“Đi chết đi, cái đám dân chơi này!”
Tôi đáng lẽ phải nắm chặt tay lại, nhưng hiện đang ở trường đại học.
Đây là dungeon trong truyền thuyết sao. Phải chuẩn bị tinh thần thôi. 【Hang Dân chơi】. ※Đề xuất Level. 18
Sau khi về nhà thay quần áo, tôi tới điểm hẹn trong trường đại học này.
Lần đầu lên đây mà, ít ra tôi cũng muốn có chỉ dẫn chứ. Khuôn viên trường rộng quá.
“Ah, Yukito-kun. Ở đây này.”
“Ninomiya-san? Lâu rồi không gặp.”
Người tôi mong muốn bỗng bất ngờ xuất hiện. Mio Ninomiya-san.
Chị ấy chính là Đấng cứu thế giúp tôi thoát khỏi cáo buộc quấy rối tình dục. Nếu không có Ninomiya-san thì tôi, lẫn cả Hội trưởng Keido và những người tôi sẽ phải đối mặt với vô vàn rắc rối.
Kể từ hôm đó, thi thoảng chúng tôi vẫn liên lạc cho nhau, và rồi Ninomiya-san gọi cho tôi, mời tôi tới đây sau khi tan học.
Hồi trước chị ấy cũng từng vài lần mời tôi, nhưng lần này là vì chị có chuyện cần giúp. Là một nam sinh cao trung, tôi cũng chẳng rõ mình giúp được gì cho chị ấy nữa…
“Mio là được rồi. Chị với Yukito thân với nhau thế còn gì?”
“Ơ, chúng ta thân là thân thế nào cơ?”
“Chủ nhân và đầy tớ?”
“Chế độ nô lệ phục sinh ngay giữa Nhật Bản hiện đại rồi sao…?”
“Đùa đó. Em là người yêu chị mà nhỉ?”
“Dạ?”
Tôi từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ còn chưa có lấy nổi một mống bạn gái, mà giờ bỗng lại có người yêu là sao? Đã thế lại còn là nữ sinh đại học nữa chứ.
Trang phục cũng như phong cách trang điểm của chị đều vô cùng chững chạc, khác hoàn toàn những cô gái cùng khóa tôi. Thấy vậy, tôi nhận ra ngay sinh viên đại học và học sinh cao trung có nhiều điểm khác biệt. Khỏi nói, sao mà tôi xứng đôi với chị ấy đây. Gánh nặng này tôi không độ nổi rồi.
“Cảm ơn em đã tới đây. Thật ra chị có chuyện muốn nhờ.”
“――Em làm người yêu chị nhé?”
Tóm gọn câu chuyện là như sau. Hôm nay Mio-san có tham gia một buổi hẹn hò tập thể.
Hẹn hò tập thể thực sự có tồn tại sao!? Tôi tưởng đó chỉ là một nghĩ lễ huyễn tưởng thôi chứ, ấy vậy mà lại là hàng thật giá thật.
Theo lời Mio-san, chị ấy không hứng thú nên không muốn tham gia, nhưng vì bạn chị cứ nài nỉ chị tới để đủ số người nên chị cũng đành phải đồng thuận.
Đối tác buổi hẹn hò là một câu lạc bộ bóng rổ, nhưng thực ra cũng chỉ là mấy hạng bình thường.
Tôi thấy có thể nào tôi cũng chẳng có lý gì mà tham gia. Tôi thực sự chả có tí liên can nào luôn ấy.
Đối với tôi, đây chính là những dấu hiệu rắc rối sẽ bất ngờ xảy đến sau này.
Nói gì thì nói, sao một đứa học sinh cao trung như tôi lại bị mời tới chứ, mờ ám quá thể.
“Bởi vì chỗ đó rõ ràng là Yarisada đó em. Chẳng lẽ Yukito-kun lại muốn nhận được tin nhắn đính video cắm sừng quay cảnh chị bị chuốc say bí tỉ, bị đưa về, giơ hai tay hình W cùng bộ mặt ahegao lắm sao?
“Chị nói gì vậy?”
“Hay là Yukito-kun muốn chị nói chị không chịu nổi em nữa?”
“Mio-san, chị nên hạn chế xem mấy cái video mờ ám đó lại đi.”
“Mà nói, video thời nay cũng dị hợm nhỉ. Thời nay là thời đại truyền thông còn gì?”
“Yay~Bạn trai-kun, anh có đang xem không~?”
“Ừ ừ chính nó. Và sau đó chị sẽ bị đe dọa qua cái video đó, rồi bỗng dưng, một ngày chị sẽ mang thai đứa trẻ của tên nào đó chẳng ai hay biết.”
“Trời ơi. Chị thuộc chủng tộc gì mà nói hoài em chẳng hiểu gì sất. Bình thường chị cũng hay thế này à?”
