Tôi tên Yukito Kokonoe, tôi là người Nhật.
Chị tôi, Yuri Kokonoe, cũng là người Nhật.
Những thứ chúng ta từng coi là sự thật hiển nhiên có lẽ thực sự khác hoàn toàn những gì chúng ta tưởng. Cũng giống như sự thành lập của Mạc phủ Kamakura được thay đổi từ năm 1192 sang năm 1185, những lẽ thường luôn có thể bị đảo lộn chỉ với một cú kích nhẹ. [note43419]
Không biết liệu mấy thầy cô từng hay dạy “Hãy tiến tới một đất nước tốt đẹp, Mạc phủ Kamakura” với vẻ mặt tự mãn nay lại đỏ mặt tía tai thì sao nhỉ? Thực ra có khi mặt họ tái mét xanh lè đi thì đúng hơn.
Một con người vẫn cứ tiếp tục nghi ngờ về lẽ thường của thế giới ấy, đó là tôi, Yukito Kokonoe.
Đúng ra là tôi đã nhắc trước điều ấy rồi, “Em đi tắm đây.” Vậy mà, không hiểu ăn phải cái gì, chính chị gái tôi lại chen ngang vào giữa lúc tôi đang tắm. Tôi không biết tôi và chị ấy có đang cùng nói một thứ Nhật ngữ hay không. Nghĩ lại thì, đã từng có rất nhiều trường hợp người ta không hiểu được lời nói của tôi trong quá khứ.
Tuy nhiên, dù cho chúng tôi có không thông hiểu ngôn ngữ của nhau tới đâu, thì chị ấy vẫn là phụ nữ. Kể cả chúng tôi có là chị gái em trai đi chăng nữa, làm gì có chuyện chị ấy hiên ngang đi vào trong một cái bồn tắm chị ấy biết rõ là có một người đàn ông ở đó mà không gặp rắc rối gì chứ? Không, chắc chắn không.
Nhưng từ từ đã? Bỗng tôi chợt nhận ra một khả năng. Đây cũng là kết quả của việc đặt câu hỏi về thường thức đấy.
“…Có khi nào Yuri không phải chị gái, mà là anh trai mình thì sao nhỉ?” (Yuki)
“Là chị gái.” (Yuri)
“Thế là lại quay về điểm xuất phát…” (Yuki)
“Lại gần đây chị gội đầu cho.” (Yuri)
Việc trốn tránh hiện thực của tôi đang tự trào dâng theo ý nó, vậy nên tôi thành thực hỏi chị.
“Chị ơi…Không phải chỉ vì đây là bồn tắm trong nhà thì nó là…bồn tắm tập thể đâu…” (Yuki)
“Bồn tắm chung.” (Yuri)
“Em không nghĩ là em từng nhắc tới…” (Yuki)
“Là tắm chung.” (Yuri)
“Thế thì ít nhất chị cũng nên đưa em một cái khăn tắm…” (Yuki)
“Nhưng mà đây là bồn tắm chung mà?” (Yuri)
“Biết ngay là chị không chịu nghe mà!” (Yuki)
“Gì cơ? Bộ nhìn cơ thể đang trưởng thành này của chị mà không thấy hạnh phúc sao?” (Yuri)
“Em có.” (Yuki)
shikushiku…
Chị gái tôi mạnh dạn khỏa thân, ngồi xuống ghế rồi vỗ nhẹ vào đầu gối. Chắc chị ấy đang muốn bảo tôi tới chỗ chị ấy. Cử chỉ điệu bộ quan trọng thật. Tôi đã quen với việc giao tiếp giữa các nền văn hóa. Tôi tiếp thu đống kiến thức kì quái ấy như miếng bọt biển. Cơ mà chỉ ở trong bồn tắm thôi đấy nhé.
“Nhân tiện, lúc nãy sao em lại bốc mùi vậy, có chuyện gì sao?” (Yuri)
“Em bị mụ yêu quái nôn mửa tấn công.” (Yuki)
“Là cái gì thế?” (Yuri)
“Nee-san, em cảm nhận được yêu ma.” (Yuki)
“Chị không cần em nói về cái đó.” (Yuri)
Chị ấy chà đầu tôi. Thành thực để mà nói, tôi rất biết ơn chị. Nếu tôi không tự làm phân tán sự chú ý của mình bằng cách nói chuyện vặt, thì có lẽ tôi có thể vô tình nhìn thấy được thứ mà tôi không nên thấy mất. Nhưng thực ra thì, tôi cũng có tia đôi chút. Tôi nhìn thẳng vào chỗ đó trong lúc được chị ấy massage cho, và đó là một điều mới lạ. Ma quỷ chiếm thế thượng phong trong một cuộc chiến cân não giữa thiên thần và ác quỷ là việc quá đỗi bình thường. Guhehehehe.
