Cảnh quay lại về nhà Tamura, lầu hai.
Tôi kể cho Kirino nghe lại chuyện cũ.
“ – Vì vậy, từ đó anh không cố gắng gì nữa.”
Tôi bỏ cuộc. Đến tận bây giờ vẫn bỏ cuộc
“Mà anh vẫn chả hiểu cái quá khứ đau thương ấy thì can gì đến ‘cuộc nói chuyện’ bây giờ?”
“Anh vẫn chưa hiểu à? Em đã bảo tất cả đều liên quan cơ mà.”
“Em nói thật đấy à?”
“Vâng.”
Kirino quay sang Manami.
“Đại khái là thế phải không? Manami?”
“Đúng thế.”
Manami nhẹ nhàng gật đầu, mặt hơi đỏ.
“Nhưng…vừa nãy…Kyou-chan hơi tâng bốc tớ quá…”
“Thế à? Tớ không cố ý đâu.”
“Về chuyện đó…”
Kirino có vẻ muốn nói gì nhưng lại thôi “Mà thôi bỏ đi.”
“Nè, em định nói gì chứ?”
Kirino lạnh nhạt nói.
“Em chỉ có cảm giác …về mặt nào đó…Em --- cũng được Manami giúp….”
“À? Tại sao?”
Nhìn Manami ngạc nhiên, Kirino nhe răng cười.
“Hà hà, không nói đâu – nhưng đúng là ba năm trước Manami cứu anh đấy Kyousuke.”
Sao trông em có vẻ ‘tâm trạng anh lúc ấy em hiểu’ nhỉ?
Chả lẽ ba năm trước mình có chút gì khiến Kirino thấy đồng cảm sao?
Bỏ đi. Giờ có chuyện quan trọng hơn đây rồi.
“Thế -- anh hỏi lại nhé. Quá khứ đau thương của anh thì can gì đến ‘cuộc nói chuyện’ lần này?”
“……..”
Kirino hít sâu một hơi….
Xem ra…chuyện này với con bé cực kỳ quan trọng đây.
Nó mở lời:
“Em nói rồi nhỉ? Hồi đó em bị brocon, em thấy ‘anh trai lúc nào cũng cố gắng hết mình’ ngầu ơi là ngầu. Anh ấy vừa thông minh, chạy vừa nhanh, lúc nào cũng nỗ lực hơn người -- với em, anh ấy rất đặc biệt. Em ước mơ mình cũng có thể giống như thế.”
“………..”
Ra là thế….
“---- Nhưng anh ấy thật sự không tồn tại.”
“….Kirino.”
“Giờ thì em hiểu rồi. Nhưng hồi đó – em không hiểu.”
Mắt em gái tôi ngấn lệ. Con bé tự ép mình tiếp tục nói:
“…Lúc đó, em rất ghét anh trai của em tự dưng lại bỏ cuộc, không thể hiện trước mặt em nữa. Em rất ghét. Ghét lắm ấy. ‘Anh trai xuất sắc của em’ trở nên lười biếng, điểm số tụt dốc thảm hại….thế mà anh ấy còn cười. Em không thể tin nổi vào mắt mình nữa.”
Hà…cái này không thể tự bào chữa cho mình nổi rồi.
Từng lời từng lời của Kirino chứa đầy những tình cảm mãnh liệt. Con bé nói tiếp:
“Em nỗ lực hết mình để bắt kịp anh – nhưng anh biến thành lười biếng! Vì thế em rất tức…em thấy buồn nôn…thấy không thể tha thứ cho anh.”
“Vì thế, em bắt đầu ghét anh.”
Vì Manami, tôi không tự ép mình nữa.
Cũng vì thế, hình tượng ‘anh trai tài giỏi’ trong mắt Kirino cũng tan biến.
Đó là chân tướng của cuộc chiến tranh lạnh của hai anh em chúng tôi.
“…Thế….sao?”
“ ‘Hả? Buồn nôn quá…đừng có nhại em’.”
Kirino lặp lại câu của chính tôi khi trước. Nhưng vào tai tôi cũng câu đó lại như một lời nguyền.
Tôi thấy mình sắp khóc rồi. Nhưng tôi ép thiên ngôn vạn ngữ trong lòng vào một câu duy nhất.
“….Anh là thằng anh vô dụng. Xin lỗi em.”
Kirino lắc đầu.
“Em nhất định sẽ không tha thứ cho anh. Nên xin anh đừng tha thứ cho em.”
“Kirino-chan”
Manami mở miệng định khuyên nhủ. Nhưng Kirino trừng mắt:
“Thật ra thì Manami cũng có ý cho em với Kyousuke làm lành chứ gì? Làm lành với em chỉ là kiếm cớ thôi.”
“----------“
Manami kinh ngạc tròn mắt.
…Thế sao? Hóa ra Manami đề nghị nói chuyện…để mình có thể làm lành với Kirino sao?
Kirino cười nhẹ:
“Cám ơn. Nhưng không được đâu. Vì đến tận bây giờ, Kyousuke vẫn phụ lòng mong đợi của em – và em vẫn đang chờ một người anh trai như trước. Nếu anh ấy là một ông anh tồi, thì em là cô em gái tồi. Thế nên em đoán cả hai không thể dễ dàng tha thứ cho nhau được.”
“Ngay cả bây giờ, khi em đã không còn hiểu nhầm nhau? Em vẫn không thể làm lành sao?”
