Buổi sáng sớm tại nhà của Bá tước Bourbon lúc nào cũng đầy ánh nắng mặt trời và tiếng chim hót. Khi tôi mở ánh mắt nặng trĩu của mình ra thì tôi thấy Hannah đang nắm lấy khăn tay của cô với một khuôn mặt đỏ ửng và một cặp mắt ngấn lệ.
“Tiểu thư, cô tuyệt vời thật đấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ nhân cơ hội đó mà nhắm tới một hoàng tử luôn đó!”
Việc đầu tiên tôi làm khi thức dậy là thở dài.
Tôi thức dậy trên một tấm đệm lò xo tốt nhất. Những tấm trải giường được làm từ vải lanh, trơn tới mức mà nó trượt cùng với tôi khi tôi di chuyển. Cứ như nó đang xoa dịu làn da của tôi vậy.
“Này Hannah, nó không có giống như những gì mà chị tưởng tượng đâu. Đừng có kì vọng nhiều quá, việc này xảy ra chỉ vì ngài ấy muốn nó xảy ra mà thôi.
“Nhưng tiểu thư, ngay cả khi đó là một việc bất chợt đi chăng nữa, nó cũng chẳng có quan trọng mấy. Tôi sẽ rất mừng nếu như tiểu thư cứ thế mà kết hôn đó. Cô phải cố hết sức để khiến Hoàng tử James đổ mình nhé.”
Với một cặp mắt ửng đỏ, Hannah giúp tôi tắm rửa và cho tôi mặc một chiếc váy màu vàng nhạt với những diềm xếp sang trọng. Tóc tôi thì được búi lên một nửa và cột bằng một dải ruy-băng cùng màu với váy của tôi. Sau một bữa ăn nhẹ thì, tôi đến phòng tắm nắng để đọc một quyển sách.
Có rất là nhiều tựa sách khác nhau trong biệt thự nhà Bá tước, và có rất nhiều cuốn mà tôi muốn đọc. Nhưng ngồi trong căn phòng, tôi không thể nào đọc sách được. Tất cả những gì mà tôi có thể suy nghĩ tới là về những gì xảy ra vào ngày hôm qua.
Nguyên cả tối hôm qua James bám chặt lấy tôi, cho nên tôi không còn cơ hội nào khác để gặp những quý ông khác. Bá tước và nữ bá tước Bourbon rất là bất ngờ khi bọn họ thấy hoàng tử James, người hộ tống tôi về nhà. Nhưng họ rất là vui khi nghe tin con gái họ được chọn làm một trong những đối tượng kết hôn của Công tước, cho nên bọn họ dễ dàng chấp nhận nó.
Nhưng tôi biết rõ hơn một ai khác, hoàng tử James không hề yêu tôi. Có thể thấy rõ trong mắt của anh ta. Anh ta bị ám ảnh bởi công tước. Tôi không chắc rằng đó là vì tình yêu, hay thứ gì khác, nhưng tôi biết chắc rằng trung tâm của mọi vấn đề là tên Công tước..
Về phần công tước, từ những vẻ mặt mà anh ta cho tôi thấy vào tôi hôm qua, hắn ta rất là giận tôi. Đây có lẽ là lần đầu tiên mà hắn ta bị ép làm những thứ đó với một người phụ nữ. Nhưng đây là một hình phạt mà tôi đã đại diện cho tất cả những người phụ nữ để trừng phạt hắn ta. Hắn ta ghét phụ nữ. Hắn ta phải chấp nhận sự thật đó, tôi ở bên phía những chị em phụ nữ mà… nhưng tôi không thể chối bỏ sự thật rằng tôi cũng đã bị dục vọng làm mờ mắt. Vì thế, để tránh gây bất cứ thiệt hại nào cho cái tên Hermiata thì tôi phải giả vờ làm người tình của James trước mặt tên công tước.
Bởi thế, bây giờ tôi gạt bỏ giấc mơ đi tìm người đàn ông của mình ở kinh đô sang một bên. Cho tới khi tâm trạng của công tước trở nên tốt hơn và hắn ta tha thứ cho tôi đấy. Tôi hi vọng là hoàng tử James có thể giới thiệu cho tôi một người đàn ông tốt, vì anh ta là hoàng tử của vương quốc Bassetere mà.
Ngay cả thế, cảnh tượng công tước trở nên giận dữ làm cho tôi rất là sợ hãi, một nỗi sợ từ sâu thẳm trong tim. Đó là lúc mà tôi nhận ra được, khi cái gì đó đẹp đẽ nổi giận, nó rất là đáng sợ. Tôi phải cố không làm cho hắn ta giận dữ mới được. Và bởi tôi nhúng tay vào sự việc, Công tước bị bắt buộc phải hẹn hò với ba người đó. Trong ba tháng thì anh ta phải chọn lấy một người trong số bọn họ. Công tước chắc hẳn đăng rất là giận tôi đây, vì tôi đã bắt anh ta giao tiếp và kết hôn với một người phụ nữ, và anh ta thì ghét cay ghét đắng phụ nữ. Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra những gì mà anh ta phải trải qua. Nghĩ như thế, chẳng phải tôi vừa làm một việc gì đó quá ư là tồi tệ hay sao?
