Ore no Isekai Shimai ga Jichou Shinai!

chương 02 ~ phần 08

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuộc sống Hàng ngày của Alistair

◇◆◇◆◇

Do hoàn cảnh nhất định, tôi thành ra đang ở bên trong một cửa hàng quần áo của phụ nữ.

Quần áo ở đây đều được thiết kế để phù hợp với sở thích của Alice. Có rất nhiều váy tầng và áo cánh dệt kim. Chúng đều rất dễ thương và đang ở ngay trong vùng tấn công của tôi.

Có lẽ chúng thực ra đã được tạo nên để phù hợp với sở thích của tôi chứ không phải của Alice. (Trans: Sao t có cảm giác con em này nguy hiểm thế nhỉ!?)

T-tôi chắc chắn rằng không phải vậy đâu. Dù sao đi nữa, có rất nhiều quần áo đắt tiền đang được bán tại đây, song cũng có một vài mặt hàng rẻ hơn được làm bằng bông và lanh nữa.

Tuy nhiên, chúng có lẽ hơi quá đắt để nông dân bình thường chi trả nổi.

Vì chúng tôi đã sản xuất ra nhiều quần áo hơn và gia tăng tốc độ có thể thực hiện điều đó, chúng tôi đã giảm giá quần áo trong cửa hàng. Mọi người xem ra sẽ có thể chi trả được quần áo của chúng tôi một khi giá thành đã giảm xuống một mức nhất định.

Nhân tiện, chúng tôi cũng đã giảm giá để mọi người đều có thể chi trả được quần áo của chúng tôi.

Khi chúng tôi lúc đầu bắt đầu bán quần áo, chúng tôi đã định giá 20 đồng vàng(một bộ), nhưng, không lâu sau khi chúng tôi bắt đầu bán chúng, ai đó đã nghiêm túc đề nghị chúng tôi tăng gấp đôi giá để mua toàn bộ số quần áo của chúng tôi.

Bằng cách làm nó như thế này, thậm chí cả nông dân cũng có thể sở hữu được những bộ quần áo trong tương lai của chúng tôi.

"Cậu đang làm cái gì ở một nơi như thế này vậy? Cậu định mua một món quà cho một cô gái đấy à?"

Một giọng nói quen thuộc bỗng có thể được nghe thấy ở gần tôi. Khi tôi nhìn ngó xung quanh để tìm nguồn, tôi liền trông thấy Akane đang đứng gần mình.

"Tớ ở đây cùng với Alice mà."

"Và cậu không phải chỉ đang bịa ra một cái cớ cho bản thân để lởn vởn quanh chỗ quần áo của phụ nữ đâu nhỉ?"

Akane liền nhìn ngó xung quanh sau khi nghe thấy câu trả lời của tôi. Tôi chỉ có thể thở dài khi đáp lại cô ấy.

"Mọi người đã ra ngoài để mua đồ lót rồi. Cậu ở đây một mình sao, Akane? Và tại sao cậu lại đang mặc đồng phục khi không ở trường vậy?"

"Tớ thực ra ở đây cùng với Amy và cô ấy thực ra đã chạy đi đâu đó mất rồi. Còn về bộ đồng phục, tớ chỉ nghĩ rằng nó rất thoải mái thôi mà."

"... hmm?"

Mặc dù quần áo của chúng tôi có thể đắt đỏ, nó không phải là cái giá mà ai đó như Akane không thể chi trả được. Cô ấy là con gái của một gia đình buôn bán lớn, cho nên tôi chắc chắn rằng cô ấy có thể mua được một vài món hàng từ đây.

"Có ma thuật ghi khắc trên những bộ quần áo được bán tại đây sao?"

"Ah ~, đúng vậy đấy."

Ngoài laser bên dưới phần váy của đồng phục trường, nó còn bảo vệ người mặc khỏi tia UV và có khả năng làm ấm và làm mát cho người mặc nữa. Điều này không được tìm thấy trong bất kỳ trang phục nào được bán tại cửa hàng của chúng tôi, cho nên nó hợp lý khi cô ấy thấy rằng đồng phục trường thoải mái hơn.

Quần áo của tôi hoàn toàn bình thường cho nên tôi đã hoàn toàn quên mất.

"Hmm...?"

Tôi bỗng nhận ra rằng Akane đang lặng lẽ quan sát tôi.

"G-Gì vậy?"

"Khi tớ đề cập đến ma thuật ghi khắc, cậu đã có thể hiểu ý tớ là gì ngay lập tức, nii-san. Quần áo của cậu cũng có ma thuật ghi khắc ở trên sao?"

Khoảnh khắc cô ấy nói vậy, tôi đã không thốt nên lời. Và Akane chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với một nụ cười hiểu biết.

Cô ấy vô tình nhìn quanh phần còn lại của cửa hàng.

