Tình trạng thiếu thốn tiền đã không còn. Nhưng quên 50kG đi, tôi không thể nào đi lòng vòng với số tiền 2mG trong tay được.
Dù đột nhiên có một lương tiền cực lớn từ trên tời rơi xuống như thế, nhưng tôi cũng chỉ là một người giản dị. Tôi không muốn phải giữ cả một gia sản như thế bên mình.
Tôi thật sự sợ PK. Và tôi đang trong tình trạng của một người vừa trúng vé số.
Tội chọn Taku trong danh sách bạn bè và gọi cho nó.
“Này, mày có đó khôg? Taku?.”
[Chuyện gì vậy? Nếu mày muốn mời tao đi săn thì không được. Hiện tại tao đang đi săn xung quanh Thị trấn thứ thứ hai rồi.]
“Không đâu, tao chỉ muốn tham khảo vài thứ thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
[Hiểu rồi. Mọi người, nghỉ ngơi một chút nào, tôi phải nói chuyện rồi!]
Hừm, chẳng phải việc dừng lại giữa chuyến săn là một việc xấu sao?
[Vậy? Thật bất thường khi Yun hỏi ý kiến của tao đấy.]
“Không đâu, tao vừa dành dụm được rất nhiều tiền và sợ phải giữ bên mình. Có thể gửi nó ở đâu đó không? Trong game này có ngân hàng gì hay không?”
[Aah, tao chưa thấy bao giờ. Nhưng bang hội, và nhà cửa có thể xem như một nơi lưu trữ item và vàng bạc đấy.]
“Tao không có nhà.”
[Chà, cũng chưa có lấy một bang hôi nào cả. Tao sẽ sớm lập một hội, nếu như tao tìm được người nào đó…]
Hiểu rồi, một bang hội. Mình đi săn một mình nên chằng thành vấn đề.
[Vậy, mày đã dành dụm được bao nhiêu?”]
“Đáng sợ lắm nên tao không nói đâu. Ngoài ra, tao muốn gửi nó đi mà không bị chú ý. Sau đó, tao sẽ lập tức dùng cho hết.”
[Phải rồi, mày định mua thứ gì đó như cánh đồng ư?]
“Ahaha… Sau khi tao mua đến cái thứ 5, giá tăng lên gấp 10 lần. Và thêm cả phụ phí nữa.”
[Không thể nào, đừng nói với tao là mày đã mua hết từng đấy nhé.”
“… Đã mua tận 6 cái. Và tao trả 100kG cho mỗi cánh đồng cho đến tận lúc này đấy.”
Mặc dù kiếm được khá nhiều tiền, nhưng nó vẫn tiếp tục biến mất vì một số lý do như là mua vật liệu, hoặc dụng cụ. Bí ẩn ghê không.
[Mày đấy, nên mở một cửa hàng ở chỗ đó đi.]
“Ể, tao có thể ư?”
“Không, tao cũng chẳng biết lắm… liệu nó khả thi chứ? Có lẽ thế.”
“… Tao sẽ hỏi NPC.”
[C-chắc rồi, tao cũng sẽ làm thế.]
Bằng cách nào đó, cuối trò chuyện đã kết thúc. Không, không thể nào, đó là một trang trại cơ mà, là một quận nằm ở phía nam. Nếu mà ai cũng làm được thì mọi người đều đổ xô ra đây để mà mua mấy cánh đồng này rồi. Và nó không phải là sự thật đâu, NPC-san.
“Hm? Cậu muốn một cửa hàng? Nếu cậu mua đủ đất để trở thành điền chủ, cậu có thể mở một cái.”
Có thể làm thế ư?
“Vậy thì, cháu cần bao nhiêu mảnh đất ạ?”
“Nếu cậu mua 10 mảnh đất, cậu sẽ được ủy quyền làm điền chủ. Tuy nhiên, đất để cho một cửa hàng thì khác nữa. Ngoài ra, việc xây dựng một cửa hàng phải được thực hiện tách biệt.”
“Vậy, cháu sẽ lấy 4 cánh đồng cạnh bên.”
“200kG tất cả. Cậu có thể xử lý tất cả mảnh đất đó một mình chứ? Nếu cần thì cậu có thể thuê một NPC nông dân.”
Người NPC lo lắng hỏi tôi. Không, ông ấy đã đúng, tôi thật sự nghĩ rằng tôi không thể quản lý hết được. Trong khi lo lắng như thế, tôi đã nhận được giấy chứng nhận đất.
“Cậu nói rằng bạn muốn một cửa hàng? Có rất nhiều sự lựa chọn để cậu có thể tự do mà chọn đấy.”
“Vậy thì, một nơi nằm cạnh cánh đồng và cả đường lớn…”
“Cậu lại tiếp tục chọn một vị trí thuận lới nữa đấy. Một mảnh đất như thế giá 200kG.”
Ể, chỉ mới vừa này tôi đã chi trả 200kG cho 4 mảnh đất, giờ đây thì 200kG cho một mảnh duy nhất!
“Chà, chỉ bấy nhiêu thôi thì khá là chật chội đấy, nếu cậu mua 3, hoặc là 4 cái, thì sẽ rất rộng rãi thoáng mát đấy.”
“Vậy một khu đất lớn giá bao nhiêu vậy ạ?”
“Đồng giá với một mảnh đất thôi.”
Ah, vậy 4 cái sẽ khá là rộng rãi đây, những 3 cái có lẽ là ổn rồi.
“Vậy thì cháu mua 3 mảnh ạ.”
“Vậy thì—800kG.”
“Khoan đã! Ông vừa bảo 200kG cơ mà.”
“Đấy là mức giá thấp nhất rồi. Trong trường này, 800kG cùng với phí để mua những mảnh đất nằm cạnh nhau. Thỏa thuận quá tốt còn gì.”
NPC trách móc tôi vì đã nói thế. Grrr…..
“Hiểu rồi ạ. Được rồi. Vậy thì hãy bán cho cháu.”
Tôi không ngờ 2mG biến thành 1mG chỉ trong một thời gian ngắn như thế. Tuy nhiên, với 10 cánh đồng tôi có thể sản xuất tận 200 item. Việc đó đã khiến tôi hạnh phúc. Thậm chí tôi cũng có thể thuê một NPC để quản lý. Khi nghĩ ngợi như thế, một vật phẩm quan trọng, chứng nhận chủ đất đã xuất hiện trong hành trang của tôi.
‘Tôi sẽ chuyển cái này cho bạn.”
“Đây là?”
NPC đưa cho tôi một cây bút và tờ giấy. Trông nó khá là quan trọng mặc dù trên giấy chẳng có lấy một chữ.
“Hãy vẽ sơ đồ của của các tầng và chỉ xem đâu là [Bậc thầy thợ mộc] tại Thị trấn thứ hai. Chỉ đánh giá nó thôi. Sau đó, bạn chỉ cần trả tiền để chúng tôi bắt đầu xây dựng cửa hàng.”
Nói cách khác, đây là một nhiệm vụ item. Thị trấn này chỉ cho thuê cửa hàng, người khác không thể tự xây dựng chỉ đơn thuần bằng việc mua đất. Đây là một nhiệm vụ riêng cho xây dựng.
Trên thực tế, nhiệm vụ [Cửa hàng xây dựng] đã xuất hiện bên trong cột nhiệm vụ——
“Này, cậu đã từng đến Thị trấn thứ hai chưa?”
