Có vẻ như Gấu trúc với Gấu trúc đỏ không có quan hệ họ hàng gần. Tôi đã biết được sự thật gây sốc này từ đêm qua qua cuốn minh họa về động vật, nhưng vẫn còn điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa.
Họ nói mấy con Gấu trúc đỏ được phát hiện hồi xưa được gọi là Gấu trúc đó! Nếu đúng là như vậy, cái con hai màu đen trắng, hiện đang đứng đầu trong giới gấu trúc, đã thành công đánh cắp tên tuổi của Gấu trúc đỏ.
Cơ mà chúng còn chả phải là họ hàng gần. Bị nhét thêm từ ‘Đỏ’ vào tên, rồi cái tên gốc bị hàng giả thay thế, còn gì đáng buồn hơn cơ chứ. Dù là kẻ đi trước, nhưng tên đã bị cướp mất rồi, cả giống loài cũng tách biệt luôn, hẳn là Gấu trúc đỏ đang dành vô số thời gian ra để tự hỏi bản thân chúng là ai.
Đã từng có một thành phố được đề nghị, “Chúng tôi sẽ cung cấp cho các người một con gấu trúc, đổi lại các người phải trao đổi công nghệ chế tạo kính mắt cho chúng tôi”, và kết quả là họ nhận được một con gấu trúc đỏ. Cũng khó mà tin được đây lại là hậu quả từ những thiệt hại nghiêm trọng của một ngành công nghiệp địa phương.
Gấu trúc đỏ đã bị tước bỏ danh tính, nhưng chính nhân loại cũng thường đánh mất chính mình mà lạc lối. Hành trình đi khám phá bản thân là ví dụ điển hình nhất cho việc này.
Dù gì thì, tôi cũng chả hiểu chút gì về bản thân cả. Chúng ta có thể hét thật to “Bảng trạng thái, mở!”, nhưng sẽ chẳng có gì xảy ra hết.
Chúng ta không có khả năng tự đánh giá năng lực của bản thân theo cách khách quan, ví dụ như chúng ta có khả năng cao trở thành phù thủy nếu có nguồn ma lực dồi dào, hay là trở thành một chiến binh nếu có kiếm kĩ tốt, vân vân và mây mây.
Hay các mối quan hệ cũng vậy, đầy rẫy những thứ không thể đoán trước. Chúng ta không thể nhìn thấu cảm xúc của người khác. Chúng ta, những con người sống trong thế giới thực, không tài nào hình dung được những giá trị thẳm sâu ấy.
Vậy nên lời nói và hành động là phương tiện để truyền đạt những bằng chứng đó. Nếu đúng là vậy, tôi nên đối diện với những người đã truyền đạt chúng cho tôi như thế nào giờ? Một linh hồn lạc lối như tôi, có thể biết được gì đây?
Nhưng câu trả lời đã vô dụng từ lâu.
Cô đơn là bạn của tôi, cô đơn thật dễ dàng. Tôi thấm nhuần cái thoải mái đó rồi quay bước.
Nhưng tôi biết những suy nghĩ cậu truyền đạt tới tôi.
Tôi cũng cần phải bước tiếp rồi.
-Dù có thế nào thì, tôi cũng không thể mãi là một tên cô độc được.
‡‡‡
“Etto…gì đây gì đây, Tiệm cà phê Hầu gái?”
“À, tớ viết cái đó đó!”
“Hehe. Tớ cũng giống thế. Kana-chan nhở?”
LHR. Trong những dãy lớp vẫn còn đang uể oải sau bữa trưa, một bảng câu hỏi bàn luận về vấn đề nên mặc gì tại lễ hội văn hóa tổ chức sau đại hội thể thao đang được tiến hành. Những tờ giấy mô tả về những gì mọi người muốn làm đều được kiểm tra và bình chọn.
“Cà phê Hầu gái….? Hoàn toàn từ chối. Tôi thấy đây là mấy thứ lớp khác cũng sẽ làm.”
“Eh! Mặc vào trông ổn mà!”
Một vài cô cậu la ó trước những lời tàn nhẫn của Sayuri-sensei. Có vẻ đó là ý tưởng của Elizabeth, và Mineta cùng mấy người khác cũng có ý tưởng tương tự. Tuy nhiên, Elizabeth hiện đang là thành viên ủy ban lớp, viết kết quả bình chọn lên bảng đen trước bục giảng cùng với tên ikemen.
“Tôi không tán thành mấy cái thứ sáo rỗng này. Cái lớp này lạ thật đấy――E hèm. Phòng giáo viên đang bàn tán về lớp mình sẽ làm mấy thứ kì lạ. Tôi cũng không rõ. Thực sự đấy, tại sao vậy! Bọn họ có hiểu tôi đã phải trải qua những gì không….! Tên hiệu trưởng chết tiệt, F*ck you!”