Nhưng lỡ như nó là trường hợp một người đàn ông chỉ thích mỗi đàn mà anh ta bị bắt phải cưới một người phụ nữ thì sao? Hay giống như trường hợp mà hai người đàn ông phải cưới nhau khi mà bọn họ chỉ thích phụ nữ thì sao? Cho dù đó là trường hợp nào đi nữa, sự thật là anh ta bị bắt làm một việc mà mình không hề thích là một việc nó rất là đau đớn. Nếu như tôi bị bảo là phải cưới một người phụ nữ, chắc tôi sẽ ngất và chạy tới nhà thờ gần nhất càng nhanh càng tốt để trở thành một bà sơ mất.
Làm sao mà tôi có thể cứu Công tước ra khỏi tình huống này mà vẫn tìm được tình yêu của đời mình nhỉ?
Tôi chìm sâu trong suy nghĩ của mình.
“Gì vậy, Julia yêu dấu? Giữa hai mắt của nàng có nếp nhăn đấy, công chúa của lòng ta.”
Tôi giật mình trước giọng nói đó. Tôi thấy gương mặt của James đang ở trước mặt mình. Như thường lệ, anh có một nụ cười hiền lành trên gương mặt của mình, nhưng ánh nhìn của anh thì rất là bối rối. Hôm nay anh ăn diện rất bảnh. Anh nắm lấy tay tôi và hôn nó một cách lịch thiệp. Tôi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột này của anh. Tôi vừa mới đắm chìm trong suy nghĩ trong khu vườn tuyệt vời được tỉa tót bởi một thợ làm vườn lành nghề mà gia đình Bá tước đã thuê này.
“Hoàng tử James! Sao anh lại ở đây?”
“Nàng lạnh lùng quá đấy! Ta còn không được phép tới để nhìn người yêu của mình hay sao? Thì, ta rất thích Julia dễ thương, nàng cuốn hút quá đấy.”
Tôi lườm anh ta một cách lạnh lùng, anh chỉ cần giả vờ làm tình nhân của tôi trước Công tước thôi.
Nhưng James lại không màng tới sự lạnh lùng của tôi, anh ta chỉ lắc đầu và mái tóc màu hạt dẻ của anh đung đưa một cách mơ màng. Anh nắm lấy tay tôi như thể chúng là thứ quý giá nhất trần đời và nói.
“Nào, sao chúng ta không cùng đi dạo, ta sẽ cho nàng thấy một thứ rất là thú vị.”
“Xin lỗi, hôm nay tôi bận rồi.”
“Ôi nào tiểu thư! Tôi tự hỏi hoàng tử sẽ dẫn cô đi nơi nào đây nhỉ! Chúng tôi rất là mong chờ tới việc đó đấy!” Hannah nói thay tôi, từ từ xuất hiện từ trong bụi rậm.
Chị ấy thực sự muốn tôi kết hôn với James.
Tôi đã nhận ra rằng chị ấy trốn ở đó không lâu về trước, vì các lá cây của bụi rậm quanh đó đang đung đưa một cách quái lạ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chị ấy sẽ xuất hiện một cách hoành tráng như vậy. Tôi chắc chắn rằng James đang rất sốc đây… Hử?
Anh ta vẫn có nụ cười hiền lành trên mặt, không chỉ có thể hình như anh ta còn đang có một cuộc nói chuyện bằng mắt với Hannah nữa.
“Hannah là một quý cô rất là tốt bụng. Cô ấy bảo ta rất là nhiều thứ khi cô mang ta tới đây. Vì có cô ấy, ta càng yêu nàng hơn. Cho dù ta nhìn đâu đi chăng nữa, ta cũng sẽ chẳng tìm được một người phụ nữ như nàng.” Anh ta nói trong lúc nắm lấy bàn tay tôi và kéo tôi ra khỏi ghế ngồi.
Khi tôi nhìn sang Hannah với một vẻ lo sợ, chị ấy nhìn lại tôi với một vẻ mặt ‘ôi chao ôi chao’, nhìn chị như rất là hài lòng với những gì mình vừa làm. Trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã ra khỏi nhà và leo lên một chiếc xe ngựa xa hoa và bị đưa tới một nơi tôi không hề hay biết mất rồi!
-------------------
Một nơi không hề hay biết, nghe hơi sai nhỉ? ......À, đây là hen mà.....