Nghe Manami hỏi, Kirino đau đớn trả lời:
“Anh em bọn em đã bắt đầu hiểu nhầm nhau từ năm năm trước…Và rồi vì sự cố ba năm trước mà bắt đầu chiến tranh lạnh. Bọn này còn không thèm nhìn mặt nhau, không thèm nói chuyện với nhau nữa ấy chứ. Đó, anh em sống cùng một mái nhà đấy.”
Con bé hít sâu một hơi và kết luận.
“Bao năm đó…bọn này không thể giả bộ coi như không tồn tại được.”
“…Ra thế. Kirino-chan rất nghiêm túc đây.”
Manami cười nhẹ.
“Manami…bộ chị coi em là đồ ngốc hả?”
“Ừ.”
Hả? Tôi giật mình nhìn Manami. Bạn ấy lạnh lùng nói:
“Gần đây chị có câu này rất muốn nói với Kirino. Hôm nay chị nói nè – em bị ngốc à?”
”Cái….”
Cả Kirino cũng dừng lại.
“Nè nè!”
“Ủa? Sao thế Kyou-chan?”
Manami khẽ cười, còn Kirino không nhúc nhích.
Tôi thấy lạnh cả xương sống – vì thế, mặt mũi co quắp hỏi:
“Ta…Ta…tiểu thư Tamura….chả lẽ ngài…đang giận à?”
“Tớ đang rất giận đây.”
Biết ngay mà! Y như trong phòng học ba năm trước ấy!
Manami dí ngón tay vào mặt Kirino:
“Sao em cứ phải nghĩ nhiều thế hả Kirino? Rõ ràng em muốn làm lành với anh cơ mà?”
“Thì…đã nói rồi mà, bao năm qua ---“
“Cứ coi như không tồn tại là xong – giờ thì có thể làm gì được nữa?”
Manami bình tĩnh nói. Giống như mỗi lần bạn ấy nói với tôi.
“Em định lo lắng về những chuyện đã rồi đến bao giờ nữa?”
“Đến lúc nào kệ em! Thế rút cục chị muốn nói cái gì?”
Kirino phản pháo. Con bé không thèm che giấu bực tức trong lòng nữa, trừng mắt nhìn Manami.,
Manami mỉm cười vững vàng, nói.
“Xin hai người nhanh chóng quay về trở thành một cặp anh em bình thường đi.”
Có tức giận hay không cũng thế.
Hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ của người khác – Manami mỗi lần thuyết giáo đều là thế.
“…À…tớ giận rồi.”
Bạn ấy gãi đầu.
“Kyou-chan.”
Tôi đối mặt với Manami, không có ý định lẩn tránh.
“Tớ muốn cải thiện quan hệ với Kirino. Sau khi nó đi du học về, rất nhiều chuyện đã xảy ra – nên tớ mong là… Kirino.”
“Gì?”
“Em có thể -- làm lành với anh không?”
“Cái này…”
Kirino trông rất khốn khổ, con bé quay mặt nhìn xuống.
Sau đó ngẩng lên.
“Nè, nói thật nhé, giờ bọn mình ‘làm lành’ cụ thể là thế nào? Anh em mình không lờ nhau đi nữa và nói chuyện bình thường à?”
Nếu thế thì chúng mình đã làm lành rồi.
“Đúng thế. Chính thế còn gì. Bọn mình đang ‘làm lành’ – chứ còn gì nữa?”
“Ừ. Nhưng em không biết bọn mình có thể bỏ qua năm năm đó được không.”
Nhờ cuộc nói chuyện tối nay, tôi mới hiểu ra nguyên nhân chia cách bọn tôi.
Tôi đã sớm tha lỗi cho Kirino rồi.
“ --- Em nói đúng. Giờ chưa được. Vì anh còn chưa tha thứ.”
“…Em cũng thế.”
Tha thứ cho chính mình.
Cho dù bọn tôi đã thay đổi tâm tình, nhưng cần thêm chút thời gian nữa.
“Xin lỗi nhé Manami. Bọn tớ còn chưa làm lành ngay được.”
“ --- Thế à…đành vậy thôi.”
Manami mỉm cười tựa như đã nhìn thấu lý do của bọn tôi.
“Ừ. Nhưng mà ---“
Tôi cười với Manami:
“Nhờ cuộc nói chuyện này mà hiểu nhầm bao năm nay của anh em tớ hết rồi. Cám ơn cậu rất nhiều.”
“Không cần khách khí – ahaha.”
“Thế à. Cậu cũng ít khi bật cười thành tiếng như thế đấy.”
“Xin lỗi, nhưng thật kỳ lạ quá. Tớ còn tưởng hai người có thể làm lành luôn được chứ.”
“Đành vậy thôi.”
“Không hẳn thế. Nhưng có lẽ không nói ra là tốt nhất.”
“-----“
Cả tôi và Kirino đồng loạt đỏ mặt.
“Ahaha, Kyou-chan, giờ nói một câu ‘à hà, xin lỗi đã để cậu lo lắng’ -- thế đúng không nhỉ?”
“Không phải thế!”
Đừng có bắt chước người khác!
“À này Manami! Quan hệ của cậu với Kirino cũng rất xấu mà! Chẳng lẽ cậu thật sự đề nghị buổi nói chuyện này chỉ để tớ làm lành với con bé sao?”
