Vẫn chưa có nhiều người chơi đến được Thị trấn thứ ba, tôi cảm thấy rằng nơi này thật sự yên tĩnh. Tôi đi dạo và lắng tai nghe những cuộc trò chuyện của các NPC, rồi tìm một gian hàng.
“Chào mừng, bạn cần gì ạ?”
Tôi được chào đón nông nhiêt bởi một người đàn ông trông hoạt bát. Da anh ta trắng và có vẻ như không phù hợp với khung cảnh của thị trấn này. Mà kệ đi, đừng quan tâm làm gì.
Cỏ linh hồn Y khoa---dù nhìn nó thế nào, nó đều chỉ trông giống một loại cấp cao hơn của cỏ.
Và còn một việc nữa.
Cỏ linh hồn Ma thuật, bằng cách nào đó, có vẻ như nó liên quan đến ma thuật. Có thể là [Thuốc phép MP] có thể chế tạo từ thứ này. Tuy nhiên, nó khá đắt tiền.
500G một cái. Tôngt cộng là 1.000G. Tôi mà đây vài ngày, mỗi ngày mua một ít, thế là 2.800G bốc hơi ngay. Tuy nhiên, đối với trường hợp của tôi, nêu tôi mua mỗi thứ một ít, tôi có thể lấy giống để trồng chúng sau này, đó là tại sao tôi phải mua.
Sau đó, tôi hỏi thăm các NPC ở gần đây, và được giới thiệu một nơi.
Là một quán rượu nằm ở trung tâm thị trấn.
Tôi đã nghĩ rằng thành phố này không có gì nguy hiểm đáng phải dè chừng. Tuy nhiên, nơi đây lại có khá nhiều những kẻ cơ bắp và ăn mặc trông khá côn đồ. Đó là một điều mà tôi không thể phủ nhận được.
“Hô hô, tiểu thư, nơi này không dành cho con nít đâu đấy.”
“Đừng gọi tôi là ‘tiểu thư’ chứ, tôi là con trai cơ mà.”
Tôi trả lời cùng một cái lườm với người đàn ông có một vết xẹo và đang săn tay áo lên bắt chuyện với tôi. Tôi tự hỏi rằng liệu đó có phải là một NPC cho sự kiện gì hay không. Mà, trả lời sao cho phù hợp đã.
“Hửm, nhóc đeo gì trên tay trái đấy?”
“Nhẫn đấy ạ.”
Bằng cách nào đó, một người đàn ông đang say rượu bỗng dưng im lặng và trở nên khá kì lạ. Đôi mắt của người đàn ông trước mặt tôi cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
“Nhóc đã làm nó?”
“Phải, cháu đã làm với .”
“Ta không nghĩ rằng mảnh khảnh và vụng về như cháu lại làm ra nó đâu.”
Tôi bị bắng vì vài lí do.
“Cháu đã làm thật mà, nhìn đi.”
“Nều mà nhóc hài lòng với việc dùng trang bị và trang sức bằng sắt vụn thì cùng đủ hiểu rồi.”
*Kachin* Khó chịu thật ngay cả một tên NPC cũng biết việc ấy. Tôi cũng muốn có thời gian để làm những trang bị tinh xảo lắm cơ chứ, nhưng lại không có.
“Sao nào? Muốn thể hiện? Vậy thì đánh ta một phát xem, nếu làm ta lùi lại một bước thì ta sẽ công nhận nhóc.”
“Đàn ông không được nuốt lời đâu đấy “
“Tất nhiên.”
Tôi thả lỏng hông và tập trung sức mạnh. Và rồi tôi đám thằng vào bụng ông ta với toàn bộ sức lực mà cơ thể tôi có. Cơ bụng sáu múi của ông ta cứng như sắt vậy. Bàn tay tôi thì đau đớn, cảm giác như rằng mình vừa mới đấm thẳng vào một bộ giáp sắt.
“Này, đùa à?”
“Chỉ là một đôi bàn tay thon thả của cô gái. Tập luyện thêm đi nhé.”
“Chờ đã!”
Tôi cố gắng gọi người đàn ông ấy, nhưng lại bị một người khác trông như chủ quán rượu nắm đầu lôi ra khỏi của hàng.
Sau khi rời khỏi quán, tôi vẫn còn nghe được những cuộc trò chuyện rôm rã từ những kẻ bên trong vọng ra. Và rồi, bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như rằng mình vừa hứng chịu một cảm giác vô cùng tồi tệ vậy. Mà thôi, khi nào quay về, chắc sẽ mít ướt với Magi-san một chút vậy.
Sau đó, chạy về bằng và Speed . Chạy ngang mấy con Golem và Người cát, chùng chỉ nhìn tôi đầy nghi ngờ rồi mặc kệ. Tôi đã trở lại đến thị trấn thứ nhất sau khi vừa di chuyển và nhặt Item.
“Magi-san, nghe em nói này.”
“Ồ, Yun-kun, việc đi đánh Boss của em thế nào rồi? Có thất bại không?”
