Tôi ngồi xuống đối diện với Aya và bắt đầu ăn bữa sáng, sau đó bọn tôi cùng nhau chuẩn bị cặp sách rồi rời khỏi nhà. Sau khi khóa trái cửa, tôi bước vào thang máy với Aya và dành hầu hết khoảng thời gian còn lại để trò chuyện với cậu ấy trên đường đến trường.
Vẫn là một ngày bình thường trước kỳ nghỉ đông như bao ngày khác. Nhưng lại có cảm giác đặc biệt quá đỗi, lý do tất nhiên là vì hôm nay, trên cái con đường thường nhật đó của tôi có sự hiện diện của Aya.
“Tối nay cậu có ca làm việc mà nhỉ, Marika?”
“À, phải rồi. Hôm nay Aya về nhà sớm hơn tớ mà ha? Tớ sẽ về nhà vào tầm tám giờ tối, nên là để tớ đưa cậu chìa dự phòng nè.”
“Chìa khóa dự phòng.”
Trên sân ga giờ cao điểm, người qua lại đông đúc nhiều không đếm xuể, tôi lục túi tìm chiếc chìa khóa nhà dự phòng của mình. Sau khi lấy nó ra khỏi xâu chìa khóa và đặt vào tay Aya, cậu ấy nhẹ nhàng nắm tay lại và tỏ ra một thái độ cực kỳ trân quý với nó như thể trên tay cậu ta bây giờ đang là một viên ngọc cực kỳ đắt giá vậy.
Tôi thấy có hơi buồn cười khi thấy thái độ cường điệu đó của Aya.
“Vậy nên là, ừm. Cậu có thể về nhà trước. Đừng có quên bật máy sưởi lên đó nha, cứ thoải mái như ở nhà.”
“T-Tớ hiểu rồi.”
Aya bọc chiếc chìa khóa lại bằng khăn tay và nhét nó vào sâu trong túi của mình. Cái chìa khóa đó không phải là vật chứng quan trọng của một vụ án đâu Aya à…
“Cậu có muốn tớ đến đón sau khi tan làm không?”
“Không sao đâu, tám giờ vẫn còn trong giờ giới nghiêm mà. Tớ vẫn ổn.”
“Được rồi, tớ sẽ đến đón cậu. Nhớ gọi tớ khi cậu xong việc rồi nhé.”
Ê, Aya. Cậu có nghe người ta nói gì không vậy hả!
Nhưng mà, cũng không hẳn là tôi không thích được Aya đón về nhà hay gì...
“Nhân tiện thì, Marika, cậu có bao giờ ra ngoài ăn tối chưa?”
“Tớ không nghĩ là mình có ăn ngoài nhiều đến mức đó, sao vậy?”
“Tớ đang nghĩ là có lẽ mình nên nấu món gì đó cho bữa tối, vì tớ đang ở nhà của cậu. Hơn nữa, vì hôm nay tớ không phải làm thêm, nên nếu cậu có thể cho tớ mượn căn bếp nhà cậu thì…”
“Ể?! Nghe tuyệt quá vậy!”
Đồ ăn do Aya làm! Lần đầu tiên của tôi luôn!
Sau đó tôi nghe thấy tiếng chuyến tàu từ từ cập bến bên cạnh mình. Aya hơi mở to mắt ngạc nhiên trước phản ứng đột ngột của tôi, cậu ấy ngại ngùng ậm ừ một chút như muốn lấy lại phong thái của mình.
“Ừm… vậy… tớ sẽ suy nghĩ về thực đơn tối nay. Có thứ gì mà cậu không thích không?”
“Không có gì hết á! Nhưng mà thứ tớ thích nhất là Aya đó!”
Aya bật cười khi nghe tôi nói vậy với một vẻ mặt hào hứng. Khi bọn tôi bước lên tàu, chiếc móc khóa trên cặp của cậu ấy, Benjamin Baroque cũng nhẹ đung đưa. Và trên cặp tôi cũng có một con Benjamin Baroque giống như của Aya nữa!
Không biết tối nay Aya sẽ chào đón mình bằng một món ăn tự làm như thế nào đây ta~
A thiệt tình! Hạnh phúc là đây chứ đâu~!
Bầu không khí ngọt ngào và dịu dàng tỏa ra xung quanh Aya khiến tôi bất chợt nghĩ rằng, “Oa, nó sẽ xảy ra tối nay cho coi… có lẽ cậu ấy sẽ không để cho mình ngủ yên đâu nhỉ… Aya đúng là yêu mình nhiều quáđi mà~!”, trái tim của tôi không kiềm được mà thấy tràn ngập hạnh phúc.
.
Tôi bước vào lớp với những bước chân nhẹ bẫng. Và như một cặp đôi mới cưới, mặc dù không nỡ rời xa Aya nhưng tôi vẫn phải bất đắc dĩ trở về chỗ ngồi của mình. Suốt cả buổi tôi cứ cười tủm tỉm mãi không thôi, ước gì trường học hôm nay kết thúc sớm hơn thì tốt nhỉ...
Nhưng trong lúc đó, đột nhiên trên mặt bàn của tôi xuất hiện ba bóng đen che khuất mất ánh sáng.
Khi ngước nhìn lên, tôi mới phát hiện ra những người đứng đó không phải là thành viên của nhóm Marika như thường lệ.
“Chào buổi sáng, Marika.”
