Orc Eiyuu Monogatari-Sontaku Retsuden

chương 13.1: quán rượu tổ đại bàng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quán rượu Tổ Đại Bàng.

Khi vừa đặt chân vào trong quán, Bash cảm thấy mình như bước vào giữa một trận chiến.

Bầu không khí trong quán căng thẳng một cách lạ lùng.

Một cảm giác rất giống với bầu không khí chết chóc của chiến tranh.

Giống như một trận chiến quy mô lớn sắp sửa nổ ra, nhưng cả hai phe mới chỉ đang phô diễn sức mạnh chứ chưa thực sự lao vào nhau.

‘Một tên Orc…? Ah, ta nghe nói có một tên vừa vào trong thành phố… Chào mừng đến quán Tổ Đại Bàng.’

Chủ quán chào mừng Bash, chỉ về phía một bàn trống rồi nỏi với anh rằng đó là một vị trí thích hợp và anh nên ngồi ở đó.

Có một quầy rượu, nhưng lại không có ghế. Những vị khách chỉ có thể ngồi xung quanh những chiếc bàn dài.

Ban đầu Bash không hiểu ‘vị trí thích hợp’ có nghĩa gì, nhưng ngay sau đó anh đã hiểu ra ý của chủ quán.

Tất cả đàn ông trong quán đều ngồi ở một bên, còn phụ nữ ngồi ở bên đối diện của chiếc bàn.

Bash tiến lại gần vị trí của mình, nằm ngay cạnh một người đàn ông khác, kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống.

Trước mặt anh là một nữ chiến binh Elf với bên mắt trái trắng dã- một con mắt giả. Một vết thương, có lẽ do chiến tranh, đã lấy đi con mắt của cô và để lại cho cô một vết sẹo dài chạy chéo qua khuôn mặt.

Con mắt còn lại của cô toát lên khát khao chiến đấu mãnh liệt, kiểu chỉ với một cái nhìn cô sẽ dọa một đứa trẻ sợ chết khiếp.

Mái tóc của cô ngắn và xoăn cụp vào trong.

Cô mặc chiếc váy tương đối đơn giản để lộ ra một phần da thịt, nhưng Bash chỉ cần liếc qua cũng biết rằng đây là một chiến binh kỳ cựu.

Chí ít cô ấy phải mạnh ngang với một Trung đội trưởng Orc.

Cô nàng giật mình hoảng loạn khi Bash vừa ngồi xuống, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh ngay khi chú ý đến vẻ ngoài của anh. Cô liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh để chắc rằng đây không phải một trò đùa trước khi quay lại và khẽ gật đầu với Bash.

‘Xin chào! Anh quả là một quý ông lịch sự. Tôi là Hembbit! Rất vui được gặp anh!’

Giọng nói của cô nàng giống như giọng của một con hổ đang giả vờ làm một chú mèo con – tựa như một người đang cố gắng tỏ ra dễ thương trước mặt kẻ thù của mình.

Bash không có cảm giác mình đang nói chuyện với một người phụ nữ, thay vào đó là cảm giác mình như một miếng thịt béo bở đang bị thăm dò bởi một con thú săn mồi hung dữ.

Nếu đối diện với một con quái thú anh sẽ ngay lập tức hạ gục nó. Tuy nhiên anh lại không biết phải làm gì khi dối diện với một người phụ nữ.

Mọi chuyện bắt đầu trở nên khó xử, nhưng đó vẫn là lời chào nồng nhiệt nhất mà anh nhận được từ một người phụ nữ kể từ khi anh bắt đầu cuộc hành trình tìm vợ của mình, vậy nên Bash quyết định tiếp tục cuộc trò chuyện.

‘Tên anh là gì, Orc?’

‘Tôi là Bash.’

‘Bash! Ồ, một cái tên hay đấy! Tên của Orc đều nghe rất tuyệt. Còn tôi thì bị mắc kẹt với cái tên chán ngắt “Hembbit” này!’

‘Ha..ha..’

Giọng nói của cô ấy cao và chói tai đến mức Bash bắt đầu thấy hơi choáng váng.

Phải chăng đây là một loại bùa phép nào đó?

‘Oh, những vết sẹo này… là do kiếm phải không? Có vẻ anh là một chiến binh. Anh đã chiến đấu ở đâu vậy?’

