“…Nó ngon hơn trước.”
Rika đặt đũa xuống và nhìn chằm chằm vào tôi.
“Này, em có nhớ không? Món đầu tiên em làm cho chị là món ốp la.”
"Vậy hửm? Thành thật mà nói, có hơi chút mơ hồ.”
“…Chị đã đoán ra rằng, có lẽ đối với em nó không có gì đặc biệt cả… Nhưng đối với chị, việc gặp Suzu là một sự kiện làm thay đổi cuộc đời chị.”
Kishibe Rika từng là hàng xóm của tôi.
Tình cờ thay, gia đình Kishibe sống cạnh căn hộ của chúng tôi nên cả hai trở thành bạn bè vì gần bằng tuổi nhau.
“Ý chị là hồi tiểu học chị nổi loạn hơn bây giờ nhiều phải không?”
“Chà, em sẽ không phủ nhận điều đó.”
Rika có vấn đề về sức khỏe từ khi sinh ra, cụ thể là bệnh hen suyễn nặng.
Tệ đến mức chị ấy thậm chí không thể tham gia các hoạt động thể chất hay đi bộ đến trường theo nhóm và luôn phải nhờ mẹ đưa đón.
“Chị luôn vắng mặt trong giờ thể dục và chị cũng không thể tham gia các chuyến dã ngoại hay cắm trại trong rừng. Chị rất thất vọng khi tự hỏi, 'Tại sao mình không thể sống như những người khác?' Dần dần, chị bỏ học và mắng mỏ bố mẹ. Chị hoàn toàn buông bỏ, chị chỉ muốn ngừng sống vật vờ như vậy ”.
Đi bộ, chạy, đi du lịch — những gì bình thường đối với người khác thì lại khó khăn như thể đi thi Thế vận hội đối với Rika.
“Hôm đó, chị đang nhốt mình trong phòng thì đột nhiên chuông cửa reo. Chị phớt lờ nó nhưng chuông cứ thế reo liên tục. Chị đang định hét vào mặt ai làm chuyện đó khi mở cửa thì Suzu bất chợt xông vào.”
“Ừ thì, em cũng không có ý gây hấn.”
Tôi bắt đầu nhớ lại nhiều điều khác nhau.
Cho đến lúc đó, thỉnh thoảng tôi vẫn tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của các bậc phụ huynh trong xóm.
Chủ đề chính là cô con gái duy nhất của Kishibe-san đã bị nhốt trong phòng một thời gian dài.
Không phải là tôi có bất kỳ tham vọng lớn lao nào để giúp chị ấy thoát khỏi sự giam cầm hoặc cho chị tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Lúc đầu, tôi bị lườm và bị đẩy ra, cả hai không thể có một cuộc hội thoại tử tế.
Nhưng khi tôi tiếp tục đến thăm, tôi đã được đề bạt lên thành một người có thể bị phớt lờ ngay cả khi bản thân đang ở trong phòng.
Như thường lệ, vào một ngày Chủ nhật nọ, tôi đang đọc manga trong phòng Rika.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng bụng réo ngay gần.
Vì mẹ Rika trước đó đã bảo tôi 'hãy tự nhiên như ở nhà nhé' nên tôi đã mượn bếp và chuẩn bị bữa trưa cho hai người.
Đó là lúc tôi làm món trứng ốp la cho chị ấy.
“Lần đó em cũng cho chị cái ngon hơn như hôm nay luôn.”
“Em nhớ sau đó em bị mắng vì sử dụng bếp mà không có người lớn ở bên. Nhưng chi tiết kia thì chị nhớ rõ nhỉ.”
"Chị nhớ chứ. Chị luôn luôn nhớ. Rốt cuộc thì tất cả bạn cùng lớp đều khó chịu với chị, em biết không? Một số người thậm chí còn nói, 'Nếu Kishibe-san không đến trường, chúng mình có thể có ăn tráng miệng hai lần vào bữa trưa, vì vậy xin đừng đến.' Trong thời gian đó, Suzu đã cố gắng làm đồ ăn và đưa nó cho một người như chị. Không đời nào chị có thể quên được điều đó.”
Tôi không biết nhiều về cuộc sống học đường của Rika ra sao trước khi chị ấy trở thành người sống khép kín. Tôi chưa bao giờ chủ động hỏi.
Cho dù người khác có ghét chị ấy đến đâu thì điều đó cũng chẳng liên quan gì đến mối quan hệ giữa tôi và Rika.
“Suzu đã không bỏ rơi chị. Chị không ruồng bỏ chính mình vì chị đã có những ngày đó với Suzu.”
