“…Ừ, cảm ơn nhé…――gặp lại sau, Yuri-chan.” (Setsuka)
Tôi cúp máy sau khi liên lạc xong với cháu gái.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng vì nóng, tôi bật điều hòa lên. Ngồi xuống ghế sofa và nhâm nhi tách trà lúa mạch.
…Không dễ dàng với Yuri-chan chút nào.
Cháu gái tôi――Yuri, con gái của chị tôi, cũng đang gặp phải khó khăn. Con bé đang trong chuyến đi du lịch cùng gia đình tới suối nước nóng, nhưng dường như lại có một sự xáo trộn khác xảy ra.
Huh… Đúng là một đứa trẻ rắc rối.
Chỉ cần rời mắt khỏi thằng bé một giây thôi, là y rằng thằng bé lại bị cuốn vào một thứ gì đó kì lạ.
Vào những thời điểm tôi phát hiện ra những sự việc ấy, thì chúng thường đã kết thúc rồi. Và đó thứ tôi không hề thích.
Có vẻ Yuri đã cố tiếp cận Yuki bằng nhiều cách khác nhau, nhưng cũng chẳng đạt được thành quả gì. Không chút tiến triển. Nhưng ngay từ đầu việc tạo nên tiến triển đã là rất khó, tôi cũng chưa nghe tới chuyện họ có chuyến đi gia đình bao giờ. Khoảng cách giữa họ lại gần gũi như vậy, tình cờ tới vậy ư.
――Kể từ giờ. Chúng ta sẽ tiến lên.
Mọi chuyện đang dần dần xoay chuyển. Tình thế tiêu cực không thể giải thích đã từng chút một quay về con số không. Mọi chuyện không phải cứ thế sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Đừng có ngây thơ. Chưa có gì bắt đầu cả.
Ắt hẳn đã có điều gì đó xảy ra giữa Yuki và chị tôi mà không ai ngoài hai người họ biết. Yuki sẽ không bao giờ nói với ai về điều đó, và chị ấy cũng sẽ không bao giờ nói với tôi dù cho tôi có gặng hỏi chị.
Xác định được hướng đi lúc này là rất khó.
Rốt cuộc Yuki cũng chẳng hề gắn bó với ai.
Thằng bé không cần và cũng chẳng muốn gì từ bất kì người nào.
Bản thân Yuki cố gắng tự mình gánh vác mọi thứ như thể đó là cái giá chính thằng bé phải trả.
Vậy nên thằng bé không thể vượt qua được lằn ranh đó. Không có cánh cửa tương lai nào rộng mở cho Yuki sánh bước cùng người khác trong cuộc sống thường ngày ấy. Thằng bé đã cố gắng tiến bước rồi lại thêm lần nữa thất bại. Mỗi lần thất bại ấy, là lại thêm một lần thằng bé ẩn mình trong cô đơn, và rồi thằng bé chẳng thể nào đạt tới tự do nữa. Dẫu cho tôi chính là người bắt đầu mọi chuyện, nhưng mọi thứ kể từ thời điểm ấy là một chuỗi những sự kiện chẳng ai có thể lường trước.
Không có niềm tin hay sự tin tưởng đối với bất cứ kẻ nào, mà kể cả là có, thì thứ niềm tin nửa vời đó cũng sẽ chẳng có được một ý chí thống nhất chung. Mọi kẻ thằng bé từng hết lòng trao niềm tin cho, đều là những kẻ phản bội lại thằng bé. Yuki không còn cảm thấy bất kỳ thứ gì kể cả là tổn thương. Thằng bé tự thuyết phục mình về một thế giới mọi chuyện vốn dĩ đã là như vậy. Một thứ gì đó giống như sự cam chịu, một thứ niềm tin chỉ luôn đổ mọi lỗi lầm về phía bản thân.
Là ai? Là cha mẹ, là anh chị em ruột, hay kể cả là người yêu, bất cứ ai cũng chẳng quan trọng.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, thì dù mai này có ai đó có thể ở bên, và sẽ không bao giờ phản bội lại Yuki, cũng sẽ chẳng thể thay đổi được nhận thức của thằng bé. Đó chính là quy tắc trong thế giới của Yuki.
