Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

chapter 4:「chân thành và hoài nghi」

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau, sau khi đã bình phục hoàn toàn để đi học, chị tôi lại chẳn cửa lối ra vào căn hộ. Chúng tôi cùng trường nhưng không hề đi chung với nhau. Nói chi tiết ra là, tôi hay rời khỏi nhà sớm hơn chị tại chị ấy ngủ biếng hơn tôi.

Rồi, em làm gì được cho chị đây?

“N.”

Vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì, chị tôi đặt một cánh tay ra trước mặt tôi.

Wawa~, ra là thế. Chị đòi phí điều dưỡng à?

Hôm qua tôi đã bắt chị ấy mua kha khá thứ. Xin lỗi đã làm phiền chị nhé. Tôi rút ví ra, đặt tờ 1000 yên vào lòng bàn tay chị gái mình. [note50774]

“Wa?”

“Xin lỗi. Em giỡn ạ.”

Đúng rồi nhỉ, 1000 yên sao mà đủ! Đổi sang tờ 5000 yên. [note50775]

“Em đang trêu chị đấy à?”

Ôi chết rồi! Chân mày chị nhăn lại. Tôi làm chị ấy giận rồi. Không giống như con trai, con gái cần chi tiền vào rất nhiều thứ. Tăng thêm tiền phí điều dưỡng cũng là chuyện đương nhiên. Nghĩ vậy, tôi rút từ 10000 yên từ trong ví ra, nhưng cơn tức giận của chị ấy chỉ càng dâng cao. [note50776]

“Chị khoan dung cho em tí được không?”

Tôi chìa ví ra. Tôi không hay tiêu tiền mấy nên không vấn đề gì cả. Tôi là Yukito Kokonoe, chưa từng trải qua thời kỳ nổi loạn. Nee-san cần tiền thì cứ thoải mái đi.

Vốn dĩ tôi đã rất biết ơn chị đã cho phép một đứa tệ hại chỉ biết gây phiền phức như tôi tới trường. Chính sách của tôi là không chống đối lại gia đình.

“Chị đâu có nói là chị cần tiền đâu?”

“…Vậy em nên đưa chị cái gì giờ?”

“Trông chị giống đang đòi hỏi cái gì lắm à?”

“Xin lỗi chị ạ, thằng em này ngu ngốc quá.”

Tôi không tài nào hiểu được người chị nhìn xa trông rộng của mình đang nghĩ gì. Tôi phải cố gắng hơn nữa vậy.

“Em bị ốm mà. Chị lo, nên là chúng mình nắm tay nhau đi học thôi.”

“Chị khùng hả?”

Bộ tôi là trẻ con mẫu giáo hay gì? Tôi không nhai nổi câu trả lời bất ngờ đó. Là một nam sinh trung học lại còn nắm tay chị đi học, sẽ phát sinh ra vấn đề mới. Chị tôi là một mỹ nữ nổi tiếng. Chuyện đó sẽ tạo ra những tin đồn không cần thiết. Với cả, không đời nào tôi lại đi khoác tay với chị gái của mình được.

Nếu chị làm chuyện đó, như lúc ấy một lần nữa――

“――Không thể đâu…”

“Em vẫn không tin chị sao?”

“Không phải thế đâu.”

Tôi không muốn lợi dụng lòng tốt của chị ấy. Dù là không quý gì tôi, nhưng lo lắng cho tôi như vậy cũng là quá đủ rồi. Tôi không đòi hỏi gì thêm.

Cơ thể tôi đang vô cùng khỏe mạnh. Tôi quay gót đi tới trường.

Bởi tôi biết ở phía trước chỉ còn lại nỗi buồn.

-

“Sao lại vậy chứ…”

“Khẩn trương lên, cậu đang hot lắm đấy, sát gái ạ.”

Ngay khi tới lớp, tên ikemen đã đâm ra chế giễu tôi. Vừa mới khỏi ốm, và sự náo động này làm tôi khó chịu. Chị gái tôi cứng đầu thật. Có lẽ chị ấy giận vì tôi không chịu nắm tay chị ấy, nên giờ đang ép chặt tay vào người tôi này. Tôi cố dứt ra nhưng chị ấy ôm chặt quá nên cũng chịu. Nhờ có vậy mà cả hai tới trường trông không khác gì một cặp ngốc nghếch.

Và chắc rồi, chuyện đó nhanh chóng trở thành chủ đề nóng, tin đồn lan nhanh như vũ bão. Nếu phải nói về một điều tốt thì đó là tôi đã được trải nghiệm cảm giác mềm mại trên khắp cánh tay mình, nhưng cơn mệt mỏi vẫn chiếm phần hơn. Nên cũng chả đáng. Sau khi trải qua tiết đầu uể oải, tôi bị một senpai chưa gặp bao giờ gọi ra ngoài hành lang.

“Xin lỗi đã làm phiền em. Anh là Mizuguchi, năm hai. Em là em trai của Yuri thật hả?”

“Anh trông không giống nee-san lắm.”

“Mới sáng ra anh còn tưởng cậu ấy có bạn trai cơ. Nhưng mà có chuyện gì à?”

“Em bị cảm nên chị ấy lo cho em thôi.”

“Giờ em đỡ chưa?”

“Vâng. Hôm qua em nghỉ đủ rồi nên không sao, nhưng sáng nay ồn ào quá nên em cũng hơi mệt.”

“Kuku. Dù gì cậu ấy cũng nổi tiếng quá mà. Nhưng lại lo lắng thái quá rồi. Anh thấy quan tâm tới gia đình vậy là tốt, nhưng em trai-kun vẫn phải khốn khổ lắm nhỉ.”

“Cái tính lập dị của chị ấy tới em còn hốt cơ mà.”

“Anh không có nhiều thời gian, chả là anh có chuyện muốn nhờ. Có được không?”

“Anh định tỏ tình với nee-san hay gì à?”

Ai đó nhờ gì liên quan tới chị gái tôi thì chỉ có thế thôi. Yuri là một mỹ nữ, giống như mẹ tôi vậy. Hồi còn học sơ trung tôi cũng trải qua nhiều rồi. Người ta hay hỏi là “Chị gái em có bạn trai chưa?”, kiểu thế. Nhưng tôi không nói chuyện với chị ấy nhiều lắm nên cũng chả rõ đời tư của chị như nào. Giờ chị ấy mà có bạn trai thì tôi cũng không mấy ngạc nhiên.

“Tại xấu hổ quá nên anh không dám nói, em gọi Yuri-san giùm anh được không?”

“Chuyện này có cần thiết phải dựa vào em vậy không?”

“Chắc là em không biết chứ anh chủ động gọi thì cậu ấy không tới đâu. Dù anh có viết thư tình hay gì thì cậu ấy cũng ngó lơ chẳng thèm đọc luôn. Cậu ấy nổi tiếng là vì thế mà.”

“Ai là cái thể loại khốn nạn đó vậy? À~, ra là chị.”

“Đúng là thế thật, nhưng vì cái đó mà anh phải lòng cậu ấy mất. Dù tỏ tình có bị từ chối cũng được, nhưng không tới cả tỏ tình mà còn không cho thì rất là uất ức đúng không nào?”

Là chị gái tôi mà thái độ thế là tệ quá. Dù là thế mà chị ấy vẫn nổi tiếng, đó chính là sự thật về thế giới này. Nhìn lưới qua Mizuguchi-senpai, trông anh ấy không có vẻ gì là man rợ cả. Anh ấy nói chuyện rất thân thiện, tôi có ấn tượng tốt về anh ta. Tôi vừa gây ra rắc rối cho chị gái rồi, không biết chị ấy sẽ đáp lại kiểu gì đây, nhưng thi thoảng cũng nên báo đáp lại chị ấy chút ít.

Là Cupid, tôi phải có trách nhiệm hỗ trợ tình yêu cho chị gái mình!

“Em hiểu rồi. Cứ để đó cho em!”

“Cậu bé đồng ý à!”

“Anh già hơn em có một năm thôi.”

“Em tham gia với anh rồi.”

Mizuguchi-senpai xem xét tổng quan có vẻ là người tốt.

-

“――Hyaa~!”

“Cậu vừa mới rên à?”

“Im đi.”

“Cái tính cách gì thế này…?”

Người bạn Satomi nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng giờ tôi không quan tâm. Tôi nghiêm túc kiểm tra lại, đó chắc chắn là tin nhắn của em trai tôi.

Là gửi nhầm ư? Dù chỉ thoáng qua trong tâm trí, nhưng không đời nào tin nhắn “Em có chuyện quan trọng muốn nói với Yuri-san” lại có thể gửi cho ai khác ngoài tôi. Tôi không thể tin nổi vì em ấy rất ít khi nhắn tin cho tôi. Dù em ấy có làm vậy thì cũng chỉ để gửi những thông tin thực sự cần thiết, đây là lần đầu tiên em ấy gửi cho tôi nội dung như vậy.

“…Sao giờ, hôm nay mình để mặt mộc mà.”

“Lúc nào cũng thế. Tinh thần cậu lúc nào cũng dao động thất thường như vậy, nhưng sáng nay là có chuyện gì vậy?”

“Mai sau cũng sẽ không còn hiếm nữa. Nhưng sao vậy nhỉ…”

“Eh, gì cơ? Từ giờ cậu sẽ tới trường như thế hàng ngày sao?”