Tôi nghĩ đã tới lúc phải thức dậy trước những tia sáng chói lọi trong trẻo của buổi sớm rồi, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Tôi đi ra ngoài tản bộ một chút, rồi dính vào chút lộn xộn, nhưng mụ yêu quái đã bị đánh bại ở trong phòng mình rồi, nên tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi đã học được từ Setsuka-san rằng dính líu với mấy tên say xỉn không có gì tốt cả. Còn Setsuka-san say bí tỉ chỉ với một chút rượu, nhưng khi dì ấy say, 100% thiệt hại sẽ lại chuyển tới tay tôi. Tại sao lại vậy nhỉ?
Tôi giải thích cho chị tôi về chuyến hành trình trên con đường của tôi cùng mụ yêu quái, biểu cảm cau có của chị ấy nay lại càng quắt lại.
“Huh. Em đã… Chị luôn nhắc em là đừng có mê mẩn mấy ả phụ nữ lạ còn gì.” (Yuri)
“Em ngộ ra rồi. Ngay lúc này đây.” (Yuki)
“Cái gì?” (Yuri)
“Em đang ngập tràn hạnh phúc!” (Yuki)
“Chị đây là ngoại lệ nhé.” (Yuri)
Ngoài ra tôi cũng được chị kì lưng cho luôn. Tự mình làm những việc như thế này không dễ dàng gì, vậy nên đây có lẽ là một trải nghiệm quý báu. Cơ mà ở nhà thi thoảng tôi cũng được tận hưởng cảm giác này…
――Này từ từ, chờ một chút! Cái tay của chị…cái tay…hiiiii!!
“Em tự tắm phần trước được mà.” (Yuki)
“Thế em đã học được bài học gì chưa?” (Yuri)
“Chắc chắn rồi.” (Yuki)
“Vậy thì tốt.” (Yuri)
“Không, tốt chỗ nào chứ?” (Yuki)
Chị ấy cắn tôi một cái rồi rửa sạch cơ thể tôi.
Shikushiku…
‡‡‡
“Fu~e. Sảng khoái quá.” (Yuri)
“Tại sao chỉ mỗi việc thành thực gật đầu đồng ý thôi cũng thấy khó thế nhỉ?” (Yuki)
Ngâm mình trong suối nước nóng. Sự mệt mỏi của tôi đã lên tới đỉnh điểm. Tôi không muốn bước ra ngoài. Những dòng nước suối kích thích dây thần kinh làm tan chảy cơ thể tôi. Đây là cách thức tốt nhất để hồi phục sau cả tá những phiền muộn, nhưng tôi không biết liệu mình có nên là người chịu đựng sự mệt mỏi ấy hay không.
“Em có thích kỳ nghỉ gia đình không?” (Yuri)
Chị gái tôi, người đang ngâm mình ở kế bên, lẩm bẩm điều gì đó kiểu vậy.
“Em đã nhận ra chuyến đi du lịch cùng gia đình nó khắc nghiệt tới mức nào rồi.” (Yuki)
“…Có mỗi em thôi.” (Yuri)
Vui ư…Tôi có vui không?
Mới có một ngày thôi, nhưng nhìn lại, chặng đường ngày hôm nay chắc chắn là một chặng đường đầy rẫy những khó khăn. Ngoài ra, còn cả cảm giác ngâm mình trong suối nước nóng cực kỳ tuyệt vời này nữa.
Tôi chuyển ánh nhìn sang chị ấy. Cặp mắt của chị vẫn sắc sảo như mọi khi, nhưng khóe mi lại thấp hơn bình thường một chút. Việc đó làm giảm bớt đi chút căng thẳng cho mắt. Nghĩ lại thì trông chị và mẹ có vẻ rất vui. Tôi nghĩ là họ đã hào hứng lắm.
Có vậy thì chuyến đi gia đình mới thành công tốt đẹp được. Quan điểm của tôi chả có tác dụng gì cả. Miễn là họ còn vui vẻ, đó là tất cả những gì quan trọng và tôi sẽ làm những gì mình có thể để biến điều đó thành hiện thực. Tôi sẽ làm mọi thứ để giúp cho họ trở nên vui vẻ hơn.
Trong lúc đang suy tư, trước cả khi tôi kịp nhận ra, chị gái tôi đã tiến thẳng tới trước mặt tôi. Cặp mắt của cô ấy nhìn vào mắt tôi. Như thể đang thăm dò điều gì đó, như không muốn để tôi trốn thoát.
“Em biết không, có vài điều chị muốn hỏi em.” (Yuri)
“Là gì vậy?” (Yuki)
“Sao em không tham gia chuyến đi của trường vậy?” (Yuri)
“Chuyến đi của trường ư?” (Yuki)
Hử? Giờ ngẫm lại, hồi bữa tối chị ấy cũng có nói điều tương tự thì phải.
