“Xin lỗi. Cơ mà cậu có chắc là cậu có thời gian không?” (Mikiya)
“Vâng. Đừng có lo lắng, cháu ngủ muộn được mà.” (Yuki)
May mắn thay, tôi có nhiều thời gian hơn cả đủ nữa. Với lại tôi cũng không thể cứ thế nhảy vào phòng mình ở thởi điểm này được.
Tôi được mời vào một căn phòng, trong đây có đồ ngọt và trà. Ở đây có Anmitsu. Chúng tôi hiện tại đang ở phía sau tòa nhà, một nơi mà những vị khách bình thường không được phép vào, nói theo cách khác, thì là phòng cán sự. Tuy nhiên, những người duy nhất ở đây vào lúc này là tôi và người mời tôi tới đây. Không, mà đây là ai cơ đã? [note43389]
“Bộ chú muốn gì từ cháu à?” (Yuki)
“Không phải là như thế, nhưng cậu thấy đấy, cậu không nhớ sao?” (Mikiya)
“Chẳng phải chúng ta đã từng hứa sẽ tới Koshien cùng nhau lúc còn bé à, Yot-chan?” (Yuki) [note43390]
“Không phải, nhưng mà đấy là ai thế!? Độ tuổi chúng ta chênh lệch lắm đấy.” (Mikiya)
“Người bạn tưởng tượng của cháu.” (Yuki)
“Nhưng ta đang ở trước mặt cậu mà….” (Mikiya)
“À thì, cháu cũng chưa chơi bóng chày bao giờ cả.” (Yuki)
“Thế cậu chọn Koshien làm gì chứ?” (Mikiya)
Thế ông tướng là tên quái nào? Tôi không thể nhận ra được ông ta, dẫu cho ông ta có nói chuyện cùng cái phong thái cứng nhắc như thế. Quả thực là tôi thường được làm quen với nhiều người hơn tôi biết, nhưng thế không có nghĩa là tôi không có quyền hạn đối với những con người mới này.
“Ta đã từng gặp cậu ở chỗ Misaki đấy, nhớ chứ? Là cái lúc mà cậu giới thiệu mình là thợ điện ấy.” (Mikiya)
“Thợ điện cái gì cơ? Cháu là học sinh. Hẳn là chú nhầm cháu với ai đó rồi.” (Yuki)
“Cậu là người nói với ta thế mà! Misaki ―― cậu từng gặp ta ở căn hộ của Himiyama-san. Chúng ta chưa được nói chuyện với nhau chút nào, nên có lẽ là cậu không nhớ.” (Mikiya)
Sau khi đã được gợi lại tới thế, tôi cuối cùng cũng nhớ ra.
“Ồ, cháu nhớ rồi. Là cái vụ ngoại tình lúc đó!” (Yuki)
“Đấy không phải là ngoại tình!” (Mikiya)
Tôi không muốn can thiệp vào cuộc sống tình cảm của bất cứ ai cả, tuy nhiên vẫn cần phải giữ lại một chút lý trí mới được.
“Cháu biết sự thật thì mất lòng đối với một người trưởng thành như chú đây, nhưng Himiyama-san sẽ buồn lắm còn chú thì nên dừng mối quan hệ ngoại tình này lại đi. Trong cái thời đại hiện nay, chỉ cần thiếu suy nghĩ một chút thì ngay cả người nổi tiếng cũng trục xuất đấy ạ.” (Yuki)
“Thế nên đã bảo là đấy có phải là ngoại tình đâu… Có khi nào Misaki đã nói gì với cậu sau khi ta rời đi không?” (Mikiya)
“Cháu có nhớ là cô ấy từng nói gì đó về việc làm đúng lại mọi thứ…?” (Yuki)
“Làm đúng lại à. Ta không biết đấy là có ý gì. Dù gì thì, trông cậu với Misaki có vẻ gần gũi với nhau lắm.” (Mikiya)
“Bọn cháu là thiên địch đó ạ.” (Yuki)
“Ta đang tò mò xem cậu có mối quan hệ gì với cô ấy rồi đấy…” (Mikiya)
Tôi thở dài trước người đàn ông giới thiệu bản thân mình với tôi lần nữa. Thật đáng ngạc nhiên, người đàn ông này lại là chủ tịch. Ông ta là chủ tịch của Lữ quán Umibara, tên ông ta là Mikiya Umibara. Ông ta có lẽ lớn hơn Himiyama-san một chút. Ông ta mang không khí của một vị chủ tịch trẻ, nhưng lại trông có vẻ mệt mỏi.