Kirino tin chắc là thế, nhưng tôi thì không.
“Đương nhiên là không rồi – Tớ thật sự muốn làm lành với Kirino-chan mà.”
“Thế à?”
Kirino có vẻ bất ngờ.
Này em, trong đầu em thì Manami bạc tình đến mức nào vậy?
Manami mỉm cười.
“Thế giờ tớ tiếp tục ‘làm lành với Kirino’ được chưa?”
“ --- Tùy ý. Kết quả cũng như nhau cả mà thôi.”
Kirino hơi quay mặt đi, lấy tay hất tóc.
Con bé đã thay đổi nhiều quá, theo lời nó là ‘chuẩn bị đi đánh boss cuối’. [1]
“Chả mấy khi có cơ hội, bọn mình tiếp tục đi?”
“Nhất định phải kết thúc hử….”
Kirino yếu ớt trả lời:
“Nhưng mà em cũng không muốn nói về chuyện dài dòng đó nữa.”
“Ủa? Thật à?”
“Vâng. Lý do em ghét Manami cũng chính là cái anh vừa kể đấy.”
“…Chuyện cũ của anh thì có liên quan gì đến hai người?”
“Đoạn sau còn một chút nữa. Ba năm trước, anh bỏ cuộc, không chịu nỗ lực cố gắng nữa và biến thành thằng ‘à à đành vậy’ – em cho là ‘nhất định là lỗi của Tamura rồi’ và đi tìm Manami tính sổ.”
“À…hóa ra lúc đó em cũng nói chuyện rồi.”
“Vâng. Nhân tiện em cũng nói thẳng luôn…hồi tháng hai đầu năm lúc Manami đến nhà, thực ra tuy em hỏi ‘cô là ai đấy’ --- chứ em vẫn còn nhớ.”
“Thế à? Chị không nhớ giữa chị với Kirino có chuyện gì.”
“Nè! Chị muốn gây gổ hả?”
“Không không. Xin lỗi, lâu quá rồi.”
Có vẻ Manami quên mất chuyện gì đó liên quan đến Kirino.
Hai người từng thân thiết với nhau như thế mà bây giờ….
“Nhưng nghĩ lại, tháng hai năm nay – chị nhớ chị tìm thấy một đống sách báo khiêu dâm trong phòng Kyou-chan….”
Cái đó cậu quên cũng không ai trách đâu. Tớ cũng muốn quên lắm.
“Sau đó về nhà chị nghĩ mãi xem tại sao Kirino lại ghét chị thế…rồi chị biết rồi. Chắc là do lần cuối cùng bọn mình gặp nhau ba năm trước.”
Đó là việc Kirino tìm Manami ba năm trước. Việc gì đó khiến Kirino ghét Manami.
“Với em thì đó là một cú sốc lớn, nhưng có vẻ chị thì không. Vài năm mà đã quên rồi.”
“Xin lỗi nha.”
Manami cũng chỉ xin lỗi.
“Chị quên chuyện đó dễ dàng thế, lại còn chả thèm chú ý đến em – mà còn muốn làm lành?”
“Ừ dĩ nhiên. Chị nghe Ayase-chan kể về em nhiều lắm nên chị rất muốn gặp em…chị biết em ghét chị, nhưng chị vẫn muốn làm lành với ‘Kirino bây giờ’.”
“…Hừm.”
Kirino khoanh tay nhíu mày. Còn Manami chỉ cười.
Hai người thật sự đối mặt nói chuyện với nhau.
--- Có lẽ mình không nên chen vào.
“Ba năm trước, lúc em gào lên ‘trả anh lại cho tôi đây’, chị nói là ---“
------- Anh trai ‘rất giỏi’ của Kirino ngay từ đầu đã không tồn tại..
“ ---Thế.”
“Ừ.”
“Lúc đó em rất tức. Điên vô cùng luôn. Em nghĩ là ‘làm gì có chuyện đó. Cô nhất định đã làm gì rồi’ – khi đó em cũng thê thảm thật.”
“Hồi ấy Kirino-chan vẫn còn là trẻ con mà, có sau đâu.”
“Thái độ của chị lúc nào cũng như người lớn làm em điên lắm – hồi đó em thấy thế.”
“…..”
Kirino và Manami không nói gì – sau đó Kirino đột nhiên làm một chuyện không ngờ -- Con bé cúi đầu.
“Xin lỗi. Hồi đó em vẫn là trẻ con không biết gì.”
“Chị tha lỗi cho em. À thật ra…chị cũng chả nói được gì nữa cả.”
“Cám ơn chị rất nhiều.”
“Không sao. Chị cũng không để ý đâu.”
Manami mỉm cười đáp. Kirino ngẩng đầu lên, thái dương hơi giật giật.
“À à – thế sao? Cũng đúng thôi. Nói thật – chị còn đang giận phải không?”
“Còn giận.”
“Không phải vì chuyện ba năm trước?”
“Không, vì chuyện bây giờ.”
“Thế à? Xem ra bọn mình phải nói thật lòng một phen rồi.”
“Đúng. Không thì không làm lành được đâu.”
--- Nè, có ai để ý đến thằng con trai này không? Mình làm gì giờ?
Ánh mắt đang chạm nhau tóe lửa, Kirino lườm tôi chậm rãi nói.