Bỏ mặc ngoài tai Sayuri-sensei thuộc tính hắc ám đang chửi thề bằng tiếng Mỹ, tên con trai thuộc tính ánh sáng vẫn tiếp tục. Cậu ta bị tâm thần rồi à?
“Nhà ma à? Kinh điển phết đấy. Cũng được, nhưng không phải cái này cũng có người làm rồi sao?”
“Để xem nào, cái tiếp theo là…Ủa! G-Girl Bar!”
“Cái đám ngốc này! Mấy đứa là trẻ vị thành niên, là học sinh. Nghĩ cái gì đó nghiêm túc xem nào.”
“Oioi, dừng mấy trò tai quái này lại đi.”
“Đừng có phớt lờ.”
“Hửm, sao thế Yukito?”
Tôi lảo đảo đứng dậy.
“Yên tâm đi, sensei.”
“Hở, cái gì cơ.”
“Em đã chọn cô vì cô là sensei của em.”
“Đợi sau khi tốt nghiệp đi.”
“Với cả dịch vụ hậu mãi nữa ạ.”
“Mấy option đó tôi sẽ phục vụ cho em.”
“Được!”
Sayuri-sensei bớt đi một chút hắc ám. Tôi mong cô lúc nào cũng phải tươi tắn. Stress là kẻ thủ lớn của sắc đẹp!
“Sao cậu lại thân mật với giáo viên thế hả!?”
“Thêm nữa, cậu còn viết cả cái này!”
Cuộc thảo luận cãi vã vẫn tiếp tục mà không có chút gắn kết nào, rồi chuông reo mà vẫn chưa đưa ra được một kết luận nào.
“Hầy-. Thời điểm này thì cũng khó mà quyết định được.”
“Nếu sensei không nâng cao tiêu chuẩn lên như vậy thì không có vấn đề gì rồi.”
“Hả? Em là người nói vậy đó Miho. Dù gì đó cũng là mấy em. Sẽ không kết thúc theo kiểu tầm thường được đâu, vậy nên hãy suy nghĩ cho cẩn thận và nghĩ ra thứ gì đó thật kỹ lưỡng đi. Sẽ có giải thưởng tại lễ hội. Và thế là kết thúc rồi đó.”
Sayuri-sensei chuẩn bị rời khỏi lớp học thì bỗng đứng sững lại.
“Chỉ để kiểm tra lại thôi, cô thực sự quyến rũ vậy à?”
“Nụ cười của cô rất đẹp đó!”
“T-thật ư? Đúng vậy nhỉ, cười rất quan trọng. Mặt nhăn nhó nhiều quá thì sẽ có nếp nhăn mất…”
Xoa xoa thư giãn cơ mặt, Sayuri-sensei dùng ngón tay kéo miệng đang co giật của mình lên, mỉm cười.
“Đáng sợ quá-! Ah, em chỉ đang thành thực thôi”
“Cái tên nhóc nàyyyyyyyyyy!!”
Kyaa.
“Hai cái người này…”
“Không cần nói thêm nữa. Khô khan.”
‡‡‡
Ngày hôm sau đã thay đổi hoàn toàn.
“Kokonoe-chan, nghe nè nghe nè. Bọn tớ muốn thắng!”
“Hôm qua bọn tớ đã bàn luận trong nhóm chat. Chúng tớ muốn làm một điều gì đó thật đáng nhớ, vì không mấy khi cả bọn mới có một cơ hội như thế này. Tất cả chúng ta đều sẽ cố gắng hết sức, vậy sao Kokonoe-kun không tham gia cùng cho vui nhỉ?”
“Mấy cậu quay ngược thời gian à!”
Không phải lần trước mấy cậu cũng dùng câu văn mẫu này à!?
Tham lam cũng tốt, nhưng cầu tiến tới như vậy là quá mức rồi.
Cuối cùng buổi thảo luận vẫn tiếp diễn mà không có tiến triển gì, nhưng có vẻ như mấy ý tưởng ngớ ngẩn không còn nữa. Bọn họ nói đã thảo luận vấn đề này với mọi người, nhưng thân là một tên không bao giờ nghía vào nhóm chat, tôi cảm thấy như mọi thứ đang tự mình tiến triển ở một chiều không gian khác vậy.
“Vậy vốn dĩ chiến thắng Lễ hội Văn hóa có ý nghĩa gì thế?”
“Họ sẽ quyết định để trao Giải thưởng Xuất sắc. Ngoài ra cũng sẽ cho điểm phần trình bày sân khấu và mấy thứ đại loại nữa.”
