Ore no Haitoku Meshi wo Onedari Sezu ni Irarenai, Otonari no Top Idol-sama.

round 9.1: cô thiếu đi sự quyết tâm.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi đã về căn hộ, tôi kiểm tra bên trong hộp thư chung.

Quảng cáo giao bánh pizza, thu gom phế liệu, tờ rơi trường dạy kèm tư nhân.

Chỉ trong có một ngày, nhiều tờ rơi khác nhau đã được nhét vào bên trong. Hộp thư phòng 810 tràn ngập tờ rơi; thậm chí không một mảnh giấy nào có thể nhét vừa nữa.

“……”

Tôi vào thang máy và lên tầng tám.

Khi tôi bước xuống hành lang chung, cánh cửa phòng 808 mở ra.

“Ôi trời, Suzufumi-kun. Chào mừng cháu trở lại."

"Cảm ơn bác."

Người phụ nữ đang cầm một chiếc hộp có ruy băng noshi.

“Bác vừa định đến thăm cậu. Đây là giải thưởng bác trúng từ chương trình xổ số của khu mua sắm. Bác chia cho cháu một phần nè.”

Hai bên cạnh hộp có dòng chữ “Thịt heo bạch kim” được viết bằng bút nét đậm.

Nhìn thấy nhãn hiệu thịt này làm tôi nhớ đến một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ trong kỳ nghỉ xuân.

“Ah, bác cho cháu thật ạ? Món này đắt lắm đó bác.”

“Bác đã trúng thưởng nó hai lần. Với cả vợ chồng bác ăn cũng không ăn được nhiều thịt mỡ như vậy.”

"Bác may mắn thật."

“Nhân tiện, giải thưởng gần nhất bác trúng được là một chuyến đi đến Atami. Bác sẽ khởi hành đến đó sớm thôi. Bác thực sự mong chờ được trải nghiệm suối nước nóng.”

“Bác may mắn quá mức luôn ý…”

Và bác thật sự thích mấy chuyến đi chơi ở suối nước nóng, nhỉ—

“Suzufumi-kun, cháu giỏi nấu nướng phải không? Hãy nhớ nấu cho bố mẹ và bạn bè của cháu nữa nhé”.

“…Vâng, bác cứ tin ở cháu.”

Nói xong, bác gái quay trở lại căn hộ của mình.

Tôi đi ngang qua phòng 809 và đứng trước căn hộ cuối hành lang — rung chuông cửa.

Không có phản hồi từ bên trong. Tôi biết chắc chắn rằng không phải vì cô giả vờ không có nhà.

Có vẻ như hôm nay cô ấy cũng chưa về.

Nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên tay, tôi lẩm bẩm một mình.

“…Người mà mình muốn chia sẻ thứ này nhất vẫn đang biến mất, hửm.”

Đã năm ngày kể từ khi Yuzuki không về nhà.

Có lẽ cô ấy đã bí mật trở về căn hộ khi tôi đang ở trường tham gia lớp học.

Kể từ ngày biểu diễn trực tiếp, Yuzuki đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tin nhắn của tôi không được trả lời. Đương nhiên, các cuộc gọi của tôi cũng vậy.

SNS được cập nhật thường xuyên và cô nàng thậm chí còn xuất hiện trên các chương trình trực tiếp.

Có vẻ như cô ấy không liên quan đến bất kỳ sự cố hay rắc rối nào.

Chỉ có một kết luận có thể được rút ra từ điều này.

—Yuzuki đang tránh mặt tôi.

Tuy nhiên tôi không thể nghĩ ra lý do tại sao.

Không, nếu tôi nghĩ kỹ thì không hẳni là không có manh mối nào cả.

Ví dụ, vài ngày trước buổi hòa nhạc, chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà.

Từ thang máy của khu chung cư lên phòng, chúng tôi nắm tay nhau chỉ bằng ngón út.

Vào ngày diễn ra buổi hòa nhạc, tôi đã tặng cô ấy hộp cơm bento tự làm.

Có lẽ một tạp chí tuần san đã đánh hơi được điều này và viết một bài báo về một tin đồn tình ái.

Yuzuki rời căn hộ để ẩn náu và theo chỉ thị của công ty, cắt đứt liên lạc với tôi.

Nhưng trong năm ngày này, tôi đã lùng sục các tạp chí tuần san, tin tức trực tuyến và thậm chí cả các diễn đàn ẩn danh, thế nhưng cũng không hề có thông tin nào về đời sống tình cảm của Arisu Yuzuki.

Nếu đúng như vậy thì có lẽ cô ấy chỉ bận rộn với công việc thôi.

Ngoài ra còn có một buổi họp mặt người hâm mộ của nhóm sắp diễn ra nên chắc chắn rằng cô ấy đang gấp rút chuẩn bị.

