổn khi làm điều đó chứ?"

"Tớ sẽ ổn thôi. Tớ không ở đây để học như mọi người khác đâu mà. Tớ sẽ nỗ lực chăm chỉ cho thứ gì đó khác cơ."

"Hmm..."

Akane ngồi cạnh tôi trong khi đang nở một nụ cười rạng rỡ.

Tôi thực sự rất biết ơn cô ấy vì đã giúp tôi. Tôi liền cảm ơn Akane và nhảy ra khỏi chỗ ngồi để đi tìm Liz.

Truyện Chữ Hay