Đó là Reina Nishida, cô nàng nữ sinh với tính cách cực kỳ hướng ngoại. Hôm nay lại đến bắt chuyện với tôi, đúng là có hơi bất thường. Và tại sao cậu ta lại phải đem theo hai người nữa vậy, không phải là đánh hội đồng hay gì đó chứ…? Bản thân Nishida đã cao 160cm rồi, vậy nên trông sợ thật sự.
“Chào buổi sáng, Nishida.”
Cậu ấy vẫy tay đáp lại nhẹ nhàng với một vẻ mặt lãnh đạm. Bầu không khí trưởng thành tỏa ra xung quanh Nishida đúng thật là rất đáng gờm, cậu ta có thể coi là người tiên phong trong mảng thời trang trưởng thành ở lớp tôi. Nếu như Fuwa Aya là Nữ Thần Mặt Trăng, vậy thì cái danh Nữ thần Mặt Trời không ai xứng đáng hơn cậu ấy. Hơn nữa, Nishida lại còn là một người mẫu đang trên đà phát triển. Thậm chí đã từng được lên TV nữa kìa. Nói tóm lại, cái cô gái này đây, chính là một trong những người có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất trong lớp tôi.
Nishida rất cao, thon thả, có một đôi mắt to tròn đáng ngưỡng mộ, và xung quanh lúc nào cũng được bao bọc bởi tầm bốn năm người. Thế nên cũng là điều dễ hiểu nếu như cậu ta không thường xuyên tiếp xúc với những nhóm khác.
“Vậy? Tớ có thể giúp gì cho các cậu?”
Hai người bạn cùng lớp khác của tôi… Kishinami và Tomatsu, đang thay phiên nhau nhìn tôi chằm chằm. Không, bất kể có nghĩ theo hướng nào đi nữa thì cá chắc Nishida mới là người cần nói chuyện với tôi. Vì đang hơi nghi ngờ về động cơ của họ, vậy nên tôi quyết định giả bộ làm ngơ và hơi nghiêng đầu như muốn ra ý thắc mắc.
Thế rồi, Kishinami bước lên chắn giữa hai bên.
“Không có gì đặc biệt, chỉ là… dạo gần đây có vẻ cái tên Sakakibara đang dần trở nên mờ nhạt nhỉ. Nói thẳng luôn đó là có vẻ như cậu ta đang dần mất đi giá trị của mình.”
“A, đúng vậy, tớ cũng tính nói y chang!”
Tomatsu đồng tình vỗ tay và bắt đầu cười lớn.
Ê ê, nếu người nói câu đó là Nishida thì tôi đây sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà chẳng phải mấy người chỉ là lính của cậu ta thôi ư? Xin lỗi chứ đây không muốn nghe câu đó từ mấy người xáp lại gần Nishida để trở thành người nổi bật trong trường đâu ha! Đúng là từ khi Aya gia nhập nhóm tôi thì chỉ có duy nhất mỗi mình cậu ta là nổi bật hơn thật, nhưng mà vẫn!
Nhưng nó vẫn!
“Ể~ Thật vậy hả?”
Nishida kêu lên một tiếng khiến cả Kishinami và Tomatsu lập tức trưng ra vẻ mặt hốt hoảng. [note40048]
“Reina-san thì lại thấy Marika dạo này xinh hơn đó nha. Cặp lens đó là màu mới nhất mà đúng không nhỉ? Trông nó như nào vậy?”
“À, đúng rồi. Trong nó như này nè. Dù có ở chỗ sáng thì trông nó vẫn rất tự nhiên đó. Nhưng mà tớ vẫn nghĩ là màu nâu nhạt hợp với Nishida-san hơn.”
“Oa, cậu nói chuẩn ghê Marika. Đúng là chỉ có cậu mới hiểu Reina-san nhất mà.”
“Ahaha, cậu nói gì vậy chứ?”
Nishida bắt chéo hai tay lại và cười lớn, trong khi đó, hai người ở đằng sau thì lại đang ngượng ngùng nhìn nhau chẳng biết nói gì, giống như thể Nishida chỉ đơn giản là bắt họ đi theo mình thôi vậy. Tôi cũng mù tịt, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi nghĩ hình như mình đã lỡ giẫm trúng mấy cái “đuôi” của Nữ Hoàng mất rồi. Thành thật xin lỗi nha. [note40049]
“Ý tớ muốn hỏi là… bộ cậu mới có bạn trai hay gì đó hả?”
‘“Ể? Tất nhiên là không rồi, sao cậu hỏi vậy?”
“Thế thì tại sao trông cậu lại có vẻ chột dạ vậy?”
Đó là bởi vì tớ không có bạn trai, mà là bạn gái đó, được chưa!
Tôi nhớ rằng Aya có bảo tôi rằng cậu ấy muốn công khai mối quan hệ này. Nhưng sau khi lãnh một bài thuyết giáo đầy tâm huyết của tôi thì cuối cùng cậu ta cũng chịu miễn cưỡng từ bỏ ý định đó đi.
Tất nhiên là tôi không hề có ý định khai ra vụ tôi đang hẹn hò với Aya cho Nishida biết, vậy nên tôi lại giả ngơ lần nữa.
“Thôi vậy, cũng không có vấn đề gì. Tớ vừa mới chia tay bạn trai xong nên giờ đang là gái độc thân nè.”
“A, là cái anh thợ chụp ảnh đó hả?”
“Ừ, ảnh đó. Anh ấy bảo là muốn kết hôn với tớ ngay sau khi tớ tốt nghiệp cao trung và còn bảo là ‘Anh chắc chắn sẽ khiến em hạnh phúc đến hết phần đời còn lại’. Nhưng tất nhiên, ai mà lại muốn trở thành một bà nội trợ ở tuổi đó chứ, đúng không? Với lại sau khi tốt nghiệp cao trung tớ cũng định học đại học nữa, và sau đó là tự kiếm việc làm.”