“Sau ba năm, em lại được anh giúp rất nhiều – có lần anh cũng chủ động giúp em nữa. Thỉnh thoảng bọn mình còn nói chuyện với nhau. Giờ em đã hiểu hồi đó Manami nói gì. Anh trai của em không phải là anh hùng vô địch. Anh ấy chỉ là người bình thường thôi. Có bạn gái thì vui. Bị đá thì buồn. Bị chơi xỏ thì ảo não tức giận. Đau lòng thì khóc lóc – cũng là người bình thường như em mà thôi.”
“….Kirino.”
Chuyện gì đang xảy ra …chết tiệt…đến tột cùng là chuyện gì đang diễn ra…
Giờ…tôi….rất muốn xin lỗi em gái mình.
Nhưng làm vậy chỉ khiến nó tức thôi, nên tôi dừng lại.
Anh xin lỗi. Anh không phải là ông anh tốt.
Anh xin lỗi. Anh không thể trở thành anh hùng vô địch của em.
Anh xin lỗi. Anh chỉ là người bình thường thôi.
Kirino cúi đầu cắn răng nói ra từng chữ.
“Anh trai của em – người lúc nào cũng hiền lành quan tâm đến người khác – thực ra bên trong anh luôn miễn cưỡng cố gắng liều mạng ép buộc bản thân.”
Đơn giản biết bao. Thế mà hồi đó mình lại không nhận ra ---
Rồi con bé ngẩng lên nhìn Manami
“Vì thế, giờ em sẽ nói câu này cho những gì ba năm trước – Manami, cám ơn chị đã ở bên anh ấy.”
“Không cần khách sáo.”
Đây là lần đầu tiên hai người cười với nhau.
Có khi là lần đầu tiên trong ba năm nay ấy chứ -- không, phải là năm năm.
“Nè Manami, làm lành đi.”
“Đương nhiên rồi Kirino-chan. Em đã nói hết những lời muốn nói chưa?”
“Không. Còn một câu chưa nói.”
“Thế à. Chị cũng còn một câu giữ lại.”
“Em trước. Lý do Manami tức giận phải không?”
“Ừ ---“
Manami quay sang nhìn tôi. Rồi Kirino cũng thế.
--- Mình à?
Nụ cười của Manami biến mất.
“Kirino-chan, gần đây em có thấy là Kyou-chan đang từ từ trở lại giống như trước không?”
“-------“
Tôi tròn mắt – vì giờ tôi cũng nhận ra.
Kirino cười khổ.
“Biết ngay mà. Em cũng nghĩ thế.”
“Bây giờ Kirino-chan chắc hiểu chị muốn nói gì chứ?”
“Ừ - hiểu rồi.”
Cả Manami và Kirino gật đầu.
“Vì các buổi ‘thảo luận nhân sinh’ với Kirino, Kuroneko và Ayase – giờ Kyou-chan vừa miễn cưỡng, liều mạng thể hiện bản thân. Lúc đầu chỉ là vì một lý do nhỏ của em thôi, nhưng giờ thành thế này rồi.”
Mình….với Kirino, Kuroneko, Ayase, Kanako ----mình …..
Quả có chuyện đó. Hồi đó Manami cứu tôi, tặng tôi lời khuyên.
Rõ ràng phong cách của tôi không phải thế này – gần đây ‘tôi khi trước’ đang từ từ nhập vào ‘cuộc sống của Kousaka Kyousuke’. Thảo nào Manami tức giận.
“Nếu có vụ gì giống như Sakurai hồi trước xảy ra rồi cậu lại bảo ‘cứ để tớ lo’ rồi đi đóng vai ‘anh hùng vô địch’, mọi người sẽ lo lắng lắm đấy.”
Manami nở nụ cười ‘tớ-đang-giận-lắm-đấy’.
“Tớ còn tưởng cậu đã sửa cái thói xấu ấy rồi, hóa ra vẫn chưa trị tận gốc.”
“Ừ, xem ra thế thật.”
Tôi đàng hoàng trả lời.
Manami vô lực đáp:
“ – Trả lời nhẹ nhàng vậy? Tớ rất rất giận đấy nhé?”
“À – tớ cũng biết, nhưng mà….”
Đàn ông chơi bạc Pachinko chắc có cảm giác này đây – không sao kìm lại được. .[2]. Tôi cũng hiểu sao bạn ấy giận. Đến tôi cũng thấy mình không nên như thế.
“ À --- xem ra tớ không thể trị tận gốc chứng đó được rồi. Xin lỗi, Manami.”
“Ừ….”
Manami cười buồn:
“…Sẽ khó khăn lắm đấy.”
“Cậu…thật là….giờ tớ muốn giúp cả cậu rồi.”
Cả Kirino nghe thế cũng ngẩn ra. Nó gãi đầu:
“Đành vậy thôi. Anh trai của em mà lại. Thôi nhé chị Manami – chúc may mắn.”
“Ồ…tự dưng em đáng tin cậy thế?”
“Rồi rồi.”
Kirino phất tay ra hiệu ‘tránh ra’, sau đó đột nhiêm nghiêm giọng nói:
“Em biết Manami lo cái gì, nhưng em phải nói trước câu này.”
“Ừ? Gì cơ?”
“Giờ anh của em cũng không quay lại thành ‘anh như hồi trước’ đâu.”
Nghe thế, Manami hăng hái mỉm cười:
“Có gì khác nhau nào?”
