Ngay sau khi tôi liên lạc, Sae-chan lập tức đồng ý dành thời gian nói chuyện với tôi, bọn tôi quyết định sẽ gặp nhau ở chỗ làm của hai đứa. Nhưng bởi vì nói một chuyện như này ở nhà hàng gia đình thì nghe có vẻ sai sai kiểu gì nên là tôi quyết định dẫn chị đến một công viên gần đó.
Hôm nay Sae-chan mặc một chiếc áo blouse màu đỏ và quần dài, sự kết hợp khá lạ lẫm so với chị. Tôi cũng khẽ liếc nhìn chiếc móc khóa hình cây cảnh lạ lạ đang treo lủng lẳng trên cặp Sae-chan. Bình thường, tôi rất dễ bắt chuyện với chị ấy nhưng trong hoàn cảnh này thì tất nhiên là bên trong tôi không kiềm được mà thấy lo lắng, một phần cũng có hơi khó xử vì từ lúc gặp nhau đến giờ tôi không nói tiếng nào.
“....”
“....”
Cuối cùng bọn tôi cũng đã đến được công viên khi trời bắt đầu trở tối. Hai đứa tôi đối mặt nhau dưới ánh đèn đường mập mờ, giải quyết một lần cho xong thôi.
Gió trời thổi qua mang cảm giác hơi lành lạnh vì đã gần qua tháng Mười, chắc có lẽ lần sau khi ra ngoài tôi nên mang theo một cái khăn choàng cổ thì tốt hơn. Bởi vì bây giờ cơ thể tôi đang run lập cập vì lạnh, nhưng chắc một phần cũng là do phải đối mặt với ánh mắt của Sae nữa.
“...Marika-chan.”
“Dạ.”
Đây là lần đầu tiên tôi và chị gặp nhau ở bên ngoài nơi làm việc. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng lần đầu tiên của mình với Sae-chan lại là trong tình huống này.
Tôi có cảm giác như chị ấy đang cố gắng đoán thử suy nghĩ của tôi bởi vì nãy giờ chị cứ nhìn chằm chằm tôi suốt. Ừm thì, hành động cũng không khó hiểu lắm khi thấy người mà mình vừa mới tỏ tình cách đây không lâu, trong cái hoàn cảnh này lại đang trưng ra cái vẻ mặt như đưa đám. Tôi hít một hơi thật sâu, ừm tôi làm được mà.
“Em xin lỗi vì đột ngột gọi chị ra như này nhé.”
“Không sao đâu mà.”
“Nghe em này, Sae-chan.”
“...Ừm.”
Nếu như tôi cứ kéo dài tình trạng như này thì chắc chắn sức nặng trên vai sẽ ngày một nặng thêm mất. Khí lạnh xung quanh bắt đầu thấm vào da thịt, và tôi cũng vừa mới nhận ra rằng nó cũng đã dần ảnh hưởng đến ý chí của tôi. Ư… bực bội thật...
Mặc dù tôi biết rõ mình nên nói gì với chị, nhưng khuôn miệng tôi vẫn cứ cứng đờ.
Aa, thiệt tình, ước gì ba cái cảm xúc lưỡng lự này cứ biến mất quách đi cho xong!
Can đảm lên nào và kết thúc chuyện này trong một lần thôi...
Ừm, nói ra nào, nói đi…
.
“EM XIN LỖI!”
Sau bao nhiêu nỗ lực tôi hét lên với hai tay chắp vào nhau.
“Nhưng bây giờ em đã có người yêu rồi ạ!”
Tôi nói được rồi!
Tôi thật sự đã nói được rồi!
.
Tôi nhắm chặt hai mắt mình lại chờ đợi phản hồi của chị ấy.
Và rồi Sae-chan nhẹ nhàng gật đầu.
.
“Ừm, đúng vậy nhỉ?”
…….Hở?
Câu trả lời của chị thật sự khác xa so với những gì mà tôi đã tưởng tượng ra trong đầu… Tôi đã tưởng là chị sẽ cứ vậy mà òa khóc hoặc là chọn cách im lặng không nói gì cơ, nhưng trường hợp này, có mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến.
Chị hướng ánh mắt mình về một nơi xa xăm nào đó. Vẻ ngoài thanh lịch thường ngày cũng theo đó mà biến đi đâu mất, thay vào đó, nét mặt nhợt nhạt bây giờ thật sự khiến chị trông giống như một bóng ma.
Mặc dù cũng có khả năng là nó bị ảnh hưởng ít nhiều từ ánh đèn đường trên đầu bọn tôi.
Chị từ từ cử động khuôn miệng và nói ra câu tiếp theo.
“Thật ra thì, chị đã biết rồi.”
G-Gì, bẻ lái gắt vậy ai chơi.
Vậy ra đó là lý do cho cái đợt phản ứng nghèo nàn vừa rồi.
“Ể, nhưng mà tại sao…?”
“...”
Sae-chan không trả lời. Ể, tại sao chứ!
Mặc dù tôi chưa bao giờ nói với chị ấy. Bây giờ đến lượt tôi bị sốc.
“A, nhưng mà!”
Tôi biết rằng mình không cần phải nói chuyện này ra, nhưng tôi vẫn vô thức mở miệng trong khi giữ chặt hai tay mình.
“Người mà em đang hẹn hò… là con gái!”
Chỉ là tự nhiên tôi không muốn Sae-chan nghĩ rằng tôi từ chối chị là vì bọn tôi là người cùng giới...
… Cũng có thể là tôi đang nghiêm trọng hóa vấn đề.
Nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn.
.
“À, đúng nhỉ?”
Hả, vậy là đến cái đó chị cũng biết luôn à!
Sae-chan nói câu đó ra thật dễ dàng, tuy nhiên tôi lại không cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào trong lời nói của chị.
“Là cái cô gái thật đẹp hay ghé đây nhỉ? Quý cô trà chiều đó. Chị vẫn luôn thắc mắc rằng liệu có phải hai đứa đang trong mối quan hệ kiểu vậy không.”
“Ể, k-khoan đã, chờ một chút.”
Tôi duỗi tay mình ra để khiến chị ấy dừng nói.
“Chị đã biết đến mức đó rồi mà vẫn tỏ tình với em sao?”
“Đúng vậy.”
Sae-chan nở một nụ cười.
Có phải chỉ có mình tôi là thấy vụ này lạ không?
Tôi thường rất giỏi trong khoản đọc hoàn cảnh, nhưng ngay bây giờ đây tôi hoàn toàn không đoán được mục đích của chị là gì.
Sae-chan nhìn tôi trong khi vẫn nở nụ cười trên môi.
“Em sẽ hẹn hò với chị chứ, Marika-chan?”
Bây giờ tôi phải làm sao đây, chị ấy bắt đầu khiến tôi thấy sợ rồi.
Tôi thật sự không biết tính cách thật sự của chị là gì. Thứ duy nhất mà tôi biết là chị ấy lớn tuổi hơn tôi, học ở một trường cao trung gần chỗ làm và có vẻ ngoài thanh lịch. Hết rồi!
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng chỉ cần biết bề nổi của một người là quá đủ để có thể dành thời gian vui vẻ với người đó, nên tôi chưa bao giờ thử cố gắng nhìn vào quá khứ của chị ấy.
“À... ừm... em đã bảo với chị là em đã có…”
Sae-chan từ từ bước về phía tôi. Bước chân tôi cũng vô thức lùi lại nhưng cử động của chị lại nhanh hơn tôi nhiều.
“Chị sẽ đối xử tốt với em mà Marika-chan.”
Toàn bộ tầm nhìn của tôi trong chốc lát đã không còn gì khác ngoài khuôn mặt của Sae-chan.
Trong khi vẫn đang nụ cười gượng gạo, giống như một ác ma, chị khẽ liếm môi mình.
“... Em đã thấy rồi mà nhỉ? Chị có bộ ngực lớn hơn cô ta mà đúng không?”
“Hiiee.”
“Em có muốn chắc chắn… và chạm thử nó lại lần nữa không?”
Sae-chan bắt lấy tay tôi và đặt nó lên ngực chị.
Hở, cái cảm giác mềm mềm này!
Đến tận bây giờ, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra!
.
Chị ta đang cố xen vào mối quan hệ của tôi và Aya!
.
Nhưng tôi nghĩ mấy thứ kiểu này đáng lý ra phải được thực hiện theo quy trình và chị ấy phải cưa tôi theo thời gian chứ?! Ai đâu đùng một cái cướp công khai như này?! Nhưng mà trước mắt thì chị ta thật sự đang cố gắng dụ dỗ tôi bằng cơ thể mình đấy hả?!
Giống như những gì Karen-san bảo, cái người không trong sáng miếng nào hết!
Trong khi vẫn một mực giữ tay tôi trên ngực mình, Sae-chan dần dần nghiêng lại gần tai tôi.