Là cái cách “thường thức” của Yuki hoạt động.
Thế giới của Yuki đã nhuốm màu thứ “thường thức” đó.
Phải chăng thằng bé chỉ là không hạnh phúc? Hay chỉ do kém may mắn? Tôi không biết nữa. Nhưng Yuki-chan như một dạng sống tách rời khỏi thê giới này cùng với thứ thường thức khác biệt.
Tôi chỉ có thể nói rằng tình hình như vậy cực kỳ tệ và tỉ lệ vượt qua được là rất thấp.
Tuy nhiên, tôi tiến về phía trước đủ nhiều để nhận ra rằng thứ tình cảm hướng về tôi không chỉ mỗi “Thù địch”, mà trong đó còn có “Thiện chí”. Một cơ hội tôi đã hằng mong đợi cả một đời người.
“Không biết…Galileo có cảm thấy vậy không nhỉ?” (Setsuka) [note43496]
Tôi cười thầm trước ảo tưởng vô lý ấy, một bước nhảy vọt quá xa.
Còn Galileo, người tuân theo ý muốn của Copernicus và ủng hộ thuyết nhật tâm, không bao giờ thay đổi ý kiến của mình rằng Trái Đất vẫn quay, dẫu cho ông có bị xét xử dưới tòa án dị giáo đi nữa.
“Thường thức” là một thứ gì đó rất mạnh mẽ. Nó là thứ sẽ thẳng thừng phủ nhận một thứ mà nó không muốn tiếp nhận dù cho có bao nhiêu bằng chứng hợp lý được đưa ra. Giống như một cuộc tranh luận về triết học nhiều hơn là thảo luận về sự thật, đôi khi người ta chỉ chịu tin vào những thứ thuận tiện với bản thân. Và với Yuki, điều ấy còn chẳng vì thuận tiện, mà là một vấn đề rất thường ngày.
Một số phận phi lý không thể chống lại.
Để xoay chuyển “thường thức” là một điều vô cùng khó.
Những con người Nhật thời bình, không còn mang theo mình vũ khí sau cuộc săn kiếm, sẽ chẳng thể nào thấu hiểu nổi “thường thức” của một xã hội tràn ngập mùi khói của súng đạn.
Chúng ta không biết thứ “thường thức” Yuki đã lớn lên trong mình tới giờ là gì. Có lẽ chỉ những người có thể vượt qua số phận như vậy mới là những người có thể cùng nhau bước đi.
Tuy nhiên dạo gần đây xung quanh Yuki rất ồn ào.
Như thể số phận sắp sửa chuyển xoay――
‡‡‡
Tiếng trống Taiko dền vang. Tiếng nhạc hội vang lên cùng thứ âm điệu đặc biệt, có người thì mở quầy hàng, có người khác mang theo các điện thờ di động, còn có người lắc lư điệu múa Don Oboro. Sự hòa quyền hài quà giữa nam và nữ, giữa già và trẻ. Giữa những người lớn, trẻ con và phụ nữ. Điệu Gigue không dội lại. Một kiệt tác vẫn như bao năm. Mọi người trông rất vui vẻ. Mọi người tràn ngập tiếng cười. ――Ngoại trừ tôi. [note43497] [note43498]
Tôi nhoài người ra rìa đường để không chắn người đi lại, đứng chờ ở điểm hẹn. Tôi kiểm tra đồng hồ của mình, đã khoảng 18:00. Pháo hoa sẽ bắt đầu bắn lúc 7:00 tối, nhưng thời gian Hinagi hẹn là 5:30 chiều. Đã quá nửa giờ đồng hồ, và tôi vẫn chưa thấy bóng dáng Hinagi đâu cả, cứ cho là tôi tới từ lúc 17:00 đi, thì tới giờ tôi đã chờ được một tiếng rồi.
Một mùi hương thoang thoảng qua mũi tôi từ các quầy ăn. Tôi còn chưa ăn tối nữa. Tôi đói. Tôi đã mua ăn một ít Takoyaki (viên bạch tuộc), nhưng tôi không thể cứ ngó quanh mấy quầy hàng được, vậy nên thời gian đó trống.
Không thấy Hinagi đâu cả. Tôi nhận thấy thế là đủ rồi.