Sau khi đến của hàng của Magi-san, tôi đứng ở quầy và nói chuyện với chị ấy.
Và tôi tìm chiếc ghế gần đó để ngồi.
“Em đã hạ Golem và đến được Thị trấn thứ ba.”
“A, chỗ đó à. Có vài người bạn của chị muốn làm cơ khí chất lượng cao, nên chị cũng muốn đến đó nữa.”
“Magi-san là một Crafter? Vậy chị chiến đấu được không?”
“Không đâu. VÌ thế nên, có sáu nhóm. Bọn chị đinh sẽ vượt qua với 36 người, và một nửa trong đó là Crafter. Vì mục tiêu là đến được thì trấn nên cũng không sao nếu bị phạt. Ngay từ đầu, cách bọn chị luyện Level cũng đã khác nhau rồi.”
“Haa, việc chiến đấu và chế tạo quả là khác nhau.”
“Có một việc khác biệt đáng kể và vô cùng rõ rằng đấy. Vậy, có việc gì không liên quan đến Golem sao?”
Khi chị ấy nói thế, chúng tôi quay lại chủ đề chính.
“Vừa rồi, em đã đến một quan rượu ở Thị trấn thứ ba và cãi nhau với một NPC, nhưng chơi không lại ông ta.”
“A, quán rượu gần trung tâm thị trấn à---Hoài niệm thật.”
“Nơi đó là thế nào vậy ạ?”
“Đó là nơi mà các thợ biết xử lí kim loại đều đến. Yun-kun, của em Level bao nhiêu?”
“Ư-ừm, 13.”
“Em cần phải ít nhất là Level 25 hoặc không thể tham gia sự kiện ấy.”
“Là sao ạ?”
“Thực ra, các Smith và Crafter không chỉ dùng kim loại thôi đâu.”
“Chà, phải rồi. Nhưng giờ em chỉ có thể dùng kim loại để làm trang sức.”
“Phải phải, đó lại tại sao, sau khi em đạt cấp 25 và em đánh ông ta, ông ta sẽ nói rằng ‘sức mạnh là bản chất của một thợ rèn!’ hoặc gì đó đại loại thế, rồi cưỡng bức ném em vào trong mỏ một mình.”
“Event gì kì vậy? Họ xúc phạm người chơi đến thế à?”
“Chà, em sẽ có một kĩ năng đặc biệt nhờ vậy đấy. Nói chung là, EX-Skill có thể nhận trong sự kiện.”
“Hể, vậy trong trường hợp như thế, chúng ta sẽ nhận được loại kĩ năng gì vậy ạ?”
“Em có thể thay đổi ngoại hình của các Item không phải kim loại đấy.”
“Và hiệu suất của chúng là?”
“Nó không thây đổi, nhưng quan trọng là những người chơi muốn có một item với vẻ ngoài ưa nhìn đấy.”
Ví dụ, tôi có thể gắn lông vào kẹp tóc để làm thành tai chó, tai mèo, hoặc đuôi động vật. Và sẽ có một vài kẻ điên rồ mua chúng.”
“Chà, người bắt đầu đầu tiên là chị cơ mà.”
“Magi-san đã từng?”
“Giờ thì chị dùng kim loại để chế tạo giáp và cũ khí thôi, nhưng nếu như có ai đó yêu cầu thì chị vẫn sẽ làm. Với lại, hồi còn bản Beta, chị bán cháy hàng luôn đấy.”
“Nghe không có gì hay cho lắm. Nhưng có vẻ như nó tạo được vẻ ngoài mới lạ cho nhân vật nhỉ.”
“Đúng rồi đúng rồi. Đã có một gã thợ mộc đến tìm chị chỉ để gắn cái đầu lâu lên cái cây gậy gỗ xấu xí cho nó trông giống câu gậy của của những thầy chiêu hồn. Cũng có người thợ dệt muốn làm áo choàng ma cà rồng bằng cách dùng màng dơi đấy. Dù gì thì chị cũng vui vẻ nhận những đơn đặt hàng ấy. Hai người đó làm việc với áo vải và gỗ, và dùng chúng cho event ở Thị trấn thứ hai. Chị nghĩ bọn họ hợp tác làm ăn với nhau trong một tổ chức nào đó đấy.”
Hiểu rồi, quả là một câu chuyện thú vị. Hừm, đồ trang trí để phù hợp với cá tính của nhân vật à? Đúng là rãnh hơi.
“Chà, cũng chỉ là đoán thôi. Em còn ít [Thuốc phép] không?”
“À, phải. Em hiểu rồi. Mấy lọ em mới làm có được không ạ?”
“Hô, để chị xem nào.”
“Hàng mới, [Thuốc phép xanh] cùng với [Độc dược] còn dư. DÙ gì thì em cũng đánh giá Golem khá cao nên làm đến tận 50 lọ nhưng chỉ dùng chưa được một nữa.”
“Ồ, một [Thuốc xanh]. Hơn nữa lượng hồi phục khá cao. Nó tốt ngang một [Thuốc cao cấp] loại trung đấy.”