“Oa, thế ra cậu là loại người thích độc lập hả? Hm, tớ thì chắc không giống vậy rồi.”
“Anh ấy không phải người xấu. Nhưng đáng tiếc là hai đứa tụi tớ không có cùng một quan điểm, nên đành để đường ai nấy đi vậy. Cũng mong là ảnh sớm kiếm được nửa kia của mình. Và còn chuyện này nữa.”
Nishida cúi xuống nhìn tôi đầy ẩn ý. Đối diện với cái cách mà cậu ấy nhìn mình, tự nhiên tôi lại thấy chột dạ. Có khi nào… ể?
Ngay lúc đó, ánh mắt của tôi va phải Shirahata Hinano đang đứng ở ngoài cửa lớp. Tóc của cậu ta được thắt lại thành hai bím xõa xuống hai bên, đuôi tóc được nhuộm một màu xanh nhẹ. Cô gái này đây, đích thực là tấm gương của sự lách luật, và là một người bán hàng rất cuốn hút ở Harajuku.
Nishida cúi xuống nhìn tôi đầy ẩn ý. Đối diện với cái cách mà cậu ấy nhìn mình, tự nhiên tôi lại thấy chột dạ. Có khi nào… ể?
Ngay lúc đó, ánh mắt của tôi va phải Shirahata Hinano đang đứng ở ngoài cửa lớp. Tóc của cậu ta được thắt lại thành hai bím xõa xuống hai bên, đuôi tóc được nhuộm một màu xanh nhẹ. Cô gái này đây, đích thực là tấm gương của sự lách luật, và là một người bán hàng rất cuốn hút ở Harajuku.
Hinano nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt nhưng sau đó cậu ta lập tức bật ngón tay cái lên và gật đầu một cái rụp. Ánh mắt đó như muốn nói rằng “Bây giờ thì Marika đã biết cậu có duyên dính vào rắc rối với phụ nữ như nào chưa? Biết rồi thì tốt.” Mặc dù tôi cá chắc là cái người này thậm chí còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra…
Cơ mà khoan đã! Không, không, không thể nào, đời nào chuyện đó lại xảy ra được!?
Ý là, cậu đâu thể nào cứ vậy mà tỏ tình với tớ ngay sáng sớm ở trước mặt hai đứa bạn nối khố của cậu như này được chứ! Rồi làm sao mà tớ dám đối mặt với bạn gái mình sau vụ này đây!
Nhưng không như dự đoán, Nishida sau đó đã mỉm cười.
“Nè, hay là cậu tham gia nhóm của bọn tớ đi chơi đi?”
“Tới đâu vậy?!”
Tôi không kìm được mà chống mạnh hai tay xuống bàn và đứng dậy.
Nishida trông có hơi giật mình trước phản ứng của tôi, nhưng sau đó vẫn từ tốn trả lời.
“Một buổi tiệc giao lưu.”
A…
Tôi phản ứng thái quá mất rồi.
Marika-san này, có phải là cái suy nghĩ tiêu chuẩn của mày dạo gần đang dần trở nên lệch lạc không vậy hả? Không phải có hơi lạ à? Mới dạo gần đây thôi mình vẫn còn đang đứng ở phe của Nishida kia mà? Tại sao hai đứa con gái hẹn hò với nhau nó lại đang biến thành cái tiêu chuẩn của mình vậy nè… Sau vụ này phải đổ thừa tại Aya mới được.
Và rồi tôi ngượng ngùng ngồi xuống trở lại vị trí của mình.
“Cậu hoàn toàn có thể đi được mà đúng không? Tụi tớ sẽ rất vui nếu cậu có mặt đó. Ừm thì, Reina-san hoàn toàn có khả năng tự tận hưởng buổi đi chơi cho dù chỉ có một mình. Nhưng nếu tụi này kiếm cho cậu một vài anh chàng “dự bị” thì sao hả?” [note40050]
Không, cảm ơn. Nhưng mà tớ có bạn gái rồi.
Để tớ nói cái này cho cậu nghe luôn. Đến đó rồi sao nữa, cậu có biết anh ta là không? Anh ta là người như thế nào? Cậu chẳng biết gì hết. Nhưng nếu tôi khơi mào cuộc trò chuyện bằng những câu nói như vậy, thì chắc chắn nó sẽ đẩy tôi vào một tình huống ép buộc tôi phải nói dối. Vậy nên tôi quyết định giả vờ hơi hùa theo ý Nishida và tỏ ra cái bầu không khí của một cô gái ngây thơ vô tội.
“Hể… Khi nào vậy?”
“24 tháng Mười Hai.”
Là Lễ Giáng Sinh. Không đời nào. Nhưng nếu vậy thì dễ rồi, tôi sẽ có cớ để từ chối buổi họp mặt này, một lý do không thể nào hợp lý hơn.
“Xin lỗi nhé~ Nhưng mà tớ có hẹn trước rồi.”
Tôi chắp hai tay vào nhau và cúi đầu tỏ vẻ thành khẩn.
Và vì một lý do nào đó, sau khi nghe tôi nói vậy, hai người bạn của Nishida đang đứng đằng sau cậu ấy trông có vẻ nhẹ nhõm hẳn… Ừm thì, nhóm của Nishida cũng đâu có ít ỏi gì, thế thì tại sao cậu ấy lại phải đích thân đi mời tôi chứ?
