Sau đó, tôi và Sae-chan vui vẻ cùng nhau đi đến nhà ga và nói về đủ thứ chuyện nhảm nhí trên trời dưới đất - mà chủ yếu toàn xuất phát từ tôi. Khi tàu vừa đến, hai đứa tôi chia tay nhau và ai về nhà nấy.
.
Và rồi ngày tiếp theo.
Thứ Bảy - ngày mà tôi vừa được nhận lương.
.
Tôi khoác lên người bộ đầm một mảnh mới toanh và vội vã đến Shinjuku. Ngày hôm qua, Aya đã ghé thăm chỗ làm của tôi rồi, vậy nên hôm nay đến lượt tôi.
Giờ này đường phố ở Shinjuku vẫn đầy ắp người nên nó khiến việc di chuyển của tôi gặp trở ngại đôi chút. Nhưng khi tưởng tượng ra viễn cảnh sắp tới, tôi không kiềm được mà thấy phấn khởi, đến nỗi những bước chân như nhẹ bẫng đi. Một lần nữa, tôi kiểm tra lại chắc chắn rằng món quà quan trọng đó vẫn đang nằm trong túi xách mình.
Vào những lúc như thế này, tôi vẫn luôn bảo đảm để không bị nhấn chìm bởi chính cảm xúc của mình. Bởi vì tôi không muốn bị chìm đắm quá mức vào mối quan hệ với Aya. Theo một hướng nào đó mà việc vừa yêu vừa bảo vệ hình tượng bản thân thật khó khăn quá đỗi. Nhưng tôi vẫn nên làm hết sức mình thì hơn.
.
Cuối cùng tôi cũng đã đứng trước con hẻm trông có vẻ bị tách xa khỏi thành phố Shinjuku tráng lệ.
Tôi đẩy mở cánh cửa của một quán bar có viết chữ
[Plante à feuillage] ở phía trước ra. Bầu không khí của quán lập tức lan tỏa, khi bước vào, nó khiến cho tôi có cảm giác mình đã lớn hơn được vài tuổi.
Tôi ngồi xuống chỗ ngồi thường lệ của mình, ở một góc của quầy pha chế. Sau vài phút, một cô gái với mái tóc ngang vai đáng yêu xuất hiện trước mặt tôi. Hôm nay chị ấy cũng chào đón tôi với một nụ cười thân thiện, người chủ của quán, Karen-san.
“Chào buổi tối, hôm nay quý cô đây muốn uống gì nhỉ? Cô muốn tận hưởng đêm thanh vắng này chỉ một mình, hay là đang tìm một người để trải qua đêm thứ Bảy cùng nhau đây? Nếu như là cái thứ hai, thì liệu tôi có thể có được cơ hội đó chứ?”
Nghe được lời mời gọi tinh nghịch đó của chị ấy, tôi cười khúc khích.
“Chị không thể, bởi vì Aya sẽ xử đẹp chị đó, nhỉ Karen-san?”
Nhưng sau đó, Karen-san dịu dàng lắc đầu.
“Tại vì Marika-chan dễ thương quá chị biết làm sao được. Nếu như chị trẻ hơn một chút thì chị đã bất chấp hậu quả mà đu bám em rồi. Nhưng mà bây giờ thì có hơi bất khả thi. Có quá nhiều thứ mà chị cần phải bận tâm, như quán bar này, hay là Aya-chan, rồi còn đạo đức nữa…”
“Kể cả khi có trẻ lại thật thì chị cũng làm ơn hãy để tâm tới cái cuối dùm em…”
Karen-san là một người lớn rất tốt bụng và tôi cũng tin tưởng chị ấy nữa, nhưng cái cách mà chị ta lựa chọn ngôn ngữ như đến từ thế giới khác đôi khi khiến tôi phải ngẫm lại. Chị biết em là người yêu của nhân viên mình mà đúng không…?
Bởi vì hôm nay là tối thứ Bảy, nên những chỗ ngồi trong quán đã gần như chật ních người. Kể cả Karen-san, người mà vẫn hay trò chuyện với tôi mỗi khi rảnh rỗi bây giờ cũng không có mấy thời gian để ở lại quầy.
Aya với bộ quần áo bartender trên người cũng đang rất bận và cứ liên tục đi từ chỗ này sang chỗ khác để tiếp đón khách bằng một nụ cười.
Mặc dù bình thường cậu ta còn chẳng thèm động đậy cơ mặt một li cơ. Khi thấy hình ảnh Aya làm việc một cách tận tụy như vậy, tôi đã thật sự nghĩ rằng đây là một việc rất đáng chú ý.
“Aaah, thiệt tình, Aya-chan đúng là dễ thương quá đi mà! Em xinh cứ như búp bê vậy!”
“Nè, nè, hay là dành buổi tối hôm nay để hẹn hò với mỹ nhân đây đi? Chị sẽ trả tiền khách sạn cho! Không, nhất định phải để chị trả đấy!”
“Thôi em cảm ơn.”
Aya thẳng thắn từ chối lời đề nghị của người kia với một nụ cười thoải mái.
Khi đến chỗ này, tôi có thể thấy được vẻ hào nhoáng khi làm bartender của Aya, nhưng mà đúng là vẫn rất khó chịu khi thấy cậu ấy được yêu thích quá mức như này…
Vì tâm trạng không tốt, tôi đã gọi một ly cocktail cam-lê từ một người bartender khác và nghịch điện thoại mình. Một lúc sau, có ai đó ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Hello Marie. Chị khỏe không?”
“Ặc. Astalotte.”
Xuất hiện trước mặt tôi là một cô nàng sơ trung với nụ cười tươi tắn, người mà cuồng yuri đến độ bay thẳng một mạch tới Nhật, Astalotte.