“Vậy là hiệu quả của nó cao ạ?”
“Phải phải, 10 [Thuốc xanh] và 22 [Độc dược] cơ à? Ừm, NPC mua [Thuốc xanh] khá rẻ, nhưng hiệu quả của chúng ngang [Thuốc cao cấp] cơ. Một nửa giá [Thuốc cao cấp]…500G. Vậy thì tất cả khoảng 5.770G đấy.”
“Woah, nguyên liệu dùng rẻ như [Thạch xanh] sao lại có thể làm ra thứ đắt đến thế?”
“Chị cũng không biết được em làm sao, nhưng chị lại khá vui vì nó là hàng tốt đến thế đấy. Chị đi làm việc đây, chị rất trông chờ vào đơn hàng kế tiếp của em đấy nhé.”
Tôi đi phàn nàn rồi kiếm được bộn tiền nhờ [Thuốc phép xanh]
Giờ thì tôi lại xam trọng [Thạch xanh] rồi đấy. Rồi, tôi đi mua của NPC ngay…tích tiểu thành đại mà.7G một cái, tôi mua 100 cái, tổng cộng là 700G, nó khá là không đúng với tiến độ rồi.
Vẫn còn 6.000G. Tôi cần cải thiện lại trang bị. Thế thì tôi lại thiếu tiền để mở rộng cánh đồng nữa rồi.
●●●
Sau khi đăng xuất, vào bữa tối, chúng tôi kể cho nhau về những việc đã xảy ra.
“Woah! Vậy là onii-chan đã đến thị trấn thứ ba rồi cơ à?”
“Anh được Taku rủ làm người hỗ trợ lậu đấy.”
“Ồ, ừm, Takumi-san suy nghĩ sâu sắc thật đấy. Các Crafter đều muốn đến được Thị trấn thứ ba nhanh nhất có thể cơ mà.”
Vì lí do nào đó, Miu tin là thế. Trên thực tế, chắc là Takumi cũng nghĩ thế luôn. Khi tôi nghĩ thế, cứ như thể mình bị nó điều khiển vậy.
“À, phải rồi onii-chan. Hôm nay em đã gỡ để lấy đấy. và em để ở ô còn trống.”
“Nói đến mới nhớ, anh đã nghe về ’cây Sense’, nhưng nó nghĩa là gì vậy?”
“Cây Sense, nói đơn giản thì nó là một bản đồ các Sense. thì là hoạc là và sẽ được phân ra thành các loại khác nữa
“Vậy có gì trong số chúng?”
“Ví dụ nhé, nếu như anh nâng cấp Sense A và Sense B anh sẽ có Sense C từ một cây khác. Và nếu như anh chọn Sense C thì anh sẽ không thể nhận tiếp tục cây dành cho Sense A và B.”
“Nói cách khác, phải làm lại từ đầu à.”
“Nhưng cày Level lại từ đầu thì khá là khó, chỉ có những người chơi mạnh mới làm thế thôi. Nhưng cũng có những người không muốn đổi sang cây khác mà muốn tiếp tục.”
“Hừm, mà Sense là gì? Trong những Sense bắt đầu đâu có nó.”
“Onii-chan, anh cần phải thu thập thêm thông tin đấy.”
Biết mọi thứ cũng tốt, nhưng anh mày thích nhẹ nhàng hưởng lạc cơ.
“Khi mà anh có hơn 20SP, số lượng Sense anh có nhể nhận được sẽ tăng lên. Bản Beta, nó tăng lên đến 40 và có khi tận 60 đấy. Vì thế có người muốn thay lại toàn bộ Sense của họ khi đạt 20 điểm để vừa ý họ muốn đấy.”
“Vậy Sense xuất hiện ở lúc 20 điểm ấy xịn thế à?”
“Ừm, không hẳn là thế. Nếu nói về hiệu quả của chúng thì cũng không có gì khác biệt. Nhưng mà, những thứ khác biệt là cho phép lợi dụng điểm yếu của kẻ đihcj hoặc chống lại hiệu ứng bất lợi, hay là gì đó khác. Hơn nữa, một số trong chúng sẽ thành Sense bị động.”
“Vậy thì sao?”
“Ví dụ có Sense đấy. Nó cho hiệu ứng đóng băng khi ta dùng lên kẻ địch. Nó là Sense có thể nhận khi có 20 điểm, và phù hợp cho chiến đấu hơn so với .”
Mày bị gọi là Sense rác đấy. Tiếc thật đấy . Nhưng tao sẽ không bỏ rơi mày đâu.
“Nếu mà tăng trưởng, rồi một ngày nó sẽ là Sense vô địch đấy.”
“Có lẽ vậy, không ai biết được dẫn đến gì bởi vì bản Beta không ai thèm nâng nó qua Level 25.”
“Được thôi, anh sẽ thử nâng tất cả Sense anh có lên Level 30 để kiểm chứng. Mà giờ nghĩ lại thì, để lấy được nhiều SP thì nên lấy nhiều Sense vẫn hơn.”
