“Kamiki! Tôi đã nói cô bao nhiêu lần rồi, tập trung vào bài giảng đi!”
“E- Em xin lỗi ạ.”
Tiếng hét giận dữ từ giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, một lần nữa, lại vang vọng khắp căn phòng. Một tiếng thét mạnh mẽ tựa như loài sư tử núi, váng vọng vài hồi trong không gian xung quanh chốn đây. Tiện thể,
đây đã là lần thứ ba trong tiết này mà ổng phải hét lên như thế này rồi. Lúc đầu thì thầy vẫn còn hiền chán, nhưng quá tam ba bận, con nhỏ này ồn quá sức ồn nên mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay.
Mà, cũng phải thôi. Nếu tôi là thầy thì hẳn tôi cũng sẽ tức giận như vậy. Nhưng không cần phải giả dụ cỡ đó, bởi ngay từ đầu tôi cũng đã có sẵn cục tức trong lòng rồi.
Phải, tôi tức trước Kamiki-san, một nữ sinh tình cách hòa đồng, một cô gái dẫu ngồi gần tôi thế nhưng cảm giác lại cách tôi tới vạn dặm.
Cơ mà, nói đi cũng phải nói lại, tôi thực ra cũng không bận tâm lắm. Kể cả khi con nhỏ ngồi kế bên tôi đang bị thầy giáo mắng chửi té tát, thì đời tôi đâu có méo đi thêm phần nào đâu. Cũng bởi con nhỏ đó tự làm tự chịu, nên chẳng việc gì ta phải bận tâm vào cả.
Nhưng con nhỏ này lại chẳng hề thích “tự” chịu chút nào.
“N-Nhưng Matsukaze-kun bên cạnh em cũng làm việc riêng mà~. Em không nghĩ em là người duy nhất đáng bị ăn mắng đâu!’
HẢ!!!!
“Hả, gì cơ, có thật không hả Matsukaze?”
“Eh? Không không không, em không hề làm gì cả! Kamiki-san nói xạo đó thầy!”
“Chuyện này là sao hả Kamiki!?”
Èm, cô ấy nở một nụ cười trên gương mặt, trông hệt như con tiểu quỷ sẽ làm bất cứ thứ gì mình muốn vậy. Khi mới nhập học, tôi chẳng thể ngờ rằng cô ta lại có thể báo tới mức này.
“Em có nói dối thầy đâu~~. Nếu muốn, thầy có thể hỏi Himuro ở phía sau mà~”.
Tệ rồi đây, rất rất tệ là đằng khác. Himuro-san là cô gái không thực sự nổi bật trong lớp. Cô là kiểu người
giản dị, và ai ai cũng có thể dễ dàng nhận ra sự nhút nhát và dễ bị thao túng trong cô.
Và khi ta kết hợp cả Himuro-san cùng Kamiki-san, hai con người hoàn toàn khác nhau cả về tính cách cùng vẻ ngoài, chuyện gì sẽ xảy ra? Câu trả lời đã quá rõ ràng.
thông qua vẻ ngoài của cô
“Himuro,em đã thấy gì ở đằng sau Matsukaze?”
“U-umm.....”
“N-này,này”
“Matsukaze, trật tự!”
“Vâng! Em xin lỗi ạ!”
Như một hệ quả tất yếu, tôi cũng bị ăn mắng cùng luôn.
Nhưng mà, tôi đâu có làm gì sai đâu.... Tôi chỉ là một học sinh chăm ngoan thôi mà… Rồi tôi bị con nhỏ kia kéo vào đấy chứ.....
Sau đó, tôi đã thấy Kamiki san bên cạnh đang nhếch khóe miệng lên, nở ra nụ cười toe toét. Và đôi mắt cổ đang nhìn chằm chằm vào Himuro-san như bắn một tia laze vào vậy. Không, quá rõ ràng rồi, cô ta đang đe dọa Himuro-san. Cứ như thể cô ta đang nói rằng Himuro mau nói dối đi vậy. Và có lẽ HImuro cũng đã nhận được tín hiệu đó, thông qua cách cô run rẩy cơ thể thế kia.
Hẳn ai cũng biết chuyện gì sẽ diễn ra rồi nhỉ. Vậy là tàn đời tôi rồi.
“.....M-Matsukaze đúng là đã làm ồn ạ.”
Lần này, âm thanh gầm thét kia không còn nhắm vào Kamiki-san nữa, mà là hướng thẳng vào tôi.
****
Không thể tha thứ, không thể tha thứ, không thể tha thứ, chắc chắn không thể tha thứ. Nghiêm túc đấy, Kamiki Reina, đừng có mơ kiếp này tôi sẽ tha thứ cho cô. Tôi còn chưa làm gì mà cô ta đã đổ tội cho tôi rồi. Thầy chủ nhiệm cũng chẳng nghe bất kì câu nào mà tôi bào chữa, và tôi đảm bảo điểm số cũng chuẩn bị tơi bời như tôi vậy.
Mà, tôi vẫn có thể tha thứ cho Himuro-san. Nhưng riêng Kamiki Reina thì đừng có mơ. Toàn bộ mớ này đều do cô ta tạo dựng nên hết. Rõ ràng, sức đề kháng của tôi trước mấy đứa tích cực thế này là bằng không.
Tôi còn chẳng biết hành vi là để cô ta chọc tức tôi hay để lôi tôi ra làm trò cười nữa. Cái hành vi ích kỷ ấy đã khiến tôi vô cùng khó chịu.