“Ồ, một khi đã đến đó, ta có thể di chuyển giữa hai thị trấn bằng cổng dịch chuyển thì phải.”
“Nhưng cậu cần phải đánh bại Boss trước đó đã.”
Người NPC nheo mắt và khoanh tay lại. Tôi đã đồng ý rồi mà. Còn gì khác nữa không? Này.
“À, phải rồi. Tôi quên mất.”
Có vẻ như là một cuộc trò chuyện mới. Liệu có phải là việc gì đó có lợi cho tôi không?
“Trong trường hợp bạn muôn thuê một nữ nông dân, thì giá là 100kG mỗi tháng.”
“Ông nói gì thế?!”
“Vậy bạn tính thế nào?”
“… Cháu sẽ hợp đồng 3 tháng…”
Được thôi, tôi thuê cô ấy. Cô ấy có thể trồng trọt cho cánh đồng bằng cuốc, phân bón cho cây, và những gì tôi cần làm là đưa hạt giống cho cô ấy và chỉ định mọi việc và cô ấy sẽ tự tay làm mọi thứ.
Và khi đến mùa gặt, có vẻ như cô ấy sẽ thu hoạch nó.
NPC-san người đã làm những công việc nặng nhọc, vất vả cho cô rồi. Có vẻ như cô ấy vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ kể cả khi tôi đã đăng xuất.
Vấn đề về đồng ruộng đã được giải quyết, từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu đi đến Thị trấn thứ hai để tìm hiểu.
Một cửa hàng mà tôi mơ ước! Tôi cần phải đến Thị trấn thứ hai để tìm Bậc thầy thợ mộc để lấy bản thảo cho cửa hàng, và để làm được việc đó, tôi cần phải chiến đấu với Boss, Blade Lizard.
Thành thật mà nói, làm thế khá là thốn. Tuy nhiên, tôi có một ý tưởng siêu thông minh về người sẽ giúp tôi vượt qua nó.
●●●
“… Miu, anh cần phải đến Thị trấn thứ hai. Em có thể giúp anh không?’
Đó là những gì tôi đề cập đến khi chúng tôi cùng nhau ăn bữa tối. Bữa ăn hôm nay tôi làm với mục đích là lấy lòng em ấy, do đó, tôi đa làm món mì spaghetti thịt yêu thích của Miu. Phải, làm mỳ quả là đơn giản. Nhưng nó vẫn là một bí ẩn đối với Miu.”
“Onii-chan có ý chí tiến về phía trước! Tất nhiên là em sẽ giúp rồi! Let's summer aventure!”
“Khổng hẳn là thế, tuy nhiên, em có biết ‘aventure’ là gì không đấy?”
Trong tiếng Pháp, aventure có nghĩa là phiêu lưu. Dù khá là sai, nghĩa của nó là chuyến phiêu lưu tình yêu và chơi với lửa đấy.
“Anh nhất định phải đến Thị trấn thứ hai để làm một nhiệm vụ.”
“Thật bất thường khi onii-chan nhận nhiệm vụ đấy nhé. Nếu là Thị trấn thứ hai thì phải là [Bộ sưu tập của Nàng tiên phát sáng] hay là [Điều tra đường Milldandy], cũng có thể là nhiệm vụ nào đó liên quan đến thành lập bang hội như [Khuất phục Matil Dane] ư?”
“Không, là nhiệm vụ [Cửa hàng xây dựng] đấy.”
“Em chưa nghe qua bao giờ đấy. Anh sẽ nhận được gì từ nó?”
“A, việc đó…”
Nói ra liệu có ổn chứ? Thành thật mà nói, nó liên quan đến việc kinh doanh Hạt giống, tôi muốn giữ bí mật để có thể mua thêm các cánh đồng trong thầm lặng. Được thôi, nói một cách mơ hồ nào. Miễn là nói không cụ thể thì không thành vấn đề.
“… Anh đã trở thành một điền chủ.”
“Làm thế mà anh có thể trở thành một điền chủ cơ chứ?”
Không được rồi. Em gái tôi nghiêng đầu một cách đáng yêu, một cách dụ dỗ kinh điển. Nếu một cô gái xinh đẹp làm như thế, chắc chắn mọi thằng đàn ông sẽ gục đổ ngay lập tức. Chết tiệt, cô nhóc này là một game thủ với niềm đam mê mãnh liệt, vậy nên cái cách để trở thành điền chủ đã nằm sẵn trong đầu em ấy rồi.
Em ấy chính là người đi tiên phong trong việc trở thành điền chủ cơ mà.
“Ừm… Anh đã mua đất.”
“Đất, ở đâu? Em chưa nghe qua đấy.”
“Không, anh nghĩ em biết về nó đấy. Anh đã từng nghe về nó từ em cơ mà.”
Từ em…
Em ấy lẩm bẩm với chiếc nĩa trong tay. Tôi chỉ im lặng và nhìn em ấy khi được hỏi như thế.
“Không thể… nàooooooooo.”
“Ồ, nhớ ra rồi à.”
“Những cánh đồng nằm ở quận phía nam! Anh đã mua nó mặc dù chẳng có lấy hạt giống. Cả em cũng không thể tìm thấy một hạt giống nào đấy.”
“Không, anh mua nó bởi vì anh có hạt giống.”
“Ể… onii-chan có hạt giống? Làm sao anh lấy được?”
“Đơn giản thôi, kiểu như này, eii…”
Thật vậy——nó phát sáng rồi xong. Thấy không, tôi đã dùng skill đấy.
“… Anh tìm được cách tạo ra hạt giống bằng Sense ư?”
Em ấy hiểu rồi kìa. Cái gì đây, một cuộc trò chuyện không lời giữa anh em ruột ư?
“Không đi truyền bá chúng, cũng không đưa thông tin lên diễn đàn.”
“Em sẽ không nói cho ai đâu mà.”
“Vậy anh sẽ nói cho em.”
“Cảm ơn, onii-chan.”
Quả là một cô em gái tham lam. Nhìn em tôi tham lam như thế, tôi buồn quá đi mất.
“Anh tạo ra nó bằng Alchemy.”
“Ể… anh học được những skill như thế chỉ bằng việc tăng cấp của Alchemy?”
“Không, anh dùng Chuyển đổi vật chất cấp thấp. Anh dùng chúng lên những item thực vật, những hạt giống là những item có level thấp nhất và chúng sẽ phát triển thành cây.”
“Nói cách khác… anh làm ra chúng từ Thảo mộc. Nghĩa là…”
“Anh đã mua nguyên liệu thô để làm Thuốc phép cao cấp và Thuốc phép MP, rồi trồng chúng. Bằng cách sử dụng Alchemy, anh đã tăng được số lượng hạt giống, rồi sau đó trồng được cả một cánh đồng. Và rồi anh tạo ra thuốc phép bằng cách sử dụng Mixing và bán chúng.”
“O-OOOOOnii-chan! Anh có thể chế tạo Thuốc cao cấp và Thuốc phép MP?!”
“Có gì bất ngờ à?”
“Nó là việc không thể chứ không phải là ngạc nhiên! Nhưng item mà người chơi chế tạo luôn có hiệu quả tốt. Khi đi săn, chúng có hiệu quả tốt hơn nhiều so với những thứ mà NPC chế tạo.”
Nhưng tôi là một người chơi solo, và tôi tiêu diệt lũ quái trước khi chúng kịp gây sát thương. Và nếu chúng tiếp cận được, tôi sẽ chết. Tôi chưa từng thật sự đi săn bao giờ, trừ lần đi với Taku.