“Còn có Cuộc thi Sắc đẹp nữa! Trong lớp ta thì…Shiorin với Hinagi-chan có tham gia không?”
Mineta yêu cầu Shiori và Hinagi tham gia. Hai người họ sẽ là một cặp đôi hoàn hảo.
“M-mình á!? Không được đâu. Không được không được không được!!”
“Tớ cũng muốn tránh mấy thứ đó…”
Bên cạnh Hinagi đang gượng cười từ chối, Hinagi lắc đầu liên tục làm cho cột tóc đuôi ngựa của cô cũng lắc lư theo. Ừ, như cây cỏ đuôi cáo vậy. Lắc lư lắc lư.
“Tay đâu!”
“S-sao thế Yuki!?”
Trong một chốc, cô vô thức đưa tay ra.
“Xin lỗi, chỉ là…”
“Eh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy!? Chuyện gì xảy ra với cậu thế!?”
“Bình tĩnh đi. Chúng ta đang nói về Cuộc thi Sắc đẹp đấy.”
Hiện tại, chỉ có Shiori là người sẵn lòng thành thực với tôi vào những lúc như thế này. Nên nói gì đây, cô ấy thực sự rất nhạy bén.
“Có hai cậu thì chắc chắn sẽ là tạo nên một cúc huých lớn…Nè, Kokonoe-chan?”
“Đúng vậy nhỉ. Cả hai người họ đều xinh đẹp và dễ thương quá thể.”
“D-dễ thương!?”
“A-anh lúc nào cũng vậy hết á.”
Shiori đứng hình, mặt đỏ như gấc, còn Hinagi thì sững sờ xấu hổ, đôi má hơi ửng hồng.
Trung thực là phương châm sống của tôi, nhìn thấy thái độ của Hinagi làm tôi phẫn nộ. Không đùa đâu. Tôi đang nghiêm túc đấy!
“Wa? Sao thế Hinagi? Tôi nói cậu dễ thương thì có vấn đề gì à? Ah? Cậu có thể đặt câu hỏi sao tôi lại nghĩ cậu xinh đẹp với dễ thương mà! Thế nào, ê!? Nếu muốn tôi sẽ nói đi nói lại cho cậu nghe. Cậu dễ thương muốn chết vậy đó!”
“Anh tự nhiên sao vậy!? Xấu hổ quá đi!”
“Cái tên này, mạnh vậy sao?”
“Kokonoe-chan, tiết chế bản thân lại đi, không thì sớm muộn cậu sẽ bị xiên lúc nào không hay đâu.”
Mineta khuyên tôi một điều đáng sợ. Thế giới này thật khắc nghiệt với những con người sống trung thực mà.
“Hiểu rồi. Eliza――đám Sakurai các cậu thực sự muốn làm Quán Cà phê Hầu gái…nhỉ.”
“Là Elizabeth! ――Eh, are? Mình bị sao vậy nhỉ…”
Suy nghĩ mà không quan tâm tới Elizabeth đang đánh mất đi sự tồn tại của chính mình.
Có nhiều loại hình biểu diễn trong lớp khác nhau. Một số lớp còn tổ chức đóng kịch. Ngoài ra còn có chương trình sân khấu, các học sinh sẽ tham gia thành các band, thể hiện năng khiếu của bản thân, tổ chức các sự kiện giống như Cuộc thi Sắc đẹp. Lớp được chọn cho Giải thưởng Xuất sắc được quyết định dựa trên đánh giá toàn diện về sự kiện này.
Nhân tiện cũng có mấy buổi thuyết trình của mấy câu lạc bộ văn hóa, nhưng tôi nghe nói mấy buổi này thường khá yên tĩnh. Một người ngoài là Hội học sinh còn là thành viên của Câu lạc bộ Văn học, chỉ biết cười khổ, nhưng tôi sẽ đọc tác phẩm của chị ấy khi có thời gian.
Nói về lớp của chúng tôi, nhóm đề xuất Nhà ma lại không đặc biệt quan tâm gì tới Nhà ma, nhưng họ muốn xây dựng nên một thứ gì đó hữu hình. Thứ này chắc chắn mang tới không khí của buổi trình diễn lễ hội văn hóa. Là thứ phù hợp cho trang tuổi trẻ cùng nhau làm một điều gì đó.
Cùng lúc đó, đám Elizabeth của cô lại không thể từ bỏ cái lãng mạn của Cà phê Hầu gái. Ngoài những dịp đặc biệt như hiện tại thì cũng khó để mặc được những trang phục như vậy. Nhiều cô gái đang mong đợi vào nó. Và cũng có vài tên con trai thích, vậy nên ý tưởng này được rất nhiều người ủng hộ.