Đối với Rika, có lẽ món trứng tráng đó làm xoay chuyển cục diện mọi việc.
Sau đó, chị ấy bắt đầu trả lời một trong ba câu hỏi, và cuối cùng, chị ấy đã bắt đầu ghé nhà Mamori chúng tôi chơi.
Khi chúng tôi lên cấp hai, tần suất các triệu chứng hen suyễn xuất hiện của chị ấy đã giảm đi.
Tôi không chắc là do thuốc có tác dụng hay khả năng miễn dịch của chị ấy tốt hơn khi chị lớn dần.
Bây giờ chị ấy đã tham gia các lớp thể dục trừ khi cảm thấy quá mệt, và chị ấy thậm chí có thể làm việc trong quán izakaya của gia đình chúng tôi.
“Cho dù đó là việc nhà hay chăm sóc nhu cầu cá nhân của em, chị muốn trả ơn Suzu bằng cách nào đó…Chà, chị nghĩ mình đã lãng phí thời gian mà chả giúp gì nên hồn.”
"Cũng đúng chút chút."
“Lần này chị muốn trở nên hữu ích với tư cách là onee-san của Suzu. Em không bao giờ phàn nàn hay chia sẻ những lo lắng của mình, vì vậy lúc này, chị là người duy nhất có thể thúc đẩy bạn tiến về phía trước, ngay cả khi điều đó gây phiền toái, chị vẫn sẽ hỏi… Có chuyện gì đã xảy ra với Arisu Yuzuki à?”
"…À thì."
Rika đi vòng qua bàn và nắm lấy tay tôi.
Đôi mắt chị ấy ánh lên quyết tâm mạnh mẽ.
“…Có nhiều chuyện đã xảy ra và giờ Yuzuki đang tránh mặt em.”
“Suzu đã làm điều gì xấu à?”
“Em không cố ý, nhưng có lẽ em chỉ đang hành hạ Yuzuki thôi. Rốt cuộc, em cũng chỉ ‘gây phiền toái’. “
Muốn cô ấy ăn những món ngon, không muốn lặp lại lỗi lầm của bố, và tất cả những điều tôi đã nói… Có lẽ tất cả chỉ là sự đấu tranh một chiều của riêng bản thân tôi.
“…Chị không nghĩ như vậy.”
Rika không buông tay tôi ra. Ngược lại, lực nắm của chị ấy càng mạnh hơn.
“Không, Rika, chị nói vậy vì chị không biết chuyện gì xảy ra giữa chúng em.”
"Chị không biết thật. Chị hầu như không biết gì về mối quan hệ của Suzu và Arisu Yuzuki. Nhưng em biết đấy, khi Arisu Yuzuki ăn món okonomiyaki do Suzu làm, em ấy đã mỉm cười. Em ấy đang mỉm cười từ tận đáy lòng. Chị chắc chắn đó không chỉ là diễn. Người ta không thể nói dối khi đang ăn đồ ăn ngon.”
“…Lúc đó Yuzuki có vui không? (Rika)
Bất chấp thái độ xa cách của cô ấy trong Phòng Tài nguyên vào sáng nay, Yuzuki hiện lên trong tâm trí tôi luôn luôn mỉm cười.
Lần đó, lần đó, và lần đó nữa.
“Hơn nữa, Suzu đã cứu chị khi chị còn nhỏ và không quan tâm đến sự phán xét của người khác hay liệu có làm phiền đến người ta, phải không? Em đã bao giờ chịu thua trước một onee-san nổi loạn và cứng đầu chưa?”
"Đó là…"
Tại sao tôi lúc còn bé lại kiên trì tiếp cận Rika, người thường xuyên u ám và coi thế giới như kẻ thù do chị ấy có sức khoẻ kém?
Câu trả lời cũng hiển nhiên thôi.
Tôi chỉ không muốn để Rika một mình.
Nếu chị ấy thích ở một mình thì cũng tốt thôi. Nhưng tôi chắc chắn đó không phải là trường hợp của Rika.
Những lời nói từ miệng, thái độ bên ngoài——chúng không nhất thiết phản ánh sự thật.
“Này, làm thế nào mà em nhìn thấu cô gái đó qua đôi mắt của mình vậy, Suzu?”
Tôi ngẫm nghĩ về những ngày vừa qua một lần nữa.
Yuzuki là người cầu toàn.
Ngoài việc giữ gìn vóc dáng, cô còn có tiêu chuẩn cao về cách cư xử trong lớp, né tránh scandal và các lĩnh vực khác ngoài ca hát và nhảy múa.