“Bây giờ anh đang trồng Thuốc cao cấp và Thuốc phép MP. Trong khi đó, anh cũng kiếm tiền nhờ vào việc bán Thuốc xanh.”
“Để làm Thuốc xanh, cần phải có level Mixing khá cao đấy. Gần đây, người ta cũng lưu hành Thuốc xanh cao cấp, chúng rất hoàn hảo cho những người ở hậu phương có ít MP.”
Thuốc xanh cao cấp? Sau Thuốc xanh bí ẩn, giờ đến lượt cao cấp ư.
“Anh không biết gì về Thuốc xanh cao cấp, nhưng anh mua và làm chúng với những nguyên liệu rẻ tiền. Anh phải đánh đổi ruộng đất để trồng Thuốc cao cấp.”
“Onii-chan! Em sẽ tìm vài thành viên tốt nhất! Ngày mai em sẽ nói chuyện với mọi người, vì vậy ngày mốt! Hãy cùng nhau đi săn Blade Lizard sau hai ngày nữa!”
“C-chắc rồi. Anh cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị trang bị, nếu em làm thế, anh rất cảm kích đấy.”
Tôi đã xoay xở để lôi kéo được em ấy về phía tôi. Việc đó thật tuyệt nhưng cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu, tại sao em ấy lại có thể bị dụ dễ dàng thế chứ?
“Ngày mai anh sẽ bắt đầu chuẩn bị. Anh rảnh mọi lúc nên để lại việc đó cho em đấy.”
“Hiểu rồi! Bọn em sẽ đảm bảo cho anh một đường đi đầy an toàn!”
Anh muốn tăng cấp cây cung của mình nên hãy để anh giúp. Khi tôi nói thé, Miu bắt đầu thắc mắc.
“Hmm, em hiểu rồi.”
Tôi thật thật sự cảm thấy áy náy. Có vẻ như tôi là một mối phiền toái lớn đối với các thành viên khác trong nhóm của em ấy.
Bên cạnh việc cung cấp các item tiếp tế cho họ, nếu chuẩn bị thêm cho họ những món quà xin lỗi sẽ thế nào? Đó sẽ xem như là phần thưởng cho việc hộ tống tôi đi qua con Boss, cũng như để quảng cáo cửa hàng.
●●●
Sau bữa tối, tôi bắt đầu chuẩn bị cho ngày hôm sau, tôi đi mua nguyên liệu và chế thuốc. Kẻ địch chúng tôi sẽ thách đấu là Blade Lizard.
Khi chúng tôi chiến đấu với Golem, phần lớn Thuốc xanh không hề được sử dụng. Sau khi nói chuyện với Miu, có vẻ như rằng các vật phẩm hồi phục được sử dụng nhiều là những lọ Thuốc cao cấp và Thuốc xanh có hiệu quả cao.
Đối với Miu và những người chơi khác, Thuốc cao cấp có lẽ không cần thiết, nhưng tôi không dám nói rằng họ sẽ an toàn tuyệt đối. Dù rằng không thể tăng tỷ lệ thành công lên đến tối đa, nhưng tôi muốn loại trừ đi những yếu tố khiến tôi cảm thấy lo lắng. Phải thừa nhận rằng, tôi cảm thấy việc gì đó sẽ xảy ra vì trông Miu khá là phấn kích. Vì vậy, dù biết là dư thừa, nhưng tôi vẫn chếttạo tận hàng trăm lọ Thuốc xanh.
Nếu chuẩn bị nhiều như thế này, tôi có thể cảm thấy an toàn về mọi mặt. Với lại thành viên mà tôi chưa từng gặp mặt và cả Miu có thể dùng chúng trong nhiều việc khác nhau.
Và, vì không có nhiều thời gian, thay vì chuẩn bị chúng bằng cách thủ công, tôi phải dùng skill.
Khi sử dụng và để tạo từng item một, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhưng tỷ lệ kinh nghiệm nhận được sẽ thấp. Ngược lại, nếu tạo ra một lượng lớn item cùng một lúc, sẽ có một lương item bị thất bại, nhưng sẽ có được nhiều kinh nghiệm hơn.
“Hmm. Chỉ cung cấp Thuốc xanh cho họ thì không thú vị cho lắm. Mình cần tìm thêm thứ gì đó thú vị hơn.”
Nếu có thể, tôi muốn đưa cho họ những item nào đó sẽ tăng khả năng quảng bá cho cửa hàng của tôi.
Tôi tìm một vài item trông khá ổn trong hành trang.
Nghĩ đến việc sử dụng thực tế, Thuốc cao cấp và Thuốc phép MP sẽ có vài tác động. Cái gì đó kiểu như quà cho lễ hội.
“Khoan đã, quà tặng viếng thăm nhà, Một chiếc nhẫn enchant… không thể nào. Mình không tặng họ một cách bất ngờ như thế.”
Nghĩ về việc đó, có thể sử dụng lên các nguyên liệu vật phẩm. Nếu mình không có bất kỳ item nào để đưa, hãy thử làm một vài cái. Làm một vài thử nghiệm nào.”
“Ừm, từ khóa là Enchant chắc sẽ ổn nhỉ. —Enchant Attack.”
Tôi áp dụng enchant cải thiện sức tấn công vào một hòn đá.
Nguyên liệu ấy liện phát lên ánh sáng đỏ của enchant và không hề bị vỡ. Và nó đang nằm trong tay tôi.
“Đặt tên gì cho nó nhỉ, Đá Enchant thì sao? Từ khóa kích họat là Enchant.”
Viên đá enchant mà tôi cầm trên tay đã cảm nhận được từ khóa tôi nghĩ đến và kỹ năng bắt đầu được áp dụng vào, và khi hoàn thành vai trò của mình, nó liền trở thành cát.
“Không chỉ cằn nhằn, mà còn chẳng có ý định kích hoạt. Và cũng còn nhiều nguyên liệu cần được thẩm định.”
So sánh lại sự khác biệt giữa những viên đã thường và những viên đã được enchant, tôi tự nhủ.
“Thế này thì khó mà phân biệt với nhau, nó chẳng khác gì so với những viên đã bình thường khác mà mình giữ cả.”
Kích thước của chúng bằng một nắm tay của tôi. Có vẻ như rằng rất khó để mà mang chúng theo khắp nơi.
“Chà, mình đã tạo ra thứ này, nhưng cứ thế mà đưa cho họ những thứ vụng về xấu xí thế này, thật là khó xử. Phải rồi, mình đã có thể dùng skill để xử lý vật chất.”
Tôi lấy ra một viên đá mới, và đặt nó vào từ cửa sổ kỹ năng.
Viên đá sau khi được đánh bóng đã có kích thước vừa tay và có về mặt sáng láng.
“Đây rồi. Kích thường vừa tay. Nhưng màu sắc thì vẫn như cũ. Vì mỗi loại enchant đều có màu riêng biệt, vậy thì hãy nhuộm lên nó để phù hợp với từng loại enchant nào.”
Màu đỏ là tăng sức tấn công, màu xanh dương là để tăng phòng thủ, màu vàng là tăng tốc độ, màu cam là tăng sức mạnh phép thuật và màu xanh lục là kháng phép thuật. Sau khi chọn màu, tôi đánh bóng từng viên đá và nhuộm theo loại màu tương xứng trước khi áp dụng enchant.