“Nên là Yukito-kun sẽ giúp chị mà, phải không?”
“Không chịu đâu…”
“Hay là em muốn thấy chị xỏ khuyên núm ngực?”
“Sinh viên đại học tuyệt vời thật. Theo một nghĩa chủ quan nào đó.”
“Em không thích đâu nhỉ?”
“Em có thể gọi đây là giao tiếp một chiều có được không ạ?”
“Em-không-thích-đâu-nhỉ?”
“Dạ.”
Tôi chỉ còn biết gật đầu. Nói chung là chị ấy muốn tránh mặt đàn ông. Chị ấy muốn tôi đóng giả làm bạn trai tạm thời cho chị trong buổi tiệc, nhưng tôi vẫn thấy có gì đó sai sai.
“Nhưng sao cứ phải là em? Chẳng phải học sinh trung học tới đó mới đáng nghi sao?”
“Bởi chị chỉ có thể nhờ duy nhất một mình Yukito-kun thôi. Chị quen chẳng mấy đàn ông đâu, với cả, chuyện này nên nhờ người chị có thể tin tưởng mới được chứ?”
“Nhưng đi hẹn hò tập thể mà còn mang bạn trai theo nghe có hơi dị không chị?”
“Chị đã nói với bạn không có bạn trai theo chị sẽ không đi rồi. Thôi nào. Chúng mình cứ ở đó tán tỉnh nhau là được mà.”
“Vậy mối quan hệ này…”
“Có sao đâu, chúng mình là người yêu mà!”
Hình như mức độ tin tưởng Mio-san dành cho tôi ngày càng tăng cao thì phải. Lạ thật.
Chưa tham gia bao giờ nên tôi cũng không rõ, cơ mà hẹn hò tập thể là sự kiện kiếm người yêu mà nhỉ? Giờ mà tự nhiên lôi theo bạn trai vào chẳng phải khó xử lắm sao, nhưng mà Mio-san với những người khác đều đồng thuận thì chắc cũng không sao đâu ha?
Tôi cũng không muốn Mio-san hối hận về những chuyện đã làm. Tôi vẫn còn nợ cô ấy một ân huệ, vậy thì sẵn lòng hợp tác thôi!
“Em hiểu rồi. Triển thôi!”
“Em nói chuẩn rồi đó.”
Chúng tôi trò chuyện như hai tên bác sĩ mờ ám, cùng tiến về một mục tiêu.
-
“Giờ đâu phải là lúc…!”
Tôi, Shiran Hitra Tristy, đang vô cùng trầm cảm. Tôi cuộn lọn tóc vàng hồng của mình quanh ngón tay. Một thói quen đã có từ lâu mỗi lúc tôi trầm tư.
Để mà nói về bản thân mình, có lẽ tôi là một con người có tính cách hòa đồng. Tôi chưa từng suy sụp tới mức này bao giờ.
Lỗi cũng nằm ở chính tôi. Cách đây không lâu, tôi đã gây tai nạn.
Tai nạn xe đạp. Là do tôi quá tự tin. Không nhận thức rõ về thực tế. Chính vì những điều đó mà tôi đã gây ra một sai lầm nghiêm trọng. Tôi vừa đạp xe vừa đeo tai nghe.
Vốn dĩ bản thân chuyện này đã là cả một vấn đề, nhưng sau đó điện thoại của tôi còn reo chuông. Tôi kiểm tra cuộc gọi, nếu cần thiết tôi sẽ dừng xe để nghe máy. Tưởng như vậy, tôi lấy điện thoại ra trong lúc vẫn còn đang đạp xe. Và chỉ một chút bất cẩn thôi. Vụ tai nạn đã xảy ra.
Ngay lúc tôi rời mắt để xem điện thoại, tôi đã va phải một ai đó.
Người tôi đâm phải lại là nam sinh trung học. Có lẽ em ấy đang tập thể dục, tôi cảm tưởng như vừa đâm phải một thứ gì đó cực kỳ vững chãi, và rồi cậu bé ấy bị hất bay đi bởi lực va chạm.
Tôi tái mặt. Một người ở gần đó ngay lập tức chạy lại chỗ cậu bé và gọi 110. Tôi cũng hoảng hốt xuống xe chạy sang chỗ cậu.
May mắn là không có thương tích lớn nào, nhưng tôi cũng không thể an tâm cho nổi. Trước đây cũng từng xảy ra vụ có người bị xe đạp tông chấn thương sọ não, vài ngày sau thì tử vong.
Chỉ cần đầu bị va đập mạnh thì những bộ phận khác có chấn thương hay không cũng không quan trọng.
Làm sao bây giờ!? Mình đã làm gì thế này!? Lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hãi tột cùng tới vậy.
Tôi có lẽ đã tước đi tương lai của cậu bé vô tội này ngay trước mắt mình.
