Arisu Yuzuki là một idol nổi tiếng.
Kể từ khi đột phá vào năm ngoái, cô đã thể hiện đa dạng nhiều gương mặt, không chỉ trong vai trò ca sĩ mà còn ở vai trò diễn viên, người mẫu.
Với vẻ ngoài nổi bật cùng vẻ ngoài đoan trang đúng phong thái idol, cô nàng cư xử đầy hiểu biết về chủ đề của chương trình cũng như vai trò mà mình được kỳ vọng.
Không có gì ngạc nhiên khi cô ấy được cả người xem và người trong ngành yêu thích.
Ngoài hoạt động nhóm nhạc idol, có vẻ như hiện tại công việc solo của cô cũng đang khởi sắc.
Tôi đã mượn một DVD biểu diễn trực tiếp từ Mikami-sensei.
Đúng như chính bản thân đã nói, Yuzuki lúc nào cũng hoàn hảo. Cô ấy không bao giờ bỏ sót một nốt nhạc nào và vũ đạo của cô ấy luôn chuẩn chỉ.
Đôi khi mỉm cười, đôi khi lại nồng nhiệt — luôn thể hiện những biểu cảm phù hợp với giai điệu của bài hát.
Tôi tự hỏi liệu mình có thể theo dõi những hoạt động mới nhất của cô ấy không nên tôi đã kiểm tra tài khoản SNS của Yuzuki.
Tuy nhiên, các bài đăng chỉ là những lời chào buổi sáng bình thường và trích dẫn những bình luận về ngoại hình của cô nàng.
Tôi mất ngủ và không tiếc công sức theo dõi hoạt động của Arisu Yuzuki mấy ngày qua.
Mặc dù trước đây chúng tôi chỉ cách nhau có vài mét nhưng giờ đây cô ấy dường như đã xa hơn rất nhiều.
Tôi luôn chuẩn bị bữa ăn cho hai người, không thể từ bỏ hy vọng một ngày nào đó Yuzuki có thể bất ngờ quay lại.
Do vậy mà tủ lạnh nhà tôi đã đầy ắp thức ăn.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy cô nàng ở trường.
“…Mình nên đi sớm thôi.”
Bước ra hành lang, tôi khóa cửa lại.
Tôi liếc nhìn căn phòng bên trái.
Không còn ai sống ở phòng 810 nữa.
☆☆☆
“…kun, Mamori-kun”
Có ai đó đang gọi tôi. Nếu họ sử dụng họ của tôi thì tôi đoán đó chắc hẳn là bạn cùng lớp.
“Thức dậy đi, Mamori-kun”
Khi tôi ngẩng mặt lên khỏi bàn, Mikami-sensei đang đứng đó với đôi lông mày nhíu lại và hai tay chống nạnh.
“Vẫn đang trong giờ học mà em. Hãy cố gắng tỉnh táo cho đến giờ nghỉ trưa nhé.”
“…hả, ai đây?”
Với ấn tượng mạnh mẽ về Mikami sensei trong 'chế độ fan' của cô ấy, tôi vô tình bộc lộ những suy nghĩ thật lòng của mình khi đối mặt với bộ mặt giáo viên của cô ấy sau khi thức dậy. Tiếng cười vang lên từ chiếc ghế trước mặt tôi.
“Pffthahaha-“, cậu học sinh ngồi trước mặt tôi không khỏi bật cười. (Hozumi)
“Có vẻ như em đang buồn ngủ. Sao em không đi rửa mặt đi?”
"…Vâng ạ."
Ngủ gật trong giờ học là điều tôi chưa từng làm kể từ khi bắt đầu học cao trung. Có vẻ như những ngày thiếu ngủ liên tiếp của tôi đang gây ra hậu quả nặng nề.
Tôi đang đuổi theo cái bóng của Yuzuki qua màn hình.
Tôi ghét cái ý nghĩ phải xa cách cô ấy nên đã cố gắng tìm kiếm mối liên hệ nào đó với cô nàng. Nhưng dù tôi có theo dõi idol Arisu Yuzuki đến mức nào thì điều đó dường như cũng vô nghĩa.
Rửa mặt ở bồn rửa trong phòng tắm, tôi nhìn chằm chằm vào gương và thấy một thằng thanh niên hốc hác.
Thiếu sức sống, làn da hơi thô ráp và quầng thâm trầm trọng do thiếu ngủ.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy những học sinh dường như vừa kết thúc lớp thể dục ngoài cửa sổ.
Một số người đang vừa đi vừa đá một quả bóng đen trắng.
Có vẻ như họ đang chơi bóng đá.
Chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đến giờ nghỉ trưa.
Trò chơi kết thúc sớm hay đó là yêu cầu của giáo viên nhỉ? Áo thi đấu màu đỏ nên chắc chắn họ là sinh viên năm nhất.
Khi một số nhóm bước vào tòa nhà của trường, một nữ sinh đơn độc đứng cách đó một chút đã thu hút sự chú ý của tôi.
“…Yuzuki!”
Cơ thể tôi tự chuyển động.
Tôi không chỉ đang ở bờ vực của ngủ gục mà làm như này là bỏ cả tiết học luôn.