“Trên thực tế, có rất nhiều người lấy Sense và nâng chúng lên Level 10 để có thể lấy Sense mới. Nhưng theo em thấy nó khá khó. Hơn nữa, Sense cao cấp mất đến 2 hoặc 5 SP.. Sau khi làm vậy để lấy những Sense đó, anh cần phải nâng nó lên 50 thậm chí là 60. Bình thường thì việc nâng cấp đã khá khó khăn rồi.”
Quả là người chơi Beta. Nó đánh giá được đường ngắn nhất.
“Em cần kha khá thời gian để đạt được Level nhất định trong bản Beta đấy? Mà onii-chan làm gì vậy?”
“Ý em là sao?”
“Ý em là, anh làm gì để nâng cấp?”
“À, anh tạo [Thuốc phép], trang sức. Anh kiếm tiền nhờ vào các sản phẩm tiêu thụ. Lên cấp kiểu đó cũng tốt, nhưng chỉ dành cho Crafter thôi à.”
“Anh vẫn nghe như trước đúng không?”
Miu cười tươi với giọng điệu cà khịa. Mà không sao. Dù vậy cấp độ của tôi cũng giúp tôi có ích trong các trận chiến. Đó là sự thật không thể bàn cãi được.
“Ừm, đứa em gái này sẽ lo lắng cho onii-chan.”
“Hô, nhớ lấy.”
“Phải phải, đó là nhiệm vụ của em, em sẽ không để bất kì con côn trùng ghê tởm nào lại gần cơ thể nữ tính của onii-chan đâu.”
“Đừng đùa kiểu vậy chứ. Thỉnh thoảng nhớ lại mà cà còn bàng hoàng đấy.”
“Em hiểu rồi. Vậy thì giờ em đi săn với Sei-nee nhé.”
“Ừ, chào chị ấy dùm anh luôn.”
“Anh muốn đi cùng không, onii-chan?”
“Giờ thì không đâu, anh khá mệt rồi.”
Tôi đã làm khá nhiều việc, căng thẳng khi đánh Boss nữa, Tuy VR không phải là thế giới thực, nhưng đánh nhau thì lúc nào cũng căng não cả. Tôi không nghĩ rằng nó lại bào mòn sức lức của tôi đến thế. Và nếu sau này có Rồng mà đánh thì không biết sẽ ra sao nữa. Tôi vào phòng ngủ, và nghĩ về nhóm của Taku, dù sao thì việc nâng cấp vũ khí và giáp cũng khá tuyệt, ngay lúc này đây tôi mới nhận ra.
●●●
Vài ngày sau, với mục tiêu là nâng cấp trang bị, tôi sải bước đến cánh đồng của mình. Bằng cách làm các món trang sức và đánh bóng để nâng cấp cùng với làm [Thuốc phép] và rồi có được 40kG.
Tôi khá hài lòng sau khi có được một số tiền, Nếu ai đó bán cho tôi một cây cung, tôi nghĩ thế và đi qua thị trấn…
Hình như tôi đang bị---theo dõi.
Khoan đã nào. Chắc là nhầm lẫn gì thôi. Một tên đàn ông khoảng tầm 20 tuổi đi cùng với một đứa nhóc kiểu lolishota.Này này, khoan đã nhé. Không thể nào nhầm lẫn được, tại sao họ vẫn đi theo tôi sau khi tôi đã nhanh chóng rời khỏi thị trấn, bám đuôi à? Họ chẳng phải là người chơi cấp cao ư?
Khi tôi xoay người lại, mép áo choàng cải gã đàn ông cao to kia giúp tôi phát hiện vị trí của gã, này, tôi nhìn thấy đấy nhé. Nhưng vì lí do nào đó, dù bị phát hiện, gã vẫn không dừng bám theo tôi.
“Tôi có nên báo hiệu cầu cứu cho ai đó không? Nhưng mà…không, néu là PK thì họ sẽ bỏ chạy ngay.”
Tôi thì lại vô cùng tự hào về đoi chân của mình. Họ sẽ không bám theo tôi đến Thị trấn thứ ba đâu nhỉ. Sau khi quyết định, tôi dùng hết khả năng của mình chạy về hướng tây.
“---Speed.”
Tôi niệm rồi vọt lẹ. Giờ đây tôi đã nắm rõ địa thế của khu rừng này nhờ vào việc đi thu nhặt. Tôi thoát thân bằng đường tắt, nhưng hai tên kia vẫn bám theo. Chắc chắn là người chơi cao cấp rồi! Nhưng sao lại nhắm vào tôi cơ chứ?
Thứ duy nhất mà tôi nghĩ đến---Viên đá Linh hồn của Trái đất cùng với số tièn mà tôi có được.
Lẽ nào bọn chúng biết được nguyên liệu mà tôi có? Dù không phải thế, một nửa số tiền 40kG xương máu của tôi đã khiến lòng tham của chúng trỗi dậy?
Lợi ích của việc PK là ta có thể lấy được tiền của kẻ chiến bại.
