Tôi vốn đã được trang bị bộ giảm xóc tiêu chuẩn, nhưng tuần trước vẫn có một trải nghiệm khủng khiếp.
Không có chất béo thì tôi chết mất. Không, tôi nói thật đấy.
Dù là một tên hướng nội cô độc, nhưng tôi vẫn được đám bạn hướng ngoại mời đi chơi, thế mà lại bất chợt bị một chiếc xe đạp cán té ngã. Tôi không chắc mình gặp may hay xui nữa, nhưng ít nhất cũng không phải bị ô tô đâm.
Do tính chất ác ý của vụ việc, chị tôi và phía cảnh sát cứ cứng đầu bắt tôi phải khai báo thiệt hại, cũng may là tôi đã giải quyết xong ngoài tòa án. Đối phương là một người Nhật lai, và có vẻ cũng không có nhiều hiểu biết về lẽ thường của người Nhật. Cô ấy đã cùng với bố mẹ tới để tạ lỗi tôi, nhưng mà nhìn thấy cô ấy vừa thút thít khóc vừa xin lỗi trông cứ như tôi mới là tên sai phạm ấy. May mắn là tôi không có thương tích. Tương lai cô ấy chú ý hơn một chút là tôi ổn rồi.
Quả thực là có lỗi thì phải sửa lỗi, và vì tôi mới nhận được một số tiền bồi thường nên quyết định mua sushi và pizza chiêu đãi các bạn cùng lớp, coi như xin lỗi vì thất hứa lời mời. Tôi cũng nhờ nhà trường giao đồ ăn cho Sanjoji-sensei, thế mà giáo viên hướng nghiệp ấy lại vô lý mắng tôi một trận.
Nhưng lo lắng thái quá về vụ tai nạn như thế, sensei cũng là người tốt.
“Em cũng ghê thật đó!”
Hôm nay tôi ăn trưa cùng Artemis-senpai, tôi đang nghi ngờ chị ấy là Thổ Địa chỗ này, tại lúc nào tôi ra đây là chị ấy cũng xuất hiện.
“Là sao cơ?”
“Chả thế, hôm trước em trù dập đám bạn mình trong lúc sinh hoạt câu lạc bộ còn gì.”
Những suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi, nhưng những câu hỏi cũng bất chợt nảy số khỏi miệng.
“Đứa cô độc như Artemis-senpai mà cũng ở phòng thể dục cơ à?”
“Chị phải nói bao lần chị không phải là đứa cô độc thì em mới chịu hiểu hả? Hửm? Fufun. Trông thế thôi chứ chị là thành viên Câu lạc bộ Cầu lông đó nhé!”
“Câu lạc bộ Bandwagon á? Cứ đu theo số đông thế có gì mà vui nhỉ?” [note55292]
“Là Câu lạc bộ Cầu lông (Badminton)! Đừng có tự ý coi chị tham gia mấy cái câu lạc bộ nhảm nhí đó!”
“Chỉ ở trong thế giới giả tưởng thì mới có người tranh giành bánh Yakisoba thôi nhỉ. Thực ra mình cũng chả thích ăn lắm.”
Tại sao yankee lại thích bánh yakisoba vậy ta, họ là ma ám carbonhydrate à?
“Đã bảo để tâm đến chị đi mà! Thế em mua bánh yakisoba làm gì cơ chứ? Và chị không có nói dối nhé. Chị thực sự ở trong câu lạc bộ cầu lông đó nhé?”
“Khặc.”
Tôi khịt mũi.
“Cái thái độ cợt nhả gì đó!? Tin chị! Tin chị đi mà! Chỉ vì em mà giờ chị biến thành sinh vật hiếm luôn rồi, cứ kiểu như được gặp chị là sẽ gặp may mắn hay sao á.”
Tôi lấy từ trong túi hình con ếch dị dạng ra một đồng xu.
“…Gì đó?”