“Có những item kiểu thế trong game nhỉ, những loại item mà tăng chỉ số tạm thời ấy.”
Chà, trong trường hợp game này, nếu như Sense cấp độ tiếp theo của , , ta có thể tạo ra
thuốc độc từ thịt quái vật, đó chính xác là những gì mà Taku đã từng nói.
Và không có lý do nào cụ thế, level của đã tăng lên… Có lẽ là vì tôi enchant một đòn tấn công ma thuật, tôi có nên nâng cấp Sense để đối phó với các đòn tấn công ma thuật không nhỉ? Chẳng phải những đòn tấn công phép khá ngầu ư Ví dụ như một cuộn giấy ma thuật cho phép bạn sử dụng phép thuật một lần chẳng hạn.
Đúng ra nên có những item như thế. Nó cho phép bạn dùng phép mà không tốn MP hay những câu thần chú dài dòng vô nghĩa.
Hay là một khẩu súng gatling có thể bắn ra hàng trăm viên đạn ma thuật, thật sự rất lãng mạng đấy.
Tôi tò mò về chúng đến mức không thể làm gì khác ngoài thử nghiệm.
——————————
SP sở hữu: 12
, , , , , , , , .
Không trang bị:
, , , .
——————————
Vì đang không chiến đấu, nên tôi hủy trang bị và trang bị tài năng nguyên tố. Lý do tôi chọn là vì nó khá kém phổ biến và vì chẳng ai mà tôi quen biết có nguyên tố này. Không, không phải là nó không phổ biến, chỉ là người chơi chỉ ưu tiên vào vẻ bề ngoài mà thôi.
Tất nhiên, dù tôi đã sử dụng phép thuật, không có nghĩa là tôi sẽ trở thành một pháp sư. Đừng mong rằng tôi sẽ nâng cấp các Sense như hay là , ngay từ đầu tôi chỉ tập trung vào việc chế tạo item và sử dụng ma thuật hệ đất.
“Earth Element. Chỉ có thế này thôi à.”
Kỹ năng duy nhất của của là . Khi tôi thử nó, liền có một vụ nổ ánh sáng màu vàng nhạt. Thành thật mà nói, vụ nổ ấy có màu sắc sống động như một ngọn lửa vậy.
“Thật đơn giản, nhưng không giống như nó là nguyên tố duy nhất trong sáu nguyên tố. Liệu nó có thể enchant vào một viên đá không?”
Dù rằng tôi đã thử lên một hòn đá, nhưng nó lại bị nứt. Tôi tiếp tục thử lần thứ hai, thứ ba, nhưng rồi nó bị vỡ.
Nói cách khác, đá không cao cấp nguyên liệu. Tôi đã thử sử dụng Thỏi sắt nhưng cũng không được. Item duy nhất tôi có thể dùng là đá quý.
Tôi đã thử dùng một viên đá quý có kích thước nhỏ nhưng vẫn không hoạt động. Đá quý tổng hợp có kích thước trung bình không đủ bền và cũng vỡ theo. Cuối cùng chỉ còn mỗi loại đá peridot cỡ trung bình.
“Đúng như dự đoán, mình không thể enchant những item có kích thước nhỏ. Minh dự định rằng nếu kích thước kế tiếp không hoạt động thì mình sẽ từ bỏ vậy. Thiết lập từ khóa . —Bomb.”
Sau khi phát lên ánh sáng màu vàng nhạt, viên period vẫn nguyên vẹn trong tay tôi mà không hề bị vỡ.
“Hmm. Vậy có nghĩa rằng ma thuật nguyên tố cần phải có những item cao cấp để thực hiện à. Còn những viên đã quý có kích thước cực nhỏ…”
Dù rằng chưa được xác nhận, nhưng có vẻ như việc sử dụng một phép thuật xịn sẽ có vài rắc rối.
Nghĩ đến việc cân bằng của game, những cú đấm one-hit có thể được kích hoạt việc chuẩn bị trước mà không cần tiêu bất kì lượng MP nào thì chẳng khác gì hack. Để tránh việc đó xảy ra, cấp độ của những vật liệu cần thiết cho ma thuật tấn công đã được đã được nâng lên mức cao hơn.
“Ahahaha… nghiêm túc đấy à. Mình nghĩ là khá hợp lý đấy chứ.”
Ngoài ra, còn một điều nữa. Là thanh MP của tôi.
Chỉ bằng một phép thuật đơn giản, nó đã ngốn mất 30% thanh MP. Và 1% Mp cũng bị tiêu hao khi niệm…
Lý do của việc tiêu thụ MP không thể gây phiển hà cho tôi khi chế tạo Enchant Stone là vì Enchant ma thuật có cấp độ thấp hoặc là nó có nguồn gốc từ chính .
Và, tùy thuộc vào một lượng MP cần thiết để có thể enchant ma thuật tấn công cấp cao, và có thể nói rằng nếu không đủ MP thì enchant sẽ thất bại. Quả là khó khi enchant ma thuật cấp cao.
“Nguyên liệu, và lượng MP mà mình có là yếu tố quyết định à.”
Nếu tôi đặt tên tương tự như Đá Enchant, thì sẽ là Ma Thạch, tôi đoán thế.
“Mình không thể tạo ra một lượng lớn Ma Thạch. Chà, hãy xem nó như một con át chủ bài vậy.”
Tôi ngồi xuống để hồi phụ lại MP của mình và đặt các Enchant Bomb vào lượng gem còn lại. Và sau một thời gian mò mẫm được khoản hai tá, Earth Element của tôi cũng đã lên level 2.
Bằng cách nào đó, nó mất khá nhiều thời gian, có lẽ tôi nên dùng Magic Recovery? Tôi nghĩ thế, nhưng có lẽ quá muộn để làm thế rồi.
●
Vào ngày hôm sau, ngay đúng lúc đăng nhập, tôi có một cuốc trò chuyện với người NPC mà tôi đã thuê để quản lý cánh đồng.
“À, Yun-san.”
“Vâng? Có chuyện gì à?”
NPC tự bắt chuyện với tôi, cô ấy có gì để bàn về cánh đồng thì phải Dù sao đi nữa, kể cả khi có nói chuyện với AI cả ngày tôi cũng chẳng thấy chán, đó là do khả năng trò chuyện mà họ có được. Ngạc nhiên thật.
Tôi tự hỏi liệu có ai rèn luyện kỹ năng giao tiếp nhờ vào NPC không nhỉ.
“Cây sự sống của cậu đã ổn định rồi ạ.”
“Cảm ơn chị. Tôi sẽ kiểm tra nó sau.”
Sau khi tôi trả lời, cô ấy nở một nụ cười quyến rũ. Uh, chi tiết thế. Tôi tự hỏi với bản thân. Liệu có người nào bên trong cô ấy không nhỉ?
Tôi đã được dẫn đường đến Cây sự sống, chiều cao của nó đã ngang ngực tôi và nở ra tận ba quả.
Nhìn vào hình dạng thì, tuyệt vời, là tỏi đấy. Tỏi mọc trên cây. Ảo diệu thật.
“Này, Cây sự sống được dùng để làm gì thế?”
“Tôi cũng tự hỏi thế? Ngược lại, tôi muốn hỏi tại sao Yun-san lại trồng nó?”
“…”
Sẽ tốt hơn nếu không có bầu không khí khó xử một cách thực tế đến thế. Nếu tôi nghe được rằng có ai đó đang điều khiển những NPC, tôi sẽ tin ngay lập tức luôn đấy.