"Nhân tiện, quần áo được bán trong cửa hàng này được cho là mang thương hiệu Alice đấy."

Tôi tự tin rằng mình chưa tiết lộ bất cứ điều gì với cô ấy bằng phản ứng của tôi. Ngay từ đầu, Akane thậm chí còn chẳng phải đang nhìn vào tôi nữa. Nói cách khác, cô ấy đã có những mối nghi ngờ trước khi bắt đầu nói chuyện với tôi rồi.

À thì, nếu chỉ là Akane, tôi chắc chắn rằng sẽ ổn nếu cô ấy biết Alice chính là người sáng lập ra thương hiệu Alice. Mặc dù tôi đã trải qua rất nhiều rắc rối để Alice có thể sống một cuộc sống bình thường, cho nên tôi muốn cô ấy cứ giả vờ là mình không biết.

Dù sao đi nữa, tôi sẽ cố gắng để vô tình thay đổi chủ đề vậy.

"Akane, cậu đã tìm thấy bất kỳ đối tác giao dịch nào tốt chưa vậy?"

"Yeah, tớ thực ra đã gặp rất nhiều may mắn với điều đó đấy."

Bởi chúng tôi thực sự chỉ có thể sản xuất một số lượng sản phẩm hạn chế tại thành phố này, chúng tôi đã quyết định những thương gia mà chúng tôi muốn để bán các sản phẩm của chúng tôi bên ngoài thành phố. Xem ra có rất ít cửa đối với bất kỳ thương nhân nào nữa vào thời điểm này.

"Tớ nghĩ rằng mọi thứ sẽ thay đổi khi việc sản xuất bắt đầu gia tăng thôi. Tuy nhiên, khá là buồn khi gia đình của tớ đã lỡ mất đợt phát hành đầu tiên của những sản phẩm này đấy."

"Điều gì sẽ dẫn đến sự gia tăng trong sản xuất vậy? Chỉ một nhu cầu nhiều hơn về sản phẩm đó thôi sao?"

"Chủ yếu là thế đấy. Vậy, cậu có biết làm cách nào để gia đình của mình có thể kiếm lợi nhuận từ những sản phẩm này không?"

"À thì, ngay cả khi mọi thứ ở yên như vậy, những sản phẩm vẫn sẽ tiếp tục bán..."

Đã có những thương nhân giữ hợp đồng rằng cung cấp cho họ quyền truy cập độc quyền đối với bất kỳ sản phẩm mới nào được tạo ra bằng cách sử dụng một công nghệ cụ thể. Cũng sẽ đủ dễ dàng đối với gia đình của Akane để bắt đầu bán những sản phẩm này, nhưng rồi họ sẽ chỉ chia lợi nhuận ra mà thôi.

Điều đó có nghĩa là, cô ấy hẳn đang xem xét việc bán những sản phẩm hoàn toàn mới... hoặc những sản phẩm hiện có mà phải chưa được bán bên ngoài thành phố Muhle. Thứ gì có thể phù hợp với tiêu chí đó nhỉ... à thì, có một thứ nảy ra trong đầu đây.

"Cậu đang nói đến thực phẩm sao?"

Nó có vẻ như một lời đoán mò, song đã có nhiều nơi khác nhau ở Muhle đã tạo ra những món đặc sản mới chỉ được bán tại thành phố này. Nếu một người có thể tìm ra cách để vận chuyển những đặc sản này, họ có thể tạo ra một khoản lợi nhuận lớn.

"Chính là hàng dễ hỏng. Nếu chúng có thể được vận chuyển mà không hư hỏng, sẽ có một nhu cầu lớn về nó đấy."

"Ah, đúng vậy. Nếu cậu có thể tìm ra một cách để giữ cho nó lạnh trong khi vận chuyển, song tớ nghĩ rằng khoảng cách là quá lớn từ đây đến hầu hết bất cứ nơi nào khác đấy."

Ví dụ, phải mất đến năm ngày bằng xe ngựa để đến được Rizelheim.

Vậy, một chiếc xe ngựa kéo chạy dọc theo một con đường không trải nhựa hẳn sẽ chạy được khoảng 60 km mỗi ngày. Điều đó có nghĩa là Rizelheim cách xa khoảng 300 km.

Năm ngày để đi 300 km. Sẽ rất khó khăn để giữ cho bất kỳ thực phẩm nào ở nhiệt độ thấp trong khoảng thời gian đó.

"Thật vậy. Cho nên, vấn đề trở thành làm thế nào để vận chuyển nó... Tớ không chắc phải bắt đầu thực hiện như thế nào, nhưng nếu chúng ta làm lạnh toàn bộ chỗ hàng dễ hỏng, chúng ta hẳn sẽ có thêm một ngày trước khi số thực phẩm trở nên tệ đi."

