Đây Đâu phải là Cách mà Nhân vật Chính Nên Cư xử
◇◆◇◆◇
Sau buổi lễ khai giảng, tôi đã đến lớp học mà mình đã được chỉ định.
Nhân tiện, những lớp học giống của một trường đại học hơn rất nhiều so với một trường cao trung.
Có vài lý do cho việc này nhưng lý do chính lại là thực tế rằng sẽ khó khăn hơn khi sản xuất những chiếc bàn riêng lẻ.
Đó là tại sao tôi hiện đang ngồi ở giữa một trong những chiếc bàn dài gần phía sau. Khi tôi nhìn xuống về phía trước lớp học, tôi có thể trông thấy mọi người đang chọn chỗ ngồi của mình.
Xem xét rằng đây là một lớp học dành cho những người nào muốn học các phương thức giao dịch và công nghệ mới, tôi mong đợi sẽ thấy một vài người lớn, song... xem ra chỉ có trẻ con ở đây mà thôi. Tôi đoán rằng chuyện này là do ảnh hưởng của Claire đấy.
Khi tôi đang quan sát cảnh tượng này, tôi bỗng nhớ lại những ngày còn ở trường của mình từ kiếp trước. Từ hôm nay trở đi, cuộc sống học đường bình thường và yên bình của chúng tôi sẽ bắt đầu.
"Yo, chỗ ngồi này còn trống không vậy?"
Tôi bỗng nghe thấy giọng nói của một cậu trai trẻ bên cạnh mình.
Cậu ta có lẽ gần cùng độ tuổi với tôi. Cậu ta có mái tóc màu nâu và đôi mắt xanh lục. Tôi sẽ nói rằng cậu ta là một quý tộc dựa trên những điều mà Akane đã chỉ ra về quý tộc khác trước đó.
Một cậu trai trẻ mà tôi chưa bao giờ từng gặp trước đây, song... cậu ta xem ra không tệ lắm dựa trên những ấn tượng đầu tiên.
"Chỗ ngồi đó còn trống đấy. Cứ thoải mái mà ngồi bất cứ chỗ nào cậu thích đi."
"Tớ đang hỏi liệu chỗ ngồi kế bên cậu có phải đặc biệt được để trống hay không ấy mà. À thì, nếu cậu nói thế, tớ sẽ ngồi ở đây vậy."
Nói như thế, cậu ta đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Tên của tớ là Trevor, chỉ Trevor thôi. Rất vui được gặp cậu."
"Oh? Ah, tên của tớ là Leo. Rất vui được gặp cậu."
Cậu ta đi vào rắc rối với việc nói 'chỉ Trevor thôi', điều đó có nghĩa là cậu ta cũng là một quý tộc đang cố che giấu địa vị của mình sao? Có lẽ tôi có thể tìm hiểu bằng cách hỏi Claire, song... có lẽ sẽ là tốt nhất khi cứ để mọi thứ y nguyên đấy.
"Cậu nghĩ những gì nãy giờ vậy? Chẳng phải thế này tuyệt vời lắm hay sao?"
Đây chính là câu hỏi đã vạch trần tôi lúc trước. Anh chàng này cũng tương tự như Akane sao?
Trước đây, thời điểm quả là tệ. Tôi đã trả lời kém và thành ra bị lộ, song điều đó sẽ không xảy ra lần hai đâu.
"Phải không? Công nghệ của thị trấn này thật là tuyệt vời. Tớ chưa bao giờ từng trông thấy bất kỳ thứ gì như vậy cả."
"Đồ ngốc, tớ đang nói về những cô gái cơ. Chất lượng con gái quả là rất cao đấy."
Eeeehh... đó thực sự là những gì cậu ta đang nói đến sao? Không phải cậu ta đang cố gắng tìm ra danh tính thực sự của tôi à? Anh chàng này thực sự chỉ đang săn đuổi theo những cô gái thôi ư?
Không, đây vẫn có thể là một chiêu trò đấy. Tôi chưa thể buông lỏng ngay được. Cậu ta chỉ nói rằng chất lượng rất cao mà thôi; cậu ta chưa nói bất cứ điều gì về ngoại hình của họ cả.
"Chắc chắn, có nhiều cô gái tại ngôi trường này thực sự rất thông minh. Ngôi trường này có đầy những cô gái có thể đọc và viết tốt đấy."
