Giờ là tháng chín, kỳ nghỉ hè cuối cùng cho học sinh cấp ba vừa kết thúc.
Bất kể thế nào, chúng tôi còn nửa năm nữa là tốt nghiệp. Chỉ sau sáu tháng nữa, cuộc sống của tôi sẽ thay đổi lớn. Cho dù tôi thích sống bình thường phẳng lặng thế nào đi nữa, tôi không thể không tốt nghiệp.
Không chỉ có thế…tôi có cảm giác nửa năm này sẽ rất quan trọng trong đời mình. Chỉ là trực giác thôi, tôi không có bằng chứng gì hết.
Không. Ít nhất tôi biết một trong số đó.
Đó là em gái tôi.
Em gái ruột của tôi – Kousaka Kirino.
Cũng giống như tôi ba năm trước, con bé sẽ tốt nghiệp cấp hai và lên cấp ba.
Sau khi tốt nghiệp Kirino sẽ làm gì? Đi học trường cấp ba gần nhà? Hay đi du học lần nữa? Hay là ---?
“Nè Kirino. Sau khi tốt nghiệp em định làm gì?”
“Bí mật.”
Hỏi con bé cũng không nói.
Thi cử. Tốt nghiệp. Học lên nữa. Sau đó ra sao tôi cũng chưa biết.
Nửa năm. Đây có lẽ là nửa năm quan trọng nhất trong đời tôi. Tôi mà không nghiêm túc lên sẽ phải hối hận cả đời. Cảm giác nôn nóng này cứ loanh quang khong dứt.
Trong lớp cũng có không ít người nghĩ như thế. Vì vậy đa số học sinh cố gắng tận hưởng khoảng thời gian còn lại.
Cũng không còn nhiều thời gian nữa. Rất nhiều thứ -- tôi có rất nhiều thứ phải làm trong nửa năm này.
Trước khi kể chuyện, tôi phải nói rõ cái này.
Từ khi biết được bí mật của em gái mình đến giờ, tất cả câu chuyện đều là từ quan điểm chủ quan của tôi.
Chuyện này cũng đương nhiên, nhưng không kém phần quan trọng.
Nếu đổi người dẫn chuyện, câu chuyện sẽ thay đổi. Câu chuyện của tôi hẳn cũng thế. Thật đáng tiếc là tôi không thể tự mình chứng kiến những thay đổi này.
Đúng thế.
Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.