Ore no Imouto ga Konna ni Kawaii Wake ga Nai

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Xin chào, có phải oniisan không ạ? Vâng,em đã đọc email của anh! Có vẻ như Kanako đã giữ lời hứa bỏ thuốc phải không ạ? Và một vài người quen ở chỗ làm cũng cho em biết vài chuyện đã xảy ra nữa. Em nghe được là màn biểu diễn của cậu ấy được đón nhận rất tốt, và Bridget-chan cũng đã khá thân với Kanako nữa… vâng, tổng quát thì đây là một thành công lớn. Em rất vui vì đã nhờ oniisan làm chuyện này.”

“Chà, anh thật chẳng làm gì nhiều… nhưng nghe em nói thế anh rất vui.”

”Ahah, không cần phải khiêm tốn đâu. Em rất biết ơn sự giúp đỡ của anh. Cảm ơn đã vất vả, oniisan.”

“Không không, nó không đáng khen thế đâu… đừng làm anh ngượng.N-Nhưng quan trọng hơn là, anh đã làm chuyện em nhờ, nên… ừm…”

”Vâng, em hiểu. Em đã bỏ chặn cuộc gọi cho oniisan rồi.”

“Tuyệt vời!”

”Nhưng đừng có gọi cho em nhiều quá đây nhé? Phiền lắm.”

“…………..”

”Cái g-?! Cái tiếng lúc nãy là gì…?”

“Xin lỗi, anh sốc quá nên đánh rơi điện thoại…”

”E-Em không chắc là phải đáp lại như thế nào… d-dù sao thì, oniisan. Không phải anh dạo này hơi quá thân mật với em đấy chứ? Đây không phải là do em tưởng tượng quá mức đâu phải không?”

“Chà, bởi vì anh yêu em mà.”

”Đ-Đừng có nói mấy lời nói dối hiển nhiên như thế… anh còn không biết là em đã chặn cuộc gọi anh trong suốt nửa năm…”

“Không không, đó chính là lí do mà anh nghĩ rằng chúng mình nên cố gắng làm thân nhau hơn từ giờ trở đi!”

”Anh không nghiêm túc tí nào phải không?... Mà này, nếu anh cứ trêu chọc em nhiều, em sẽ giận thật đấy. Hừm… em đã muốn thưởng cho anh một cái gì đó, nhưng giờ thì em không biết nữa…”

“Hả? Em định thưởng cho anh cái gì khác ngoài bỏ chặn cuộc gọi sao?”

”Không phải anh là người đề ra cái ý tưởng đó sao? Anh đã bảo em phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình mà, nhớ không?”

“Chà, ừ, anh có nói thế… nhưng anh không ngờ em lại cho đó là thật.”

”T-Thấy chưa? Anh không nghiêm túc chút nào hết. Đó là lí do mà em không thể tin anh nổi! Đồ dối trá!”

“Đ-Đừng có giận mà! T-Thế? Em định làm gì?”

”Đó là một bí mật. Nhưng em nghĩ là chắc chắn anh sẽ thích nó. Dù sao thì, đây là một món quà ngạc nhiên mà em đã bỏ rất nhiều thời gian.”

“Ahh, nghe khá hay đấy. Anh mong chờ đấy. Thật tình đấy nhé.”

Và đó là cuộc trò chuyện giữa tôi và Ayase buổi tối hôm trước. Giờ đã là buổi sáng. Tôi đang trên đường tới trường. Khi tới chỗ ngã ba quen thuộc, tôi thấy Manami đã đứng ở đó đợi tôi. Bạn ấy có vẻ đã nhận ra tôi và ngẩng đầu lên.”

“Ah, Kyou-chan”

Cô gái đeo kính trông tầm thường này là Tamura Manami, là một người bạn thơ ấu quan trọng của tôi.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng~~.”

Manami nhẹ nhàng chào lại. Nhẹ nhàng và từ tốn tới mức nó làm tôi buồn ngủ.

Tôi ngáp dài một cái, nói mà không nhìn qua Manami.

“Chà, đi thôi nhỉ.”

“Ừ… ư-ừm… Kyou-chan?”

“Hm?”

Tôi quay lại nhìn bạn ấy với đôi mắt ngái ngủ, thấy Manami đang nhìn mình vẻ mong đợi.

“Sao vậy?”

“Sao cái gì?”

“Umm… chà, thì…”

Manami đột nhiên đỏ mặt và nhìn xuống đất. Bạn ấy lắc đầu vài cái, và rồi có vẻ như đã quyết tâm trước khi ngẩng đầu lên. Vì lí do nào đó, bạn ấy có vẻ khá hồi hộp.

“Hôm nay… trông tớ có khá chút nào không?”

“Không.”

“Không sao?!”

“Uwah, đừng có đột ngột hét lên vậy. Cậu làm tớ sợ đấy.”

Mắt tôi tròn xoe vì ngạc nhiên, nhưng Manami chỉ càng thêm đỏ mặt. Không hiểu tại sao, nhưng bạn ấy trông có vẻ hơi giận.

“O-Ooooo… c-cậu không thể nhìn kĩ hơn được sao?!”

“… Cho dù cậu có nói thế…”

Bạn ấy vẫn trông như mọi ngày… tôi nhìn thật kĩ người cô bạn thơ ấu của mình.

Chà, ngực bạn ấy có vẻ to hơn… nhưng khi nghĩ về chuyện đó chợt nhận ra một thứ.

“Ah. Manami,tóc cậu…”

“Eh? Sao? Tóc tớ thì làm sao?”

Giọng nói và vẻ mặt của bạn ấy đột ngột tươi tỉnh hẳn lên. Có vẻ như tôi đã đoán đúng. Trời ạ, cô bạn này sao phiền phức quá…

Tôi cố gắng nói nhẹ nhàng.

“Cậu có mấy cọng tóc chỉa ở chỗ kia.”

“K-Không phải tóc chỉa! K-Kyou-chan là đồ ngốc!”

Tua nhanh lên, giờ đã là giờ nghỉ ngày hôm đó. Tôi ngồi ở chỗ của mình và nhìn ra ngoài cửa sổ, và nghe thấy Manami gọi mình.

“…Kyou-chan, có chuyện gì thế ~?”

“Hm? Ý cậu là sao?”

“Chỉ là hôm nay, cậu trông giống như đang có gì đó trong đầu… tớ lo lắm.”

Bạn ấy có vẻ đã hoàn toàn quên mất vụ lộn xộn (kì quặc) của mình sáng nay. Manami lo lắng cho tôi, tới giúp tôi. Bạn ấy thật rất hiền từ đối với tôi, giống như một người bà chiều chuộng đứa cháu của mình. Và chính vì thế nên tôi luôn cảm thấy thoải mái và tin tưởng cô bạn này, giống như một người cháu đối với bà mình.

“Thật ra là, có một vài chuyện làm tớ bận tâm.”

Tôi dừng suy nghĩ lại và nói thật. Nếu tôi định nói dối bạn ấy và không làm tốt, bạn ấy sẽ rất lo lắng. Dù sao thì, nếu tôi ở vị trí của bạn ấy, tôi cũng sẽ như vậy.

“Cậu có thể cho tớ biết những điều ấy là gì không?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Manami dịu dàng mỉm cười với tôi. Tôi có thể cảm thấy mặt mình cũng dịu ra.

“Nói thật ra, là về chuyện em gái tớ.”

Tôi nói về vấn đề của mình. Manami gật đầu với một vẻ nghiêm túc và lắng nghe.

“Vậy là… cậu đã ép Kirino từ nước ngoài trở về đây, nhưng cảm giác như chẳng có gì đã thay đổi, và cậu cảm thấy không thỏa mãn… có phải là vậy không?”

“Nói trắng ra là, ừ đại loại như thế.”

“Hm… cái này hơi có chút khó để hiểu… umm…”

Hm.tôi cho là tôi đã không nói rõ ra cảm giác của mình. Chà, nếu phải nói cho dễ hiểu hơn… ah, được rồi.

Cho dù tôi đã bật được flag với em gái mình, tại sao cái event tiếp theo vẫn chưa diễn ra? Tôi cho là nó có chút như vậy. Dĩ nhiên, không phải là tôi muốn có một cái event gì giữa Kirino và tôi… không, chỉ nghĩ tới thôi cũng muốn bệnh rồi!