Cái cô nàng này đúng là khủng thật. Mặc dù chỉ mới là học sinh cấp hai nhưng nét đẹp lại thuộc hàng tỏa sáng lấp lánh như thế này đây.
Không những có được một cơ thể thanh mảnh và khuôn mặt nhỏ nhắn, em ấy còn sở hữu một đôi mắt màu lam cuốn hút, mang lại cảm giác khác hoàn toàn so với những cặp lens
màu. Tất cả mọi người đều sẽ bị sững sờ trước một người như em ấy, một mỹ nhân với nét đẹp trời ban.
Có một người bạn như thế này khiến tôi muốn ôm con bé chạy đi khoe khoang ngay lập tức, nhưng mà… ừm hoàn cảnh bây giờ có hơi phức tạp để làm vậy… Dù sao thì em ấy… là cô nàng kỳ lạ đã hôn vào môi tôi ngay lần đầu gặp mặt mà...
Hơn nữa, lần cuối cùng hai đứa gặp nhau lại là trong cái thể loại hoàn cảnh như vậy nữa, nên là nói thiệt, khó xử quá đi! …Nhưng mà có vẻ như ở đây chỉ có tôi là thấy vậy thôi thì phải.
.
“Em nghe nói là chị đã bắt đầu hẹn hò với Aya rồi hả? Chúc mừng nhen!”
Tại vì con bé đang vừa hào hứng vỗ tay chúc mừng tôi. Hử? À thì, cảm ơn nhiều.
“Nè, nè, vì bây giờ chị đã hẹn hò với Aya rồi, nên là lần sau hãy làm chuyện đó với bốn người luôn nha.”
“Không, cảm ơn.”
Tôi thẳng thắn từ chối lời đề nghị của cô nàng ngay tức khắc. Nghe được câu trả lời của tôi, Astalotte kéo dài giọng chán nản, “Eeeeehh~~~~~”
Mặc dù bên ngoài thì mang nét đẹp của một cô tiểu thư đài cát nhưng mà sự biến thái ở bên trong thì như vượt qua cả nhân loại vậy.
Ừa, cái nhân cách mà từng bảo rằng tôi có thể chơi được với con bé này đúng là ngáo hết biết. Thôi thì cứ dừng lại đi đã. Còn nữa, tên nhỏ dài quá, cứ gọi con bé là Asta cho gọn.
.
Asta duỗi cả hai tay ra và để nó lên quầy pha chế trong khi bĩu môi phụng phịu.
“Chậc, không ngờ Marie lại là mèo con ngây thơ đó.”
Tôi cá chắc cái từ tiếng Nhật đó là của Karen-san chứ không đâu xa.
“Chị sẽ không làm mấy chuyện kiểu vậy với bất kỳ ai đâu. Em thừa biết là một nữ sinh cao trung bình thường sẽ không có mấy hành động ‘phóng khoáng’ như vậy mà.”
“Ah, đúng rồi, cứ dẹp chuyện đó qua một bên đi đã. Chị biết không, dạo gần đây em đang tập tành xem bói đó. Em sẽ bói cho chị nên là đưa tay ra đây đi. Nhanh lên, nhanh lên.”
“Cách thay đổi chủ đề của em quái quá đó!”
Tôi uể oải chìa tay ra. Ít nhất là bây giờ thì chống cự chắc chắn sẽ không dễ dàng gì nên tôi cứ vậy mà bỏ cuộc trước cho xong.
Asta lập tức nắm lấy và bắt đầu mân mê lòng bàn tay tôi. Cô nàng chẳng kiêng dè miếng nào, cử động của em ấy trông cứ như một người chủ tiệm cầm đồ đang thẩm định món hàng vậy.
Tôi sẽ không đặt kỳ vọng quá cao vì đây là lời tiên đoán đến từ Asta, nhưng tôi vẫn rất tò mò khi thấy em ấy vui vẻ ngẩng đầu lên.
Có khi nào, lời tiên đoán của tôi là một cái rất tốt không?
“Chị biết không, hồi đó Karen bảo là em có thể thoải mái nắm tay bất cứ cô gái nào miễn là em nói mình có hứng thú với bói toán á!”
“Bộ em là học trò khóa đầu tiên của chị ấy hả?!”
Tôi nhanh chóng rút tay mình lại. Trùng hợp lúc đó Karen-san cũng đang đi ngang qua, nên chị ấy chen miệng vào nói với giọng không đồng tình.
“Đừng có đặt chị ngang hàng với con bé này. Nếu như là chị, chị có thể dễ dàng đoán được ai đó là công hay thụ chỉ dựa vào móng tay hay là trạng thái cơ ngón tay của họ đó biết chứ?”
“Không hổ là Karen!”
Mấy người này bị cái gì vậy?!
.
Sau khi vừa trải qua một lớp học bổ túc, Asta lại mân mê bàn tay tôi lần nữa. Đồng ý là chuyện này có vẻ rất vui. Được nắm tay với một người đẹp như thế này có lẽ sẽ được xem là phần thưởng với đa số người...
“Aah, Marie!!”
“Gì nữa đây.”
Asta nhăn mày và làm ra một loại biểu cảm rất nghiêm trọng giống như vừa bị một bài toán nâng cao đập thẳng vào mặt.
“Marie, chị có thể sẽ bị cuốn vào một số vấn đề dính líu đến một người phụ nữ khác… Và, chuyện này, có lẽ sẽ kết thúc trong bạo lực…”
Em ấy cứ vậy mà nói ra một câu thế đấy.
“Chị tưởng bói toán là một hình thức để giải trí?! Tại sao nó lại biến thành một thứ như này rồi?!”
Asta nắm lấy tay tôi và siết chặt nó.