Chị không ngần ngại mà phà một hơi thở vào chỗ đó, ư...
“Chị có thể thỏa mãn em còn hơn cả cô ta… chị sẽ làm tất cả mọi thứ vì em. Chỉ cần nói với chị em muốn gì và chị sẽ đáp ứng hết… Chị sẽ chiều chuộng em như ý em muốn, có khi còn hơn nữa…”
Hawawawa…
Cái tình huống quái quỷ gì đang xảy ra vậy nè… tại sao tôi lại đang sờ ngực một cô gái ở ngay giữa công viên công cộng chứ, lại còn vào buổi tối nữa!
“K-Không, cái đó không phải vấn—”
Tôi cố gắng chạy thoát nhưng chị ấy đã thô bạo nắm lấy cổ tay tôi.
“Nè, là do chị không đủ tốt hả? Em cứ nói thẳng ra đi. Hay là chị nên trở thành người tình thứ hai của em? Chị thì ổn thôi. Và chị cũng rất vui khi được như vậy nữa. Em có thể dùng chị bất cứ khi nào em muốn và cứ vứt chị qua một bên khi đã không cần tới nữa cũng được.”
“Không, không, không, méo! Em thì không ổn miếng nào! Và em cũng không có đủ điêu luyện để làm mấy chuyện như vậy đâu!”
“Mặc dù chị đã đi xa đến mức này rồi mà, em vẫn không chấp nhận chị hả…?”
Nước mắt bắt đầu tràn ra khỏi khóe mắt của cô gái trước mặt tôi.
Trời ơi, cái con người này bị cái gì vậy… chị thích em đến mức đó luôn hả…?
Bộ trên người tôi có cái loại pheromone lạ lùng nào đó có thể mời gọi lesbian thật à? Có phải là do tôi thường xuyên sử dụng tinh dầu không? Là lỗi của tinh dầu hả?!
Tôi bắt đầu hoảng loạn và vô tình nói ra những gì mình đang nghĩ trong đầu ra ngoài miệng.
.
“Em đã nói là chuyện này không được rồi mà Sae-chan! Chị không thể làm chuyện này chỉ để chữa lành trái tim đã tan vỡ của mình được!”
“..................Ể?”
Toàn bộ cử động của chị đều bị đình trệ lại.
Những gì vừa mới tuột ra khỏi miệng tôi chính là thành quả của cuộc trò chuyện với Karen-san lúc nãy, về vấn đề và những tổn thương của Sae-chan.
“Trái tim đã tan vỡ…”
“Đó là lý do chị chọn em đúng không?! Nhưng mà cách này sai rồi!”
“..........Marika-chan.”
Mọi thứ đáng lý ra đều là những suy đoán hoang đường của bọn tôi, nhưng khi nghe được những gì tôi vừa nói, một nét buồn thoang thoảng hiện ra trên khuôn mặt chị.
Aa, Karen-san đoán đúng rồi.
Chị ấy đã bị tổn thương sâu sắc trong quá khứ, đó là lý do chị muốn sử dụng tôi như một thứ để khiến bản thân quên đi những ký ức đau đớn đó...
Nếu như mọi chuyện là như vậy, thì có nghĩa là tôi nên khẳng định lại với chị ấy.
“Chị đã không thể đến được với người thương thật sự của mình, vậy nên chị mới chuyển tầm ngắm sang em đúng chứ? Nhưng cái cách mà chị đang làm là không tốt đâu… lâu dài nó sẽ chỉ khiến chị tuyệt vọng hơn thôi!”
“...”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt của chị tràn ngập sự đau đớn.
“Em không thể là người đó của chị, nhưng em vẫn có thể sẵn lòng lắng nghe chị mà… Mặc dù em cũng tự nhận thức được là mình sẽ vô dụng trong cái hoàn cảnh này…”
Tôi biết rằng nếu so với Karen-san thì tôi chẳng là cái gì.
Nhưng mặc dù vậy, tôi vẫn muốn trở thành sức mạnh của chị.
Đó là lý do tôi đã mở lời.
“Nè, tụi mình vẫn là bạn mà… đúng chứ?”
“............”
Trông Sae-chan có vẻ hơi thất vọng rồi chị thở ra một hơi dài thượt.
“Đó là chuyện từ rất lâu về trước rồi.”
“... Ừm.”
Mái tóc đen láy của chị phất phơ trong gió, dưới tóc mái dài quá trán tôi thấp thoáng thấy đôi mắt ngấn nước của chị.
“Người đó, người đó lúc nào cũng làm bất cứ thứ gì mà họ muốn. Được người người yêu quý, nhận được cảm tình từ tất cả mọi người… Họ còn không màng nhìn lấy chị một cái…”
Cái cách mà chị nói chuyện làm tôi liên tưởng đến một mụ phù thủy đang lẩm nhẩm đọc lời nguyền rủa của mình.
“Mặc dù chị đã cố hết sức… cũng chẳng ai thèm nhìn chị cả, chỉ bởi vì người đó…”
Tôi thấy cơn đau đang râm ran trong lồng ngực mình.
“Sae-chan…”
Khi tôi đang muốn di chuyển đến gần hơn để nhìn rõ nét mặt của chị ấy, đột nhiên.
Sae-chan ngẩng đầu lên với ánh mắt long sòng sọc.
Hả!?
.
“Lúc nào cũng là về người đó! Lúc nào cũng có được thứ mà họ mong muốn! Người phụ nữ đó! Cô ta thì có gì tốt đẹp chứ, chị không hiểu mọi người đang nghĩ gì nữa!”
Chị mạnh bạo nắm lấy vai tôi. Sức lực dồn vào đôi vai đang ngày một mạnh hơn, đau quá!
“Nè, cứ hẹn hò với chị cho rồi đi Marika-chan! Lần này, chị đảm bảo sẽ khiến cô ta biết thế nào là cảm giác người mình yêu bị cướp mất bởi một người khác! Nè, cứ ngủ với chị đi mà, đúng hơn thì hãy để chị chơi đùa với cơ thể em đi. Chị sẽ làm bất cứ những gì em nói, chị sẽ làm bất cứ thứ gì!”
“K-k-khoan, khoan đã! Hết giờ, hết giờ!!!”
.
Chị ta vừa nói là “Khiến cô ta biết thế nào là cảm giác người mình yêu bị cướp mất bởi một người khác.” hả?
Ể, không, không thể nào.
Bởi vì bây giờ tôi đang hẹn hò với Aya, nên có nghĩa là...
“Sae-chan, chị biết Aya hả?!”
“A... ya….Aya……………..”
Biểu cảm của chị ấy thay đổi trong tích tắc, rồi từ từ giọng của chị vang lên trong tai tôi.
“Heh, hehehehe… hahaha…!”
Sao chị lại cười cái kiểu quái vậy chứ?! Em sợ đó…
“Tất nhiên rồi, làm sao mà chị có thể quên người phụ nữ đó, Fuwa… người đã cướp đi tất cả mọi thứ từ chị và khiến cuộc đời chị trở thành địa ngục…FUWA AYA!”
Khuôn mặt của chị ta dần trở nên đáng sợ, chị cong môi mình lên thành một nụ cười.
“Trái tim đã tan vỡ á?! Cái đó là gì vậy hả Marika-chan! Đây là hận! Gọi thứ cảm xúc đó là tình yêu à, thật đáng kinh tởm!”
Tông giọng của chị dần trở nên gay gắt hơn sau khi trút hết những lời đó ra ngoài.
"Cũng nhờ cô ta mà chị bị đánh dấu đỏ vì hành vi của mình và trượt cả kỳ thi cao trung! Bạn bè bỏ rơi chị, ba mẹ còn chẳng thèm quan tâm, họ chỉ chú ý đến mỗi em gái chị! Mọi người đều rời bỏ chị! Và cô ta chính là lý do khiến cuộc đời chị tan vỡ!"
Cảm xúc của chị ấy quá mạnh mẽ, nhưng nó lại gợi tôi nhớ đến thứ gì đó như là tình yêu. Tôi đã từng nghe những lời giống vậy trước đây.
"Mặc dù anh ta là người bạn trai đầu tiên của chị! Chị đã rất hạnh phúc khi nghe anh ấy bảo yêu chị. Chị đã bị hùa theo dòng cảm xúc khi đó và cuối cùng bọn chị đã hẹn hò với nhau, nhưng tất cả mọi chuyện đều đã rất vui vẻ! Vậy mà mọi thứ đã thay đổi và trở nên như thế này đây! Bởi vì cô ta! Fuwa, Fuwa! Cô ta đã câu dẫn anh ấy như thế đấy!"
Tôi có thể mơ hồ đoán được đại khái trong khi nghe chị ấy la hét.
Nếu như đây là một câu đố, à mà tôi đã chịu quá đủ với mấy thứ câu đố như này rồi. Nhưng bây giờ đây tôi có cảm giác mình nên chắp vá tất cả manh mối lại với nhau để đến được kết luận cuối cùng.