Sau khi cái suy nghĩ đó vừa nảy lên trong đầu, Nishida đột nhiên kéo sát mặt về phía tôi.
“Ể? Nhưng mà chẳng phải lúc nãy cậu mới bảo là cậu không có bạn trai sao? Cậu dám cả gan khai gian với Reina-san hả?”
Những lời đó rõ ràng là đang đùa, nhưng đôi mắt của Nishida thì lại chẳng có chút ý cười nào cả. Làm ơn đừng có tự nhiên làm bầu không khí căng thẳng như vậy chứ, cậu có nhất thiết phải trưng ra cái thái độ của một con sói với con mồi của mình chỉ vì tớ từ chối yêu cầu của cậu được không…? Thấy ghê lắm…
Tôi giơ cả hai tay lên như muốn làm Nishida dịu xuống đôi chút.
“Ngày hôm đó tớ bận tổ chức một bữa tiệc Giáng Sinh với bạn bè của mình ở một chỗ quen thôi ấy mà.”
“Ồ, với bạn của cậu hả? Cậu đang có ý định tìm đối tượng ở đó à?”
“Ahaha, được vậy thì tốt rồi. Nhưng không may đó là một bữa tiệc chỉ có con gái với nhau thôi à.”
Nishida có hơi nhướng mày.
“Tổ chức tiệc chỉ với con gái thì không phải sẽ chán lắm sao?”
Có một phần đâu đó trong tôi đã nghĩ thầm rằng, “Ừ ha, một người như Nishida trả lời như vậy nghe cũng hợp lý phết.” Ý là, tôi cũng đã từng như vậy tầm nửa năm về trước mà...
Không biết bây giờ nên đáp lại như nào nữa.
Có lẽ tôi nên bật cười như một con ngốc và hùa theo rằng “Đúng rồi ha~” theo ý cậu ta. Nhưng tôi của bây giờ làm sao có thể cư xử như vậy được nữa. Có khi nào đây là cái mà người ta gọi là tiến hóa ngược không nhỉ? Chẳng hiểu gì sất. Nhưng đối với bây giờ thì tôi đã không ngần ngại mà đáp lại với Nishida rằng, “Không, tớ rất thích bạn của mình mà!” (Đây là sự thật! Hoàn toàn là sự thật đó nha!)
Lý lẽ đó của tôi trông hình như chẳng có sức thuyết phục nào đối với Nishida, cậu ta nói tiếp.
“Nhưng đây là Giáng Sinh duy nhất trong năm hai của cậu mà. Ăn chơi với bạn bè thì lúc nào cũng được mà đúng không? Sao cậu phải lãng phí một sự kiện như thế này chứ?”
Xin lỗi chứ lãng phí là sao cơ!
Đó là cái câu vừa vô duyên vừa thiếu tế nhị nhất mà cậu có thể thốt ra. Nhưng mà cũng không trách được, vì đó là cái cách mà cả trường này, hay nói cách khác, là cả thế giới này suy nghĩ kia mà.
Tôi biết là điểm mấu chốt của khả năng đọc tình huống và cách hành xử của một con người khôn khéo là luôn lái mọi chuyện thành một trò đùa, mục đích cuối cùng là khiến cho mọi người đều vui vẻ.
Tôi hiểu rõ chứ, nhưng...
“Có vấn đề gì sao? Ai cũng có quyền được lựa chọn thứ gì khiến họ vui vẻ hơn mà nhỉ. Tận hưởng Giáng Sinh với những người bạn thân thiết của mình… hay là lãng phí cả ngày đặc biệt đó chỉ để cười nói xã giao với một người lạ đây?”
Những lời nói thốt ra từ miệng tôi nghe chẳng khác gì những cái gai đâm thẳng vào màng nhĩ của người đối diện.
“Hả? Cái quái gì vậy?”
Nishida chau mày lại ngay tức khắc.
“Cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai đó hả?”
Toang rồi! Thời khắc mà tôi kịp nhận ra thì đã quá trễ để có thể bào chữa.
Ý là, tôi vừa mới từ chối lời đề nghị của Nishida mà đúng không? Hơn nữa lại còn ngay trước mặt đám bạn của cậu ta nữa. Tôi đã làm mất rồi...
Hừ, đâm lao thì phải theo lao thôi, không còn rút lui được nữa!
“Tớ đâu thể làm gì khác được. Tại vì bạn bè của Nishida đều ở cái tầm quá cao rồi. Nếu như tớ tham gia cùng các cậu, thì chẳng phải tớ sẽ dễ căng thẳng lắm sao…? Thay vào đó, tớ thích được đi chơi với bạn của mình hơn, 100% vừa dễ chịu vừa vui nữa.”
Nishida khoanh tay lại lần nữa.
“Là do cậu quá đề phòng đó thôi. Reina-san sẽ luôn quan tâm đến bạn của cô ấy, nhưng chúng ta đâu có nói đến chuyện này, đang bàn về ngày Giáng Sinh mà nhỉ. Thôi vậy, nếu cậu đã có kế hoạch rồi thì đâu làm gì khác được~”
Nishida lập tức nở nụ cười vui vẻ sau khi để ý thấy những người xung quanh bắt đầu chú ý đến mình.
Cậu ta đã nói tất cả những gì cần nói rồi, việc cần làm bây giờ chỉ có thể là rút lui thôi. Về mặt này, có lẽ Nishida cũng giống tôi. Cậu ấy lúc nào cũng để tâm đến vị trí và chỗ đứng của mình.
