Orc Eiyuu Monogatari-Sontaku Retsuden

hậu truyện: judith

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã vài ngày trôi qua kể từ cuộc gặp gỡ giữa Judith và Bash.

Buổi sáng hôm đó, Judith được lệnh tuần tra đường quốc lộ cùng những người lính dưới quyền chỉ huy của cô.

Vụ án những cuộc tấn công trên đường quốc lộ đã được giải quyết, nhưng họ cần đảm bảo không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh, chẳng hạn như một tên cướp nào đó may mắn trốn thoát khỏi hang ổ. Nếu tất cả đều ổn, họ phải dọn dẹp sạch sẽ con đường.

Những người ‘giải quyết’ vụ án đã được giao cho một nhiệm vụ buồn tẻ và vô ích.

Nói cách khác, đây là một hình phạt cho tất cả bọn họ.

Houston là người công minh. Ông cần trừng phạt họ vì đã chống lại mệnh lệnh cấp trên. Tuy nhiên, ông hiểu rằng phạt tạm giam là một sự lãng phí thời gian và sức lực.

Hai ngày tạm giam, và một ngày lao động công ích.

“Ta sẽ không truy cứu thêm về việc này nữa. Sự trừng phạt thực sự cho các người đó là phải cố gắng làm việc hết sức mình từ bây giờ trở đi. "

Đó là những gì Houston muốn nói với họ thông qua mệnh lệnh của mình.

Judith và người của cô hiểu điều đó. Do vậy, họ nhanh chóng chấp hành và lên đường thực thi nhiệm vụ.

Tất cả đều cho rằng nhiệm vụ sẽ được hoàn thành mà không có sự cố nào.

Tuy nhiên, đã có chuyện xảy ra.

Khi Judith và đội của cô đến đường cao tốc, một tên Orc chui ra từ những bụi cây ở bìa rừng.

Một tên Orc với làn da xanh bình thường, tay phải cầm rìu chiến và đeo sau lưng một cây gậy lớn.

Nếu một cuộc chiến xảy ra, có lẽ hắn muốn chiến đấu với hai loại vũ khí trên cả hai tay.

‘Một tên Orc… Này, tên kia. Ngươi đang làm gì ở đây?’

Nếu chuyện này xảy ra trước khi gặp Bash, Judith sẽ lập tức ra lệnh tấn công. Nhưng bây giờ, cô ấy sẽ chỉ nhún vai và sẵn sàng bỏ qua nếu gặp một tên Orc tình cờ xuất hiện trong rừng.

Chỉ có điều, hiện tại họ đang thực hiện nhiệm vụ. Họ có nghĩa vụ canh gác con đường và để mắt tới bất kỳ kẻ khả nghi nào, và một tên Orc mới chui ra từ rừng thì nhìn kiểu gì cũng đáng ngờ hết.

‘Ta là Judith, một hiệp sĩ từ Krassel. Chúng ta hiện đang tuần tra đường quốc lộ. Hãy xưng danh đi !"

‘Hmm ?! Giọng nói đó, cái tên đó… một nữ hiệp sĩ…’

Gã Orc nở một nụ cười đê tiện và dâm đãng. Nhìn kỹ hơn, hắn sở hữu cơ thể cơ bắp và cường tráng, nhưng không giống Bash, ánh mắt hắn chỉ có sự đói khát và dâm dục- khác biệt hoàn toàn với ánh nhìn nghiêm nghị của Anh hùng.

Đó là kiểu cười ‘Ta sẽ quật ngã và hiếp dâm cô em ngay tại đây, trước mặt tất cả mọi người, cho tới khi cô em ngất đi thì thôi.’

‘Người là một tên Orc lang thang?'

‘Heh, còn có thể là gì nữa chứ ?!’

‘Chỉ tò mò thôi. Ta tự hỏi tại sao đám Orc các người lại chống lệnh của Vua Orc và phải lưu lạc khắp nơi?’

‘Chà! Điều đó không rõ ràng sao? Ta bỏ đi vì không thể chịu nổi lũ thất bại đó. Chúng đã đánh mất niềm tự hào của mình. Chúng ta phải sống như một lũ gia súc, hết ngày này qua ngày khác! Con người… ta nghe nói các ngươi gọi chúng ta là lũ lợn Orc…Ta thậm chí không hề cảm thấy tức giận, vì nó đúng là như vậy!’

‘Vậy… đó là lý do ngươi rời khỏi đất nước của mình?’

‘Quá đúng! Ta sẽ đi khắp thế giới và dạy cho lũ hèn nhát đó vài điều về tộc Orc vĩ đại! Ta sẽ trở thành Anh hùng! Bắt đầu với cô em hiệp sĩ đây, cô em sẽ may mắn trở thành chiến công đầu tiên của ta! Ta sẽ hiếp và hiếp và hiếp và hiếp và hiếp! Rồi cô em sẽ phải sinh con cho ta!’

Judith nhăn mặt kinh tởm.

Cô nghĩ về tên Orc mà cô mới gặp chỉ vài ngày trước đó.

Vẻ mặt điềm tĩnh và hành dộng lịch thiệp của anh ấy.

‘Chà, có sự khác biệt rất lớn giữa Anh hùng Orc và một tên Orc nổi loạn như ngươi.’

‘Anh hùng? Các người thì biết gì về ngài Bash?’

‘Ta đã gặp anh ấy vài ngày trước.’

‘…Cái gì?’

‘Anh ấy là người đang thực sự khôi phục danh tiếng cho loài Orc. Với danh dự và phẩm giá, không giống như ngươi, một kẻ lang thang và tuyệt vọng.’

‘Ngài Bash đang… khôi phục lại danh tiếng của loài Orc?”

‘Đúng vậy.’