C-Có lẽ nào…
"Chị là… đàn chị trong câu lạc bộ Tennis của Aya hả?"
“!”
Đôi mắt của Sae-chan thoáng dao động mạnh mẽ, sau đó ánh sáng trong nó liền vụt tắt đi cứ như một cỗ máy đã bị hỏng. Hiee.
“Cô ta, cô ta đã nói gì về chị à?! Tất nhiên rồi, đúng không?! Dù sao thì cũng nhờ có cô ta mà cuộc đời chị bị hủy hoại kia mà! Và tất nhiên là vì chị cũng đã phá hủy cuộc đời cô ta nên lẽ dĩ nhiên là cô ta sẽ không quên chị đúng không?! Bọn chị giống như hai mặt của đồng xu vậy, tất nhiên là cô ta sẽ nói gì đúng không! Này, cô ta đã nói gì với em?! Là nỗi hận thù đúng không?! Cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chị à?! Hay là cô ta đã dán hình chị lên tường rồi cười nhạo chị mỗi buổi tối trước khi đi ngủ?!”
Ư-Ừm….
Tôi đánh mắt sang hướng khác vì thấy thật khó khăn khi nói cho chị ấy biết sự thật.
“Cậu ấy chưa bao giờ kể trực tiếp cho em hết…”
Sae-chan sững sờ mở to hai mắt.
.
“Hả………………………………….?”
.
Sae-chan buông tay ra khỏi vai tôi trong khi nét mặt lộ rõ vẻ hụt hẫng.
Dù sao thì chuyện này tôi cũng chỉ nghe kể lại từ Chisaki thôi mà.
Câu chuyện đó là từ hồi học sơ trung, một đàn chị của câu lạc bộ Tennis đã xông vào lớp của Aya và tấn công cậu ấy với cây kéo trên tay, và đó cũng là lý do khiến Aya bất đắc dĩ trở thành một kẻ cô độc suốt quãng thời gian học sơ trung còn lại của mình.
Aya chưa bao giờ kể tôi nghe về chuyện đó. Cậu ấy đã từ từ vượt qua những ngày khó khăn ấy và đưa quá khứ đó chìm vào dĩ vãng. Bây giờ Aya đang rất hạnh phúc với hiện tại của mình.
Đó là lý do chị không cần phải nghĩ nhiều về nó nữa… Làm như tôi có thể nói vậy với Sae-chan ấy!
Mày làm được mà Marika! Mày có thể chiến đấu lại cái tình huống quái đản này mà!
.
“A, nhưng mà, chị biết đó, cái ông bạn trai cũ của chị á? Mặc dù ổng đang hẹn hò với chị nhưng mà ánh mắt của ổng vẫn hướng về một cô gái khác còn gì? Vậy là quá đáng hết mức, em nghĩ vậy…”
“....Marika-chan.”
“N-Nè, cái đó, là ngoại tình mà đúng không? Ổng không có trân trọng chị gì hết! Mặc dù chị xinh đẹp như này! Con trai đúng là hết thuốc chữa mà ha!”
Tôi cố gắng vùng chạy qua cái khoảng trống hiếm hoi lúc này. Nhưng Sae-chan, trông như thể vừa bị bóng tối nuốt chửng, bất chợt phun ra một câu không ngờ trước được.
.
.
“Làm như chị quan tâm đến cái tên đó!”
.
Ểeeee?! Nhưng mà ổng là vấn đề mấu chốt ở đây mà?!
“Bởi vì, không cần biết chị đã vùng vẫy đến mức nào, kể từ khi chị sinh ra cùng một thời điểm với Fuwa là chị đã không thể sống một cuộc đời yên ổn rồi! Người phụ nữ đó sống một cuộc đời tràn ngập niềm hạnh phúc đánh cắp từ người khác! Miễn là cô ta vẫn còn sống thì sẽ không một ai chịu chấp nhận chị!”
Ặc.
Bởi vì dạo gần đây tôi cũng đang so sánh bản thân mình với Aya, nên những lời nói của chị giống như đang xát muối lên vết thương vậy.
Mọi thứ không bao giờ đi đúng hướng như ý chị ấy muốn, và tên bạn trai duy nhất của chị cuối cùng lại thích Aya… cái đó thật là, ừm thì tôi cũng đại khái hiểu được cái nhìn méo mó của chị với Aya đến từ đâu rồi.
Nhưng mà, Aya chỉ đơn giản là muốn cố gắng để có thể sống hết mình thôi mà. Cậu ấy nhìn thẳng về phía trước và rong ruổi chạy theo niềm hạnh phúc của mình. Chỉ đơn thuần là như vậy thôi.
Có lẽ đó là lý do tại sao cậu ấy lại tỏa sáng quá rực rỡ trong mắt hầu hết mọi người.
“Ờm, nghe này chị. Đó đều là chuyện đã qua rồi mà… và cũng không tốt lắm nếu chị cứ khư khư giữ cái quá khứ đau đớn đó… chẳng phải sẽ tốt hơn nếu như chị cứ bỏ nó chìm vào quên lãng và tiếp tục tiến về phía trước sao…?”
Tôi cũng tự ý thức được rằng những lời an ủi của mình chẳng có sức thuyết phục nào sất. Chỉ là những lời sáo rỗng không hơn không kém.
Nên tất nhiên là chúng sẽ không thể chạm đến trái tim Sae-chan.
“...Không thể tha thứ được…”
Không hiểu sao nhưng đột nhiên giọng chị tràn ngập những cảm xúc rối loạn...
.
“Mặc dù chị chưa bao giờ quên cô ta, không một phút nào kể từ hôm ấy, nhưng cô ta vẫn cứ nhởn nhơ kiếm cho mình một cô bạn gái dễ thương như Marika-chan và tận hưởng cuộc đời hạnh phúc của mình như bao người khác… chuyện đó, chuyện đó là không thể tha thứ… bởi vì... THẬT KHÔNG CÔNG BẰNG! Uuuuuuuu…..”
Sae-chan lấy ra một thứ gì đó từ trong cặp của mình.
Thứ gì đó như vừa lóe sáng lên dưới ánh đèn mờ tối của đèn đường bởi vì độ sắc nhọn của nó… là một cây kéo.
Chị tính dùng cái đó để phản chiếu lại hào quang của Aya hả…?!
Khoan, cái gì vậy. Sao chị ta lại chĩa nó về phía này…?!
“Khoan! Khoan, chờ chút đã! Em có liên quan gì tới vấn đề của chị đâu?!”
Tôi từ từ cẩn thận kéo dài khoảng cách với Sae-chan.
“Hehe… hehehehehe, Fuwa, Fuwa ả đàn bà khốn nạn đó… Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, không bao giờ…”
Sae-chan, không, Sae vừa chĩa cây kéo về phía tôi vừa kéo lê bước mình di chuyển giống như một con thây ma.
Lịch sử thời sơ trung hai năm trước bây giờ đang sắp lặp lại rồi hả?!
Đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ. Tôi muốn vùng chạy ngay tức khắc nhưng hai chân tự nhiên lại mềm nhũn hết cả ra.
Aa, bây giờ tôi không thể sợ hãi được!
Nếu như biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì tôi đã coi thật nhiều phim kinh dị để rèn dũa tinh thần mình rồi!
“Nghe này, cứ bình tĩnh nói chuyện thôi được không chị! Chuyện này không tốt chút nào hết! Còn nữa, nếu như chị đâm em bây giờ thì chị sẽ bị sa thải đó! Tại vì chị vừa mới thoát khỏi kiếp thực tập mà, lãng phí lắm đúng không?!”
“Tôi không quan tâm. Tôi chỉ làm công việc này để tiếp cận với người yêu của Fuwa mà thôi, tất nhiên là chuyện đó không còn quan trọng nữa! Tại sao tôi lại phảiー”
“ーHẢ!?”
Tôi bất mãn hét lên một tiếng để đáp lại lời Sae. Ô hô chị ta vừa giẫm phải ổ kiến lửa rồi.
“‘Tôi không quan tâm’ là cái gì vậy hả! Ừ thì có lẽ nó không quan trọng với chị nhưng với em thì có! Em thực sự đã nghiêm túc bỏ rất nhiều công sức vào chuyện này đó có biết không?! Đừng có nói như thể nó chẳng là cái thá gì như vậy!”
Tôi vô tình xổ hết cơn giận của mình về phía chị ta.
Tôi cũng hiểu rằng đổ thêm dầu vào cái đống lửa cháy bừng bừng trước mặt không phải lựa chọn khôn ngoan, nhưng mà tôi không thể chịu nỗi khi mà chị ta thậm chí còn chối bỏ khoảng thời gian vui vẻ bấy lâu nay của hai đứa.
Sae hơi chùn bước một chút và rồi chị cắn môi mình.