Còn Aya và Hinano là cái loại người một khi đã quyết định sẽ cố gắng chiến đấu tới cùng. Hai cái người đó chẳng biết sợ là gì hết.
Tôi vỗ nhẹ ngực mình và thở phào, “Nếu hai đứa đều cùng hướng đến một đích đến thì có lẽ mọi chuyện cũng không tệ lắm.”
Tất nhiên là đã có khoảng thời gian tôi phải đấu tranh để giữ vững sự nổi tiếng của mình trong lớp. Nhưng đâu có nghĩa là tôi thích sấn vào ba cái vụ tranh cãi đâu! Tôi làm là vì tình huống ép tôi phải làm thế thôi!
“Thôi vậy, cứ báo cho tớ nếu kế hoạch Giáng Sinh của cậu thay đổi nhé.”
Nishida vẫy tay và rời khỏi chỗ của tôi cùng với hai đứa bạn của mình. Tôi chỉ biết đáp lại lí nhí, “Ư-Ừ…” và cảnh phim drama sáng sớm đã kết thúc trong một sự giả trân không hề nhẹ.
Nhưng…
“Marika, bàn vụ bữa tiệc hôm Giáng Sinh coi nào!”
Sau đó, Chisaki đột nhiên ghé ngang qua và như cố ý nói thật to câu đó.
Ch-Chisaki!
Mối quan hệ giữa Nishida và Chisaki bây giờ đúng nghĩa là như chó với mèo. Tôi cũng không rõ hồi đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái cuộc xung đột cực lớn hồi năm nhất giữa hai người họ là chuyện mà ai trong lớp này cũng biết.
Nishida từ từ quay lưng lại và nhìn về phía tôi.
“Ha, cũng tự nhiên mà chen ngang quá nhỉ? Đồ kinh tởm.”
Đó thấy chưa! Nhìn cái cách mà cậu ta đối xử với Chisaki kìa.
“Tại Mari dạo gần đây đang gặp rắc rối với vài đứa con gái khó chịu, nên tôi lo cho cậu ấy chút thôi mà.”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì hết. Và tôi cũng không nhớ có mời cậu tham gia cuộc trò chuyện này, đúng là cái đồ phiền phức. Marika, tớ nghĩ cậu nên chọn bạn cho cẩn thận lại đi nhé.”
“Ha ha ha…”
Nishida, theo sau là Kishinami và Tomatsu quay trở lại chỗ ngồi của họ sau khi đã khiến bầu không khí căng thẳng hơn gấp trăm lần. Chisaki tặc lưỡi.
“Nếu có muốn hẹn hò với một cô gái khác đi chăng nữa, thì đó cũng là lựa chọn của chính tụi này. Nếu như Yume mà nghe ngóng được gì về chuyện hôm nay thì tụi mình sẽ gặp rắc rối to cho mà coi.”
“A, thế ra đó là lý do của cậu à?”
Chisaki hiện đang hẹn hò với một cô gái học cùng lớp, Yume. Hóa ra đó là lý do tại sao cậu ta lại phản đối luồng tư tưởng của Nishida.
Dù sao thì đây cũng là một ngôi trường nữ cao trung mà, bọn tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cố gắng hòa nhập vào nó. Không phải là tôi muốn từ bỏ mối quan hệ của mình với Aya, chỉ là tôi đang muốn cố gắng thích nghi với bầu không khí của ngôi trường này thôi.
Về bản chất, thì “bầu không khí” có thể coi là một dạng sức mạnh nơi số lượng chiếm ưu thế. Bạn không thể nào chống lại nó chỉ bằng chính sức mình được.
Ừ thì, cũng có một vài trường hợp ngoại lệ, như Aya, người có thể tự tạo ra “bầu không khí” của riêng mình. Đó là lý do cậu ta có thể dễ dàng trượt ra khỏi cái “môi trường” này mà không gặp bất cứ khó khăn gì.
Và thực ra, Chisaki cũng là kiểu người dành nhiều thời gian để cẩn trọng về cái “bầu không khí” đó, vậy nên tôi nghĩ lý do chính cậu ấy thấy bực bội đến mức này là vì cậu ấy đang rất khó chịu với những hành động của Nishida.
“Nhưng mà Chisaki nè, đừng có tự nhiên khơi mào một cuộc xung đột như vậy nữa, nghe chưa?”
“Trừ phi cậu muốn thì tớ sẽ làm. Dù sao thì, cậu đã thay đổi rồi đó, Mari.”
“Hửm? Như nào cơ?”
Khuôn mặt nhăn nhó của Chisaki dần giãn ra thành một nụ cười.
“Không có gì lớn đâu. Chỉ là nếu gặp phải tình huống như lúc nãy, Marika hồi đó sẽ chọn cách hùa theo người khác. Marika hồi đó là kiểu con gái không muốn gây xung đột. Tớ đã từng nghĩ về cậu như vậy, và ý là tớ cũng không có phiền gì. Nhưng dạo gần đây, Mari đã bắt đầu nói ra những điều mà cậu muốn nói rồi đó, có đúng không?”
“Hả, thật á?”
Tôi cũng không ý thức được chuyện đó cho lắm. Tại vì tôi đã luôn nói thẳng ra những gì mình muốn từ lâu lắm rồi mà.
“Tớ thì không có tư cách gì để đứng lên chống lại Nishida hết. Vậy nên tớ đã nghĩ rằng cậu thay đổi như thế này là vì cậu đã quen Fuwa. Chắc là cậu thực sự thích cậu ta lắm nhỉ?”