"Cậu đang nói về cái gì vậy? Tớ đang nói đến ngoại hình của họ mà. Hãy nhìn vào tất cả họ đi. Cô gái đó thực sự rất dễ thương và có phong cách tuyệt vời. Chẳng phải cậu có thể nhầm lẫn cô ấy với một nàng công chúa hay sao?"
Cậu ta đang nói về Sophia.
“Và hãy nhìn vào cô ấy nữa. Cô ấy là một Elf với khuôn mặt xinh đẹp. Cô ấy có phong cách thực sự rất tuyệt và làn da của cô trông quả là mịn màng. Chưa đề cập đến mái tóc màu hồng của cô ấy cũng trông rất mượt mà nữa. Cô ấy là nữ thần nào đó chăng?"
Giờ thì cậu ta lại đang nói về Alice.
Nhân tiện, các học viên đã được chia ra vào 10 lớp học khác nhau. Sophia, Alice, và tôi đều ở chung lớp. Đây không phải là điều kỳ diệu có một lần trong đời nào đó đâu — việc này rõ ràng là do ảnh hưởng của Claire rồi.
"Tất cả những cô gái này quả là rất để thương. Và cô gái đằng kia trông thật bốc lửa. Tớ muốn đến gần chỗ cô ấy hơn."
Và cô gái bốc lửa là... Akane?
Vậy ra... yep. Anh chàng này chỉ đang theo sau con gái mà thôi và cậu ta xem ra không phải là một kẻ xấu. Có lẽ đây là một cơ hội cho tôi để kết bạn với một cậu trai khác lần đầu tiên kể từ khi được tái sinh trong thế giới này đấy.
Khi tôi lạc đi trong suy nghĩ, Trevor bỗng chộp lấy tôi và lắc vai của tôi.
"Oooooiii! Nhuìn đằng kia đi!"
"Ooohh, đừng có lắc tớ nữa. Bình tĩnh lại nào, và 'nhuìn' nghĩa là gì hả?"
Tôi đoán là cậu ta đang cố bảo tôi nhìn vào đâu đó. Khi tôi hướng theo ánh nhìn của Trevor, tôi thấy Sophia đang bước đi về phía chúng tôi.
Oi, oi, tôi tưởng rằng chúng tôi đã quyết định sẽ cư xử như những người lạ tại đây rồi cơ mà. Sophia liền đi đến trước mặt chúng tôi trong khi tôi đang nghĩ về điều này.
Nhân tiện, Sophia có vẻ đang thu hút sự chú ý của mọi người khác trong lớp, cho nên đôi mắt mọi người đều được tập trung vào chúng tôi. Sophia bèn mỉm cười một cách ngọt ngào mà không hề biểu lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào về việc để ý thấy những đôi mắt kia tập trung vào chúng tôi.
"Rất vui được gặp cậu, mình là Sophia. Mình có thể hỏi tên của cậu được không?"
Sophia liền cất lời theo một cách rất lịch thiệp.
"Tớ... T-T-Tên của tớ là Trevor! Tớ hy vọng rằng sẽ thân thiết với cậu mãi mãi, Sophia-san!"
"Ah, chắc chắn rồi. Và tên của cậu là gì vậy?"
Sophia ngay lập tức gạt đi lời chào của Trevor và ngoảnh sang tôi. (Trans: Tội thằng kia, chỉ là đá lót để tiếp cận main thôi...)
"Tên của tớ là Leo... có thứ gì đó mà cậu cần sao?"
Tôi bèn tiếp tục cuộc trò chuyện như thể chúng tôi chưa hề biết nhau vậy.
"Mình thấy hai cậu đang nói chuyện với nhau và nghĩ rằng mình muốn tham gia ấy mà."
Tôi hiểu rồi. Cô ấy đã thấy chúng tôi nói chuyện cùng nhau và nghĩ rằng đó sẽ là một cơ hội tốt để đến gần chỗ tôi.
Nếu cô ấy tham gia vào một nhóm người đang nói chuyện với nhau, có vẻ sẽ bớt đáng nghi ngờ hơn đấy.
À thì, chúng tôi đang nói chuyện về việc những cô gái ở đây lôi cuốn đến mức nào. Có lẽ sẽ là tốt nhất khi bỏ phần đó ra đấy.
"Mình chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi mà! Hai cậu đã trông rất vui đấy. Nhân tiện, nếu cậu không phiền, mình có thể gọi cậu là onii-chan được không?" (Trans: Đến trường rồi mà vẫn ko tha hả!?)
