“Hiểu rồi, Yuri-san là đĩ!”
Tôi đã tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của mình. Đêm qua tôi cứ trằn trọc nghĩ mãi sao chị ấy lại hôn tôi. Nhưng vẫn chẳng thể lý giải nổi khiến tôi phải tiếp tục suy ngẫm ở trường, và cuối cùng tôi cũng tìm ra câu trả lời. Thuyết Yuri Kokonoe là đĩ.
Tôi chưa từng nghe chị ấy hẹn hò với ai, nhưng chị ấy quả thực là một mỹ nhân. Chắc chắn chị ấy rất nổi tiếng. Trong quá khứ chị ấy có một, hai, mười hay hai mươi người bạn trai cũng chẳng có gì là lạ. Có lẽ chị ấy thuộc dạng đĩ lịch thiệp. Tôi lại biết về quá khứ không ngờ tới của chị, nhưng đừng lo, điều này không làm thay đổi thái độ của tôi đâu!
Trong kỳ kiểm tra lần này, điểm trung bình lớp tôi rất cao nên tôi hơi sợ các bạn tự hào quá về điểm số của mình.
Sayuri-sensei làm vẻ mặt hoang mang. Sắp tới Tuần Lễ Vàng, các bài kiểm tra đều được trả lại.
Điểm trung bình cao là lẽ dĩ nhiên. Nhóm học tập cứ dần tiến bộ mỗi ngày và số lượng người tham gia cũng cứ thế mà tăng lên. Tới cả Kamishiro cũng được điểm rất cao với kỳ kiểm tra này. Đối với tôi thì vẫn vậy, mấy bài kiểm tra chẳng khác gì trò trẻ con. Xin lỗi, tôi đùa đó. Chỉ là tôi muốn nói từ ‘Trò trẻ con’ đó thôi. Không phải rất ngầu sao?
Tôi đứng top ba của khối cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì cho cam. Để tôi nói cho mà biết, tôi đâu phải người thông minh nhất thế giới. Tôi chỉ làm một tên học sinh sói cô độc bi thảm không có gì làm, chị biết lủi hủi học tập rồi ôn luyện ở trong nhà mà thôi.
“Cậu không học nổi nữa à.”
“Đừng có bắt chuyện với tôi, cái tên ikemen xán lạn kia.”
Sao cái tên này cứ bắt chuyện với tôi như thường vậy? Vậy rốt cuộc lần thi đấu đó là để làm gì? Quá vô nghĩa. Tôi không có bị loãng xương.
“Đừng có tuyệt tình thế chứ. Yukito giỏi thật. Tớ đứng top 10 thôi.”
“Thế cũng giỏi quá rồi còn gì.”
“Sao nghe giống cậu đang khịa thế nhỉ.”
“Nếu cậu rảnh thời gian mà đi để tâm tới tôi như vậy thì làm gì đó vui vui với Kamishiro đi kìa.”
“Tớ giận rồi đấy.”
“Chẳng lẽ lại thiếu serotonin à? Tốt nhất cậu nên tiêu thụ nhiều đậu nành hoặc các sản phẩm từ sữa vào.”
“Đây là cuộc trò chuyện giữa các Triều Thần đấy, Miki-chan…”
“Hai người đó chẳng phải có cái gì lạ lắm sao!? Trông như mình sắp bị ăn con điểm trượt rồi ấy…”
“Quên mấy cái bài kiểm tra đi! Này, sao chúng ta không xõa tí vào kỳ Tuần Lễ Vàng đi?”
Elizabeth mỉm cười nói với tôi. Tuần Lễ Vàng á? À Tuần Lễ Vàng. Nói lại cũng chẳng ích gì. Nói tóm lại là mấy ngày nghỉ lễ. Theo hình mẫu hành vi của tôi, năm nào tôi cũng bị bắt cóc về nhà Yukika-san vào dịp này. Tôi mà không chịu là dì ấy lại òa ra khóc lóc. Cũng hết cách. Và tôi được khoản đãi như Urashima Taro được mời tới Long Cung ở nhà của dì.