Vì bầu không khí lúc này khá khó xử, nên tôi đã nói.
“T-Tôi sẽ ra ngoài một chuyến, đành nhờ cô việc thu hoạch vậy.”
“Vâng, đi đường cẩn thận.”
Tôi chạy đi, mặc dù việc tôi cần làm chỉ là việc vặt. Tôi đã liên lạc với Magi-san và những người khác để lấy vũ khí và giáp. Có vẻ như cả bọn sẽ tập hợp tại Cửa hàng của Lily.
Tôi rời khỏi thị trấn, và hướng đến cửa hàng nằm ở quận phía đông. Có lẽ từ khi mở cửa vào hôm nay, đá có khá nhiều khách hàng ra vào tại cửa hàng đối diện, cửa hàng của Cloude. Đáng ngạc nhiên hơn, đa phần toàn là khách hàng nữ.
“Không đâu, chỉ là trùng hợp thôi mà. Phải, trùng hợp thôi. Chẳng qua là có nhiều người nữ thích mặc đồ da thôi.”
Bên trong, hình như là có một vài khách hàng, họ hầu như là những người dùng ma thuật và muốn có vũ khí bằng gỗ.
Trong cửa hàng có đũa phép, trượng và cung, còn có cả mấy món dùng để đập như chùy, và cả cái quả bóng gai có sợi xích gắn vào cây gậy nữa. Những vũ khi ở đây có một sự cuốn hút khác với của Magi-san và rất cũng vừa mắt.
“Hể~ Thú vị thật… có cả cây ná cao su nữa kìa.”
Có một vũ khí bằng gỗ, hình chữ Y với một vật liệu bằng da có thể kéo giãn giữa hai chỗ phân nhánh.
“Chào mừng cậu, Yuncchi. Cây cung đã hoàn thành rồi đấy.”
Để lại những người đang ngắm vũ khi lại, tôi tiến đến gần Lily lúc này đang đứng sau quầy.
Cửa hàng đang hoạt động một cách hiệu quả bởi một nhân viên thư ký NPC với gương mặt thon thả. Sau khi Lily đưa tôi ra phía sau cửa hàng, người NPC ấy nhìn chúng tôi và gật đầu. Cả việc này cũng vậy, quá chân thật.
“Tôi đến rồi, còn hai người kia thì sao?”
“Kurocchi thì còn ở cửa hàng của anh ấy, Magicchi thì đang chờ cậu ở phía sau.”
“Tôi có thể sang đó không? Linh tính mách bảo rằng tôi không muốn bị người khác nhìn.”
“Gì nào? Cậu lại nghịch ngợm gì à?”
“Dừng những lời buộc tôi ấy đi. Tôi không có làm gì để phải cảm thấy tội lỗi cả đâu.”
Tuy tôi thì phàn nàn, nhưng Lily trước mặt thì lại cười một cách vui vẻ. Tôi bỗng giật mình.
“Ồ, Yun-kun. Xin chào.”
“Chào chị, Magi-san.”
“Hmm. Chị cảm thấy rằng hôm nay chị không cần thiết phải có mặt ở chỗ này nhỉ, nhưng có việc gì nào?”
“Về việc đó, em sẽ nói sau.”
“Ahahaha, cậu thật là biết đùa đấy, Yuncchi.”
Lily nói và lấy một cây cung dài nằm ở giữa bàn.
“Cây cung này làm giống như yêu cầu của Yuncchi đấy nhé. Nó rất dài nên việc xử lý nó khá khó khăn, cậu cầm thử xem nào.”
Đó là một cây cung cong và dễ uốn nắn, có màu đen. Hình như chất liệu là gỗ mun.
Dây cung cũng rất căng, tổng thể thì khá nặng nữa. Nhưng không đến mức không xử lý được. Thay vào đó, nó lại mang đến một cảm giác dễ chịu khi cầm trên tay.
——————————
Trường cung của Hắc nữ [Trang bị].
ATK+40 Hiệu ứng thêm: ATK Bonus.
——————————
Hắc nữ ư, tại sao lạ là ‘nữ’ cơ chứ?
“Vũ khí giống như các mảnh giáp cấp cao vậy, và hiệu ứng bổ sung cũng có thể thêm vào bằng các vật liệu tăng cường. Ngoài ra, thỉnh thoảng tớ sẽ bảo trì nó để phục hồi độ bền nhưng… Yuncchi, cậu có thể dùng nó chứ?”
“Ừ, nó khá nặng nhưng cũng vừa tay. Sử dụng có thể khó khăn nhưng tôi có thể nhắm bắn khá xa với thứ này.”
Tôi kéo dây cung mà không có bất kỳ mũi tên nào. Một âm thanh rõ ràng như một loại nhạc cụ vang lên khắp phòng.
“… Yun-kun, em tuyệt thật.”
“Vậy ạ?”
“Trong số các vũ khí không phù hợp với trạng thái của một người thì sẽ bị xuất hiện hiệu chỉnh tiêu cực. Nếu giáp kim loại trang bị mà không đủ ATK, SPEED nó sẽ bị rơi ngay lập tức, và trong trường hợp có một thanh kiếm lớn, nó cũng chẳng thể nâng lên được. Cung của em cũng vậy. Em không hề bị cây cung đó từ chối. Việc đó rất là tuyệt đấy.”
Nếu không phù hợp với trạng thái thì sẽ xuất hiện hiệu chỉnh tiêu cực ư, cả từ chối nữa, thông minh phết.
“Hiểu chỉnh tiêu cực của cung là phản thiệt hại đấy. Những người sử dụng cung tên thi thoảng làm đôi tay của mình bị thương khi xử lý nó phải chứ? Đó là hiện tượng sẽ xảy ra đấy. Nếu DEX của cậu quá thấp, mỗi khi bắn một mũi tên thì cậu sẽ bị nhận lại sát thương. Dường như đó là mối lo vô căn cứ của tớ. ‘Có lẽ bằng cách nào đó cô ấy sẽ xoay xở được như lúc này nhỉ?’ Tớ nghĩ thế, nhưng trông như là cậu có đủ DEX.”
Vậy đó là lý do Lily khá là e ngại khi đưa cây cung cho tôi.
Dù vậy, để nghĩ rằng [Cung] có một tình huống chẳng may như thế và tôi cũng chẳng biết gì về việc đó. Ngoài ra, tôi cũng chẳng thể dùng thứ gì khác vì chúng chẳng phù hợp với tôi.
Nói về việc đó, ví dụ như Taku không hề trang bị giáp toàn thân. Không hề có bất kỳ thứ kim loại nào ở đầu hay cánh tay của nó. Và trong số những người mà tôi đã đi qua trong thị trấn, cũng có rất ít người trang bị giáp toàn thân, dù rằng thiếu tiền, nhưng có lẽ họ trang bị vì lí do sâu sắc như thế.
“Có vẻ như Kurocchi đã đến rồi. Vào đi nào.”
Dường như Lily đã nói chuyện với Cloude qua cuộc gọi. Trước khi vào, Cloude đã được hướng dẫn bởi người NPC.
“Mình đến cuối cơ à. Xin lỗi nhé, tớ đến trễ.”
“Bọn này chẳng thực sự chờ cậu đâu. Ngoài ra, cậu lại làm trò đó à?”
Magi-san vẫy tay nói với một sự kinh ngạc. Vụ gì thế kia?
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Anh đã đăng những tấm ảnh chụp màn hình các người chơi mặc trang phục của anh lên blog.”