“Không, cái gì cơ chứ? Ta đã từng nhìn thấy mặt cậu, vậy nên ta tò mò. Chỉ có vậy thôi…” (Mikiya)
Vị chủ tịch lẩm bẩm vài từ rồi đưa ra một câu hỏi đột ngột.
“Cậu nghĩ sao về lữ quán này?” (Mikiya)
“Nơi này sử dụng cách Thiết kế Phổ quát rất duyên dáng. Cả suối nước nóng cũng đem lại cảm giác tuyệt vời nữa.” [note43391]
“Cậu biết vài từ khó đấy. Cảm ơn.” (Mikiya)
“Nói xấu trước mặt chú thì khó lắm. Cháu sẽ viết những điều đó trên trang đánh giá du lịch lúc về nhà.” (Yuki)
“Bộ cậu muốn ta ngồi ngăn việc đó lại lắm à? Có rất nhiều bên cùng ngành với ta bị phá sản bởi điều đó đấy.” (Mikiya)
“Đó chính là mặt tối của Internet.” (Yuki)
“Đấy là mặt tối của cậu thì có… Mà kệ đi. Cậu có cảm thấy chút khó chịu nào đối với cơ sở vật chất nơi đây không?” (Mikiya)
“Khó chịu á? Hmm. Chắc là, cháu trông thấy ở đây có sử dụng rất nhiều ngoại ngữ có chút thú vị, chỉ tới vậy thôi…” (Yuki)
“Vấn để nằm ở chỗ đó.” (Mikiya)
“Vâng?” (Yuki)
Chủ tịch lưu loát nói. Tôi không biết tại sao ông ta lại hỏi ý kiến của tôi về vấn đề ấy, nhưng tôi vẫn chọn nghiêm túc lắng nghe vì lợi ích của anmitsu. Nó ngon quá thể!
“Cháu hiểu rồi. Vậy ra đó không phải là ngoại tình. Nếu đã là vậy thì chú nên nói với cháu từ đầu đi chứ. Cháu cứ lo về viễn cảnh gì sẽ xảy ra nếu Himiyama-san bị chỉ trích hay gì đó đấy.” (Yuki)
“Ta không nghĩ đã có ai nhắc với cậu chuyện đó đâu. Và dù gì thì đó cũng là lý do lữ quán này gặp phải rắc rối.” (Mikiya)
Chủ tịch Umibara đã chính thức ly hôn hợp pháp, vậy nên thế không phải là ngoại tình. Nghe vậy tôi vui lắm.
“Vậy thì tốt, thế là mọi chuyện được giải quyết rồi.” (Yuki)
“Ta chẳng mong cậu cắt ghép câu chuyện rồi tạo ra mớ hổ lốn từ đó đâu.” (Mikiya)
“Chú đã nói vậy thì cháu còn làm gì được đây…” (Yuki)
“Vậy đấy, nhưng ta hình dung ra được cậu và Misaki là bạn tốt của nhau đấy. Cậu có thể giúp ta, nếu cậu muốn.” (Mikiya)
Tôi đã hoàn thành nghĩa vụ của mình đối với Anmitsu.
Tôi sẽ thẳng thừng từ chối.
“Không thể được đâu. Chú không thể yêu cầu Himiyama-san làm thứ việc như vậy được, và sau cùng thì, chú là ai chứ? Thế chú có yêu cô ấy và ở cùng cô ấy không, hay chú chỉ muốn lợi dụng cô ấy?” (Yuki)
“Ta mong ta có thể được sánh đôi cùng cô ấy. Như những ngày trước một lần nữa.” (Mikiya)
“Nhưng chú đã bỏ rơi cô ấy, có đúng không?” (Yuki)
“Ta không bỏ rơi cô ấy. Chỉ là ta không còn lựa chọn nào khác thôi.” (Mikiya)
Thốt ra những lời nói với vẻ mặt đau khổ, tràn ngập sự tiếc nuối. Tôi không hiểu rõ về mặt chi tiết, nhưng các mối quan hệ của Himiyama-san rất mạnh mẽ. Nếu cô ấy đứng ở phía chúng ta, đó sẽ là một lợi thế rất lớn. Vậy nên chúng ta không thể lợi dụng cô ấy như vậy được.