“Em muốn chị phù hộ cho em――”
“Chị không cần! Em càng làm thế người ta lại càng học thói hư của em mà coi chị theo cái cách sai lệch đó mà thôi. T-thôi mà? Dạo gần đây chị nói chuyện trong lớp nhiều hơn trước, mọi người nói ấn tượng về chị đã thay đổi, và các hậu bối cũng dễ dàng bắt chuyện với chị hơn, nên chị cũng không giận lắm đâu.”
“Vậy chị ở đây là do chị bị người ta ghét hả?”
“Có đâu chứ! Đã bảo là không phải thế mà――” Artemis-senpai vừa chắp ngón tay, vừa tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Một người hiếm gặp…cô độc…trốn chạy…được yêu thích…may mắn…”
Tôi bỗng hiểu ra. Chị ấy không phải là Thổ Địa nơi này.
“Yukito-kun?”
“Nữ thần lạc lối-senpai, cho em xin chút điểm kinh nghiệm đi.”
“Bà đây cho ăn nguyên một cú chí mạng bây giờ!”
“Hiii!!”
Yukito Kokonoe trút hơi thở cuối cùng.
“Ôi, Yukito à. Em chết thảm hại thật đấy.”
“Em sống lại rồi.”
Tôi hít thở thật sâu. Lúc đó, vẻ mặt của Nữ thần-senpai trở nên thật u ám.
“Nhưng mà em cũng khổ thật nhỉ. Xung quanh chị có những người toàn nói xấu về em dù chả biết gì, làm chị không vui chút nào.”
Ồn ào tới mức đó thì cũng hết cách. Tuy vậy cũng không có nghĩa là tôi phải gánh chịu tổn thất trực tiếp nào. Và từ góc độ của học sinh khóa trên, bao gồm cả Nữ thần lạc lối-senpai, làm quen với một tên học sinh khóa dưới chướng tai gai mắt như tôi vốn không đáng.
“Em thấy họ làm đúng mà. Vậy là Nữ thần lạc lối-senpai não tàn à?”
“Mồ! Nhưng chị vẫn sẽ đứng về phía em đó. Chị nói chuyện với em cũng nhiều rồi, và cũng chưa từng thấy em nói xấu ai cả. Chị thấy thế mới tuyệt vời đó chứ. Nhưng cứ có cảm giác em đang chọc ghẹo chị ấy.”
“Em kính trọng chị. Với tư cách là kẻ bò dưới tầng đáy của nhân loại, em cũng chỉ đành ghen tị nhìn mọi người xung quanh mà thôi. Người ta gọi đó là ngắm nhìn từ dưới lên đấy.”
“Nếu không phải vì cái tính tự ti đó, em đã có thể trở thành một chàng trai có chút khác biệt nhưng rất đáng yêu rồi… À đúng rồi. Nhân tiện Yukito-kun, lần này phụ huynh em có tới trường không?”
“Vì sao cơ chứ? Em đã làm cái gì đâu.”
“Em vẫn còn âm mưu gì đó nữa hả? Chị thấy thế là đủ rồi đó… Nhưng mà không phải, ý chị là sắp tới ngày dự giờ rồi. Em chưa nghe qua à?”
“…Dự giờ?”
Những câu từ không mấy an toàn được Nữ thần lạc lối-senpai đáp thẳng vào mặt tôi chứ không phải điểm kinh nghiệm cứ lởn vởn trong tâm trí.
◇
“Các em có thể cũng đã biết rồi, sẽ có buổi dự giờ vào tháng tới. Hãy điền vào tờ phiếu tham dự này. Và cũng đừng có vì xấu hổ mà tự mình khoanh vào ô không tham dự đấy nghe chưa.”
Nữ thần lạc lối-senpai đã nói đúng. Và mọi chuyện đến sớm hơn tôi nghĩ.
“Hôm nay tôi có một tin vui và tin buồn cho các em.”