“Muốn lắm chứ――Ơ, đừng bảo là, sáng nay là ‘Anekatsu’ nhé!?”

Tôi chợt nhận ra. Sáng nay không hiểu vì sao mà em trai lại cho tôi một ít tiền.

Dù là chuyện khó nói, nhưng trên thế giới này có thứ được gọi là “Papakatsu”. Cho tiền ai đó để mời họ đi ăn hoặc mấy kiểu như vậy, chẳng lẽ em trai lại muốn “Anekatsu” với tôi ư? Theo tôi biết thì nội dung của hoạt động sẽ thay đổi tùy theo lượng tiền, nhưng tôi cũng không rõ giá cả thị trường lắm. Nghĩ lại thì lần đầu em ấy rút ra tờ 1000 yên. Tới cuối cùng thì em ấy đưa cho tôi cả chiếc ví, không biết em ấy định đi bao xa với lượng tiền đó đây.

Em ấy muốn mình làm gì gì. Chết thật, đáng lẽ sáng ra mình không nên như thế!

Mình không thể cứ như vậy được. Tôi lấy túi mỹ phẩm ra và lao như bay vào nhà vệ sinh. Đây là lần đầu tiên em trai tôi gọi cho tôi. Tôi không biết là có chuyện gì nhưng vẫn sẽ quyết tâm đối mặt với nó. Cố nén đi cơn hưng phấn, tôi chờ tới khi tan học.

-

“Yukito, đâu rồi!?”

Lối thoát hiểm vẫn luôn yên tĩnh. Tôi nhìn quanh, không thấy em trai đâu cả.

“Cảm ơn vì đã đến, Yuri-san.”

Tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình, nhưng tôi không bận tâm. Tôi sợ là tiết của em ấy vẫn chưa tan, tôi đang nghĩ tới chuyện gọi điện cho em ấy, nhưng tôi cũng muốn đợi. Chả hiểu vì sao trước mặt tôi là có một tên con trai làm tôi rất khó chịu.

“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Ai thế?”

“Tớ là Kyoichi Mizuguchi tới từ lớp kế bên. Trước đây chúng ta cùng là thành viên trong ủy ban trang trí đó, cậu không nhớ sao?”

“Không. Tôi đang bận. Nếu không cần gì nữa thì cậu đi chỗ khác giùm cái được không?”

“Chờ chút đã! Tớ là người gọi Yuri=san tới đây. Tớ đã nhờ em trai cậu gọi cậu tới.”

“Hả?”

Nghe những điều như vậy, cuối cùng tôi cũng để tâm tới tên Mizuguchi đang đứng trước mặt.

――Tên này vừa mới nói cái gì cơ? Nhờ em trai mình á?

“Tớ thích cậu. Tớ muốn hẹn hò cậu!”

“Là Mizuguchi nhỉ? Cậu lợi dụng em trai tôi đấy hả?”

“K-không có. Không phải thế đâu, tớ chỉ là nhờ em ấy hợp tác thôi, nếu không thì cậu sẽ không tới…”

“Tôi không đùa! Đừng có kéo em trai của tôi vào mấy cái trò vô nghĩa này của cậu!”

“Tớ chỉ muốn tỏ tình thôi mà――”

“Nếu thế thì tự mình đi mà nói chứ! Cậu đe dọa em ấy gọi tôi tới đây đúng không?”

“Đe dọa gì chứ, tớ đâu có làm vậy!”

“Ai mà biết được. Mồ!”

Chẳng thèm để tâm tới Mizuguchi, tôi chạy đi. Tôi phải về nhà ngay. Tôi lo lắng có mệnh hệ gì với em ấy.

Lúc đó, mấy lời tỏ tình gần như đã tan biến hoàn toàn khỏi tâm trí tôi.

“Etto…còn trả lời?”

Bị bỏ lại một mình ở lối thoát hiểm, Mizuguchi lạc lõng.

-

Không biết chuyện tình của chị mình có suôn sẻ không ta. Un un, chắc là suôn sẻ lắm. Hãy nhắm làm một điều tốt mỗi ngày nào! Có lẽ Đức Phật cũng đã nói vậy. Dù nói câu mang gốc gác Phật Giáo, nhưng gia đình tôi không theo một tôn giáo nào cả.

Có tiếng bước chân dồn dập, nó dừng lại ngay trước cửa phòng tôi, cánh cửa bị đẩy mạnh ra mà không có lấy một cái gõ. Yuri-san đã cởi bỏ đồng phục mặc sang một chiếc tank-top, sừng sững ở giữa cửa. Oh, thành công rồi hả?

“Yuri-san, mừng về nhà.”

“Em, cái tên Mizuguchi đó có làm gì em không!?”

“? Senpai đó chỉ nhờ em gọi Yuri-san thôi.”

“Thế thì tốt…”

“Thế chị thành đôi với senpai đó chưa?”

“Chị không bao giờ để tâm tới cái lũ lợi dụng em đâu.”

Khuôn mặt nee-san lộ rõ vẻ khinh bỉ mà tôi không thể diễn tả nổi. Có vẻ chị ấy ghét chuyện đó. Mizuguchi-senpai, đã xảy ra chuyện gì vậy!? Chẳng hiểu sao chị ấy lại ngồi cạnh tôi.

“Senpai đó trông tốt bụng mà.”

“Hả? Thế thì sao? Em định rủ chị đi chơi à?”

“Eeh…”

Tôi có nói thế đâu, nhưng đáng sợ quá. Ngậm cái miệng lại vậy.

“Em, có muốn chị làm gì thì cũng không cần phải đem tiền ra đâu.”

“Cảm ơn? Un, unn?”

Muốn làm gì là muốn làm gì? Đôi má chị tôi hơi ửng đỏ. Chị không cần tiền á? Mà nhớ lại đúng là chúng tôi có trao đổi tiền lúc sáng. Hmm, thế là tiền trong ví tôi không đủ à. Chắc là nee-san muốn cái gì đó. Mình sẽ toàn lực hợp tác!

“Thế thì, tính thêm cả số tiền tiết kiệm có đủ không?”

“Tiền tiết kiệm!? Em, em có chuyện gì mà muốn chị làm tới mức đó sao?”

“Em có tiêu tiền mấy đâu.”

“Vậy nên mới không lành mạnh! Chị hiểu rồi. Quyết định rồi. Chị sẽ làm mọi thứ vì em. Chị không cần tiền bạc gì cả, lúc nào em muốn cũng được hết.

“Vậy sao, cảm ơn ạ?”

“Không sao hết. Chị muốn làm chuyện đó vì em mà.”

Biểu cảm nee-san giờ đầy trìu mến, trái ngược hoàn toàn lúc vừa mới nãy, rời khỏi phòng với vẻ hài lòng. Chị ấy đi như cơn bão ấy, từ đầu chí cuối tôi vẫn chẳng rõ chị ấy đang nói cái gì.

…“Không lành mạnh” là sao cơ?

“Yukito, chạy đua 1500m nào!”

Biểu cảm tên ikemen sáng lạn cứ tựa như bầu trời trong xanh vậy. Thời tiết đẹp thật.

“Tiện thể thì Sit and Reach cái nhỉ?”

“‘Tiện thể’ là ý gì vậy. Ganh đua mức độ dẻo dai của cơ thể thì có gì mà vui thế?”

Có rất nhiều học sinh đã tập trung dưới sân trường. Hôm nay đang tổ chức một buổi kiểm tra thể chất lớn để đánh giá khả năng vận động của từng người. Một vài công đoạn đo lường đã xong.

Lực nắm cá nhân tôi vẫn hay lo ngại, đã gần như hồi phục hoàn toàn.

Nhìn sang bên cạnh, ánh mắt của tên ikemen tươi tắn vẫn đang lấp lánh. Sao mà phải đối phó với cái tên Hoàng tử Thể thao vạn năng này làm tôi buồn thế nhỉ? Tôi chơi bóng rổ khá tốt, nhưng mấy môn thể thao khác thì không. Xét về sức chạy, nếu là chạy cự li ngắn thì tôi không địch nổi tên ikemen tươi tắn đâu. Biết là vậy rồi mà lại còn chọn chạy cự ly trung bình, thật đáng kinh tởm. Đang định mở miệng ra thốt điều gì đó mỉa mai thì mấy cô gái lại bắt đầu hò reo. Họ đang phấn khích vì điều gì đó.

“Kamishiro à? Đỉnh thật.”

Tên ikemen sáng lạn ra vẻ ngưỡng mộ, tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta.

Ở trung tâm của vòng tròn là Kamishiro Shiori. Có vẻ cô ấy đã lập được kỷ lục tốt trong bộ môn nhảy xa.

“Năng lực thể chất của cô ấy vượt trội quá rồi. Không bất ngờ lắm.”

“Có thể vận động tới mức đó, tiếc là cô ấy lại thuộc câu lạc bộ về nhà.”

“Ừ, nhưng mà…hử?”

Một nụ cười tràn đầy năng lượng nở rực rỡ.

Nhưng, tôi lại có linh cảm gì đó không ổn về bộ dạng hiện tại của Kamishiro.

“A, oi! Yukito đi đâu thế?”

Tôi lê bước tới nhóm các bạn nữ.

Những tiếng reo hò bỗng im bặt trước kẻ không mời mà tới, mọi người đều đang bối rối lo lắng.

“Kokonoe-chan sao thế?”

“Yuki? Sao cậu lại ở đây…?”