“Cẩn thận nha, Marie… Em không muốn phải đến đám tang của chị đâu…”
“Khoan đã! Sao tự nhiên em nghiêm trọng quá vậy?! Rồi sao em lại khóc rồi?! Nè! Em tự tin với trình độ bói toán của mình đến vậy luôn hả?!”
Rồi không biết ở đâu ra, Asta bắt đầu sụt sịt.
“Cái chết của một cô gái dễ thương, đúng là một sự mất mát lớn của nhân loại…”
“Chị đã chết đâu?!”
“Nhưng mà chị sẽ bị người ta đâm đó!”
“Chưa gì mà đã chắc chắn chị sẽ bị đâm rồi à?! Không có đâu, chuyện đó… cứ bình tĩnh lại đã… chị sẽ cho em thấy là định mệnh có thể bị thay đổi nhờ nỗ lực mà…”
Ai mà ngờ được rằng Asta lại có thể khóc lớn đến vậy chỉ vì con bé khám phá một khả năng rằng tôi có thể chết kia chứ… Có lẽ em ấy tốt bụng hơn tôi tưởng…
Chắc là tôi nên nghĩ tốt về Asta hơn một chút, chỉ một chút thôi, bởi vì tự nhiên ẻm lại khơi mào ra một thứ trầm cảm như này đây! Uuuhhh...
Bị cuốn vào một vụ việc tàn nhẫn và bị giết chết… mặc kệ sự thật rằng tôi vừa mới có người yêu… Tôi thật sự không muốn đón nhận thể loại tương lai này đâu mà...
Asta lấy ra một chiếc khăn tay có họa tiết dễ thương để lau nước mắt của mình.
“Marie nè… Trước khi chị chết, hay là ngủ một đêm với em đi…? Làm như vậy thì chị có thể sống mãi mãi trong trái tim này…”
“Dẹp! Đừng có sử dụng cái chết của người ta để viện cớ trục lợi cho bản thân như vậy!”
***
Khi tôi kể mọi chuyện cho Aya, cậu ta lại nhẫn tâm cười thẳng vào mặt tôi.
“Cái gì vậy chứ?”
“Đừng có hỏi tớ…”
“Asta có một tính cách khá cực đoan. Mặc dù tớ nghĩ rằng nó không cố tình trở nên như vậy, nhưng con bé cũng thuộc dạng rắc rối lắm chứ không vừa.”
“Nhưng mà, cậu biết đó…”
Dù sao thì tôi cũng là người làm cho em ấy khóc mà, tôi không thể không lo lắng được…
Hồi nãy tôi cũng khổ sở lắm mới dỗ được Asta nín khóc. Bọn tôi nói chuyện với nhau một chút và em ấy cứ vậy mà tót thẳng về nhà luôn.
Tôi uống ly cocktail trên bàn và thở ra một hơi dài.
“Chỉ nội trong tuần này thôi tớ đã đụng phải ba người cố tán tỉnh tớ và nói mấy câu kiểu như, “Marika là thụ hàng real không bàn cãi gì nữa, là người phụ nữ giữa giới phụ nữ.”. Nên là những gì mà Asta vừa nói chẳng khác nào một đòn kết liễu cả…”
“Ừm thì, nếu như cậu vẫn còn độc thân thì đó là những chuyện sẽ xảy ra đấy.”
“Eehh…”
“Nhưng mà bây giờ thì cậu đâu có cần chọn làm gì nữa, đúng không?” [note39577]
“Ừm thì, cũng đúng…”
“Ngoan lắm, ngoan lắm.”
“Thiệt tình.”
Aya để lộ ra một loại biểu cảm tự tin tràn trề như thể đang nói rằng, ”Cô ấy là của tôi đó, rồi sao?”
“Nhưng mà, ngoài việc nảy sinh vấn đề với một người phụ nữ khác, hay là bị cuốn vào một vụ bạo lực thì… Cậu có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tớ và thử lo lắng một lần nào chưa?”
Câu mà tôi đang cố truyền tải đi là, “Mặc dù bạn gái cậu đang lo sốt vó như thế này đây mà sao cậu vẫn tỉnh như cú vậy hử?”
Cậu ấy dịu dàng xoa đầu tôi. Không ổn, nụ cười đó đích thực là một đòn tấn công trực diện.
“Đừng lo. Tớ sẽ bảo vệ cậu.”
“Eh……!?”
Aya lại vừa tung ra một đòn đánh bất ngờ khác.
“Tớ sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cậu đâu.”
Cái gì vậy… lời tuyên thệ của hiệp sĩ à…?
Cái câu đó, không phải nghi ngờ gì nữa, là lời thoại ưa thích của mọi cô gái trên thế giới...
Aya bây giờ lại còn đang mặc một đồng phục bartender đó. Cậu ấy khẽ đặt ngón tay lên môi mình, ngầu thế ai đỡ cho nổi!
“Thấy tốt hơn chưa?”
Giống như để bỏ bùa tôi, cậu ta nháy mắt một cái.
Aaah, thiệt tình. Cái gì vậy trời?! Nếu như cậu muốn khiến tớ bối rối như này thì ít nhất cũng phải cảnh cáo trước chứ, làm ơn đó!
Theo lẽ thường thì đáng lý ra tôi nên đáp lại bằng một lời thoại dễ thương nào đó… nhưng mà tim đang ở tình trạng như này thì sao mà làm được…
Có cảm giác như tôi còn không thể nhìn thẳng vào cậu ấy nữa kìa. Tôi luống cuống mở miệng.
“Ừ… Ừm, được rồi. Tớ nghĩ là tớ đã thấy tốt hơn rồi...
Cảm ơn cậu, Aya.”
Thực ra bên trong tôi đang cực kỳ an tâm khi nghe cậu ấy nói như vậy.
