Ngày hôm nay, ánh trăng không còn chiếu rọi màn đêm. Những ngọn lửa phản ứng hóa lý với nhau tạo thành màu sắc, sử dụng bầu trời đen làm nền, một bông hoa tuyệt đẹp to lớn sẽ nở rộ trong vài giây.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ta nên nhìn vào pháo hoa rồi nói mấy thứ thiếu tế nhị như “Màu đỏ là của Liti”, “Màu tím là của Kali” hay “Màu vàng là của Natri”. Con trai nói như vậy với vẻ tự hào là một thói quen rất xấu.
[note43590]
Con gái khi nhìn vào pháo hoa rồi nói, “Đẹp thật đấy”, không phải để kiếm tìm kiểu nói chuyện về phản ứng hóa học như vậy. Sự khác biệt này có thể chính là sự khác biệt giữa nam và nữ. Chỉ với mỗi pháo hoa. Một bài học khác chị tôi đã dạy tôi từ cách đây rất lâu. Là một bài học tốt đáng để tiếp thu.
Rời điểm tổ chức lễ hội hè sau một ngày không có thành quả, tôi quay trở về, thay sang chiếc áo jersey và chạy bộ như thường lệ. Tôi không thể bỏ qua buổi rèn luyện hàng ngày của mình được. Trên đường đi, pháo hoa đã bắt đầu bắn, nhưng xem một mình thì đúng thực quá vô vị.
Tiếp tục âm thầm chạy, không dừng lại, tôi nhìn lên. Xét cho cùng, đây chính là lễ hội, những sự kiện tạo nên một loại cộng đồng, một nơi để kết nối với nhau. Nếu đã không có ai thưởng thức cùng thì chúng là những thứ vô nghĩa. Lễ hội là thứ cần được tận hưởng cùng một ai đó.
Tôi sẽ không bao giờ tham gia lễ hội một mình, tôi đã nhầm tưởng bản thân được mời đi chơi lễ hội hè với người ta, xấu hổ làm sao.
Một nhịp điệu xua tan đi tâm tư của tôi. Lịch sử giữa con người và loài ngựa đã có từ năm 3500 trước Công Nguyên, nhưng chúng ta lại bị ghẻ lạnh bởi ngựa vằn. Có lẽ mối quan hệ giữa con người với con người với nhau cũng giống vậy. Xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Giống tựa nhau nhưng cũng quá đỗi khác biệt. Chúng ta biết tới nhau, nhưng chúng ta cũng chẳng hề biết nhau. Ngựa vằn được cho là có tính khí thất thường hơn những giống ngựa khác, dẫu cho chúng có là ‘Ngựa’ vằn đi nữa. Heh.
Đã về đêm nhưng trời vẫn nóng như đổ lửa. Tôi từ từ thở ra để thả lỏng cơ thể đang bốc hỏa vì nhiệt độ cùng với bài thể dục, đồng thời chuyển sang đi bộ nhẹ nhàng. Tới lúc đó, tôi không còn nghe thấy tiếng động lớn xuyên qua bầu trời đêm nữa. Màn bắn pháo hoa coi như cũng kết thúc rồi.
Tôi trở về căn hộ của mình sau khi dành nhiều thời gian ở đó, tôi thấy có ai đó đang ngồi ở lối ra vào. Trông cô ấy xanh xao trầm trọng. Có vẻ cô ấy mới trở về từ lễ hội, tôi có thể đoán được từ bộ Yukata cô ấy đang mặc. Nếu là vậy thì cô ấy ở đây làm gì chứ.
Tôi không biết rõ những hàng xóm xung quanh đây của tôi là người như thế nào, nhưng ít nhất tôi cảm thấy tôi vẫn cần phải chào hỏi cho đàng hoàng, và khi đi ngang qua cô ấy, tôi mới nhận ra rằng cô là một người tôi biết rất rõ.
“Cậu tới đây làm gì vậy?” (Yuki)
Cớ sao Hinagi lại ở đây?