“… Chụp lén?”
“Đúng là thô lỗ. Để tớ giải thích chính xác cho mọi người nghe. Tớ có che mặt họ, và đó cũng chỉ là một blog quần áo. Và em là một trong những người mẫu của anh đấy.”
“Tại sao?”
“Bộ quần áo mà em sẽ mặc là kiệt tác của anh—— các mảnh của nó có tên là CS. Làm sao mà anh có thể bỏ qua chúng được.”
“Không không, em không cần biết về việc đó. Chỉ cần đưa cho em bộ giáp là được.”
Đáng buồn, quả là một cô nàng nóng nảy. Anh ta thở dài. Không không, tôi mới là người bị mệt mỏi tinh thần ở đây đấy.
“Đây, đồ bên trong và thắt lưng.”
Tôi bắt đầu nghiến răng. Nhưng nội tâm thì hoàn toàn ổn định. Có một hình thêu trên chiếc áo khoác màu đen. Tôi chẳng biết được đó là loại thêu gì nhưng nó cứ như là một biểu tượng tuyệt vời. Tuy nhiên, tôi không thể chấp nhận với cái thắt lưng.
“Này, đây có phải là quần đâu.”
“Nó là đồ bơi. Chẳng phải là quần lót nên em cũng không cần phải xấu hổ.”
“Em nói rằng sẽ không mặc váy nên anh đã làm một bộ đồ bơi!? Thật đáng xấu hổ.”
“Đừng lo, nếu em mặc thêm một cái khố cho nữ thì sẽ giống như… không, xin lỗi. Anh đùa thôi.”
Magi-san đã giơ nắm đấm lên với một nụ cười rạng rỡ trên mặt. Trong số những chiếc nhẫn chị ấy trang bị trên tay, có cả chiếc nhẫn Trion.
Và những chiếc nhẫn kia là những chiếc tăng ATK, chắc chắn là thế luôn đấy.
“Đây, hàng thật.”
Thay vì là một bộ đồ bơi như lúc nãy, thứ mà anh ta lấy ra lại là một chiếc Hotpants. Nó được làm từ vải có màu xanh đậm, và khi mặc vào có cảm giác khá giống một chiếc quần jean. Chuyển động khá dễ dàng. Tôi khá lo lắng ở sau lưng, nhưng viền áo được rộng rãi để có thể che đi phần mông.
“CS No.6 Ocher Creator. Đấy là tên mà em có thể gọi.”
“Đáng xấu hổ lắm đấy, tên và số sê-ri.”
“Đó là việc mà tớ sẽ không bao giờ đầu hàng. Ngoài ra, hãy nhìn vào hiệu suất của nó đi chứ.”
——————————
CS No.6 Ocher Creator [Đồ lót]
DEF+10; MIND+10; Hiệu ứng bổ sung: Bonus DEX
——————————
CS No.6 Ochre Creator [Eo]
DEF+10; TỐC ĐỘ+10; Hiệu ứng bổ sung: Bonus DEX
——————————
“Thêm cả +16 Kháng Vật lý từ Áo khác ngoài, có cả Kháng phép+10 và Tốc độ+10. Đó là những gì mà em nhận được từ cả ba mảnh giáp. Hiệu suất sẽ tốt hơn nhiều so với những trang bị kim loại vụng về khác.”
Không, tôi chẳng có ý kiến đâu. Tôi không đủ trình để so sánh nên đành nhường lại cho các chuyên gia vậy.
“Phải không ạ, Magi-san
“Thật đấy. Nếu có việc gì, thì tốc độ của em sẽ nhanh hơn so với tốc độ của những bộ giáp kim loại.”
Nghiêm túc à. Chà, anh ta lấy nó ra từ sớm chẳng phải tốt hơn sao?
“Anh đã thiết kế thêm ba mảnh khác. Nhanh lên và chuẩn bị tiền cho nó đi nào, anh muốn mọi người sẽ tôn thờ bộ trang bị Ocher Creator hoàn chỉnh.”
“Nhưng liệu họ còn chẳng thèm nhìn lấy kể cả khi nó nằm chiễm chệ trên màn hình chứ nhỉ?”
“Quần áo được làm ra là để cho những người mẫu tốt nhất mặc vào! Và tớ chẳng có hững thú với bất kì bộ nào không được mặc!”
Anh ấy thật ngầu, nhưng anh ta muốn làm đẹp tôi. Thật nguy hiểm, tôi cảm thấy ớn lạnh vì việc đó rồi đấy.
“Lily, có chỗ nào tôi có thể thay đồ không?”
“Có một phòng riêng ở kia, lối này.”
Tôi đã được chỉ đường đến phòng ấy và thay sang bộ Ocher Creator.
Thật thoải mái khi trang bị chúng. Cơ thể tôi nhẹ bẫng, và xịn hơn nhiều so với bộ mà tôi đã mặc cho đến tận lúc này. Tôi có thể cảm thấy hiệu ứng của [Speed Increase].
“Tôi đã thay xong.”
Hừm. Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi kìa. Đợi một chút. Ống đựng tên đang vắt trên vai tôi, tóc thì vẫn ổn. Tôi sửa soạn lại quần áo, mặc dù khá cảm thấy kỳ lạ khi phải lo lắng về nó khi chơi VR.
“Nó hợp với em đấy. Nhìn Yun-kun rất sáng sủa.”
“Ồ, Yuncchi cứ như một người mẫu vậy.”
“Hmm, có vẻ như phán đoán của mình không hề sai nhỉ.”
Được ba người họ đánh giá tích cực như thế khiến tôi rất vui, nhưng cũng khá xấu hổ.
Có lẽ cậu ấy cảm thông được cho tôi lúc này, Lily liền đến gần và kéo tay tôi.
“Giờ thì, trong khi mặc bộ trang bị ấy, chúng ta thử tên nào.”
Lily đưa cả bọn đến phía sau cửa hàng.
Đây là một nơi rộng 10 mét và dài 15 mét, nó khiến tôi liên tưởng đến khu tập bắn súng.
“Tớ đã làm nơi này để có thể bắn thử với ma thuật và cung. Yuncchi, hãy thử bắn vào con bù nhìn kia đi.”
“Được, chờ tôi một chút.”
Tôi nhìn chằm chằm vào con bù nhìn đang trang bị giáp kia bằng Hawk Eyes.
Tôi lắp một mũi tên lên chiếc cung và kéo dây. Có lẽ là nhờ vào sự gia tăng DEX của bộ giáp mới, việc xử lý dây cung có vẻ đã dễ dàng hơn trước.
Tôi bắn mũi tên đầu tiên. Nó bay thẳng và rồi đâm thẳng vào giữa còn bù nhìn. Tuy nhiên, chỉ có một vết lõm nhỏ.
Tôi di chuyển, sang phía bên phải. Và bắn một mũi tên khác. Nó vẫn trúng vào chỗ cũ. Đến mũi thứ ba, được bắn từ phía bên trái, và vẫn trúng vào chỗ cũ nốt. Lần này, vết lõm của nó đã sâu hơn.
Phát thứ tư, thứ năm, tôi bắn từ phía bên trái bên phải, theo cùng một cách bắn. Phát thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, tôi chỉ đi những bước nhỏ sang trái và phải, và cũng không bị lệch thế đứng.
Sau khi bắn liên tiếp 18 mũi tên, tôi đã có thể đâm thủng lớp kim loại. Tôi cúi người, thở hổn hển. Và ấn tượng với khả năng của mình.