Nửa sau của câu nói được Chisaki thốt ra với một giọng thì thầm đủ để một mình tôi nghe thấy.
Hử? Thật vậy hả ta? Ừm… chắc cũng đúng, tại có cảm giác hình như dạo gần đây mình cũng đã thành thật hơn với Aya rồi.
Tôi hơi liếc mắt nhìn Aya, người đang ngồi một mình ở góc lớp với cuốn tập mở toang trên bàn.
“Hmm..”
Tôi cũng không chắc là lời nhận định đó có đúng không nữa… nhưng mà vì Chisaki là người đã nói câu đó, nên chắc là nó đúng nhỉ…
Mà dù sao thì cũng kệ đi. Chắc là cậu ấy đã lo lắng cho tôi nên mới đến giải cứu tôi đó mà. Tôi sẽ cố làm bầu không khí tốt hơn một chút vậy.
“Tớ không biết là Chisaki yêu tớ nhiều đến vậy đó nha~”
Khi thấy tôi nói câu đó cùng với nụ cười trên môi, Chisaki trông có vẻ xấu hổ và bối rối.
“Theo nghĩa nào cơ? Là bạn đúng chứ?”
“Cậu lo lắng Yume sẽ lại ghen tị với tớ nữa hả?”
Cô nàng đúng là có hơi phiền thật.
Và rồi tự nhiên, Chisaki bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi.
“Hả? Gì vậy?”
“Mari, trông cậu có vẻ không bị người yêu ràng buộc quá mức nhỉ? Chỉ cần hai người gặp nhau thôi là đã thấy thỏa mãn rồi có đúng không?”
“Sao tự nhiên hỏi câu quái vậy? Dù sao thì, tớ nghĩ vậy…?”
“Mari, cậu có ý định chia tay với Aya không?”
“KHÙNG HẢ?!”
Cậu ta nghĩ sao mà lại đi tán tỉnh tôi vậy?! Tôi không có muốn bắt đầu một cái mối quan hệ phức tạp kiểu vậy với bạn của mình đâu, không đời nào!
Và rồi Chisaki bật cười như được mùa khi thấy phản ứng của tôi.
“Nói dối đó. Mari không phải gu của tớ.”
Tớ không quan tâm gu của cậu là gì, không quan tâm, được chưa!
.
Tôi đã tưởng là bầu không khí sẽ ngượng ngùng lắm sau vụ vừa rồi. Nhưng trong giờ giải lao tiếp theo, Nishida đã đến và chủ động bắt đầu một cuộc trò chuyện nhỏ với tôi. Giống như muốn tỏa ra cái suy nghĩ rằng “Tớ không bận tâm về vụđóđâu” vậy. Đó cũng là một trong những lý do tôi thích Nishida, bởi vì cậu ấy không để bụng bất cứ chuyện gì lâu hết.
Kỹ thuật ngoại giao của cô nàng đúng là ở cái tầm có thể làm lãnh đạo luôn rồi. Đó giờ tôi vẫn luôn nghĩ Nishida và mình đúng là có lối suy nghĩ giống nhau đến kỳ lạ.
Nhưng mà trong suốt cuộc trò chuyện đó, Chisaki không thèm nhìn tôi lấy một cái luôn!
***
Chuyện tương tự cũng đã xảy ra sau khi tan học, cuối cùng thì mọi thứ đã kết thúc êm xuôi. Tôi vui vẻ bước vào một nhà hàng gia đình tọa ở gần nhà ga quen thuộc.
Sau khi đã chào mọi người rằng, “Vất vả rồi ạ~”. Thì ngay khoảnh khắc tôi bước chân vào phòng nghỉ, cả người tôi như bị ai đó kéo thẳng vào phòng thay đồ, là chị Sae.
“Ý, đau em…”
“Giải thích đi…”
Hả?
Sae đẩy cái điện thoại của mình lại sát gần mặt tôi. Ở trên đó hiện lên dòng tin nhắn SOS không được trả lời mà tối hôm qua tôi đã gửi. A… quên mất tiêu...
“Cái gì đây hả? Em đang âm mưu gì đây? Bộ làm người ta mất ngủ khiến em vui vẻ lắm hả?”
“Xin lỗi chứ hôm đó em cũng có ngủ được quái đâu!”
“Chị không có muốn nghe em lý do lý trấu!”
Sae, cái con người hiện đang hiểu lầm cực kỳ nghiêm trọng tức giận che hai tai mình lại với đôi gò má hơi ửng hồng.
Cô gái này, trông bề ngoài thì có vẻ là một nữ sinh có khí chất rất trưởng thành và điềm tĩnh, nhưng thật ra nếu đã quen lâu rồi thì chị ta ồn ào phải biết. Enomoto Sae, một nữ sinh cao trung lớn hơn tôi một tuổi, đã từng quen và có những trải nghiệm cực kỳ ngượng ngùng với Aya từ hồi sơ trung, và cũng với tôi nữa. Nhưng mà bây giờ chúng tôi đã là bạn rồi. Bọn tôi đã trở thành bạn bè của nhau, ít nhất là cho đến khi Sae và Aya chịu làm lành...
“Dù sao thì, chị cũng mừng là em vẫn ổn.”
“Ha ha ha”, tôi bật cười một tiếng nghe thật gượng gạo.
“Bộ không phải hả?”