‘Tôi không ở một nơi cố định. Tôi di chuyển rất nhiều, vào lần cuối cùng ở gần rừng Siwanasi, tôi đã chiến đấu để bảo vệ đất nước mình.’

‘À, dĩ nhiên là vậy rồi! Tôi nên biết mới phải! Thật ngớ ngẩn quá~’

‘Còn cô thì sao? Cô đóng quân ở đâu?’

‘Ah, đơn vị của tôi được giao nhiệm vụ tấn công vào lãnh thổ của Succubus! Tôi đại diện cho Đơn vị tiến công số 32! Vậy nên tôi không biết nhiều về Orc cho lắm…’

Nữ chiến binh, giờ Bash đã biết tên cô là Hembbit, ho lớn một tiếng rồi nhấp một ngụm nước và quay lại tươi cười với Bash.

‘Đây là lần đầu tiên tôi thấy một Orc ở lãnh thổ của Elf… Kể thêm cho tôi về bản thân anh đi~! Điều gì mang anh đến đây?’

‘Oh, tôi đến đây để tìm kiếm một thứ. Ừm… nói đúng hơn thì tôi đang cố để lấ-…’

Không để cho Bash kịp giải thích xong, Hembbit nghiêng mình về phía trước và đặt một ngón tay lên môi anh.

Bash im lặng.

‘Shh, không cần giải thích nữa. Nếu anh ở đây, tức là anh muốn kết hôn, đúng không?’

‘…Hmm.’

Bị nhìn thấu một cách quá dễ dàng, Bash nuốt nước bọt.

Chỉ có một lý do duy nhất khiến bạn có mặt tại nơi được biết đến là một tụ điểm của những người độc thân muốn kết hôn.

Bash không hẳn là muốn giấu chuyện mình muốn kết hôn, anh chỉ muốn giữ bí mật về chuyện mình vẫn là trai tân mà thôi.

‘Nhưng…’

Hembbit khẽ lắc đầu trong khi thì thầm, cô đang cố tỏ ra dễ thương với những cử chỉ đó.

‘Anh biết đấy, tôi thực sự không muốn trở thành… ờm… các anh gọi họ là gì nhỉ… “người hầu” à? Kiểu nô lệ sinh sản cho loài Orc ấy. Đúng là tôi muốn có con, nhưng cái tôi muốn là một gia đình, VÀ tôi phải được tôn trọng như một người phụ nữ, anh hiểu ý tôi chứ?’

‘Đừng lo, tôi khá có tiếng tăm ở đất nước Orc. Nếu trở thành hôn thê của tôi, cô sẽ không bao giờ bị đối xử như một nô lệ. Tôi hứa.’

Con mắt của Hembbit sáng lên khi nghe Bash nói vậy.

‘Này! Có lẽ nào anh là một người quan trọng trong xã hội Orc? Cấp bậc của anh là gì vậy? Một Đại đội trưởng? Hay một Lãnh chúa?’

‘Cấp bậc của tôi? Chỉ là một chiến binh bình thường thôi, nhưng-…’

‘Pfft, hóa ra là cấp bậc thấp nhất!’

Hembbit nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống sàn nhà.

Thái độ của cô lập tức thay đổi, và giọng nói “dễ thương” lúc trước đã chuyển thành tông giọng trầm gần giống tiếng gầm gừ của dã thú, giống như một chiến binh đang khiêu khích kẻ thù của mình.

Bình thường, sự thay đổi đó sẽ khiến bất cứ ai khác phải ngã ngửa vì sốc, nhưng Bash lại cảm thấy phần nào được giải thoát.

Cho đến giờ anh vẫn chưa biết mình đang đối mặt với cái gì - một chú mèo con hay là một con hổ dữ.

Nhưng giờ đã rõ ràng rồi – đây chắc chắn là một con hổ.

Và anh thì có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với hổ.

‘Đúng, tôi chỉ là một chiến binh, nhưng tôi đã tham gia chiến tranh và-…’

‘Ta không muốn nghe bất cứ điều gì từ một tên Orc vô danh chết tiệt. Ngươi có bao nhiêu tiền?’

‘Hả?’