“V-Vậy thì em cứ hẹn hò với chị đi! Cứ đá Fuwa và chọn chị cho rồi! Lần này chị sẽ cho cô ta thấy chị có thể cướp bạn gái của cô ta! Và lần này chị sẽ đánh bại cô ta! Vì để vượt qua cô ta, và để chứng tỏ rằng chị không phải là một thứ thất bại!”
Aaaaa, thiệt tình.
“Đừng có đổ lỗi cho Aya nữa! Chị đã làm việc rất nghiêm túc cho đến tận bây giờ nên chị không phải là một người thất bại! Ngay từ ban đầu thì chị trở thành một thứ thất bại là vì cái suy nghĩ của chị đó!”
Nếu như chị ta cứ liên tục nói mình là một thất bại, vậy còn tôi thì sao. Người mà đã huênh hoang tự cao tự đại trước Sae chỉ vì những lời khen sáo rỗng của quản lý!
Ngọn lửa bên trong lồng ngực tôi đang bùng cháy mãnh liệt, tôi không thể ngậm miệng mình lại được nữa.
“Hãy thử tưởng tượng một người luôn bị trói buộc bởi quá khứ của mình hai năm về trước, và hơn nữa, thay vì đối mặt với người ta, chị lại chọn cái đối xử như thế này với bạn gái của cô ấy đây, đúng là chán ngắt! Làm như em có thể chấp nhận lời tỏ tình từ một người như vậy! Để em nói cho chị biết, em đã thật sự rất khổ sở khi nhận được lời tỏ tình của chị, vì những lời ấy mới thiết tha làm sao, và em đã thật sự rất hạnh phúc! Nhưng còn chị, trở thành một thứ như thế này đây, em có cảm giác như chị đang trêu đùa với tình cảm của em vậy! Chị đừng có mà dám đối xử với người khác như vậy nữa!”
Rốt cuộc tôi lại hét ra tất cả những gì trong đầu mình ra ngoài.
Nghe thấy những lời trách móc như khiêu khích của tôi, tất nhiên là Sae sẽ không chịu im lặng.
“Ư-Ư…! Phiền phức quá!”
Hể, vậy là chị ta không nói lại được gì hết à. Sae lại lấy cây kéo ra.
U oa, chết rồi...
.
“C-Chuyện này là bất khả thi! Em phản đối bạo lực!”
“Chị chỉ, chị chỉ… muốn được hạnh phúc thôi mà!”
“Bây giờ đâm em thì có liên quan gì chứ?!”
“Lần này, chị đảm bảo sẽ khiến cô ta căm ghét chị đến tận xương tủy! Đúng không?! Cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chị đến hết phần đời còn lại nếu như chị làm như thế này!”
“Em không muốn hiểu cái lý do đó của chị!”
Lưng tôi chạm vào cái hàng rào sắt ở sau lưng, hết đường chạy rồi.
Trong khi tay vẫn nắm chặt lấy cây kéo, chị ta từ từ bước về phía tôi.
Đến đây là kết thúc rồi sao?!
Đây chắc hẳn là một trò đùa. Tôi không thể chấp nhận chuyện này được.
Trong tích tắc, khung cảnh một đám tang xoẹt ngoang qua tâm trí tôi.
Tôi thấy Asta đang đứng bên cạnh hòm của tôi vừa khóc lóc vừa hét lên, “Em đã bảo chị rồi mà Marie!”. Không, tôi không muốn!
Tôi vẫn còn một tương lai tươi sáng đang chờ ở phía trước kia mà!
“Không đời nào! Chuyện này... không thể xảy ra đượcー!!!”
.
Tiếng hét của tôi vang vọng khắp màn đêm.
Và ngay khoảnh khắc sau đó.
“Safeword”
Một đôi bàn tay đột nhiên chen ngang giữa bọn tôi và nắm lấy cánh tay của Sae.
Ể?
Mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng. Nhưng ngay bây giờ đây, cậu ấy đang đứng trước mặt tôi, cứ như thể vừa mới chui ra từ trong bóng tối.
Mái tóc sáng màu của cậu ấy tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng, sự xuất hiện đúng lúc của cậu ta gợi nhớ tôi về người hùng của công lý trong phim ảnh.
Là Aya.
.
“A...Aya?!”
“Fuwa!?”
Cậu ấy siết chặt cánh tay của Sae.Đôi đồng tử của Aya long lên xòng xọc, ghim thẳng ánh nhìn phẫn nộ vào Sae. Tôi chưa từng thấy Aya như thế này bao giờ.
“Bây giờ nói mới nhớ, tôi đã thấy ngờ ngợ khi thấy chị ở nhà hàng. Hóa ra là Enomoto-senpai à?”
“Cái khả năng nhớ mặt người khác của cậu kém đến mức nào vậy hả! Cái bảng tên trước ngực để làm gì vậy?!”
“Không quan tâm, thứ duy nhất tớ để ý là ngực của cậu.”
Aya lập tức vô hiệu hóa toàn bộ cử động của Sae trong vòng một nốt nhạc và ép chặt hai tay của chị ấy ra sau lưng. Tiếp theo, cậu ấy nhẹ nhàng quăng người Sae lên không trung và để chị ta đáp đất hoàn hảo.
“AH!”
Aya cũng nhanh chóng đá cây kéo rơi từ trên tay Sae ra xa.
T-Tuyệt thât!
Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt thấy aikido của cậu ấy… ngầu quá đi mất...
“A, Aya...Aya…”
Khi mà tôi đã bình tĩnh lại đôi chút thì toàn bộ cảm xúc dồn nén từ nãy đến giờ không kiểm soát được mà đồng loạt bùng nổ. Với hai hàng nước mắt trên gò má, tôi lao đến ôm chặt lấy cậu ấy.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm… u oaa, đáng sợ quá… tớ yêu cậu…”
Aya vuốt lưng tôi nhẹ nhàng, cố gắng dỗ dành.
“Lúc ở trên lớp trông tâm trạng cậu có vẻ không ổn lắm nên tớ có hơi lo, và rồi tự nhiên lúc nãy Karen-san bảo tớ rằng có lẽ cậu vừa bị dính líu vào một người phụ nữ nào đó khá nguy hiểm, nên là tớ đã định sẽ đi kiểm tra một cái rồi về nhà ngay.”
Aya thở ra một hơi nhẹ nhõm khi biết được rằng cậu ấy đã lựa chọn đúng đắn.
Oaaa, em chân thành cảm ơn Karen-san nhiều lắm, chị vừa cứu em một màn trông thấy… lần sau ghé quán phải mua thật nhiều cocktail mới được...
Ủa khoan, nếu như cậu ta đã phục kích ở đây từ nãy đến giờ rồi vậy thì tại sao không xuất hiện sớm hơn cơ chứ!
“Tớ cứ tưởng là hai người đang giỡn hớt với nhau bằng trò đóng giả.”
“Cậu nghĩ cảnh vừa rồi là ‘giỡn hớt’ thiệt luôn hả?!”
“Safeword thật sự đã rất hữu dụng trong tình huống này nhỉ?”
“Thật sự, tớ thấy mừng vì tụi mình đã thống nhất nó.”
Ai mà lại ngờ được rằng cái thứ safeword đó một ngày nọ lại có thể cứu sống tôi cơ chứ.
Tôi dần thấy bình tĩnh lại, nhưng người đang đứng kế bên tôi, Aya đột nhiên nói ra một câu hoàn toàn trái ngược.
“Để tớ nói cái này, cậu khiến tớ hơi bực bội đó có biết không?”
“Ể!?”
Vì cậu ta thốt ra câu đó trong khi đang xoa đầu tôi, nên khuôn mặt tôi lập tức đơ ra.
N-Nhưng tại sao chứ? K-Không lẽ cậu ấy phát hiện ra vụ tôi sờ ngực Sae rồi hả?! Cái đó đâu được tính là cắm sừng đâu!
Nhưng có lẽ như tôi đã lầm.
“Nếu như cậu chọn tớ thay vì Karen-san là người lắng nghe vấn đề của cậu thì mọi chuyện đã không khủng khiếp như thế này rồi.”
“C-Cái đó… tớ có lý do riêng mà…”
Vẻ mặt thất vọng của tôi phản chiếu trong đôi mắt Aya.
“Cậu không tin tớ hả?”
Chết, chết, chết. Cùng đường rồi. Bây giờ tôi thấy còn căng thẳng hơn lúc Sae chuẩn bị tấn công tôi bằng cây kéo nữa.
Không phải vậy! Không phải lý do đó Aya à. Bởi vì, nếu như tớ hỏi cậu về một vấn đề như thế này, thì nó sẽ khiến tớ… trông có hơi thảm hại…!
“Bây giờ thì tớ sẽ tạm thời không nói đến hình phạt cho cậu. Tớ mừng vì cậu vẫn an toàn.”