Mái tóc của cô ấy, thứ cô ấy luôn giữ vào nếp, rũ xuống bù xù, bộ yukata cô ấy đang mặc cũng rối tung. Hinagi đang ở đây, giống như một con mèo hoang bị bỏ rơi. Tôi không thể bỏ qua cô ấy được, vậy nên tôi gọi cô ấy, và cô ấy đột nhiên nhìn lên từ trạng thái ủ rũ của bản thân.
“…Yukito? Yukito!? ――Ui cha!?”
Hinagi, người như muốn ôm chặt lấy tôi, mất đà. Tôi nhanh chóng đỡ lấy cô ấy, đôi mắt ướt nhòe đi của cô nhận ra tôi. Đôi tay nắm lấy tôi đang run rẩy.
“Tớ xin lỗi! Tớ đã cố gắng liên lạc với cậu… Nhưng tớ không thể gọi tới được và hắn――! Nhưng chắc chắn lần này――!” (Hinagi)
Lời nói tuôn ra như dòng nước đục ngầu không đến nơi đến chốn. Hiragi có thực sự mời tôi tham gia cùng cô ấy không nếu cô ấy ở đây? Thế này không phải là đánh lạc hướng à? Tới lúc ấy tôi mới nhận ra.
Haha, tôi hiểu rồi. Vậy là cậu double-booking tôi đấy à?
Nếu ngay từ đầu một người đã có tận hai kế hoạch thì thế nào nhỉ? Vậy thì chuyện cô ấy tới muộn cuộc hẹn đầu tiên và không xuất hiện đúng giờ cũng rất hợp lý.
――Lố bịch. Vất bỏ cái ảo tưởng ngớ ngẩn đó đi. Hợp lý đấy, rồi sao? Double-booking thì sao nào? Trước kia, tôi có thể đã tự khép mình vào như vậy, nhưng tình trạng bất thường của Hinagi Suzurikawa không cho phép tôi làm thế.
Hãy nhìn thẳng vào cô ấy. Nhìn vào biểu cảm của cô ấy, nhìn vào thái độ của cô ấy, nhìn vào phong thái của cô ấy. Cô ấy ở đây là có lý do.
Tôi vuốt lưng trấn an cô, tôi có thể cảm nhận được thân nhiệt của cô ấy trực tiếp qua lớp vải mỏng của bộ Yukata. Khuôn mặt cô ấy giãn ra như thể đã nhẹ nhõm hơn, nhưng trong giây lát lại bị bóp méo vì đau đớn. Tôi nhìn xuống các ngón chân dưới bàn chân đeo geta của cô đã chuyển sang màu đỏ.
“Cậu bị thương rồi.” (Yuki)
“…ah…uh…” (Hinagi)
“Lên đi.” (Yuki)
“Eh?” (Hinagi)
“Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau.” (Yuki)
Tôi cõng Hinagi lên lưng và hướng về phòng mình.
Tình huống đắng cay ngậm ngùi nhưng vẫn phải nuốt thôi, tôi có còn con đường nào khác đâu. Không hiểu vì sao, cả chị gái lẫn mẹ tôi đều không thích cho người lạ vào nhà. Có lẽ đây là một kiểu tôn nghiêm. Thành thực để mà nói, tôi sợ những gì sẽ xảy ra phía sau, nhưng tôi không có thời gian để lo lắng về cái vấn đề đó. Việc này khẩn cấp hơn. Tới cả mẹ với chị cũng sẽ tha thứ cho tôi thôi… Làm hơn hãy tha thứ cho con!
“Mừng về nhà. Xin lỗi, mẹ có hơi muộn... Hinagi-chan?” (Ouka)
“ xin lỗi, Sakuraba-san.” (Hinagi)
“Con vừa mới nhặt được một cô bạn thơ ấu hoang ở ngoài kia về.” (Yuki)
“Gì cơ? Có chuyện gì xảy ra vậy…?” (Ouka)
Chị gái tôi cũng ló mặt ra từ phía sau. Ngay lập tức, cặp lông mày của chị ấy nhăn vào và ánh mắt cứng lại.