Nhưng có chuyện lớn đã xảy ra. Nên tôi đã chuẩn bị cho điều đó, dù tốt hay xấu, mọi chuyện giữa chúng tôi sẽ không còn như cũ. Nhưng, cho dù tôi đã rất nhạy cảm về Kirino, con bé có vẻ không có cảm giác như thế với tôi… nó chỉ là hoàn toàn hụt hẫng… hay có lẽ là, bạn có nói rằng cái cảm giác bõ công sức bỏ ra của tôi đang ngày cảm giảm đi…

“Tớ không biết nữa, chỉ là có gì đó không đúng… ý tớ là, không phải là có gì hoàn toàn sai lầm…”

“Vậy là, cậu muốn thân thiết hơn với Kirino-chan, nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra, và cậu nghĩ rằng như thế là kì cục…?”

“K-Không, không phải như thế!!”

“Thật sao? Nhưng trong năm qua, cậu đã nói rất nhiều về Kirino, cậu biết không? Và nghe những chuyện đó… tớ không thể không thấy mừng cho cậu đấy?”

“Đó toàn là những lời phàn nàn.”

“Nhưng không phải cậu đã cô đơn khi Kirino ra nước ngoài?”

“Đó là… chà, đúng, tớ đã rất cô đơn! Có vấn đề gì không?! Tớ ghét con bé, nhưng không phải cậu sẽ cảm thấy cô đơn khi một thành viên trong gia đình đột nhiên cứ thế bỏ đi sao?!”

“T-Tại sao cậu lại giận?!”

“I-Im đi.”

Tôi gõ vào đầu Manimi liên tục. “Ow ow ow”, Manami kêu lên trong khi lấy tay che đầu.

“Ừ, tớ nghĩ là mình sẽ thừa nhận mối quan hệ của bọn tớ đã có chút cải thiện trong năm vừa qua.”

Tôi đưa ra lời thừa nhận.

“Nhưng có lẽ nó đã bị hủy hoại rồi. Tớ cuối cùng đã ép nó phải về Nhật, nên không có gì lạ nếu con bé giận tớ.”

Kirino chắc chắn không phải là loại sẽ trực tiếp phàn nàn thẳng vào mặt tôi.

Tuy nhiên, nó không làm thay đổi cái sự thật là tôi đã ngăn cản con bé đạt được giấc mơ của mình. Không có lí nào con bé lại không giận tôi chút gì. Nhưng đã tới Mĩ và đưa em gái mình về hoàn toàn biết rằng chuyện này sẽ xảy ra.

Giờ ngồi phàn nàn thì nghe kì cục. Nhưng… nhưng… cho dù sao đi nữa, tôi chỉ có thể lặp đi lặp lại từ “nhưng” một cách thảm thương. Tất cả đều ở trong ý nghĩ của tôi, và cái vẻ lầm bầm của tôi làm cho cô bạn thơ ấu của mình lo lắng.

“Tớ chỉ tự hỏi không biết có phải quan hệ của chúng tớ đã xấu đi sau sự kiện đó…”

Nói về con em gái mình, tôi chắc chắn đã không vấp phải cái love flag nào cả. Cái route “em gái” làm quái tồn tại, nên “cái kết em gái” cũng làm gì có thể.

“Không lạ gì nếu chúng tớ trở về như cách đây một năm, khi con bé làm ngơ tớ. Tớ đã chuẩn bị tinh thần cho việc đó. Nhưng nó lại đối xử với tớ y hệt như trước khi nó đi ra nước ngoài. Và làm sao đó mà, cái này đối với tớ cảm thấy kì là hết sức.”

Không có lí gì mà mối quan hệ của chúng tôi lại có thể không thay đổi sau vụ đó, nhưng nhìn qua thì, mọi chuyện vẫn y hệt như cũ.

Bạn không thấy chuyện này thật đáng sợ sao?

“Kể cả nếu Kirino-chan có tức giận Kyou-chan một chút… tớ không nghĩ là mọi chuyện đã bị phá hủy đâu. Tớ nghĩ là Kyou-chan đã chuẩn bị nhầm thứ rồi.”

“Làm quái nào mà cậu lại biết?”

Kể cả là với tôi, nói như thế cũng tệ quá. Dù sao thì tôi cũng là người đi hỏi Manami mà.

Nhưng dù thế, Manami chỉ mỉm cười với tôi, và hóa giải mối lo trong tôi. Như mọi khi.

“Tớ biết Kyou-chan tốt bụng hơn bất cứ ai mà.”

“… Làm sao cậu có thể đứng đó và nói bình thản như thế…”

Rõ ràng là bạn ấy là một con người còn tốt bụng hơn tôi nhiều.

Khi đối diện với những việc như thế trong lúc rắc rối, tôi không thể không có chút cảm động.

“Nhìn ai nói kìa? Ai là người đã tức tốc bay sang Mĩ chỉ để giúp em gái mình khỏi vài rắc rối hả?”

“Ku…”

Tôi phải chịu bị trêu vì chuyện đó đến bao giờ đây? Cả cuộc đời sao? Nó sẽ thật sự là cả đời sao?

“Còn nữa, tớ mới nói chuyện với Ayase-chan cách đây không lâu, và cô bé có nhắc đến chuyện. ‘Thật tình, Kirino năm nay toàn nói về chuyện của anh bạn ấy’, cô bé nói thế đấy.”

“Ayase đã nói như thế sao?”

“Đúng. Cô bé có vẻ hơi giận nữa.”

… Ayase và Manami. Thật là một cặp kì là… họ dạo này thật sự có vẻ thân nhau.

Nhưng nếu Ayase là nguồn tin, thì có khi đúng thật là Kirino đã nói rất nhiều về tôi.

H-Hmph. Chà, thì sao cơ chứ?... Không, thực ra, đây là chuyện mà tôi không thể cứ thế bỏ qua.

Manami giơ lên một ngón tay và nói với vẻ hiểu biết.

“Còn nữa, nếu tớ là Kirino-chan… chààà … thì tớ cũng hiểu lí do tại sao tớ không muốn thay đổi cách đối xử với cậu.”

“Thế cái lí do đó là cái gì?”

“Chắc chắn là vì xấu hổ.”

“H-Hả?”

Tôi ngây người, nhưng Manami thì bật cười.

“Nếu tớ ra nước ngoài… và gặp khó khăn mỗi ngày, và rồi buồn bã bởi mọi chuyện không được suôn sẻ… nhưng rồi, nếu tớ thấy Kyou-chan cố gắng đến thế và đến giúp tớ… Tớ sẽ rất rất vui. Nhưng tớ cũng sẽ rất xấu hổ… và tớ sẽ ra sức cư xử tự nhiên trước mặt Kyou-chan.”

“Cậu… đó… đó chỉ là chuyện cậu sẽ làm thôi phải không?”

Tôi hỏi bạn ấy tại sao Kirino lại xấu hổ…Thế tại sao tôi lại là thằng thấy xấu hổ thế này?

Manami chỉ mỉm cười. “Fufu, không, không phải thế đâu.”

“Vậy nên, Kyou-chan, cậu không cần phải lo đâu. Cậu chắc chắn sẽ có thể thân thiết hơn Kirino-chan sau chuyện này. Tớ đảm bảo đấy.”

“Hmph… có phải là tớ muốn thân hơn với con em mình đâu…”

Tôi gượng gạo quay đầu đi, nhưng rồi ngắc ngứ lẩm bẩm.

“Nhưng… cảm ơn.”

“Ehehe… không có gì.”

Manami có vẻ xấu hổ và giơ một tay lên đầu. Bạn ấy có vẻ rất có vấn đề tóc chỉa. Thật sự bạn ấy nên sửa nó cho xong đi.

“Mà này, Kyou-chan, cậu nói rằng còn có những chuyện khác làm phiền cậu? Vậy là vẫn còn những chuyện khác để nói đúng không?”

“Có, nhưng tớ sẽ không nhờ cậu giúp đâu.”

“Chúng là những chuyện mà cậu không thể nói kể cả với tớ?”

“Chúng là những chuyện tớ không thể nói bởi vì đó là với cậu.”

“Tớ hiểu. Chà, thế thì không tranh luận được gì rồi. Nếu có chuyện gì tớ có thể giúp, đừng ngại hỏi nhé?”

“Ừ.”

“Chà, mày sướng nhể.”

Sau khi Manami về chỗ ngồi, Akagi đến, và đó là lời đầu tiên ra khỏi miệng nó.

Nó là một thằng đẹp trai, thân hình cân đối với một mái tóc hơi đỏ màu hạt dẻ.

Thằng này tên là Akagi Kouhei, bạn cùng lớp của tôi. Tiện đây, nó cũng có một cô em gái đang học năm nhất rất thích đồng tính, nhưng nó thì không phải là một đứa đồng tình. Tôi nghĩ thế. Chắc vậy.

“Ừ, sao cũng được.”