Từ miệng Sayuri-sensei trông cực kỳ u nhọc phát ra một câu nói nằm trong top 3 những câu nói cô muốn nói trong đời thực.
“Sắp tới sẽ có quan chức cấp cao tới thanh tra, hãy vui mừng đi. Lớp học này đã được chọn làm đối tượng giám sát năm nhất kỳ này. Tại sao vậy nhỉ? Em có biết không, Yukito Kokonoe?”
“Bởi vì lớp ta có sensei rất xinh đẹp, lại còn thông minh nữa.”
“Chính xác.”
Câu hỏi đã được tôi dễ dàng giải đáp. May quá may quá.
“Vậy là xong.”
“Đừng hòng kết thúc chuyện này.”
“Thì sensei xinh đẹp tuyệt vời thông minh rạng ngời thật mà.”
“Em đúng là đệ nhất nịnh thần của tôi rồi đấy.”
“Oh, chân thành cảm ơn cô. Vậy, tin tốt là gì ạ?”
“Lớp ta được chọn để thanh tra.”
“Thế còn tin xấu?”
“Lớp ta được chọn để thanh tra.”
“Ghê vậy ạ. Thế là xong rồi nhé.”
“Chưa có xong đâu! Sau bài kiểm tra lần trước, lớp chúng ta bỗng chốc trở thành ngôi sao năm nhất. Nhờ thế mà giờ tôi bù đầu với công việc đây… Dạo gần đây có rất nhiều rắc rối, giờ là cơ hội để chúng ta bù đắp lại. Tôi trông cậy vào các em đấy.”
“Nhưng sensei ơi. Bọn em thì làm được gì cơ chứ…”
Câu hỏi của Elizabeth cũng có lý. Dù có là thanh tra thì chúng tôi cũng đâu có chuẩn bị được gì, họa chăng cũng chỉ có thể chuẩn bị tinh thần.
“Nhiệm vụ quan trọng đấy. Để mắt tới hành tung của tên nhóc này.”
“Em hiểu rồi.”
Người người gật đầu như đã hiểu. Cả Elizabeth lẫn Mineta cũng nhìn sang tôi mà gật đầu, tên ikemen mặt đèn pha cũng làm vậy. Shakado thì nhoẻn miệng liếc sang chú bò sát cưng của mình trên điện thoại, và tất nhiên tôi cũng gật đầu theo.
“Sao cậu lại tỏ vẻ hiểu ý và hài lòng nhất đám vậy…”
Shiori thì cười khổ, Hinagi là người duy nhất đờ ra mà tsukkomi.
-
“Buổi dự giờ cao trung thế nào? Phụ huynh cậu có tới không, Yukito?”
Giờ giải lao. Tên ikemen xán lạn bối rối hỏi tôi.
“Mẹ tôi chắc không tới đâu, bà ấy bận lắm. Nhưng thế có sao không?”
Giờ nhớ lại, mẹ chỉ tới dự giờ lớp tôi có đúng hai lần.
Vì không muốn thể hiện bản thân là một đứa vô dụng, lại còn quá căng thẳng nên tôi chưa một lần nào dám nhìn lại mẹ, thế là tôi chẳng có chút hồi ức nào.
Em gái mẹ tôi, dì Setsuka, đã phải nhiều lần đại diện thay mẹ tôi, nhưng giờ tôi là học sinh cao trung rồi, nên cũng không còn cần thiết nữa.
“Đúng vậy nhỉ. Sơ trung thì đúng là cần thật, nhưng giờ cao trung rồi.”
Elizabeth tự nhiên tham gia vào cuộc trò chuyện. Kỹ năng giao tiếp của hướng ngoại vượt sức tưởng tượng rồi.
Những lúc như thế này, mấy tên u ám phải lén lút giả ngủ để lắng nghe. Nhân tiện tôi cũng ngủ muộn bởi vị cái tên mặt tráng gương kia nhắn tin với tôi.