Còn tôi sẽ bị bắt làm tội phạm. Tôi đã phản bội cha mẹ, khiến họ phải buồn. Tôi cũng hận bản thân chỉ biết tự bao bọc lấy mình, trong khi người đang phải gánh chịu nhiều khó khan và đau đớn nhất là cậu bé kia.
Nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi chỉ biết sững sờ đứng đó, chẳng biết làm gì ngoài cậu nguyện cho cậu bé không mệnh hệ gì.
Và rồi, chúng tôi đã có thể thương lượng với nhau. Nạn nhân không có vết thương nghiêm trọng nào, và kết quả khám nghiệm cũng không tìm ra được điểm gì bất thường. Tôi và bố mẹ cũng hết lòng xin lỗi cậu bé.
Lúc đó tôi đã sẵn sàng bản thân bị kiện. Dù cậu bé không có tổn hại gì nhiều, nhưng những việc tôi làm đều không được xã hội chấp nhận. Tôi gây tai nạn trong lúc cầm điện thoại và đeo tai nghe. Hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Nhưng cậu bé vẫn tha thứ cho tôi. Tôi cũng không bị kiện, số tiền bồi thường cũng có thể thỏa thuận được. Tôi đã chuẩn bị tinh thần phải bồi thường ở mức rất cao, nhưng cậu bé không hề muốn chuyện như vậy.
Ngược lại, em ấy còn nói mấy câu như “Em quen rồi, chị cũng đừng lo quá.” Làm chúng tôi lại càng thấy có lỗi với em ấy hơn. Lòng tốt của cậu bé càng như cứa vào tâm hồn tôi, tôi chẳng tài nào tha thứ cho chính bản thân lại làm tổn thương một đứa trẻ như vậy.
Kể từ đó tôi vẫn tiếp tục cuộc sống như bình thường. Nhưng tâm trạng của tôi không thể khá lên nổi. Khuôn mặt của cậu bé đó luôn hiện hữu trong tâm trí tôi. Kẻ gây ra tai nạn là tôi, sẽ bị cảm giác tội lỗi này dày vò tới cuối đời.
Nếu lúc đó tôi không dại dột, tôi đã không trở nên như thế này.
Trong lúc suy sụp đó, bạn tôi lại rủ tôi đi dự tiệc. Tôi thực sự chẳng hề thích mấy thứ đó, và cũng chưa từng tham gia. Tôi là người Nhật lai nên cơ thể tôi phát triển khá tốt. Có lẽ chính vì thế mà có nhiều đối tượng khác giới tỏ tình với tôi chỉ vì thèm khát thể xác, kể cả khi lên tới đại học, tôi vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt như muốn ngấu nghiến cơ thể mình đó.
Tôi cũng định từ chối lần này, nhưng là vì cô ấy muốn động viên tôi, nên từ chối lại thành ra không ổn. Nhưng làm sao tôi vui vẻ nổi sau khi làm bố mẹ phải lo lắng, và quan trọng nhất, là đẩy đứa trẻ ấy vào tình cảnh đau khổ đó?
“Xin lỗi, tôi tới trễ!”
Mọi người ngoại trừ tôi đều ở đó. Bữa tiệc diễn ra đầy sôi nổi. Tôi có thể cảm nhận được những tên đàn ông ngắm nghía tôi như háu đói. Những ánh mắt đáng ghê tởm liếm láp quanh ngực và chân mình.
“Tristy-san tới đây là vui rồi!”
“Tristy-san muốn uống gì nào?”
Họ cứ liên tục chuốc rượu tôi. Tôi không phải là người có tửu lượng cao.
Tôi hiểu say rượu một chỗ như này sẽ có hậu quả thế nào.
(Thật kinh tởm…!)
Tôi muốn chạy khỏi đây ngay lúc này. Sao tôi lại nhận lời cơ chứ?
Sao tôi lại ở đây? Tôi vốn chả ưa những chỗ như này một chút nào.
Tôi u ám nhìn quanh chỗi ngồi của mình. Một cặp đôi vừa hình thành ở cách đó một chút. Hai người đó nói chuyện thân mật với nhau.
Eh? Đó là… Một cậu bé quen thuộc ngồi tại đó.
Cậu bé tôi vẫn luôn suy tư về. Cậu bé vô cùng tốt bụng.
Tôi không mặt dày mà nghĩ cứ xin lỗi là xong chuyện. Tôi muốn được tâm sự với cậu bé nhiều hơn. Tôi muốn xin lỗi cậu bé sao cho chân thành nhất.
Tại sao em ấy lại ở đây?
Câu hỏi hiện lên trong đầu tôi, và chẳng thể kiểm soát, tôi lao về phía em ấy.
“Yukito-kun, chị xin lỗi, chị xin lỗi em!”
“Ối! Sao tự nhiên mất tầm nhìn rồi lại còn sức ép gì thế nàyyy!!”