Tôi kể cho chị ấy nghe về chuyện làm sao mà Aya lại đến sống chung với mình, rằng mẹ mình đã phải nhập viện. Sae cực kỳ chăm chú lắng nghe từng chi tiết một. Tính ra thì chị ấy là một cô gái tốt bụng và thật thà đó chứ. Nhưng quá thật thà cũng không tốt, nó khiến Sae dễ bị mất kiểm soát hơn mỗi khi gặp chuyện không như ý.
“Và nó là vậy đó… Đến cuối cùng Aya vẫn không chịu làm gì em hết…”
Khi đã nhớ lại toàn bộ sự việc, tôi thấy lòng mình như trùng hẳn xuống… Aya đã đến ở chung một nhà với tôi, vậy mà đêm đầu tiên tôi lại phải ngủ một mình và tự thỏa mãn bản thân trong khi nghĩ về cậu ấy.
“Em cũng không biết nữa Sae à…”
“Chị cũng đâu có biết, vì chị đâu phải là đứa con gái có cái khuôn mặt giống như “báu vật quốc gia” nào đó đâu. Nhưng mà em có chắc là cô ta không ngoại tình đó chứ?”
“Không đâu.”
“Không phải là em trả lời có hơi lẹ rồi hả?”
“Đó là… tại vì Aya yêu em.”
“Em không biết cô ta nổi tiếng như thế nào khi còn học sơ trung đâu, em đâu thể khẳng định chắc chắn như vậy được.”
“Làm ơn đừng có nói về bạn gái của người khác như thể cậu ấy chẳng có gì ngoài cái mã ngoài như vậy…”
Mặc dù tôi đang khó chịu, nhưng lòng vẫn không kiềm được mà muốn nghe thêm về quá khứ của Aya.
“Nhưng mà Aya hồi đó đâu có bạn đâu chị?”
Tôi bắt đầu thay sang đồng phục của quán trong khi hỏi thêm về Aya, Sae ở cạnh bên cũng đang làm việc tương tự.
“Em nói gì vậy Marika-chan? Một cô gái hoàn toàn có thể có bạn trai cho dù cô ta không có bạn bè mà.”
“Câu đó hơi bị quá đáng luôn!”
Tôi không kìm được mà tưởng tượng đến cái viễn cảnh những chàng trai hoặc cô gái bị thu hút bởi vẻ ngoài của Aya và đã cố gắng tán tỉnh cậu ấy.
Tất nhiên là nếu như ngày nào cũng có một người đẹp ở ngay trước mắt mình, và cô ấy lại còn không có bạn bè nữa, thì ai cũng sẽ muốn tận dụng cơ hội đó mà tỏ tình với cô ấy mà đúng không? Bản thân Aya đã là một loại nữ sinh không hứng thú bàn tán về chuyện yêu đương rồi, và hơn nữa cậu ta lại còn không có bạn bè, thế nên cho dù họ có tỏ tình thất bại đi chăng nữa, thì những người đó sẽ không phải lo lắng tin đồn bị phát tán ra cả trường vào ngày mai. Rủi ro đúng thật là rất thấp.
“Hmm, Fuwa Aya đúng là một đứa con gái tiện lợi mà…”
“Đúng rồi đó, cô ta chẳng có mở mồm bào chữa miếng gì khi bị chị tra hỏi hết. Sau đó thì chị đã phải quay lại lớp mình-”
“Hối lỗi đi.”
“Chị xin lỗi.”
Sae cúi đầu mình xuống thật thấp. Em sẽ bảo chị hối lỗi về vụ đó cả đời luôn.
“Thôi, không đùa nữa…”
Khi tôi liếc nhìn chị ấy, Sae ngay lập tức ngoan ngoãn quay trở lại chủ đề ban đầu.
“Xem nào, nếu như chị là Fuwa và bị rơi vào hoàn cảnh đó, thì chị cũng nghĩ là mình không thể làm chuyện này nọ với em được.”
“Hả? Tại sao chứ?”
“Ý chị là, mẹ em thì phải nhập viện và cô ta thì lại được cử đến nhà em như một người hộ vệ mà đúng không? Vậy nên cô ta nghĩ rằng mình cần phải giả vờ là bạn thân của em, và che giấu sự thật rằng hai người đang có mối quan hệ lãng mạn. Đó là lý do Fuwa sẽ cảm thấy tội lỗi nếu làm những chuyện đó với Marika-chan.”
Không đời nào, làm gì có chuyện… đó… hả?
Tôi nheo mắt nhìn sang Sae đang cởi từng cái nút áo của mình.
Cho dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì ngực của chị ta vẫn khủng như thường nhỉ?
“Bộ chị nghĩ Aya quan tâm về cái đó thiệt hả?”
“Fuwa Aya đúng thật là một ả phụ nữ mặt dày vô liêm sỉ và tự cho mình là trung tâm, không có lúc nào là hạ thấp cảnh giác. Cô ta đích thực là một ả phù thủy sử dụng cái nhan sắc của mình - mà nghe đồn là khuôn mặt đẹp nhất trong suốt 10,000 năm nay - để có thể ăn sống tất cả mọi thể loại phụ nữ và khiến họ phải yêu mình say đắm.”
“Ai vậy trời?”
“Một ả phù thủy xảo quyệt.”
Chị ta lặp lại với một tông giọng cực kỳ nghiêm túc. Bộ cái thứ đó là Aya trong mắt chị thật hả?! Tỉnh dậy và nhìn vào thực tế đi!
“Dù sao thì, như chị thấy, có vẻ như trong trái tim Fuwa, Marika-chan chiếm một chỗ rất quan trọng, và chị nghĩ em là người duy nhất mà cô ta trân quý đến như vậy.”