“Cái tên ikemen xán lạn này, tuyệt đối không thể tha thứ.”
“Tự nhiên dở chứng gì vậy?”
“Hình như dạo gần dây năm ba đang ôn thi tuyển sinh nhiều hơn, nên tới cả phụ huynh mà không tới nữa thì không phải đáng thất vọng lắm sao.”
“Um. Eli-chi, tôi thấy tỷ lệ tham gia vào trường dự bị đại học đang tăng cao thì phải.”
‘Vừa nãy cậu vừa gọi tớ bằng biệt danh gì dễ thương vậy!?”
“Ah, chết rồi!”
Elizabeth lay lay Mineta nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Chắc là mẹ tớ sẽ đi.”
“Eh, Akane-san sao?”
Những lời ngập ngừng của Hinagi khiến tôi lạnh hết sống lưng. Mới hôm nọ, Hinagi đổ bệnh, tôi mới làm cô ấy giận trong lúc xách hành lý hộ xong. Khó xử quá đi mất thôi.
“Mẹ tớ muốn cảm ơn cậu.”
“Vậy là sắp bị trả đũa rồi sao.”
Tôi sợ sệt nuốt khan nước bọt. Dù tôi đã đưa ra quyết định tốt nhất, nhưng sự thật tôi đã vu khống và làm tổn thương Hinagi vẫn rành rành ở đó. Từ góc độ của một bậc phụ huynh, hẳn cô ấy phải căm hận tới muốn đồ sát tôi. Ranh giới giữa chúng tôi lại ngày càng được đào sâu xuống.
“Sao lại không chứ. Mẹ tớ biết hết mà. Cậu đã cứu tớ.”
“Càng biết nhiều, cô ấy lại càng ghét tôi hơn thôi.”
Hơn nữa, tôi đã thất hứa dù từng bị Akane-san cấm cửa. Tôi vô phương bào chữa. Giờ mà tôi nuốt 1000 mũi kim trước mắt cô ấy thì có được tha thứ không nhỉ? Tôi có cảm giác cô ấy sẽ gọi xe cứu thương tới trước.
Tôi không có ý định thất hứa. Tôi từng nghĩ bản thân sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, sẽ không còn ở cạnh nhau, lẽ ra mọi chuyện vốn dĩ đã chấm dứt, và tất cả mọi chuyện sẽ nằm lại ở quá khứ.
Và vì thế, tôi phải gánh vác trách nghiệm sau khi gặp lại Hinagi. Là tội lỗi và hình phạt mà tôi phải gánh chịu.
“Đừng lo. Chẳng bao giờ xảy ra chuyện như Yukito nghĩ đâu. Nghe này, để xin lỗi, mẹ tớ đã tặng cho tụi mình hai chiếc vé xem phim. Cậu có muốn đi cùng không?”
“ Xem cá mập hả?”
“Cá mập cái đầu cậu.”
Nụ cười nhẹ nở trên môi Hinagi vẫn lung linh như những năm tháng ấy, mặc kệ những âu lo trong tôi.
-
Như châm ngôn ôn cố tri tân, đã tới lúc xem lại Bảy bí ẩn Trường học rồi.
Làm ca đêm giờ đây từ lâu đã bị bãi bỏ, giờ chẳng còn ai để ý tới mấy mô hình giải phẫu hình người chạy lông nhông trong đêm nữa. Mà kể cho đúng ra, kẻ bắt gặp chúng còn
đáng nghi hơn. Là kẻ nào vậy chứ?