Tôi thì lại không thể cân hai với trang bị tân thủ!
Mặc dù là con trai, nhưng lại bị mấy thằng đực rựa khác bám đuôi, địa ngục trần gian rồi. Dù đây chỉ là game.
Tôi phải nhanh chóng chạy đến Thị trấn thứ ba, trở về bằng cổng dịch chuyển rồi tìm ai đó giúp đỡ thôi.
Đến mỏ đá, tôi tránh mặt mấy con Armadillo và bầy cua, cũng mặc kệ Người cát và Golem luôn. Hai tên kia thì lại bị Người cát cầm chân phía sau. Yeah, nhờ thế mà tôi thoát khỏi chúng, và đứng thở lấy thở để sau khi đến được Thị trấn thứ ba.
“Hàa---hàa----, cuối cùng cũng trốn được. Bọn trúng làm trò gì vậy trời? Ghê thật.”
Chúng không còn đuổi theo nữa. Tôi xoay người lại và nhìn, tuy tôi không tự tin rằng chúng không còn bám theo, tôi đi vào cổng với niềm hi vọng ai đó sẽ bán cho tôi một cây cung ở Thị trấn khởi đầu. Cùng với đó là một bộ giáp vải. A, nhắc đến mới nhớ, người đàn ông cao lớn kia có vài món đồ tốt, không biết có bán không. Trong khi còn suy nghĩ, tôi bước đến cánh cổng.
“Cuối cùng cũng gặp rồi, đồ khốn.”
Những kẻ vừa nãy đang đứng trước cánh cổng, làm sao họ chạy nhanh dữ vậy?
“Chúng tớ đã đánh giá thấp trang bị tân thủ rồi. Không ngờ là cậu lại chạy xa đến tạn Thị trấn thứ ba này đấy. Bọn tớ đã chết và hồi sinh lại ở đây.”
---TÔI LÀ ĐỒ NGỐCCCCCCC.
Bọn chúng hồi sinh sau khi chết. Tôi hiện tại chưa cần phải đến Thị trấn này, nên họ đã tính trước tôi sẽ dùng cổng dịch chuyển để về nên đã chặn đầu sẵn rồi!
“Giờ thì, nói chuyện chút đi nào, khoan, chờ đã nào!”
Tôi lại chay nữa. Lầ này phải đến được nơi không ai đến được. Không, tôi phải tìm nơi trồn và chừo ai đó phản hồi tin cầu cứu của tôi.
Khi tôi ngoáy ra sau, hai kẻ kia đang dùng hết sức đuổi theo, nhưng chậm hơn vừa rồi. Ồ, tôi hiểu rồi, ra là do hình phạt sau khi chết à
Rồi, tôi chạy vào cửa hàng của Magi-san.
“A, Yun-kun…”
“Magi-san, cho em núp đi.”
“Ể?”
Cứ thể, tôi nhảy qua quầy thu ngân và cuộn mình dưới gầm bàn.
Tôi giảm nhịp thở nhiều nhất có thể và nhìn xem có ai ở sau không. Tai sao tim tôi lại đập mạnh và mồ hôi nhễ nhại thế này.
Một lúc sau, có người đến.
“Magi, rãnh không?”
Là chúng. Tiếng bước chân đó. Tim tôi lại đập mạnh hơn trước, tuy không thể nhìn, tôi liền đảo mắt để xác định vị rí chúng. Tuy không thể PK ở trong thị trấn, nhưng tôi không muốn đi chúng mới mấy người kiểu thế chút nào.
“Sao thế? Có chuyện gì à? Mà mấy món trang sức tăng tốc tớ làm thế nào?”
Magi-san nói chuyện khá điềm tĩnh, có vẻ chúng là khác quen tại Open Sesame của Magi-san.
“Ừ, khá ổn. Với năm món như thế là tớ có thể sánh ngang với một người chuyên dùng tốc độ rồi đấy.”
“Nhanh lắm luôn, nếu em mà dành số SP dư cho tốc độ, em sẽ trở thành nhanh nhất đấy.”
Hai bọn chúng thản nhiên về vụ bám đuôi tôi luôn.
“Cứ như có sự khác biệt nào đó về cấp trang bị. Vậy, Magi, cậu đang giấu em ấy phải không?”
Tôi nhìn lên Magi-san và lắc đầu nguầy nguậy. Chị ấy thì ra hiệu như Okayy~.
“Ai cơ? Gần đây có khá nhiều người đến tìm tớ để cầu xin tớ dạy họ, nhưng qui tắc làm ăn của chúng ta chỉ là bán Item với giá cả hợp lí thôi phải chứ?”
“Giá cả phải chăng ư, không vấn đề gì cả. Với lại em cũng biết ít nhiều về cách xây dựng Sense của chị mà.”
“Việc mà bọn tớ muốn biết là người cung cấp [Thuốc xanh] bí ẩn ấy đấy. Mấy thứ thuốc mà chị đang giao dịch với người ấy, chúng tớ đã nghe được rồi.”