“Trông cậu mệt mỏi lắm đấy. Có sao không thế?”

Chuyển động của Kamishiro khá hời hợt. Đối với những người đã ít nhiều thân thiết với cô thì điều đó đã quá rõ ràng. Có thể lập được kỷ lục như vậy vẫn rất tuyệt vời, nhưng Kamishiro với thiên phú về thể chất của mình, là cô gái có thể làm được nhiều hơn thế.

“Eh? Ah…ừm. K-Không sao đâu. Nhìn này, mình khỏe re mà!”

Thoạt nhìn như cô ấy đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ, nhưng tôi lại nhớ đến một điều.

“Vậy sao. Nói mới nhớ, cậu nói dối giỏi lắm mà.”

“――!?”

“Xin lỗi đã làm phiền nhé.”

Tôi biết tôi vừa mới đáp lại theo cách rất hèn nhát. Chắc là vô ích rồi.

Tôi đã không cưỡng lại tò mò mà hỏi cô ấy, giờ nghĩ lại, một tên u ám như tôi lại lo lắng cho cô ấy chắc là phiền phức lắm. Một kẻ ở dưới đáy bị người đời xem như mấy tên chỉ dám bò dưới đất và uống nước bẩn mà lại gần thì thì ai mà ưa nổi. Tôi làm cụt hứng mọi người mất rồi.

“C-chờ đã! Xin lỗi Yuki. Tớ nói dối đó!”

Chuẩn bị quay trở về, Kamishiro với vẻ tuyệt vọng chặn trước mặt tôi.

Tình trạng của cô đang vô cùng trầm trọng, nước da của cô nhợt nhạt thấy rõ.

“Chỉ là mình quên ăn sáng thôi, không phải vấn đề gì lớn đâu…”

“Thế là đủ rồi.”

“Chỉ là mình không muốn cậu lo lắng nữa thôI! Lần này mình sẽ không lừa cậu nữa――”

“Cậu ngủ dậy muộn có đúng không?”

“Buổi sáng mình có hơi bận…Tối hôm qua mình ăn một cốc ramen…”

“Cậu đang tuổi ăn tuổi lớn đấy. Sao lại làm thế.”

“…Xin lỗi. Đáng ra mình không nên làm cậu lo như thế.”

“Số đo ba vòng của cậu như nào rồi?”

“…Eh? Hồi tớ đo lần trước, từ trên xuống là 90――Chờ đã, Yuki? Cậu biết mình đang hỏi gì không thế! C-cái này để bí mật nói sau nhé.”

Ah, cô ấy nói tôi nghe thật kìa. Tôi chỉ vô tình hỏi mà có nghĩ gì nhiều đâu…

“Shiorin, cậu bị ốm thật sao!?”

“U-un…Chưa tới mức không thể di chuyển, nhưng cũng không được tốt cho lắm.”

“Tớ hoàn toàn không nhận ra đấy. Vẫn là phải xin lỗi đã làm phiền cậu nhé, Kamishiro-san?”

“Là lỗi của mình. Mình không có ý muốn giấu đâu, chỉ là mình nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi…”

Kamishiro rối rít xin lỗi. Những người xung quanh cô trông cũng lo lắng.

Chỉ cần biết cô ấy không bị bệnh là đủ. Không đủ sức do đói là một chuyện rất giống với con người thích ăn uống như Kamishiro, nhưng có lẽ cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì đối với các hạng mục đo lường còn lại đâu.

“Nè Kokonoe-kun. Sao cậu lại biết Kamishiro-san không khỏe thế?”

“Đúng thế. Tớ chẳng nhận ra luôn ấy.”

Mọi người túm tụm lại gần tôi cùng câu kiểu như “Dạy bọn tớ để sau này còn phòng hờ.”

Chỉ một tên u ám như tôi mới có thể chú ý được tới những thứ như vậy. Tôi chỉ vào thứ đó của Kamishiro.

“Khi nào tâm trạng của Kamishiro vui vẻ, hạnh phúc, có tâm trạng tốt hoặc tràn đầy năng lượng, lọn tóc đuôi ngựa của cậu ấy sẽ đung đưa mạnh mẽ. Còn nhìn đi. Trông nó ủ rũ chưa kìa.”

“Giờ cậu nói mới để ý…”

“Tóc của mình không phải đuôi chó đâu nhé!?”

Mặt mọi người ai nấy cũng chua chát. Cả tôi cũng vậy.

“Eh? Eh…S-sao thế? Mình nói gì lạ lắm sao?”

“Hầy…Trời ạ.”

Thật là, không phải vậy đâu. Không phải vậy đâu Kamishiro-kun.

“Nhìn kìa. Khuôn mặt nhẫn nhịn muốn tsukkomi câu cũ, “Không phải đuôi chó mà là đuôi ngựa” kìa.”

“Đấy là lỗi của mình sao!?”

“Cơ thể đang không khỏe mà lại còn tsukkomi là rất tốn calo đấy nhé.”

“Sao mà cứ cảm thấy mình bị đối xử bất công thế…”

Kamishiro đang hờn dỗi, nhưng sẽ không kéo dài lâu đâu, đó là một ưu điểm của cô ấy.

“Thực ra chỉ là khả năng quan sát bình thường thôi. Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ nhìn ra thôi. Giống như tôi mà không để ý mái tóc Yuri-san cắt ngắn đi một chút sẽ bị phạt vì tội bất kính ấy.”

Chị ấy sẽ lập tức nổi cáu. Ước gì chị ấy cũng tự đặt mình vào vị trí mà hiểu cái cảm giác tuyệt vọng mò mẫm điểm khác biệt mỗi lần hỏi câu “Em không định nói gì sao?” đó. Và nhờ việc liên tục phải dỗ dành chị ấy mà khả năng quan sát của tôi đã được mài dũa. Đây cũng là thành quả từ khóa huấn luyện của Yuri-san.

“Đừng gắng sức quá nhé.”

“Un. Xin lỗi đã làm cậu lo lắng.”

Cứ thế này mọi chuyện sẽ tiếp tục trơn tru mà không làm cô ấy hao mòn sức khỏe. Mọi người xung quanh sẽ không để cô ấy làm quá sức đâu.

Chỉ là, tình trạng của Kamishiro vẫn còn gì đó nguy hiểm làm tôi canh cánh nỗi bất an.

-

“Đau đầu quá.”

Sau giờ học, chúng tôi được gọi lên phòng giáo vụ. Sayuri-sensei nghiêm nghị trước mặt chúng tôi.

“Sensei, cô giận à?”

“Aah. Giận chứ.”

“……”

“……”

Không khí im lặng khó xử bao trùm.

“Nếu thấy xấu hổ thì cô không cần nói ra đâu.”

“Em bắt tôi phải nói còn gì!”

“Xin lỗi, sensei. Em chân thành xin lỗi.”

“Thôi được rồi. Nói thẳng ra là sao các em lại tham gia cái câu lạc bộ về nhà đó?”

Đối mặt với chủ đề bất ngờ, chúng tôi nhìn nhau. Kouki và Kamishiro đứng cạnh nhau.

“Chẳng phải mấy tên u ám thuộc câu lạc bộ về nhà là thường thức sao cô?”

“Em không u ám như em nghĩ đâu. Em đấy.”

“Eh, thật á?”

“Ừ. Thật đấy.”

“Em vừa mới kết bạn được với Shiyakado, trở thành đôi bạn u ám rồi đấy….”

“Cậu làm bạn với Anya từ khi nào thế Yuki!?”

“Cậu ấy sao. Cũng rất tuyệt, nói chung là hãy hòa thuận với Shiyakado nhé.”

Nhân tiện thì Shiyakado là một nữ sinh u ám yêu bò sát. Cô ấy được mọi người quý mến như linh vật của lớp chính vì sự dễ thương của mình.

“Em nghĩ mình muốn vào cùng câu lạc bộ với Yukito.”

“Em sẽ làm quản lý câu lạc bộ cho Yuki…”

“Đừng có lôi tôi vào chuyện này chứ!”

Sayuri-sensei bất mãn chỉ thẳng vào chúng tôi.

“Hai em bị cái đứa ngỗ ngược này đe dọa hả?”

“Có cần phải khắc nghiệt thế không cô?”

“Em đáng mà. Lúc nãy giáo viên điền kinh vừa tới gặp tôi để hỏi về mấy em đấy. Tôi đã trả lời mấy em thuộc câu lạc bộ về nhà rồi. Sắp tới bọn họ sẽ liên hệ thuyết phục mấy đứa đấy, chuẩn bị tinh thần đi.”

“Tại cậu cứ thích ganh đua toàn mấy thứ không cần thiết đấy.”

Kouki đã vô tình lập kỉ lục vô tiền khoáng hậu trong cuộc đua chạy nước rút 1500m nghẹt thở, đó là một sai lầm. Vì cái tên ikemen sáng lạn này thực sự rất giỏi.

“Thế, Yukito sao đây? Tham gia câu lạc bộ điền kinh hả?”

“Đã nói là tôi thuộc câu lạc bộ về nhà rồi còn gì. Cậu thích làm gì thì làm.”

“Vậy thì tớ cũng ngưng.”

“Sensei, tên này hâm quá. Mặt hắn sáng chói luôn này.”

“Tôi không nhìn thấy, nhưng về phía Kamishiro thì sao? Nghe nói em đạt được một vài kỷ lục rất tốt. Chắc chắn từ giờ về sau sẽ còn nhiều người mời em hơn nữa đấy.”