Mặc dù hai đứa tôi là bạn cùng lớp, nhưng mà không hiểu sao Aya lại có thể mang đến cảm giác đáng tin cậy đến vậy, có phải là do cách biệt về kinh nghiệm sống không? Có hơi khó chịu khi nghĩ đến nó, nhưng hầu hết là tôi thấy mặt đó của cậu ấy thật cuốn hút.
“Hehe, không có gì.”
“Còn nữa, xin lỗi cậu vì tự nhiên nói ra mấy câu kỳ lạ như vậy.”
“Không, tớ rất vui mỗi lần Marika muốn được chiều chuộng như này đó.”
Ặc, cậu ta lại nói ra mấy thứ kiểu vậy nữa rồi...
“Rồi, tới mười giờ là tớ xong việc, bây giờ cậu dự định sẽ làm gì?”
“Aaah… Tớ sẽ đợi. Ừm, nếu cậu ổn với chuyện đó.”
Aya không nói gì, thay vào đó, cậu ấy đặt tay lên đỉnh đầu tôi rồi xoa nhẹ nhàng.
Tôi sẽ không bao giờ nói cái này ra, nhưng mà mặt này của Aya…
… Bộ đó giờ cậu ta đã luôn cưng tôi nhiều đến mức này luôn rồi hả ta? Với cả khi khoác lên người bộ đồ bartender này, sức ảnh hưởng từ cậu ấy hình như cũng tăng vọt.
À thôi sai rồi. Bản thân Aya bình thường cũng đã đủ hấp dẫn rồi.
.
...Hình như mới nãy tôi vừa mới nghĩ cái gì đó thành thật lắm à?
Aaaaah, thiệt tình. Sao lúc nào trong mắt mình Aya cũng tỏa sáng lấp lánh vậy chứ?! Bình tĩnh lại nào Marika! Cậu ta là cái người đã từng chơi threesome với Karen-san và Asta đó! Cứ cái đà này mày sẽ trở thành fangirl cái con người này mất! Mày không thể để bị nhấn chìm bởi chính tình yêu của mình được!
Tôi ôm đầu mình bằng hai tay và tự nguyền rủa bản thân. Karen-san (lại một lần nữa) tình cờ đi ngang qua và nhăn mày thì thầm vào tai tôi.
“...Marika-chan, em ổn chứ? Em đang tới mùa ‘rụng dâu’ hả? Nếu như em muốn thì chị có sẵn thuốc đây nè.”
… Dạ không, cảm ơn chị vì đã lo lắng……………
***
Tôi ngồi đợi Aya trong trạng thái tội lỗi đầy mình vì đã từ chối lòng tốt không biết ở đâu ra của Karen-san. Khi kim đồng hồ nhích sang số 10, Aya thay lại thường phục của mình và cậu ấy dắt tay tôi đi xuyên qua dòng người đông đúc ở Shinjuku.
“Cậu có muốn đi đâu trước khi về nhà không?”
“À xin lỗi nhé. Nếu như tớ về nhà trễ quá thì sẽ khiến mẹ lo lắng đó.”
“Hiểu rồi. Vậy thì về nhà thôi.”
Aya mỉm cười với tôi. Cho đến bây giờ thì tôi đã hoàn toàn quen với việc nắm tay cậu ấy giữa đám đông ở Shinjuku như này rồi. Cái cảm giác mà được là người duy nhất đặc biệt của cậu ấy giữa bấy nhiêu đây người, tôi thật sự rất thích nó.
Tôi cũng cười lại với Aya và kéo tay cậu ấy lại gần.
Như này có nghĩa là, “Tớ cũng không muốn rời xa cậu đâu.”
“Nhưng mà đã cất công đến đây rồi, hay là mình thử ghé qua cổng vào phía Nam mới của ga tàu đi. Hình như họ đang thắp đèn rất sáng ở đó á.”
“Được thôi.”
Bọn tôi băng ngang qua sân ga Keiyo và tiến về phía cổng vào mới ở phía Nam. Khi hai đứa tôi đã đến, có rất nhiều cặp đôi đang ở đây và tận hưởng cảnh đẹp buổi tối.
Vì bây giờ cũng đã là cuối tháng Chín, nên những cơn gió mùa thu bắt đầu mang hơi lạnh se se. Bọn tôi cùng nhau ngồi xuống một băng ghế trống gần đó.
Trước mặt tôi có một vài vật thể khác nhau được đèn bên trong thắp sáng rực rỡ, trông như một loại trưng bày nghệ thuật nào đó mà tôi không hiểu rõ cho lắm. Nhưng ngồi ở phía trước chúng tạo ra một bầu không khí lãng mạn cực kỳ.
Tôi liếc nhìn Aya đang ngồi ở bên cạnh.
Khuôn mặt cậu ấy đang rất nghiêm túc, và đồng thời cũng xinh nữa. Một Aya rất tốt bụng.
“Vậy, tuần sau là đã đến cuộc hẹn hò đôi rồi nhỉ. Nhưng mà mấy thứ kiểu như hẹn hò đôi nghe nó cứ lỗi thời sao đó. Mặc dù nói đến nó là nhớ đến tuổi trẻ nhỉ?”
“Ừm, nhưng mà tớ thấy lo lắng lắm.”
“Ể, thật hả?”
“Tại vì, hình tượng của tớ… đâu có phù hợp với mấy thứ như công viên giải trí đâu, đúng không?”
Bất ngờ ghê. Nhưng mà cũng đúng. Tôi thật sự không thể tưởng tượng ra nổi hình ảnh Aya giỡn hớt khắp nơi trong khi đang đeo trên đầu tai chuột Mic◯ey và giơ gậy tự sướng tùm lum.