“Mày biết không, tao không biết có ai khác ngoài mày sẽ trả lời là ‘Ừ, sao cũng được’ đâu.”

“Mày muốn cái gì?”

“À, được rồi. Kousaka, kì nghỉ tới mày có rảnh không?”

“Chà, tao chưa có kế hoạch gì. Chắc là ở nhà học thôi.”

“Thế hả, vậy thì… tao muốn nhờ mày đi cùng tao tới một chỗ này.”

“Hm…”

Giờ nó nói thì tôi mới để ý, dạo này tôi chỉ toàn đi chơi với con em mình, hay là mấy người bạn otaku của mình, và tôi không có mấy cơ hội đi chơi cùng nó. Dù sao thì, tôi cũng mới đi sự kiện Meruru về… nên đi chơi với một người bạn bình thường cũng tốt, ở một nơi không phải Akiba.”

“Được thôi. Vậy, mày muốn đi đâu?”

“Akihabara.”

“……………..”

Như thể là bị nguyền không bao giờ thoát khỏi thế giới otaku.

Và vì thế, tôi đang đứng trước một tiệm eroge ở Akiba lúc 11 giờ ngày chủ nhật tiếp đó.

“Ahhh, nhưng tao thật sự xin lỗi, Kousaka! Bắt mày phải đến đây cùng tao!”

“Trời ơi… tại sao tao lại phải đến Akiba với mày hả…?”

“Thôi nào, đừng có như thế.”

Akagi ôm một cái túi mà nó vừa mua ở trong tiệm trên ngực và có vẻ đang rất vui vẻ. Nó khá cơ bắp, nên bộ áo phông ngắn tay rất hợp với nó. Và trong trường hợp bạn đang tự hỏi, cái túi mà nó đang ôm là một cái game đồng tính mới mà em gái nó nhờ nó đi mua.

Chúng tôi có thể đang ở Akiba, nhưng tôi vẫn phải đánh giá cao cách thằng này ngang nhiên đi mua game đồng tính như thế. Tôi nhanh chóng đi khỏi cái tiệm eroge đó và nói với Akagi.

“Không ngờ là lại có những cửa hàng chuyên game BL… đúng là không biết thì hơn.”

“Ikebukuro thật ra là điểm đến của mấy cái này cơ. Nếu mày đến đó, mày có thể tìm thấy được nhiều thể loại game và hàng hóa BL hơn.”

Tôi có muốn biết đâu, vậy mà nó cứ nói với tôi. Tôi quay sang Akagi với đôi mắt hơi nheo.

“Vậy giờ, mày không cần tao nữa đúng không?”

“Không, đây chỉ là tiện đường thôi… tao cũng không định làm cái chuyện em gái tao nhờ đâu. Cái chỗ tao muốn mày đi cùng tao là một chỗ khác cơ.”

“Hmph.”

Vậy đó là lí do mà nó đến Akiba để mua game đồng tính mà không phải Ikebukuro.

Akagi dẫn đường và chúng tôi đi đến lối vào Thành phố Điện máy ở nhà ga Akihabara.

“Vậy? Giờ mình đi đâu đấy?”

“Tao mừng vì mày đã hỏi!”

Akagi ném cho tôi một nụ cười hăng hái quá mức.

“Kousaka, tao với mày giờ đã là học sinh năm ba rồi. Chúng ta đã mười tám tuổi… mày có hiểu tao đang định nói gì không?”

“Không hiểu gì hết. Nói thẳng ra đi, cái thằng ngu này.”

Tôi lạnh lùng nhìn Akagi. Akagi hit một hơi, và rồi…

“Thôi đi, đừng có giả ngu! Nói trắng ra là, chúng ta đã chính thức 18 tuổi, nên không cần phải quá dè dặt nữa, chúng ta có thể đường hoàng đi với những cửa hàng người lớn! Và hôm nay, là ngày mà chúng ta sẽ thực hiện sứ mệnh đó!”

“Đó là lí do mà mày muốn tao ở đây sao?! Tự đi một mình đi!!”

Tôi hiểu rồi. Ra đây là lí do khiến nó hành động tự nhiên như thế ở cái cửa hàng eroge lúc nãy.

“Một mình thì tao xấu hổ lắm không vào được!”

“Cái này không có nghĩa gì cả. Em gái mày vẫn nhờ mày đi mua game đồng tính suốt còn gì!”

“Cái đó là cái đó, cái này là cái này! Thôi đi, Kousaka, đi với tao!”

“Ặc, đừng có tới gần tao!”

Tôi nhanh chóng bước đi.

Hah… hah… n-nếu bình tĩnh nghĩ lại thì, rõ ràng là Kirino cũng hay bắt tôi đi làm mấy cái này cho con bé… nhưng không hiểu sao chỉ cái ý nghĩ một thành đẹp trai bảo tôi đi làm cùng một chuyện đó lại làm tôi thấy kinh tởm.

“Còn nữa, tao không hiểu tại sao đi cùng nhau lại đỡ hơn. Nó chẳng thay đổi được cái sự thật xấu hổ đó.”

“Không, nếu có ai đó đi cùng, chắc chắn sẽ khác! Thật sự xin mày đó. Đi thử một lần đi nhé?”

“… Cửa hàng người lớn… ta đang nói về cái cửa hàng nào đó?”

Akagi nhanh nhẹn nhận một tờ rơi được đưa ra bởi một cô gái mặc đồ hầu gái, và trả lời câu hỏi của tôi.

“Chà, các cửa hàng tao muốn đi cùng mày hôm nay là các cửa hàng bán đồ người lớn mà Akihabara khá nổi tiếng. Nói thật với mày, tao khá là tò mò về những gì ở trong những khu người lớn đó…”

“Đừng có mà ngang nhiên nói ra như thế…”

“Nam sinh cấp ba thấy như thế là chuyện thường. Mày cũng có hứng thú về chuyện đó phải không?”

Chà, rõ ràng… không phải là tôi không có hứng thú. Tôi đã đến Akiba khá nhiều lần với em gái và những người khác, và đã từng đi mua eroge… nhưng đó là khi còn 17 tuổi, và hơn hết lúc đó ở cùng một nhóm các cô nữ sinh trung học, nên tôi chưa bao giờ có cơ hội đi xem kĩ các tầng bán hàng.

Hmm, hiểu rồi… có lẽ nên coi như đây là một chuyến đi tìm hiểu xã hội…

“Này, cái thằng biến thái ngầm kia. Mày đang cười đấy biết không?”

“Hmph, mày tưởng tượng ra thôi.”

Tôi là kiểu người sẽ rất hứng thú làm việc mà bản thân đã quyết định là sẽ làm.

Đúng đúng. Không phải tuyệt gì khi gặp nhau ở Akiba, nhưng nói cho cùng, được đi chơi với một thằng bạn cũng rất tốt. Dù sao thì, khi ở cùng con gái không thể nói về mấy chuyện ngu si như thế này. Con gái, vừa nói ra cái gì hơi không đứng đắn sẽ bị cáo buộc là quấy rối tình dục và bị gọi là một thằng biến thái kinh tởm. Họ chỉ là không thể hiểu được tôi trong sạch và thuần khiết đến thế nào.

Vậy để tôi nói thẳng ra. Đối với tôi, đi chơi với Akagi và mấy thằng trong lớp vui hơn là đi cùng với Kirino và Kuroneko và mấy người kia. Cảm thấy như thế là tự nhiên ở cái tuổi này.

Vì thế, tôi đang lên tinh thần hơn mọi ngày, vui vẻ trả lời Akagi:

“Được rồi, thế ta đi đâu đấy? Akagi, mày là đứa mời tao nên mày chắc phải biết là sẽ đi đâu rồi chứ?”

“Chà, tao biết. Nhưng đây cũng là lần đầu của tao, nên đừng có mà trông mong gì nhiều.”

“Ờ.”

“Được rồi, chúng ta đến rồi.”

Đến rồi sao? Chỗ này rất gần cổng vào nhà ga nhỉ?

Cái cửa hàng mà Akagi hất cằm chỉ được đặt tên rất đáng ngờ là “Cửa hàng người lớn của Elle”. Cái cửa hàng này có vẻ có một cách phối màu độc đáo, pha trộn màu trắng và xanh lục-xanh dương.

Mới nhìn qua, cửa hàng này có vẻ như một cửa hàng tạp hóa, và có vẻ khá sạch sẽ. Tôi không cảm thấy nhiều cái cảm giác ‘cấm vào’ tiêu cực mà tôi dự đoán từ một cửa hàng người lớn. Mặt trước cửa hàng được trang trí bởi các trang quảng cáo kích cỡ người thật của một cô hầu gái và các thể loại anime cosplay khác. Và ở chỗ trưng bày là… có vẻ như là mấy con ma-nơ-canh cầu kì. Nhưng tấm biển ở chỗ trưng bày lại nói khác.