“Giờ anh của em sẽ không cố gắng một mình ôm đồm tất cả mọi việc nữa. Anh của em biết sức mình tới đâu rồi, biết mình là người bình thường không có gì đặc biệt rồi, nhưng anh ấy vẫn chấp nhận thái độ của em đấy thôi.”
“À ha, thật là…đành vậy.”
“ ’Kirino. Cứ giao cho anh’.”
Kirino cười hì hì nhại tôi.
---- Ngốc ạ, chả giống tý nào. Anh đâu có ngầu thế.
Vẫn nhìn Manami, Kirino chỉ chỉ tôi hỏi:
“Có thấy buồn nôn không?”
“Cũng…có chút…”
Manami bật cười.
“Hai, hai người!”
Tôi nghĩ giờ có nổi giận chắc cũng không sao.
Đang nói chuyện nghiêm túc đây này! Sao tự dưng cả hai lại đi trêu chọc thằng này là thế nào?
Cả hai cười tôi một lúc, rồi --
“ – Thế thì chị yên tâm rồi.”
Manam hít sâu một hơi chậm rãi nói:
“Kyou-chan sẽ không trở thành Kyou-chan khi trước…phải không?”
“Đương nhiên là không rồi. Cậu là bạn lâu năm nhất của tớ, đáng ra cái này cậu phải rõ nhất chứ.”
“Hà…thế à...So với trước kia, giờ cậu dễ dàng bỏ cuộc hơn, thỉnh thoảng còn nổi giận nữa…Mặc dù tớ không biết thế có tính là lớn lên không.”
Nói thật, hồi trước tôi lúc nào cũng tràn đầy quyết đoán, tự tin, nhiệt tình – nhiều hơn thằng tôi bây giờ nhiều. Nhưng giờ tôi cũng có thêm nhiều ưu điểm.
Đó là sự thật. Không ai biết thế nào là tốt hơn cả.
“’Tớ trong quá khứ’ và ‘tớ bây giờ’ là hai người khác nhau. Nhưng cả hai vẫn là tớ. Không có nghĩa là ‘hắn’ đã biến mất.”
Chính vì thế mà ngay cả bây giờ tôi vẫn nói ‘cứ để anh lo’. Mặc dù cũng vì thế mà ăn không ít đau khổ rồi.
“Ừ, nói cũng phải.”
Mọi người đều không ngừng thay đổi. Ai ai cũng vậy. Trong quá trình đó, sẽ có lúc bạn phải bỏ lại thứ gì đó. Cho dù đó có thể là thứ mà bạn từng xem trọng.
“Em chỉ muốn nói thế với Manami thôi.”
“Chị cũng nói xong với Kirino-chan rồi.”
“Chị thích anh của em như bây giờ hơn hay anh của em như trước hơn?”
“Giờ thi an tâm hơn chút. Mặc dù thỉnh thoảng cũng thấy lo lo – em thì sao Kirino-chan?”
“Anh trai trong mơ của em không tồn tại. Giờ -- em chỉ có anh này mà thôi.”
“Thế à. Mà này, Kirino-chan.”
“Gì cơ, Manami?”
“Lần sau bọn mình phải chiến một trận cho đàng hoàng.”
“Hoàn toàn đồng ý.”
Manami khẽ mỉm cười, còn Kirino cười bất phục. Cả hai không ai nhường ai.
Đó là kết quả của ‘cuộc nói chuyện’ tối nay. Hai người vốn cạch mặt nhau đã đồng ý ‘chiến một trận’.
Tôi không khỏi hồi tưởng lại.
Anh em chúng tôi từ chỗ bất hòa nay đã tiến thêm được một bước nữa.
Sau này kết quả sẽ thế nào đây?
Mà rút cục Manami với Kirino đã làm lành chưa?
Tôi nhìn phát là hiểu ngay nên thở dài.
“À…thật là…đành vậy.”
Trên đời, mỗi ký ức tốt đẹp luôn đi kèm một núi đau thương. Lúc này đây, ba chúng tôi đang sống trong thời điểm hạnh phúc nhất của mình.
Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, tôi thấy bạn thanh mai trúc mã đang lén nhìn mình.
“À xin lỗi, tớ đánh thức cậu à?”
“Không…mấy giờ rồi.”
“Mới hơn năm giờ thôi mà. Kyou-chan cứ ngủ tiếp đi.”
“…Còn cậu thì sao?”
“Tớ phải đi chuẩn bị bữa sáng nữa.”
“Sáng nào cũng dậy sớm, cậu chịu khó thật.”
“Thói quen thôi mà.”
Mặc dù Manami không nhận ra, nhưng tôi thấy điểm này cũng rất giỏi rồi.
Tối hôm qua mãi chúng tôi mới ngủ…
Chừng…hai giờ sáng mới nói hết mọi chuyện. Tôi ngủ cùng phòng với Manami và Kirino. Đương nhiên hai người nằm cách tôi một khoảng, nhưng đã lâu không ngủ tại đây làm tôi thấy thật hoài niệm.
“Ủa? Kirino đâu?”
Nhìn quanh, tôi nhận ra Kirino đã gấp chăn màn gọn gàng rồi.
“Em ấy đang thay quần áo trong phòng tớ, hình như Kirino-chan định chạy nhẹ một ít sáng nay.”
“..Lại thêm một cô bé thừa năng lượng mỗi sáng sớm….”