“M-mấy câu lạc bộ lúc này…”

Kamishiro hướng mắt về phía tôi làm vẻ mặt hối lỗi.

“Trời ạ. Không biết mấy đứa như nào chứ tuổi trẻ không có nhiều cơ hội đâu. Đừng có hối hận đấy.”

“Có sao đâu. Sensei vẫn còn xuân xanh lắm!”

“Em toàn nói mấy thứ thừa thãi không ấy nhỉ?”

Tôi lại xúc phạm cô ấy nữa. Tôi tức khắc bênh vực Sayuri-sensei nhưng gậy ông đập lưng ông rồi.

Nhưng thời điểm đó tôi vẫn còn coi nhẹ chuyện này. Sự thay đổi đã sớm bắt đầu.

“Cậu là Kokonoe-kun trong lời đồn à?”

Ngày hôm sau. Buổi sáng, ngay khi tới trường, chẳng hiểu sao tôi lại bị một vài senpai năm ba quấy rối.”

“Chỉ có một cách duy nhất để tận dụng chiều cao của em ấy là múa Ba lê thôi. Có hiểu không?”

“Lẽ nào mình lại được tái sinh vào gal game à?”

“Tỉnh táo lại đi. Đang ở hiện thực đấy.”

“Thế nên em có hiểu cái gì đâu.”

Lẽ nào đây là Mỹ nhân kế à? Nghĩ mới thấy lộ liễu quá.

“Kamishiro-san, nếu em đồng ý, thì em ấy sẽ tham gia câu lạc bộ của bọn chị có đúng không?”

“Cái kiểu người đại diện phổ biến vậy sao!?”

“Otto, tha cho cậu bé đi.”

Một tiền bối khác đã cứu tôi thoát khỏi hiểm cảnh. Lần này là nam.

“Cảm ơn anh. Anh giúp em nhiều lắm.”

“Có gì đâu. Nếu anh thuyết phục được em thì Miho cũng sẽ đồng thuận, nên là câu lạc bộ điền kinh bọn anh phải nghiêm túc.”

“Ah, vẫn là một tên vô vọng ư.”

“Anh mời Miho lần trước rồi, và em ấy sẵn lòng đồng ý nếu em tham gia.”

“Cái tên khốn Solar Panel đó!”

“Chờ chút. Bọn chị mới là người mời em trước đấy nhé?”

“Cậu nghĩ là tuyển tân binh triển vọng là không cần thứ tự à?”

“Phù. Nếu thế thì bọn này cũng không còn thủ đoạn nữa rồi.”

Bùm bùm, các senpai bắt đầu xích mích rồi. Và rồi, một nhóm senpai khác lại xuất hiện.

“Thôi chết. Mấy tên đó hớ trước rồi! Chờ đã. Câu lạc bộ bóng đá sẽ chăm sóc mấy đứa đó.”

“Em không muốn tham gia quần vợt đôi à?”

“Chơi bóng chày đi em!”

Có bao nhiêu người vậy! Đừng có hội đồng áp giải em nữa!

“Thiếu hụt nhân sự. Đây là bất lợi của tỷ lệ sinh giảm sao…Ừ, đúng là vậy rồi!”

Tiếng chuông trường vang lên, tôi nhân thời cơ trốn thoát. Cao trung này là cái gì vậy?

“Thế, sao mới sáng sớm mà trông cậu mệt mỏi vậy?”

Ngay khi tới lớp, thủ phạm của tội ác, cái tên mặt đèn LED bắt chuyện với tôi.

“Mình có nên hàn mặt tên này lại không nhỉ?”

Tôi giải thích cơn rầm rộ sáng nay, tên đó phá lên cười vì hài hước.

“Xin lỗi nhé Yuki. Mình không nghĩ mọi chuyện lại vậy…”

Kamishiro chắc là nghe được bên cạnh tôi nên xin lỗi, nhưng đối với cô ấy, tôi chẳng tài nào tức giận nổi.

“Chắc chuyện này không kéo dài mãi được đâu…”

Không phải tự hào gì, nhưng suy đoán của tôi chỉ có chính xác. Đa phần là tồi tệ hơn.

“Được rồi, đã tới lúc đổi chỗ. Nhân cơ hội này mà gắn kết với nhau hơn đi.”

Câu nói của Sayuri-sensei làm bừng sáng cả lớp học. Đây là sự kiện quan trọng đối với tất cả mọi người.

Thường thì sau khi đổi chỗ ngồi sẽ tạo nên những cuộc trò chuyện mới. Có một vài coi đó là cơ hội để tiếp cận đối tượng khác giới mình quan tâm.

Lần lượt từng người bốc thăm. Kết quả hơi tệ. Không phải hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ, vốn là đặc quyền của nhân vật chính, mà là vị trí bình thường hơi ở phía trước trung tâm. Sakurai và Mineda tới đó.

“Oyo, được rồi! Kokonoe-chan ưi~~”

“Mineda-cchi, đúng thếー. Không những sâu sắc mà lại còn KP nữa.”

“X-xin lỗi. Kokonoe-chan, cậu không cần phải ép mình sử dụng ngôn ngữ gyary như thế đâu, nhé…?”

“Tôi tưởng bắt chuyện thì phải thế chứ, chắc là không cần nhỉ.”

“Cậu nhầm gyaru với loài động vật quý hiếm hay gì đó rồi sao?”

“Tôi mới là đứa bị đối xử như động vật quý hiếm đây này. Ahahahaha.”

“Ahahahaha――Mà khoan, tớ đâu có nghĩ thế!?”

“Kokonoe-kun, Black Joke không có vui đâu đấy?”

“Nghe giống trò đùa lắm sao?”

“Cậu, nhận thức được điều mình đang nói ư…..”

Chẳng hiểu sao tên ikemen sáng lạn lại chiếm giữ cái ghế sau. Còn Takahashi ngồi bên cạnh.

“Cuối cùng cũng đã tới lúc mình gia nhập nhóm này. Hân hạnh làm quen!”

“Ngoại trừ những kẻ u ám ra, thì đây xin từ chối.”

“Nghe vô lý thế…..”

Takahashi vẫn đang ba hoa, nhưng mà mấy đứa u ám thì gia nhập nhóm kiểu gì được chứ? Tôi không nhớ thế…

Sau khi chuyển chỗ đã xong, Sayuri-sensei tiếp tục mở lời.

“Vui vẻ thế là tốt, nhưng cũng tới lúc làm bài kiểm tra rồi. Học hành chăm chỉ nhé. Có ba đứa ngốc ở trong câu lạc bộ về nhà, tôi đang rất là mất mặt trong phòng giáo vụ đây. Đặt thử mình vào vị trí của tôi bị biết bao cố vấn của câu lạc bộ thể thao chèn ép đi.”

“Shakado, đừng gây rắc rối cho sensei nữa.”

“Hihi,…L-là em… Xin lỗi, sensei.”

“Là em thì có Yukito Kokonoe! Đừng có đổ lỗi cho Shakado như thế!”

“!?”

“Ngừng làm cái vẻ mặt đần thối đó đi. Dù sao thì bài kiểm tra kế tiếp sẽ khá là rắc rối đấy. Tự mình nỗ lực mà phòng thân đi.”

Dõi theo bóng lưng Sayuri-sensei rời đi, tôi hỏi tên ikemen sáng lạn đằng sau mình.

“Mà này, tên ngốc 2. Bài kiểm tra là gì thế?”

“Chưa thử sao mà biết, mà cũng có vấn đề gì đâu? Vậy còn tên ngốc 1 là ai thế?”

“Sao tôi lại là tên số 1 được chứ. Tôi không thể bôi tro trát trấu lên mặt nee-san được.”

“Chắc cậu phải khó khăn lắm…”

“Y-Yuki!”

Khuôn mặt quen thuộc của người ngồi bên cạnh tỏ vẻ đáng thương.

“Cậu…dạy tớ học có được không?”

Tên ngốc 3, Kamishiro Shiori, học không giỏi.

“Eh. Hôm nay quyết định tổ chức buổi học theo yêu cầu của số 3 nhé!”

“Trợ lý 2.”

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên rồi ngừng lại. Không lạ sao?

“Số 3, là sao thế?”

“Etto…Khi tôi nói sẽ tổ chức buổi học nhóm, mọi người đều muốn tham gia…”

Đằng sau khuôn mặt lộ vẻ e thẹn của Kamishiro là một đám người. Trời ạ, cái cô gái này nổi tiếng thật.

“Kokonoe-chan, bọn tớ cũng tham gia nữa. Ah, nhân tiện là số 4 nhỉ. Kanacchi sẽ là số 5.”

“Thôi đi mà! Và có cần nhất thiết phải đánh số vậy không?”

“Eh, vậy tớ là số 6 hả? Giờ tớ mà bị điểm đỏ là cố vấn nổi đóa chết.”

“Hihi…T-tớ là số 7. Thực ra tớ chưa bao giờ kiểm tra đạt quá 60 điểm cả.”

“Số 8 đây.”

“Đừng ngốc thế chứ, Suzurikawa. Feeling là cậu đứng thứ 7 đấy. Anya Shakado. Cậu nhường chỗ lại nhé.”

“Sao cậu cứ cố chấp với mấy con số đó thế!? Như nào mà chả được! Nhanh lên đi.”

Sau giờ học, trong lớp vẫn còn lại khá nhiều người. Quá nhiều người dư thừa thời gian.