“――Chờ đã! Thứ đồ hoang đó sao? Tại sao con bé đó lại ở đây?” (Yuri)
“Xử lý xong vết thương thì em sẽ cho cậu ấy về luôn mà!” (Yuki)
“Vết thương… Làm cái gì lạ ở trong cái nhà này thì đừng mong bà đây tha thứ. Biết mấy giờ rồi không.” (Yuri)
“Thế làm ở ngoài nhà thì tốt hơn à?” (Yuki)
“Không, không phải thế!” (Yuri)
“…Vậy, nếu là Nee-san thì sao?” (Yuki)
“Thế thì được.” (Yuri)
“Em chấp nhận thất bại.” (Yuki)
“!?” (Yuri)
Tôi trở về phòng tránh xa con chó cảnh vệ đang trực chờ tớp lấy tôi một phát rồi lôi đi. Điều sẽ sảy ra rõ mồn một như ban ngày. Tôi không biết tại sao, nhưng chị gái tôi rất ghét Hinagi. Chị ấy chưa từng như vậy bao giờ, nhưng bộ có thù hằn gì sao?
Tôi cảm thấy chị ấy có ác cảm với hầu hết mọi người thì đúng hơn, tôi không biết chị ấy như thế thì giải quyết mối quan hệ với người ta kiểu gì nhỉ. Nhưng vấn đề là chị ấy cực kỳ nổi tiếng ở trường, vậy nên lo lắng cho chị ấy không có hợp lý chút nào.
Tôi đặt Hinagi xuống chiếc giường lớn rồi vội vàng lấy túi sơ cứu ra. Không có thời gian để rảnh rỗi nữa.
“Nghe này Hinagi. Tôi sẽ nói thêm với cậu sau. Đây là phòng tôi, nhưng nó không hề riêng tư. Tôi không có chìa khóa hay gì đó đâu. Mấy con người đáng sợ sẽ tới đây sớm thôi, vậy nên hãy vượt qua việc này, được chứ.” (Yuki)
“Ư-Ừ…” (Hinagi)
Lấy ra dung dịch sát trùng và băng cứu thương. Phần da giữa ngón cái và ngón trỏ của bàn chân cô ấy cuộn lại và có màu đỏ tươi.
“Cậu không quen đi guốc đâu, vậy nên đừng có cố quá.” (Yuki)
“Tớ vừa mới chạy một mạch đến đây…” (Hinagi)
“Vậy cậu có đau ở đâu nữa không?” (Yuki)
“Chỉ có chân thôi… Tớ nghĩ vậy. Xin lỗi.” (Hinagi)
Đổ chút dung dịch khử trùng vào vùng bị ảnh hưởng. Tôi cẩn thận thoa
dịch lên những vùng ấy để cô ấy không cảm thấy đau nhiều nhất có thể, nhưng có vẻ làm thế khiến vết thương bị tác động. Cô ấy hét lên đau đớn. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc yêu cầu cô ấy phải kiên trì.
Tôi khúc khích cười thầm trước hành vi giống như déjà vu tái hiện lại khoảnh khắc từ những thời gian trước kia.
“Cậu lúc nào cũng làm chân bị thương thôi.” (Yuki)
“…Đây là lần thứ hai. Tớ được cậu chăm sóc như thế này.” (Hinagi)
“Đừng có ỉu xìu vậy chứ. Như tôi đã nói rồi đó, chân cậu không có bốc mùi đâu. Tự tin lên.” (Yuki)
“Cậu nói gì cơ? Chân tớ bốc mùi á? Này, chân tớ có mùi không vậy!?” (Hinagi)
Tôi cố gắng làm cô ấy vui lên bằng vài lời nói nhẹ nhàng, nhưng thế mà lại bị phản tác dụng. Má cô ấy chuyển sang màu đỏ son và mặt hầm hầm lên. Cổ thì bị siết chặt, nhưng tôi không quan tâm, vẫn tiếp tục nhanh chóng quấn băng hiệu quả.