“Này, Kouki. Cậu được mời đấy. Bị gọi là Riajuu cũng chẳng oan.”
“Chắc cậu thì kém.”
“Hả? Sao một kẻ u ám ẩn mình trong bóng tối như tôi lại được các bạn cùng lớp mời đi chơi được? Cái tên này đừng có nói mấy điều vô lý thế chứ.”
“Cả Kokonoe-kun nữa!”
“Đùa đấy à…”
“Cậu kinh ngạc cái gì thế hả!? Vả lại cũng chẳng ai lại tự hào đi khoe khoang mình bị cô lập đâu!”
“À, hiểu rồi! Ý cậu là phải bị cô lập trong thầm lặng chứ gì! Quả đúng là Elizabeth nhà ta. Ahahaha!”
“Tớ nói thế bao giờ!?”
“Không sao không sao. Tôi quen rồi! Các cậu cứ thỏa thích mà cô lập tôi đi!”
Elizabeth khiếp đảm. Lạ thật. Tôi có ý quan tâm tới họ mà, tôi làm gì sai sao? Sự hiện diện của một đứa như tôi chỉ làm cho bầu không khí khó ưa hơn mà thôi. Tình hình hiện tại chứng minh cả rồi còn gì. Tôi cứ nói cái gì là mọi chuyện lại thành ra như vậy. Đó chính là tôi, PM Yukito Kokonoe, không phải PM2.5. Nói tôi chỉ là mấy hạt bụi trong cái lớp này cũng không sai. Tôi cần một bộ lọc không khí, cần phải lắp bộ lọc HEPA mới được.
“Kokonoe-chan, cậu không muốn đi chơi với bọn tớ sao?”
“Cũng không hẳn, mà cậu nói đi chơi là đi làm gì?”
“Nghĩ thế mới vui chứ!”
Miki Mineta là Gal. Ngoại hình và cách ứng xử của cô ấy cũng rất giống Gal. Điều đó có nghĩa có thể cô ấy cũng là đĩ. Thế thì cô ấy có điểm chung gì với nee-san không nhỉ? Tôi là một tên cô độc mà thôi. Không phải đĩ. Sao mà tôi hiểu nguyên tắc hành động của đĩ được chứ. Nhưng Mineta có thể hiểu tại sao chị tôi lại làm vậy.
“Mà nè Mineta, cậu có phải là đĩ không?”
“H-Hả!? Tàn nhẫn quá đó Kokonoe-chan. Tớ đâu phải loại con gái lẳng lơ vậy chứ!
“Sao cơ, cậu không phải à? Tôi vô duyên quá. Xin lỗi nhé.”
“Ơ-ờm…Tớ không thích mấy lời xin lỗi nhẹ dạ kiểu đó lắm, nhưng mà…có chuyện gì sao?”
“Tôi có điều muốn hỏi.”
“Chẳng lẽ là…”
Mặt Mineta đỏ lựng thì thầm lẩm bẩm mấy câu “Cậu hỏi tớ có phải là đĩ không là ý đó sao?”, nhưng tôi nghe thấy hết rồi. Mà cô ấy nghĩ cái gì thế! Tôi hoàn toàn nước đổ lá khoai, dù nghe tới mấy cũng đành chịu.
“Mới hôm nọ, Yuri-san bỗng nhiên――nee-san hôn tôi, tôi cũng không rõ nữa. Tôi cứ nghĩ Mineta sẽ hiểu chút gì đó cơ.”
Sau một chốc im lặng, một tiếng hét vang vọng khắp lớp.
Eh, cái gì vậy!? Sao thế!?
-
Những ánh nhìn chĩa thẳng vào tôi. Bộ động vật bị nhốt trong vườn thú cũng có cảm giác như này chăng?
Tên bị đối xử như thú cưng trong lớp học năm hai chính là tôi, Yukito Kokonoe.