“Cậu không cần phải nghĩ quá lên như vậy đâu. Mặc dù họ bảo là công viên giải trí nhưng mà cũng chỉ là Tokyo Dome City thôi mà, là chỗ hẹn hò bình thường đó.”
“Nhưng mà tớ chưa bao giờ tới đó hết.”
“Không sao, không sao hết, cậu có tớ ở bên mà. Cứ giao mọi chuyện cho tớ là được!”
Tôi cười nghịch ngợm, nhưng đột nhiên Aya cúi gầm mặt mình xuống. Hử, cậu ấy lo đến vậy luôn hả? Tôi nghĩ là tôi vừa mới làm cái gì đó không đúng và hiểu sai tình huống thì phải.
Với một giọng rất nhỏ, Aya nén giọng nói của mình lại thành một âm thanh mà tôi nghe nửa được nửa không.
“...Marika, tớ thật sự rất thích cậu.”
Mặt tôi dần nóng lên sau khi nghe được câu đó.
“C-c-cái gì vậy, sao tự nhiên…”
“Tớ không biết.”
Như đang cố gắng giải thích cảm xúc của mình, Aya dán chặt tay lên miệng.
“Tại đó giờ tớ toàn dắt mũi cậu không mà giờ tự nhiên cậu lại nói ra một câu nghe ngầu như vậy, tất nhiên là cái phần thụ bên trong tớ sẽ phản ứng lại rồi.”
Tôi thực sự không hiểu cái ‘phần thụ bên trong’ là cái gì, nhưng mà đại khái tôi cũng hiểu được những gì cậu ta đang cố diễn đạt… Giống như là, phần thiếu nữ nhỉ?
Giờ nói mới nhớ, cậu ta bảo là ‘một câu nghe ngầu’, nhưng mà nãy giờ tôi chỉ có nói là “Cứ giao mọi chuyện cho tớ” thôi mà? Tôi thực sự không có ý định khiến Aya bối rối đến vậy.
“Vậy là Aya cũng có mấy thứ kiểu vậy hử…?”
“Tớ cũng vừa mới phát hiện ra khi nãy.”
Hehe, nhưng mà không hiểu sao chuyện này lại khiến tâm trạng tôi tốt lên hẳn. Tôi choàng lấy tay Aya và kéo cậu ấy sát lại gần mình.
“Vậy có nghĩa là tớ vừa mới phát hiện ra một mặt tính cách bí ẩn của Aya nhỉ. Được rồi, cậu có thể làm nũng tớ bất cứ lúc nào mèo con à.”
“...Nyaan.”
“Lại đây, lại đây nào.”
“...Nyaan.”
Aya tựa đầu vào vai tôi, hửm dễ thương quá chừng.
Tôi khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại gợn sóng của cậu ấy và nhẹ nhàng tháo gỡ những sợi tóc rối.
Khi làm thể này, có cảm giác như tôi vừa mới hiểu thêm một chút về mối quan hệ giữa hai người con gái với nhau. Nó không đi theo một hướng cố định duy nhất là mối quan hệ giữa người được hỗ trợ và người hỗ trợ. Mối quan hệ của bọn tôi là hai người sẽ cùng giúp đỡ lẫn nhau, là khi hai đứa tôi thay phiên yêu thương nhau… Không biết đây có phải là một câu trả lời đúng không nhỉ.Nhưng mà, tôi nghĩ rằng chuyện này cũng có thể áp dụng với cả những cặp đôi bình thường và giữa con trai với nhau nữa. Ừm thế giới có nhiều người như vậy nên chắc là họ sẽ có cách tự định nghĩa mối quan hệ của mình thôi.
“Cậu cũng có thể dựa vào tớ nữa mà, biết chứ?”
Tôi cố gắng nói câu đó thật dịu dàng và tràn đầy cảm xúc.
Giống như tôi luôn cảm thấy an toàn mỗi lần cậu ấy đối xử dịu dàng với tôi vậy, cậu ấy hẳn cũng đã có khát khao được nuông chiều thế này ít nhất một lần rồi.
“Tại vì, Aya cũng là con gái mà.”
“...”
Aya không nói gì cả.
Nhưng khi tôi liếc nhìn sang bên cạnh, tôi thấy tai của cậu ấy đỏ ửng hết cả lên.
Waa, không hiểu sao mà… vụ này… có vẻ nguy hiểm đây. Hóa ra đây là những gì mà cậu ta đã thấy mỗi lần chọc ghẹo tôi đó hả.
Một Aya luôn tự cao tự đại và không thể bị lay chuyển bởi bất cứ thứ gì lại trở nên bối rối chừng này chỉ vì một câu nói của tôi, nó khiến tôi thấy phấn khích. Có cảm giác như vừa mới xuất hiện một cánh cửa mới dẫn đến nhân cách khác của tôi vậy. Hấp dẫn ghê.
.
“A-ah, giờ mới nhớ. Aya, nè.”
Tôi có hơi bối rối và rút một phong bì từ trong cặp mình ra.
Mặc dù hiểu rằng tôi nên đền đáp cậu ấy nhiều hơn như thế này, nhưng mà để trả lại hết số tiền đó thì chắc tôi phải làm việc đến chết đi sống lại mất.
“Đây là tiền thanh toán cho cái túi đó, 30,000 yên. Tại vì tớ mới nhận được lương nên tớ muốn trả nó lại cho cậu.”
Đây là số tiền cho cái túi 30,000 yên, thứ khởi đầu cho mối quan hệ của bọn tôi. Tôi dồn hết sức đẩy cái phong bì vào tay cậu ấy.
“Tớ cũng chẳng để tâm đâu. Cậu cứ coi nó như là một món quà từ người yêu cũng được mà.”
“Không. Nếu như cậu muốn vậy thì lần sau hãy tặng tớ cái khác đi. À, mà tặng đồ đắt tiền là tớ giận đó!”