"Và nếu cậu đóng băng chỗ thực phẩm, chúng sẽ giữ được thậm chí còn lâu hơn nữa."

Khu vực này trên thế giới khá là nóng cho nên sẽ rất khó khăn để có thể tìm thấy băng được hình thành tự nhiên quanh đây. Song ma thuật lại tồn tại trong thế giới này. Việc tạo băng bằng ma thuật sẽ là khả thi.

Xét về việc tất cả chuyện này sẽ tốn bao nhiêu... nó xem ra đúng là quá cao rồi.

"Tớ hiểu rồi. Tớ sẽ suy ngẫm về nó. Cảm ơn cậu nhé."

"Không có gì đâu... tuy nhiên, nó có hơi bất ngờ một chút đấy. Tớ không chắc là mình có thể theo kịp với cậu khi cậu bắt đầu nói đến kinh doanh đâu."

"À thì, tớ đã sử dụng chuyện này như một cơ hội để xem cậu biết đến bao nhiêu. Tớ cũng muốn xem liệu cậu sẽ cho tớ bất kỳ ý tưởng mới nào hay không nữa."

"Wow, cậu ấn tượng thật đấy."

"Cậu sẽ không đạt được bất cứ điều gì bằng việc khen tớ như thế đâu."

Trong khi nói điều này, Akane liền nở một nụ cười và trông có hơi xấu hổ một chút.

Và rồi, tôi bỗng có thể nghe thấy hai giọng nói riêng biệt đang gọi Akane và tôi.

Amy đang gọi tên của Akane, và Alice thì gọi tôi.

"Alice ở đây để đón tớ rồi, tớ sẽ không làm mất thêm thời gian của cậu nữa đâu."

"Yep. Thực ra... có một điều tớ muốn nói với cậu. Hãy cẩn thận về Liz đấy."

"Liz ư? Tại sao lại thế vậy?"

"Tớ không biết hết mọi thứ về tình hình, song có vài quý tộc cấp cao mà cô ấy đã ra lệnh tựa như nó chẳng phải là vấn đề lớn gì cả vậy đấy."

"Hmm... à thì, cảm ơn vì đã nói cho tớ biết nhé."

Liz đang cố gắng tìm hiểu thêm về gia đình của tôi sao? Hay nó là một thứ gì đó hoàn toàn khác? Dù sao đi nữa, sẽ là tốt nhất nếu tôi giữ thận trọng quanh cô ấy.

"Vậy thì, tớ sẽ đi đây. Bảo trọng nhé."

"Yep, gặp lại cậu ở trường nhé."

Tôi rời chỗ Akane và nhóm lại với Alice cùng những người khác. Chúng tôi tiếp tục khám phá thành phố cùng nhau.

◇◆◇◆◇

Sau khi đến thăm những cửa hàng mà mọi người muốn đi, chúng tôi đã nghỉ ngơi tại một tiệm cafe ngâm chân. Khi mặt trời bắt đầu lặn, chúng tôi rời khỏi tiệm cafe và mọi người đều quay về ký túc xá.

"Nn ~ chúng ta đã được ra ngoài và vui vẻ với nhau lần đầu tiên trong một thời gian luôn ~"

Alice liền nói ra điều này với một biểu hiện hài lòng trên khuôn mặt của mình.

"Đó là mọi thứ mà em đã hy vọng sẽ có sao?"

"Vâng. Nó thật là tuyệt vời. Hôm nay quả là rất tuyệt vời và em đã có rất nhiều niềm vui đấy."

"Anh hiểu mà..."

Nếu Saya và tôi có cơ thể khỏe mạnh, chúng tôi đã có thể sống mỗi ngày như thế này rồi. Tôi rất mừng vì mình ít nhất đã có thể làm điều này với cô ấy trong thế giới này.

Lúc đầu, tôi chỉ muốn Alice đi học mà thôi, nhưng tôi thực sự rất hạnh phúc vì chúng tôi đã đi cùng nhau.

Tuy nhiên... Tôi đã dành ra quá nhiều thời gian với Liz. Tôi tự hỏi liệu mình có nên dành nhiều thời gian hơn với Alice và Sophia không nhỉ.

"... ổn thôi mà."

Alice liền lẩm bẩm điều này như thể cô ấy có thể nghe thấy những suy nghĩ bên trong của tôi vậy.

"Em ổn với việc anh làm những gì mình muốn, Leon. Em đã nói với anh trước đây rồi mà, phải không? Sống tự do và thật hạnh phúc ấy."

"Đúng là vậy, nhưng... chẳng phải em đã nổi giận trước đây bởi vì muốn đi học cùng nhau hay sao?"

Vào cái ngày mà tôi đã nói với cô ấy rằng cô ấy sẽ nhập học, cô ấy đã ngay lập tức cho rằng tôi sẽ đi cùng với cô ấy mà.