…Cô ấy quấy rối tôi sao?
Nghĩ lại, đã từng có lần tôi được mấy người bạn cùng lớp mời đi chơi, cả nam lẫn nữ, và tôi là đứa duy nhất bị cho biết một nơi gặp mặt khác hoàn toàn. Dù tôi có đợi bao lâu cũng chẳng ai tới. Tôi không nghe chút thông tin gì về bọn họ cho tới lúc về nhà. Tới khi tôi đến trường vào ngày hôm sau, họ cười và nói rằng đó chỉ là một trò đùa. Mất dạy thật đấy.
Kể từ lúc đó, tôi tiếp tục hoàn toàn phớt lờ họ như thể họ không hề tồn tại, và giờ thì tôi chẳng thể nhớ nổi tên hay mặt của họ nữa. Tôi không có cố ý đâu, thực sự đó. Không hiểu vì sao, họ lại đột nhiên thay đổi thái độ, viện ra một lý do khập khiễng nào đó, nhưng tôi làm gì có nghe được tiếng nói của những con người không hề tồn tại chứ. Đó hoàn toàn là hồi tưởng, và hôm nay vẫn là lễ hội.
Một tập phim nhàm chán, nhưng tôi chắc chắn Hinagi không phải là như vậy.
Nhưng những gì tôi biết về Hinagi Suzurikawa đã là ở quá khứ, không phải hiện tại. Con người luôn đổi thay. Có thể nói tôi là kẻ duy nhất không thay đổi. Mặc dù gần đây chúng tôi đã nói chuyện trở lại về sau lần ghẻ lạnh ấy vì nhiều lý do, nhưng tôi thực sự không biết lý do thực sự của việc đó là gì.
“――Kokonoe?” (???)
Tôi khựng lại, người gọi tôi không lại là Hinagi Suzurikawa. Vốn đó đâu phải là giọng của phụ nữ.
“…Ai đó?” (Yuki)
“Đừng có quên tớ chứ! Chúng ta ở chung lớp đấy!” (Takahashi)
“Mình đùa thôi, xin lỗi nhé Kondo.” (Yuki)
“Thằng đó là thằng quái nào thế? Là Takahashi! Kazunari Takahashi. Cũng được 4 tháng rồi…” (Takahashi)
“Rồi rồi. Cậu là Kazunari Takahashi nhỉ? Tôi nhớ cậu rồi.” (Yuki)
“Thật…?” (Takahashi)
“Cậu là Kazunari Takahashi, cậu là người của đội cầu lông mà. Tôi biết chứ.” (Yuki)
“Tớ ở trong đội bóng đá mà…” (Takahashi)
“Cậu là Kazunari Takahashi, cậu hoạt động trong đội bóng đá. Tôi biết chứ.” (Yuki)
“Cậu chỉ đang để tôi nói trước rồi thu thập thông tin thôi chứ gì…” (Takahashi)
Cậu ta là một chàng trai hoạt bát, không giống như tôi, Kazunari Takahashi không đơn độc. Một cặp nam nữ à.
Ờm… Ai thế?
“Bộ cậu là sugar daddy à?” (Yuki)
“Tại sao chứ! Thế thì chết tớ à. Đây là em gái tớ, Tachibana. Lên chào cậu ta cái đi em.” (Takahashi)
“…Chào anh.” (Tachibana)
Cô gái nắm lấy vạt áo Takahashi, nhanh chóng núp sau lưng cậu ta rồi lén nhìn chúng tôi. Cô ấy mặc một bộ Yukata trông rất hợp với cô ấy, nhưng trông họ chẳng giống đang đi hẹn hò chút nào. Nếu là hẹn hò thật, thì cả hai phía sẽ phải khó chịu đây.
“Takahashi, là anh trai em…” (Tachibana)
“Tachibana đang ở năm hai. Mẹ tớ bận lắm. Và đây là lễ hội, nên tớ kéo em ấy theo luôn.” (Takahashi)
“Ồ, hiểu rồi. Vậy anh cho em chút kẹo này.” (Yuki)
Để thể hiện sự thân thiện của mình, tôi lấy kẹo từ trong túi ra và đưa cho Tachibana-san. Tachibana nhận lấy kẹo. Em ấy có vẻ hơi nhút nhát, nhưng lại là một cô gái ngoan và thật thà.