‘Nghe rõ chứ? Ngươi có bao nhiêu tiền? Tiền mặt, vàng, ngươi biết tiền là gì chứ?’

‘Tiền ư? Tôi không có tiền, nhưn-…’

Thực ra, Bash là một trong những người giàu có nhất ở đất nước của anh -

dĩ nhiên là sau Vua Orc.

Anh thậm chí chẳng cần dùng đến sự giàu có của mình. Nhiều Orc thậm chí còn cúi mình để có thể được phục vụ cho Anh hùng, chứ đừng nói là bán cho anh cái gì đó.

Trên thực tế, phương thức giao thương chủ yếu ở đất nước Orc là hàng-đổi-hàng, và lưu thông tiền tệ gần như không hề tồn tại.

Tiền chỉ được dùng để mua bán với người nước ngoài và gần như không có giá trị gì trong đời sống hàng ngày của Orc.

Tuy nhiên, Hembbit không hề hay biết về sự khác biệt văn hóa này.

‘Hah~! Không có tiền… Next!’

Hembbit thở dài rồi nhanh chóng đứng dậy bỏ đi.

‘…?’

Bash không hiểu cô ta có ý gì.

Bối rối, anh quyết định ngồi chờ và lặng lẽ quan sát Hembbit.

Cô ta đi đến bàn của một người đàn ông khác, ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện.

‘Zell, tôi nên làm gì bây giờ?’

Bash nhìn về phía Zell. Hỏi ý kiến của một Fairy thông thái trước khi làm gì đó chắc hẳn là một quyết định khôn ngoan.

Thật không may, sau khi uống cạn một ca rượu mật ong, nàng Fairy đang ở trạng thái không còn đủ tỉnh táo để trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa.

‘Nên tôi nói với anh ta, “Đó là lý do tại sao bói hoa nên dùng hoa màu đỏ, CHỈ dùng hoa đỏ thôi!”. Biết anh ta đáp lại thế nào không? “Hoa đỏ nào?”! Đúng thế! Sao lại có một gã ngốc đến vậy cơ chứ! Đúng là một trò đùa mà… Ý tôi là, nó đâu có khó khăn gì đâu. Hoa đỏ là bông hoa màu đỏ! Làm gì có ý nghĩa nào khác cơ chứ?? Ồ, chào ngài Bash!’

Người cố vấn đáng tin cậy của Bash đang lảm nhảm nói chuyện với một nửa cốc bia.

Không còn trông mong gì ở cô ấy được nữa rồi.

[Mình nên làm gì đây…]

Tiến lên tiếp cận Hembbit một lần nữa? Hay là…

‘Xin chào! Chào buổi tối, ngài Orc! Em là Lilac! Thật hiếm khi được thấy một Orc xuất hiện ở nơi như thế này!’

Trong khi Bash vẫn chưa biết phải làm gì, một cô gái tiến lại gần bắt chuyện với anh.

Lần này là một nữ chiến binh với giọng nói như một con Gryphon đang giả vờ làm một chú chim sẻ.

‘Tôi là Bash.’

‘Vậy… ngài Bash có sở hữu vài mảnh đất hay gì đó tương tự như vậy không?’

[Có lẽ mình nên bỏ qua người lúc trước và tập trung vào cô gái này thì hơn.]

Bash đã đưa ra quyết định, anh quay mặt về phía Lilac.

‘Tôi không sở hữu mảnh đất nào, nhưng lãnh thổ của Orc là-…’

‘Ồ, vậy sao. bye-bye.’

Nói xong, Lilac xua tay rồi bỏ đi.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, nhanh đến mức Bash nghĩ rằng mình vẫn còn nhìn thấy dư ảnh của Lilac đang đứng trước mặt.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cô ta định làm gì tiếp theo?

Trong khi hàng loạt câu hỏi vẫn đang nảy ra trong đầu anh, cô gái tiếp theo đã xuất hiện.

‘Buổi tối tốt lành! Em là Spathiphillum! Xin hỏi ngài Orc đây có phải là một Chỉ huy không?’

‘Ồ, không, tôi là-…’

Một lần nữa bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, Bash, với bản tính thật thà của mình, nhanh chóng đưa ra câu trả lời trung thực nhất có thể…

Truyện Chữ Hay