Trở lại với thực tại, hiện tôi đang mang theo người chiếc chổi cho màn quét dọn lớp học “đặc biệt”, nhưng mọi sự đang ngày càng trở nên bất công hơn. Kamiki-san, chủ mưu của mọi chuyện, đang không hề có ý định dọn dẹp. Mọi việc cô ta làm từ nãy đến giờ chỉ là ngồi bàn bấm điện thoại thôi. Giờ kêu tôi không bực cũng khó.
“Kamiki-san, sao cậu không mau dọn dẹp cùng tôi đi? Cậu là người lôi tôi vào vụ này đấy!?”
Cô ấy dừng nhấn điện thoại trong thoáng chốc, mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
“Hảả??”
Nói xong, cô ta lại tiếp tục dán mắt vào điện thoại.
Này này, người nói câu đó đáng ra phải là tôi chứ!
Đủ rồi, giờ tôi phải giải quyết dứt điểm chuyện này thôi. Hơn nữa, tôi còn có một cuộc hẹn sau giờ học. Rồi rồi, muốn làm gì thì làm, Kamiki à, miễn đừng chọc giận tôi thêm là được. Có quá nhiều rắc rối ở đây, tính cả cái công việc dọn dẹp (cũng đầy rắc rối) này.
Không còn cách nào khác,tôi trút cơn giận đang đeo bám cả ngày hôm nay lên đống rác và bụi vương vãi trên sàn nhà. Phần nhỏ mong manh trong tôi hi vọng có thể trút toàn bộ chúng lên người cô ta, nhưng rõ ràng, tính tôi chẳng phải kiểu người sẽ làm những chuyện như vậy.
[pilon]
“Hmm?”
Tiếng chuông của một cái điện thoại vang lên. Là tin nhắn từ ai sao? Tôi rút điện thoại ra rồi nhìn màn hình. Hiển thị trước mặt tôi là màn hình khóa, nhưng nội dung bên trong email đang hiển thị một cách đầy rõ ràng.
“Vẫn chưa tới à? Cậu làm cái trò gì thế?”
Đọc xong, tôi cuống quýt hoàn thành việc dọn dẹp rồi lao người ra ngoài hành lang.
***
Văn phòng hội học sinh, đúng như cái tên mà nó được gọi, là một căn phfong thường được sử dụng bởi hội học sinh cho các hoạt động của hội - và đồng thời, cũng chính là nơi tôi hứa sẽ gặp cô ấy.
Để đến được phòng hội học sinh càng sớm càng tốt, tôi phải chạy nhanh. Tim tôi đang đập thình thịch, nhưng tôi biết rõ không phải bởi tôi đang chạy, bởi tinh thần và thể chất tôi khá mạnh mẽ mà. Vậy thì, nguyên do là tại sao? Quá rõ ràng, là bởi tôi đang lo bản thân mình sẽ đến trễ.
Đây là một hành lang thẳng, và tại điểm cuối hành lang chính là văn phòng hội học sinh. Hiện tại, nó đang ở ngay trước mắt tôi.
Tôi mở cách cửa ra và ngó ngấp xung quanh. Bên trong có một người con gái đã ngồi sẵn đợi, và cũng là người mà tôi đã hứa sẽ tới gặp sau giờ học.
“Xin lỗi Shirono nha, tớ đến trễ mất rồi.”
Shirona đang ngồi đọc sách thoáng đưa mắt liếc nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy có chút khác biệt so với thường ngày. Chẳng cần nói cũng biết, cô ấy đang cực kỳ tức giận.
“Cậu phải ăn gan hùm dám thất hứa với tôi đấy, Takkun? Cậu cũng tính sẽ phá vỡ lời hứa hôn nhân mà cậu đã hứa với tôi từ lâu à?”
“K-Không, tớ thực sự xin lỗi mà”
“Hmm. Vậy bây giờ, tôi sẽ trừng phạt bằng cách nhốt cậu lại vậy. Đừng có mơ tới chuyện về nhà, nhé~?”
Shirono tỏa ra sát khí thật đáng sợ. Khoan khoan, bình thường làm gì có chuyện một cô gái dễ thương như vậy lại dùng những từ nguy hiểm thế chứ.
Ý tôi là, tôi sẽ bị giam ở đâu cả?
Tôi không thể giấu nổi sự bối rối của bản thân khi thấy một Shirono đầy bất ổn trước mặt. Không, nói chuẩn xác ra, đây mới là bộ mặt thật của cô ấy. Một Shirono chuẩn chỉnh bình thường chỉ là lớp mặt nạ mà cô ấy đội nên thôi.
Sau đó, cô ấy đẩy tôi xuống ghế, rồi lấy tay kéo cà vạt tôi lại. Tôi bị ép phải nhìn lên cô nàng. Như thể cổ đang muốn tôi hiểu ai mới là người làm chủ ở đây.
“Vậy, Kamiki-san đã gây ồn ào trong lớp phải không?”
“V-vâng ạ”
“Đó cũng là lúc tôi nghe thấy giọng của Takkun phải không?”
“V-vâng”
“Cậu đã nói chuyện với cô gái đó à..!?”
Không đợi tôi trả lời, Shirono đã áp môi mình lên môi tôi với cùng lời phán “tử hình”. Thậm chí, cô ấy còn đưa cả lưỡi vào trong miệng tôi
Puhha, cổ chầm chậm rời khỏi khóe miệng tôi, và tôi thấy rõ nước dãi hai tui tôi đang dính như một sợi tơ kết nối môi hai đứa vậy.
“Đó hoàn toàn là lỗi của Takkun mà, đúng không?”
Nói xong, cổ lại hôn tôi thêm một lần nữa.
Và khi đó tôi đã nhận ra, Shirono thực sự sẽ không để tôi về nhà hôm nay một cách dễ dàng.