Với một vẻ mặt rất bất mãn, Aya miễn cưỡng nhận chiếc phong bì trong tay tôi. Và tôi cũng nghĩ là mình nói rõ chuyện này với cậu ấy nữa.
“Dù sao thì cậu cũng đã trả toàn bộ chi phí cho chuyến đi suối nước nóng rồi mà.”
“Trả tiền để được thấy nụ cười của cậu có cảm giác kích thích lắm. Vui mà.”
“B-Biến thái…”
Cũng đã lâu rồi kể từ lần cuối cậu ta buông ra mấy câu mặt dày vô sỉ như này nhỉ. Ước gì Aya bớt kéo tôi vào mấy cái trò con bò của mình đi thì tốt biết mấy.
Aah thiệt tình, ai mượn chọt một câu đâm ngang chi rồi sao tôi tiến hành kế hoạch tiếp được đây. Nhưng mà tôi thật sự cần phải về nhà sớm. Hừ sao cũng được!
Lần nữa, tôi lại lấy từ trong túi của mình ra một thứ khác. Đây mới chính là món quà thật sự tôi muốn tặng cho cậu ấy. Một chiếc hộp được trang trí với ruy băng màu hồng. Tôi đẩy mạnh chiếc hộp vào lòng Aya, cái cách mà tôi tặng quà đúng là không dễ thương gì hết.
“C-Còn cái này, tớ mua nó bằng tháng lương đầu tiên của mình. Là quà tặng cậu đó!”
“Hả?”
Trong khi nét mặt còn lộ rõ vẻ bối rối, cậu ấy vô thức cầm lấy hộp quà của tôi.
“Tại sao?”
“T-Tại ngẫu hứng nên mới mua thôi.”
“Ngẫu hứng… vậy là ngẫu hứng hả…”
Ah, không ổn, cậu ấy thất vọng rồi kìa!
“K-Không! Ờm… chỉ là tớ luôn muốn được làm như thế này. Kiểu như, mua một món quà tặng người yêu với tháng lương làm việc đầu tiên ấy… Tớ đã nghĩ ra rất nhiều lý do nhưng mà không có cái nào nghe hợp lý hết, nên là món quà này không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu… Tớ chỉ đơn giản là muốn tặng thôi, nên là tớ sẽ rất vui nếu cậu nhận nó.”
Thật ra thì, đây là lời cảm ơn cho Aya vì đã luôn đối xử với tôi như một người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu ấy, nhưng nếu như tôi nói ra, thì tôi biết rằng cậu ta sẽ lại nói rằng chuyện đó là lẽ đương nhiên thôi…
Nên đó là lý do, cứ coi như lần này tôi ích kỷ vậy.
Tôi cứ tưởng là Aya sẽ dùng dằng một lúc nữa mới chịu nhận, nhưng cậu ấy chỉ đơn giản mỉm cười nhìn tôi và nói, “Cảm ơn cậu.”
“Vậy là cậu cũng đã khám phá ra niềm vui của việc dùng tiền để mua nụ cười của người thương rồi hả?”
“KHÔNG PHẢI VẬY! Hừ, thôi quên đi. Trả quà lại đây cho tớ.”
“Ah, xin lỗi, xin lỗi, tớ đùa mà. Đùa thôi mà!”
Aya cố gắng dỗ dành tôi, người mà đang nổi khùng lên như một con hổ đang lên cơn đói. Sau đó cậu ấy từ từ mở hộp quà ra. Gì vậy, sao tự nhiên hồi hộp quá...
“Một bộ tinh dầu.”
“Ừm… tớ mua từ cửa hàng đó ở Shibuya...”
Là nơi mà bọn tôi đã ghé thăm trong cuộc hẹn hò đầu tiên. Mặc dù lúc đó [giao kèo] vẫn còn đang trong thời gian hiệu lực.
“Cậu có nói với họ rằng đây là món quà dành cho người yêu cậu không?”
Uuh… sao mà hỏi mấy câu khôn thế không biết.
Cậu ta chẳng bao giờ để sẩy một cơ hội nào khiến tôi phải xấu hổ hết ấy nhỉ…?
“Khi tớ mua cái này, tớ đã gặp cái chị mà lần trước hẹn hò tụi mình gặp đó, chị ấy có hỏi là, ‘Có phải em mua cái này để tặng người yêu mình không?’. Và rồi tớ đã nói sự thật rằng lần trước tụi mình chỉ đang chơi đóng giả thôi, chị ấy cười như được mùa luôn. Nhưng mà khi nghe tớ nói thêm là bây giờ hai đứa đang hẹn hò rồi thì trông chị ấy vui lắm… Xấu hổ chết đi được… H-Hử cái gì vậy?! Sao cậu lại che mặt mình lại vậy hả, Aya?!”
“Ước gì lúc ấy tớ ở đó… tớ muốn thấy mặt Marika kinh khủng… Chắc là trông cậu dễ thương lắm… giống như một đứa nhóc đang đi chạy việc vặt lần đầu ấy…”
“Sao cũng được!”
Hình như tôi vừa mới bật cái công tắc khởi động sự kỳ lạ của Aya rồi. Mặc dù không còn mấy tiếng khúc khích nữa nhưng mà hai vai của cậu ta vẫn còn đang run run.
“Tớ chọn nó theo sở thích của mình. Nhưng mà giống như những gì mà tớ đã nói từ trước rồi đó, tinh dầu phải chọn theo sở thích mới tận hưởng trọn vẹn được, nên là nếu như cậu không thích cái gì thì cứ nói tớ. Để tớ lấy lại.”