Vì vậy, tôi đã nghĩ rằng cô ấy có lẽ sẽ không hài lòng với việc mọi thứ ra sao ngay bây giờ...

"Leon, em đã nổi giận bởi vì anh đã không cân nhắc những cảm xúc của em kìa. Anh thực sự nghĩ rằng em muốn chỉ đi học cùng với Sophia và em sẽ hoàn toàn hài lòng với chỉ điều đó thôi sao? Dù anh vẫn trải qua toàn bộ điều đó chỉ để làm cho em hạnh phúc ấy vậy mà anh lại quên mất điều cốt yếu khiến em hạnh phúc nhất. Cho nên, em đã nổi giận đấy."

"Anh hiểu rồi."

Tôi không nói nên lời nổi...

Khi tôi nghĩ lại về nó, Alice thậm chí còn chưa bao giờ nói với tôi rằng mình muốn đi học. Tôi nghĩ là có hơi bất hợp lý một chút khi cô ấy nổi giận với tôi vì đã không hiểu rõ mọi thứ, đúng chứ nhỉ.

Hay là cô ấy đã giận dữ vì tôi chăng?

"Bên cạnh đó, Leon, anh nói rằng anh muốn em có một cuộc sống học đường bình thường và yên bình, nhưng... em đâu cần điều đó chứ."

"Vậy... em ổn với cuộc sống học đường của mình điên rồ và đầy drama sao?"

Khoảng thời gian của chúng tôi dành ra tại trường cho đến nay chắc hẳn đã không bình thường và tôi chắc hẳn sẽ nghĩ rằng một cuộc sống yên bình sẽ tốt hơn, song Alice chỉ lắc đầu một cách nhẹ nhàng.

"Bất kể thời gian của em ở trường có yên bình hay không đều không quan trọng. Điều quan trọng là việc em dành thời gian với anh đấy. Bên cạnh đó, em không nghĩ rằng sẽ có thể có một cuộc sống học đường bình thường với anh đâu."

"... Chẳng phải điều đó tệ lắm hay sao?"

"Chúng ta vẫn sẽ dành thời gian bên nhau mà, phải không?"

Khi tôi tưởng tượng ra cuộc sống học đường bên nhau của chúng tôi, tôi đã hình dung chúng tôi sẽ học cùng nhau, ăn cùng nhau và đi bộ về nhà cùng nhau sau khi tan học.

Và, ở mức độ nào đó, chúng tôi đã làm được điều đó. Tuy nhiên, tôi vẫn còn bận rộn giúp đỡ Liz và những người khác trong suốt khoảng thời gian đó.

"Và vì vậy, em muốn anh hãy tiếp tục giúp đỡ Liz."

"... điều đó thực sự ổn chứ?"

"Em không muốn làm bất cứ điều gì mà sẽ ngăn cản anh thực hiện những gì mình muốn làm. Em chỉ muốn đi học cùng với anh mà thôi. Vì vậy, nếu anh muốn giúp đỡ Liz, thì em sẽ làm mọi thứ mà mình có thể để giúp anh. Và đó chính là cách mà em sẽ có niềm vui lớn nhất ở trường cùng với anh đấy."

Alice liền nở một nụ cười dịu dàng.

Ánh nắng đến từ mặt trời sắp lặn đang phản chiếu rạng rỡ trên mái tóc màu hoa anh đào của Alice. Tôi ước rằng mình có thể chụp lấy một bức ảnh về cảnh tượng này và lưu nó lại mãi mãi.

Tôi cực kỳ ý thức về việc trái tim của mình đang đập nhanh đến nhường nào.

"Bên cạnh đó, sau khi dành cả ngày với nhau, em đã nhận ra rằng Liz thực sự đang nỗ lực rất chăm chỉ. Em đã quyết định rằng mình muốn hợp tác với cô ấy. Sophia-chan cũng đã đi đến cùng kết luận rồi."

Và giờ đây cô ấy đang nở một nụ cười tinh nghịch.

Có lẽ họ đã mời Liz hôm nay để có thể trở nên gần gũi hơn với cô ấy.

Tôi không biết lý do thực sự của họ khi làm điều đó nhưng tôi biết rằng họ đều là những cô gái tốt và đáng tin cậy.

Tôi không biết chính xác những gì mình có thể làm để giúp đỡ Liz một mình, song tôi chắc chắn rằng với sự giúp đỡ của mọi người, chúng tôi sẽ có thể nảy ra điều gì đó.

Ngay thời điểm tôi nghĩ điều này,

"Làm ơn, đừng có chạm vào tôi!"

Tôi bỗng có thể nghe thấy giọng hét chói tai của Liz vang lên.

Truyện Chữ Hay