“Ngon rồi. Trước kia, mình thậm chí còn không thể đâm thủng sắt cơ.”
“Em có thể xuyên thủng sắt chỉ bằng một mũi tên. Và bắn và di chuyển là kỹ thuật cao cấp chỉ dành cho những người chơi tầm xa thôi đấy, Yun-kun.”
“Hơn nữa, cô ấy còn bắn tất cả các mũi tên vào đúng một chỗ. DEX của Yuncchi khá cao nhỉ.”
Magi-san và Lily khen như thế làm tôi xấu hổ quá đi mất.
Cloude thì đứng đó khoanh tay, và lầm bầm. ‘REC đã hoàn thành, SS đã thực hiện, tên thư mục: Hắc Chiến Nữ Thần. Hoàn tất, lưu lại và ẩn.’
Hình như tôi nghe phải thứ gì đó khá đáng sợ. Giả ngu là niềm hạnh phúc mà. Trò chuyện với họ tiếp cho toàn mạng vậy.
“Cảm ơn vì đã làm cho em bộ trang bị và vũ khí tuyệt vời thế này, Lily, Cloude.”
“Đừng bận tâm. Em sẽ trở thành người mẫu cho anh chứ. Sau này anh sẽ giảm giá cho em.”
“Lily, tôi mòng rằng sau này sẽ trở thành khác hàng thân thiết với cậu. Còn Cloude, quần áo dành cho nam, và không được dùng tên em, đó là điều kiện.”
Lily mỉm cười vui mừng, còn Cloude thì giơ tay phản đối. Và Magi-san, chị ấy nhìn chúng tôi và trông rất là vui vẻ.
“Giờ thì, điều mà em muốn nói với cả ba người. Với Enchant Art của Skill Enchant, em có vài nguyên liệu được chia thành từng mục.”
Tôi cho họ xem ba viên đá Enchant và những viên Ma thạch
Thực tế là việc enchant cho ma thuật tấn công mất một lượng lớn MP và khả năng các kỹ năng cao cấp không thể được thêm vào trừ khi vật liệu ở level tương ứng. Tôi đã nói với họ những gì tôi nghĩ.
Sau khi giải thích xong, người đầu tiên lên tiếng nghi ngờ là Lily.
“Hừm. Còn về hiệu quả? Nó gây ra bao nhiêu sát thương thế? Đũa phép hoặc trường thì có hiệu chỉnh được sát thương, còn Ma thạch thì sao?”
Lily đặt ra những câu hỏi liên tiếp. Là một thợ mộc, cậu ấy biết được rất nhiều người dùng đũa phép và trượng. Nhưng tôi chẳng thể trả lời được.
“Thực tế là, tôi chưa thử nó lần nào. Vậy tôi có thể thử tại đây không?”
“Tất nhiên rồi, cậu hãy thử nhắm vào con bù nhìn đó ấy.”
Tôi cất cây cung vào hành trang, và lấy ra những viên Ma thạch. Và giữ nó trong tay trái.
“—— Bomb.”
Tôi cầm một viên đá quý khác trong tay phải, và ném.
Phản hồi lại từ khóa, Ma thạch bắt đầu phát sáng. Nhưng viên trong trong tay phải thì mới phát sáng. Còn viên bên trái vẫn bất động.
“Chết tiệt… BỎ NÓ XUỐNG.”
Sau khi tiếng hét của Cloude và lên, cả hai viên tôi cầm trên tay ngay lập tức nổ tung.
Sau vụ nổ, một làn khói đen bào trùm lấy chúng tôi, và bằng cách nào đó, tôi vẫn còn sống.
Mặt đất xung quanh loang lỗ và cháy xém một vài chỗ, và một góc cửa hàng cũng bị thổi bay.
“Khụ khụ… không thể nào, nó tự phát nổ.”
“Uu, chóng mặt quá.”
Vì tôi đứng ở trung tâm vụ nổ, hiếm lắm mới còn sống nhăn răng thế này. Nếu tôi không thay đổi trang bị, chắc chắc là đã chết rồi.
Lily, người đứng gần đó cũng bị tương tự.
“Magi-san, chị ổn chứ?”
“Chị ổn, Cloude đã giữ chị lại.”
“Đúng ra nên nói là tớ đã đỡ dùm cậu. Nhưng vừa rồi rực rỡ thật. Nói gì thì để sau đã, để ý đến cơ thể em trước đi nào.”
Hả? Tôi thốt không nên lời.
Tôi nhìn lại chính mình, nửa trái của chiếc áo khoác đã hoàn toàn biến mất, cả đồ lót và quần lót đều bị rách khiến tôi cảm thấy khá nguy hiểm. Phần ngực trái và đùi trái bị lộ ra hoàn toàn.
Kể từ lúc có cơ thể phụ nữ, và tiếp xúc với làn da trên cơ thể ấy khiến tôi xấu hổ vô cùng.
Thực tế thì tôi là con trai, dù rằng đây không phải là cơ thể thật sự, nhưng nhìn nó vẫn không tốt chút nào.
Tôi lập tức lấy tay che cơ thể mình lại, nhưng không thể nào che hết vì chỗ bị rách quá lớn.
Cloude nhìn chằm chằm vào tôi, ‘Tạch’, một tiếng máy ảnh vang lên. Lúc này rồi mà anh ta còn chụp cái gì kia?
“Quần áo của Lily cũng rách như tôi rồi kìa.”
“Hừm, quả là tớ cũng bị một ít sát thương mà.”
Tôi kiểm tra lại trang bị, trạng thái của bộ giáp đã bị hỏng, mặc dù vừa nãy còn mới toanh.
“Một bộ giáp bị hỏng bởi phép thuật cơ bản… không thể nào.”
“Không nhất thiết là thế đâu. Có bonus thể cho những phản ứng dây chuyền cùng loại mà. Ngoài ra, với những vụ nổ xảy ra cùng lúc lột lượng sát thương sẽ tăng lên sau mỗi lần gây sát thương, đó không phải là một việc bất khả thi. Ngoài ra, chỉ có tôi nhận sát thương vì tôi đứng ở trung tâm vụ nổ.”
Trong khi dùng tay che cơ thể, tôi liền lấy ra một lọ thuốc phép bằng tay kia.
“Có vẻ như hai em cần thay lại trang phục. Hai em có thể mặc những bộ này.”
Thứ Cloude lấy ra là… đồng phục thủy thủ và đồng phục hải quân.
“… Anh, đừng nói là muốn em mặc đồng phục thủy thủ?”
“Sai rồi, là ngược lại cơ. Người mặc đồng phục thủy thủ sẽ là Lily, còn em sẽ mặc đồng phục hải quân.”
“Được. Đưa nó cho em, em sẽ thay nó.”
“Còn em, có ổn không? Em là con trai mà!”
“Không sao dâu. Dù sao đây cũng chỉ là game, nên lừa người một chút.”
Nói xong, Lily biến mất sau phòng thay đồ. Sau khi cậu ấy quay lại, thì đến lượt tôi. Đồng phục hải quân đem lại một ấn tượng gọn gàng. Tôi mặc kệ chiếc thắt lưng bị trùng xuống, tôi cảm nhận được cảm xúc của kẻ làm ra bộ đồ này. Và khoanh hai tại sau lưng.
“Tôi xong rồi, Lily, ừm… xin lỗi vì đã gây rắc rối vì những vụ nổ ấy.”