“Ahahaha…”
“Ừm..thế tớ cũng rời giường được rồi…Ya….”
Tôi ngồi dậy quá nhanh nên mặt chúng tôi gần sát vào nhau. Manami vội vội vàng vàng lùi lại.
Bạn ấy suýt nữa là ngã ngửa ra, nhưng may sao mà chưa ngã.
“Còn sớm mà?”
“Ừ - nhưng sau buổi nói chuyện tối qua với hai người – tớ không thể cứ chịu thua được nữa rồi.”
“…..”
Manami giật mình – sau đó có vẻ bạn ấy hiểu ý tôi, nét mặt trở nên lo lắng.
“…Kyou-chan, cậu đang nghĩ gì thế?”
“Cậu lại đi guốc trong bụng tớ rồi.”
“Đương nhiên…vì bây giờ -- trông y hệt như lúc trước khi cậu chuẩn bị thể hiện.”
“Thế à.”
Tôi mỉm cười. Nhưng Manami vẫn nhìn tôi không chớp mắt. Tôi cũng biết tại sao.
Vì thế tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi, mở mắt ra nói:
“Tớ định đi gặp Sakurai một lần nữa.”
“Tại sao?”
“Vì tớ còn chưa xin lỗi bạn ấy.”
“..Giờ cậu có xin lỗi cũng chỉ mang lại phiền toái cho người ta thôi đó!?”
“Cậu nói đúng. Tớ chỉ muốn thỏa mãn chính mình thôi. Tớ làm thế chả vì ai khác.”
“Nhưng dù vậy cậu định đi gặp Sakurai kiểu gì? Bạn ấy đã đổi số và địa chỉ rồi, tìm khó lắm đấy.”
Tôi tin chắc chỉ cần có đủ động lực, lúc ấy tôi muốn tìm cái gì cũng được.
“…Cậu ngoan cố quá.”
Manami bất đắc dĩ lắc đầu.
“--- Chị phải rõ cái này hơn bất kỳ ai chứ.”
Có người chen vào. Chỉ có Kirino mới gọi Manami là ‘chị’ kiểu này… nó về lúc nào nhỉ…
Con bé mặc bộ đồ thể thao dễ vận động, hai tay khoang trước ngực.
Nhưng mà…không phải ‘Tamura-chan’ hay ‘chị Manami’. Chỉ ‘chị’ trống trơn thôi. Có điều thế cũng chứng tỏ quan hệ giữa hai người đã thay đổi rồi.
“Anh ấy mà đã thế thì ai nói gì cũng không nghe đâu. Cứ kệ anh ấy đi.”
“ --- Hiểu rồi.”
Manami cười khổ.
“Cậu ấy rõ ràng đang lo nghĩ chuyện bạn Sakurai, nhưng cũng không chịu nói ra phải không?”
“Biến thành thế là lỗi của Manami còn gì?”
“Tính cậu ấy vốn thế mà.”
Hai người chả thèm che dấu nữa. Thằng này đang đứng ngay đây đấy.
Đột nhiên, Kirino quay sang tôi, nét mặt rất nghiêm túc: “Dựa vào những gì anh kể em nghĩ việc anh định làm khó đấy – anh nhất định không chịu bỏ cuộc à?”
“Cám ơn lời khuyên của em. Nhưng anh đã quyết rồi.”
“Thế hả?”
Kirino ưỡn ngực, một tay gãi gáy, nói:
“ ‘À, thật là…đành vậy’.”
Con bé thở dài bước đến bên cạnh và nhét cho tôi một cái gì đó. “Thử cái này xem?”
“…Đây là…di động của anh? Em định làm gì với nó?”
“Thì như anh nói ấy, ‘túi khôn của bà ngoại’.”
Đó là câu của miệng của mình mà ---
Thế là ---
Tôi thành công bắt liên lạc với Sakurai.
Theo ý em gái mình, tôi thử cái game ‘thành phố em gái’.
“Chị Sakurai cũng chơi thành phố em gái chứ gì? Thử tìm trong game xem có không? Biết đâu có tác dụng gì. Đương nhiên, chắc gì chị ấy đã còn chơi.”
“Hừm, để thử phát.”
Tôi lấy di động của mình ra, đăng nhập vào game ‘thành phố em gái’ và dễ dàng tìm được người chơi ‘Sakurai Akimi’.
“Nhân tiện nếu anh định chơi, nhớ điền tên em vào chỗ người giới thiệu. Nhờ thế em có thể kiếm được thẻ nào hiếm cũng nên.”
“Anh chả hiểu em đang nói gì hết, nhưng để anh làm thử cái đã.”
Nhưng mà tôi thấy hơi lo. Hồi đó, bố mẹ bạn ấy cắt đứt liên lạc và chuyển trường – lúc đó tôi không thể không bỏ cuộc. Giờ chỉ cần dùng SNS là tôi dễ dàng tìm được người ta.
Thằng mù công nghệ như tôi cũng phải thừa nhận thế tiện thật, gần như là ăn gian rồi. Cứ như máy ước muốn trong anime ấy.
Nếu các bạn cho là tôi bốc phét thì thử đi. Kiếm một nhóm SNS bất kỳ rồi tìm thử bạn cùng lớp cũ. Chắc chắn sẽ hiểu cảm giác của tôi bây giờ.