Khi nghe được giọng nói dịu dàng đó, tôi chỉ có thể đáp lại bằng một giọng nhỏ xíu, “Ừm.”
Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng.
.
Mặt khác, ở đầu bên kia, Sae đang từ từ đứng dậy khỏi cú quật ngã vừa rồi. Chị ta liếc nhìn tôi muốn tóe lửa, người mà bây giờ đang được bao bọc trong vòng tay của Aya.
“Một lũ khốn nạn, giờ khắc nào rồi mà còn tán tỉnh…! Ư ư, vậy là cuối cùng cô cũng đến, Fuwa… và cô lại một lần nữa chà đạp lên tôi!”
“Ai quan tâm chứ?”
Aya nhìn chị ấy sau khi buông một câu trả lời thô lỗ.
“Tôi chỉ đang thực hiện lời hứa của mình là sẽ bảo vệ Marika.”
Giống như để che chắn cho tôi, cậu ấy bước lên và đứng ngay trước mặt tôi.
“Nếu như chị dám động một ngón tay vào Marika, tôi sẽ giết chị.”
Cái tông giọng lạnh băng đó, có cảm giác như cậu ta sẽ làm thật ấy. Hiee...
Kể cả Sae cũng không thể giữ vững phong thái của mình và trông sợ hãi thấy rõ… nhưng chị ta vẫn kiên quyết đối mặt với Aya.
Sau khi đã phủi hết cát bám trên người mình đi, Sae đưa nắm tay của mình về phía cậu ấy.
“... L-Lên đi!”
Ngay khoảnh khắc đó, nước mắt bắt đầu trào ra khỏi đôi mắt của chị.
“Một người như cô, tôi thật sự ghét đến tận xương tủy…! Hành xử như thể cô không quan tâm đến bất cứ thứ gì nhưng lại có thể làm được tất cả mọi chuyện với cái thái độ tự cao tự đại đó! Tất cả, cô đã cướp đi tất cả từ tôi…! Tuyệt lắm đúng không, khi bản thân mình là một thiên tài ấy?! Vẻ đẹp, trí tuệ, cô có tất cả mọi thứ, tất nhiên là cô sẽ không hiểu được khó khăn là như thế nào đâu đúng chứ!”
Aya thậm chí còn không thèm để tâm đến những lời đó, cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm Sae. Một khuôn mặt vô cảm, cứ như thể đang nhìn một viên sỏi bên đường.
Sae vẫn tiếp tục gào thét và bắt đầu chỉ ngón tay về phía tôi.
“Kể cả Marika cũng vậy, em ấy cũng chọn cô chứ không phải tôi!”
“...................”
“Không cần biết tôi đã cố gắng như thế nào, tôi thậm chí còn không thể gây ra cho cô nổi một vết xước! Tôi vẫn luôn, vẫn luôn ghét cô! Cô cứ chết quách đi có phải tốt hơn không!”
Không biết có phải sự bình tĩnh bây giờ của tôi được hình thành là do có Aya ở bên hay không. Nhưng ấn tượng của tôi về chị ấy đã thay đổi chút ít. Tôi thừa nhận rằng cái tư tưởng làm tổn thương người khác của chị ta là rất xấu. Hơn nữa, chị ấy còn bám theo tôi và còn có ý định cướp tôi khỏi Aya nữa. Thật sự, chị ta đang nghĩ cái gì vậy chứ. Nếu như là tôi mọi ngày, tôi chắc chắn sẽ tránh xa khỏi cái người này ngay lập tức.
Nhưng đâu đó trong góc của trái tim mình, tôi thật sự không thể cứ vậy mà ghét bỏ chị ấy được
… Bởi vì Sae gợi cho tôi nhớ đến khoảng thời gian đó, khi mà tôi cố gắng hết sức để có thể trở thành đối thủ của Aya.
.
Vậy nên tôi đã vô tình vuột miệng.
“... Chị sai rồi Sae à. Aya vẫn đang rất cố gắng mỗi ngày đó thôi. Tất nhiên là cậu ấy cũng có những ngày mọi chuyện không như ý muốn. Aya đã từng tổn thương rất nặng nề vì những gì chị làm đó.”
“Tại sao em lại bênh vực một kẻ như cô ta?!”
Ừ thì, tại vì em là bạn gái của cậu ấy…? Nhưng đó không phải lý do.
Tôi muốn xử lý triệt để những hiểu lầm mà chị ta đang vướng mắc.
Còn nữa, tôi cũng chắc chắn rằng Sae đang...
“Marika-chan, em ở phía bên này mà đúng chứ?! Những người đã cố gắng hết sức mình chỉ vì không có tài năng nào nổi bật, hai đứa mình làー”
Trước khi Sae kịp hoàn thành xong lời nói của mình, tôi nhanh chóng vung bàn tay lên cao và đáp thẳng xuống xuống gò má ướt đẫm của chị ấy.
Chát
Tôi không có ý định sẽ tát chị mạnh đến vậy, nhưng âm thanh vang ra thì lớn dữ dội.
“Xuất sắc, 99 cái nữa”. Tôi nghe thấy giọng nói của Aya vang ra đằng sau lưng, cứ như thể cậu ta đang bắt chước một huấn luyện viên thể hình. Làm như tôi có thể làm vậy ấy. Đây là để đáp trả lại vì chị ta đã khiến tôi phải trải qua khoảnh khắc kinh hoàng vừa rồi.
“Nghe em này Sae.”
Sae cố nén tiếng thút thít của mình trong khi nước mắt vẫn rơi lã chã.
“Bởi vì chị không thể làm thêm ở một quán bar đồng tính nữ ở Shinjuku nên chị mới cố gắng hết sức mình ở một nhà hàng gia đình bình thường như thế này đây! Sự tồn tại của một người như cô ta đã biến cái lẽ thường của chị thành mớ hỗn loạn! Ba năm vừa qua cứ như thế sống trong địa ngục, chị vẫn luôn nghĩ rằng mọi thứ thật chán ngắt, rằng cho dù chị có cố gắng thế nào đi nữa cũng sẽ không bao giờ vượt qua được Fuwa! Từ sâu thẳm trong trái tim lúc nào chị cũng nghĩ rằng nếu như là Fuwa, cô ta sẽ làm tốt hơn nhiều!”
Cũng phải rồi nhỉ, tất nhiên là Sae sẽ mò được đến cái quán bar đó rồi.
Nhưng Aya thậm chí còn không nhận ra chị nên chắc hẳn đó là một cú sốc rất lớn.
Những cái móc khóa bị mất tích của Aya, mấy con Benjamin Barok-kun đó, chắc hẳn cũng phải có lý do Sae mới có những cái tương tự.
Chị ta hẳn đã từng lén lút lấy cắp nó trong khi đang ở trên tàu… đó là suy đoán của tôi. Tất nhiên là tôi không có chứng cứ, và Sae thể nào cũng sẽ chối bay chối biến cho mà xem.
… Nhưng cái cách báo thù đó, nó không làm dịu đi nỗi đau khổ của chị. Cái cách sống đó, chỉ đơn thuần là tràn ngập sự thống khổ.
Aya nhặt cây kéo ở dưới đất lên và nhìn tôi
“Tớ có nên khiến chị ta im lặng luôn không?”
Thấy ghê.
“K-Khoan đã, chúng ta vẫn còn nhiều chuyện phải nói màー”
“Không có đâu.”
“Cậu không có nhưng mà tớ có!”
Aya thô bạo nắm lấy tay tôi. Cậu ấy kéo mặt mình lại sát gần, hơi thở của tôi cũng vô thức mà dừng lại vì cử động đột ngột đó.
“Người phụ nữ này suýt chút nữa đã khiến cậu bị thương. Mọi chuyện chắc chắn sẽ còn đi xa hơn nữa nếu như tớ đến trễ. Cứ giao chị ta cho cảnh sát đi. Hay là tớ cứ vậy mà giết quách rồi chôn xác chị ta cho rồi, hm? Nếu như cậu chọn cái đó thì hãy chạy trốn cùng nhau đến một nơi thật xa và sống với nhau đi.”
“Tớ sẽ không làm vậy! Tớ còn có ba và mẹ, rồi còn trường học và bạn bè của tớ thì sao đây?!”
“Marika sẽ không từ bỏ mọi thứ vì tớ sao?”
“Khoan, lạc đề rồi! Bây giờ đâu phải lúc nói mấy chuyện đó!”
Tôi bạo lực chặn đứng câu hỏi nguy hiểm vừa rồi của cậu ta.
“Tớ hiểu rằng chị ấy là một người mà cậu không bao giờ có thể tha thứ…”
“Thật ra thì tớ chả quan tâm.”
Aya thực sự trông không quan tâm thật vì trên mặt cậu ta bây giờ không hề có dấu hiệu của miếng cảm xúc nào hết. Sae hít vào một hơi khó nhọc sau khi nghe cảm xúc của Aya. Thôi thì cứ giả bộ như chúng ta chưa từng nghe âm thanh đó vậy.