“Mấy con ma-nơ-canh này gọi là ‘búp bê tình yêu’ à? Người ta bán nó hay sao?”

Có vẻ là như thế. Tôi nghiêng đầu sang bên. Trên thế giới này có nhiều mặt hàng lạ lùng thật.

Người ta mua mấy cái này để làm gì? Dù sao thì, mấy con búp bê được đặt rất đẹp đẽ bên cửa kính, nên cái cửa hàng trông gần giống như một cửa hàng quần áo phụ nữ ở khu mua sắm. Cái cửa hiệu nhỏ trông rất có vẻ sành điệu.

Khi chúng tôi đi sang bên hông cửa hàng, có một cái biển cho thấy ở mỗi tầng bán gì. Đọc nó, chúng tôi biết là tầng một bán DVD và sách, tầng hai là mặt hàng cho nam, vân vân.

“Mặt hàng cho nam… hmm… tao cho là đó một cách nói khác đi. Akagi, mày có muốn tìm một thứ gì cụ thể không?”

“Ờ, ở trên tầng năm.”

“Mày muốn mua cái gì trên tầng năm thế?”

“Dĩ nhiên là, một món quà cho Sena-chan!”

… Một món quà cho em gái mày?

Cái thằng anh này định mua một món quà gì ở một cái cửa hàng như thế này? Nó có hiểu nó đang làm gì không? Đây là cái cửa hàng người lớn mà mới mấy phút trước nó còn không dám đi vào.

Và cái tầng năm… nó nói là tầng ‘hàng hóa cho nữ’.

H-Hàng hóa cho nữ? Hả? Cái gì? Thế nghĩa là…

“A-Akagi… mày định mua cho em mày một cái *beep* làm quà à?”

“K-Không đời nào! Nó từ mặt tao mất!”

“Ơ-Ờ… trời ạ, mày làm tao sợ quá.”

“Mày nghĩ tao là cái thể loại nào hả? Sao trên đời lại có thể có một thằng anh mua cho em gái một cái *beep* làm quà được?! Không, cái tao muốn mua cho Sena-chan lành mạnh hơn nhiều.”

“Hmmm… thế, mày định mua cái gì ở tầng hàng cho nữ vậy? Ý tao là mua cho em gái mày.”

“Đồ SM[1]. Trang phục bondage đại loại thế.”

“Thế thì khác cái gì hả?! Và thế là ‘lành mạnh’ sao?! Còn nữa… để tao nói với tư cách là một thẳng cũng có em gái… nhưng mày thật sự kinh tởm quá đi mất!”

Tôi hoàn toàn bị choáng. Đây là một tình huống mà tốt hơn cả là nói thẳng ra ý kiến của tôi. Vì lợi ích của bọn nó.

Còn nữa, không phải thằng này mới mua một cái game đồng tính cho em nó sao? Chính xác thì mày định tiêu bao tiền cho em mày vậy?

Tôi không kiềm chế gì hết, nhưng Akagi vẫn bình tĩnh.

“Chà, chỉ là Sena-chan có vẻ có hứng thú với cái này. Con bé không hỏi tao mua cho, nhưng tao nghĩ là nếu mua thì con bé sẽ vui lắm…”

“Không không không không! Tao không quan tâm mày đứng đó đỏ mặt làm cái gì, tao không ấn tượng gì hết! Còn nữa, Sena-chan có vẻ có hứng thú với cái đó… chính xác thì em gái mày muốn làm gì với đống đồ SM đó? Nó muốn dùng roi đánh anh nó hay là sao?”

Nếu thế, thì tôi thật sự phải suy nghĩ lại chuyện tôi có muốn quan hệ với mấy người này không.

“Con bé bảo muốn dùng làm tư liệu cho game của mình. Tốt hơn cả là có hàng thật đúng không?”

“Hmm… chà đó là…”

Không, chắc chắn vẫn không ổn.

“Thế nên, mày muốn đi thang máy lên thẳng tầng năm chứ gì?”

“Không không, Kousaka, chúng ta phải đi từ dưới lên nếu muốn tìm hiểu chứ. Giờ thì, đi vào nào.”

“Akagi-san hào hứng quá nhỉ.”

Tôi có thể thấy nó gần như run rẩy. Hẳn là vì phấn khích thôi.

Thằng này có chắc là nó không dùng em gái mình như một cái cớ để đi vào một cái cửa hiệu như thế này chứ?

Khi tôi phải đi với Kirino đến Shibuya hồi đêm Giáng sinh, con bé cũng phấn khích y như thế này.

Akagi đã nhanh chóng đi vào bên trong cửa hàng, nên tôi đành bất đắc dĩ (thật đấy, tôi nói thật đấy) đuổi theo thằng bạn mình. Akagi đi thẳng ngay vào trung tâm cửa hàng, trông có vẻ hoàn toàn sẵn sàng bỏ tôi lại.

“… Thật tình, cái thằng này…”

Tôi thở ra một hơi dài bối rối, nhìn quanh cửa hiệu.

Bên trong cửa hiệu chật chội hơn từ ngoài nhìn vào. Cảm giác giống như một cửa hàng tạp hóa ở một nhà ga tàu điện ngầm.

Khi bước vào, tôi thấy thang máy ở bên tay trái, và quầy thu ngân ở chính giữa tầng. Có một cái cầu thang ở bên phải. Một quầy hàng ở ngay bên cạnh quầy thu ngân. Chúng có vẻ toàn các mặt hàng người lớn.

Tầng một bán DVD và sách… nói cách khác là, sách người lớn và đĩa phim người lớn. Cũng chẳng khác lắm khu vực 18+ ở các cửa hàng bán lẻ. Làm sao tôi biết ư?... Đừng có mà hỏi.

Chúng tôi là hai khách hàng duy nhất ở tầng này.

“Này Akagi. Có vẻ chẳng có gì nhiểu ở đây-“

“Ờ. Đi xuống tầng hầm đi.”

Akagi nói rồi, một lần nữa lại đi trước và đi xuống cầu thang. Tôi đi theo sau nó, lắc đầu ngao ngán.

Và thế là, chúng tôi xuống tầng B1. Những thứ được bày bán ở đây cũng không khác lắm với tầng một, nhưng…

Có một sự khác biệt rõ ràng.

Có các bộ phim mẫu được chiếu ở trên các màn hình ở cái tầng này. Và âm lượng của nó thì không đùa được.

A-Ahhnnnn~~♥. Uuuuuuuuuuuunnn~~♥.. Kiểu như thế

“………………………. Ôi chúa ơi. Tao nghĩ mình điên lên mất………..”

Chính là đây. Cái cảm giác hết sức lạc lõng. Đây là cái áp lực mà tôi luôn cảm thấy khi bước vào một cửa hiệu eroge.

Thôi nào, bạn không hiểu ý tôi sao…? Mà cũng có thể không…?

Những người đã tới những chỗ này rồi có thể sẽ biết. Kể cả những người là dân chuyên về phim người lớn cũng từng là người mới một thời điểm nào đó trong đời. Khi nghĩ rằng mình là một thằng trai tân về cửa hàng người lớn, tôi thực sự cảm thấy rằng mình đã bước vào nhầm chỗ… nhưng tôi nghĩ rằng đây là một con đường mà ai cũng phải đi vào một lúc nào đó.

Dùng khăn tay, tôi lau mồ hôi trên trán, và rồi gọi thằng đồng phạm.

“Này, Akagi. T-Tao nghĩ rằng tao thấy đủ rồi. Đi lên tầng đi?”

Akagi đang ngồi xổm và lướt qua các kệ hàng, nhưng hào hứng nhìn lại.

“Kousaka! Chỗ này tuyệt quá phải không?!”

“Làm sao mà mày thoải mái được thế hả?!”

Thằng này có phải là lần đầu đến không đấy?!

“Hả? Akagi… m-mày thật sự muốn mua gì đó ở cái tầng này hả?”

“Umm… chà tao không biết nữa… thực ra, tao đã tiết kiệm tiền để mua một cái xe máy. Cái nào mà giá khoảng tầm ¥70,000 . Nên tao thật sự không thể tiêu quá nhiều… ugh, khốn thật…”

Trước tôi là một thằng đẹp trai đang đứng đó với một khuôn mặt đầy cay đắng và đau khổ.

Khốn thật, nó nói thế… vậy là đúng như tôi nghĩ, đi mua quà cho em gái chỉ là cái cớ thôi.