Có vẻ như chị ấy rất thích lặp lại cái từ “duy nhất” thì phải?
Tôi quét mắt nhìn Sae từ trên xuống dưới.
“Thế nên chị nghĩ đó là lý do, em thấy có hợp lý không?”
“Em không biết nữa…”
Sae bĩu môi và hoàn thành nốt công cuộc thay đồ sang đồng phục của mình. Chiếc váy tạp dề kẻ ca rô màu lam nhạt cùng với áo sơ mi trắng của đồng phục lúc nào cũng tạo một cảm giác rất thuần khiết và gọn gàng. Nhưng khi Sae mặc chúng lên, bộ đồng phục đó lại vô tình nhấn nhá thêm vài nét cho vòng một đầy đặn và phần hơi khiêu gợi của chị ấy.
“Dù sao thì, hỏi chị một vấn đề liên quan đến Fuwa Aya như thế này, em không có chút tế nhị nào hết hả?”
“Sao vậy chị?”
“Để xem nào… chị là cái đứa con gái đã từng có ý định muốn đâm chết Fuwa Aya nhưng lại bất thành và lại còn bị ném ngược xuống đất nữa. Đó đúng là một vết nhơ đáng kinh tởm không thể nào xóa bỏ giữa chị và cô ta. Nhưng mà cũng không thể chối cãi được rằng chị là con người duy nhất trên thế giới này hiểu rõ Fuwa Aya đến tận lõi, không một ai khác có thể đoạt lấy vị trí đó của chị.”
Nhưng mà Aya cũng đâu có ý định xây đế chế cho chính cậu ta đâu chị…?
“Ể, thế thì, vì chị vẫn chưa quên đi cái vết nhơ đáng kinh tởm đó nên hay là sắp tới chị khỏi đến bữa tiệc Giáng Sinh luôn đi nha.”
“Marika em xấu tính quá rồi đó!”
Sae thét lên như một con cún nhỏ, nhìn thấy phản ứng đó khiến tôi bất giác nhếch môi thành một nụ cười.
“Em xin lỗi, em xin lỗi mà, nhưng dù sao thì cũng cảm ơn chị vì đã tư vấn cho em.”
“Mmm, chị cũng không để tâm lắm đâu. Thực ra thì, chị đã dùng lời mời của em như cái cớ để từ chối đến buổi hòa nhạc Giáng Sinh của quản lý đó.”
“A, thật vậy hả? Ra là chị có kế hoạch khác rồi hửm… Em xin lỗi, quả nhiên là…”
“Chị sẽ đi mà!”
Xin lỗi nhiều nhiều vì đã trêu chị Sae à. Nhưng mà không hiểu sao nó giống như một liều thuốc chữa lành cho em vậy đó...
Sau khi đã thay đồ xong xuôi, tôi buộc lại tóc của mình bằng một sợi băng đô và đính lên nó một chiếc kẹp tóc hình viên kẹo rất đáng yêu.
“Tiện thể thì, quản lý của tụi mình có tổ chức buổi hòa nhạc Giáng Sinh thật hả? Sao em không được mời vậy?”
“Đó là vì chị đã bảo với chị ấy rằng mình có kế hoạch hẹn trước với Marika-chan rồi đó. Có vẻ như hầu hết những đồng nghiệp làm việc ở đây với tụi mình sẽ tham gia hết. Sau vụ này chắc số lượng khuyên tai của chị quản lý sẽ lại tăng thêm nữa cho coi.”
“Ủa liên quan gì hả?”
“À quản lý ấy… chị nghe bảo là mỗi lần chị ấy hẹn hò với một cô gái, chị ta sẽ bảo bạn gái bấm một lỗ khuyên lên tai mình đó.”
“C-Cái quỷ gì…”
Thật ra cũng khá thú vị đó chứ. Thay vì bấm khuyên tai cho người yêu thì chị ấy đã nhờ họ bấm khuyên tai ngược lại cho chính mình. Cơ mà cái thể loại sở thích tính dục gì kỳ vậy trời?
“Ừm, cơ mà không phải trông chị quản lý đã giống kiểu người như vậy từ trước tới giờ rồi hả?”
Cuộc trò chuyện của bọn tôi cứ vậy mà từ từ chuyển hướng dần sang chị quản lý.
Có lẽ là vì Sae đã lắng nghe và đưa ra lời khuyên cho tôi, nên hiện giờ trái tim của tôi đã nhẹ nhõm hơn lúc trước rất nhiều.
Ý tôi là, tôi biết Aya đang lo lắng cho tôi chứ, và nghe nó cũng hợp lý hơn nhiều rồi.
Nhưng nếu như mọi chuyện thực sự là như vậy, thì tại sao cậu không nói với tớ chứ, Aya?
Thôi kệ vậy, bây giờ thì cứ tập trung vào làm việc thôi!
Sau khi làm xong ca, chị quản lý có khen tôi rằng, “Hôm nay Marika trông có vẻ năng động hơn thường ngày đó, và giọng nói của em nữa, chưa kể nụ cười hôm nay cũng tươi hơn hẳn.”
Tất nhiên là em phải vui rồi! Ai mà lại không vui khi đang có một cô bạn gái hết mực quan tâm mình đang chờ ở nhà kia chứ!
***
T/N: Chương sau sẽ có NSFW, xin hãy bình tĩnh chờ ạ =))))) thành thật xin lỗi về sự chậm trễ TvT