Tôi chậm rãi viết các câu hỏi và đáp án lên mặt bảng đen.

“Thật ra những câu hỏi này sẽ được đưa vào bài kiểm tra. Cùng học thuộc lòng nào.”

“Gì cơ?”

Tất cả mọi người đều có một biểu cảm cứng đờ.

“S-sao cậu biết thế Kokonoe-chan?”

“Bởi vì chúng đã được cho vào đề 4 năm liên tiếp rồi. Nên có lẽ năm nay cũng vậy.”

Câu hỏi xuất hiện từ năm ngoái sẽ không có trong năm nay. Nghĩ như vậy cũng hay, nhưng điều đó lại khó xảy ra. Một khi phạm vi đã được cố định thì các nội dung của bài kiểm tra cũng sẽ được cố định.

Thực ra các câu hỏi được lặp đi lặp lại hàng năm là do chúng có tính quan trọng cao. Để đánh giá mức độ hiểu bài của các học sinh mà lại đưa ra mấy câu hỏi hão huyền thì đâu ai gọi đấy là bài kiểm tra nữa. Những câu hỏi trong quá khứ đều chứa đầy tinh túy thông minh cả.

“Yuri-san đưa tôi tờ đề kiểm tra năm ngoái này. Thực ra đề này là phải trả tiền mới có, nhưng nay lại được đặc biệt công khai đó.”

Cách đây ít lâu, Yuri-san đưa cho tôi mấy tờ này rồi nói, “Sắp tới ngày kiểm tra rồi nhỉ, cầm lấy đi.’

Chị ấy đang quan tâm thằng em này để không làm chị ấy bẽ mặt. Có khen chị là thiên thần cũng chẳng phải nói quá.

Thông qua việc kiểm tra các câu hỏi trong quá khứ trên tờ đề mà tôi đã xác định được những câu hỏi luôn xuất hiện hàng năm.

“Uoooooooooo~~ Kokonoe đỉnh quá! Thank you!”

“Hihi…Đúng là Chúa có khác…”

“Cảm ơn cảm ơn cảm ơn…”

“Kể từ giờ nếu mà có gặp Yuri-san thì nhớ hãy khấu đầu với chị ấy nhé. Đừng có bất kính đấy.”

Tôi đang hết mình nâng vị thế nee-san lên. Hãy tôn thờ Yuri-san đi các con chiên!

“Vậy thì kể từ giờ, tôi sẽ giải thích hành động gợi ý các câu hỏi mà các giáo viên sẽ cài cắm trước khi kiểm tra――”

“Yuki-sensei! Này, tớ không nghĩ đây là một nhóm học tập đâu.”

Sao thế số 3…khó hiểu thật. Kamishiro phản đối.

Giáo viên sẽ luôn đưa ra gợi ý trong lớp trước khi kiểm tra. Khả năng nhìn thấu các tín hiệu này là yếu tốt rất quan trọng trong việc chinh phục bài kiểm tra, nhưng đối với Kamishiro thì có vẻ khác.

“….etto, sao thế?”

“L-là như này. Nhóm học tập. Dạy nhau những vấn đề mà mọi người không hiểu――Đúng chứ?”

Ra vậy. Ehh. Tôi thong thả nuối trôi chúng. Nhìn lên trần nhà. Không khác biệt chút nào cả.

“……………….Không có vấn đề nào tôi lại không hiểu cả.”

“Thật đấy à!?”

“Uwaaa~~. Kanacchi. Tớ, ghét Kokonoe-chan!”

“Ổn thôi mà, Miki-chan.”

“Đúng rồi đó Yukito.”

Tới cả tên trợ lý ikemen sáng lại cũng đồng tình sao. Trợ lý?

“Uwaaa~. Kanacchi. Tớ cũng ghét cả Miho nữa!”

“Không sao, không sao đâu Miki-chan.”

“Đừng Miho-kun! Đừng để Yuki tẩy não cậu!”

“Ư-ừ nhỉ. Đúng vậy. Từ bao giờ mà mình…”

Tên ikemen sáng lạn phản bội tôi rồi.

“Uwaaa~. Elizabeth ơi. Tôi, ghét tên Ikemen sáng lạn quá!”

“Ơ kìa…T-thôi nhé? Đừng có nhìn tớ như vậy được không?”

“Tới cuối cùng chúng ta vẫn sẽ là kình địch của nhau ư?”

“Cậu lấy đâu ra cái kịch bản đó vậy!?”

Đúng là Elizabeth tươi sáng có khác, như nước với dầu. Là kẻ thù tự nhiên.

“Biết ngay sẽ vậy mà. Mấy người đang làm cái trò ngốc gì thế. Bắt đầu thôi nào.”

Suzurikawa chia cắt cả căn phòng với vẻ khó chịu. Số 7 đạt thành tích xuất sắc.

“Suzurikawa-san, tớ hỏi cậu câu này nhé?”

“Ah, ừm. Đây là――”

Suzurikawa-sensei thật là đỉnh quá đi. Giỏi giảng dạy quá. Cơ mà Kamishiro lại khá rụt rè nên chỉ dám hỏi tôi hoặc trợ lý của tôi. Vì tò mò nên tôi lén hỏi Elizabeth.

“Sakura…Elizabeth này. Hai người kia không thân nhau sao?”

“Kokonoe-chan hỏi tớ câu đó đấy à!? Với cả cậu suýt chút nữa là kêu Sakurai rồi có phải không?”

“Kokonoe-chan. Không được đâu. Hai người đó là địch thủ của nhau đấy.”

“Hiểu rồi. Vậy là giống tôi và Sakura…Elizabeth nhỉ.”

“Cố tình đúng không? Nèe, cậu cố tình có đúng không?”

Buổi học nhóm cứ thế mà suôn sẻ kết thúc.

Thế nào mà tôi lại về nhà cùng với Kamishiro. Lý do là bám đuôi. Tôi là nạn nhân.

Tôi ghé qua công viên và ném bóng rổ trên nền sân được lắp đặt sẵn.

Đã lâu lắm rồi. Tôi nhớ về cảm giác được cẩm trái bóng.

Tôi nắm chặt tay mình vài lần để kiểm tra, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

“Chẳng có sao đâu…”

Tôi không hề hối tiếc về bộ môn bóng rổ bản thân đã rời bỏ từ lâu, cơ thể tôi đơ cứng đi rồi.

Tôi vẫn tiếp tục chạy và rèn luyện cơ bắp như thói quen hàng ngày, nhưng mỗi lúc ném bóng mà không cần suy nghĩ như này, đầu óc tôi sẽ được thư giãn và tâm trí sẽ được sắp xếp lại ngăn nắp. Aerobic thực sự rất tuyệt.

“Yuki, mình khởi động xong rồi!”

“Tôi không nghĩ cậu lại đến thật đấy…”

“Mình đã mong chờ nhiều lắm đó!”

Kamishiro tràn đầy động lực, nhưng tôi lại không biết phải xử trí ra sao.

Chắc là cô ấy đang muốn giũ bỏ đi những stress tích tụ từ việc hoạt động trí óc mà cô không quen. Cô nở một nụ cười thật tươi.

Đúng là trước kia tôi có nói vậy thật, nhưng đấy là “Đi nếu có thể” mà? Tất nhiên là sẽ không đi rồi. Dù gì thì cả ngày hôm nay tôi vốn cũng đã thư giãn rồi. Có nên kéo theo Kamishiro vào như vậy không chứ. Vẫn còn đang băn khoăn, một giọng nói vang lên gọi tôi.

“Ôi chà, Yukito-kun. Lâu rồi không gặp!”

“Hyakuma-senpai?”

Tên tôi vang lên từ phía sau. Một vài người tụ hợp ở đó. Một khuôn mặt quen thuộc.

Người tôi gọi là Hyakuma-senpai kia không phải là senpai trường tôi. Anh ấy thuộc đội bóng rổ đường phố rất hay luyện tập trên sân này, và hiện đang là sinh viên đại học. Hồi còn sơ trung tôi đã quen anh ấy lúc đi tập bên ngoài rồi, và kể từ lúc đó trở đi chúng tôi thi thoảng vẫn chơi với nhau.

“Em có tham gia câu lạc bộ bóng rổ ở cao trung không thế?”

“Không, em là một tên u ám nên trực thuộc câu lạc bộ về nhà thôi. Kể từ lúc nhập học em cũng không còn tới đây nhiều nữa.”

“Vậy sao. Thời gian này em bận rộn lắm nhỉ. Vậy hôm nay có chơi được không? Chơi đi!”

“Vâng, mong anh giúp đỡ.”

“Cô bé dễ thương đằng kia là bạn gái em hả?”

“B-bạn gái...không phải vậy…”

“Ah, không hả?”

Kamishiro đặt tay lên má lắc đầu từ chối, giờ thì, giải thích sao đây.

Kamishiro đáng buồn thật. Tôi không thể để bị hiểu lầm được. Chắc giới thiệu là bạn cùng lớp là an toàn. Nghĩ vậy, tôi lại vô tình buột miệng. Ngu quá, mình ngu quá!

“Kamishiro là cún á.”

“Yuki nói gì thế!?”

“Mới tầm tuổi này mà đã làm mấy trò điên rồ đó rồi….”

“K-không phải đâu ạ! Đấy là Yuki bắt em…Mà cũng không phải――”

“Đúng vậy. Nhìn đi senpai, cậu ấy không đeo vòng cổ. Là chó hoang đấy.”