Chuyện gì đã xảy ra với cách tiếp cận thông thường vậy!?
Tại sao em lại gọi ai đó mà mình vừa mới gặp là 'onii-chan' cơ chứ!? Bất kể có nhìn vào nó thế nào đi chăng nữa, như vậy là không tự nhiên đâu!
"Điều đó không được sao?"
"Không đó là..."
Tôi cần phải suy nghĩ về việc này mới được. Tôi chỉ cần giữ bình tĩnh và suy nghĩ thôi mà.
Chúng tôi cần phải nói chuyện một cách tự nhiên với nhau. Nhưng tôi không biết những gì mình có thể làm được ngay bây giờ. Nếu tôi nói không với cô ấy, tình hình sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
À-À thì, không thể khác được rồi nhỉ.
"Không, nó ổn mà."
"Thật sao!? Cảm ơn, onii-chan! Vậy thì, em sẽ ngồi kế bên anh nhé."
Sophia liền ngồi xuống kế bên tôi trong khi biểu lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Nếu cô ấy có một cái đuôi, tôi chắc chắn rằng nó sẽ vẫy như điên luôn.
"Ehehe ~, onii-chan, xin hãy quan tâm đến em nhé."
Cô ấy liền bám lấy cánh tay tôi và dụi má của mình vào tôi. Không đời nào lớp học sẽ nghĩ rằng chúng tôi chỉ mới gặp nhau đâu.
À thì... không thể khác được rồi. Sophia đã không thể nói chuyện với tôi được một thời gian kha khá và tôi chắc rằng cô ấy thực sự đã mong chờ được đi học cùng nhau lắm đấy.
Dù sao, bất kể chuyện gì có xảy ra bây giờ đi chăng nữa, toàn bộ cuộc trò chuyện này đúng là quá dị thường rồi.
Với trường hợp đó, có lẽ sẽ là tốt nhất khi cuộc trò chuyện này rất có tác động. Nó quá đáng nghi đến mức nó có lẽ sẽ không đáng nghi đến vậy luôn.
"C-cậu..."
Đột nhiên, tôi bỗng để ý thấy Trevor đang nhìn vào tôi với một biểu hiện nghiêm túc.
Tôi đã hoàn toàn quên mất anh chàng này mất rồi. Tôi tưởng rằng cậu ta sẽ đặt câu hỏi song cậu ta chỉ nắm lấy tay của tôi.
"Làm ơn, hãy để tớ gọi cậu là sư phụ đi!"
"... eh? Sư phụ?"
"Phải. Cậu chính là vị thần sát gái sẽ khiến một cô gái đổ cậu ngay chỉ với một lời duy nhất! Cậu chính xác là kiểu đàn ông mà tớ muốn trở thành đấy!"
... à thì, lý do duy nhất khiến điều đó xảy ra là bởi tôi đã nói chuyện với cô gái này trước đây mà thôi. Mặc dù, có một vị thần làm việc tại đây đấy. Một vị thần đã đưa tôi đến đây từ một thế giới khác.
"Làm ơn đó, ngay cả khi tớ chỉ có thể là một sự bắt chước thô thiển của cậu, hãy cho tớ học hỏi từ cậu đi!"
Cậu ta muốn lời khuyên của tôi. À thì, cậu ta dường như không phải là một kẻ xấu vì vậy tôi thực sự nên làm sáng tỏ sự hiểu lầm này ngay bây giờ đấy.
"Tớ biết là sẽ khó khăn đối với cậu. Tớ có lẽ sẽ không thể nào đạt đến trình độ của cậu trong suốt cả quãng đời của mình, nhưng dẫu vậy, tớ vẫn muốn cậu dạy cho tớ theo cách của cậu!"
"L-Là vậy sao. Thế thì... hãy nỗ lực hết mình nhé."
À thì... Tôi hy vọng rằng cậu ta cuối cùng sẽ vượt qua chuyện này vậy.
"Vâng, cứ để nó cho tôi, Sư Phụ! Uuooo, sự lôi cuốn tương tự như sư phụ của ta!"
Cậu ta là một anh chàng thực sự rất sôi nổi đấy.
... phải rồi. Tôi rất dễ bị tâng bốc, cho nên nếu tôi để cậu ta đi quá xa, tôi có lẽ sẽ trở nên giống cậu ta mất.