“Cái tư tưởng của Enomoto-senpai đã rất cực đoan kể từ hồi đó rồi.”
“... Vậy hả?”
“Tớ biết chị ấy từ khi tham gia câu lạc bộ Tennis hồi sơ trung.”
Aya chậm rãi kể cho tôi nghe câu chuyện giữa cậu ấy và Sae.
.
Khi Aya vừa mới nhập học vào trường sơ trung, cậu ấy chọn câu lạc bộ Tennis là hoạt động sau giờ học của mình. Cậu ta không có lý do cụ thể, chỉ là cậu ấy đã nghĩ rằng họ sẽ đối xử với học sinh năm nhất thật chu đáo vì đây là lần đầu tiên cậu ấy chơi môn này.
Và rồi Aya đã gặp Enomoto Sae.
Tất nhiên Aya đã là một cô gái rất đỗi xinh đẹp từ hồi sơ trung và nó khiến cho những bạn cùng trang lứa rất ghen tị. Vào thời điểm đó, người thân thiết nhất với cậu ấy là Enomoto-senpai.
Đúng là sau khi thấy Sae bây giờ thì tưởng tượng không nổi…
Hồi đó, Sae là người bạn tâm giao của Aya. Cậu ấy có ấn tượng rất tốt về chị ấy vì chị luôn sẵn sàng lắng nghe vấn đề của Aya và đưa ra những lời khuyên rất mực chân thành. Nhưng sau này, có lẽ cậu ấy cũng đã nhận ra rằng suy đoán của mình là sai lầm.
"Tôi của hồi đó, cô ta sống trong một thế giới chật chội… tất cả những người xung quanh đều khiến tôi thấy thật ghê tởm vì không một ai có thể hiểu được tôi. Lúc đó, tôi đã tưởng rằng người duy nhất có thể thấu hiểu được mình là Fuwa Aya.”
“Câm miệng lại.”
“A…”
Aya lạnh lùng quát một câu đã khiến Sae phải nín bặt.
Mối quan hệ của hai người này có lẽ đã từng vượt qua cả ranh giới tiền bối và hậu bối rồi, họ đối xử với nhau như những người bạn thật sự.
Một ngày nọ, Sae vì có hứng thú với một cậu bạn trai nên đã quyết định hỏi xin ý kiến của Aya. Tất nhiên là cậu ấy sẵn sàng lắng nghe và vui vẻ giúp đỡ Sae từ phía bên ngoài.
“Kể từ khi Enomoto-senpai làm những chuyện như vậy, mọi thứ đều đã đổ vỡ.”
“Đó là... bởi vì... Fuwa…”
“Tôi chưa bao giờ quyến rũ bạn trai chị, hắn mới là người hiểu lầm bậy bạ và tỏ tình. Mấy thứ như vậy, không đời nào lại xảy ra được.”
Aya mượn câu cửa miệng của tôi để phủ định lời buộc tội vô căn cứ của Sae.
“Chị lúc nào cũng như vậy, từ rất lâu rồi. Chị luôn cho rằng những gì đang diễn ra trong đầu mình là chính xác mà không thèm cân nhắc đến những khả năng khác. Kể cả lần đó, khi nổi dậy tin đồn rằng cố vấn của chúng ta có những hành vi quấy rối tình dục, chị cũng không màng tìm kiếm bằng chứng mà cứ đi thẳng đến đối chất với họ, bằng bạo lực.”
“B-Bởi vì! Nếu như lời đồn đó là sự thật thì sẽ rất nguy hiểm…!”
“Nhưng nếu chị là người sai thì cũng sẽ nguy hiểm vậy. Mọi người đều đã rất khổ sở vì chị đó.”
“Nhưng Fuwa, cô cũng như thế còn gì! Cô không thèm lên tiếng gì khi mọi người hiểu lầm con người thật của cô! Mọi người không dám tiếp cận cô vì cái mặt hằm hằm đó! Có một lần đám năm nhất còn hỏi rằng sao lúc nào trông mặt cô cũng cau có như vậy, bộ cô có thù gì với thế giới à?!”
“Bây giờ tôi thân thiện hơn rồi, khác hồi trước nhiều lắm.”
Ủa? Sao tự nhiên chọt ngang một câu không dính vô đâu hết vậy? Nhưng mà có lẽ là tôi hiểu được đại khái cậu ấy đang muốn diễn đạt cái gì. Aya siết chặt cánh tay của tôi.
“Dù sao thì bây giờ tôi cũng có Marika rồi, cậu ấy sẽ sẵn sàng ở ngay đây và thấu hiểu tôi.”
Dường như Aya nói ra câu vừa rồi là để nhấn mạnh sự khác biệt giữa cậu ấy và Sae.
Trông Aya thật xinh đẹp với đôi mắt tràn ngập sự quyết tâm đó.
Từng câu từng chữ của cậu ấy đều chất đầy tình yêu thương. Vào những lúc như thế này, tôi đã nghĩ rằng “À, hóa ra khả năng đọc tình huống của mình là để dành cho cậu ấy.”. Mỗi một phần của Aya, cả sự vụng về hay là khả năng giao tiếp kém cỏi, tôi có cảm giác như mình có thể hiểu được cậu ấy còn rõ hơn phần còn lại của thế giới.
Miễn là cậu ấy ở bên tôi, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi hử? Nghe cứ như lời cầu hôn vậy.
Nhưng mà…
Tôi rất hạnh phúc khi nghe được những lời đó, nhưng!
.
“Nó vẫn vậy, Aya à!”
“Marika?”
“Aya, cậu đã quyết tâm thay đổi bản thân mình và cậu đã cố gắng để biến nó thành sự thật. Cậu thật sự đã làm rất tốt tất cả mọi thứ vì lợi ích của mình! Cậu cũng bắt đầu chơi thân với Chisaki và Yume, cậu bắt đầu tận hưởng việc đến trường chỉ vì tớ đã nói rằng tớ thích nơi đó. Tớ đã nghĩ rằng tất cả những chuyện mà cậu đã làm thật đáng ngưỡng mộ, rằng trông cậu rất ngầu! Tớ thật sự thích phần đó của cậu!”
Tôi vẫn tiếp tục nói lớn.
“Đối với cậu, tớ như người quý giá nhất trên đời, tớ hiểu rất rõ! Nhưng mà, tớ cũng muốn cậu hãy trân trọng những thứ khác trong cuộc đời cậu ngoài tớ nữa!”
Tôi cũng không biết bây giờ mình đang làm gì nữa. Giọng nói thì hùng hồn nhưng nội dung thì lại nặc mùi ích kỷ.
“...Cậu nói gì vậy…?”
Tôi biết tôi là một cô bạn gái phiền phức luôn gây rắc rối cho Aya, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ chuyện này vì đối phương chính là cậu ấy.
“Tớ biết là tớ ích kỷ, nhưng đó là vì cậu có thể hoàn thành xuất sắc tất cả mọi thứ mà đúng không? Vậy nên tớ tin rằng thiên tài Aya có thể khiến nó xảy ra!”
Những gì mà tôi đã nói trước đó, tôi xin rút lại.
“Và đổi lại, tớ cũng sẽ cố gắng hết sức mình, nên đó là lý do…!”
Đó là lý do.
.
“Tớ sẽ tạo một nhóm chat để ba người chúng ta có thể nhắn tin với nhau!”
.
“”Hả?””
Cả Aya và Sae đồng loạt kêu lên một tiếng.
Chuyện gì mới xảy ra vậy… Tôi biết là trong đầu họ đang nghĩ như vậy.
Lợi dụng lúc mà cả hai người đó còn đang tiêu hóa thông tin, tôi mau lẹ bấm tạo ngay một cái nhóm chat cho cả ba người.
Sau đó liền nhấn gửi một cái nhãn dán dễ thương [Hãy giúp đỡ tớ nha!] để bắt đầu cuộc trò chuyện trước.
.
“Khoan.”
Khuôn mặt của Aya trông cứ như vừa bị ép phải nuốt một viên thuốc đắng nghét, cậu ấy nhăn mặt nhìn tôi.
“Sao cậu lại phải làm một chuyện như vậy…”
Và tôi cũng trôi chảy đáp lời không thèm vấp một chữ.
“Tớ muốn hai người thấu hiểu nhau hơn.”
“Chẳng có miếng ý nghĩa nào hết.”
“Có mà!”
Tôi không có thời gian để mà lằng nhằng trong cuộc tranh cãi này. Nên là nếu như tôi cứ ép suy nghĩ của mình lên Aya thì cậu ta sẽ buộc phải đồng ý thôi.
“Tớ bất đắc dĩ bị cuốn vào vấn đề trong quá khứ của cậu, nên là làm ơn hãy nghe tớ lần này thôi đi, nha?”