“Sao cậu lại thêm dầu vào lửa thế!? M-mình thuộc gia tộc Kamishiro đó!”

Không phải là chó à!

“Thực ra chúng em là bạn cùng lớp.”

“Em vẫn vậy nhỉ.”

Kamishiro phản đối tôi quyết liệt, lờ đi Hyakuma-senpai đang cố gắng nhịn cười. Xin lỗi nhé.

“Mồ! E-em là Kamishiro Shiori. Cũng từng chơi bóng rổ nên đang tính tập cùng Yuki…”

“Ee, vậy sao! Đây là cơ hội tốt, tham gia cùng bọn anh đi Kamishiro-san. Bọn anh hay tập luyện ở sân này lắm. Chả biết Yukito-kun có thuộc đội bóng rổ đường phố không nữa.”

“Vậy sao ạ. Cảm ơn anh!”

“Yossha! Có con gái vào cái làm phấn chấn hẳn. Chúng ta chia làm hai đội nhé? Chơi nhẹ nhàng thôi. Yukito-kun và Kamishiro-san ở bên kia đi.”

“Đã rõ.”

“Vâng!”

Đã lâu rồi không đấu với nhau, nên làm tôi hứng khởi hơn một chút. Cảm tưởng như tôi đã quên đi những cảm xúc này. Đây không phải lớp học thể dục, cũng không phải là hoạt động câu lạc bộ. Chỉ là một trận đấu thuần túy hoàn toàn để vui vẻ.

Đây là cảm xúc “Vui”. Tôi mừng vì bản thân mình vẫn còn đọng lại những cảm xúc đó.

-

“Mệt quá. Hàa, mất hết sức rồi…”

“Đừng để cơ thể mất nhiệt. Đúng rồi, giãn cơ trong 10 giây đi.”

“Ui cha đau đau đau. Mấy chuyện này Yuki đáng tin thật đấy.”

“Chả là tôi hay bị thương nhiều thôi ấy mà. Nên là biết cách chăm sóc tốt cơ thể thôi.”

“…Xin lỗi.”

“Tôi không có ý mỉa mai gì đâu.”

Luyện tập với nhóm Hyakushin-senpai giúp thay đổi tâm trạng rất tốt. Tôi đã vận động hết công suất trong suốt 1 tiếng đồng hồ nên mồ hôi nhễ nhại.

Sau khi chia tay với các senpai, chúng tôi thực hiện các động tác giãn cơ hạ nhiệt cơ thể tại chỗ. Cứ thư giãn như thế này sẽ giúp cơ bắp dịu đi.

“Yuki sẽ về nhà sao?”

“Cơ thể đang thèm đường. Crepe ấy.”

“Cậu đi ăn à? Cho mình đi nữa!”

Sau khi chờ đợi cho mồ hôi khô đi, chúng tôi đi bộ 10 phút tới trung tâm thành phố, nhanh chóng tìm thấy cửa hàng ưng ý. Tôi khá ngại ăn vặt trước bữa tối, nhưng orexin trong não tạo nên cảm giác thèm đồ ngọt rất khác biệt. [note50890]

Tôi mua một chiếc bánh vị sô cô la và caramel thơm ngon, bên trên còn phủ lên một lớp chuối và kem. Tôi đánh chén nó bằng khuôn mặt thỏa mãn, chẳng hiểu sao Kamishiro bên cạnh lại đỏ bừng hết cả mặt lên.

“C-cứ như chúng ta đang hẹn hò ấy nhỉ.”

“Không ai thích cái kiểu hẹn hò nhễ nhại mồ hôi này đâu.”

Tất nhiên tôi cũng chẳng rõ cảm giác đó ra sao vì tôi có hẹn hò bao giờ đâu.

Có lẽ trên thế giới này tồn tại cái gọi là hẹn hò nhễ nhại mồ hôi đó. Trí tưởng tượng nghèo nàn của tôi không tài nào mượng tượng ra nổi. Giới hạn của một tên u ám chỉ có tới thế thôi. Thực ra tôi cũng đang trong độ tuổi khá quan ngại về hôi nách.

Chúng tôi quay về, ăn bánh Crepe. Kamishiro lê từng bước chậm rãi như thể vẫn không muốn rời đi.

Tôi không thể bỏ lại cô ấy phía sau như vậy được, tốc độ của tôi cứ thế dần chậm lại theo cô.

“Mình không biết Yuki lại có người quen như thế đó.”

“U ám mà cũng hợm hĩnh quá ta. Ihihihihihi.”

“Khuôn mặt thẳng đuột đó của cậu chả giống đang cười gì cả!”

“Nhưng mà có sao đâu, làm gì có ai biết hết mọi thứ về người khác chứ.”

“Đúng vậy…nhỉ. Nhưng tớ muốn hiểu Yuki nhiều hơn! Hôm nay rất vui. Vui lắm luôn. Cứ như hai ta quay trở về hồi sơ trung ấy. Được ở bên cậu, tớ vui lắm.”

“Cũng lâu rồi tôi mới phấn khích như thế.”

Cảm xúc chân thành không chút dối trá trào ra ngoài. Kamishiro hít một hơi sâu.

“V-vậy thì, chúng ta làm lại lần nữa đi! Mình sẽ trở thành quản lý của Yuki!”

Không biết bằng cách nào, tôi biết mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng này. Tôi hiểu tại sao Kamishiro lại ám ảnh về chuyện đó tới vậy. Nhưng không có ý nghĩa gì cả. Mội mối quan hệ như vậy sẽ chỉ làm cho Kamishiro càng thêm đau khổ.

“Kamishiro, đó chỉ là quyết định của riêng tôi thôi. Chỉ cần không bị tổn thương là tốt rồi. Tôi nói nhiều lầm rồi, cậu không cần phải lo lắng làm gì.”

“Không phải đâu. Đó là do sự ích kỷ của mình. Mình muốn nhìn thấy Yuki chơi lại. Mình muốn nhìn thấy cậu tỏa sáng trên sân. Muốn nhìn cậu ném bóng một lần nữa. Ích kỷ như vậy đấy.”

“Tôi cũng đã nói từ trước, tôi không còn động lực nữa. Chẳng còn mục tiêu nào cả.”

“Vậy, nếu có một mục tiêu mới, Yuki sẽ chơi bóng tiếp chứ?”

“Cái đó còn phải tùy thuộc vào thời gian nữa chứ ha. Câu lạc bộ về nhà thoải mái quá nên tôi đang dần quen với lười nhác rồi.”

“Mình đã từng tham gia hoạt động câu lạc bộ rất nhiều, giờ cũng có cảm giác như được giải phóng.”

“Tôi biết lời mời của mấy senpai rất phiền phức, nhưng tôi hiểu mong muốn lôi kéo cậu của họ.”

Kamishiro khác với tôi. Có rất nhiều người muốn có cô. Vóc dáng cân đối. Vận dụng tốt các dây thần kinh vận động của mình. Tham gia vào một câu lạc bộ thể thao nào đó, cô sẽ trở thành một thiên tài. Cô ấy không thể lãng phí tài năng của mình ở trong câu lạc bộ về nhà được.

Và hơn hết, hẳn đã có rất nhiều người được cứu rỗi nhờ tính cách tươi sáng của cô.

――Cũng giống như tôi.

“Cậu đã từng rất hay tươi cười. Bản mặt buồn rầu đó không hợp với cậu đâu.”

“――ư!”

Tới ngã rẽ. Chúng tôi tới một giao lộ. Tôi cố gắng tiến lên một bước để tránh đi vẻ mặt buồn bã đó.

――Một thứ đập vào lưng tôi.

“Không phải là do hối lỗi gì cả! Mình chỉ muốn được ở cạnh bên Yuki mà thôi. Mình yêu Yuki! Vậy vẫn không được sao?”

Bàn tay đặt trên lưng truyền thân nhiệt từ cô ấy sang tôi.

“Lời tỏ tình ngày hôm đó không phải là nói dối đâu. Nhưng bây giờ khác rồi. Mình không biết tại sao mình lại nói những điều như thế…Mình bị bạn bè trêu chọc, mình xấu hổ, mình cố gắng bảo vệ bản thân, chỉ có thể nhìn thấy chính mình. Mình không hiểu gì cả. Rằng yêu lại đau đớn tới thế――”

“Kamishiro?”

“Đó không phải chỉ là mỗi chấn thương không. Dù là sau này, tại sao cậu vẫn không nói mình chính là nguyên nhân?”

Kamishiro bước lên phía trước, quay lưng lại. Cô nắm lấy tay phải tôi, cẩn thận như đang nâng niu một viên ngọc quý.

Tôi là người bị thương, phản bội kỳ vọng của người khác, và sẽ chẳng gì thay đổi được chuyện đó.

Nguyên nhân quá đỗi tầm thường. Cô ấy chẳng việc gì phải lo lắng cả.

“Cảm ơn đã bảo vệ mình hai lần. Mình có thể ở đây lúc này, là nhờ có Yuki. Mình cũng cảm thấy có lỗi. Mình muốn sửa đổi. Nhưng hơn cả…mình đã lỡ yêu cậu mất rồi. Là cảm xúc chân thành của mình. Cậu vẫn chưa hiểu sao?”

“Nhịp tim cậu tăng lên là do cậu tập thể dục――”

“Tớ hạ nhiệt rồi. Ngoan ngoãn mà chấp nhận đi.”