“Hmmm. Em không có lý do sâu xa gì cả đâu.” (Yuki)
“Có đấy. Chuyện không có lý do sâu xa mới gọi là lạ. Và em đã không đi. Tại sao vậy?” (Yuri)
Quay trở về với ký ức. Khoảng một năm trước.
Tôi đã không tham gia chuyến dã ngoại cùng với trường sơ trung của mình.
Nếu tôi không gợi nhắc lại được thì chắc là tôi đã quên sạch sành sanh về lựa chọn đó rồi. Không có lý do gì đặc biệt cả.
Tôi dần dần nhớ ra. Thực sự đó là một vấn đề quá đỗi tầm thường.
Nếu chỉ để nói ra một lý do, thì đó là bởi vì tôi chọn lựa chọn tối ưu nhất. Không còn gì khác cả.
Khi cái ngày dã ngoại của trường tới gần, vào một ngày nọ, vị giáo viên chủ nhiệm của tôi khuyên tôi không nên gây ra bất cứ vấn đề gì. Và sau này, người đứng đầu nhà trường cũng nói với tôi như vậy, nhưng việc giáo viên nói thế là điều hiển nhiên. Chuyến đi của trường là một sự kiện lớn đối với toàn thể giáo viên. Công sức và những rắc rối mà họ phải trải qua là không thể đong đếm được. Chắn chắn rất căng thẳng.
Còn về phần tôi, tôi cảm thấy có lỗi.
Nếu phải nói ra, thì số tôi không được may mắn lắm. Và rồi tôi nghĩ.
Nếu mày không tham gia ngay từ đầu, thì sẽ không có chút vấn đề gì cả. Tôi sẽ không gặp phải rắc rối, và giáo viên sẽ không phải lo lắng
hay gặp bất kỳ bất trắc nào không cần thiết. Một tình huống đôi bên cùng có lợi. Lúc tôi dề xuất ý tưởng tôi phấn khởi lắm, tưởng rằng cô ấy sẽ hài lòng với ý tưởng đó, nhưng không hiểu sao, thái độ của cô ấy lại đột ngột thay đổi và thúc giục tôi phải tham gia. Một lời xin lỗi đột ngột khiến tôi hoang mang.
Dẫu cho tôi bị nhắc rằng tôi chắc chắn sẽ phải hối hận sau này, nhưng tôi không có gì đặc biệt gắn bó với cái chuyến đi của trường ấy cả, nếu mọi người đều có thể tận hưởng bản thân bằng cách tôi không đi, thì đó là quyết định tốt nhất có thể được đề ra rồi. Không ai mất gì, chỉ toàn có lợi. Thực ra, ngay cả bây giờ đây, khi tôi nghĩ về một phần ký ức gần như đã bị xóa sạch khỏi trí nhớ, thay vì hối tiếc, có lẽ đó không phải là một lựa chọn sai lầm.
Thực sự đó là tất cả những gì có liên quan tới chuyện đó, một cảnh phim quá nhàm chán tới mức giờ đây nó không còn đáng để nhắc tới nữa.
Chìm đắm trong suy ư, ánh mắt tôi lướt qua khoảng không.
Sau khi hoàn thành chuyến đi về quá khứ, tôi lấy lại được ý thức thực tại.
“…Nee-san?” (Yuki)
Hai dòng nước mắt trào ra từ mắt chị.
Chị lấy tay sờ lên trán tôi.
“――Sao em dám nghĩ vậy chứ! Tại sao Yukito lại không được phép nhận thứ hạnh phúc mà em xứng đáng được nhận chứ!? Bộ Yukito không nghĩ được rằng ở đâu đó vẫn có người cầu mong em được hạnh phúc như cách em cầu mong hạnh phúc cho người khác hay sao?” (Yuri)
Thứ cảm xúc mãnh liệt ập vào tôi.
Nhưng tôi lại không cảm nhận được ý định lạnh lùng muốn đẩy chị ấy đi như lúc đó.
Tôi không hiểu nổi nữa.
Chị đang nói về cái gì thế, tại sao lại đau buồn tới vậy?
Tuy nhiên, vẫn còn một thứ âm vang ở đó, như thể một thứ gì đó in sâu vào tâm trí.
Tôi chợt hiểu ra.
Tôi chắc chắn tôi ―― đang rất tức giận.
Tôi chưa bao giờ từng nổi đóa với mẹ và chị.
Rồi ai sẽ nhắc nhở tôi mỗi lần tôi làm điều gì đó sai?
Tôi đang quá đỗi nghiêm túc. Quá vô vọng.
Chị tôi đang tức giận. Và tôi không thể làm gì được.
――Và rồi tôi ngộ ra rằng, đây chính là gia đình.