Tôi cố gắng đưa ra những lý do này để thuyết phục bản thân nhưng chính mình vẫn không thể chấp nhận được.

Suy cho cùng, Yuzuki luôn cho tôi biết trước khi nào cô ấy sẽ ở lại qua đêm, bất kể cô ấy bận rộn đến đâu với công việc.

—Không liên lạc trong năm ngày thật là một điều kỳ lạ, dù tôi có nghĩ thế nào đi chăng nữa.

Theo nghĩa đen, có cảm giác như Yuzuki đã đi đâu đó ngoài tầm với của tôi.

Kể từ khi hình ảnh đầy tinh tế của cô

tại buổi biểu diễn trực tiếp in sâu vào kí ức, cô nàng idol Yuzuki đã không ngừng len lỏi vào tâm trí tôi.

Khi mọi thứ vẫn còn đang êm đềm, theo bản năng tôi biết rằng tương lai chờ đợi bản thân phía trước chỉ là sự chia ly ngậm ngùi.

“…Yuzuki…”

Không phải tôi buồn vì không được gặp idol Arisu Yuzuki.

—Tôi muốn gặp Sasaki Yuzuki.

☆☆☆

Sáng hôm sau, tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước cổng trường.

“A, cuối cùng em cũng tới. Em đến muộn quá Suzu~”

Rika mỉm cười và đứng cạnh tôi.

“…Chào chị Rika.”

“Không phải em hơi thiếu năng lượng sao? Người bạn thời thơ ấu yêu quý của em đã đến để chào đón em á, em biết hông~”

Không nản lòng trước câu hồi đáp nhạt nhoà, Rika đi bên cạnh tôi, tỏ ra vui vẻ.

"Có chuyện gì với chị vậy, sao lại phục kích em như thế này?"

“Gần đây em rất nhắn tin rất cộc lốc. Do đó chị nghĩ rằng nếu em có điều gì phiền muộn thì Rika Onee-san tốt bụng và dịu dàng này sẽ lắng nghe em.”

"… Không có gì đâu ạ. Xin lỗi nếu em đã làm chị lo lắng.”

"Thật hông? Em không gượng ép bản thân đó chứ?”

Bình thường Rika sẽ nhanh chóng nhượng bộ, nhưng hôm nay chị ấy kiên trì một cách bất thường.

Tôi đeo chiếc mặt nạ của một người bạn thời thơ ấu vui vẻ và gượng cười.

"Chị lo nhiều quá. Quan trọng hơn, chị đã ôn thi giữa kỳ chưa? Chị không muốn bị mẹ mắng lần nữa và bị cắt giờ làm việc bán thời gian, phải không?

“Ư…”

Tôi biết rõ rằng Rika sẽ đột nhiên trở nên yếu đuối khi nhắc đến chủ đề học tập.

Tuy nhiên, việc sử dụng điểm yếu này để đánh trống lảng có vẻ hơi thiếu sáng suốt. Tôi không khỏi cảm thấy có chút tội lỗi.

"Đừng lo lắng. Em sẽ ngay lập tức nhờ Rika giúp đỡ nếu có chuyện gì xảy ra.”

“Nhớ miệng đó nhé. Em mà nói dối, chị sẽ đến gõ cửa nhà em kể cả lúc nửa đêm!

“Dạ-dạ, chị được chào đón bất cứ lúc nào.”

Vì học sinh năm hai và năm ba có dãy tủ để giày khác nhau nên Rika và tôi chia tay nhau ở cổng vào dành cho học sinh.

Thật xấu hổ khi người bạn thời thơ ấu của tôi lại phải lo lắng cho tôi.

Trong một ý nghĩ bất chợt——tôi quyết định sẽ thử đi đường khác qua lớp 2-A.

Thông thường, tôi sẽ đi lên cầu thang ngay gần chỗ lối vào của học sinh rồi di chuyển xuống phía sau lớp A, nhưng lần này tôi sải bước đến cuối hành lang của tầng dành cho học sinh năm nhất sau khi xỏ giày đi trong nhà vào.

Tất nhiên lý do là để ngó vào Lớp 1-B.

Tôi đi qua phòng học ngay trước lúc bắt đầu tiết chủ nhiệm khi mà hầu hết học sinh đều đã đến.

Những học sinh năm nhất năm nay có vẻ là những học sinh nghiêm túc—khi tôi nhìn vào bên trong qua cánh cửa mở toang, hầu hết mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi.

Tuy nhiên, tôi không thể tìm được cô gái có mái tóc đen dài và đôi mắt màu hổ phách.

Có vẻ như cô ấy vẫn chưa đến trường.

Truyện Chữ Hay