Vẻ mặt của Kamishiro rất nghiêm túc. Không có chỗ để phản bác. Không có chỗ cho mấy lời ba hoa.

Trái tim Kamishiro đập nhanh tựa tiếng chuông reo. Không chỉ mỗi cánh tay. Chỉ lúc này tôi mới nhận ra cơ thể cô đang run rẩy. Tôi không hiểu. Tôi nên làm gì? Làm gì để có thể thuyết phục được cô ấy đây? Tôi không biết lựa lời nào để nói với Kamishiro đã sát gần tôi hơn trước rất nhiều.

“Kem, dính trên mặt cậu kìa.”

“…Mình cứ mong tới lúc cậu nhận ra đó.”

“Trông rõ thế cơ mà.”

“…Mình muốn cậu lau cơ.”

Tôi nhẹ dùng ngón tay lau má cô.

“Tôi đã từng nói rồi. Lý do vì sao tôi lại bắt đầu cống hiến cho bóng rổ.”

Vì trái tim tôi đã tan vỡ. Lý do đơn giản vậy đấy.

“Vậy, mình không thể là lý do lần này cho cậu được sao?”

“Kamishiro ư?”

“Mình sẽ tìm kiếm động lực cho cậu. Không. Mình muốn trở thành động lực của Yuki. Bởi vì mọi thứ không thể kết thúc như thế này được. Mình không muốn kết thúc.”

Bàn tay Kamishiro chứa đầy sức mạnh. Mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều, ý chí kiên cường cô ấy đang nắm giữ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quên đi, tôi vẫn nhớ như in. Kamishiro dù có thế nào vẫn là thiếu nữ của thể thao.

Cô ấy nên có nơi bản thân thuộc về.

“Mình sẽ là động lực của cậu. Cứ quấy rối tình dục mình thỏa thích đi.”

Đừng có tự mình phát ngôn mấy cái thứ kinh tởm đó ra chứ. Giờ có bị coi là kẻ thù của phụ nữ tôi cũng không cách nào bào chữa. Làm thế này sẽ khiến Kamishiro từ bỏ. Tôi tuyệt vọng cầu nguyện.

“Ổn mà.”

Nên từ bỏ đi.

“Nếu chuyện này có thể trở thành động lực cho Yuki thì…”

Làm ơn dừng lại đi.

“――Hãy tin mình đi. Mình yêu Yuki. Mình không hề nói dối. Mình không hề chuộc tội. Đây là mong ước của mình.”

Tôi than trời. Tại sao mọi chuyện chẳng thuận buồm xuôi gió gì hết vậy.

Tôi biết Kamishiro đang phải chịu dày vò. Vậy nên đáng lẽ chúng tôi nên không bao giờ gặp nhau.

Hiến pháp Nhật Bản quy định bất kỳ ai cũng đều có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.

Quên nhau đi, không còn vướng bận tới nhau nữa lẽ ra là lựa chọn tốt nhất. Nhưng tại sao vậy?

Cảm xúc “Yêu” thật mơ hồ. Một ảo mộng tới cuối cùng vẫn sẽ nguội lạnh. Tới cả tôi cũng không còn nhớ bản thân đã từng thích Suzurikawa như thế nào. Và cả mẹ tôi cũng đã ly hôn.

Tỷ lệ ly hôn ở Nhật Bản là vào khoảng 35%, mọi chuyện chỉ có như vậy, dù cho có thể thốt yêu thương nhau tới đầu bạc răng long. Cảm xúc thay đổi như một trò lừa gạt. Thực tế thật tàn khốc.

“Cậu thích thế nào vậy Yukito-kun?”

Không thể ngờ được, tôi đang bị săn đuổi. Cô ấy có vẻ muốn mời tôi ăn bánh.

Trên đường về, tôi vô tình gặp Himiyama-san, rồi trong nháy mắt tôi bị đưa tới nhà cô ấy. Cô ấy mỉm cười mời tôi vào nhà, tôi từ chối thì cô ấy lại nhìn tôi với vẻ buồn bã vô cùng. Là một người ga lăng ưu tiên phụ nữ thì tôi không còn lựa chọn nào khác cả.

“Món Mont Blanc đằng kia đi ạ.”

“Fufu~. Vậy cô chọn bánh pho mát gelatin nhé. Hôm nay gặp cháu cô vui lắm đó.”

Nhà của Himiyama-san đã khác đi nhiều so với lần trước. Những chiếc hộp các tông đã được dọn dẹp, bên trong trang trí nội thất cũng thay đổi hoàn toàn theo hướng nữ tính hơn.

Và không hiểu sao cô ấy lại ngồi cạnh tôi nữa này. Cô ấy ngồi gần tới mức cơ thể cô áp vào cơ thể tôi. Chắc chắn cô ấy đang cám dỗ tôi! Mùi hương thoáng qua cắt đứt sức kháng cự của tôi. Không được rồi….Không muốn làm gì nữa cả…

Đã đến lúc giãn cách xã hội rồi. Không gian cá nhân của một kẻ cô độc u ám như tôi, đáng lẽ phải rộng gấp 3 lần người khác, lại chẳng là gì đối với Himiyama-san. Phần đùi tiếp xúc nhiều quá. Himiyama-san quả đúng là người phụ nữ tam mật.

“Ăn một mình chán lắm nhỉ?”

“Vâng ạ.”

Tại sao cô lại hỏi thế? Hay lẽ nào là muốn rủ tôi đi chơi vì buồn chán? Là lời mời sao. Himiyama-san không tự nhận thức được bản thân mình rất xinh đẹp. Lúc chơi bóng cùng các senpai làm tôi đổ mồ hôi rất dễ chịu, nhưng mà giờ là tôi đang đổ mồ hôi lạnh.

“Xin lỗi, cháu đang có mùi mồ hôi. Cháu vừa mới tập thể dục chút.”

“Không sao đâu. Cô không ghét mùi này. Rất học sinh luôn đấy.”

Cô ấy đang rất vui. Cô ấy thích mùi mồ hôi thế à? Cô ấy có fetish mùi à. Tôi đang đối diện mới một tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Nếu tôi không thoát ra ngay lúc này tôi sẽ sa lầy mất.

Nhưng không được rồi…tôi không muốn làm gì hết…

Mẹ là mỹ nữ, Himiyama-san cũng là mỹ nữ. Dù có là độ phân giải 8K tôi cũng không soi ra được nhược điểm nào. Họ đi đầu thời đại. Một người đã đẹp thì bao lâu cũng vẫn đẹp. Gian lận quá còn gì?

Cũng lâu lắm rồi, hồi mẹ đi thăm lớp tôi, tại đẹp quá mà tôi không tài nào nhìn vào mắt bà ấy được cho nổi. Có nhiều phụ huynh khác cũng ở đó, nhưng dù có ngắm thế nào tôi vẫn thấy mẹ mình là đẹp nhất. Tôi cảm thấy xấu hổ kỳ lạ. Xấu hổ tới mức không dám quay đầu lại mà chỉ nhìn lên tấm bảng đen.

Mẹ rất dễ chịu với tôi. Chắc là bà ấy không muốn bị làm phiền. Dù không phải là sinh nhật hay Giáng Sinh, mẹ vẫn sẽ mua cho tôi rất nhiều thứ. Nhờ vậy mà tôi chưa bao giờ đặc biệt đòi hỏi bất cứ thứ gì.

“Yukito-kun, cháu có muốn ăn tối luôn không?”

“K-không ổn đâu ạ. Mẹ cháu cũng chuẩn bị bữa ở nhà rồi ạ.”

“Đúng rồi nhỉ. Buồn thật. Cô cũng đột ngột quá nên không sao đâu. Vậy để lần sau cô mời nhé? Cháu sẽ đến chứ?”

“Vâng.”

Câu trả lời là NO. Nhưng vì tôi là người Nhật nên tôi không thể nói NO trong tình huống này được.

Với cả, hiện tại mẹ tôi đang làm việc tại nhà, nên bà ấy dành nhiều thời gian trong nhà hơn, nên bà ấy có nấu bữa tối. Trước kia tôi là người chủ yếu nấu ăn nên kỹ năng nấu nướng cũng được cải thiện rõ rệt, nhưng tiếc cái dạo gần đây tôi không có dịp để thể hiện kỹ năng của mình.

“Yukito-kun, cháu có vấn đề gì sao? Trông mặt cháu mệt mỏi quá.”

“Mà nói mới nhớ, Himiyama-san, cô từng có hôn phu đúng không ạ?”

“Giờ cô chỉ một lòng một dạ với Yukito-kun thôi.”

“Tự đào hố rồi…”

“Hãy để cô lấp đầy cái hố đó cho.”

“Cảm ơn ạ. Cháu biết nói thế này rất thô lỗ và có thể sẽ xúc phạm tới cô, nhưng cháu muốn biết cô nghĩ gì về hôn phu cũ của mình lúc này.”

“Arara, cháu quan tâm tới cô sao?”

“Cháu không rõ “Yêu” có nghĩa là gì cả. Mẹ cháu cũng đã ly dị rồi.”

“Cháu thích ai sao? Hay là có ai tỏ tình với cháu hả. Chờ cô chút.”

Himiyama-san đi từ phòng khách vào phòng ngủ. Cánh cửa đóng lại, và sau khoảng năm phút cùng tiếng sột soạt, Himiyama-san bước ra. Theo bản năng, tôi vô tình mắc nghẹn miếng Mont Blanc.