“Việc nhảy cóc là nguyên nhân dẫn đến bệnh dạ dày là một lời nói dối. Và tôi chưa bao giờ nghe bất cứ ai bị như vậy cả.” (Yuki)
“Cậu đừng có nghĩ sẽ lừa được tới với cái thứ như vậy! Này, sao vậy chứ!? Tớ đi chân trần hôm nay, mà tớ trước đó còn đi tắm rồi đấy.” (Hinagi)
“Về phần tôi, tôi nghĩ việc lắc vòng có thể gây co thắt đường ruột vẫn còn là một bí ẩn.” (Yuki)
“Tớ thơm phải không!? Ngay cả xịt khử mùi cũng có mùi thơm nữa. Tớ sẽ cho cậu ngửi! Cậu có muốn ngửi không!?” (Hinagi)
“Đã bảo là không ngửi thấy còn gì.” (Yuki)
“Vậy thì đừng có nói mấy thứ làm tớ sợ vậy chứ!” (Hinagi)
Việc sơ cứu đã kết thúc trong lúc Hinagi đang đưa ra mấy lời phản đối――hoặc bào chữa. Chỉ mất tầm 10 phút.
“Đây, xong rồi này. Để tôi đưa cậu về nhà. Tôi sẽ đưa cậu về như thế này.” (Yuki)
“Chờ chút đã Yukito!” (Hinagi)
Tôi lại cõng Hinagi trên lưng. Lúc này đã là khoảng 22:00. Tới cả bố mẹ cô ấy cũng phải lo lắng rồi. Cô ấy còn bị thương ở chân nữa. Tôi không thể để cô ấy về nhà một mình vào giờ này được, lại càng không thể để cô ấy ở lại phòng tôi qua đêm. Tôi cần đưa cô ấy trở về nhà càng sớm càng tốt.
Tôi không nghĩ tới cả Hinagi cũng tới đây với ý định đó. Tôi không biết cô ấy đã ở trước cửa nhà tôi bao lâu, nhưng dù sao thì, chúng tôi không thể nhàn nhã nói chuyện ở đây nổi. Ý là gì chứ! Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi, trong cái nhà này tôi không có riêng tư cái gì hết! Liệu đấy có phải điều đáng để khoe khoang không…?
Tôi mở cửa cái sầm, và chắc chắn rồi, gia đình tôi vẫn đang bám dính lấy cánh cửa, nghe lén. Đáng sợ quá!
“Em chữa xong cho bạn thơ ấu hoang rồi, nên giờ em đưa cô ấy về nhà.” (Yuki)
“Chỉ cần vất thứ đồ hoang đó ra ngoài đường là được rồi.” (Yuri)
“Thế thì tàn nhẫn quá.” (Yuki)
“Hinagi, giờ cháu đỡ hơn chưa?” (Ouka)
“V, vâng ạ… Cháu xin lỗi, làm phiền cô vào cái giờ này.” (Hinagi)
“Cậu biết nếu cậu làm cái gì đó kì lạ rồi về nhà muộn thì sẽ thế nào rồi nhỉ? Vì sáng mai, cậu sẽ dậy trong trạng thái mơ mơ màng màng đấy.” (Yuki)
“Họ định sẽ làm gì tớ vậy? thình thịch thình thịch.” (Hinagi)
“Fue~.
Đang tính vậy đây. Chị là morning f――” (Yuri)
“Aaahh! Chị không thể làm vậy được, Yuri-san!” (Hinagi)
“Ah!?” (Yuri)
“Chạy ngay đi trước khi con quái thú vượt ngoài tầm kiểm soát.” (Yuki)
Tôi cấp tốc chạy ra khỏi đó nhanh nhất có thể. Họ thực sự như nước với lửa, chó với khỉ vậy. Nhưng tôi tự hỏi, liệu chó với khỉ có thực sự hòa hợp được với nhau đến thế? Nếu vậy thì Momotaro có lo lắng về thứ tình bạn khó xử từ đám đàn em của mình không? Tới cả những anh hùng danh tiếng cũng khó lòng đối phó nổi.