”Lâu rồi không gặp. Tớ là bạn cùng lớp của cậu hồi cấp hai, Kousaka Kyousuke. Còn nhớ tớ không?”
“À còn! Lâu quá không gặp rồi! Nhớ chứ nhớ chứ! Giờ đi gặp nhau phát đi!”
Còn chưa đến một phút đã thấy tin nhắn trả lời. Nhanh kinh khủng. Rút cục bạn ấy đang làm gì vậy nhỉ?
Nhưng mà – phong cách này thì đúng là Sakurai rồi.
Cả hai tin nhắn đều ẩn chứa tâm trạng bồi hồi của chúng tôi.
Bọn tôi hẹn nhau ở trung tâm game gần trạm xe bus.
Đây là nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên. Tôi đứng cạnh một bàn gần khu game đối kháng Siscalpyse. Sakurai đứng đối diện. Sau ba năm, bạn ấy vẫn không thay đổi chút nào.
“Lâu rồi không gặp, Kousaka.”
“---------“
Tôi thiếu chút nữa là òa khóc, nhưng may mà ngăn lại kịp.
“Ừ, lâu rồi không gặp, Sakurai.”
Thời gian như quay ngược lại ba năm trước.
Giữa một đống am thanh ồn ào, tôi chậm rãi ngồi xuống.
“Hà…cậu vẫn ăn mặc kỳ cục như thế.”
“Nhưng cậu thì khác hẳn hồi trước rồi.”
“Tất cả lũ bạn hồi cấp hai của tớ đều nói thế.”
Tôi cũng không vì thế mà bị đả kích. Dù sao chỉ vừa mới đây thôi tôi mới thực sự đối mặt với chính mình.
Mà này Sakurai, bề ngoài cậu đúng là chả thay đổi gì cả. Cậu còn chả có vẻ gì là lớn lên ấy chứ.
Nhưng dù thế -- tôi cảm thấy bạn ấy đã thay đổi.
Có lẽ là vì giờ tôi đã già dặn hơn rồi.
Bọn tôi đáng ra cùng là học sinh cấp ba, nhưng tôi có cảm giác mình đang đối mặt với đàn em lớp dưới. Theo lời Kirino thì bạn ấy biến từ ‘nhân vật chị gái’ thành ‘nhân vật em gái’.
“Xin lỗi vì tự nhiên lại gọi cậu ra thế này.”
“Cậu nói gì thế! Không nhờ cậu chủ động thì bọn mình còn chưa gặp mặt nổi! – Cám ơn nhé! Nhưng mà, hồi ấy ---“
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Cả hai chúng tôi cúi đầu. Suýt nữa thì cụng bàn luôn.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy lời xin lỗi nặng nề như vậy.
Tôi thấy mình xin lỗi mới đúng. Ai ngờ bạn ấy cũng nghĩ thế.
“Nói thật nhé – cậu tự dưng xin lỗi tớ chả biết phải làm sao cả. Tớ mới phải xin lỗi mới đúng….”
“Tớ cũng thế.”
“..Vậy tớ nói trước nhé?”
“Ừ.”
Tôi gật đầu. Sakurai cũng gật một cái.
“Thế tớ nói thẳng đây. Tớ cũng không lòng vòng nữa – xin lỗi vì đến giờ mới liên lạc với cậu. Xin lỗi vì tớ bị thương. Lỗi là của tớ nhưng rồi cậu lại chịu trách nhiệm. Tớ chưa nói cảm nghĩ của mình cho cậu – xin lỗi.”
“Tớ tha thứ cho cậu.”
“Cám ơn.”
“Không sao, tớ không để ý đâu.”
Đúng như Manami nói, quyết đoán thật tốt.
“ --- Ít nhất giờ tớ không để ý nữa.”
Tôi có thói quen xấu là cứ thích thêm vào mấy câu vô nghĩa với không biết nói dối vào những lúc thế này.
“Thế à….”
Sakurai gật đầu.
“Vậy đến lượt tớ nhé?”
“Ừ….”
“Tớ xin lỗi vì đã dẫn cậu đến chỗ nguy hiểm đến mức bị thương. Tớ xin lỗi vì đến giờ mới liên lạc với cậu. Tớ xin lỗi vì đã phá vỡ lời hứa cũ.”
Sakurai nhắm mắt tiếp nhận lời xin lỗi của tôi. Sau đó bạn ấy mở mắt cười vô lực.
“…Haha…mặc dù tớ cảm thấy lời xin lỗi của cậu khác của tớ lúc nãy…nhưng tóm lại tớ tha thứ cho cậu.”
“Cám ơn.”
“Thế có ổn không?”
“…Sakurai.”
“Hồi ấy…tớ được đưa vào bệnh viện xong, mẹ mắng cho một trận rồi chuyển trưởng luồn – tớ chả biết chút gì cả -- đến lúc bình phục rồi thì đã quá trễ. Nếu tớ cố thì vẫn có thể kịp đấy. Cho dù là một lời xin lỗi muộn màng, nhưng mà – tớ không làm được. Tớ không dũng cảm như cậu. Sau đó thời gian qua đi…đến giờ mới gặp lại nhau. Cậu lại chủ động tìm đến tớ…tớ còn tưởng là mơ cơ chứ.”
“…Xin lỗi vì đến giờ mới…..đáng ra tớ phải tìm cậu sớm hơn.”