Tôi tặng cậu ấy ba loại tinh dầu. Tại vì Aya không thường sử dụng mấy thứ như này nên là tôi chọn loại đơn giản thôi. Tôi chọn tinh dầu hoa lavender, hoa hồng có thoang thoảng mùi vani và cuối cùng là bưởi.
Hơn nữa, ở bên trong cũng có nhiều thứ khác, như là nến thơm, nước hoa tắm, dầu dưỡng móng, và cả giấy thơm có thể đem theo được bên người nữa. Aya có thể sử dụng chúng thỏa thích theo ý mình, nên là tôi mong cậu ấy sẽ thích chúng. [note36106]
Aya ôm chiếc hộp vào lòng như báu vật.
“Cảm ơn Marika. Tớ hạnh phúc lắm. Bắt đầu từ hôm nay thì khi ngủ tớ có thể được bao bọc trong mùi hương của cậu rồi.”
“... Miệng lưỡi của cậu đúng là…”
Vô vọng rồi, hết cứu nổi.
Aya không nói gì, cậu ấy chỉ dịu dàng nhìn chiếc hộp trong tay và từ từ vuốt ve nó. Trông cứ như trên tay cậu ta bây giờ không phải là cái hộp mà là một con búp bê hay là một em bé ấy. Tự nhiên tôi lại thấy lạnh gáy.
“G-Gì vậy?”
“Ờ… cậu biết đó…”
Aya nín luôn. Nhưng mà tôi biết rằng bây giờ cậu ấy đang cố gắng thu thập suy nghĩ của mình lại để sắp xếp thành lời nói nên tôi không hối làm gì.
“... Lúc nào tớ cũng hành động theo ý mình hết, và đó giờ tớ cũng không có ý định thay đổi luôn. Tớ đã luôn nghĩ rằng chuyện đó rất đỗi bình thường và khi tớ bắt đầu một mối quan hệ với ai đó, tớ vẫn sẽ tiếp tục làm những gì mình muốn và dần dần mối quan hệ đó sẽ trở nên nhàm chán.”
“Ừm.”
Khi cậu ấy nói, “Bắt đầu một mối quan hệ với ai đó”, tự nhiên lồng ngực tôi thắt lại một cái.
“Nhưng mà Marika lại khác với tớ, cậu không chỉ nghĩ cho bản thân mình mà còn cố gắng hết sức để có thể tặng tớ một món quà đáng yêu như này nữa. Tất nhiên là tớ hạnh phúc lắm, nhưng tớ cũng không kiềm được mà nghĩ rằng liệu tớ có đang làm phiền cậu không?”
Gì vậy chứ? Tôi lập tức huơ tay mình phản đối kịch liệt.
“Không có phiền gì hết. Mọi thứ mà tớ làm là do tớ tự quyết định. Với lại có thể cậu đã quên rồi nhưng mà tụi mình là đối thủ của nhau mà đúng không? Tất nhiên là tớ không muốn thua cậu ở mảng cưng chiều người yêu mình đâu, đây chỉ là hình thức để lên tinh thần thôi.”
“... Ừm, nhưng mà đó là lý do tại sao, cậu biết đó…”
Đôi mắt của Aya thoáng đảo liên hồi như đang lo lắng.
“Tớ chỉ nghĩ là, liệu tớ có được phép thấy hạnh phúc như thế này hay không, mặc dù tớ chỉ bất chấp làm theo ý mình…”
Tôi nhớ lại vụ tai nạn hồi sơ trung của Aya, cậu ấy bị cuốn vào đó và cuối cùng lại bị cô lập bởi tất cả những bạn cùng lớp của mình. Vào thời điểm đó, cậu ấy đã chọn cách sống cô độc qua ngày thay vì rong ruổi theo hạnh phúc của mình.
Ngay lúc này đây, có lẽ Aya đang suy nghĩ về rất nhiều thứ phức tạp và thấy sợ hãi trước những khả năng xấu có thể xảy ra.
Tôi nhớ lại những gì mà mình mới nghĩ đến hồi nãy, hình dáng thật sự của mối quan hệ giữa hai cô gái, umm, không phải, gọi nó là hình dáng thật sự của mối quan hệ giữa tôi và Aya nghe có vẻ tốt hơn. Là khi bọn tôi đều có trách nhiệm phải hỗ trợ lẫn nhau.
Nếu như bây giờ đến lượt Aya thấy lo lắng, thì vai trò của tôi bây giờ là phải động viên cậu ấy.
“Nghe này Aya.”
“Un.”
“Cứ dọn hết mấy thứ phức tạp qua một bên cái đã.”
“Ừm...hử?”
Nhìn thấy khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang của Aya, tôi cố gắng diễn tả ý của mình.
“Nếu như có chuyện gì đó xảy ra trong tương lai sau này, ví dụ như tụi mình lại cãi nhau nữa chẳng hạn, thì lúc đó tớ chỉ việc tìm tới Karen-san để xin lời khuyên và rồi hai đứa mình sẽ lại làm hòa với nhau thôi. Không sao hết. Dù tương lai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì tớ sẽ không bao giờ ghét cậu, không đời nào.”
Tôi mỉm cười một chút và tiếp tục nói.
“Lỡ như cậu trêu đùa tớ quá lố thì tớ sẽ thành thật nói với cậu. Tớ sẽ bộc lộ cảm xúc khó chịu của mình đàng hoàng và bảo cậu dừng lại đi. Nếu như vì quá sợ mà không thể bước tiếp về phía trước thì chẳng phải chúng ta sẽ không thể khám phá ra được điều gì đang chờ đợi mình ở tương lai sao? Như vậy thì chán chết đi được.” [note36107]
Tôi nói thật vô tư giống như một con bé ngốc nghếch có tầm nhìn hạn hẹp, nhưng mà không sao hết. Tôi vẫn thích suy nghĩ về mấy chuyện vui vẻ hơn là mấy thứ phức tạp. Mấy chuyện đau đầu quá thì tôi sẽ để nó lại cho Aya vậy.