Akagi mỗi tay cầm một cái DVD, vẫn đang ngồi xổm về phía trước. Nhưng nó đột nhiên nhìn lên chỗ tôi.

“N-Này, Kousaka, mình chia nhé?”

“Tao không có mua gì hết.”

“Ugh… t-thế thì, thế cái này thì sao diễn viên trông khá giống Tamura-san này?”

“Tao giết mày bây giơơờ!!!!”

Tôi nắm lấy cố áo nó và dùng hết sức xách nó đứng lên. Trời ạ! Thằng này bị làm sao vậy?! Nó thực sự nghĩ là tôi có thể gục ngã trước một âm mưu quyến rũ ác độc như vậy sao?! Đừng có xem thường tao!

Tch. Và tôi nói thẳng với Akagi.

“……….. ¥2000 đủ không?”

Chúng tôi chỉ vừa mới bước vào cửa hiệu, nhưng tôi đã kiệt sức rồi. Theo một cách khác, cái này còn mệt mỏi tinh thần hơn cả cái hồi Comiket mùa hè.

Cả hai đều toàn là đồ 18+, nhưng tôi không dám miêu tả những gì tôi thấy ở đây.

Chúng tôi đi lên cầu thang, và đến tầng bán đồ cho nam. Đó là tầng chỉ bán các đồ người lớn dành cho nam, nhưng tôi không thể miêu tả rõ ràng được…

… Ugh… được rồi. Có lẽ tôi sẽ bắt đầu với mấy thứ liên quan đến bán hàng.

Tầng một và B1 đã chật rồi, nhưng cái tầng hai này còn chật hơn thế.

Bạn hỏi tại sao à? Bởi vì nó rất đông. Nó đông tới độ một vài lối đi trông như thể hoàn toàn tắc nghẽn, và chỉ đi tới giữa phòng thôi cũng đã rất tốn sức. Nó đông đến như vậy đấy.

Chà… nói ngắn gọn là, cái tầng này bán rất nhiều món thịnh hành.

Mặt hàng chon am có vẻ như là mặt hàng chuyên của cửa hiệu này.

Tầng một có cảm giác như một “cửa hàng tạp hóa chật chội”, tầng hai cũng có cảm giác như thế, chỉ có điều mọi thứ ở trên các kệ đều là đồ khiêu dâm! Đều là đồ khiêu dâm cả. Quả là một khung cảnh hiếm gặp khi thấy hàng trăm món đồ khiêu dâm xếp hàng dài thế này. Thật đáng ngạc nhiên… không ngờ là có nhiều loại như thế…

Chà, tôi cho là nên dừng lại ở đó.

Nhưng rồi, một thằng ngốc gọi tôi với một giọng nói hào hứng không tưởng.

“Này Kousaka! Nhìn này! Một cái âm đạo giả!”

Và mọi thứ đã bị hủy hoại… tôi đã hết sức cố gắng để tránh mấy cái vấn đề này, nhưng mọi thứ đã công cốc…

Khốn thật. Các bạn trai bạn gái ngoan hiền, kể cả các bạn không hiểu thằng ngu kia vừa mới nói gì, đừng tra cứu về nó nhé. Hứa đấy nhé?

“Nhưng trời, cái này đắt quá. ¥17000? Ặc, tao hết sức thích, nhưng tao không nghĩ là có thể mua được.”

Và nếu mày có thể thì mày sẽ mua à? Nhưng tôi không hỏi câu đó.

Đây là một tình huống khá là vô vọng. Tôi chỉ muốn đi mua cái muốn mua cho nó xong và ra khỏi đây càng sớm càng tốt.

Trong khi tôi nói chuyện với thằng khốn này, cuộc đối thoại của chúng tôi dần dần chuyển sang mấy cái chủ đề tục tĩu hơn.

Tôi ước có thể quay lại thời gian và cảnh báo tôi của 10 phút trước. Tôi nghĩ cái quái gì khi nói rằng đi chơi cùng mấy thằng bạn trai là hay hả?

Không, nó hoàn toàn không hay!

Giờ nghĩ lại thì, đi chơi cùng Kirino, Saori và Kuroneko…

Cuối cùng thì, mấy cô gái vẫn đứng đắn hơn. Nếu tôi đi cùng chúng, tôi chắc chắn sẽ không đi vào mấy khu vực đồi trụy như thế này. Chà, nhưng em gái Akagi chắc là một ngoại lệ. Đúng, khi nói đến con bé, nó còn biến thái hơn cả mấy thằng này…

“Này, Kousaka… tại sao mày lại ngẩn ra thế?”

“Không có gì. Nhưng thật tình… có rất nhiều thứ khác lạ ở đây…”

Tôi lấy ra một vậy hình trụ ở trên giá.

“Ví dụ như, mới nhìn thì thật khó để nói rằng cái này được dùng cho mục đích khiêu dâm…”

“Ahh, đó là ‘TENGA’ mà tao đã được nghe. Tao không chắc lắm nhưng nó có một thiết kế rất độc đáo, và nhà sản xuất đã rất cố gắng để dùng những người đẹp trai như tao trong hình để làm bớt đi cái hình ảnh xấu mà hàng hóa người lớn mang. Và thế là mày có cái vật hình dáng như quả trứng này đây.”

“Mày không cần phải giải thích! Mày được bọn sản xuất trả tiền hay là sao?!”

Còn nữa, thế quái nào mày biết lắm thế?!

Hình tượng của tôi về thằng này đang đổ vỡ trầm trọng! Càng nói chuyện càng đổ nát!

Dù sao thì, chúng tôi đi quanh cửa hiệu như thế, đi lên từng tầng một và cuối cùng lên đến tầng năm.

Không có gì trên đường đáng để nói. Dĩ nhiên, có hàng đống thứ mà tôi không nên viết ra, nhưng hãy để tôi lượt bỏ chúng. Nếu bạn cho phép tôi nói ra nhắc đến một thứ tục tĩu, thì tôi có thể nói rằng chắc đây là nơi duy nhất trong cả vũ trụ mà bạn có thể tìm ra một cái “Máy bán quần lót đã qua sử dụng”.

Ngay khi chúng tôi đến nơi cần đến, Akagi nhanh chóng tìm ra cái nó muốn và mua nó.

“Quí khách có muốn làm thẻ tích điểm không ạ?”

“À vâng , làm ơn. Còn nữa, bạn có thể gói món này lại làm quà được không?”

Nó trôi chảy đến đáng sợ. Nó trông không giống như một khách hàng mới đến lần đầu.

“Vâng thưa quí khách. Quí khách có yêu cầu gì khác không ạ?”

“Umm, vậy mấy cái điểm đó… tôi có thể đổi chúng lấy quà phải không?”

Mày… định tới nữa sao?! Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác…

Trong khi Akagi nói chuyện với nhân viên cửa hàng, tôi chán chường và đi dạo quanh tầng. Một lượng lớn các bộ quần áo SM bondage và dụng cụ được trưng bày ở đây.

Tôi có thể tưởng tượng ra một số món ở đây sẽ rất hợp với Ayase hay Kuroneko. Còn có cả trang phục bondage cho con trai, và mặt nạ tengu mà tôi nghi ngờ rằng nó dùng để đeo vào phần dưới của cơ thể.

Akagi cuối cùng cũng xong việc ở quầy thu ngân và đi lại phía tôi với một cái túi giấy trên tay. Nó chỉ vào một góc của cửa hàng.

“Này, Kousaka, nhìn ra kia kìa. Có vẻ như là một phòng thử đồ.”

”…………… Thì sao?”

“Hmm… tao chỉ đang nghĩ là có lẽ nên mặc cái này chơi xem sao haha.”

“Đi mà làm. Từ lúc đó tên mày sẽ là Akagi Siêu Gay.”

“Không phải dạo này mày xoáy lạnh lùng quá đấy chứ?!”

Đó chắc là ảnh hưởng từ Makabe-kun. Chúng tôi luôn là những người phải đi xoáy, nên chắc là cũng ảnh hưởng nhau kha khá.

“Chà, nếu mày đã làm xong chuyện rồi thì, đi về đê.”

“Đợi đã Kousaka. Đây là một cơ hội hiếm có, nên phải xem cho hết chứ. Vẫn còn một tầng nữa mà.”

“Mày trông thật sự có vẻ vui sướng ở đây nhỉ… mà sao cũng được. Đi.”

Bạn biết người ta nói gì rồi đấy. Phóng lao thì theo lao.

Tôi thở ra ngao ngán, và đi cầu thang lên tầng cao nhất. Tầng sáu.