“Theo những gì chú nói, thì việc chuyển hướng lữ quán sang phục vụ khách ngoại quốc là quyết định của mẹ chú nhỉ?” (Yuki)
“Đúng là như vậy. Không phải là bà ấy không nghĩ tới rủi ro. Nhưng quả thực là bà ấy đã coi thường điều đó và không quản lý được rủi ro tốt.” (Mikiya)
“Có phải vì lời nói của mẹ nên chú mới rời bỏ Himiyama-san?” (Yuki)
“Giá như ta có thể tự hào ưỡn ngực lên rồi nói khác đi, mọi chuyện đã không trở nên như thế này.” (Mikiya)
Tôi tự hỏi trong ánh mắt đầy vẻ hoài niệm đó đang phản chiếu lên hình ảnh nào. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi biết được là quá khứ thì không thể đổi thay.
“Cháu nghĩ cháu không có tư cách để xen vào chuyện này, nhưng nếu chú đã hối hận tới mức như vậy, tại sao chú lại không bảo vệ cô ấy?” (Yuki)
“Lúc đó ta vẫn còn trẻ và quá ích kỷ. Ta nghĩ ta vẫn chưa trưởng thành.” (Mikiya)
“Vậy bây giờ thì sao, liệu chú có thể bảo vệ cô ấy khỏi mọi thứ chứ?” (Yuki)
“Việc đó…” (Mikiya)
Ta chỉ có thể được lựa chọn một thứ, thứ này hoặc thứ kia. Mọi người đều có những sự lựa chọn như vậy. Và người đàn ông này đã chọn mẹ của mình, chọn nhà trọ và địa vị của bản thân hơn là vị hôn thê ấy. Gánh nặng càng lớn thì ta càng khó từ bỏ.
Ông ta đã phải cân đo đong đếm rồi mới đưa ra quyết định đó. Là một điều không thể tránh khỏi. Dù cho có hối hận đến đâu, chúng ta cũng không thể trách móc được gì cả.
“Cháu nghĩ chuyện chú nhờ giúp đỡ vào lúc này là sai đấy. Tuy nhiên, nếu chú vẫn cứ khăng khăng như vậy, chú sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu chống lại tất cả mọi thứ vào lần này, nếu không chắc chắn chú sẽ chẳng nhận lại được gì cả!” (Yuki)
“Có lẽ là vậy…” (Mikiya)
“Cháu không thể nói gì với Himiyama-san cả. Ý cháu là, cháu có cảm giác rằng nếu cô ấy phát hiện ra cháu nói với chú điều này, cô ấy sẽ rất tức giận và không bao giờ nhìn mặt cháu nữa mất!” (Yuki)
“Thế thì không được rồi… Kể cả bỏ qua vấn đề về lữ quán, ta nghĩ cô ấy vẫn――” (Mikiya)
“Vậy thì làm ơn, xin chú hãy cân nhắc cho kĩ vào.” (Yuki)
Đó là điều hiển nhiên. Cái thứ phương pháp truyền tải gián tiếp này, chắc chắn sẽ khiến cô ấy phải tức giận. Dẫu vậy, vì vài lý do nào đó, mức độ hảo cảm của cô ấy về tôi đang cao ngất trời. Nếu giờ cô ấy phát hiện ra ông yêu cầu tôi nhờ cô ấy làm vài thứ, thì cô ấy sẽ không còn nhìn với vẻ thiện chí nữa đâu.
Tôi cảm ơn vì món Anmitsu rồi rời khỏi nơi này.
Tôi là kẻ ngoài cuộc, dù cho có là về Lữ quán hay mối quan hệ giữa họ, tôi không thể đào quá sâu vàochuyện này được. Phần còn lại là vấn đề mà vị chủ tịch đây và Himiyama-san cần phải giải quyết.
Hãy đi tản bộ một chút rồi trở lại suối nước nóng lúc nửa đêm nào. Tôi rời sảnh và đi ra ngoài.
_____
Có Illu lên tim siêu cấp vjpzo cộng thêm điểm thi Lý 9.5, Sinh 8.75 nên đăng tí cho vui <(").