“…Uhm! Tớ đi được mà!” (Hinagi)
Sau một hồi đi ra khỏi căn hộ, Hinagi cuối cùng cũng nhận ra tình trạng của bản thân. Tôi sẽ không nói gì cả, nhưng đối với tôi, tôi giữ tình thế như này cũng chẳng có vấn đề gì, bởi đó là cả một đặc quyền đấy. Cô ấy đã từng là một cô bé lầm lì, nhưng giờ lại trở thành một người phụ nữ tuyệt vời thế này đây.
“Im lặng cho tới lúc tôi mệt đi.” (Yuki)
“――…Ừm.” (Hinagi)
Im lặng tới mức những thứ ồn ào lúc trước chỉ như là những khung cảnh dối trá vậy. Như thể chưa từng có lễ hội hè hay buổi bắn pháo hoa nào diễn ra cả. Thứ thanh âm duy nhất tôi nghe thấy là tiếng Hinagi thì thầm từ phía sau.
“Pháo hoa ấy, cậu không ngắm đúng không.” (Hinagi)
“Không.” (Yuki)
“Tớ muốn đi dạo quanh khu lễ hội hè với cậu, nhưng… chính bản thân tớ lại từ hủy đi cơ hội ấy lần nữa.” (Hinagi)
“Vậy sao.” (Yuki)
Tôi tiếp thu lấy những từ ngữ được phun ra không có sự ngưng trệ. Tôi không muốn làm gián đoạn một chữ nào cả. Cô ấy không cần phải nói dối hay bao biện bất cứ điều gì. Không có ý định lừa dối, không có ác ý, và những gì cô ấy đang nói là sự thật, những suy nghĩ chân chính từ Hinagi.
――Hinagi Suzurikawa đã thay đổi rồi.
Cô ấy đã trở nên rất trung thực. Cô ấy không sửa chữa, trang trí, hay tô điểm điều gì trong lời nói của mình. Cô ấy đã thay đổi tới mức khó tin. Không, có lẽ không phải là cô ấy thay đổi, mà là lấy lại được chúng. Cô ấy đã lấy lại được con người thiện lương và ngay thẳng của bản thân.
Vậy liệu tôi có thể tin bản thân có thể lấy lại được thứ gì đó chính tôi đã đánh mất một lần nữa? Thích cô ấy. Một thứ cảm xúc gì đó tôi đã từng có trước kia.
“Lúc tớ đến điểm hẹn…Yukito đã đi mất rồi, và tớ không liên lạc được với cậu. Tớ không biết phải làm gì, thế nên tớ chạy một mạch đến nhà của Yukito.” (Hinagi)
Sau tất cả quãng thời gian ấy, tôi kiểm tra lại điện thoại, tôi đã nhận được một vài cuộc gọi và tin nhắn từ Hinagi. Tôi nghĩ tôi đã không nhận ra chúng trong lúc đang chạy vì điện thoại tôi luôn để ở chế độ im lặng.
“Xin lỗi cậu nhé.” (Yuki)
“Không, không phải lỗi của cậu. Là lỗi tớ đến muộn. Đáng lẽ tớ nên gọi cho cậu ngay lập tức. Tớ không biết mọi chuyện bắt đầu từ lúc nào. Tớ chẳng làm nên được trò trống gì cả, và cũng chẳng thứ gì tớ muốn trở thành hiện thực. Tớ chỉ biết ước và rồi chẳng bao giờ đạt được những thứ nguyện vọng viển vông ấy.” (Hinagi)
Cô ấy dịu dàng thì thầm vào tai tôi.
――――Em yêu anh―――― [note43575]
Câu từ đột ngột sộc vào tai và quá đỗi đơn giản.
Ở khoảng cách gần tới vậy, hiểu lầm hay giả vờ bị lãng tai là không thể nào xảy ra. Không thể đánh lừa cô ấy bằng thứ kết luận bất khả thi với mơ hồ được.