Để tôi tự thú. Tôi đã thấy khá nhiều đồ người lớn từ dưới lên đây, nên tôi đã thả lỏng hơn.

Oh, nhưng chắc là không thể thấy cái gì còn điên rồ hơn những gì mà chúng tôi đã thấy, tôi đã ngu ngốc nghĩ như vậy. Nhưng, khi mới đi được nửa cầu thang lên tầng 6…

“Gah…. Agh…!!”

Tôi cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người.

K-Không thể nào…! Không thể ngờ là có thứ này… có thứ như thế này tồn tại trên thế giới này…!!

Chúng tôi bị đờ người trong một chốc, và nhìn lên cái đó. Tôi chắc rằng ai lần đầu nhìn thấy nó lần đầu tiên cũng sẽ có phản ứng tương tự. Nó thật sự là một khá phi thường.

“Kukkuku… chúng ta tới rồi, Kousaka… đến trận chung kết…”

Tôi tiếp tục nhìn, nhưng ngược lại, Akagi nở ra một nụ cười không đứng đắn.

“Nào, Kousaka, chúng ta hãy cùng nhảy vào sự điên rồ này nào! Lên tầng cao nhất….!”

“Được!!”

Bị niềm hứng thú của thằng bạn ảnh hưởng, tôi cũng cao hứng theo.

Và rồi, khi chúng tôi lên đến tầng 6, chúng tôi thấy món hàng người lớn tuyệt vời nhất thế giới, hàng thật, chờ đợi chúng tôi.

Chúng là sự hòa hợp hoàn hảo của công nghệ hiện đại và khiêu dâm, một sản phẩm của Doll Maker Lirient Industry…

Chúng là các con búp bê tình yêu. Nghĩa là, chúng là những con búp bê thiếu nữ xinh đẹp hết sức chi tiết, cỡ người thật.

“Uwooohhh…!! Wow wow wow wow! Nhìn kìa Kousaka! Con búp bê đằng kia trông giống hệt một chị gái khỏa thân!”

“Uwah! Tuyệt vời quá! Tuyệt vời quá mức! Ôi không không không!!”

Chúng tôi hào hứng quá mức đến dính cả mặt lên khung cửa kính.

“Này Kousaka! Họ cũng có mấy con búp bê cỡ người thật như thế này ở trước cửa hiệu phải không?”

“Ừ! Ra đó là mấy cái kiểu như thế này! Tao hiểu rồi, hiểu rồi!”

Nhưng không giống như những con búp bê trang trí bên cửa sổ trưng bày trước cửa hiệu, mấy con búp bê này mặc mấy món đồ nóng bỏng hơn. Gọi là khỏa thân luôn cũng được. Lại rất sống động nữa chứ.

Nhìn chúng gần như thế này là quá đủ. Bạn có thể nhìn thấy một chút đường may mờ ở quanh khu vực hông, nhưng… từ làn da, cho đến gương mặt, đến ngực… bạn hoàn toàn có thể nhầm chúng với những cô gái thật.

Chúng rõ ràng là ở một đẳng cấp khác hẳn so với ma-nơ-canh. Trời ơi, tôi có thể cảm thấy người mình đang nóng lên chỉ cần nhìn vào chúng.

Cuối cùng cũng bình tĩnh lại được một chút, chúng tôi cố gắng kiểm soát hơi thở và bắt đầu mở miệng.

“Kousaka… mày đã bao giờ nghe đến giả thuyết ‘thung lũng huyền bí’ chưa?”

“Ờ… không phải đấy là cái lý thuyết khi robot vượt qua được một giới hạn nhất định và nhìn càng giống con người, chúng đột nhiên trông kì quái hơn phải không?”

“Thế… mày nghĩ gì về bây giờ? Tao không thấy chúng kì quái tí nào cả… mày thì sao?”

“Chà, tao cũng hơi hào hứng quá nên không nghĩ được gì, nhưng nếu mày bình tĩnh nhìn chúng… tao nghĩ chúng chỉ vừa ở mức ranh giới của cái thung lũng huyền bí đó thôi... các nghệ nhân Nhật Bản thật là tuyệt vời. Như thể chúng ta đang ở tương lai vậy…”

Hm?

“Gì vậy Kousaka?”

“Chà… cái con ở đây với ngực bự và đeo kình này… nếu mày nhìn kĩ…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Akagi và nói.

“Không phải nó trông giống hệt em gái mày sao?”

“Tao giết mày đấy~~~~~!!!!!”

Akagi nắm chặt lấy cổ áo tôi. Ugh, đau đấy…! K-Không ổn! Tôi vừa nói gì với cái thằng anh siscon này thế này?!

Bam!Akagi đẩy mạnh tôi ra và bắt đầu hét vào mặt tôi với vẻ mặt như quỷ nhập.

“Thằng khốn! M-M-Mày định nói cái gì về em gái tao đấy?!”

“Xin lỗi, xin lỗi! N-Nhưng, cái con búp bê nhìn giống nó mà phải không?”

“Mày vẫn còn nói thế nữa sao thằng khốn nạn? K-K-K-Không có thể nào! C-Cái con búp bê chết tiệt này thì giống Sena-chan đáng yêu của tao ở điểm nào…”

……………………

“Không, mày đúng rồi, giống quá.”

“Chính xác! Nó trông giống hệt con bé! Thật sự luôn!”

Akagi dí mặt vào sát cửa kính. Tôi gần như có thể nhìn thấy hơi nước bốc ra từ mũi nó theo mỗi hơi thở.

“Cái này là thế quái nào?! Từ khi nào mà người của Lirient Industries lại làm một con búp bê theo mẫu em gái của tao?!”

“Không tao nghĩ đó chỉ là trùng hợp thôi… bình tĩnh nào!”

Tôi hiểu cảm giác của nó.

Nếu tự nhiên bắt gặp một con búp bê trông giống hệt Kirino trong một cửa hàng người lớn, tôi không chắc rằng mình có thể giữ nổi bình tĩnh.

”…… Haiz.”

Tôi thở ra một hơi. Tôi có lẽ nên bình tĩnh lại. Cũng tò mò là mấy cái này giá bao nhiêu nữa. Tôi nhìn bảng giá một con búp bê loli đang ngồi trên một cái bàn, hoàn toàn sững sờ.

…. T-Trời, chúng tốn đến hàng trăm ngàn yên…

Và cái con búp bê mà trông giống Sena… có lẽ là do ngực, nhưng nó ngốn đến tận ¥700.000!

Ugyahh… bạn có thể mua một cái xe ô tô với chừng ấy tiền.

Haiz… Tôi không biết ngày hôm nay mình đã thở dài bao nhiêu lần. Thế giới này đúng là điên rồ. Tôi đã học được nhiều điều hôm nay.

“C-Chà… tao nghĩ là đã xem hết mọi thứ rồi. Akagi… đi về đi.”

Tôi nói với thằng bạn mình, nhưng tôi nhìn thấy nó đang cay mày với một vẻ phức tạp. Nó đặt một tay lên cằm và đang nghĩ gì đó.

“………………….B-Bảy trăm ngàn yên, hả………”

“Tỉnh lại đi, Akagiiiiiiiiiiiii~~!!!”

“… Ah! C-Cái gì? Có chuyện gì, Kousaka?”

“Chuyện gì cái đầu mày! M-Mày vừa mới chuẩn bị làm một chuyện nguy hiểm đấy biết không!”

“M-M-Mày có ý gì?”

“Đừng có mà giả ngu, thằng biến thái khốn nạn này! Mày vừa mới định dùng tiền để dành để mua xe máy để mua cái con búp bê trông giống em mày này đúng không?”

“Đ-Đ-Đừng có nói nhảm, Kousaka-kunnnnnn~~. Nó không đúng chút nào cả. Hahaha, tao mà làm cái chuyện như vậy sao!”

Akagi có vẻ hoàn toàn run rẩy. Nó có vẻ rất buồn, nên tôi quyết định tha cho nó.

“Được rồi. Nhưng dừng lại đi. Kể cả mày có mua nó, một khi em gái mày biết rằng con búp bê này trông giống hệt nó… cuộc đời mày sẽ chấm dứt đấy!”

Ví dụ, nếu như là tôi…

”A……A-Anh………. C-Cái……….”

Ặc. tôi vừa mới tưởng tượng ra những gì Kirino sẽ làm. Nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa,con bé chắc sẽ giết tôi. Chắc chắn nó sẽ giết tôi.

Akagi có vẻ như đã tưởng tượng ra cảnh em gái trong tình huống tương tự, và mặt nó tái đi và bắt đầu run rẩy.

Akagi, chiến hữu của tao, chúng ta là những thằng anh có em gái dễ thương phải chịu khổ trên đời này.