[Thuốc xanh] mà hắn đề cập đế, là [Thuốc phép xanh] của tôi ư!? Nhưng sao lại thế? Ai cũng có thể làm nó mà.
“Hahaa. Nói cách khác, cậu muốn ép em ấy hướng dẫn cách làm [Thuốc xanh] một cách hiệu quả và hướng dẫn cả cách dùng với phải chứ, Cloude?”
Magi-san gằn giọng, và nó khiến tên Cloude lùi lại một bước.
“M-Magicchi này, không phải đâu. Kurocchi chỉ là thấy hứng thú về việc đó thôi. Không những thế, chúng em cũng rất tò mò về người chơi mới mà Magicchi quen biết dạo gần đây. Thợ may như Kurocchi chỉ muốn biết về nguồn gốc của [Tơ] và [Lông lớn] thôi.”
“Nghe đây Lily. Chị không biết các người muốn làm những gì, nhưng trên thực tế em ấy đã chạy đến đây cầu cứu là đủ lắm rồi. Hơn nữa, nếu dùng bạo lực để lấy thông tin thì sẽ thế nào đây? Vậy chẳng phải mọi nỗ lực và lợi thế em ấy có được sẽ biến mất sao?”
“Uuu…”
Lần này thì gã lolishota im bặt. Magi-san, em cảm ơn. Chị quả là đáng tin cậy.
“Vậy thì mấy cậu định sẽ làm gì?”
“Bọn tôi định sẽ hỏi thử.”
“Và?”
Magi-san nhìn vào bọn họ. Từ phía dưới này, trông chị ấy đáng sợ thật, hoặc còn hơn là vậy nữa chứ.
“Lúc đầu, tôi dự tính sẽ gọi em ấy ra nói chuyện nhưng…không tìm được thời điểm…đấy, em ấy bỏ chạy. Mặc dù cuối cùng cũng gặp em ấy ở cổng,, rồi nét mặt của nhỏ thay đổi và chạy về đây. Chắc đã chạy trốn bằng cửa sau rồi à?”
…Này, mấy tên này trông khá thảm hại chẳng phải sao?
Chẳng phải bọn chúng, trông cực kì phẫn nộ khi gọi tôi là đồ khốn sao? Tôi tưởng là vậy cơ đấy.
“Gừ, thợ may đứng top mà là trò không có não gì vậy nè? Cả em nữa đấy Lily, đi hùa theo cậu ta. Suy nghĩ cho cảm xúc của cô cô gái yếu đuối bị hai tên đàn ông bám đuôi xem. Dù chỉ là game nhưng cảm xúc vẫn là thực đấy. Nếu việc đạo đức mà không có trong game thì mọi người sẽ nghi ngờ đấy.”
Magi-san đã nói ra những gì tôi muốn nói. Nhưng mà, tôi là con trai đấy. Còn về đạo đức với ngoài đời, nói cách khác, giết người trong game cũng không làm nên tội tình gì.”
“Cloude, cái bản mặt hờn dỗi của cậu đủ đáng sợ để ai cũng phải bỏ chạy đấy.”
Chị ấy kết thúc bằng một câu ngoạn mục.
“Tớ hiểu rồi, là lỗi của tớ. Ừm, tớ nhờ cậu nói lại được không. Tớ cũng chuẩn bị quà để xin lỗi rồi.”
“Em cũng vậy, Magicchi.”
Magi-san thở dài.
“---Rồi, em tính sẽ làm gì? Tha cho họ chứ? Yun-kun?”
Cứ thế, tôi bị lôi ra từ dưới gầm bàn thu ngân. Chắc chắn là, sau khi nghe được cuộc nói chuyện đó, có vẻ như là tôi không bị theo dõi, vậy thì xuất hiện cũng không sao. Tên Cloude có vẻ khá đáng sơ. Hắn cao quá.
“Ừm, Magi-san, cảm ơn chị.”
“…ra là trốn ở đó.”
Gương mặt Cloude có vẻ bất mãn.
“Vậy em bỏ qua chứ?”
“Tha hay không à, Magi-san đã nói hết những gì em muốn nói rồi nên không sao đâu.”
“Chị hiểu, chị hiểu rồi. Yun-kun của là cô gái tốt bụng mà. Em như vậy onee-san đây vui lắm đấy.”
“Em nói rồi, em không phải con gái, là con trai cơ mà.”
“Không thể nào đâu, xinh vậy mà là con trai gì chứ.”
Bất thình lình tên Cloude hét lên.
A, tôi hiểu một ít về người tên Cloude này rồi. Là như thế. Tính cách anh ta giống hệt như Gantz. Phản ứng lại ánh mắt sắc lạnh của tôi, Cloude và Lily chỉ cười gượng.
“Vậy, chị giới thiệu cho bọn em được không?”
“Hừmm, đây là cung thủ bán [Thuốc xanh] thần bí ấy đấy.”
“Tôi là Yun.”
“Vậy thì, gọi là Yuncchi nhé. Tớ là Lily. Vì là thợ mộc nên nếu như cần làm cung thì cứ tìm tớ nhé. Tớ khá chán vì người ta cứ đặt làm mấy cây trượng mãi thôi.”