"Mình xin lỗi vì đã xen vào. Các cậu có phiền không vậy?"
Một giọng nói rất đẹp bỗng có thể được nghe thấy ở gần Trevor.
Cái-! Tại sao!? Hai người này đang nghiêm túc đấy à!? Tôi không thể để chuyện này xảy ra được, song Trevor đã cất lời trước khi tôi có thể.
"Đ-được mà! Tớ có thể làm gì cho cậu đây!? Cậu có ngại nói cho tớ tên của cậu không vậy, quý cô xinh đẹp!?"
"Tên của mình là Alistair. Nếu cậu không phiền, mình có một yêu cầu phần nào ích kỷ cho cậu..."
"Làm ơn, hãy yêu cầu tớ bất cứ điều gì đi! Tên Trevor hèn mọn này sẽ chấp nhận bất cứ điều gì mà cậu mong muốn, Alistair!"
"Cảm ơn cậu nhé. Mình rất xin lỗi, nhưng cậu có thể để cho mình ngồi kế bên anh ấy được không?"
"–Guha!?" (Trans: Tội thằng nhỏ vl, x2 lận...)
Uwwaaaaa, Treevvooooorr! Ráng lên! Ở lại với tớ đi! Đó là một vết thương chí tử! Cậu sẽ ổn thôi mà, phải tiếp tục sống đấy!
"... S-Sư phụ, tôi sẽ tiếp tục một cuộc hành trình để cải thiện những kỹ năng của mình. Tôi sẽ gặp lại ngài sau vậy..."
"E-Eh?"
Tôi đã nghĩ về những gì cậu ta có lẽ sẽ làm, nhưng cậu ta thành ra chỉ di chuyển qua một chỗ ngồi mà thôi. Tiếp tục một một cuộc hành trình đến chỗ ngồi bên cạnh cậu ta ư? Chẳng phải khoảng cách đó là quá ngắn hay sao!?
Hoặc tôi nghĩ vậy, nhưng rồi Akane bèn tiếp cận Trevor.
Và Akane liền nói một vài lời với Trevor. Trevor bèn gật đầu và sau đó, Akane ngồi kế bên cậu ta.
Và Trevor bỗng nở một nụ cười tươi và giơ một ngón tay cái với tôi.
Tốt cho cậu ta thôi.
Tuy nhiên, Trevor... Akane chỉ đang cố gắng tạo những mối quan hệ cá nhân cho gia đình của mình mà thôi. Hãy cẩn thận đấy.
Tôi đã suy nghĩ về nó, song tôi chỉ giơ lại cho Trevor một ngón tay cái. Akane không phải là một người xấu. Tôi chắc chắn rằng cậu ta sẽ ổn thôi.
"Tại sao anh lại đang làm ra khuôn mặt đó vậy?"
"Bởi vì anh chắc chắn rằng em đang lên kế hoạch làm điều gì đó rất tệ đấy, Alice."
"Oh, tại sao anh lại gọi em bằng một biệt danh vậy. Xét cho cùng, đây là lần đầu tiên chúng ta từng gặp nhau mà — hoặc đó là những gì mà em thường sẽ nói. Em thực sự rất thích biệt danh đó, cho nên em sẽ cho phép anh gọi em như thế đấy."
Đừng ra vẻ như em vừa mới nói điều gì đó tài giỏi chứ! Không đời nào thế này lại trông giống như một cuộc trò chuyện tự nhiên đối với bất kỳ ai khác đâu! Nhìn mọi người đi! Cả lớp học đều trông rất bối rối kìa.
... hơn nữa, tôi đã cố gắng trong 3 năm qua để cho phép cô nàng này sống một cuộc sống học đường bình thường, song... ngay lập tức cô ấy đã hủy hoại điều đó luôn rồi!
Nếu Alice ổn với nó, tôi không thể phàn nàn được. Tôi tự hỏi tất cả nỗ lực khó nhọc của mình là gì cái gì vậy nhỉ?
À thì, như vậy, cuộc sống học đường bình thường và yên bình của chúng tôi đã chấm dứt.
Và, đồng thời, những tin đồn đã lan truyền rằng Trevor và tôi là con trai của những gia đình quý tộc, đến đây để thêm những cô gái vào dàn harem riêng của mình.
... Chết tiệt. Tôi chẳng thể nào nói ra được bất cứ điều gì phải đối lại điều đó cả.