“….. Được rồi, tao đã quyết rồi Kousaka. Tao thật sự không có ý định gì mua cái món này, nhưng để tưởng nhớ cho chuyến đi đầu tiên của chúng ta đến cửa hàng người lớn, tao sẽ mua một món trong mục giới thiệu sản phẩm!”

Có lẽ không cần phải nói rằng cái món trong “mục giới thiệu sản phẩm” này là để chỉ con búp bê trông giống hệt Sena. Giải thích ra là, họ có bán một vài mặt hàng đặc biệt, và thậm chí còn bao gồm cả hàng mẫu bằng silicone. Đây hẳn là chất liệu mà người ta dùng để làm da cho mấy con robot hầu gái mà thỉnh thoảng xuất hiện trong eroge.

Không cần phải nói rằng dù chỉ là hàng mẫu, nó vẫn tốn đến ¥200.000 … (?)

“Chà… mày thích làm gì thì tùy.”

Tôi còn có thể nói gì đây.

Akagi có vẻ rất vui khi nó bỏ cái hàng mẫu vào trong cùng một cái túi đựng cái game BL nó mua lúc nãy.

Sau chuyến đi tới cửa hiệu người lớn, chúng tôi đến một quán hamburger để ăn.

“Uwaaaahhhh~~~~~~ hôm nay là một ngày thật mãn nguyện! Mày có đồng ý không Kousaka?!”

“Thế hả?”

Ít nhất thì tao biết mày khoái thế nào hôm nay.

Nhưng với tôi thì, từ đầu đến cuối toàn chuyện khó chịu.

Akagi vui vẻ nhét hamburger đầy mồm và nhai.

“Oh thôi nào Kousaka, đừng có làm ra vẻ mày không thích. Nhớ không, mày cũng mua một cái đĩa DVD nữa!”

“Hm? Chà, ờ thì đó là…”

Tôi cố gạt lời nó đi. Cái túi với chiếc DVD quí giá giờ đang nằm ở trên đùi tôi. Chúng tôi đã chung tiền trả cho cái DVD, nhưng tôi quyết định là sẽ giữ cho riêng mình.

Akagi đã ăn xong cái hamburger của nó và liếm chút nước sốt còn ở trên môi.

“Fufu. Giờ tao sẽ về gặp Sena-chan, và chúng tao sẽ đi xem phim cùng nhau. Tao cũng đã mua được một món quà bất ngờ cho con bé!”

Tôi thật sự không hiểu sao một thằng con trai lại có thể thêm “chan” vào sau tên em gái nó được. Nếu tôi mà gọi Kirino là “Kirino-chan”, thì đến cả tôi cũng thấy kinh tởm. Và Kirino cũng sẽ gọi tôi là đồ kinh tởm nữa.

Nhưng thực ra, đó là những lời mà tôi không ngờ sẽ nghe được từ một thằng vừa lượn khắp một cửa hiệu người lớn mới mấy phút trước.

“Hm, thân với em gái mày cũng tốt.”

Hoàn toàn khác với một cặp anh em nào đó.

Thằng này có một đứa em gái với một sở thích kì cục, và luôn cố gắng hết sức để giúp em gái nó. Tôi ít nhất có thể hiểu được chuyện đó.

Nhưng Akagi đã cố đến thế để giúp em gái nó, lắng nghe những yêu cầu vô lí, ích kỉ của em nó… và có vẻ vẫn vui vẻ làm chuyện đó. Dù là ngày hôm nay, hay cái buổi bán hàng ban đêm bữa đó… nó lúc nào cũng thế này.

Tôi không thể nào làm như thế được. Sao nó lại có thể cố gắng đến thế vì em gái nó chứ?

“Này, Akagi.”

“Hm?”

“Chính xác thì mày nghĩ về em gái mày như thế nào?”

“Một thiên thần.”

Nó trả lời không chút do dự. Và còn hơn thế, nó trông khá hài lòng với bản thân.

“Hiểu rồi. Một thiên thần hả?”

“Mày thì khác sao?”

“Ít nhất thì, tao không cho nó là một thiên thần… nhưng khá khó để giải thích nó là như thế nào đối với tao. Một năm trước tao có thể trả lời mày ngay lập tức, nhưng giờ thì tao không biết nữa.”

Tôi thoải mái nói.

Tôi nghĩ về em gái mình như thế nào…? Tôi thật sự không biết.

“Hm, tao hiểu rồi. Ờ, phải rồi. Mày hiện đang cãi cọ với em gái mày phải không?”

“Cũng không hẳn-… mà đợi đã, mày nghe lén lúc tao và Manami nói chuyện à?”

“Hai bọn mày nói thế này thế kia về em gái mày, nên tao không thể kìm được.”

Akagi bật cười. Nó có vẻ đang rất cao hứng…

Tôi bắt đầu hiểu rồi. Tôi luôn nghĩ là thái độ của Akagi làm tôi nhớ đến một cái gì đó… nhưng tôi đã nhận ra là nó làm tôi nhớ đến Kirino. Khi nó bắt đầu nói về em gái nó, nó sẽ trở nên rất cao hứng và sẽ nói rất lắm.

Có một sự khác biệt giữa 2D và 3D, nhưng cả Akagi và Kirino đều bị một căn bệnh không chữa nổi đó là “Moe em gái”.

Akagi hào hứng hút thêm nhiều nước quả từ cái ống hút của nó, và bắt đầu nói. Dĩ nhiên là về em gái nó. Tôi không có hỏi gì đâu.

“Này, mày biết không, em gái thì cứ đột nhiên là sinh ra thôi đúng không? Không phải là tao muốn một cô em gái và hỏi xin ai đó. Trẻ con khác với người lớn, bởi chúng không chọn được gia đình cho mình.”

“Ừ.”

Tôi gật đầu. Akagi có vẻ như đang nhớ lại cái gì đó và cười miễn cưỡng.

“Đột nhiên, bụng mẹ tao to lên, và một ngày nọ bà nói với tôi ‘Kouhei giờ là một onii-chan rồi!’. Ý tao là, tao chỉ là một đứa trẻ, nên tự nhiên bị nói như thế, mày không thể trông mong gì là tao sẽ hiểu. ‘Huh? Ý mẹ là sao? Còn nữa, mẹ không phải dạo này đang quá béo sao?’ tao nghĩ là mình đã nói thế với mẹ. Tao đã hoàn toàn lo lắng nhầm chuyện. Mày thì sao?”

“Tao cho là đối với tao cũng đại loại thế. Cuối cùng thì mẹ tao phải vào viện… và rồi tao được bố đưa đến, trông khá căng thẳng.”

Đúng.

Tôi nhớ khá rõ.

Tôi sẽ không bao giờ quên được cái ngày Kirino ra đời. Cho dù giờ tôi ghét con bé đến thế nào.

Thật là kì lạ.

Tôi nhớ gió thổi mạnh đến thế nào buổi sáng hôm đó. Tôi nhớ là trận mưa lớn đã tạnh, và các đám mây đã bị gió cuốn đi. Tôi đứng trước bệnh viện, nhìn lên bầu trời, và tôi nhớ rõ ánh mặt trời chói lòa sáng đó. Tôi nhớ rằng có một chiếc cầu vồng nhỏ hiện ra ở bãi đậu xe, và những giọt mưa còn vương lại trên những cánh hoa ở vườn hoa của bệnh viện, cho dù tôi không nhớ được là đó là loài hoa gì.

Dù rằng tôi không thể nhớ nổi mình đã làm cái gì ba ngày trước. Nhưng nếu tôi nhắm mắt lại, tôi có thể thấy rõ cái ngày đó như thể mới ngày hôm qua.

Tôi cũng nhớ rõ cái khoảng khắc tôi nhìn thấy con bé lần đầu tiên. Tôi nhớ Kirino được đặt trong một cái lồng nuôi trẻ, mặt con bé ngủ trông như một con khỉ con.

Con bé nhỏ đến cỡ nào. Nhìn vào con bé làm tôi sợ đến thế nào.

“Tao đã biết em gái mình kể từ khi con bé được sinh ra. Không phải là tao mong có một đứa em gái, nhưng tao đã rất vui.”

Akagi có vẻ như đang nhớ lại về hồi xưa, nó bật cười.

“Sau khi nhà tao mang con bé về nhà, nó luôn khóc hay đòi sữa hay là ngủ… con bé quả thật rất phiền nhiễu. Tao nhớ là chỉ thay tã cho nó thôi cũng đã loạn hết cả lên rồi. Con bé nhìn như một con khỉ, nên không phải là tao cho là nó dễ thương gì. Và hồi còn nhỏ, mỗi lần con bé khóc, tất cả những gì tao có thể làm là cố gắng lắc cái trống lắc của con bé để dỗ nó.