“Cái đó…”
Aya hơi nhăn mày và rồi nhỏ giọng, “Giá như hồi đó xử lý chị ta đàng hoàng là đã không đến nỗi rồi…” Mặc dù rất bất mãn nhưng có lẽ là cậu ta vẫn sẽ thuận theo ý tôi thôi.
Ở mặt khác, Sae trông cứ như vừa trúng số một tỷ yên, chị ấy vừa gườm cái điện thoại của mình vừa lẩm bẩm.
“Địa, địa, địa chỉ liên lạc của Fuwa Aya… Aaa, uuuu, số điện thoại của cô ta… là hàng thật… không cần phải lưu số điện thoại của shipper pizza để thay thế nữa… vì bây giờ đã có đồ thật…”
“Ờmmm, nghe này, Sae-chan!”
“A, vâng!”
Chị ấy ngay lập tức nhảy cẫng lên và thẳng lưng quỳ xuống trước mặt tôi.
“Cái đứa Aya ở trong đầu chị nó thành thánh nữ rồi chứ đâu còn là con người nữa đâu. Cậu ta là cái loại con gái mà có thể dễ dàng đi lạc ngay trong lúc chuyển phòng học và bị hoang mang cực độ vì không biết phải đi đâu đó, có biết không!”
“Oaー”. Ở sau lưng tôi có một giọng nói đang tính chen vào nhằm bịt miệng tôi, nhưng tôi không quan tâm.
Sae giận dữ lắc đầu nguầy nguậy.
“Đó không phải Fuwa của chị! Fuwa mà chị biết là người sẽ dễ dàng đến được phòng học cần thiết mà không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào từ người khác! Vì đến sớm hơn bạn cùng lớp nên là cô ta sẽ dành thời gian của mình để lơ đễnh nhìn ra cửa sổ và khung cảnh đó cuốn hút đến độ sẽ hớp hồn tất cả những người đã nhìn thấy!”
“Em hiểu lý do tại sao chị lại nghĩ vậy, nhưng mà tỉnh lại đi, ảo giác thôi!”
Chị ta cứ luôn nhìn Aya qua một bức màn tự huyễn và cứ coi cậu ta như một mỹ nhân không tì vết suốt như vậy, chính bởi vì cứ nhìn thấy phiên bản đó của Aya miết nên nó mới khiến Sae không thể hiểu thấu được con người thật của Aya. Giống như một lời nguyền không thể bị phá hủy vậy. Kể cả Aya cũng bó tay.
Nhưng mà tôi nghĩ nếu là tôi thì có lẽ sẽ giảm bớt lại tác dụng của lời nguyền đôi chút.
“À, có lẽ bây giờ mà nói cái này thì hơi trễ nhưng mà, đừng bao giờ chĩa kéo vào người ta nghe chưa? Lỡ như chị làm họ bị thương rồi làm sao? Nếu như chị bực bội thì hãy thử dùng cái mồm của mình trước cái rồi tính gì tính, loài người sáng tạo ra ngôn ngữ và từ ngữ đâu phải để trưng?!”
“Ư-Ừm, chị hứa!”
Chị ấy luống cuống gật đầu.
“Và còn nữa, đừng có nghĩ đến chuyện không đi làm nghe chưa! Nếu như hôm sau mà em thấy chị nghỉ là em sẽ lên thẳng phường mà viết báo cáo đó!”
“V-Vâng……………”
Sau khi nhận một tràng khiển trách, Sae trông có hơi sợ hãi và rụt rè, nhưng vẫn giữ được nét thanh lịch vốn có. Cái khí chất của một người đẹp cao cấp cộng với cái sự nhút nhát này chắc lẽ mới là tính cách thật của chị ấy.
Trước khi hai người họ kịp hoàn hồn và suy nghĩ kỹ về vụ này thì tôi vội vã vỗ tay một cái.
“Rồi bây giờ đến phần quan trọng nhất, chào hỏi. Cậu làm tốt vụ đó lắm mà nhỉ Aya? Sae-chan nữa, chị cũng chào khách hàng cả tỷ lần rồi còn gì!”
Cả Aya và Sae cùng nhau gõ tay lên điện thoại mà gửi lên nhóm chat một nhãn dán đơn giản. Cả hai đều đến từ cái series nhãn dán cây cảnh quái quái đó. Khi Sae nhìn vào màn hình, trông chị có vẻ đang rất hạnh phúc trong khi Aya ở kế bên thì còn không thèm che giấu sự bất mãn của mình.
Tôi khoanh tay đứng giữa hai người họ với một vẻ mặt nghiêm túc.
“Nghe đây, tớ không đòi hỏi hai người phải làm hòa và trở thành bạn bè với nhau. Dù sao trên đời này cũng có nhiều kiểu người không thể hít chung một bầu không khí mà. Nhưng còn với chị, bị trói buộc bởi một cái quá khứ suốt ba năm đúng là khùng hết biết!”
Nếu như họ cứ tích lũy những cái cảm xúc tiêu cực trong quá khứ như này hoài thì chắc hẳn trong tương lai, những cảm xúc đó sẽ bùng nổ và gây ra một loại vấn đề khác to bự hơn bây giờ rất nhiều. Vậy nên là cứ chấm dứt ngay bây giờ đi cho thiên hạ khỏe.
Nhưng mà khả năng là đến cuối cùng những cái vấn đề to bự đó chĩa về phía tôi là cực kỳ cao tại vì tôi đang là bạn gái của Aya mà!
Nên đây cũng là vấn đề sống còn của tôi, có làm không được cũng phải được.
“Ngay từ ban đầu thì chị cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi còn gì? Sao chị không sử dụng mớ năng lượng thừa thãi đó để học hành đi. Lỡ như chị rớt kỳ thi thì chẳng phải chị sẽ lại đổ hết mớ lỗi đó cho Aya à?”
Lần này tôi sẽ tin vào trực giác của mình hơn là của Karen-san
Bởi vì không đời nào tôi có thể khiến cuộc đời mình bị đe dọa bằng cách kết bạn với một người nguy hiểm cả.
Tôi sẽ ngăn chặn sự hiểu lầm tai hại này từ hai phía trước khi quá trễ. Họ phải biết thêm về nhau.
Họ cần phải giao tiếp với nhau, thông qua lời chào hỏi, lời tự giới thiệu hay là cái gì cũng được.
Tôi tin rằng mình có thể hàn gắn mối quan hệ đang trên bờ sụp đổ của họ.
Tôi sẽ đặt niềm tin vào đó, vì Aya là người yêu của tôi, và Sae là người bạn trân quý của tôi.
… Hôm nay cứ tạm kết thúc ở đây đã.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong tối nay đã vắt kiệt hết sức lực của tôi rồi. Không còn miếng nào sót lại luôn.
“Rồi, chị nên về nhà đi chứ nhỉ, Sae-chan?”
“Ư-Ừm.”
“Hẹn gặp chị thứ Bảy tuần này trước bức tượng Hachiko ở Shibuya nhé. Ủa mà, hình như ngày mai mình làm chung ca mà, thôi hẹn chị ngày mai nhé.”
“”Hả?””
Aya và Sae đồng thanh lên tiếng lần hai.
Lần này tôi đâu có nói cái gì ẩn ý đâu, sao tự nhiên nhìn hai người này cứ như vừa thấy ma vậy?
“Em… vẫn muốn chơi chung với chị hả Marika-chan…?”
“Hửm? Đúng vậy. Tại vì mình là bạn với nhau mà. À, nhưng mà nếu như chị không muốn thấy cái bản mặt em nữa thì chúng ta có thể tính lại.”
Đột nhiên không biết ở đâu ra, có một đôi bàn tay bạo lực túm lấy hông tôi. Uhyaa?!
“Cậu đang nghĩ gì vậy hả, Marika!”
“G-Gì đâu? Sao cậu lại nổi giận vậy…?”
“Kể cả là tớ cũng sẽ đến giới hạn nếu như cậu cứ hành xử như vậy. Cậu suýt chút nữa đã bị Enomoto-senpai đâm thủng ruột mà bây giờ cậu vẫn muốn đi chơi với chị ta ư? Ngây thơ cũng vừa thôi chứ?!”
“Ể, chị ấy sẽ không tái phạm nữa đâu mà. Nhỉ Sae-chan?”
“C-Chị hứa…”
Khi nhìn thấy Sae-chan đang gật đầu lia lịa bên cạnh, Aya bất đắc dĩ thở dài một hơi. Và với một cái giọng như thể đang bị ép phải ăn món mà mình ghét nhất, cậu ấy từ từ mở miệng.
“Tớ hiểu rồi. Từ bây giờ trở đi, tớ sẽ đề nghị Karen-san chuẩn bị một vài loại súng chích điện. Tớ mong là mình có thể cung cấp cho cậu đến trước thứ Bảy. Và, lần này tớ sẽ đi theo hai người.”