Bản thân lúc nào cũng thấy lo lắng là một chuyện rất bình thường, nhưng tôi sẽ không nói ra trước mặt một Aya đang bối rối nhường này đâu. Tại vì bây giờ, đã đến lượt tôi dỗ dành cậu ấy rồi.
Đừng để ý quá nhiều về những thứ xung quanh mình. Tôi cố gắng làm theo những gì mà Aya đã dặn dò. Nhưng mà sự thật là ưu tiên hiện tại của tôi chỉ là tận hưởng niềm vui thôi, đó là luật của riêng tôi.
Bọn tôi không cần thay đổi gì cả.
Bởi vì chỉ cần ở bên cạnh cậu ấy thôi, tôi đã có thể trở nên hạnh phúc nhường này rồi.
“Cảm ơn cậu, Marika.”
Với một đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, cậu ấy nhìn tôi và nở nụ cười.
Ánh sáng rực rỡ từ những ánh đèn xung quanh phản chiếu trong mắt của cậu ấy khiến chúng trông thật rực rỡ như những viên pha lê. Bị thu hút bởi cảnh tượng đó, tôi không tài nào rời mắt khỏi Aya được.
“Nhưng mà tớ sẽ không thể hiểu được nếu như cậu chỉ đơn giản bảo là dừng lại đi đâu. Chúng ta cần phải thống nhất một từ cụ thể mới được.”
“Eh?”
Hình như cậu ta vừa mới nói ra cái gì đó lạ lắm nữa đúng không?
“Nó được gọi là ‘safeword’ đó, không sao đâu, tụi mình chỉ cần thống nhất một cụm từ thôi. Mấy cặp đôi khác cũng thường làm mà. Tớ nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta nên quyết định một cái rồi.”
“Xạo vừa thôi! Cái đó là thứ thường được sử dụng trong BDSM mà, đúng không?! Tớ thấy nó trong đống manga của cậu rồi!”
Cậu ta né tránh ánh nhìn của tôi.
Aya lúc nào cũng như vậy hết! Ngay cái khoảnh khắc mà tôi đang định tỏ ra tốt bụng thì cậu ta sẽ lại tự mãn như này đây!
Nhưng mà phần đó của cậu ấy là một trong những thứ làm nên Aya và tôi cũng không ghét tính cách đó lắm. Vụ lần này tớ sẽ tạm tha cho cậu.
Cậu nên biết ơn đi, vì không một cô gái nào có lòng bao dung to lớn như này đâu Aya à!
***
Sau đó, bọn tôi cùng bắt một chuyến tàu để về nhà và chào tạm biệt lẫn nhau. Lần sau hai đứa tôi gặp nhau sẽ là ở trường, và tuần sau lại còn tới vụ án hẹn hò đôi ở Tokyo Dome City nữa.
Tôi thả mình vào bồn tắm, sau khi đã hong khô tóc mình, tôi bắt đầu tận hưởng hương thơm từ đám tinh dầu mà tôi đã mua chung với hộp quà của Aya. Ngay lúc đó, Aya gửi cho tôi một tin nhắn, bảo là, [Đừng có quên chọn safeword đàng hoàng nghe chưa?]
Vậy là cậu ta sẽ không dễ dàng để tôi trốn khỏi vụ này nhỉ…?
Tôi mở mục tìm kiếm trên điện thoại mình ra và nhập vào từ “safeword”. Ặc… nghĩa của nó còn đen tối hơn tôi tưởng nữa...
Nói túm lại, safeword là một từ mà được thống nhất giữa những cặp đôi và đóng vai trò như là ranh giới trong một số trường hợp nhất định. Ví dụ như khi Aya đánh tôi và tôi hét lên là “Khônggg!” thì Aya sẽ không thể biết được là liệu tôi có ý như vậy thật hay không. Và đó là lúc mà safeword phát huy tác dụng của nó. [note36108]
Khổ quá. Bọn tôi thật sự cần cái thứ này hả, mặc dù tôi không phải là M…? Thật sự, không hiểu nổi cậu ta đang nghĩ cái gì luôn.
Hơn nữa, sự xuất hiện của safeword cũng có nghĩa là miễn sao tôi không nói từ đó ra thì tôi đang ngầm đồng ý với những gì Aya làm, và thậm chí còn tận hưởng nó à…?
Không hiểu sao mà nó khiến tôi thấy khó chịu kinh… Bộ tôi nghĩ nhiều quá hả…?
Không, nếu như chuyển góc nhìn một chút, thì chẳng phải việc quyết định safeword sẽ giúp tôi ngăn chặn tất cả những đòn tấn công tàn nhẫn của cậu ta hay sao?
Hm, nếu vậy thì có lợi cho tôi rồi còn gì.
Được rồi, thống nhất safeword nào.
Không để lỡ một khắc nào, tôi nhắn câu trả lời của mình vào điện thoại và nhấn gửi, [Vậy thì, tớ chọn từ “không đời nào”]
Nghe đậm chất tôi mà đúng không?
Aya nhắn lại ngay lập tức, [Tiếp chỉ].
Kể từ bây giờ thì mỗi khi thấy Aya vượt quá làn ranh cho phép thì tôi chỉ cần nói ra từ [Không đời nào!] thôi nhỉ?
.
...Nhưng mà, áp dụng một thứ thường dùng trong BDSM với mối quan hệ của hai đứa thì có hơi… không biết là sau này cậu ta sẽ còn đi xa đến đâu với tôi đây...
.
Sakakibara Marika đang bắt đầu thấy quan ngại khi suy nghĩ về tương lai của mình...