“Đáng lẽ em phải sánh bước cùng anh, nhưng có những lúc em phải bước theo sau tấm lưng của anh. Em đã từng định từ bỏ rồi đấy, anh có biết không? Em cứ ngày càng trở nên yếu đuối, còn anh thì cứ ngày một mạnh mẽ hơn. Trước cả khi em kịp nhận ra, khoảng cách giữa hai chúng ta đã xa rời tới mức em không còn có thể nhìn thấy anh. Đã quá muộn rồi, lúc nào em cũng chỉ biết mang trong mình nỗi hối hận.” (Hinagi)
――Hinagi Suzurikawa đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Thực sự chói lóa tới mức chẳng thể nào giải thích nổi.
Những câu từ đã định hình nên cô ấy của hiện tại một cách thần kỳ.
“Em sẽ không để con đường của hai ta bị cắt ngang nữa. Em sẽ không để cho anh nói anh không hiểu cảm xúc của em là gì. Dù cho Yukito có chọn câu trả lời nào, chỉ cần tình cảm của em có thể thẳng thắn tới được với anh, em không còn gì hối hận nữa.” (Hinagi)
Tôi cảm thấy tôi được chỉ bảo về việc con người có thể thay đổi.
Himiyama-san, Shiori, và cả Hinagi. Hay thậm chí là chị tôi và mẹ tôi nữa. Mọi người đều đang cố gắng thay đổi. Có lẽ tôi là con người duy nhất không hề có sự đổi thay. Tôi cảm thấy như bị cô lập, như bị bỏ lại phía sau.
“Anh cũng đã thay đổi rồi, Yukito à.” (Hinagi)
“Vậy sao?” (Yuki)
“Em cảm thấy hình như anh nhìn ngắm em nhiều hơn hồi trước.” (Hinagi)
“Có lẽ là tôi nên ăn nhiều việt quất hơn.” (Yuki)
[note43587]
“Em không có nói về thị lực của anh, cái đồ ngốc này. Dẫu vậy cho em mới là đứa thực sự ngu ngốc… Em sẽ lại phạm phải sai lầm. Dù cho em đã quyết sẽ không phạm lại sai lầm đó nữa. Em là một con ngốc vô vọng. Còn anh là chính anh, em không có tư cách gì để níu kéo anh cả.” (Hinagi)
――Tôi nhận ra.
Giờ đây tôi nhận ra một điều gì đó.
Tôi đã định rời xa khỏi cô ấy. Hinagi Suzurikawa có quyền tự do tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Tôi không có tư cách tước khoảng thời gian đó của cô ấy đi, tôi nghĩ vậy.
Nhưng tôi chắc chắn tôi không thể thuyết phục được Hinagi Suzurikawa của hiện tại. Tôi hiểu rằng bất kỳ kết luận hay lời nói nào tôi đưa ra lúc này cũng sẽ chẳng tài nào thuyết phục được cô ấy.
Những thần thoại đã được tạo ra theo hàng ngàn, hàng vạn cách bởi những con người tiền nhiệm đi trước chúng ta.
Không thể phủ nhận “Bạn thơ ấu” là một heroine tuyệt đối.
“Em sẽ nói cho anh biết chính xác những gì đã xảy ra hôm nay. Em muốn anh lắng nghe em. Có điều em cần nói với anh. Em không biết phải làm sao nếu chỉ có mình em, nhưng nếu là cả hai ta, thì em không còn sợ nữa.” (Hinagi)
Tôi nhớ hồi tôi còn học tiểu học. Chúng tôi không có lấy một chút giấu diếm. Như một mối quan hệ mộng tưởng, nó biến mất đi từ lúc nào không hay. Chúng chỉ còn là kỉ niệm khi chúng tôi còn là bạn thơ ấu.
“Hinagi.” (Yuki)
“…?” (Hinagi)
“Tôi tận hưởng cảm giác này vui rồi, tôi có thể thả cậu xuống được chưa?” (Yuki)
“…Cái đồ ngốc (baka).” (Hinagi)