“Không sao đâu mà, Yuncchi, giáp cũng chỉ bị hỏng một chút thôi.”
“Haa, Chơi pháo hoa dưới mặt đất nguy hiểm lắm đấy… những việc đó chẳng liên quan gì đến game…”
Dù rằng hai người họ khá lạc quan, nhưng Cloude vẫn đứng lặng người và khoanh tay lại. Dáng người anh ta khá ngầu, nhưng tiếc là khi anh ta im lặng như thế, tôi thấy khá đáng sợ. Nói thứ đó gì đi chứ!
“Đáng buồn. Nó bị xé nát ngay sau khi anh đưa nó cho em.”
“… Ừm, em xin lỗi.”
“Anh sẽ sửa lại trang bị cho hai em ngay lập tức. Áo khoác ngoài của Yun sẽ tự động sửa. Còn mấy cái kia thì phải làm thủ công, như Lily, người bị dính đạn lạc. Hai em phải trả tiền sửa chửa.”
‘Không thể nào, em…”
“Không sao đâu. Tôi là người làm, vì vậy hãy để tôi trả.”
Thực tế là tôi đã kéo theo cậu ấy bị cùng, vì vậy nên tôi sẽ trả.
“Tốt, rất quyết đoán. Sửa chửa cửa hàng cho Lily sẽ là 300k. Quần áo cho em là 150k, giáp toàn thân cho Lily là 350k. Tồng 800k.”
Không thể nào. Tôi không thể trả! Không thể nào đâu. Hiện tại tôi không còn đủ vàng! Tôi bắt đầu lạnh sống lưng rồi đấy.
“… Em không đủ. Em không có đủ vàng để sửa lại cửa hàng.”
“… Để dành được 2m trong vài ngày, điều đó thật tuyệt vời theo cách của riêng nó đấy, Yun-kun.”
“Không giúp được gì cả đâu. Nếu em cho phép anh chụp ảnh màn hình mà em mặc những bộ quần áo đó lên blog, anh sẽ trả số tiền mà em thiếu.”
Việc đó, sẽ đỡ tiền hơn ư? Được thôi, dù sao cũng chỉ là một hai bức ảnh.
“… Ừm, nếu thế thì được.”
“Lily, tạo dáng cho anh! Yun, khoanh tay sau lưng! Anh sẽ chụp màn hình đến khi nào thỏa mãn.”
“Ể, a, này, đợi đã nào…”
Anh ta cứ thế mà ấn nút “Tạch, tạch, tạch…” hàng đống bức ảnh đã được chụp. Sau khi thỏa mãn bản thân, anh ta còn gửi cho tôi để lấy làm kĩ niệm. Tôi không cần!
“… Phù, cũng lâu rồi mới làm việc thú vị thế này.”
“Chúc mừng em cho một công việc tốt, Yun-kun. Cloude nữa, cậu nên giữ lại một ít.”
Magi-san vui vẻ theo dõi buổi chụp ảnh của chúng tôi. Tôi đã phải gục ngã và làm theo những gì Cloude nói. Ể, vậy là chẳng còn gì để làm với đống ảnh đó ư?
Giáp của tôi tự động sủa chửa nhở vào việc hấp thụ HP. Những mảnh còn lại thì Cloude tự tay sửa. Tôi lại tiếp tục rỗng mất túi rồi.
“Trở lại với vấn đề chính, Yuncchi, cậu định sẽ làm gì với Đá Enchant và Ma thạch?”
“Tôi muốn gây ấn tượng với những người quen biết và nhờ họ bán. Dù sao thì, Ma thạch cũng tệ quá, nên tôi sẽ giữ lại chúng.”
‘Rồi, quyết định giá cả nào. Tất cả sẽ bán với giá trung bình mà mọi người đưa ra. Nếu không phù hợp thì sẽ loại bỏ. Vậy, một viên Đá Enchant giá bao nhiêu?”
Magi-san lên tiếng cuối cùng.
“Tớ là 5000.”
“10”
“Chị sẽ nói là 10k. Em thì sao, Yun-kun?”
“Ể? Em đoán là… 5000G?”
“Vậy một viên giá 7500G được chứ? Đối với những vật phẩm tiêu hao dùng để đối đầu với boss thì như thế là hợp lý. Nếu hiệu ứng của nó kéo dài, lượng tiền cũng sẽ tăng.”
Tôi không rõ lắm về tiền bạc, liệu ổn không nhỉ?
“Vậy, Ma Thạch thì sao ạ?”
“50”
Họ đồng thanh lên tiếng, cả ba người.
“… Chà, vậy em sẽ tự dùng vậy. Dù không biết giá trị thật sự của chúng là gì, nhưng liệu có rẻ đến thế?”
Tôi sẽ tiếp tục chế tạo để sử dụng. Tôi không nghĩ nó phế đến thế.
“Hmm, giá cả còn tuy thuộc vào loại phép thuật. Sát thương của quả bom đã khiến em mém chết. Cứ như là tự sát vậy. Chị không nghĩ như thế sẽ ổn đâu.”
Ahh, 50kG vàng cho pháo hoa bay lên từ mặt đất nào!
“Ngoài ra, nếu kẻ địch có thể sử dụng ma thuật phòng thủ chỉ bằng một động tác ngắn gọn, thì tốt hơn là nên có hiệu quả sát thương trong tích tắc. Ma Thạch dường như mất tận 5 giây sau khi em hô to từ khóa của nó. Theo những gì chị thấy, nhược điểm của nó là nằm ở viên đá quý.”
“Hừm, em thì lại cảm thấy nó không hoàn toàn gây bất lợi. Có lẽ nên đặt để nó tự kích hoạt? Có thể làm một thứ gì đó như bẫy ấy? Chằng hạn như là bom, hoặc là mìn.”
Tôi chẳng dám nghĩ đến việc nhét 50kG vàng xuống đất. Chết tiệt, từ những gì tôi nghe được, nó có vẻ hữu dụng để bẫy người hơn là quái.
Trên thực tế, sau khi kiểm tra, nó có thể đặt từ khóa trước để kích hoạt.
Có vẻ như tôi vẫn có thể sử dụng Ma Thạch sau khi nó rời khỏi tay. Dù rằng tiện lợi, nhưng khó mang theo. Bài học rút ra từ vụ nổi vừa rồi là cho mỗi viên một từ khóa riêng. Rắc rồi quá nhỉ. Tôi mong rằng mình sẽ nhanh chóng làm quen với nó.
“Haa, bằng cách nào đó, giá vàng vẫn không thay đổi nhỉ. Ể, quên mất, mình rỗng túi mất rồi nên chẳng mua gì được nữa.”
“Không sao đâu, nếu em cần tiền thì cứ đem Đá Enchant và thuốc phép đến chỗ chị, chị sẽ mua chúng cho em.”
“Sau khi thấy nó đã ổn thì em sẽ đem đến chỗ chị. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, với lại, cảm ơn.”
Tôi nói thế vời rời khỏi Cửa hàng của Lily.
Tối đó, tôi nhận được những bức ảnh mình trong bộ trang phục thủy thủ dành cho nữ (Dù rằng tôi là con trai) và tôi phát hoảng với hai bức ảnh mà Lily ôm tôi và nhe răng cười trong bộ đồng phục thủy thủ.
Dù rằng khá ngớ ngẩn, nhưng tôi cũng chẳng muốn xóa chúng một chút nào. Ngạc nhiên thật, cosplay cũng khá vui đấy chứ.