Phải luôn là một idol hoàn hảo là một phần bản sắc của Yuzuki.
Theo Mikami-sensei, Yuzuki đã mắc lỗi trong buổi biểu diễn trực tiếp.
Ngay cả tôi, một người mới xem, cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên chắc hẳn đó là sự thật.
Và kể từ ngày biểu diễn trực tiếp, Yuzuki đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Ngay cả khi chúng tôi gặp nhau ở trường, cô ấy vẫn tương tác với tôi bằng 'nhân cách idol', như thể những lần tiếp xúc trong quá khứ của chúng tôi chưa từng xảy ra.
Nói cách khác, Yuzuki có thể nghĩ rằng nguyên nhân của sai lầm nằm ở chính con người hàng ngày của cô nàng… tức là bởi Sasaki Yuzuki.
Có thể cô nàng đã kết luận rằng mình đã mất cảnh giác khi ăn đồ ăn vặt hoặc chia sẻ những phần cuộc sống của mình với tôi, dẫn đến sai sót trong buổi biểu diễn trực tiếp.
Vì vậy, cô ấy đang cố gắng trở lại con người cũ của mình bằng cách tránh xa tôi.
“Quyết định của Yuzuki không hẳn là sai. Nếu Yuzuki tự mình đưa ra câu trả lời đó thì em không có quyền can thiệp… nhưng——”
“Suzu chắc hẳn đã nhận ra rồi phải không? Những gì em phải làm."
” ….. “
Câu trả lời lý tưởng có lẽ là tôn trọng mong muốn của Yuzuki và không bao giờ tiếp cận cô ấy nữa.
Nhưng thật không may, bản chất tôi không phải là người cam chịu và tôi cũng không phải là một 'fan'.
“...Em muốn Yuzuki tiếp tục ăn các món em nấu”
Tôi có thể khẳng định điều này──Yuzuki thực sự yêu thích món ăn tôi làm.
Việc cô ấy có phải là idol hay không không quan trọng.
Bởi vì vào ngày cô ấy ăn bát cơm thịt heo, Yuzuki đã nói──
──Hạnh phúc
Sasaki Yuzuki có thực sự hạnh phúc không khi đẩy bản thân đến giới hạn bằng cách phải kìm lại những gì bản thân yêu thích.
Lúc nào cũng ở trong trạng thái idol, phải tránh xa món ăn khoái khẩu──làm sao đó có thể là hạnh phúc được?
Yuzuki mà tôi biết rất dễ bị đồ ăn làm cho nao núng, nhanh chóng bối rối và cảm xúc của cô ấy rất dễ nhận biết, thể hiện rõ ngay trên khuôn mặt.
Nụ cười gượng gạo mà cô ấy dành cho tôi trong Phòng Tài nguyên không phải là nụ cười của một idol hoàn mỹ mà giống một con robot vô tri hơn.
“Em muốn giúp Yuzuki. Em muốn cô ấy hài lòng với món ăn của mình.”
…À, chuyện đó luôn như vậy mà.
Yuzuki đã bao giờ thành thật chấp nhận món ăn của tôi chưa?
Giả nai uống đồ uống chứa chất đạm hoặc cố gắng trốn thoát khỏi món ramen jiro nhà làm.
Sự từ chối càng mạnh mẽ thì nó càng trái ngược với cảm xúc thật của cô ấy.
Mặc dù từ chối bằng lời nói nhưng thực tế cô ấy đang thèm những bữa ăn kia.
Cái gì thế này, chỉ là Yuzuki của thường ngày thôi.
Vậy thì tôi nên hành động như tôi vẫn thường làm.
Tôi không dễ dàng lùi bước sau khi bị nói “không” một hoặc hai lần.
“…Rika, cảm ơn chị. Em rất vui vì bạn là bạn thời thơ ấu của em và là onee-san đáng tin cậy.”
"Đúng hông? Chị rất hóng xem e sẽ làm gì tiếp theo nè♪”
Rika nháy mắt như đang cố tạo dáng nhưng cuối cùng lại nháy cả hai — và thành ra chớp mắt.
Sự vụng về này là đặc trưng của Rika khiến tôi bật cười.
Đúng rồi. Chưa kết thúc đâu.
Tôi sẽ làm mọi việc theo cách của mình và bộc lộ cảm xúc thật của Yuzuki.
Cứ đợi đó, Yuzuki.
Mình sẽ cho cậu thấy. Sự can thiệp tối thượng của mình.