Bất kể dùng cách gì cũng được. Khó khăn thật, nhưng cũng có vài cách mới đúng. Nhưng tôi không làm. Vì tôi không có dũng khí để hành động.
Cuộc nói chuyện của Kirino với Manami tối qua đã trở thành cơ hội cho tôi giải phóng bóng ma trong lòng bao lâu nay mà chính tôi cũng không nhận ra.
Nhờ họ mà tôi mới có đủ dũng khí đối mặt…thật là…cám ơn nhiều lắm.
“Thế…cậu đang làm gì rồi?”
“Đi học thôi. Có nhiều bạn lắm – mọi thứ đều ok.”
“Không ‘tớ không đi học đâu’ nữa chứ?”
“Ừ, hết rồi.”
Có điều thỉnh thoảng tớ vẫn chơi game – Sakurai còn chìa cho tôi xem một hình của ‘thành phố em gái’.
Hà hà, không ngờ cái game này lại trở thành chìa khóa cho chúng tôi gặp lại nhau.
“Giờ -- tớ là một ‘nữ sinh cấp ba bình thường’ rồi.”
“Thế à. Tốt.”
An tâm rồi.
Tôi khẳng định – có người làm được những chuyện mà tôi không làm nổi.
Mà Sakurai là một trong số đó.
“À này Kousaka. Hơi muộn một chút, nhưng giờ tớ có thể nói ra nốt câu tớ định nói hồi đó được chứ?”
“Tớ cũng muốn nghe. Hồi đó – cậu định nói gì thế?”
“Ừm ---“
Sakurai dõi mắt nhìn ra xa. Có lẽ bạn ấy đang nhớ lại phong cảnh trên đỉnh núi ba năm trước. Tôi cũng hồi tưởng lại.
Tại một góc ồn ào của trung tâm game, nơi này biến thành đỉnh núi. Vô cùng bình tĩnh, chúng tôi tận hưởng tiếng gió mát và cảnh quan xanh mướt.
“Thế…tớ nói nè.”
Cũng như ba năm trước, Sakurai quay sang tôi:
“Đẹp quá! Cảm động quá! Đẹp quá! Cám ơn cậu! Cám ơn cậu rất nhiều!”
“Sakurai Akimi! Thích Kousaka Kyousuke nhấttttttttttttttttt!!!!!!!!”
“..Hà…hà…hà…”
Nói một hồi – Sakurai ngồi xuống thở hồng hộc.
Tuy thở không ra hơi, bạn ấy vẫn nở nụ cười.
“Hehe, ngạc nhiên không?”
“Giật hết cả mình!”
Nếu hồi đó tôi nghe được những câu này, vậy lời tỏ tình đầu tiên của tôi sẽ là từ Sakurai chứ không phải Kuroneko.
…Nhất định hồi đó mình sẽ rất vui.
Vui vì thấy nỗ lực của mình được đền đáp ---
Tôi đã chuẩn bị nghe bạn ấy phàn nàn phiền toái rồi, nhưng nghe thế vẫn thích hơn.
Thực tế, tôi luôn hy vọng nỗ lực của mình được mọi người nhận ra.
Cho dù bây giờ…cũng vẫn không thay đổi.
Đúng hơn mà nói, ‘tôi bây giờ’ biết rõ giới hạn bản thân, vì thế tôi rất mừng rỡ khi nỗ lực trở nên đáng giá.
“Cậu…hự…cậu…tớ mừng đến phát khóc nè….”
Tôi rơi lệ. Chết tiệt..chết tiệt..gần đây mình dễ khóc quá.
“--- Giờ cậu có biết hồi đó cậu hỏi tớ một câu ngu thế nào không?”
“…Biết chứ. Hồi đó tớ đúng là thằng ngốc mà.”
Nước mắt trào ra khiến hình ảnh Sakurai trở nên mờ ảo.
“Nhưng dù thế, nói cho cậu nghe tâm ý của mình tớ cũng thấy thoải mái hơn. Đến giờ tớ vẫn chưa đổi ý đâu. Tớ biết yêu cầu thế này hơi ích kỷ, nhưng có thể cho tớ nghe câu trả lời của cậu được không?”
“À….”
Tôi gật đầu. Nhưng không thể kìm nước mắt tuôn rơi, thành ra mãi không trả lời được. Buồn nôn quá. Nhưng đành vậy thôi, nhỉ?
Hà…tôi điều chỉnh lại nhịp thở, lau nước mắt…nhưng không hết được….
“Cho dù là bây giờ hay ba năm trước, câu trả lời của tớ cũng không thay đổi.”
Tôi vừa khóc vừa trả lời.
“Xin lỗi, tớ đã yêu người khác rồi.”
Tớ đã quyết tâm sẽ chủ động tỏ tình với người đó.
“…Um, hiểu rồi.”
Sakurai chấp nhận câu trả lời.
“Cám ơn cậu…đã dứt khoát từ chối.”
Nước mắt tôi tiếp tục tuôn rơi.
Cứ thế.
Câu chuyện của tôi và Sakurai từ ba năm trước đã kết thúc,
Mà…câu chuyện của tôi và Kirino vẫn đang tiếp tục.
Nếu phải cho nó một cái tên thì …ừm…
Đặt tên là ‘em gái tôi không thể đáng yêu thế này’ – được không các bạn?
Chú thích
Nguyên bản tiếng Anh