Quá trình chuyển đổi nhà vệ sinh kiểu Nhật sang kiểu Tây phương cũng dần dần lan rộng, nhưng trong quá trình này, chẳng có cách nào để động tay vào nhà vệ sinh được cả, và kể cả có là vĩ nhân chăm chỉ như Kinjiro Ninomiya, được xem như chiếc điện thoại sống trong thời đại hiện nay, có khi còn bị xem là phần tử thúc đẩy hành vi nguy hiểm chứ đùa. Chẳng thể nào Teketeke có thể đuổi một người dọc hành lang với tốc độ hàng trăm km/h được. Chứ chẳng lẽ người bị đuổi phải chạy trốn với tốc độ bao nhiêu km/s cơ!? Có lẽ tên đó cũng chẳng phải con người luôn. Mời người tới với Thế Vận hội. Với cả hành lang cũng đâu có dài lắm. Thiết lập tốc độ cao thế ai mà đọ nổi.
Do đó, chúng ta nên cải tiến Bảy bí ẩn linh hoạt hơn cho hợp với thời thế hiện đại thôi.
Và vì vậy, tôi, Yukito Kokonoe, thợ săn bí ẩn, để xuất một trong Bảy kỳ quan mới.『Cô Hội trưởng vô liêm sỉ ngồi trong phòng Hội học sinh』.
“Cảm ơn em đã dựa vào chị.”
Nhận ra thất bại. Nút chặn không có ở đây. Mikumo-senpai đâu mất rồi?
Nếu chị không biết tầm quan trọng của việc đi học đều đặn trong trung học thì chị nên hỏi ai đó đi. À mà, tôi có nghe chim chích rừng hay đẻ trứng vào tổ của chim chích bụi Nhật Bản, và rồi chúng sẽ đẩy đống trứng của chim chích bụi Nhật Bản xuống đất để cân bằng số lượng trứng thừa ra.
Hành động ký sinh quá đáng này đúng nghĩa là “netori” (寝鳥/chim ngủ), chứ không phải là “netori” (寝鳥/ngủ với vợ người khác) nguyên gốc kia.
Bỏ chuyện đó qua một bên, tôi muốn tới phòng Hội học sinh để mượn chút trí khôn của một tiền bối năm ba giàu kinh nghiệm, ấy vậy mà nhân tố thường thức, điều chỉnh tâm lý rất cần thiết Mikumo-senpai lại không ở đây.
Và giờ, kẻ duy nhất còn lại trong đây là thiên địch của tôi, bà Hội trưởng vô liêm sỉ này. Vì không có Mikumo-senpai tiếp sức, cho nên một tên đầy yếu đuối như tôi đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc cấp độ nữ chính bị Dũng giả mê hoặc.
“Yumi đang trên phòng giáo vụ. Chắc cậu ấy sẽ quay về sớm thôi, nhưng mất công em tới đây rồi. Tận hưởng chút đi nào.”
“Tự nhiên chị ngọng ngịu thế.”
“Em nói gì cơ?”
“À không...”
Thôi đừng đào sâu quá. Tôi đang được nồng hậu chào đón, nhưng tôi không thể mãi ở trong cái vùng đầy rẫy nguy hiểm này được! Cảm thấy bản thân đang bị đe dọa, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc rồi chuồn đi càng nhanh càng tốt.
“Về việc này...chị nhớ hồi còn học năm nhất, họ chỉ chiếm khoảng 20% học sinh trong lớp thôi. Chị nghĩ ở các trường có tâm huyết với giáo dục hơn thì sẽ khác.”
“Vậy ạ?”
“À. Chẳng phải con trai hay xấu hổ hơn sao. Chị nghĩ tỉ lệ phụ huynh tham dự cho nữ sinh sẽ cao hơn đó.”
Keido-senpai quả là người đáng tin cậy.
Quả là Hội trưởng Hội Học sinh đích thực. Đánh giá tăng cao!
Dù gì, chỉ ở mức 20% thì mẹ tôi không có mặt cũng chẳng sao đâu. Chắc xu thế không thể đột ngột thay đổi như thế được.
Tôi không nỡ nhờ người mẹ bận rộn của mình phải tới dự giờ một đứa con hư như tôi. Và cả Setsuka-san tới thay cũng không đáng.