Tuy nhiên, đôi chân của tôi vẫn không dừng lại.
Khi đến lối vào của tòa nhà trong trường, tôi thấy Yuzuki vừa mới thay giày đi trong nhà xong.
Cô ấy mở to mắt khi nhìn thấy tôi.
“…Có rất nhiều điều mình muốn hỏi cậu. Xin hãy đi cùng mình.”
Tôi nắm tay Yuzuki và đi đến Phòng Tài nguyên như thường lệ.
Lớp học vẫn đang trong tiết nên lần này sẽ không lo có ai phá đám đâu.
“…Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu đột nhiên biến mất.
Yuzuki nhẹ nhàng tựa người vào cửa sổ, không trả lời.
“Cậu không trả lời tin nhắn, không trả lời cuộc gọi, và hơn hết, cậu thậm chí còn đột ngột chuyển ra khỏi căn hộ. Có phải là quá đột ngột không? Ít nhất cậu có thể nói điều gì đó với mình được không?”
Mặc dù tôi không có ý định mặt đối mặt với cô ấy như này, giọng điệu của tôi lại trở nên trách móc buộc tội.
Tôi rất vui khi được gặp cô ấy… nhưng tại sao?
“Tại sao cậu không nói gì cả… Tại sao cậu đột nhiên biến mất…”
Sau một hồi im lặng nặng nề, cô gái trước mặt tôi lặng lẽ mỉm cười.
“Thực xin lỗi, mình vô tình quên liên lạc với cậu.”
Cứ như thể một 'bức màn được kéo lên trên sân khấu'.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi ký ức về cuộc gặp gỡ của chúng tôi một tháng trước hiện lên trong tâm trí tôi.
“Công việc đột nhiên trở nên bận rộn sau buổi biểu diễn trực tiếp. Coog ty khá xa với căn hộ nên mình nghĩ đây có thể là cơ hội tốt để chuyển đến ký túc xá của công ty. Xin lỗi vì đã không liên lạc với cậu. Ngoài ra, trong quá trình đào tạo về quy tắc, người hướng dẫn còn nói: 'Em không bao giờ biết tin nhắn có thể bị rò rỉ từ đâu, vậy nên tốt hơn hết là nên tránh trao đổi với những người khác giới không phải là thành viên trong gia đình.' “
“…Cậu đang nói gì vậy…?”
Lúc đầu tôi nghĩ cô nàng bị mất trí nhớ. Nhưng cô ấy vẫn nhận ra tôi là hàng xóm cũ.
Nói cách khác, cô ấy đang giả vờ ngu ngơ.
Cô ấy đang cắt đứt mối quan hệ trong quá khứ của chúng tôi và hành động như một người hoàn toàn xa lạ.
“Nhân tiện, mình vẫn chưa trả lại hộp bento cho cậu. Lần sau mình sẽ gửi nó qua chuyển phát nhanh.”
“…Không, điều đó không quan trọng.”
“Ồ, cậu chưa mua vé phát trực tiếp à? Cậu thấy mình biểu diễn như nào?”
Hai tay chắp trước ngực, cô ấy ngước nhìn tôi – khơi dậy cho tôi ham muốn được che chở cho cô nàng.
Người trước mặt tôi không phải là Sasaki Yuzuki.
Cô ấy là một idol hoàn mỹ — Arisu Yuzuki.
Khi tôi ngây người nhìn cô ấy, Yuzuki nở một nụ cười lịch sự và hoàn hảo.
“…Cậu biết đấy, Yuzuki, mình đã xem rất nhiều chương trình và buổi biểu diễn trực tiếp của bạn. Tất cả đều tuyệt vời, và cậu cũng thật ngầu. Mình hoàn toàn hiểu lý do tại sao mọi người trở thành người hâm mộ của bạn.”
Đó là lý do tại sao tôi phải nói điều đó bây giờ, đó là những cảm xúc thật lòng của tôi.
“Hãy để mình trả lời câu hỏi cậu đã hỏi mình ngày hôm trước. Mình–"
Trong một cuộc điện thoại cách đây không lâu, Yuzuki đã hỏi tôi điều này.
──Suzufumi có thích mình không?
“Mình thích cậu, Yuzuki. Mình muốn trở thành điểm tựa của cậu.”
Cảm xúc của tôi vẫn không thay đổi. Nếu có thì nó thậm chí còn trở nên mãnh liệt.
Yuzuki sau đó nở một nụ cười rạng rỡ đặc biệt.
"Cảm ơn về sự ủng hộ cậu cậu. 'Xin hãy tiếp tục là fan của mình', được chứ?
Giọng nói của tôi không đến được với cô nàng idol.
Tiếng chuông vang lên kéo tôi về thực tại.
“…Tôi phải thay đồ và quay lại lớp học sớm. Mình đã hứa sẽ ăn trưa với bạn bè. Vậy xin phép nhé.”
Yuzuki đi ngang qua tôi và rời khỏi Phòng Tài nguyên.
“…ha, ha ha…”
Tôi thậm chí không thể nở một nụ cười tự giễu.
—Tôi cứ thế đứng đó, bất động, và rốt cuộc lại bỏ luôn cả tiết học buổi chiều.