“Sao nào? Tuổi tác làm cô xấu hổ quá.”

“T-Trò đùa gì thế này……”

“Phản ứng đó của Yukito-kun, giống như “Chưa sẵn sàng” ấy.”

“Hii!”

Himiyama-san bước ra khỏi phòng ngủ với bộ đồ có thể giết chết tôi. Dù tâm lý tôi có cứng cáp đến đâu, cũng giống như cây thùa 60 năm mới nở một lần, cũng đều có giới hạn.

“Ufu. Cô bí mật mua đấy. Trông có hợp không?”

“H-hoàn hảo luôn ạ. Lý trí của cháu sắp sụp đổ tới nơi rồi.”

“Sẽ sụp đổ ư?”

Cô ấy thì thầm vào tai tôi. Rào cản tinh thần như tấm đá nền bị máy doa mài đi dần dần.

Uoooooooooo Thanh trừng ma quỷ! Thanh trừng ma quỷ! Ác linh cần phải bị thanh trừng.

“Xin lỗi, cô bỏ qua cho cháu đi, xin cô!”

Tôi không còn lựa chọn nào khác đành phải phủ phục cúi đầu cầu xin cô ấy. Sinh mệnh tôi sắp cạn rồi.

“Sao thế, cháu khỏe lên rồi hả?”

“Cháu sẽ không nói nữa đâu.”

Tôi nhìn xuống. Vô dụng thôi. Dù gì cũng chỉ là mấy phát ngôn đen tối xíu thôi.

“Đúng vậy, cô đã từng yêu anh ta. Nhưng có những thứ không thể nào thay đổi được, những thứ không thể lấp đầy bằng tình yêu. Bọn cô đành phải chia tay. Vậy thôi.”

“Vậy những cảm xúc đó đã hết chưa ạ?”

“Chắc cô cũng từ bỏ rồi. Nên những gì còn lại chỉ là cô đã từng tích anh ta, không còn cảm xúc nào nữa hết. Cô nghĩ vậy đấy.”

“Cháu không hiểu.”

“Nhưng vẫn còn những dòng suy nghĩ đọng lại. Làm tổn thương một ai đó sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa.”

Himiyama-san xoa đầu tôi. Đôi mắt cô có phần từ bi, nhưng cũng buồn bã. Tôi chưa biết Himiyama-san đủ rõ để hỏi chuyện.

“Cháu không cần suy nghĩ nhiều về chuyện đó đâu ha? Ít nhất khi vẫn còn là học sinh, cô nghĩ vẫn có thể được chấp nhận. Hãy cứ ưu tiên cảm xúc của bản thân đi, sẽ không ai trách móc cháu cả.”

…Có phần nào đó trong tôi lại như vậy sao?

Himiyama-san buồn bã tiễn tôi về nhà với vẻ thất vọng. Cô ấy chắc chắn là một người tốt, nhưng cảm quan về khoảng cách của cô ấy lại khác thường tới lố bịch. Cô ấy chắc thích tôi lắm nhỉ? Làm con trai đào hoa khó thật, tôi tự nhủ, nhưng quãng thời gian tôi không có bạn gái = số thời gian tôi sống trên đời mà.

-

Con trai tôi về nhà hơi muộn. Thằng bé nói với tôi vừa mới sang nhà Himiyama-san. Thằng bé được mời sang. Nghe cứ như chỉ là tình làng nghĩa xóm bình thường, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm nhận được điều gì đó còn hơn thế. Dù sao thằng bé cũng rất xui xẻo với phụ nữ. Cô ấy không hề ổn định mà còn chứa những nguy cơ tiềm tàng nữa. Và đó là do tôi.

Dù có bao nhiêu cũng không hối hận cho đủ. Tính cách của một đứa trẻ được hình thành từ thời thơ ấu. Hồi đó tôi đã dành bao nhiêu yêu thương cho thằng bé chứ. Đến khi tôi nhận ra thì đã quá muộn. Tôi đã lơi là chỉ vì nghĩ thằng bé là đứa con thứ hai của tôi.

“Mẹ ơi, hôm nay――”

“Xin lỗi con nhé. Giờ khuya rồi, mai nói chuyện tiếp.”

“Vâng.”

Con trai cố gắng truyền đạt với tôi điều gì đó. Thằng bé tuyệt vọng lắp ghép các từ ngữ để nói ra.

“Hôm nay――”

“Hôm nay chắc mẹ về muộn đấy, tối nay ăn tối trước cùng chị đi con nhé?”

“Vâng.”

Bận rộn công việc, thời điểm quan trọng để thành công chỉ là cái cớ. Tôi cứ lặp đi lặp lại những điều như vậy, cho tới khi nhận ra thằng bé đã ngừng chia sẻ mọi điều với tôi. Tôi vẫn còn ngu ngốc hiểu nhầm đó chỉ là dấu hiệu của trưởng thành.

Và tôi cũng dựa dẫm vào cái mác chị gái của Yuri. Mẹ và chị gái có những vai trò khác nhau. Tôi đã quên con bé không thể thay thế vị trí của tôi được. Yuri vẫn chỉ là một đứa trẻ. Và hậu quả là Yuri cũng đạt tới giới hạn, giọt nước tràn ly.

Và rồi sự cố đó xảy ra. Kể từ khi ấy, Yukito như trở thành một con người khác. Một thứ gì đó đã biến mất. Kể từ đó, tôi bắt đầu bất an về khả năng đối xử tử tế với cậu con trai của bản thân. Tôi không cảm thấy bất kỳ cảm xúc hay lời nói nào của mình truyền đạt được chính xác tới thằng bé. Tôi cảm thấy như đôi mắt đen tuyền của thằng bé đang từ chối tôi.

Vào những dịp như sinh nhật hoặc Giáng Sinh, những đứa trẻ bình thường sẽ muốn xin bố mẹ một món quà. Yuri cũng từng nói con bé muốn vài thứ. Nhưng, chưa bao giờ Yukito đòi hỏi bất cứ điều gì. Thằng bé còn đôi khi quên mất sinh nhật của mình. Thằng bé không hề quan tâm về bản thân. Thằng bé coi thường chính mình. Thằng bé coi bản thân không hề cần thiết.

Chuyện này làm tôi sợ hãi, và tôi bắt đầu mua những thứ tôi nghĩ thằng bé sẽ muốn mọi lúc có thể.

Tuy nhiên, đó không phải là điều tôi thực sự nên làm. Tôi biết chứ.

Vào tham dự lớp học thằng bé, tôi như chết đứng. Trong khi những đứa trẻ khác ngượng ngùng quay lại hướng ánh mắt về phía mẹ mình để trò chuyện, thì Yukito lại chỉ nhìn về phía trước mà không thèm ngoái lại nhìn tôi. Sẽ không bao giờ có cuộc trò chuyện nào cho tới khi tôi mở lời với thằng bé. Có lẽ thằng bé nghĩ rằng dù sao tôi cũng sẽ không xuất hiện.

Vì quá bất xứng mà em gái tôi, Setsuka rất tức giận, và em ấy cứ khăng khăng sẽ cướp lấy thằng bé khỏi tôi. Chúng tôi tranh cãi, nhưng lập luận của Setsuka rất chính đáng, tôi không thể phản đối bản thân đã bỏ bê trách nhiệm nuôi dạy con cái và không dành cho chúng đủ tình yêu thương. Và cứ thế, thằng bé được Setsuka chăm sóc một tháng. Kể từ đó, Setsuka quan tâm rất nhiều tới Yukito. Thậm chí còn có phần bao bọc thái quá. Dù sao em ấy cũng mê đắm mà âu yếm thằng bé quá mức. Ánh mắt kỳ lạ của em ấy cũng rất nguy hiểm.

Tôi có thể cảm thấy Himiyama-san có cái gì đó giống với em gái tôi. Có thể là đã quá muộn. Nhưng tôi vẫn phải đối mặt với con trai mình một lần nữa. Vì giờ tôi đã làm việc tại nhà, tôi có nhiều thời gian để dành cho thằng bé hơn. Tôi không thể lãng phí cơ hội này được. Dù cho có muộn màng, dù không còn gắn kết với thằng bé nữa, nhưng với tư cách là mẹ thằng bé, tôi không thể bỏ đi cơ hội trao tình yêu thương này của mình. Dù cho có muộn tới mức nào.

Tôi nung nấu cảm xúc ganh đua kỳ lạ với Himiyama-san. Tôi là mẹ của đứa trẻ đó. Tôi không thể buông bỏ điều đó được. Cảm giác nôn nóng cùng ham muốn độc chiếm dâng trào trong lồng ngực.

“Thỉnh thoảng mẹ con mình tắm chung nhé?”

Nhân lúc con trai tôi đang tắm, tôi xông vào để rửa lưng cho thằng bé. Đã bao lâu rồi hai mẹ con chúng tôi mới tắm chung như vậy? Để mẹ gội đầu cho. Để mẹ kỳ lưng cho con. Aah, chỉ vậy thôi mà cũng làm tôi cảm thấy yêu thương nhiều quá ――.

“Giờ chỗ để mình nghỉ ngơi còn chẳng phải ở nhà nữa sao!?”

Ara, sao vậy? Tiếng hét của con trai tôi vang vọng khắp phòng tắm.

Truyện Chữ Hay