Judith từ tốn kể cho tên Orc bất hảo về những gì đã xảy ra vài ngày trước: về việc Bash đã cư xử như một quý ông hoàn hảo, về cách anh ấy phản ứng với sự thô lỗ và thiếu tôn trọng của cô, về việc Bash đã đến và giải cứu cô ấy như thế nào khi cô ấy đã hành động như kẻ ngu ngốc hiếu thắng, và anh đã truyền cảm hứng để cô thay đổi.

Cô cũng kể cho hắn về mục tiêu cuộc hành trình của Anh hùng.

‘Không thể nào… không bao giờ ngài Bash lại cư xử như vậy… không chạm tay vào một nữ hiệp sĩ ở ngay trước mặt ư ?’

‘Đó là bởi vì ngài Bash rất sáng suốt. Anh ấy tuân theo những quy tắc của Vua Orc. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là kìm chế bản năng và ham muốn của chính mình. Kết quả là, thậm chí một kẻ… ngu ngốc như ta giờ đây cũng đã hiểu về niềm tự hào thực sự của loài Orc! ”

‘Ah… ngài Bash… hóa ra đó là lý do mà ta không nhìn thấy ngài ấy trong nhiều ngày nay…’

‘Nếu ngươi không thể kiềm chế bản thân và tuân theo luật lệ của loài người khi đang ở trong lãnh thổ của chúng ta, ta buộc phải bắt giữ ngươi ! Tại sao không cố gắng làm theo ngài Bash ?’

Judith nói trong khi thận trọng rút kiếm.

Bất chấp cô cố gắng đối thoại như thế nào, Judith biết rõ một tên Orc lang thang chỉ là một tên Orc lang thang. Chúng luôn xem những lời nói của cô chẳng khác gì mấy lời lải nhải của một con điếm ngu ngốc thốt lên trước khi bị chúng hãm hiếp một cách thô bạo.

Nó đã luôn xảy ra như vậy.

Judith chỉ nói chuyện với lũ Orc lang thang một vài lần, và lần nào cũng vậy, kết thúc luôn là một cuộc hành quyết.

‘…’

‘Hmm?’

Tên Orc lùi lại.

Hạ rìu chiến xuống, hắn quay lưng bước đi.

‘Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi định đi đâu?’

‘Không rõ ràng sao? Ta quay về nhà.’

‘Huh… thật kỳ cục. Mọi tên Orc lang thang mà ta từng gặp trước đây đều điên cuồng lao vào ta ngay khi ta gặp chúng…’

‘Chết tiệt, ta không thích bỏ đi khi cô chế nhạo ta. Nhưng nếu ngài Bash ở ngoài đó, và đang chiến đấu vì vinh quang của tộc Orc, và nếu ngài ấy không động tay vào người cô, thì ta cũng như vậy. Ta cũng là một Orc giống như ngài ấy, và ta sẽ luôn chiến đấu bên cạnh ngài. Vì phẩm giá của tộc chúng ta. Nhưng nếu các người muốn cản ta lại, thì ta sẽ buộc lòng phải chiến đấu.’

‘Không, không, nếu ngươi định quay về, chúng ta sẽ không ngăn cản.’

Tên Orc cười khẩy và bỏ đi.

Judith nhìn hắn ta khuất bóng sau những bụi cây rừng, cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm.

Từ trước tới nay, cô luôn tin chắc rằng không thể nói chuyện phải trái với lũ Orc lang thang được. Đó là lý do tại sao cô ấy luôn thẳng tay kết liễu chúng ngay khi Houston ra lệnh.

Kể cả tên Orc này cũng có thái độ khó ưa như tất cả những kẻ còn lại.

Nhưng thật kỳ lạ.

Ngay khi nhắc đến tên của Bash, thái độ của tên Orc lang thang đã thay đối, từ một kẻ khát máu trở thành một chiến binh, và hắn lập tức rời đi.

"Anh hùng Orc” - Judith đã nhận ra tầm ảnh hưởng của danh hiệu cao quý này. Người sở hữu danh hiệu này chắc hẳn được rất nhiều người tôn kính, thậm chí là sùng bái.

‘Kể cả những tên Orc lang thang cũng trở nên đứng đắn hơn sau khi nghe thấy tên

ngài ấy… có vẻ chúng ta đã gặp một nhân vật quan trọng hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng…’

Những người lính thì thầm với nhau.

Judith cũng cảm thấy giống họ. So với tên Orc lang thang mà cô vừa gặp mặt… không, so với tất cả những con người mà cô ấy đã từng gặp trong cuộc đời của mình, dường như không ai xứng đáng với danh hiệu “Anh hùng” hơn anh ấy.

‘Một người thậm chí khiến cho ngài Houston phải sợ hãi ư…’

‘Cô thì sao Judith ? Lần tới chắc cô sẽ không dám đối mặt với anh ấy nữa nhỉ ?’

‘Lần sau nếu anh ấy yêu cầu cô ấy sinh con cho mình, cô ấy sẽ không dám từ chối luôn mất !’

Judith ghét lũ Orc. Chỉ nhìn chúng một cái thôi cũng khiến cô nổi da gà.

‘Cười đùa vậy là đủ rồi. Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và quay về thôi. Tôi chắc rằng ngài Houston còn nhiều việc cần chúng ta xử lý vào ngày mai. Chúng ta phải làm việc bằng tất cả sức lực của mình để bù đắp cho việc bất kính với ngài Bash!’

‘Pft, Juidth à, cô mới là người thô lỗ với ngài ấy…’

‘Im lặng. Đi thôi.’

Judith khẽ mỉm cười. Phải, cô ấy vẫn ghét bọn Orc. Thế nhưng có một ngoại lệ vô cùng đặc biệt.

Truyện Chữ Hay