Vào giờ nghỉ trưa, Yuri-san ra lệnh tôi tới lớp của chị ấy. Dù bị triệu tập nửa ép buộc nhưng tôi làm gì có quyền phủ quyết. Yuri-san là Ủy viên Thường trực, còn tôi chỉ làm một tên không thường trực thôi. Thế giới này bất công quá đi.
Tôi bị bắt ngồi cạnh Yuri-san, trước mặt lại là hai nữ sinh có vẻ là bạn của chị ấy.
Nhưng cả lớp đều đang chăm chú vào đây hết rồi. Ah, thế này thì có khác gì lớp tôi đâu?
“Vậy em là cậu em trai mà Yuri hay nhắc tới đó hả? Trông không giống nhau lắm nhỉ.”
“Đúng đó. Em cũng thấy nghi nghi.”
“Em đấy, nói mấy cái đó để mẹ khóc một lần rồi, chưa chừa nữa hả?”
“Đúng rồi đó senpai. Đừng thô lỗ vậy chứ!”
Ối, chọc tức nee-san mất rồi. Tôi không có tự trọng hay niềm tin gì cả nên ba phải lắm.
“Lật mặt hơn bánh tráng… À mà, chị có nhiều chuyện muốn hỏi lắm nè. Trước hết là về chuyện đó. Về
vụ việc Hội trưởng Hội học sinh á, bao nhiêu phần trăm là sự thật?”
Phải chăng đây là cơ hội tốt để xua tan tin đồn?
Học sinh năm hai có nhiều ảnh hưởng hơn so với học sinh năm nhất. Đặc biệt là khi tôi nói trước mặt Yuri, bất kỳ tuyên bố nào cũng sẽ trở thành sự thật. Đây là cơ hội có một không hai.
“Hoàn toàn là tin đồn đó. Thông tin thì phải chính xác. Như này này. Hội trưởng Keido không phải quỳ lại để xin làm bạn tình, mà là vì quỳ lạy, nên chị ấy mới muốn làm bạn tình――”
“Hảa!?”
Cơn thịnh nộ của Yuri-san ngay lập tức sôi tới đỉnh điểm. Mặt nạ quỷ trong truyền thuyết kia sao?
“Nè, em trai-kun. Thế thì…khác nhau chỗ nào?”
“Có chứ. Chắc là…… Chủ yếu về thứ tự.”
“Thế thì đúng chỗ nào chứ!”
Lớp này hơn ồn ào rồi ha? Tôi nghe thấy mấy lời như “Đùa đấy à…” ở đây đó.
“Cái con mụ đó! Làm mình nhớ lại rồi. Chuẩn bị bỏ phiếu bất tín nhiệm ngay…”
“Mà chờ đã? Nghĩ lại thì Hội trưởng chưa lần nào nói về vụ việc này.”
“Đ-Đúng rồi! Cứ lo lắng chẳng vì gì cả, chị hội trưởng đó sao mà nói mấy thứ như vậy được. Thật là. Thôi thì, tin đồn chỉ là tin đồn thôi, thế là an tâm rồi!”
“À đúng rồi, em cũng nhớ rồi. Hội trưởng còn bảo làm tình với chị ấy đi.”
“Đây không phải là tin đồn đâu đấy! Chính miệng em nói đó! Không thể nào là hiểu lầm được, đen tối quá rồi!”
“Một sự thật gây sốc được tiết lộ vào giờ nghỉ trưa… Phải làm gì với bầu không khí này đây…”
Nhiều senpai còn ngồi đối diện với chúng tôi luôn, thay vì chỉ nghe lén. Xin chào nhé khán giả.
“Thế, em trai-kun nghĩ sao?”
“Thành thực mà nói thì xác xuất em đánh bại Hội trưởng là 50/50. Chị ấy cũng xinh xắn lắm mà.”
“Hả?”
“Em không để cám dỗ khuất phục mình đâu.”
“Em có chị rồi cơ mà.”
“Vâng.”