Ahh… tôi hiểu.

“Chắc là gia đình nào cũng như vậy.”

“Ừ, tao cũng nghĩ thế. Mày và em gái mày cách nhau ba tuổi phải không? Chúng ta khá là giống nhau.”

Và rồi, Akagi có vẻ xấu hổ về một cái gì đó. Nó gãi má, và mắt đảo quanh phòng.

“Sự thật là tao giúp em gái mình đến thế không phải là bởi tao thích hay ghét con bé. Tao không định đem cái này ra làm ý tưởng cho tình yêu gia đình gì. Tao cho là… mấy cái này chỉ là thói quen mà thôi. Nó là thói quen của một thằng anh trai với một cô em gái cũng không quá nhỏ tuổi hơn nó.”

“Thói quen?”

“Ừ.”

Và rồi, Akagi…

Akagi nhẹ nhàng lấy cái BL game mới mua đặt ra trên bàn.

“Chắc vậy. Kể cả bây giờ, mỗi khi em gái tao khóc, tao lại đem cái này ra trước mặt nó. Cố gắng hết sức.”

Tôi phá ra cười. Lời nó mới nói làm tôi không thể nhịn nổi.

“Mày vung vẩy cái đó? Nó là một cái trống lắc à?”

“Chà, cũng gần giống mà? Mỗi khi tao làm thế con bé lại ngừng khóc.”

“Một sự giống nhau điên rồ…”

Nhưng chắc chắn giống nhau là tốt. Tôi ôm bụng và không thể ngừng cười, vì những gì nó nói quá chính xác.

Đúng, nó nói đúng. Khi em gái khóc, việc của thằng anh trai là phải dỗ dành, và nếu thằng anh làm việc đó trong một thời gian dài, nó sẽ trở thành thói quen ăn vào trong máu. Điều đó sẽ không thể thay đổi cho dù nhiều năm qua đi.

Với tôi cũng thế, Kirino có lẽ không phải là một thiên thần, nhưng…

Con bé là đứa em gái om sòm mà tôi đã biết từ khi nó mới sinh. Thế là đã quá đủ rồi.

Đối với tôi, cho dù bao lâu có trôi qua, kể cả khi hàng thập kỉ trôi đi, em gái tôi vẫn sẽ mãi là sinh linh nhỏ nhắn khóc òa trong vòng tay tôi. Cho tới ngày chúng tôi chia cách, tôi chắc chắn là lần tới, tôi cũng sẽ nghe theo yêu cầu ích kỉ của con bé và sẽ bảo vệ nó bằng bất cứ giá nào.

Kể cả nếu tôi có ghét nó, tôi cũng không dễ dàng gạt bỏ đi những cảm xúc này được.

Cơn cười của tôi cuối cùng cũng giảm dần, và tôi lấy tay áo lau nước mắt.

“À, mà tiện đây Akagi. Tao quên mất…”

“Hm?”

“Thiên thần của mày đang ở ngay sau lưng mày đấy.”

“Cái gì?!”

Akagi tái mặt và quay ra sau. Em gái Sena của nó đứng đó với một nụ cười.

“Xin lỗi đã để anh phải đợi, onii-chan.”

“S-S-Sena-chan?! Em đứng đó từ khi nào thế?”!

Akagi gần như rớt ra khỏi ghế của nó. Má Sena đỏ ửng, và…

“Từ lúc anh nói rằng em gái anh là một thiên thần…”

”Nuaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Akagi thét lên một tiếng hoàn toàn vì xấu hổ, và gục xuống mặt bàn.

“Hmm… vậy là onii-chan coi em là một thiên thần?!”

Sena cười trêu Akagi. So với lần đầu tôi gặp con bé ở phòng câu lạc bộ, Sena hành xử khá là trẻ con. Hmm, vậy ra đây là cách con bé cư xử khi nói chuyện với anh trai nó.

Nó khá là dễ thương. Tôi đột nhiên hiểu ra ý của Akagi.

“…… Kousakaaaa…… nếu mày biết Sena ở đó thì nói với tao chứ!”

“Hahaha.”

Nhưng nếu đổi lại là nó, nó chắc chắn cũng sẽ không nói cho tôi. Nên tôi cũng làm như vậy thôi.

“Em chào Kousaka-senpai.”

“Yo.”

Tôi vẫy tay chào con bé. Sena nhìn qua lại giữa tôi và Akagi, rồi đỏ mặt.

“….. Đây là….. một cuộc hẹn hò sao?”

“Này, cái cô fujoshi kia. Khi hai thằng con trai đi chơi với nhau, đừng có gọi đó là hẹn hò.”

“Ahah, hai người trông thân thiết quá.”

Cái con này có nghe mình nói gì không?

“Này, Akagi, giúp tao một tay và giải thích cho em gái mày là không phải hẹn hò đi.”

“Im đi! Tao đang nghĩ xem có nên tự tử hay không đây…!”

“Oh, còn nữa, senpai? Hai người vừa mới đi đâu thế?”

“Hm? Bọn anh vừa mới đi đến một cửa hiệu người lớn đằng kia và mua cái đĩa DVD người lớn này về một cô gái đeo kinh.”

“Anh là đồ tệ nhất…”

Cặp mắt hiểu biết của Sena nheo lại đằng sau cặp kính.

“Chà, em là đứa hỏi mà. Và em có quyền nói thế không khi nhờ anh trai em đi mua game đồng tính?”

“Ah! Phải rồi!”

Còn xa mới trông giống biết lỗi, mắt Sena sáng lên và con bé nhặt cái túi ở trên bàn lên.

“Vậy ra đây là game mới ra mà người ta đang nói. Em đã mong chờ cái này từ lâu rồi!”

Con bé thật sự không thèm quan tâm đến chuyện nói về sở thích của nó trước mặt tôi nữa rồi phải không? Chà, cũng chẳng còn lí do để mà giấu nữa mà.

À, đúng rồi, tôi nhớ là nó đã nói rằng nó sẽ chỉ để lộ con người thật ở nơi nó thấy thoải mái. Nên tôi cho rằng thế nghĩa là con bé giờ đã tin tưởng tôi, không tệ chút nào.

Sena ôm lấy cái túi BL game vao ngực và mỉm cười.

“Ehehe… Cám ơn nhé, onii-chan.”

“Ư-Ừ. Không có gì đâu.”

Akagi đỏ mặt và nói với em nó. Trông nó không có gì như một thằng mới muốn đi tự tử mới một phút trước.

“Ah, được rồi được rồi. Anh còn có một món quà nữa cho em, nên trông chờ đi nhé.”

“Thế sao? Wow, em rất vui đấy~. Không biết là gì vậy nhỉ… một trong mấy con gấu bông em thích sao?”

“Hehehe… nó hơi nặng, nên về nhà anh sẽ đưa cho.”

Nó hóa ra thế này khi mới được cảm ơn có một lần.

… Đúng là một thằng anh thảm thương.

“Nhưng mình cũng chẳng có tư cách mà phán xét…”

Tôi cay đắng mỉm cười, cảm giác của tôi về tình huống này khá phức tạp. Sau khi lẩm bẩm với bản thân, tôi đứng dậy.

“Chà, anh nghĩ là anh đi về đây.”

“À, vâng Kousaka-senpai, mai gặp lại anh ở trường.”

“Chào nhé Kousaka.”

“Ừ. Hai anh em nhà mày giờ đi xem phim với nhau phải không? Vui vẻ đi nhé.”

Tôi chào tạm biệt cặp anh em thân thiết và bắt đầu đi ra phía cửa.

Nhưng trong khi tôi đang đi…

“O-Onii-chan! C-Có một món kì lạ trong cái túi này!”

“Ah…”

“C-Cái gì đây… một con búp bê gái xinh cỡ người thật ‘Ngực to, đeo kính Yurika 100 Shiki’? Đ-Đây là một con búp bê tình yêu phải không?! ANH ĐÃ MUA CÁI NÀY SAO?! ĐÂY LÀ MÓN QUÀ ANH ĐỊNH TẶNG CHO EM SAO?!”

Và đột nhiên, tôi không biết liệu rằng mai thằng bạn mình có còn mạng mà đến trường không…

Dĩ nhiên, câu hỏi này chỉ có trời mới biết mà trả lời.

Chú thích

↑ Sadomasochism: Thói bạo dâm/khổ dâm: làm tình với nhau mà trong đó có một bên bị trói/đánh/quất roi….

Truyện Chữ Hay