Kiểu này nếu như bây giờ tôi nói, “Uầy, không sao đâu mà. Aya đúng lo lắng quá đó~”, thì tôi có cảm giác cậu ta sẽ xử lý vụ này hoàn toàn bằng bạo lực nên là thôi… cứ hùa theo vậy.
“Ừm, cảm ơn cậu, Aya.”
“Không có gì.”
Khi thấy hình ảnh Aya đang phụng phịu trước mặt mình, thay vì dễ thương, tôi thấy cuộc đời mình đang bị đe dọa không hề nhẹ. Tôi hào hứng giơ tay lên trời nói to.
“Cuộc họp hôm nay chính thức kết thúc!”
Giọng nói của tôi xuyên qua màn đêm.
Tốt nhất là nên kết thúc cuộc ẩu đả này trước khi ba đứa gây ra sự chú ý nào đó.
“A, v-vậy, chị về đây… Chị thật sự xin lỗi vì hôm nay Marika-chan… Hẹn gặp lại em…”
“Ừm, hẹn gặp chị ngày mai.”
Sae-chan nhanh chóng cất bước sau khi giơ điện thoại lên chụp hình Aya một cái không rõ nguyên do.
.
.
Phù, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
“Haa, mệt quá đi.”
“............”
Sau khi Aya ném cây kéo của Sae vào thùng rác, cậu ấy bước đến và quỳ xuống trước mặt tôi.
Hở, vẫn chưa kết thúc hả?!
Từ lúc Sae rời đi đến giờ Aya không nói một tiếng nào hết...
Vậy là cậu ấy đang giận hả… Tôi cũng biết là mới nãy tôi vừa làm mấy chuyện khùng khùng dựa vào cảm tính lắm.
Nhưng mà mặc dù biết, tôi vẫn sẽ không xin lỗi đâu.
Cậu ấy có thể đang nghĩ rằng tôi là một đứa bao đồng… nhưng đó là bởi vì tôi nghĩ rằng đây là việc đúng đắn nhất mình có thể làm.
Tôi không thể cứ để Sae-chan như vậy mãi được, chị ấy sẽ còn tệ hơn bây giờ nữa. Nếu như mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, Aya cũng sẽ bị mối ràng buộc trong quá khứ này làm cho cắn rứt lương tâm.
Bởi vì Aya là một người rất tốt bụng, nên chắc chắn cậu ấy sẽ không thể bỏ rơi Sae dễ dàng như vậy. Nếu như Aya là kiểu người như thế, thì đời nào Yume và Chisaki có thể làm thân với cậu ấy nhanh đến vậy được.
Chỉ bây giờ thôi, tôi mong muốn Aya hãy chịu đựng chúng. Trước khi mọi thứ quá trễ, trước khi cậu đau đớn hơn.
.
… Cho dù cậu có ghét tớ, thì cũng làm ơn, tớ xin cậu lần này thôi.
.
Cơn gió lạnh buốt thổi phật vào cơ thể bọn tôi, cả người tôi không kìm được mà nổi da gà.
Trong khi đôi vai của tôi còn đang run lẩy bẩy vì lạnh cóng, Aya đột nhiên dịu dàng kéo tôi vào một cái ôm.
“...Aya?”
“Hm.”
Cậu ấy đặt một nụ hôn lên môi tôi, chỉ là một cái chạm nhẹ.
Ư ư… cái gì đây?
Tôi dán mắt vào cậu ấy với những cảm xúc bứt rứt trong lồng ngực, và Nữ Hoàng Cô Độc dưới ánh trăng trước mặt tôi bây giờ cũng có những biểu cảm phức tạp trên mặt mình.
“Ừm, nghe này, Marika.”
“Đ-được…”
“Tớ có ba chuyện cần nói với cậu.”
Tôi nuốt xuống một ngụm không khí.
“Tớ nghe đây."
“Đầu tiên.”
Aya cúi đầu của mình xuống.
“Hãy tha thứ cho tớ vì đã để cậu cuốn vào vấn đề cá nhân của mình.”
“Ể? Không, đó không phải lỗi của cậu mà!”
Ủa khoan, nếu như nhìn từ góc khác thì chuyện này đúng thật là lỗi của cậu ấy còn gì!
“Đúng thật là tớ đã phải đối mặt với nguy hiểm, nhưng mà tớ vẫn không sao mà, vì cậu đã đến cứu tớ. Chắc có lẽ là sau vụ này tớ sẽ phải tránh xa mấy cây kéo một thời gian rồi ha…”
“Ừm… và chuyện thứ hai,”
“Vâng.”
“Bất kể là ai, cho dù có là Karen-san, Asta hay là bất cứ ai khác, tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho họ nếu họ dám chạm vào người cậu. Cậu là người quan trọng nhất với tớ, vậy nên cậu cần phải trân quý bản thân mình hơn.”
“Đ-được rồi. Có phải là chuyện thứ Bảy không? Tớ cũng cần phải xin lỗi về chuyện đó.”
Mặc dù tôi đã bảo không sao, nhưng Aya có lẽ đã nghĩ tôi là một con người vô cùng bất cẩn và không có bất cứ giác quan nào cảnh giác đối với nguy hiểm
Lại một lần nữa khiến cậu ấy lo lắng, tất nhiên là tôi cũng thấy có lỗi.
Aya mắng tôi vì cậu ấy yêu tôi, cậu ấy chỉ muốn đảm bảo rằng tôi sẽ không quá bất cẩn và lại bị lọt vào tình huống nguy hiểm một lần nào nữa.
Tôi muốn chắp vá lại mối quan hệ giữa cậu ấy và Sae, mặc dù nói là vì Aya, nhưng nó cũng đến từ sự ích kỷ của riêng tôi nữa.
Đây là những gì mà tôi muốn làm, chẳng liên quan gì đến Aya hết. Vậy nên tôi cũng hiểu tại sao cậu ấy lại nổi giận với tôi.
“Và… chuyện thứ ba là…?”
Tôi đã chuẩn bị cơn thịnh nộ sắp giáng xuống đầu mình.
“Cảm ơn cậu.”
“.......Ể?”
Aya đột nhiên ôm lấy tôi.
Hai tay của cậu ấy vòng quanh cổ tôi và tạo thành một cái ôm thật chặt.
“Ể, nhưng mà, ừm…”
Tôi có hơi bất ngờ bởi vì tôi biết rằng mình không xứng đáng với những lời đó.
Aya nhìn tôi và nở nụ cười.
“Bởi vì, cậu đã làm tất cả mọi thứ vì nghĩ cho tớ. Nó khiến tớ rất hạnh phúc.”
“N-Nhưng mà…”
Giọng nói nhẹ nhàng của Aya vang đến tai tôi.
“Cậu thật tốt, Marika. Cậu thật sự đã rất cố gắng vì tớ, cảm ơn.”
“A…….”
Giọng của cậu ấy, thật dịu dàng.
“Ừm.”
Không ổn.
Cậu ấy đang qua khoan dung với tôi.
Ấm quá...
“...... Không biết lúc đó mọi chuyện có tốt hơn không nếu như tớ làm thế này.”
“Ể?”
“Không có gì, quên nó đi.”
Aya từ từ vùi đầu vào sâu trong hõm cổ của tôi.
“Thật mừng vì cậu đã ở đây. Tớ hứa sẽ cố hết sức để có thể tự hào đứng bên cạnh cậu. Tớ yêu cậu, Marika.”
Mặc dù mọi hành động của tôi toàn bộ đều xuất phát sự ích kỷ của mình, tự quyết định mọi thứ và ép cậu ấy phải nghe theo. Vậy thì tại sao cậu ấy lại thấy cảm động vì sự ích kỷ đó cơ chứ? Tôi không hiểu.
Đến cuối cùng thì, những lúc khi mà bọn tôi cố gắng hết sức mình vì đối phương có lẽ mới chính là cách diễn đạt tốt nhất một mối quan hệ giữa hai cô gái.
“ーTớ đã nói tất cả những gì mình muốn rồi.”
Sau khi nói câu đó, cậu ấy lại đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi tôi.
.
Nhân tiện thì mặt khác, chuyến đi chơi đến Shibuya đó thật sự đã trở thành một mớ thảm họa. Hai người bọn họ cứ liên tục cãi lộn, đánh đấm nhau và nó khiến tôi mệt mỏi thực sự. Tôi bắt đầu thấy hối hận về quyết định của mình rồi đây.
Nhưng tôi tin chắc rằng họ sẽ hiểu ra đây chỉ mới là mở đầu.
Trước mắt vẫn còn một con đường dài không thấy điểm đến, nhưng bọn tôi vẫn sẽ tiếp tục bước đi, từng bước từng bước một trên đôi chân của chính mình.
***
T/N: Tôi thực sự đã rất khổ sở trong mảng khắc họa mặt tính cách yandere của Aya TvT