“Rồi, thế sao cậu lại ở đây vậy Kokonoe?” (Takahashi)
“Tôi nghĩ chúng tôi sẽ gặp nhau ở đây, nhưng có lẽ là không.” (Yuki)
“Gì cơ? Ở đây có nhiều bạn cùng lớp ta lắm đấy. Tớ vừa thấy Sakurai với mấy đứa khác đang đưa Shakado đi lòng vòng xong.” (Takahashi)
“Elizabeth á? Tôi mong là cái cô Shakado u ám đó sẽ không bị tan chảy đi.” (Yuki)
“Mỗi lần nhắc lại tớ đều thắc mắc, Elizabeth là ai thế….?” (Takahashi)
“Đây, Tachibana-san, kéo chỗ này. Cờ vạn quốc đấy.” (Yuki) [note43502]
“Waa! Tuyệt thật!” (Tachibana)
“Cái gì thế!?” (Takahashi)
Tachibana-san kéo sợi dây từ trong túi ra, một dải cờ vạn quốc tuột xuống. Tôi mua nó từ một cửa hàng tạp hóa vì tò mò trên đường đến đây, nhưng nó chẳng có ích gì với tôi cả, nhưng giờ nó lại hữu dụng một cách bất ngờ. Đôi mắt Tachibana lấp lánh. Tôi tự tin vào khả năng trở nên nổi tiếng với lũ trẻ của bản thân.
“Anh em Takahashi đã đi rồi sao?” (Yuki)
“Đừng có nói chúng tớ như thể thằng em xanh con em đỏ như thế. Chúng tớ sống ở tầng thượng tòa nhà, thế nên chúng tớ có thể ngắm pháo hoa từ ban công ở nhà. Kokonoe đang có hẹn với ai đó à? Xin lỗi nhé. Chúng tớ thành kì đà cản mũi rồi nhỉ?” (Takahashi)
“Không, tôi cũng đi đây.” (Yuki)
“Thế à? Mà nhân tiện, tớ vừa mới thấy Suzurikawa xong, nhưng cô ấy ở cùng với mấy tên con trai…Không, không phải chỉ có mỗi Suzurikawa là thế thôi à?” (Takahashi)
” ―Có lẽ mình hiểu lầm rồi.” (Yuki)
“Cá-? Cái gì đã xảy―” (Takahashi)
“Tôi đói rồi, tôi về nhà đây. Gặp sau nhé, Tachibana-san.” (Yuki)
Ở đây mãi thật lãng phí thời gian. Pháo hoa sẽ sớm bắn thôi, nhưng tôi không muốn xem chúng một mình. Quay trở lại quầy hàng rồi về nhà thôi.
Nếu ta suy ngẫm tới những lời của Kazunari Takahashi thì câu trả lời sẽ tự xuất hiện thôi.
Hầy, tôi hiểu rồi. Ra là cô ấy gửi nhầm người à?
Có phải tôi đã tự phụ rằng tin nhắn của Hinagi là thứ gửi đi cho tôi?
Rất có thể cô ấy đã gửi sai với ý định mời một người khác. Tôi không thể hiểu tại sao cô ấy lại không xác nhận lại với tôi lúc tôi trả lời lại, nhưng có lẽ là do cô ấy không nhận ra đó là từ tôi.
Tôi không nghĩ có thể xảy ra trường hợp đó, nhưng chuyện Hinagi không có ở đây là sự thật, và nếu cô ấy đi quanh lễ hội hè với một ai đó khác, bất kể có thế nào, bất kể chuyện đó có thiếu tự nhiên ra sao thì việc cô ấy ở đó cũng đã là sự thật. Bây giờ tôi nhớ lại, đã có rất nhiều lần trong quá khứ Hinagi gửi cho tôi những tin nhắn tôi không tài nào hiểu nổi chủ đích.
Đáng lẽ tôi nên nhận ra sớm hơn.
――Không đời nào có chuyện Hinagi, người đã phủi tay tôi đi ngày hôm ấy, lại mời tôi tới lễ hội hè.
___
Đừng lo =)) chap sau đâu lại vào đó liền