“Mà chị ơi, sao chị lại ngồi lên đùi em thế?”
Vấn đề đã được giải quyết làm tôi cảm thấy thư thái hơn, tôi quyết định đặt câu hỏi về điều mà bản thân vẫn còn đang lo sợ. Chẳng hiểu vì sao, bà Hội trưởng Hội Học sinh vô liêm sỉ này lại đang ngồi lên đùi tôi.
“Chị cũng thấy bản thân đang hơi bước nhanh quá rồi. Chị nghĩ chúng ta nên làm những việc đó sau khi gắn kết mối quan hệ sâu sắc hơn. Em nghĩ sao? Thử gọi tên hay biệt danh của nhau để rút ngắn khoảng cách giữa hai ta nhé? Chị đề xuất Mut-chan trong Mutsuki nè.”
“Chị đốt cháy giai đoạn quá rồi đó, Mut-chan.”
Ah, biết ngay con người này chẳng tốt đẹp tí nào mà. Đánh giá giảm mạnh!
Sao mà gọi thân mật Hội trưởng dễ thế được chứ. Chị ấy là tiền bối của tôi, và tôi cũng chẳng muốn dùng cái biệt danh Mut-chan đó tí nào. Hội trưởng Hội học sinh chính là trùm trường còn gì. Tôi nghĩ nên gọi chị ấy bằng cái tên thể hiện sự tôn trọng hơn, phiền não quá đi.
“Chúng ta nên rút ngắn khoảng cách vật lý trước đã.”
“Chị nặng khiếp, xuống giùm em cái đi ạ?”
“Ai biết, em không thích à?”
“Thích lắm.”
Tôi trung thực trả lời. Đúng là tôi thích lắm chứ bộ.
“Em để ý mông chị tới vậy sao? Fufu~. Chị cũng cố che đi rồi, nhưng dạo này chúng lớn hơn hẳn đó. Yukito, bí mật nhé, mông chị là loại mắn đẻ lắm đó.”
(Ảnh)
“Đừng có nhồi thông tin thừa thãi vào đầu em nữa!”
Chị ta bất ngờ tiết lộ bí mật động trời cho tôi. Tôi biết để làm cái gì cơ chứ!!?
“Không cần ngại. Chị thấy em càng nghe càng thích đó chứ. Ah, chị biết rồi. Trong tương lai, tương lai nhé. Chị đang hướng về tương lai đó.”
“Thật sự là tương lai sao?”
Là Hội trưởng Hội Học sinh, chị ấy hẳn có thế giới quan trái nghịch hoàn toàn với một kẻ hạn hẹp bất tài như tôi.
“Nếu được thì kể cho chị vài bí mật nhé? À đúng, chị biết em không phải loại người sẽ làm những hành đồng vô nghĩa như vậy mà không có lý do. Nói chị nghe đi. Sao em lại làm vậy? Chị không hiểu được. Từ khi nào bỗng dưng lại kẻ người duy nhất hóa thành kẻ xấu. Chị hứa sẽ không bao giờ để điều gì xấu xảy đến với em. Yukito Kokonoe, sự thật là gì vậy?”
Mặt Hội trưởng đột nhiên nghiêm trọng, quỳ xuống, quay mặt về phía tôi.
Chẳng cần phải tiết lộ sự thật nào cả. Chỉ cần để tâm tới những gì chính mắt bản thân chứng kiến là được rồi.
“Em chỉ là rác rưởi mà thôi.”
“Không thể nào! Một ai đó lần nữa lại làm em――”
“Mutsuki-chan, để cậu chờ lâu rồi. ――Kokonoe-kun?”
“Mikumo-senpai ơi, cứu em khỏi HIPBOSS với!”
“Đừng có gọi chị bằng cái biệt danh như đạo diễn của Kita no Daichi như thế.”