“Còn anh là Cloude. Thợ may và thường chỉ dùng vải và da.”
A, ra cả hai đều là thợ cơ à. Có giác như họ không dùng vũ khí, ra thế. Cú tưởng họ là pháp sư cơ, ngạc nhiên thật đấy.
“Vậy thì, tôi hỏi đã, [Thuốc xanh] là gì vậy?”
Hừmm, mọi người đều tỏ ra một biểu hiện tinh tế. Chỉ có người hỏi là không để ý đến. Nhưng cái cảm giác mình-đang-ở-sai-chỗ là không thể nhầm được.
---Thuốc xanh thần bí.
Là thuốc phép bán ký gửi ở Open Sensame, một cửa hàng bán vũ khí kim loại và giáp trong OSO.
[Thuốc phép xanh] tương đương với [Thuốc phép Hỗn hợp], nói khá hữu dụng ở bản Beta vì khá rẻ. Tuy nhiên, rất khó để có thể chế tạo ra nó vì yêu cầu là phải đạt đến Level 15, một trở ngại khá lớn đối với những tân thủ chỉ mới bắt đầu chơi từ bản chính thức, cùng với đó là sự bùng nổ của số lượng thuốc khác, nên hầu như không ai thèm chế tạo nó.
Mặc dù không thua kém gì [Thuốc phép cao cấp] nhưng nó lại rẻ và dễ sử dụng nên những người chơi ở tuyền tiến đều đổ xô đến Open Sesame để mua.
Và sau đó, một câu chuyện về người chế tạo bí ẩn xuất hiện cùng với câu chuyện về Thuốc xanh kì bí.
“Bọn anh đang tìm người nhưng…ừm, anh xin lỗi vì đã làm em sợ.”
“Không, không sao. Vậy, em là người sản xuất [Thuốc xanh] ấy cơ à?
Ngạc nhiên thật đấy, tôi chỉ trộn mỗi [Thảo dược khô] với [Bột thạch xanh] lại thôi mà.
“Ừ, đúng rồi. Bọn anh thấy một người chơi đi vào và không dùng vũ khí kim loạihay giáp kim loại gì cả, quả là không hợp chỗ.”
Phải rồi, tôi chỉ có mỗi cây cung gỗ và giáp vải, và Magi-san không bán chúng.
“Chà, em chỉ là một Crafter nghèo thôi. Em chỉ kiếm sống bằng nghề bán thuốc.”
“Tuy nhiên, anh không thích thế. Em, hãy nhìn lại ngoại hình của mình đi chứ.”
“Hửm?”
“Cloude đang cau mày khá nhiều. Thành thật mà nói, ánh sáng tỏa ra từ phía anh ta khá đáng sợ. Magi-san thì vẫn cười hồn nhiên. Tôi nhìn qua Lily và nhìn lại anh ta để so sánh.
“Chúng ta là các Crafter, vậy em nghĩ tại sao chúng ta lại cần phải đặc biệt quan tâm đến các trang bị?”
“Không biết nữa, chắc là để tăng cường các thông số cơ bản chăng?”
Tôi nghiêng đầu nhẹ, đôi mắt Cloude mở to.
“Sai rồi, là sự lãng mạn mới đúng.”
“Ể?”
Chắc chắn rằng, việc tăng cường thốn số là cần thiết khi chơi game! Tuy nhiên, chúng ta chỉ cần dùng những gì hệ thống có sẵn để biến mình thành độc nhất. Còn bọn anh thì tìm kiếm những gì không có trong hệ thống cơ. Ví dụ như nếu chúng ta được yêu cầu một bộ đò sơ sài, chúng ta sẽ làm. Tuy nhiên, nếu đó là một bộ trang phục với mục đích khoe ngực thì khá là thô tục. Thật ra, điều quan trọng là làm cho nó đẹp, làm cho nó hấp dẫn. Đó mới là sự lãng mạn! Hãy đeo tai mèo mà Magi chế tạo! Dùng trang bị do Lily chế tạo! Và mặc trang phục đầy lãng mạn do anh chế tạo!”
“Vậy nên, anh chỉ đang cố nói là. Nếu để em tiếp tục dùng trang bị tân thủ thì khá lãng phí.”
“A-a, biến thái.”
“Chà, Cloude khá lập dị nhỉ, dù có vài điểm tớ có thể thông cảm cho.mLàm thế nào để nó dễ sử dụng, làm thế nào để nó hợp với người đó. Người đó sẽ mặc như thế nào. Tưởng tượng điều đó mới thật thú vị ấy chứ.”
Magi-san đã nói vậy. Bằng cách nào đó, tôi có thể hiểu được.
“Em không nghĩ những điều như vậy. Em chỉ tạo ra các lọ thuốc và bán thôi.”
Lily nhìn tôi và cười một cách vô tư. Quả là có những người thợ có suy nghĩ khác nhau ở ngoài kia.