Tôi hỏi cậu ta nên tính thế nào về trang phục, cậu ta đáp cậu ta sẽ tự may. Tên Ikemen hiện rõ bộ mặt kinh tởm, nhưng chị gái của hắn ta lại rất am hiểu về vấn đề này. Không phải là tôi không để tâm, chỉ là hiếm khi nào thấy khuôn mặt tươi tắn của hắn lại u ám như thế, nhưng tôi phải tạm gác chuyện này lại.
“Nên làm gì bây giờ đây, Kokonoe-chan? Tớ muốn ngẫm lại ý tưởng của mọi người….”
“Dễ mà, làm hết là được.”
“Yukito có ý tưởng gì sao?”
Giải pháp rất đơn giản. Tôi, Yukito Kokonoe. Sẽ đáp ứng nguyện vọng của Sensei!
“Miễn là còn hướng tới Giải thưởng Xuất sắc đó, thì hãy làm tất cả chúng, từ mấy cái đạo cụ, Cà phê Hầu gái, lẫn Cuộc thi Sắc đẹp. Nếu phạm vi là vấn đề thì ta sẽ tìm một hình thức khác.”
“Hình thức khác?”
“Kouki, cậu nói cậu sẽ bắt đầu tập luyện cho Đại hội thể thao nhỉ.”
“À, vậy thì cậu định làm gì với chuyện đó?”
“1 là tình báo, 2 là gián điệp, 3 và 4 là thực hành, 5 là thỏa thuận.”
“Mình nghĩ là mình vừa mới nghe được mấy từ khá đáng lo thì phải…”
Cứ ngồi sắp xếp những gì phải làm thì cả đám sẽ hết thời gian trước buổi biểu diễn mất. Chúng ta cần phải bắt đầu ngay từ giờ..
“Nếu để bản thân bị thương trong lúc luyện tập thì sẽ biến thành thảm họa đấy. Mọi người cũng nên học cách chăm sóc lấy bản thân mình trong lúc này đi.”
“Hữu ích phết.”
“Ừ. Và khi đã học được rồi thì không lý gì chúng ta lại không tận dụng chúng cả.”
“Ý cậu là gì, Kokonoe-chan?”
Mọi ánh mắt đổ dồn lên tôi, trước khi tôi kịp để ý.
"Buổi trình diễn trong lớp, không gian hồi phục cùng dịch vụ đồ ăn tối thượng. Vậy là trở thành Quán cà phê Hầu gái tích hợp cùng đạo cụ hoàn hảo!"
“Ồ! Nghe hay đấy!”
Tôi tiến về phía người đang nhìn tôi với ánh mắt dè dặt.
“Natsume. Cậu có biết tiểu thuyết mạng cũng có một thể loại kiểu như vậy không?”
“Eh, eh, K-Kokonoe-san sao vậy? C-có chuyện gì với tớ sao…?”
“Thể loại này đã từng khá nổi cách đây một thời gian, kiểu truyện ‘Zama’ trả thù những kẻ đã từng cười nhạo bản thân.” [note49163]
“Ah, mấy cái tớ biết. Mấy thể loại 'Phá hủy hôn ước' hay 'Nữ phản diện' đó ư?”
“Đúng rồi, đúng rồi, kiểu như vượt qua những cái bất công không thể chấp nhận được ấy.”
“Vâng, tớ biết. Nhưng nếu thế thì sao…?”
Quả là Natsume. Tôi đã đoán cô ấy có thể thông thạo mấy kiến thức như này vì hay thấy cô ngồi đọc sách trong lớp, và có vẻ tôi đã đúng.
“Hãy tham gia Cuộc thi Sắc đẹp nào.”
“……Eh? Ano, thế có hơi…”
“Ta sẽ còn xinh đẹp hơn bây giờ, và khiến thế giới thối nát này phải nhìn lại ta!”
“Eh? Etto, tớ tham gia Cuộc thi Sắc đẹp ư? Đùa kiểu gì vậy――”
“Ra thế, cậu sẽ làm được thôi!”
“Không phải đâu! Câu vừa nãy của tớ không có nghĩa là đồng ý đâu――”
Và giờ đây, Chika Natsume, một cô nàng mũm mĩm đeo kính, đã quyết định tham gia vào Cuộc thi Sắc đẹp.
“Chúng ta sẽ chiến thắng Cuộc thi Sắc đẹp.”
“Cậu có nghe không đấy, Kokonoe-san? Nè, thế này là có ý gì vậy? Kokonoe-san? Nèe nghe đi mà, Kokonoe-saaaaaaannnn!?”