Tôi không có quyền tự do ngôn luận. Hiến pháp không đảm bảo được cho tôi.
“Nè. Thế thì. Yuri ở nhà thế nào? Em biết không? Cậu ấy nổi tiếng lắm đó.”
“Em biết mà.”
“…Chị không hứng đâu.”
“Đây rồi, mấy lời kiểu “tôi không quan tâm tới mấy thứ đó” đây rồi. Mỉa mai thật.”
Bạn bè của Yuri-san nhoẻn miệng khuấy động bầu không khí.
“Thấy Yuri-san được yêu thích nổi tiếng như này em cũng vui lắm đó?”
“――! Đúng vậy. Chị nổi tiếng lắm. Cứ tiếp tục kỳ vọng vào chị nhé.”
“Chuyện này…Điểm yếu của Yuri lại là em trai-kun sao?”
Các senpai sửng sốt, nhưng chị ấy làm gì có điểm yếu.
“Vậy cậu ấy ở nhà như thế nào?”
“Yuri-san ở nhà ấy ạ? À đúng rồi. Thường chỉ mặc mỗi đồ lót thôi.”
“Còn nói thêm nữa tối nay chị lên giường em đấy. Em mà không đồng ý――”
“Chị ấy thường hay uống sữa chỉ mặc mỗi đồ lót thôi đấy.”
“!?”
Yuri-san ngây ngốc. Biểu cảm chị ấy không thể tin được.
Yuri-san mà ngủ trên giường của tôi thì tôi ra sofa phòng khách ngủ cũng không sao. Tôi không từ chối đâu. Đôi khi cũng cần thay đổi môi trường mới ngủ thoải mái được nhỉ?
“Ahahaha! Vậy Yuri phát triển màu mỡ thế cũng là nhờ đó sao? Em trai-kun đúng là hài hước!”
Tôi lại nghĩ là do di truyền.
“Chị không biết em lại muốn ngủ với chị như thế… Hiểu rồi. Để chị chuẩn bị trước nhé.”
“Uh?”
Tôi cảm thấy chúng tôi không hòa nhịp cho lắm, nhưng chuyện thường ngày mà.
“Mà chuyện này chắc chắn sẽ làm náo loạn cả cái mạng xã hội lên một thời gian đó. Dù gần đây đã có rất nhiều người để tâm tới em trai-kun rồi.”
“Vậy ạ?”
“Em không biết à? Em nổi bật lắm đấy.”
“Em không sử dụng mạng xã hội, chat nhóm hay tự search bản thân mình bao giờ cả.”
“Em ấy còn chả mấy khi sử dụng điện thoại cơ.”
“Eh. Thời đại này thì đúng là hàng hiếm đấy nhỉ? Nhưng thế cũng tốt. Có những nội dung có thể làm em sốc đấy. Mà trông em trai-kun cũng có vẻ cứng cỏi, nên ổn cả thôi.
“Đại loại là mấy đứa thích nói gì thì nói, tốt có mà xấu cũng có. Thú vị thật, sau ta lại nói chuyện tiếp nhé?”
“Mà này em, em có thích chị mặc pijama không? Chắc chả cần mặc gì đâu.”
“Em không hiểu chị đang hỏi gì nữa.”
Mọi người đều thích buôn chuyện. Đó hẳn đã là một hình thức giải trí có tự cổ chí kim.
Tuy nhiên, cũng không hiếm những lần câu chuyện bị thay đổi hết lần này tới lần khác.
Sự thật là gì, giả dối là gì? Không có chỗ cho lời biện minh, chỉ có chính nó tiếp tục lan rộng.
Tin đồn là con quái vật không thể kìm hãm. Có lẽ đó mới chính là bản chất của nó.
Hiếu kỳ, hai có thể là ác ý. Dù có cảm thấy thế nào thì bên trong vẫn chất chứa một nỗi sợ.
――Ám ảnh trở thành những vết thương không thể lành cho những nạn nhân bị chúng nhắm tới.