“Thế nên, hãy bàn bạc nào. Không, không phải bàn bạc. Dù cho em không trả tiền, anh vẫn sẽ làm cho em bộ áo tốt nhất trong khả năng của anh.”
“Cloue này, cậu hạ thấp bản thân quá nhỉ. Hửmm?”
“Uu…x-xin hãy để anh làm cho em.”
“Kurocchi khiêm nhường quá nhỉ.”
“Ể? Vậy ai là người hùa theo cậu ta bám đuôi em ấy thế nhỉ?”
“Hả, em nữa à??”
“Tất nhiên rồi, cả hai đều phải xin lỗi người ta chứ. Dùng kĩ thuật mà các người có đi chứ, phải rồi. Hiện tại, em ấy có 40kG.”
“…ít quá! Một mảnh giáp thôi đã 40kG rồi! Sáu mảnh cũng phải đến 250kG.”
“Ai nói vậy, nó chỉ dành cho cậu thôi đấy. Chỉ trả 40kG cho hai người.”
Hứccccc, Magi-san độc ác.
“Magi-san. Chị làm quá rồi, làm vậy là chết họ đấy.”
“Thôi nào Yun-kun, em tốt bụng quá đấy. Nếu em không em không bán số thuốc em có cho chị thì em đã có thể có chúng sớm hơn rồi.”
“Không, em muốn có tiền. Nhưng chỉ là, ừm, nếu em mà nghe mấy lời phàn nàn của em gái em thì có mà tệ hơn thôi, nên không cần gấp đâu. Magi-san bán số thuốc với giá cả hợp lí phải không. Vậy đấy, nếu là họ thì em có thể tin tưởng, em nghĩ thế đấy.”
“Em nói thế khiến chị vui lắm đấy. Được rồi, cả hai người.”
“Dạ.”
Magi-san gằn giọng.
“Mấy người may mắn đấy. Cảm tạ Yun-kun đi. Tuy nhiên, tên đầu xỏ, Cloude. Cậu sẽ phải làm cho Yun-kun một bộ giáp nhỏ nhất có thể.”
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Hừmm, tận 40kG một mảnh.
“Tiện thể, sáu mảnh trang bị ấy là gì vậy ạ?”
“Chủ yếu là [Đầu], [Tay], [Quần], [Thắt lưng], [Đồ lót] và [Áo Ngoài]. Còn trang bị tân thủ thì chỉ có mỗi [Thắt lưng] và [Áo ngoài] mà thôi.”
“Ồ, vậy thì làm [Áo ngoài] đi.”
“Rõ rồi. Hiệu ứng cộng thêm thì thế nào? Dùng cho Crafter thì DEX[note18769] là ổn đấy.”
“Đấy là lựa chọn tốt nhất dành cho cho Crafter à? Được ạ. Mà anh dùng thứ này để tăng cường cho nó được không?”
“Ồ, [Đá linh hồn của Trái đất] à. Thêm một yêu cầu với nguyên liệu hiếm cho Kurocchi, em ghen tị quá đi mất.”
“Nếu em có nguyên liệu hiếm khác, em cứ đưa anh hết số tiền em có. Anh sẽ bỏ qua giới hạn nhỏ nhất mà làm cái tốt nhất cho em luốn.”
“Vậy có được không ạ? Chẳng phải 40kG là giá cho một mảnh nhỏ nhất sao?”
“Vậy thì lấy chỉ số nhỏ nhất vậy, lí do vì thiếu nguyên liệu. Phư phư, nhưng vậy anh vẫn sẽ lên cấp và cả hai đều được lợi.”
Nụ cười đen tối của anh ta khá đáng sợ. Ừ, nếu được thì cứ làm đi.
Tôi rời khỏi cửa hàng cùng với [Đá linh hồn của Trái đất] và toàn bộ số tiền của tôi.
●●●
Hôm sau, Magi-san gọi tôi.
Bộ giáp tôi mòn mỏi chờ đợi đã hoàn thành. Tróng khí đó tôi vẫn tiếp tục chế tạo thuốc trong âm thầm và tập luyện với .
Và vì không đủ nên tôi phải đi săn để lấy [Sỏi mật] và [Lông].
Trên cánh đồng, tôi chuyển hoàn toàn qua trồng [Cỏ linh hồn Y khoa] và [Cỏ linh hồn Ma thuật] và không phải mua từ NPC nữa.
Thông số của tôi lại tăng.
SP hiện có 12:
[Bow Lv17], , , , , , , , , .
Không trang bị: , ,
Từ số [Cỏ linh hồn Y khoa] tôi lấy làm [Thuốc phép cao cấp], còn [Cỏ linh hồn Ma thuật] làm [Thuốc phép MP]. Hơn nữa, nhừo quá trình làm không lượng phục hồi cũng tăng lên. Có lẽ do lúc trước của tôi còn thấp nên hơn phân nửa là thất bại, nhưng giờ đây đã có 70% cơ hội thanh công rồi.
Và chất lượng của chúng cũng cao nữa, số lượng cũng được tăng lên nhờ